Chiều thứ 6 Sắt Sắt không có tiết dạy, buổi sáng dạy xong lớp công xí 07 thì đến trạm xe bus ở cổng trường học chờ xe. Sắt Sắt nhát gan, không chỉ không dám lái xe, mà cả xe đạp cũng không dám đi. Phì Phì thường xuyên cười nhạo Sắt Sắt có số ngồi xe bus, Sắt Sắt cũng luôn khinh thường phản kích rằng mình cũng có số có người làm tài xế, thí dụ như Phì Phì thường làm tài xế cho Sắt Sắt.
Suốt dọc đường đi, Sắt Sắt cảm thấy thế giới này vô cùng đẹp đẽ. Tâm trạng Sắt Sát tốt, tựa như mỗi một cành cây ngọn cỏ bên đường đều đang mỉm cười. Vì sao thế giới của Sắt Sắt tươi đẹp như vậy, đơn giản là vì hôm nay bạn học Thẩm đến trường rồi. Rất nhiều ngày không nhìn thấy bạn học Thẩm, nếu anh lại không đến để cho Sắt Sắt nhìn đã con mắt, chỉ sợ Sắt Sắt nước không uống, cơm không ăn rồi. Sắt Sắt chính là vậy, yêu một người, thì bất chấp hết thảy, trong mắt trong lòng toàn bộ thế giới cũng chỉ có mình anh ta.
Sắt Sắt qua đường lớn, chuẩn bị lên xe bus, nhiều người lên xe, Sắt Sắt không chen lên được, đành phải đợi chuyến sau.
“Cô Giả, cô đi đâu? Tôi sẽ đưa cô đi một đoạn.” Một giọng nam vô cùng êm tai đang gọi Sắt Sắt.
Sắt Sắt nghe được là bạn học Thẩm đang gọi mình, quay đầu lại quả nhiên thấy bạn học Thẩm đang ở đối diện mỉm cười với mình, Sắt Sắt cười thản nhiên, nói: “Bạn học Thẩm, thật trùng hợp, tôi vừa hết giờ dạy cũng đang muốn về nhà.”
Sắt Sắt lên xe của bạn học Thẩm, bạn học Thẩm khẽ mỉm cười, nói: “Nhà của cô Giả về thế nào?”
Sắt Sắt cúi đầu, dịu dàng như một dòng nước xuân, nói: “Đường Trường Thanh, Công viên Thời Phú
“Công viên Thời Phú?” Bạn học Thẩm như nghĩ đến điều gì đó.
“Phải, là chung cư rất cũ rồi, chúng tôi đã ở đó mười mấy năm rồi.”
“Tuyết rơi ở công viên Thời Phú vừa rộng lại vừa dày, nếu không sáng tác thì cũng sẽ ngâm thơ.” Bạn học Thẩm nhìn Sắt Sắt khẽ nói. Sắt Sắt nghe thấy thật lạ, lại cảm thấy đã từng nghe câu này ở đâu rồi, nhất thời lại không nhớ ra, bất giác đỏ mặt lên, bị bạn học Thẩm nhìn đến đỏ. Sắt Sắt chính là có bản lĩnh này, một giây trước còn cãi nhau với cô gái, một giây sau lại có thể ‘tĩnh nhược nữ tử’(như một cô gái yên lặng) ở trước mặt đàn ông. Hơn nữa ánh mắt nhìn đàn ông và nhìn phụ nữ của Sắt Sắt, hoàn toàn khác nhau, ánh mắt nhìn phụ nữ của Sắt Sắt cũng như ánh mắt nhìn phụ nữ của Phì Phì, nhưng còn ánh mắt nhìn đàn ông của Sắt Sắt, có một loại khờ dại cùng ngây thơ nói không lên lời.
Bạn học Thẩm thấy mặt Sắt Sắt đỏ lên, trong lòng thầm giật mình, lại hỏi: “Cô Giả thích ăn bún thịt nhất sao?”
Sắt Sắt rất nhạy cảm, cô luôn luôn nhảy cảm phát hiện ra sự ái muội giấu sau ánh mắt u buồn bình tĩnh của đàn ông, trong lòng Sắt Sắt vui sướng một hồi, con sóng cảm động lập tức ập đến, hóa ra cả món ăn mình thích nhất là gì anh cũng đã hỏi thăm qua, quả nhiên trong lòng anh có Sắt Sắt, lòng Sắt Sắt ngầm chịu đựng, Sắt Sắt ngẩng mặt, hai đầu mày nhướng lên như mộng như ảo, đôi mắt lấp lánh, nói dịu dàng: “Hóa ra anh cũng biết.”
Bạn học thẩm cười tao nhã, nói: “Thứ tôi biết, không chỉ có những thứ này.”
Sắt Sắt cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh nữa, chỉ cảm thấy có một sự ấm áp lan tỏa khắp người. Nhưng rốt cuộc anh biết gì? Có biết sự kiện quần lót gần đây hay không? Nghĩ đến đây, Sắt Sắt lại mơ hồ lo lắng, trong lòng không khỏi nguyền rủa tên Bạo Long đáng chết kia ngàn vạn lần.
Lại nói, Phì Phì ở trong văn phòng chống má suy nghĩ hồi lâu, dùng năm cây bút chơi cân ký nhưng không biết chơi thế nào, vì vậy quyết định ra ngoài túm người hỏi thăm.
Lúc Phì Phì ra ngoài, đúng lúc gặp phải Tô Vũ và Nancy đang tụ tập tám chuyện. Phì Phì nhìn vẻ mặt kia của Tô Vũ, hẳn là tiêu đề của Văn phòng hôm nay.
Phì Phì tò mò bước đến, rửa tai lắng nghe.
“Cũng không biết rốt cuộc Vương tổng làm sao nữa, cứ như vậy mà không hiểu sao bị điều đi, Tổng công ty ở Hồng Kong cử Tổng giám đốc mới đến cho chúng ta, nghe nói người đó còn là con trai thứ ba của Đổng Sự Trưởng (chủ tịch hội đồng quản trị), nhưng mà, cũng rất ra vẻ, lý ra tuần trước phải nhận chức rồi, nhưng đến tận hôm nay mới bảo rằng đến, thế nhưng đến bây giờ còn chưa thấy mặt mũi…” Tô Vũ thao thao bất tuyệt.
Nancy cũng không bỏ lỡ cơ hội chen vào nói: “Nghe nói Tổng giám đốc mới rất đẹp trai đó….tôi cũng chỉ nghe cô Ôn nói thôi, cô Ôn nói trước kia đi họp ở Tổng công ty, từng gặp qua anh ta, mặc dù nói rằng ai làm Tổng giám đốc, thì dân thường chúng ta vẫn làm việc như cũ, nhưng dù sao thì đẹp trai cũng tốt hơn so với không đẹp trai, nhìn dưỡng mắt, bình thường có họp hay báo cáo gì đó, nhìn thấy suất ca, tâm trạng nhất định dễ chịu…”
Hóa ra Vương tổng thật sự bị điều đi, điều đi cũng tốt, Phì Phì không thích ông ta, bởi vì mỗi lần thấy ông ta đều mặt đen, Phì Phì ghét nhất là người mặt đen. Chỉ là, không điều đi cũng không sao, dù sao Phì Phì có làm sai chuyện, ở trên cũng có giám đốc Trương Lơi Hồng của phòng khai thác chống đỡ. Tóm lại người nào làm Tổng giám đốc, Phì Phì đều sẽ làm khai thác như cũ, tăng ca như cũ, lười phải quan tâm anh ta. Thế nhưng Phì Phì vừa nghe tin đồn, lại quên mất phải túm người hỏi chơi cân ký như thế nào, Phì Phì đành phải quay ra ngoài lần nữa, thật ra có thể đổi sang chơi ghép vần, nhưng Phì Phì muốn biết dùng 5 cây bút thì làm sao chơi.
Thời điểm giữa buổi sáng, trợ lý Ôn của Vương tổng có đến văn phòng của Phì Phì tìm Phì Phì nói chuyện phiếm. Bình thường lúc cô Ôn nhàn rỗi liền thích đến cửa bộ phận kỹ thuật. Cô ấy âm thầm nói với Phì Phì, nói xấu với bộ phận kỹ thuật, khá an toàn.
“Phì Phì, Vương tổng đi, em có biết không?” vẻ mặt Ôn Tiểu Thư ảm đạm.
“Ừm, hôm nay có nghe Tô Vũ nói.”
“Sau này chị làm thế nào đây?” Cô Ôn than khóc.
“Cô Ôn, không phải nói rằng Tổng giám đốc mới rất đẹp trai sao, đó không phải chuyện tốt sao?” Phì Phì biết cô Ôn cũng rất háo sắc.
“Tốt cái gì chứ, Thẩm tổng này, tự mình dẫn thư kí đến. sau này chị thất nghiệp rồi. Còn không biết bị điều đến bộ phận nào làm việc vặt.”
“Thẩm tổng?” Phì Phì nghe hai chữ này, giống như bi điện giật từ ghế sofa nhảy bắn lên, lại là họ Thẩm, còn là từ Hồng Kong đến, sẽ không phải là Thẩm Dục Luận chứ? Gần đây, sao đâu dâu cũng có họ Thẩm vậy.
“Đúng vậy, con trai thứ ba của Đổng sự trưởng.”
“Đúng vậy, không phải Đổng sự trưởng cũng họ Thẩm đó sao.” Phì Phì như là nói với cô Ôn, hoặc như là đang tự thì thầm với chính mình.
Cô Ôn phát bực tức hết một hồi thì đi ra, Phì Phì cũng không an tâm, lỡ như Thảm tổng mới đến này thật sự là Thẩm Dục Luận, Phì Phì phải làm sao mới tốt? Còn lấy tiền của anh ta sao? lúc này mới hối hận không hỏi cô Ôn tên họ của Thẩm tổng mới đến là gì. Cầm lấy điện thoại muốn gọi hỏi cô Ôn một chút, nhưng lại cảm thấy gọi điện hỏi tên của Tổng giám đóc, có vẻ không được tốt lắm, lại buông điện thoại xuống.
Giữa trưa, ăn cơm cùng Tô Vũ xong rồi trở về văn phòng, Phì Phì nhìn thấy một chiếc Lincoln màu xám bạc đang dừng lại dưới văn phòng, chỉ thiếu không có ngạc nhiên đến cằm bị trật khớp: “Lincoln?”
“Không hiểu biết, một chiếc Lincoln cũng khiến em kinh hãi đến như vậy, em chưa thấy qua lúc ấy chị kết hôn, đoàn xe của chồng chị, năm chiếc BMW, còn có ba chiếc Benz đấy…..” Tô Vũ lại thao thao bất tuyệt nhắc đến sự dũng cảm của cô năm đó.
“Xong rồi, lần này xong rồi.” Phì Phì nói thầm, cô có thể khẳng định, chiếc Lincoln trước mắt này, chính là chiếc Lincoln lần trước va chạm thân mật với chiếc QQ của mình.
Như vậy, Thẩm Dục Luận = Tổng giám đốc của Dụ Thành?
Trời ạ, đẳng thức này thật đáng sợ, người có tính tình quái lạ không biết cảm ơn không có tình yêu còn kiêu ngạo cuồng vọng như Thẩm Dục Luận này, lại là cấp trên của Phì Phì, lần này thì Phì Phì chịu trận rồi.
Sớm biết vậy Phì Phì nhất định sẽ không nói anh ta dáng vẻ xấu xí, nếu cho Phì Phì thêm một cơ hội, Phì Phì nhất định ca ngợi Thẩm Dục Luận bằng những từ ngữ ca tụng đẹp nhất trên đời này. Nhưng có nếu sao? không có. Vì vậy Phì Phì đành phải nghĩ đến hậu quả rồi. Tệ nhất, cũng chỉ là rời khỏi Dụ Thành, rời khỏi Dụ Thành thì sẽ chết sao? Sẽ không. Vậy thì sợ gì. Nghĩ đến đây Phì Phì lại bình thường trở lại.
Thư kí Hồng gọi điện thoại cho Phì Phì, bảo Phì Phì đến phòng Tổng giám đốc, Phì Phì thật không ngờ đến, Thẩm Dục Luận này thật đúng là người có thù tất báo, ngày đầu tiên nhậm chức đã nghĩ đến chuyện trả thù, sao anh ta không nghĩ đến báo ân như thế nào chứ.
Binh đến trướng ngăn, nước đến đất cản. Phì Phì khí thế bừng bừng mạnh mẽ sô sô ráo bước đến văn phòng Tổng giám đốc.
Thẩm Dục Luận vẫn mặc áo sơ-mi trắng, gương mặt anh tuấn, đôi mắt như đuốc, mày kiếm hơi nhíu, vùi lấp trên sofa.
Phì Phì không khách khí ngồi xuống sofa đối diện Thẩm Dục Luận. Mắt to đen láy của Phì Phì, lúc nào cũng có vẻ sáng láng, ánh mắt của Phì Phì thuần khiết mà trong suốt, hòa nhã, vô hại. người như vậy đi đến đâu cũng sẽ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc đầy cảm hứng. Phì Phì dùng ánh mắt như vậy lẳng lặng nhìn sắc mặt Thẩm Dục Luận, nhưng Thẩm Dục Luận không có sắc mặt gì, gương mặt, luôn phải tỏ vẻ như không có bất kì biểu cảm gì, hẳn là không dễ dàng gì. Dù sao Phì Phì cũng không làm được.
Thẩm Dục Luận không biến sắc mở ngăn kéo của bàn làm việc, lấy ra một phong bì, nhìn nhìn, trầm tư, sau đó ngẩng đầu nói với Phì Phì: “Ngày đó cô nói đúng. Tôi đã nghĩ rất lâu, mấy ngày nay cũng chưa đưa đến cho cô, tôi nghĩ dù sao khi tôi xuất viện cũng phải đến Dụ Thành, thì tự mình mang đến cho cô.”
“A?” Phì Phì ngây ngẩn cả người, tiền này, còn có thể lấy sao? lúc trước cũng vì có lòng hăng hái muốn chèn ép anh ta nên mới nói muốn nhận tiền của anh ta thôi, người này thật sự ước lượng giá trị của mình rồi trả tiền sao? Phì Phì ngược lại tò mò anh ta rốt cuộc đưa bao nhiêu tiền.
Phì Phì không có đứng dậy nhận lấy, Thẩm Dục Luận lại đứng dậy, anh đi đến trước mặt Phì Phì, nhét phong bì vào trong tay Phì Phì, lạnh mặt nói: “Cô ra ngoài trước đi.”
Phì Phì cẩm phong bì ra khỏi phòng Tổng giám đốc, trong lòng bất ổn, không phải Thẩm Dục Luận này lại tìm lý do gì đuổi Phì Phì đi chứ? Nhìn dáng vẻ tiểu nhân của anh ta, điều này rất có khả năng, Phì Phì từ lúc tốt nghiệp đại học đã đến làm phát triển, rất không dễ dàng gì lên được vị trí quản lí, sao lại xui xẻo như vậy, gặp phải một Tổng giám đốc cực phẩm như vậy, nói trả tiền liền trả tiền. nghĩ đến tiền, Phì Phì lại cảm thấy không ổn nha, phong bì cầm trong tay này không có chút trọng lượng nào, còn mỏng như vậy, có thể có bao nhiêu tiền? ngày đó Phì Phì có nói không muốn chi phiếu mà.
Phì Phì vội vàng vào phòng mình, vội vàng mở phong bì ra xem.
Phì Phì lật ngược đáy của phong bì lên trời, một xu cũng không có.
Thẩm Dục Luận đùa giỡn với Phì Phì?
Nhưng mà trong phong bì có tấm ảnh, là tấm ảnh chụp đen trắng. một tấm ảnh đen trắng úa vàng.
Phì Phì đặt mông ngồi xuống ghế dựa, nghĩ thầm, trên đời này chắc không còn ai lòng dạ đen tối hơn Thẩm Dục Luận, lấy một tấm ảnh chụp tàn tạ này tới đùa Phì Phì! Phì Phì nhìn kĩ tấm ảnh chụp cầm trong tay. Trong ảnh có một người phụ nữ trẻ tuổi mặc váy Đại Hoa, đầu đội cái nón vành lớn, thoải mái mỉm cười vui vẻ trong gió biển.
Mẹ Giả cũng có loại ảnh chụp đen trắng với dáng vẻ này, đó đã là tác phẩm 70 năm rồi, Phì Phì nhìn tấm ảnh trong tay, quả thật có phần giống với những tấm ảnh mà mẹ Giả trân quý.
Vì sao Thẩm Dục Luận đưa tấm ảnh này cho Phì Phì? Người trong ảnh là gì của anh ta? Thông minh như Phì Phì cũng không nghĩ ra, chẳng muốn nghĩ nữa, vứt tấm ảnh chụp vào trong ngăn kéo, làm việc.
Chiều thứ Sắt Sắt không có tiết dạy, buổi sáng dạy xong lớp công xí thì đến trạm xe bus ở cổng trường học chờ xe. Sắt Sắt nhát gan, không chỉ không dám lái xe, mà cả xe đạp cũng không dám đi. Phì Phì thường xuyên cười nhạo Sắt Sắt có số ngồi xe bus, Sắt Sắt cũng luôn khinh thường phản kích rằng mình cũng có số có người làm tài xế, thí dụ như Phì Phì thường làm tài xế cho Sắt Sắt.
Suốt dọc đường đi, Sắt Sắt cảm thấy thế giới này vô cùng đẹp đẽ. Tâm trạng Sắt Sát tốt, tựa như mỗi một cành cây ngọn cỏ bên đường đều đang mỉm cười. Vì sao thế giới của Sắt Sắt tươi đẹp như vậy, đơn giản là vì hôm nay bạn học Thẩm đến trường rồi. Rất nhiều ngày không nhìn thấy bạn học Thẩm, nếu anh lại không đến để cho Sắt Sắt nhìn đã con mắt, chỉ sợ Sắt Sắt nước không uống, cơm không ăn rồi. Sắt Sắt chính là vậy, yêu một người, thì bất chấp hết thảy, trong mắt trong lòng toàn bộ thế giới cũng chỉ có mình anh ta.
Sắt Sắt qua đường lớn, chuẩn bị lên xe bus, nhiều người lên xe, Sắt Sắt không chen lên được, đành phải đợi chuyến sau.
“Cô Giả, cô đi đâu? Tôi sẽ đưa cô đi một đoạn.” Một giọng nam vô cùng êm tai đang gọi Sắt Sắt.
Sắt Sắt nghe được là bạn học Thẩm đang gọi mình, quay đầu lại quả nhiên thấy bạn học Thẩm đang ở đối diện mỉm cười với mình, Sắt Sắt cười thản nhiên, nói: “Bạn học Thẩm, thật trùng hợp, tôi vừa hết giờ dạy cũng đang muốn về nhà.”
Sắt Sắt lên xe của bạn học Thẩm, bạn học Thẩm khẽ mỉm cười, nói: “Nhà của cô Giả về thế nào?”
Sắt Sắt cúi đầu, dịu dàng như một dòng nước xuân, nói: “Đường Trường Thanh, Công viên Thời Phú
“Công viên Thời Phú?” Bạn học Thẩm như nghĩ đến điều gì đó.
“Phải, là chung cư rất cũ rồi, chúng tôi đã ở đó mười mấy năm rồi.”
“Tuyết rơi ở công viên Thời Phú vừa rộng lại vừa dày, nếu không sáng tác thì cũng sẽ ngâm thơ.” Bạn học Thẩm nhìn Sắt Sắt khẽ nói. Sắt Sắt nghe thấy thật lạ, lại cảm thấy đã từng nghe câu này ở đâu rồi, nhất thời lại không nhớ ra, bất giác đỏ mặt lên, bị bạn học Thẩm nhìn đến đỏ. Sắt Sắt chính là có bản lĩnh này, một giây trước còn cãi nhau với cô gái, một giây sau lại có thể ‘tĩnh nhược nữ tử’(như một cô gái yên lặng) ở trước mặt đàn ông. Hơn nữa ánh mắt nhìn đàn ông và nhìn phụ nữ của Sắt Sắt, hoàn toàn khác nhau, ánh mắt nhìn phụ nữ của Sắt Sắt cũng như ánh mắt nhìn phụ nữ của Phì Phì, nhưng còn ánh mắt nhìn đàn ông của Sắt Sắt, có một loại khờ dại cùng ngây thơ nói không lên lời.
Bạn học Thẩm thấy mặt Sắt Sắt đỏ lên, trong lòng thầm giật mình, lại hỏi: “Cô Giả thích ăn bún thịt nhất sao?”
Sắt Sắt rất nhạy cảm, cô luôn luôn nhảy cảm phát hiện ra sự ái muội giấu sau ánh mắt u buồn bình tĩnh của đàn ông, trong lòng Sắt Sắt vui sướng một hồi, con sóng cảm động lập tức ập đến, hóa ra cả món ăn mình thích nhất là gì anh cũng đã hỏi thăm qua, quả nhiên trong lòng anh có Sắt Sắt, lòng Sắt Sắt ngầm chịu đựng, Sắt Sắt ngẩng mặt, hai đầu mày nhướng lên như mộng như ảo, đôi mắt lấp lánh, nói dịu dàng: “Hóa ra anh cũng biết.”
Bạn học thẩm cười tao nhã, nói: “Thứ tôi biết, không chỉ có những thứ này.”
Sắt Sắt cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh nữa, chỉ cảm thấy có một sự ấm áp lan tỏa khắp người. Nhưng rốt cuộc anh biết gì? Có biết sự kiện quần lót gần đây hay không? Nghĩ đến đây, Sắt Sắt lại mơ hồ lo lắng, trong lòng không khỏi nguyền rủa tên Bạo Long đáng chết kia ngàn vạn lần.
Lại nói, Phì Phì ở trong văn phòng chống má suy nghĩ hồi lâu, dùng năm cây bút chơi cân ký nhưng không biết chơi thế nào, vì vậy quyết định ra ngoài túm người hỏi thăm.
Lúc Phì Phì ra ngoài, đúng lúc gặp phải Tô Vũ và Nancy đang tụ tập tám chuyện. Phì Phì nhìn vẻ mặt kia của Tô Vũ, hẳn là tiêu đề của Văn phòng hôm nay.
Phì Phì tò mò bước đến, rửa tai lắng nghe.
“Cũng không biết rốt cuộc Vương tổng làm sao nữa, cứ như vậy mà không hiểu sao bị điều đi, Tổng công ty ở Hồng Kong cử Tổng giám đốc mới đến cho chúng ta, nghe nói người đó còn là con trai thứ ba của Đổng Sự Trưởng (chủ tịch hội đồng quản trị), nhưng mà, cũng rất ra vẻ, lý ra tuần trước phải nhận chức rồi, nhưng đến tận hôm nay mới bảo rằng đến, thế nhưng đến bây giờ còn chưa thấy mặt mũi…” Tô Vũ thao thao bất tuyệt.
Nancy cũng không bỏ lỡ cơ hội chen vào nói: “Nghe nói Tổng giám đốc mới rất đẹp trai đó….tôi cũng chỉ nghe cô Ôn nói thôi, cô Ôn nói trước kia đi họp ở Tổng công ty, từng gặp qua anh ta, mặc dù nói rằng ai làm Tổng giám đốc, thì dân thường chúng ta vẫn làm việc như cũ, nhưng dù sao thì đẹp trai cũng tốt hơn so với không đẹp trai, nhìn dưỡng mắt, bình thường có họp hay báo cáo gì đó, nhìn thấy suất ca, tâm trạng nhất định dễ chịu…”
Hóa ra Vương tổng thật sự bị điều đi, điều đi cũng tốt, Phì Phì không thích ông ta, bởi vì mỗi lần thấy ông ta đều mặt đen, Phì Phì ghét nhất là người mặt đen. Chỉ là, không điều đi cũng không sao, dù sao Phì Phì có làm sai chuyện, ở trên cũng có giám đốc Trương Lơi Hồng của phòng khai thác chống đỡ. Tóm lại người nào làm Tổng giám đốc, Phì Phì đều sẽ làm khai thác như cũ, tăng ca như cũ, lười phải quan tâm anh ta. Thế nhưng Phì Phì vừa nghe tin đồn, lại quên mất phải túm người hỏi chơi cân ký như thế nào, Phì Phì đành phải quay ra ngoài lần nữa, thật ra có thể đổi sang chơi ghép vần, nhưng Phì Phì muốn biết dùng cây bút thì làm sao chơi.
Thời điểm giữa buổi sáng, trợ lý Ôn của Vương tổng có đến văn phòng của Phì Phì tìm Phì Phì nói chuyện phiếm. Bình thường lúc cô Ôn nhàn rỗi liền thích đến cửa bộ phận kỹ thuật. Cô ấy âm thầm nói với Phì Phì, nói xấu với bộ phận kỹ thuật, khá an toàn.
“Phì Phì, Vương tổng đi, em có biết không?” vẻ mặt Ôn Tiểu Thư ảm đạm.
“Ừm, hôm nay có nghe Tô Vũ nói.”
“Sau này chị làm thế nào đây?” Cô Ôn than khóc.
“Cô Ôn, không phải nói rằng Tổng giám đốc mới rất đẹp trai sao, đó không phải chuyện tốt sao?” Phì Phì biết cô Ôn cũng rất háo sắc.
“Tốt cái gì chứ, Thẩm tổng này, tự mình dẫn thư kí đến. sau này chị thất nghiệp rồi. Còn không biết bị điều đến bộ phận nào làm việc vặt.”
“Thẩm tổng?” Phì Phì nghe hai chữ này, giống như bi điện giật từ ghế sofa nhảy bắn lên, lại là họ Thẩm, còn là từ Hồng Kong đến, sẽ không phải là Thẩm Dục Luận chứ? Gần đây, sao đâu dâu cũng có họ Thẩm vậy.
“Đúng vậy, con trai thứ ba của Đổng sự trưởng.”
“Đúng vậy, không phải Đổng sự trưởng cũng họ Thẩm đó sao.” Phì Phì như là nói với cô Ôn, hoặc như là đang tự thì thầm với chính mình.
Cô Ôn phát bực tức hết một hồi thì đi ra, Phì Phì cũng không an tâm, lỡ như Thảm tổng mới đến này thật sự là Thẩm Dục Luận, Phì Phì phải làm sao mới tốt? Còn lấy tiền của anh ta sao? lúc này mới hối hận không hỏi cô Ôn tên họ của Thẩm tổng mới đến là gì. Cầm lấy điện thoại muốn gọi hỏi cô Ôn một chút, nhưng lại cảm thấy gọi điện hỏi tên của Tổng giám đóc, có vẻ không được tốt lắm, lại buông điện thoại xuống.
Giữa trưa, ăn cơm cùng Tô Vũ xong rồi trở về văn phòng, Phì Phì nhìn thấy một chiếc Lincoln màu xám bạc đang dừng lại dưới văn phòng, chỉ thiếu không có ngạc nhiên đến cằm bị trật khớp: “Lincoln?”
“Không hiểu biết, một chiếc Lincoln cũng khiến em kinh hãi đến như vậy, em chưa thấy qua lúc ấy chị kết hôn, đoàn xe của chồng chị, năm chiếc BMW, còn có ba chiếc Benz đấy…..” Tô Vũ lại thao thao bất tuyệt nhắc đến sự dũng cảm của cô năm đó.
“Xong rồi, lần này xong rồi.” Phì Phì nói thầm, cô có thể khẳng định, chiếc Lincoln trước mắt này, chính là chiếc Lincoln lần trước va chạm thân mật với chiếc QQ của mình.
Như vậy, Thẩm Dục Luận = Tổng giám đốc của Dụ Thành?
Trời ạ, đẳng thức này thật đáng sợ, người có tính tình quái lạ không biết cảm ơn không có tình yêu còn kiêu ngạo cuồng vọng như Thẩm Dục Luận này, lại là cấp trên của Phì Phì, lần này thì Phì Phì chịu trận rồi.
Sớm biết vậy Phì Phì nhất định sẽ không nói anh ta dáng vẻ xấu xí, nếu cho Phì Phì thêm một cơ hội, Phì Phì nhất định ca ngợi Thẩm Dục Luận bằng những từ ngữ ca tụng đẹp nhất trên đời này. Nhưng có nếu sao? không có. Vì vậy Phì Phì đành phải nghĩ đến hậu quả rồi. Tệ nhất, cũng chỉ là rời khỏi Dụ Thành, rời khỏi Dụ Thành thì sẽ chết sao? Sẽ không. Vậy thì sợ gì. Nghĩ đến đây Phì Phì lại bình thường trở lại.
Thư kí Hồng gọi điện thoại cho Phì Phì, bảo Phì Phì đến phòng Tổng giám đốc, Phì Phì thật không ngờ đến, Thẩm Dục Luận này thật đúng là người có thù tất báo, ngày đầu tiên nhậm chức đã nghĩ đến chuyện trả thù, sao anh ta không nghĩ đến báo ân như thế nào chứ.
Binh đến trướng ngăn, nước đến đất cản. Phì Phì khí thế bừng bừng mạnh mẽ sô sô ráo bước đến văn phòng Tổng giám đốc.
Thẩm Dục Luận vẫn mặc áo sơ-mi trắng, gương mặt anh tuấn, đôi mắt như đuốc, mày kiếm hơi nhíu, vùi lấp trên sofa.
Phì Phì không khách khí ngồi xuống sofa đối diện Thẩm Dục Luận. Mắt to đen láy của Phì Phì, lúc nào cũng có vẻ sáng láng, ánh mắt của Phì Phì thuần khiết mà trong suốt, hòa nhã, vô hại. người như vậy đi đến đâu cũng sẽ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc đầy cảm hứng. Phì Phì dùng ánh mắt như vậy lẳng lặng nhìn sắc mặt Thẩm Dục Luận, nhưng Thẩm Dục Luận không có sắc mặt gì, gương mặt, luôn phải tỏ vẻ như không có bất kì biểu cảm gì, hẳn là không dễ dàng gì. Dù sao Phì Phì cũng không làm được.
Thẩm Dục Luận không biến sắc mở ngăn kéo của bàn làm việc, lấy ra một phong bì, nhìn nhìn, trầm tư, sau đó ngẩng đầu nói với Phì Phì: “Ngày đó cô nói đúng. Tôi đã nghĩ rất lâu, mấy ngày nay cũng chưa đưa đến cho cô, tôi nghĩ dù sao khi tôi xuất viện cũng phải đến Dụ Thành, thì tự mình mang đến cho cô.”
“A?” Phì Phì ngây ngẩn cả người, tiền này, còn có thể lấy sao? lúc trước cũng vì có lòng hăng hái muốn chèn ép anh ta nên mới nói muốn nhận tiền của anh ta thôi, người này thật sự ước lượng giá trị của mình rồi trả tiền sao? Phì Phì ngược lại tò mò anh ta rốt cuộc đưa bao nhiêu tiền.
Phì Phì không có đứng dậy nhận lấy, Thẩm Dục Luận lại đứng dậy, anh đi đến trước mặt Phì Phì, nhét phong bì vào trong tay Phì Phì, lạnh mặt nói: “Cô ra ngoài trước đi.”
Phì Phì cẩm phong bì ra khỏi phòng Tổng giám đốc, trong lòng bất ổn, không phải Thẩm Dục Luận này lại tìm lý do gì đuổi Phì Phì đi chứ? Nhìn dáng vẻ tiểu nhân của anh ta, điều này rất có khả năng, Phì Phì từ lúc tốt nghiệp đại học đã đến làm phát triển, rất không dễ dàng gì lên được vị trí quản lí, sao lại xui xẻo như vậy, gặp phải một Tổng giám đốc cực phẩm như vậy, nói trả tiền liền trả tiền. nghĩ đến tiền, Phì Phì lại cảm thấy không ổn nha, phong bì cầm trong tay này không có chút trọng lượng nào, còn mỏng như vậy, có thể có bao nhiêu tiền? ngày đó Phì Phì có nói không muốn chi phiếu mà.
Phì Phì vội vàng vào phòng mình, vội vàng mở phong bì ra xem.
Phì Phì lật ngược đáy của phong bì lên trời, một xu cũng không có.
Thẩm Dục Luận đùa giỡn với Phì Phì?
Nhưng mà trong phong bì có tấm ảnh, là tấm ảnh chụp đen trắng. một tấm ảnh đen trắng úa vàng.
Phì Phì đặt mông ngồi xuống ghế dựa, nghĩ thầm, trên đời này chắc không còn ai lòng dạ đen tối hơn Thẩm Dục Luận, lấy một tấm ảnh chụp tàn tạ này tới đùa Phì Phì! Phì Phì nhìn kĩ tấm ảnh chụp cầm trong tay. Trong ảnh có một người phụ nữ trẻ tuổi mặc váy Đại Hoa, đầu đội cái nón vành lớn, thoải mái mỉm cười vui vẻ trong gió biển.
Mẹ Giả cũng có loại ảnh chụp đen trắng với dáng vẻ này, đó đã là tác phẩm năm rồi, Phì Phì nhìn tấm ảnh trong tay, quả thật có phần giống với những tấm ảnh mà mẹ Giả trân quý.
Vì sao Thẩm Dục Luận đưa tấm ảnh này cho Phì Phì? Người trong ảnh là gì của anh ta? Thông minh như Phì Phì cũng không nghĩ ra, chẳng muốn nghĩ nữa, vứt tấm ảnh chụp vào trong ngăn kéo, làm việc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chiều thứ 6 Sắt Sắt không có tiết dạy, buổi sáng dạy xong lớp công xí 07 thì đến trạm xe bus ở cổng trường học chờ xe. Sắt Sắt nhát gan, không chỉ không dám lái xe, mà cả xe đạp cũng không dám đi. Phì Phì thường xuyên cười nhạo Sắt Sắt có số ngồi xe bus, Sắt Sắt cũng luôn khinh thường phản kích rằng mình cũng có số có người làm tài xế, thí dụ như Phì Phì thường làm tài xế cho Sắt Sắt.
Suốt dọc đường đi, Sắt Sắt cảm thấy thế giới này vô cùng đẹp đẽ. Tâm trạng Sắt Sát tốt, tựa như mỗi một cành cây ngọn cỏ bên đường đều đang mỉm cười. Vì sao thế giới của Sắt Sắt tươi đẹp như vậy, đơn giản là vì hôm nay bạn học Thẩm đến trường rồi. Rất nhiều ngày không nhìn thấy bạn học Thẩm, nếu anh lại không đến để cho Sắt Sắt nhìn đã con mắt, chỉ sợ Sắt Sắt nước không uống, cơm không ăn rồi. Sắt Sắt chính là vậy, yêu một người, thì bất chấp hết thảy, trong mắt trong lòng toàn bộ thế giới cũng chỉ có mình anh ta.
Sắt Sắt qua đường lớn, chuẩn bị lên xe bus, nhiều người lên xe, Sắt Sắt không chen lên được, đành phải đợi chuyến sau.
“Cô Giả, cô đi đâu? Tôi sẽ đưa cô đi một đoạn.” Một giọng nam vô cùng êm tai đang gọi Sắt Sắt.
Sắt Sắt nghe được là bạn học Thẩm đang gọi mình, quay đầu lại quả nhiên thấy bạn học Thẩm đang ở đối diện mỉm cười với mình, Sắt Sắt cười thản nhiên, nói: “Bạn học Thẩm, thật trùng hợp, tôi vừa hết giờ dạy cũng đang muốn về nhà.”
Sắt Sắt lên xe của bạn học Thẩm, bạn học Thẩm khẽ mỉm cười, nói: “Nhà của cô Giả về thế nào?”
Sắt Sắt cúi đầu, dịu dàng như một dòng nước xuân, nói: “Đường Trường Thanh, Công viên Thời Phú
“Công viên Thời Phú?” Bạn học Thẩm như nghĩ đến điều gì đó.
“Phải, là chung cư rất cũ rồi, chúng tôi đã ở đó mười mấy năm rồi.”
“Tuyết rơi ở công viên Thời Phú vừa rộng lại vừa dày, nếu không sáng tác thì cũng sẽ ngâm thơ.” Bạn học Thẩm nhìn Sắt Sắt khẽ nói. Sắt Sắt nghe thấy thật lạ, lại cảm thấy đã từng nghe câu này ở đâu rồi, nhất thời lại không nhớ ra, bất giác đỏ mặt lên, bị bạn học Thẩm nhìn đến đỏ. Sắt Sắt chính là có bản lĩnh này, một giây trước còn cãi nhau với cô gái, một giây sau lại có thể ‘tĩnh nhược nữ tử’(như một cô gái yên lặng) ở trước mặt đàn ông. Hơn nữa ánh mắt nhìn đàn ông và nhìn phụ nữ của Sắt Sắt, hoàn toàn khác nhau, ánh mắt nhìn phụ nữ của Sắt Sắt cũng như ánh mắt nhìn phụ nữ của Phì Phì, nhưng còn ánh mắt nhìn đàn ông của Sắt Sắt, có một loại khờ dại cùng ngây thơ nói không lên lời.
Bạn học Thẩm thấy mặt Sắt Sắt đỏ lên, trong lòng thầm giật mình, lại hỏi: “Cô Giả thích ăn bún thịt nhất sao?”
Sắt Sắt rất nhạy cảm, cô luôn luôn nhảy cảm phát hiện ra sự ái muội giấu sau ánh mắt u buồn bình tĩnh của đàn ông, trong lòng Sắt Sắt vui sướng một hồi, con sóng cảm động lập tức ập đến, hóa ra cả món ăn mình thích nhất là gì anh cũng đã hỏi thăm qua, quả nhiên trong lòng anh có Sắt Sắt, lòng Sắt Sắt ngầm chịu đựng, Sắt Sắt ngẩng mặt, hai đầu mày nhướng lên như mộng như ảo, đôi mắt lấp lánh, nói dịu dàng: “Hóa ra anh cũng biết.”
Bạn học thẩm cười tao nhã, nói: “Thứ tôi biết, không chỉ có những thứ này.”
Sắt Sắt cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh nữa, chỉ cảm thấy có một sự ấm áp lan tỏa khắp người. Nhưng rốt cuộc anh biết gì? Có biết sự kiện quần lót gần đây hay không? Nghĩ đến đây, Sắt Sắt lại mơ hồ lo lắng, trong lòng không khỏi nguyền rủa tên Bạo Long đáng chết kia ngàn vạn lần.
Lại nói, Phì Phì ở trong văn phòng chống má suy nghĩ hồi lâu, dùng năm cây bút chơi cân ký nhưng không biết chơi thế nào, vì vậy quyết định ra ngoài túm người hỏi thăm.
Lúc Phì Phì ra ngoài, đúng lúc gặp phải Tô Vũ và Nancy đang tụ tập tám chuyện. Phì Phì nhìn vẻ mặt kia của Tô Vũ, hẳn là tiêu đề của Văn phòng hôm nay.
Phì Phì tò mò bước đến, rửa tai lắng nghe.
“Cũng không biết rốt cuộc Vương tổng làm sao nữa, cứ như vậy mà không hiểu sao bị điều đi, Tổng công ty ở Hồng Kong cử Tổng giám đốc mới đến cho chúng ta, nghe nói người đó còn là con trai thứ ba của Đổng Sự Trưởng (chủ tịch hội đồng quản trị), nhưng mà, cũng rất ra vẻ, lý ra tuần trước phải nhận chức rồi, nhưng đến tận hôm nay mới bảo rằng đến, thế nhưng đến bây giờ còn chưa thấy mặt mũi…” Tô Vũ thao thao bất tuyệt.
Nancy cũng không bỏ lỡ cơ hội chen vào nói: “Nghe nói Tổng giám đốc mới rất đẹp trai đó….tôi cũng chỉ nghe cô Ôn nói thôi, cô Ôn nói trước kia đi họp ở Tổng công ty, từng gặp qua anh ta, mặc dù nói rằng ai làm Tổng giám đốc, thì dân thường chúng ta vẫn làm việc như cũ, nhưng dù sao thì đẹp trai cũng tốt hơn so với không đẹp trai, nhìn dưỡng mắt, bình thường có họp hay báo cáo gì đó, nhìn thấy suất ca, tâm trạng nhất định dễ chịu…”
Hóa ra Vương tổng thật sự bị điều đi, điều đi cũng tốt, Phì Phì không thích ông ta, bởi vì mỗi lần thấy ông ta đều mặt đen, Phì Phì ghét nhất là người mặt đen. Chỉ là, không điều đi cũng không sao, dù sao Phì Phì có làm sai chuyện, ở trên cũng có giám đốc Trương Lơi Hồng của phòng khai thác chống đỡ. Tóm lại người nào làm Tổng giám đốc, Phì Phì đều sẽ làm khai thác như cũ, tăng ca như cũ, lười phải quan tâm anh ta. Thế nhưng Phì Phì vừa nghe tin đồn, lại quên mất phải túm người hỏi chơi cân ký như thế nào, Phì Phì đành phải quay ra ngoài lần nữa, thật ra có thể đổi sang chơi ghép vần, nhưng Phì Phì muốn biết dùng 5 cây bút thì làm sao chơi.
Thời điểm giữa buổi sáng, trợ lý Ôn của Vương tổng có đến văn phòng của Phì Phì tìm Phì Phì nói chuyện phiếm. Bình thường lúc cô Ôn nhàn rỗi liền thích đến cửa bộ phận kỹ thuật. Cô ấy âm thầm nói với Phì Phì, nói xấu với bộ phận kỹ thuật, khá an toàn.
“Phì Phì, Vương tổng đi, em có biết không?” vẻ mặt Ôn Tiểu Thư ảm đạm.
“Ừm, hôm nay có nghe Tô Vũ nói.”
“Sau này chị làm thế nào đây?” Cô Ôn than khóc.
“Cô Ôn, không phải nói rằng Tổng giám đốc mới rất đẹp trai sao, đó không phải chuyện tốt sao?” Phì Phì biết cô Ôn cũng rất háo sắc.
“Tốt cái gì chứ, Thẩm tổng này, tự mình dẫn thư kí đến. sau này chị thất nghiệp rồi. Còn không biết bị điều đến bộ phận nào làm việc vặt.”
“Thẩm tổng?” Phì Phì nghe hai chữ này, giống như bi điện giật từ ghế sofa nhảy bắn lên, lại là họ Thẩm, còn là từ Hồng Kong đến, sẽ không phải là Thẩm Dục Luận chứ? Gần đây, sao đâu dâu cũng có họ Thẩm vậy.
“Đúng vậy, con trai thứ ba của Đổng sự trưởng.”
“Đúng vậy, không phải Đổng sự trưởng cũng họ Thẩm đó sao.” Phì Phì như là nói với cô Ôn, hoặc như là đang tự thì thầm với chính mình.
Cô Ôn phát bực tức hết một hồi thì đi ra, Phì Phì cũng không an tâm, lỡ như Thảm tổng mới đến này thật sự là Thẩm Dục Luận, Phì Phì phải làm sao mới tốt? Còn lấy tiền của anh ta sao? lúc này mới hối hận không hỏi cô Ôn tên họ của Thẩm tổng mới đến là gì. Cầm lấy điện thoại muốn gọi hỏi cô Ôn một chút, nhưng lại cảm thấy gọi điện hỏi tên của Tổng giám đóc, có vẻ không được tốt lắm, lại buông điện thoại xuống.
Giữa trưa, ăn cơm cùng Tô Vũ xong rồi trở về văn phòng, Phì Phì nhìn thấy một chiếc Lincoln màu xám bạc đang dừng lại dưới văn phòng, chỉ thiếu không có ngạc nhiên đến cằm bị trật khớp: “Lincoln?”
“Không hiểu biết, một chiếc Lincoln cũng khiến em kinh hãi đến như vậy, em chưa thấy qua lúc ấy chị kết hôn, đoàn xe của chồng chị, năm chiếc BMW, còn có ba chiếc Benz đấy…..” Tô Vũ lại thao thao bất tuyệt nhắc đến sự dũng cảm của cô năm đó.
“Xong rồi, lần này xong rồi.” Phì Phì nói thầm, cô có thể khẳng định, chiếc Lincoln trước mắt này, chính là chiếc Lincoln lần trước va chạm thân mật với chiếc QQ của mình.
Như vậy, Thẩm Dục Luận = Tổng giám đốc của Dụ Thành?
Trời ạ, đẳng thức này thật đáng sợ, người có tính tình quái lạ không biết cảm ơn không có tình yêu còn kiêu ngạo cuồng vọng như Thẩm Dục Luận này, lại là cấp trên của Phì Phì, lần này thì Phì Phì chịu trận rồi.
Sớm biết vậy Phì Phì nhất định sẽ không nói anh ta dáng vẻ xấu xí, nếu cho Phì Phì thêm một cơ hội, Phì Phì nhất định ca ngợi Thẩm Dục Luận bằng những từ ngữ ca tụng đẹp nhất trên đời này. Nhưng có nếu sao? không có. Vì vậy Phì Phì đành phải nghĩ đến hậu quả rồi. Tệ nhất, cũng chỉ là rời khỏi Dụ Thành, rời khỏi Dụ Thành thì sẽ chết sao? Sẽ không. Vậy thì sợ gì. Nghĩ đến đây Phì Phì lại bình thường trở lại.
Thư kí Hồng gọi điện thoại cho Phì Phì, bảo Phì Phì đến phòng Tổng giám đốc, Phì Phì thật không ngờ đến, Thẩm Dục Luận này thật đúng là người có thù tất báo, ngày đầu tiên nhậm chức đã nghĩ đến chuyện trả thù, sao anh ta không nghĩ đến báo ân như thế nào chứ.
Binh đến trướng ngăn, nước đến đất cản. Phì Phì khí thế bừng bừng mạnh mẽ sô sô ráo bước đến văn phòng Tổng giám đốc.
Thẩm Dục Luận vẫn mặc áo sơ-mi trắng, gương mặt anh tuấn, đôi mắt như đuốc, mày kiếm hơi nhíu, vùi lấp trên sofa.
Phì Phì không khách khí ngồi xuống sofa đối diện Thẩm Dục Luận. Mắt to đen láy của Phì Phì, lúc nào cũng có vẻ sáng láng, ánh mắt của Phì Phì thuần khiết mà trong suốt, hòa nhã, vô hại. người như vậy đi đến đâu cũng sẽ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc đầy cảm hứng. Phì Phì dùng ánh mắt như vậy lẳng lặng nhìn sắc mặt Thẩm Dục Luận, nhưng Thẩm Dục Luận không có sắc mặt gì, gương mặt, luôn phải tỏ vẻ như không có bất kì biểu cảm gì, hẳn là không dễ dàng gì. Dù sao Phì Phì cũng không làm được.
Thẩm Dục Luận không biến sắc mở ngăn kéo của bàn làm việc, lấy ra một phong bì, nhìn nhìn, trầm tư, sau đó ngẩng đầu nói với Phì Phì: “Ngày đó cô nói đúng. Tôi đã nghĩ rất lâu, mấy ngày nay cũng chưa đưa đến cho cô, tôi nghĩ dù sao khi tôi xuất viện cũng phải đến Dụ Thành, thì tự mình mang đến cho cô.”
“A?” Phì Phì ngây ngẩn cả người, tiền này, còn có thể lấy sao? lúc trước cũng vì có lòng hăng hái muốn chèn ép anh ta nên mới nói muốn nhận tiền của anh ta thôi, người này thật sự ước lượng giá trị của mình rồi trả tiền sao? Phì Phì ngược lại tò mò anh ta rốt cuộc đưa bao nhiêu tiền.
Phì Phì không có đứng dậy nhận lấy, Thẩm Dục Luận lại đứng dậy, anh đi đến trước mặt Phì Phì, nhét phong bì vào trong tay Phì Phì, lạnh mặt nói: “Cô ra ngoài trước đi.”
Phì Phì cẩm phong bì ra khỏi phòng Tổng giám đốc, trong lòng bất ổn, không phải Thẩm Dục Luận này lại tìm lý do gì đuổi Phì Phì đi chứ? Nhìn dáng vẻ tiểu nhân của anh ta, điều này rất có khả năng, Phì Phì từ lúc tốt nghiệp đại học đã đến làm phát triển, rất không dễ dàng gì lên được vị trí quản lí, sao lại xui xẻo như vậy, gặp phải một Tổng giám đốc cực phẩm như vậy, nói trả tiền liền trả tiền. nghĩ đến tiền, Phì Phì lại cảm thấy không ổn nha, phong bì cầm trong tay này không có chút trọng lượng nào, còn mỏng như vậy, có thể có bao nhiêu tiền? ngày đó Phì Phì có nói không muốn chi phiếu mà.
Phì Phì vội vàng vào phòng mình, vội vàng mở phong bì ra xem.
Phì Phì lật ngược đáy của phong bì lên trời, một xu cũng không có.
Thẩm Dục Luận đùa giỡn với Phì Phì?
Nhưng mà trong phong bì có tấm ảnh, là tấm ảnh chụp đen trắng. một tấm ảnh đen trắng úa vàng.
Phì Phì đặt mông ngồi xuống ghế dựa, nghĩ thầm, trên đời này chắc không còn ai lòng dạ đen tối hơn Thẩm Dục Luận, lấy một tấm ảnh chụp tàn tạ này tới đùa Phì Phì! Phì Phì nhìn kĩ tấm ảnh chụp cầm trong tay. Trong ảnh có một người phụ nữ trẻ tuổi mặc váy Đại Hoa, đầu đội cái nón vành lớn, thoải mái mỉm cười vui vẻ trong gió biển.
Mẹ Giả cũng có loại ảnh chụp đen trắng với dáng vẻ này, đó đã là tác phẩm 70 năm rồi, Phì Phì nhìn tấm ảnh trong tay, quả thật có phần giống với những tấm ảnh mà mẹ Giả trân quý.
Vì sao Thẩm Dục Luận đưa tấm ảnh này cho Phì Phì? Người trong ảnh là gì của anh ta? Thông minh như Phì Phì cũng không nghĩ ra, chẳng muốn nghĩ nữa, vứt tấm ảnh chụp vào trong ngăn kéo, làm việc.