Diệp Thiên Vân thời gian gần đây chuyên tâm nghiên cứu thuật giao đấu của nước ngoài, trải qua một thời gian ngắn hắn phát hiện ra loại thực dụng nhất và sát thương mạnh nhất ngoại trừ võ tổng hợp MMA ra thì chính là quyền Thái. Quyền Thái là quốc thuật của Thái Lan, là một thuật đánh tay không có tính thực chiến cao và uy lực mạnh, nổi tiếng thiên hạ nhờ sự hung ác, mãnh liệt, trên cơ bản là thích hợp với thể chất của người châu Á. Tay của người luyện quyền Thái khiến người ta cảm giác thấy hơi gầy, bởi vì bọn họ luyện tập quyền Thái từ nhỏ, xương cốt đã vôi hóa, khả năng đánh trả của họ mạnh hơn người thường nhiều. Hơn nữa do yêu cầu nghiêm ngặt về cân nặng trong thi đấu nên mới xuất hiện tình trạng hơi gầy này.
Quyền thủ thường bắt đầu được bồi dưỡng từ khi còn bé, mỗi ngày luyện tập tám tiếng, trong đó huấn luyện gồm các loại như thể năng, trọng lượng, phản ứng, kỹ xảo. Có vài phương pháp huấn luyện khá tàn khốc, tỷ như người được huấn luyện giơ cao hai tay, huấn luyện viên sẽ đá xoáy vào hai bên mạn sườn của người được huấn luyện, hoặc dùng tay đấm, để tăng khả năng chịu đòn của quyền thủ được huấn luyện. Mặt khác còn có người dùng gậy sắt đánh thẳng lên cánh tay và bắp chân để luyện độ cứng của xương cốt. Quyền thủ có thể sống sót qua loại huấn luyện như vậy tất có chỗ hơn người. Nếu đi thi đấu một trận thì chắc chắn không thể thiếu mấy đoạn xương gãy.
Quyền Thái từng chịu ảnh hưởng của võ thuật Trung Quốc. Người Thái mặc dù chịu ảnh hưởng sâu sắc của văn hóa Trung Quốc, nhưng trong mấy trăm năm trở lại đây, người Thái sinh sống ở trung nam bán đảo. Họ trong quá trình đấu tranh chống ngoại xâm của mình đã dần dần hình thành quyền thuật đặc biệt của dân tộc. Quyền thái chính là xuất hiện trong hoàn cảnh lịch sử chống giặc ngoại xâm của người Thái, cho nên đấu pháp của bọn họ rất hung ác.
Nhưng tuổi thọ của nghề quyền thủ Thái Lan cũng rất ngắn, tuổi thọ trung bình không cao, bốn năm mươi tuổi là kịch. Một quyền thủ mới chừng hai mươi, huyết khí phương cương đang ở thời kỳ đỉnh phong. Theo y học thì cơ thể con người vào khoảng hai mươi lăm tuổi sẽ bắt đầu suy thoái, quyền thủ chắc cũng cáo biệt lôi đài vào khoảng này. Thật ra thì ở Thái Lan, Thái quyền thủ chỉ là một nghề nghiệp của người nghèo, thường chỉ người nghèo mới đi đánh quyền Thái. Một là vì nó quá quyết liệt, hai là vì nó huấn luyện quá gian khổ. Ở những vùng nông thôn chưa phát triển của Thái Lan, nhiều khi một quyền thủ là trụ cột kinh tế duy nhất của cả gia đình. Dưới sự xô đẩy của áp lực cuộc sống đã kích phát ra được tiềm năng muốn sống của người Thái vốn được coi là có thể chất chưa tốt lắm. Cho nên phong cách đánh quyền của người Thái so với người nước ngoài khác nhau rất rõ, hung ác vô cùng! Cho nên nếu muốn tập khỏe người thì không nên đi học quyền Thái, vận động tốt nhất chính là Taekwondo, có người coi nó là một bài tập thể dục, thường xuyên kêu gào rằng tập cái này mới có lợi với thân thể.
Chỗ hại lớn nhất của quyền Thái so với võ thuật Trung Quốc chính là hao tổn tuổi thọ, sau khi kích phát tất cả tiềm năng của cơ thể ra thì sẽ phải đối mặt với cái chết, nghe rất đáng sợ, nhưng nó lại rất phù hợp với định luật bảo toàn năng lượng.
Mục đích lần này Diệp Thiên Vân đi ra ngoài cũng chính là vì muốn tìm hiểu các thuật giao đấu, tỷ thí với nhau để tìm hiểu ưu điểm và khuyết điểm của mỗi loại, sau đó kết hợp võ thuật lại tiến hành lấy mạnh bù yếu, trên ý nghĩa cũng chỉ là học hỏi kinh nghiệm bình thường. Quyền Thái nổi danh nhờ cách đánh hung ác, mãnh liệt, điểm này rất giống với phong cách của hắn, bởi vậy nhất định có thể học được chút gì đấy.
Khi Diệp Thiên Vân quay trở lại phòng liền nằm vật xuống, cả đầu đều nhét đầy quyền Thái, động tạc, kĩ xảo, hắn suy nghĩ đi suy nghĩ lại về những điều này để có thể đạt tới trình độ biết mình biết người. Có như vậy sau này vào trận đấu mới có thể chiếm được ưu thế.
Hắn chính đang suy nghĩ thì Tôn Vĩnh Nhân từ trên lầu đi xuống, nhìn thoáng qua vẻ mặt hắn rồi mới hỏi:"Buổi tối có hoạt động, chúng ta đi chơi đi!"
Diệp Thiên Vân bị gã cắt đứt mạch suy nghĩ liền hỏi:"Hoạt động gì? Nếu là sòng bạc thì tôi không đi! Tôi không hứng thú với trò đó."
Tôn Vĩnh Nhân đi tới trước giường hắn, cười hì hì nói:"Đương nhiên không phải, hôm nay là ngày đầu tiên trên thuyền, thuyền trưởng sẽ mở một bữa tiệc, mọi người đều sẽ tới gặp mặt làm quen với nhau một chút, chúng ta có thể tới đấy làm một bụng cơm no!" Nhìn vẻ mặt gã thì giống như đã kiếm được một món hời rất lớn vậy.
Diệp Thiên Vân hơi nghi ngờ hỏi:"Cậu lấy tin tức ở đâu? Sao tôi không biết?"
Tôn Vĩnh Nhân nói:"Ở bên giường có một tờ nhật trình biểu (ghi các hoạt động trong ngày), ở trên đó viết tất cả mọi thứ, anh tự mình xem đi!"
Diệp Thiên Vân trở mình lại, quả nhiên nhìn thấy một tờ giấy, trên đó viết thời gian các hoạt động, bao gồm các hoạt động trên thuyền và phí thu, chương trình TV, phục vụ ăn uống vân vân.
Tôn Vĩnh Nhân nhìn hắn một chút rồi nói:"Anh nên đi thay quần áo đi, trên chuyến tàu biển thì long trọng nhất chính là dạ tiệc, hơn nữa đây còn là do thuyền trưởng tổ chức, yêu cầu mọi người phải ăn mặc nghiêm chỉnh."
Diệp Thiên Vân đứng dậy khỏi giường, lấy ra một cái cặp da rồi tìm tòi hồi lâu, kết quả là hắn không mang theo đồ tây, bên trong chỉ toàn là T-shirt, cùng quần thường và quần jean, hắn liền nói:"Cậu đi đi, tôi không đi, ở trong phòng cũng được."
Tôn Vĩnh Nhân dở khóc dở cười:"Vậy sau này anh cứ ru rú ở trong phòng à? Cuộc sống trên thuyền về đêm mới sôi động, tôi thấy anh hay là mua một bộ đi!"
Diệp Thiên Vân đóng cặp lại, lắc lắc đầu nói:"Để tính sau đi, tôi mặc thế này đi cũng được." Bạn đang đọc chuyện tại
Tôn Vĩnh Nhân nghe vậy thì vội vàng cầu khẩn:"Hôm nay chính là muốn để cho mọi người một ấn tượng tốt, coi như anh giúp tôi đi, nếu không sau này tôi không tán được mỹ nữ đâu."
Hai người đành xuống cửa hàng mua một bộ vest Armani, sau khi quay về phòng thì Tôn Vĩnh Nhân ngắm Diệp Thiên Vân một chút rồi lại nhướng mày hỏi:"Sao anh vẫn còn đeo đồng hồ điện tử? Có phải anh được ông trời phái xuống để chơi tôi không!" Vừa nói vừa vội vàng chạy về phòng mình.
Không lâu sau gã lại đi ra, trong tay cầm một cái đồng hồ, vẻ mặt có chút tiếc nuối:"Đây là Vacheron Constantin quý giá của tôi, đưa cho anh dùng trước vậy! Có điều phải nói rõ trước, sau này xong việc phải trả lại tôi đó." Diệp Thiên Vân thèm vào lấy của hắn một cái đồng hồ, vì thế liền gật đầu.
Sau khi chỉnh trang áo quần của Diệp Thiên Vân cho chỉnh tề, gã nhìn nhìn một chút rồi buồn bực nói:"Anh mặc bộ này vào sao còn phong cách hơn cả tôi? Sao tôi có cảm giác như đang may áo cưới cho người vậy ta?"
Diệp Thiên Vân vận động vài cái rồi mới nói:"Vậy tôi mặc lại quần áo lúc trước nhé! Tôi mặc loại quần áo này thấy không quen."
Tôn Vĩnh Nhân vội khoát tay, nói:"Thôi đi, anh mà còn mặc bộ đấy là tôi phải đứng cách xa anh ra."
Diệp Thiên Vân quay trở lại phòng liền nhớ lại về những động tác Phách Khang Sai vừa biểu diễn hồi nãy, từng động tác lần lượt được lặp đi lặp lại, sau đó tiến hành nghiên cứu. Những ký ức này đều là tài sản quý giá của hắn, nói không chừng một ngày nào đó gặp phải Thái quyền cao thủ chân chính, thì khi giao đấu sẽ dễ dàng hơn nhiều. Bình thường tích lũy từng chút từng chút một chính là để sau này phát huy được tác dụng quan trọng.
Hắn đang hăng say luyện tập thì bỗng nghe được tiếng gõ cửa, không thể làm gì khác đành phải dừng lại đi ra mở cửa. Cửa vừa mở liền thấy được người gõ cửa chính là Hứa Tình, điều này khiến trong lòng Diệp Thiên Vân mơ hồ cảm thấy vui mừng, hắn cười nói:"Thật không ngờ lại là cô, mời vào!"
Hứa Tình mặc một chiếc váy trắng thuần khiết, ở trên còn gắn một chiếc nơ con bướm rất to, đáng yêu động lòng người. Nàng chắp hai tay sau lưng, vừa đi vào vừa nói:"Sao thế, anh không hoan nghênh tôi tới à? Vương Nghiên đi bơi rồi mà tôi lại không muốn đi, cho nên mới tới đây tham quan phòng tổng thống của anh ở một chút."
Diệp Thiên Vân rót một cốc nước rồi đưa cho nàng, nói:"Mời tham quan tự nhiên, thật ra tôi cảm thấy cũng không tệ, chỉ là hơi lớn quá thôi." Vừa nói vừa bắt đầu dẫn nàng đi xem chung quanh, giống như là đang đi tham quan viện bảo tàng vậy.
Nếu ở lục địa một căn phòng rộng trăm mét vuông cũng chẳng tính là gì, nhưng hiện giờ lại đang ở trên biển, hơn nữa còn đang trên một con thuyền, không gian như vậy lại trở nên rất quan trọng. Ba phòng ngủ, phòng khách, phòng họp, phòng sách, sân ngắm cảnh riêng, những thứ này thật quá xa xỉ.
Hứa Tình đi một vòng xong hâm mộ nói:"Phòng của hai chúng tôi chỉ có một phòng ngủ lớn như vậy thôi, chênh lệch quá mà, hơn nữa tầm mắt ngắm cảnh biển ở tầng của các anh cũng không tệ, cảnh sắc thật là đẹp." Nói xong thì ngồi xuống giường, ngắm cảnh biển mà thở dài:"Thật là đẹp a! Tôi rất thích cách sống phiêu bạt trên những chuyến tàu du lịch này, nó có một cảm giác gần gũi với tự nhiên, tôi chỉ muốn cả đời được sống ở đây thôi."
Diệp Thiên Vân nghe những lời này thì hoàn toàn chết lặng, cuộc sống của hắn phần lớn đắm chìm trong luyện tập, hắn không thể làm gì khác hơn đành phụ họa theo nàng:"Ừ, cuộc sống như vậy cũng khá thú vị."
Hứa Tình giống như tìm được tri kỷ vậy, vẻ mặt có chút hưng phấn, nói:"Anh cũng có cảm giác này sao? Vậy chúng ta đúng là có cùng sở thích!"
Diệp Thiên Vân nhìn ra cảnh sắc ở bên ngoài cửa sổ một lát rồi mới lên tiếng:"Thật ra thì có lẽ do trước kia máy bay chưa thích hợp để bay đường dài, cho nên mọi người đều đi những chuyến tàu biển như thế này. Đợi đến lúc máy bay phát triển hơn, rất nhiều quý tộc lắm tiền rảnh rỗi thích cách du lịch giải trí trên những chuyến tàu biển kiểu này. Vì thế mà tàu biển mới càng lúc càng sang trọng." Những điều này là tri thức hắn thu lượm được trước khi lên tàu, không ngờ được hôm nay lại có chỗ dùng tới, không thể không thừa nhận rằng vận khí của hắn rất tốt.
Ánh mắt Hứa Tình nhìn Diệp Thiên Vân đã trở nên thân thiết hơn nhiều, nàng gật đầu nói:"Không ngờ anh cũng hiểu về lịch sử phát triển của nó, trước kia tôi cũng từng xem qua những thứ này! Đúng rồi, người bạn của anh đâu rồi?"
Diệp Thiên Vân:"Cậu ta không thích ở lâu một chỗ, lúc nào cũng chạy khắp nơi, tôi cũng không biết cậu ta chạy đi đâu rồi nữa." Vừa dứt lời thì điện thoại trong phòng vang lên rất không đúng lúc.
Vì vậy hắn đành khẽ mỉm cười với Hứa Tình tỏ ý xin lỗi, sau đó tới nhận cuộc gọi, từ trong điện thoại vang ra tiếng của Tôn Vĩnh Nhân:"Là tôi, tôi đang gọi điện thoại từ chỗ mua quần áo cho anh lần trước, lát nữa có thi đấu Hắc Thị Quyền, anh mau tới đây, chúng ta cùng đi xem xem!"
Diệp Thiên Vân nghe nói có thi đấu thì suy nghĩ một chút rồi nói:"Được, lát nữa tôi sẽ qua, cậu cứ chờ tôi ở đó."
Hắn vừa mới tắt điện thoại, Hứa Tình liền đứng lên nói:"Anh có việc thì tôi không quấy rầy nữa, có thời gian thì tới phòng tôi ngồi chơi một lúc."
Diệp Thiên Vân hơi ngại ngùng, nói:"Ừ, thật xin lỗi cô, tôi có chút việc phải xử lý, nếu có thời gian tôi nhất định tới rủ cô đi chơi." Nói xong hai người cùng đi ra cửa, Diệp Thiên Vân sau khi đưa nàng tới trước cửa phòng mới đi tới chỗ hẹn.
Sau khi đến cửa hàng, Diệp Thiên Vân liếc mắt một cái liền thấy Tôn Vĩnh Nhân đang ngồi trên ghế uống nước, hắn đi tới hỏi:"Sao cậu tìm được chỗ đánh quyền?"
Tôn Vĩnh Nhân đặt cốc nước xuống, xoa xoa ba ngón tay vào nhau rồi nói:"Money, tôi chỉ cần đưa hai trăm đô la Mĩ cho một thủy thủ, sau đó ngay cả tên hắn cũng nói cho tôi biết." Nói xong lại dùng ánh mắt anh-thật-ngu-ngốc để nhìn Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân không để ý tới gã mà hỏi:"Khi nào thì bắt đầu?"
Tôn Vĩnh Nhân đã quen với cách nói chuyện của hắn, gã đưa tay lên nhìn một chút rồi nói:"Còn nửa tiếng nữa, tôi nghĩ hiện giờ chúng ta có thể vào sân rồi, chúng ta phải mất một ngàn đô la tiền mặt." Diệp Thiên Vân gật đầu rồi mở ví da lấy tiền cho hắn.
Hai người đi đến một lối thoát hiểm ở phía đuôi thuyền, sau khi đi vào thì có một cầu thang hướng xuống phía dưới, qua cầu thang thì gặp một cánh cửa gỗ dày, hơn nữa còn có một thủy thủ đứng gác ở đó. Tôn Vĩnh Nhân đi qua nói một hai câu với gã thủy thủ, sau đó đưa tiền cho gã rồi đi thẳng vào trong.
Diệp Thiên Vân thấy cánh cửa gỗ này dày chừng hai mươi phân, cách âm rất tốt. Sau khi đi vào thì hoàn cảnh bên trong cũng không được tốt lắm, có thể nói ở đây vẫn giữ được "vẻ đẹp" nguyên thủy của con tàu trước khi con tàu được trang hoàng, có điều lại có sân bãi rất rộng. Ở gần đó có một quyền đài, phía dưới chỉ bày năm sáu hàng ghế. Khắp mặt đất là những mảnh giấy bị xé vụn, ước chừng có khoảng bốn, năm mươi người đang ngồi trên ghế, trong đó có nhiều người hút thuốc, mà hiện giờ đang ở dưới khoang thuyền nên khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Tôn Vĩnh Nhân bịt mũi, nói:"Mẹ nó, đây chính là chỗ dơ bẩn nhất trên chuyến tàu, anh xem những người kia, giống như không phát hiện ra, cũng như không sợ chết sớm vậy."
Diệp Thiên Vân quan sát một chút rồi cũng cau mày nói:"Hoàn cảnh chỗ này không được tốt lắm, bây giờ chúng ta nên về thôi."
Tôn Vĩnh Nhân nghe vậy thì lắc lắc đầu, nói:"Tôi tình nguyện chịu khổ một lúc cũng quyết phải tìm niềm vui, ha ha, lát nữa tôi sẽ đánh cược mấy ván, không chừng lại có thể kiếm thêm được ít tiền."
Diệp Thiên Vân không nói gì, trong đầu nhớ lại lời Vương Vĩnh Cường nói trước kia, đánh địa hạ quyền đa số là diễn trò, không có mấy người thi đấu thực sự, vì vậy hắn nói:"Loại thi đấu này phần lớn là diễn trò, chẳng qua chỉ để gạt người, cậu ném bao nhiêu tiền vào cũng sẽ thua thôi."
Tôn Vĩnh Nhân nghe vậy thì không cam lòng, nói:"Thật ra ai cũng biết nhà cái sẽ thắng tiền, vậy sao vẫn có người đánh cược? Bài bạc nhiều lúc chính là đánh vận, vận số của anh tốt thì anh nhất định sẽ thắng, thế thôi."
Lát sau có hai người đi ra từ cửa sau, trèo lên quyền đài, mọi người bắt đầu đặt tiền cược. Tôn Vĩnh Nhân nhìn qua quyền đài, dò hỏi:"Ai có khả năng thắng cao hơn vậy? Tôi cảm thấy người mặc quần đỏ dễ thắng hơn, cơ bắp của hắn nhiều hơn, hơn nữa trông cũng rất hung dữ."
Diệp Thiên Vân nghe vậy thiếu chút nữa lăn đùng ra bất tỉnh, đánh cuộc kiểu này chỉ có thể dựa vào may mắn, vì thế hắn lắc lắc đầu nói:"Tôi cũng chưa nhìn ra, trình độ của hai người đều ở mức sơ cấp."
Tôn Vĩnh Nhân nghe vậy thì nói:"Tôi biết hỏi anh cũng như không mà, vậy cứ đặt cho bên đỏ đi, nếu mà hắn không thắng được thì tự tôi sẽ tới giết chết hắn." Nói xong liền chạy về phía trước đặt cược.
Diệp Thiên Vân quan sát chung quanh, thấy nhiều người ăn mặc cũng rất khá, lại không giống như mới tới đây lần đầu, xem ra đây có thể là một hang ổ rồi.
Khoảng hai, ba phút sau, Tôn Vĩnh Nhân vội vàng chạy lại, hừ một cái mới nói:"Thật đắt mà, đặt ít nhất cũng phải năm ngàn, có thể đặt không giới hạn, ta mua mười thử vận may xem thế nào."
Diệp Thiên Vân trong lòng thấy rất khó hiểu, tuy Tôn Vĩnh Nhân cứ thấy sòng bạc là chạy vào đặt, nhưng không hề đặt nhiều. Với gia thế của gã thì chút tiền còm này căn bản chẳng thấm vào đâu.
Một lát sau, hai người trên đài đã bắt đầu trận đấu, người quần đỏ khổ người rất lớn, thoạt nhìn thì có vẻ chiếm được nhiều ưu thế. Mà người quần xanh tuy dáng người nhỏ gầy, nhưng động tác lại rất linh hoạt. Hai người lao vào đấm đá, chỉ sau hai phút ngắn ngủi, người quần đỏ vì động tác chậm chạp nên bị người quần xanh đánh trúng rất nhiều đòn, ngã lăn ra đất không đứng dậy được nữa.
Nhất thời rất nhiều người cùng xé phiếu cược trong tay rồi ném lên cao, Tôn Vĩnh Nhân cũng làm giống vậy, xong còn chửi:"Shit! Ai biết được hắn lại lởm như thế, chỉ có thể ngắm không thể dùng!" Nhưng ngay sau đó lại quay sang hỏi Diệp Thiên Vân:"Vừa rồi bọn họ thi đấu là đánh giả sao?"
Diệp Thiên Vân lắc lắc đầu, nói:"Không giống lắm, chắc không làm bộ đâu."
Qua khoảng mười phút đồng hồ nữa lại có hai quyền thủ lên đài, trong đó có một người khiến mọi người phải bất ngờ vì đó chính là người quần xanh vừa ra sân trận trước, có điều hiện giờ nhìn bộ dạng hắn thì thấy có vẻ khá mệt mỏi.
Tôn Vĩnh Nhân quan sát một chút rồi lại lên tiếng:"Lần này tôi vẫn mua bên đỏ, tôi không tin lại không thắng được!" Nói xong liền chạy đến chỗ ghi cược.
Cánh cửa gỗ dày cộp nặng nề đột nhiên bị đẩy ra, từ ngoài cửa có năm người đi vào, cầm đầu là một lão già tuổi cao, phía sau là bốn tráng hán, xem bộ dáng thì có vẻ là người châu Á, nhưng không phải người Trung Quốc, Diệp Thiên Vân nhìn bọn họ thì phát hiện ra bốn người này hẳn cũng biết thuật giao đấu. Nhóm năm người bọn họ ngồi xuống một chỗ cách hắn không xa.
Tôn Vĩnh Nhân quay trở lại, trên mặt lấm tấm mồ hôi, gã hưng phấn nói:"Tôi vừa mua mười, lần này chắc chắn tên quần xanh không thắng được." Nói xong liền dồn tất cả tinh lực lên trên lôi đài. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Trận đấu được bắt đầu, quần đỏ mới ra sân vô cùng linh hoạt, mà quần xanh thì vẫn giữ bộ dạng như lúc trước. Dựa vào tốc độ di chuyển khắp xung quanh, quần đỏ đang muốn tìm sơ hở của đối phương quả nhiên đã mắc bẫy, chỉ trong giây lát liền nhấc chân đá liên tục hai đá vào mạng sườn của quần xanh. Quần xanh sớm đã có chuẩn bị nên chỉ hơi nghiêng người một cái là dễ dàng tránh né được hai đá thế lớn lực mạnh quét ngang tới, rồi thừa dịp chiêu thế của đối phương chưa kịp thay đổi mà tung ra một tổ hợp quyền như mưa to gió lớn, khiến cho quần đỏ có sở trường về tốc độ bị ép vào một góc quyền đài. Tấn công được chừng một phút, quần đỏ liền té lăn ra đất, kết quả giống hệt trận đấu trước.
Lúc này đằng sau Diệp Thiên Vân truyền tới một âm thanh già nua "Thánh A La tối cao", người này nói tiếng Trung Quốc, chỉ có điều nghe khá gượng gạo. Tôn Vĩnh Nhân vừa mới xé hết phiếu cược thì nghe được câu này, nhất thời máu nóng dồn nên đầu, gã dùng tiếng anh chửi ầm lên:"Cút con mẹ Thánh A La đi." Chửi xong thì ném giấy đi.
Diệp Thiên Vân muốn lên tiếng thì đã muộn mất rồi, năm người vừa mới tiến vào đều đứng hết cả dậy, dùng ánh mắt rất tức giận nhìn Tôn Vĩnh Nhân.