Thành phố San Francisco xây dựng còn có một đặc điểm lớn nhất, đó chính là dùng gò núi và địa mạo (hình dạng bề mặt trái đất) tự nhiên để xây dựng, cho nên rất nhiều con đường không bằng phẳng, lên dốc xuống sườn rất nhiều, hơn nữa rất nhiều con đường nghiêng tới năm mươi độ, rất nhiều địa phương quá dốc phải chọn phương pháp hình S để xây dựng đường phố. Ví dụ như phố hoa ở San Francisco, ngay cả trên một đoạn dốc đứng rất hẹp cũng phải tu sửa để xe lưu thông, phố này nghiêng bốn mươi độ, làm hình chữ S, tổng cộng có tám ngã rẽ, đủ loại hoa cỏ dọc đường đi, ở đây nhìn xuống vịnh, cảnh sắc rất đẹp. Nghe nói nữ hoàng Anh đến San Francisco tham quan đã tán thưởng nơi này, như vậy càng đề cao sự nổi tiếng của phố hoa. Bây giờ phớ hoa là một thắng cảnh mà du khách nhất định phải xem, ngay cả người ngoài nước Mĩ cũng nghe danh mà đến, chuyên môn lái xe đi một vòng phố hoa.
Hai người đi dạo trên con phố này, thưởng thức phong cảnh mỹ lệ nhất San Francisco, Tôn Vĩnh Nhân cười nịnh nọt nói: Tôi đã từng tới một lần, rất quen thuộc con phố này, tuyệt đối sẽ không lạc đường, thậm chí tôi có thể làm người dẫn đường cho cậu nữa.
Diệp Thiên Vân bán tín bán nghi, lời của hắn chỉ chính xác có một nửa, gật đầu nói: Nếu tí nữa anh không tìm thấy đường về, vậy ngày mai anh có thể đặt vé máy bay được rồi.
Vừa rồi Tôn Vĩnh Nhân yêu cầu nửa ngày mới ra ngoài, nguyên nhân chủ yếu là gọi cho Lý Duy Tư không ai bắt máy, chắc có thể là vì đã tan tầm. Theo ý của Diệp Thiên Vân là định ngày mai ra ngoài dạo chơi. Nhưng Tôn Vĩnh Nhân lại không đợi kịp, bởi vậy hắn cam đoan mười lần xong Diệp Thiên Vân mới ra ngoài với hắn.
Hai người đi một lúc, thấy không ít người Châu Á, còn có người da đen, người Châu Mỹ La tinh da nâu, đương nhiên cũng không thiếu người da trắng, giống như một đám hoa sắc thái sặc sỡ, tràn ngập ở xung quanh. Phần lớn người da trắng đều đi vội vã. Những người da đen kia đa số là thanh niên, dạo ở trên phố, tụm về phía người đi đường chào những hàng rẻ như pin, dao cạo râu, các loại đồ chơi, cực kỳ giống lưu manh đầu đường Quảng Châu. nguồn TruyenFull.vn
Đang đi Tôn Vĩnh Nhân đột nhiên dừng lại, sờ sờ đầu nói: Chúng ta hỏi đường trước, khẳng định sẽ không lạc dường. Nói xong liền đi về phía hai người Châu Á cạnh đó.
Người Châu Á ở trên phố đi dạo, phần lớn là đã lớn tuổi. Tôn Vĩnh Nhân tiến lên hỏi đường, đi về phía hai cụ bà, khiến người ta kinh hỉ chính là các cụ rõ ràng dùng tiếng Trung trả lời, không chỉ đường mà còn cùng đi tới quảng trường với hai người, vừa đi vừa nói chuyện. Hóa ra các cụ đều là lão Hoa kiều đã ở đây hơn mười năm, không ngừng hỏi về tình hình bây giờ ở trong nước, mãi cho đến khi đưa tới nơi, mới vui vẻ mà nói lời từ biệt.
Diệp Thiên Vân rốt cuộc cũng đã hiểu ý hắn nói tuyệt đối sẽ không lạc đường, phố hoa San Francisco khắp nơi đều là người Châu Á, hơn nữa người Trung Quốc cũng không ít, bọn họ rất sẵn lòng nói chuyện phiếm với du khách đồng hương, tiện thể nghe tin tức mới, có lẽ là vì có cùng huyết mạch, những người đồng hương này phiêu bạt bên ngoài nên nhiệt tình dị thường, hơn nữa lại rất hiếu khách.
Cuối cùng cũng đã tới đường cái Santa Monica theo như lời Tôn Vĩnh Nhân, nơi này là một con đường rất dài dành riêng cho người đi bộ, cảnh buổi tối vô cùng đẹp, phần lớn đều là nhà hàng và quán bar, thoạt nhìn rất có loại khí tức hưu nhàn, đặc biệt là rất nhiều nghệ nhân đứng biểu diễn ở bên đường, nhưng lại rất có rất nhiều du khách vây quanh xem, loại cảm giác này khiến người ta cảm thấy vô cùng an nhàn, có lẽ đây chính là chỗ thu hút của San Francisco.
Tôn Vĩnh Nhân nhìn người xung quanh nói: Lần trước tôi đến San Francisco, cũng là vì không tới đây nên cảm thấy rất đáng tiếc, bây giờ rốt cuộc cũng thỏa tâm nguyện.
Rất nhiều du khách theo điệu nhạc của những điệu nhạc của những nghệ nhân này mà nhẹ nhàng đong đưa, Tôn Vĩnh Nhân cũng vào đó nhảy, nhưng Diệp Thiên Vân nhìn hắn đang khiêu vũ nhưng cuối cùng vô luận như thế nào cũng cảm giác giống như một con khỉ đang nhảy tưng tưng.
Diệp Thiên Vân có chút buồn cười, bầu không khí ở đây rất nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy rất khoan khái có điều bảo hắn đi khiêu vũ, hắn vẫn không làm được.
Tôn Vĩnh Nhân chỉ đạo hắn nói: Thả lỏng một chút, bây giờ không phải đang tập luyện, thân thể của cậu có hơi khẩn trương đó.
Diệp Thiên Vân cực kỳ không thức ứng được với loại động tác nhịp nhàng này, do tập luyện, động tác của hắn lúc nào cũng phát huy thực lực của bản thân, bởi vậy cho dù hắn nhảy như thế nào cũng đều khác biệt với người xung quanh, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người hắn, xem hắn giống như khỉ.
Diệp Thiên Vân nhảy theo mọi người một lúc rồi dứt khoát dừng lại, khiêu vũ cũng không phải là môn hắn am hiểu, hắn tiến lên cầm ghita lên, sau đó đánh bài "Khách sạn California" của ban nhạc Diều Hâu, sau đó mấy gã nghệ sĩ đệm nhạc cho hắn.
Tôn Vĩnh Nhân lúc đầu còn muốn cười hắn, có điều khi tiếng ghita vang lên, miệng hắn càng mở to, giống như ăn trứng đà điểu, hoàn toàn đơ ra, hắn căn bản không ngờ tới Diệp Thiên Vân còn có món nghề này.
Diệp Thiên Vân mặc dù không biết khiêu vũ, nhưng món ghita của hắn lại rất xịn, nhất là sau khi nội công có chút sở thành, tốc độ hai tay rất nhanh mà lại tự nhiên trôi chảy, hắn có thể tái hiện toàn bộ động tác tay của cả ca khúc ở trong đầu, bởi vậy khúc nhạc dạo "Khách sạn Califorina" được hắn đánh vô cùng hoàn mỹ rất nhiều người đang khiêu vũ đều ngừng lại nghe tiếng đàn của hắn.
Âm thanh thuần khiết, trình độ ghita cực giỏi, tiếng đàn vừa dứt, rất nhiều người đều hoan hô ủng hộ, ngay cả mấy tay chơi nhạc cũng giơ ngón cái khen ngợi.
Tôn Vĩnh Nhân mở to hai mắt nói: ***! Lại bị chấn trụ, cậu còn có thủ đoạn này, tôi muốn học chiêu này để sau này tán gái được thuận lợi, nhất định sẽ sinh ra hiệu quả chấn động, không ngờ bên cạnh hóa ra là cao nhân, thật sự là thất kính! Nói xong ôm quyền, làm vẻ sùng bái.
Diệp Thiên Vân sau khi đi ra khỏi đám người với hắn mới lên tiếng: Thật ra trước kia tôi muốn học piano, nhưng trong nhà không có điều kiện, cha của tôi sau khi biết đã đưa cho tôi một cây ghita, lúc nghỉ thì cứ đánh.
Tôn Vĩnh Nhân nghe xong có chút nhục chí nói: Nhà của tôi có piano, ghita, có cả violon, mẹ nó tôi sao lại không giống cậu nhỉ! Nói xong lại có chút tò mò: Nhìn cậu rõ ràng không giống lần đầu biểu diễn, quá tự nhiên.
Diệp Thiên Vân gật đầu nói: Tôi ưa đi dây đi đó, có đôi khi lại vác theo ghita, lúc có hứng thú thì tìm một chỗ đánh một lúc, điều này có thể khiến tâm trạng tôi tốt hơn nhiều.
Tôn Vĩnh Nhân gật gật đầu ngẩng nhìn về phía trước nói: Quán bar tôi muốn đi ở chỗ này, đây chính là do một người bạn tốt của tôi giới thiệu.
Diệp Thiên Vân nghe Lyons mèo khen mèo dài đuôi xong, cũng thấy cực kỳ thú vị, có điều hắn không tiếp tục đáp lời, mà nhìn Tôn Vĩnh Nhân làm tiêu điểm toàn trường, bây giờ hắn đang đang chuẩn bị đọ sức với người khác ở trên bàn, đối thủ là một gã đàn ông dao trắng cao to, mặc dù hắn ngồi trên ghế nhưng thân cao đại khái phải hơn m, nhìn lại vóc người nhỏ thó của Tôn Vĩnh Nhân, chỉ bằng một nửa của đối phương. Buồn cười hơn là hắn còn cố ý khoe khoang, tiến hành hoạt động chuẩn bị câu giờ.
Lyons nhìn trên đài, cười nói với Diệp Thiên Vân: "Bạn của cậu rất thú vị đấy, vô cùng hài hước".
Vừa nói xong thì trận đấu đã bắt đầu, đôi tay vừa trắng vừa mịn của Tôn Vĩnh Nhân nắm đôi tay giống tinh tinh kia, sự tương phản cực lớn này khiến người xem xung quanh đều buồn cười, hơn nữa tay của Tôn Vĩnh Nhân rõ ràng nhỏ hơn tay đối phương rất nhiều.
Trong lòng Tôn Vĩnh Nhân cũng có chút không nắm chắc, quay đầu lại nhìn Diệp Thiên Vân, hơn nữa còn nháy nháy mắt vài cái với hắn.
Diệp Thiên Vân vẫn không quen loại phương thức cầu cứu này, chậm rãi lắc đầu, tỏ ý không biết.
Tôn Vĩnh Nhân có chút tuyệt vọng, quay đầu lại con mắt nhìn chằm chằm gã cao to ở đối diện, trọng tài vừa mới nói bắt đầu liền phát lực, xem ra là muốn thắng vì đánh bất ngờ, nhưng tiếc rằng thực lực quá chênh lệch, chỉ vừa động đối phương đã kịp phản ứng lại.
Gã cao to kia nhe răng cười, sau đó cổ tay thoáng dùng sức khẽ bóp, sau đó đánh bại Tôn Vĩnh Nhân rất nhẹ nhàng, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối hết thảy các kỹ xảo đều không còn trọng yếu, sau khi chiến thắng hắn nói rất khinh thường: "Người da vàng không có năng lực, bọn chúng chỉ có thể tìm chút kỹ thuật kiếm cơm thôi".
Tôn Vĩnh Nhân buồn bực mà từ trên đài đi xuống, đi tới trước mặt Diệp Thiên Vân thấp giọng chửi bới: "Shit! Thua quá mất mặt, từ đầu tới cuối không cách nào phản kháng, mặc dù tôi sớm biết sẽ có kết quả này, nhưng vẫn muốn thử xem".
Diệp Thiên Vân đã từng xem qua rất nhiều số liệu về phương diện thể chất, dựa vào mật độ cơ thể thì người da đen đứng đầu, da trắng thứ nhì, da vàng thứ ba, đây cũng là nguyên nhân lúc thi đấu điền kinh hoặc quyền anh người da đen và người da trắng chiếm ưu thế, nhưng bởi vì thế, ở hạng mục bơi lội lại không có người da đen... Tính linh hoạt của người da vàng thì những chủng người khác không cách nào bằng được! Hắn vỗ vỗ bả vai Tôn Vĩnh Nhân an ủi: "Anh sau này nên rèn luyện nhiều hơn, vậy sẽ tốt hơn nhiều đó".
Người da trắng kia sau khi nói câu đó xong thì có vẻ đắc ý dào dạt, tựa hồ quán quân không phải hắn thì không còn ai nữa, hắn cười híp cả mắt, liếc nhìn CRYSTAL đầy vẻ thâm tình, sau đó lộ vẻ say mê.
Đúng lúc này đột nhiên một người da vàng từ dưới đi lên, người này tóc chưa tới một centimet, con mắt hẹp nhỏ, có một vết sẹo kéo dài hết cả mắt trái, khiến khuôn mặt vốn hung hãn còn thêm âm trầm, ngậm khoé miệng rất chặt, vừa nhìn cũng biết là tính cách kiên nhẫn, mặc một cái quần hoa văn mờ, áo quân binh, cao khoảng m, hắn đi tới trước mặt gã da trắng kia nói: "Người da vàng không có năng lực, vậy anh có năng lực chắc?" Nói xong nhìn gã da trắng kia một cách khinh miệt, người hai bên định đấu đều dạt ra bốn phía, nhìn bộ hắn của hắn rất có sát khí.
Lyons có vẻ hưng phấn dị thường, hắn vỗ Diệp Thiên Vân đang nói chuyện với Tôn Vĩnh Nhân: "Anh bạn thấy sao? Hắn chính là Dương Thiên Long người Châu Á mạnh nhất trong dong binh của chúng tôi, vô cùng lợi hại".
Diệp Thiên Vân đang khuyên bảo Tôn Vĩnh Nhân, sau khi nghe Lyons nói liền nhìn lên trên đài, con mắt nheo lại, nghe tên cũng biết là người Trung Quốc, hơn nữa người này đã có đặc thù của võ giả.
Lyons giống như đang tự thuật lại một truyền kỳ: "Dương Thiên Long từng nhiều lần dùng thân phận người tự do đánh hắc quyền ở Đông Nam Á, cho nên kinh nghiệm thực chiến cực kỳ phong phú, trong lúc đánh nhau kịch liệt số lần hạ gục đối thủ rất cao, đồng thời hắn cũng là một quân nhân, tinh thông Thái Quyền và Triệt Quyền Đạo, hắn là một trong những thủ lĩnh của chúng tôi ở EO, trong công ty người tôi sùng bái nhất chính là hắn".
Tôn Vĩnh Nhân vốn tâm tình có chút sa sút, nhưng chưa tới một phút đã khá lên nhiều, loại người như hắn thật không biết sống lại như thế nào, có điều ngay sau đó lại nhíu mày vung tay nói: "Cổ tay tôi sao cứ cảm thấy bỏng rát, bây giờ đau gần chết".
Diệp Thiên Vân kiểm tra sơ qua, quanh cổ tay và các đốt ngón tay đền sưng phồng cả lên, cho nên nói: "Bây giờ anh vào toilet xối nước lạnh lên, hiện tại mạch máu đều bị phá hết, đợi đến mai tôi chữa cho anh một chút là tốt liền, có điều trong thời gian này tốt nhất không nên làm động tác tốn sức".
Tôn Vĩnh Nhân nghe xong liền đi vào toilet, Diệp Thiên Vân bắt đầu xem tình huống trên đài, Dương Thiên Long ngồi ở trên ghế, vừa cười vừa nói: "Đến đây đi, cho tôi xem thử người da trắng có chỗ nào lợi hại".
Gã da trắng kia nghe xong vẻ mặt cũng không quá tức giận, tựa hồ có chút e ngại, nhưng lại không thể mất thể diện được, trong lúc nhất thời liền do dự.
CRYSTAL khẽ mỉm cười với Dương Thiên Long nói: "Dương, anh không cần nói giỡn với người bạn nhỏ này, hắn chẳng qua chỉ là con chim non mà thôi".
Người da trắng trên đài nghe lời này xong liền đỏ mặt, cắn răng nói: "Thử thì thử, mặc dù cậu ở chiến trường rất lợi hại, nhưng cũng không chắc sẽ thắng". Nói xong cũng nắm tay Dương Thiên Long.
Tay Dương Thiên Long cũng không quá tráng kiện, nhưng lại khiến người ta có cảm giác có vô cùng có lực, làn da hơi ngăm đen, càng khiến người khác bộc phát mỹ cảm.
Hai người gồng gồng tay bắt đầu so lực, Dương Thiên Long dựa vào sức bật, nhanh chóng áp đảo tay gã da trắng.
Dương Thiên Long cười nhạt một tiếng nói: "Tôi không tin cái gì mà chủng tộc khác nhau, không có chuyện gì là tuyệt đối". Bầu không khí trong quán lại sôi lên.
Lời của hắn vừa dứt thì lại có một gã da trắng lên đài nói: "Ha ha, tất cả đều không thể nói chắc được, tôi thấy cậu nên thừa nhận sự khác biệt về chủng tộc đi, vì nó là sự thật".
Lên đài cũng là một gã da trắng cao hơn m, thể trọng ít nhất phải hơn kg, hơn nữa ở trong quán bar mờ tối lại đeo kính râm, có vẻ hơi buồn cười. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Gã da trắng mới thua vừa rồi sau khi vừa thấy người này liền đứng khỏi ghế, trên mặt đầy vẻ sùng bái, hơn nữa còn lùi lại đứng sau lưng hắn.
CRYSTAL cười nói: "Mikhail, anh tới xem náo nhiệt hả, tôi không thể chơi trò này với anh".
Mikhail khoát tay nói: "Tôi cũng không muốn lấy nụ hôn của cô, nếu không bà xã của tôi có thể sẽ không bỏ qua cho tôi, hắc hắc, tôi chỉ muốn đọ sức với Dương Thiên Long, khiến hắn phải công nhận chuyện chủng tộc khác biệt nhau".
Dương Thiên Long nghe xong trầm mặc không nói, sau đó cười cười với Mikhail rồi duỗi tay ra, bắt đầu đọ sức.
Lyons ở phía dưới cũng lộ vẻ sùng kính nói: "Người sắt Nga, quan chỉ huy Alpha, hôm nay đại nhân vật sao lại lên đài một lượt vậy?"
Mặc dù Dương Thiên Long vừa mới thắng, nhưng lại dựa vào sức bật, đặc điểm của sức bật chính là thời gian ngắn, Mikhail dựa vào lực lượng bản thân kéo qua, có điều thoạt nhìn cũng cố hết sức, sau đó ưu thế của hắn liền thể hiện ra, đè tay Dương Thiên Long qua từ từ, loại đọ sức này mặc dù đặc sắc, nhưng thời gian lại không được lâu.
Mikhail sau khi thắng Dương Thiên Long nói: "Tôi cũng không phải kỳ thị gì, chỉ là muốn chứng minh đại khái người da trắng quả thực có ưu thế ở phương diện này, hơn nữa còn là tính tuyệt đối!"
Dương Thiên Long nghe xong không nói gì, mà đứng lên nhìn xung quanh, khắp quán người da vàng rải rác chẳng có mấy người, chỉ quét qua đã thấy được Diệp Thiên Vân, sau đó trừng hai mắt nhìn hắn.
Ý tứ trong ánh mắt Dương Thiên Long rất rõ ràng, bây giờ là chiến đấu vì chủng tộc, trong quán chẳng có mấy người da vàng, nhìn khắp cũng chỉ có hai ba người. Mà có thể thực sự ra tay thì chỉ có mình Diệp Thiên Vân, bởi vì ở đây hình thể của hắn có thể coi là cường tráng nhất.
Vật tay cần nhất là lực lượng tuyệt đối, cái gọi là lực lượng tuyệt đối chính là lực lượng lớn nhất mà cơ thể con người hoặc tứ chi có thể sinh ra trong trạng thái vận động đặc biệt. Loại lực lượng này có quan hệ rất mật thiết tới số lượng, mật độ cơ bắp, và cả kích thước các thớ thịt.
Với điều kiện thân thể giống như Dương Thiên Long, y chắc chắn không thể chiến thắng được Mekhail, mặc dù y có thể dựa vào khả năng bùng nổ để tạm thời chế trụ, nhưng chỉ cần đối phương nhanh chóng lấy lại được thế thượng phong là sẽ kết thúc. Dù sao trên hình thể y đã kém một bậc, về sức khỏe lại hắn một bậc nữa, cho nên y thua cũng chẳng phải chuyện gì lạ.
Trong những người châu Á trong quán rượu, người chiếm được ưu thế về thể trọng nhất chính là Diệp Thiên Vân, cho nên Dương Thiên Long mới nhìn hắn chằm chằm, ý muốn bảo hắn lên đài so tài.
Diệp Thiên Vân gật đầu hiểu ý, tính cách của Dương Thiên Long giống hệt với tướng mạo của y, đều thuộc loại bất khuất quyết không cúi đầu. Người như thế nếu không đạt được mục đích chắc chắn sẽ không bỏ qua, vì vậy hắn uống một hơi hết cốc nước trái cây rồi lau miệng đi về phía đài.
Mọi người xung quanh đều chú ý lên đài, bởi vậy ánh mắt của Dương Thiên Long đã trở thành tiêu điểm cho bọn họ. Thứ Diệp Thiên Vân vừa uống trong quán rượu là nước trái cây, điều này khiến những người có mặt ở đây cười phá lên. Cho dù là một nam nhân không biết uống rượu cũng sẽ không uống thứ đồ của phụ nữ kia ở trong quán rượu. Huống hồ đây còn là quán rượu cho đám lính đánh thuê nữa, khách ở đây phần lớn là những nam nhân tự nhận mình rắn rỏi, vì vậy hành động của Diệp Thiên Vân khiến cho bọn họ cảm thấy rất tức cười.
Đối với những nụ cười nhạo báng này Diệp Thiên Vân hoặc đáp lại bằng nụ cười thân thiện hoặc phớt lờ đi chẳng để ý, hắn chậm rãi bước lên đài, hơi mỉm cười với Dương Thiên Long để tỏ ý thân thiện.
Dương Thiên Long cũng đáp lại, vặn vặn cổ tay rồi dùng tiếng Mỹ rất chuẩn hỏi:"Anh là người nước nào?"
Diệp Thiên Vân mỉm cười trả lời bằng tiếng Trung:"Tôi là người nước này."
Dương Thiên Long đầu tiên quan sát hình thể của hắn một chút, sau đó tán thưởng:"Khí lực cường tráng, có vẻ không tệ, bất kể thắng hay thua anh cũng không thẹn là một người da vàng." Ở dưới đài có nhiều người quan sát, nếu như thua sẽ mất hết cả thể diện, mà Diệp Thiên Vân lại không hề e ngại, điều này khiến cho Dương Thiên Long y cũng phải thấy kính trọng vài phần.
Phía dưới có mấy người da trắng cười nhạo nói:"Ưu việt chính là ưu việt, các người không thể nào xem nhẹ, sau này cho dù huấn luyện thế nào cũng không thể bù đắp được khác biệt trời sinh này đâu. Huống hồ đây còn là một tiên sinh uống nước trái cây." Những lời này khiến đám nam nhân có mặt ở đây cười phá lên.
Diệp Thiên Vân thản nhiên liếc xuống phía dưới một cái, sau đó đi tới bên cạnh bàn, quan sát Mekhail rồi nói:"Anh cứ nghỉ ngơi đi, lát nữa chúng ta thi tài."
Người ngồi phía dưới nghe vậy thì thấy kính nể, những người vừa mới cười nhạo cũng ngừng lại mà chăm chú quan sát. Thứ Diệp Thiên Vân cần chính là sự công bằng giữa hai bên, hắn khinh thường việc chiếm ưu thế, đây mới là nam nhân chân chính, chỉ cần một câu nói liền chiếm được sự kính trọng của mọi người. Mà trong mắt Crystal mỹ lệ cũng lóe lên những ánh sáng kỳ lạ, những nam nhân kiên cường như vậy mới có lực hấp dẫn với nữ nhân.
Thật ra là vì Diệp Thiên Vân chỉ coi đây là một trò chơi, vì vậy hắn mới chú trọng công bằng, chứ phải lúc liều mạng với người khác thì đừng mong hắn nói tới công bằng. Từ trước tới giờ hắn đều ra tay bất ngờ, ngay chiêu đầu liền đánh chết luôn người ta. Tin rằng những người đã chết kia cũng chẳng thể bò dậy mà nói chuyện công bằng với hắn được.
Tôn Vĩnh Nhân từ phòng rửa tay bước ra, vừa thấy Diệp Thiên Vân bước lên đài liền lập tức lao vào đám người, chen tới, gã dùng loại ánh mắt như ngắm nhìn núi cao nhìn Diệp Thiên Vân, nói:"Tiết mục tôi mong đợi nhất rốt cuộc cũng bắt đầu rồi, ha ha!" Vừa nói gã vừa dùng tay trái đỡ tay phải, trông giống như là bị gãy xương rồi vậy.
Dương Thiên Long liếc gã bằng một cái nhìn khinh thường, không nói gì, có vẻ như y cũng không ưa Tôn Vĩnh Nhân.
Mekhail cử động cổ tay một chút, sau đó đứng dậy nhìn Diệp Thiên Vân với ánh mắt rất chân thành, nói:"Cậu bạn, tôi rất bội phục tinh thần của cậu, tôi sẽ nghiêm túc đọ sức với cậu, chúng ta dùng thực lực để chứng minh, như vậy sẽ càng có sức thuyết phục hơn."
Diệp Thiên Vân gật đầu, nói:"Nói thật thì tôi vẫn có chút ưu thế, lực lượng tuyệt đối của một người bình thường vào năm hai mươi tuổi sẽ đạt mức cao nhất. Sau này do cơ năng sinh lý sụt giảm nên hàng năm sẽ giảm dần với tốc độ %, anh đang ở thời kỳ giảm sút, mà tôi lại đang lúc tăng cao."
Diệp Thiên Vân bình thản nói ra những lời y như trong sách giáo khoa, điều này khiến cho mọi người kinh ngạc vô cùng. Tuy mỗi người đều có chút hiểu biết về đặc trưng sinh lý cơ thể con người, nhưng họ chắc chắn sẽ không đi sâu vào nghiên cứu.
Mekhail gật đầu, nói:"Có thể bắt đầu được rồi, tôi đã khôi phục lại như thường."
Diệp Thiên Vân ngồi xuống, dùng hai tay lắc lắc cái bàn, sau đó đưa tay phải ra.
Tay của hắn so với Tôn Vĩnh Nhân mạnh hơn một chút, da tay hơi trắng, các đốt ngón tay hơi nhỏ. Thời gian dài huấn luyện với bao cát da thuộc không để lại dấu vết gì trên bàn tay ấy.
Mekhail giơ đôi tay tráng kiện khỏe mạnh ra, khinh khỉnh nói:"Tiểu tử cậu không giống như một gã lính đánh thuê, da hơi non, thậm chí so với da của Crystal còn tốt hơn."
Lời trêu chọc của y khiến cho nhiều lính đánh thuê phải mỉm cười, mà Crystal lại vừa thẹn vừa giận. Nữ nhân trời sinh thích được người khác tán thưởng, bây giờ lại bị nói không bằng cả một nam nhân, thử hỏi như vậy sao có thể không tức giận được.
Dương Thiên Long thấy đôi tay Diệp Thiên Vân thì cũng không khỏi thất vọng, dù sao ở đây đều là nhân sĩ trong nghề, đôi tay như vậy không được chuộng trong giới lính đánh thuê. Nhưng Diệp Thiên Vân đã ngồi xuống rồi, không thể nào cứu vãn được nữa.
Người trọng tài vừa hô bắt đầu, Mekhail và Diệp Thiên Vân bắt đầu đọ sức, tay hai người tuy không nhúc nhích, nhưng mọi người ở hiện trường đều có thể nhìn ra hai người đang trong giai đoạn tăng sức mạnh. Nếu như thua ở giai đoạn này thì lực lượng tuyệt đối sẽ chênh nhau rất lớn. Hai cánh tay không nhúc nhích chứng tỏ rằng hiện giờ hai người đang cân sức nhau.
Cánh tay phải của Diệp Thiên Vân đã từng gãy xương hai lần, sau đó lại khôi phục như kỳ tích, hiện giờ chính đang ở giai đoạn đỉnh cao. Sức mạnh của hắn chủ yếu đến từ nội công Kim Chung Tráo. Thật ra trước kia khi chưa luyện nội công sức mạnh của hắn cũng không tốt lắm, nói cách khác thì cũng rất bình thường.
Sau khoảng ba mươi giây, Mekhail mặt đã đỏ bừng, khí huyết dồn hết lên mặt, dấu hiệu này chứng tỏ y đã dốc hết sức ra. Mà Diệp Thiên Vân thì đồng tử co lại, có vẻ như cũng đang vận dụng sức mạnh trên diện rộng. Thế giằng co khiến thần kinh người xem căng như dây chun, có người còn hơi nghiêng người về phía trước, tay nắm chặt lại, có người thì khẽ cổ vũ cho Mekhail, như sợ âm thanh quá lớn sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của y. Cuộc đấu giữa hai người đã phát triển từ trận đọ sức bình thường lên đối kháng chủng tộc. Tất cả những người da trắng đang theo dõi trận đọ sức đều không thể ngờ được đôi tay thon dài trắng trẻo này lại có thể mang tới chấn động lớn như thế.
Sức mạnh của hai người đã đạt tới mức lớn nhất, Mekhail trên mặt lấm tấm mồ hôi, nghiến răng rít lên:"Tiểu tử sức mạnh không tệ!" Nói xong liền ngậm chặt miệng lại, phòng ngừa hơi sức tiết ra ngoài.
Vẻ mặt của Diệp Thiên Vân không thay đổi, bởi vì hắn đã bắt đầu điều động nội công, tay phải đang bành trướng với tốc độ mắt thường khó quan sát nổi, cánh tay từ từ nghiêng dần về phía thắng lợi.