Trước ngực Bill bị cùi trỏ thúc vào, mặc dù muốn cứu nhưng căn bản là vô vọng, huống chi đầu hắn còn bị đánh như cà chua, hiện giờ mẹ hắn muốn nhận ra còn khó. Diệp Thiên Vân nhìn thì có vẻ là vô hại, nhưng mà một khi thật sự xuất thủ, vậy thì đúng là một đầu trư chuyên ăn mãnh thú, tục ngữ có nói: "Thái Cực mười năm không xuất môn, Hình Ý một năm đánh chết người." Nói điều này chính là về sát ý của Hình Ý Quyền, Diệp Thiên Vân hiện tại khí chất càng ngày càng lạnh, cái này chính là do tay hắn cũng đã tắm nhiều máu tanh.
Hai mắt Thường Đại Hải gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Vân, cả người hắn run rẩy, lạnh giọng nói: "Không hổ là đòn sát thủ của Bát Cực Môn, ta thế nào mà lại xem thường ngươi chứ!"
Diệp Thiên Vân cũng cởi áo khoác ra, sau đó khởi động chút cho nóng người, sau đó hắn duỗi gân cốt, trả lời: "Ta cùng bọn họ đến chỉ để kiến thức Bát Cực Quyền thôi."
Lông mày Thường Đại Hải nhiú lại, nói: "Giỏi, muốn kiến thức thì ngươi đánh chết người sao? Vậy ngươi có biết hắn là ai không?"
Diệp Thiên Vân lắc đầu, rất vô tội nói: "Không biết."
Thường Đại Hải vẻ mặt tràn ngập thương tâm, căn răng nói ra từng chữ một: "Hắn chính là chồng của ta, chúng ta vì muốn cưới nhau nên mới tới San Francisco, cũng trải qua không biết bao nhiêu khó khăn mới được ở bên nhau, vốn ta muốn sống với hắn cả đời này, không ngờ tai họa lại ập xuống, cư nhiên hắn lại bị ngươi giết chết! Thường Đại Hải ta thề, nếu ta còn sống một ngày, nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!"
Diệp Thiên Vân nghe xong lời Thường Đại Hải nói thì lạnh hết cả người, hắn nhớ lại lời của Lâm Thanh Hoành nói lúc trước, Thường Đại Hải này cả đời không lấy vợ sinh con, hóa ra Thường Đại Hải lại là một thằng đồng tính luyến ái, hay có thể nói là một nữ nhân trong thân xác đàn ông. Diệp Thiên Vân phải đánh giá lại Thường Đại Hải lần nữa, mặc dù người như thùng gỗ, nhưng quả thật trên mặt không râu, hơn nữa còn kẻ mi, đôi mắt thật to, môi còn đánh son, hiện giờ Diệp Thiên Vân mới chú ý đến. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Dạ dày Diệp Thiên Vân bắt đầu quặn lại, mặc dù mấy ngày nay hắn thấy không ít đồng tính luyến ái ở San Francisco này, nhưng mà nhìn "cận cảnh" thế này, trong lòng vẫn thấy lạnh, hận không thể tránh xa 2km.
Thường Đại Hải căn bản không chú ý ánh mắt của Diệp Thiên Vân, "thím" căm hận nói: "Giờ ngươi cũng đã biết rồi, vậy thì hãy chuẩn bị cho tốt đi!"
Diệp Thiên Vân không ngờ tới gặp phải chuyện này, lập tức trong lòng hắn hạ vài bậc, cũng không khác lắm với Phù Dung Chân Thần rồi. Diệp Thiên Vân lạnh lùng nói: "Giết thì giết, đến đây đi!"
Thường Đại Hải đi tới trước vài bước, "thím" sửa lại phong cách của Bát Cực, chuyển thành tiên phát chế nhân, mạnh mẽ phi thẳng đến công kích Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân đối với chiêu này rất quen thuộc, "Nghênh Phong Chiêu Dương chưởng", hắn cũng luyện đến cả vạn lần rồi, bởi vậy nên Diệp Thiên Vân vội lui về bên trái, sau đó cước cũng đạp ra.
Thường Đại Hải căn bản là không đề phòng, "thím" vừa rồi dùng Diêm Vương Tam Điểm thủ, muốn tiến sát đến gần Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân hiện giờ Kim Chung Tráo đã đạt tới tầng thứ 4, mà tránh trái tránh phải thì không phải là phong cách của hắn, bởi vậy chân hắn đột nhiên phát lực, trực tiếp đá về phía mặt Thường Đại Hải.
Thường Đại Hải cũng có vẻ là hiểu ra, hai tay vội vàng chuyển thành chưởng, chém thẳng về phía bắp chân Diệp Thiên Vân.
Hai bên cơ hồ là cùng đánh ra một lúc, Diệp Thiên Vân thì còn tốt, Thường Đại Hải thì bị trúng một cước giữa mặt, nhất thời té trên mặt đất.
Trên chân Diệp Thiên Vân lúc này cũng cảm thấy tê rần, một chiêu này có chứa "Thập Tự Kình". Thập tự kình là một loại kình lực chủ lưu của Bát Cực Quyền, sở dĩ gọi là thập tự kình là vì tay hướng về phía trước chém ra, sau đó lại tay kia từ phía sau chém tới, tạo thành hình chữ thập.
Diệp Thiên Vân vừa định lao tới thì trong lòng lại nhớ đến lời nói của Lâm Thanh Hoành, Thường Đại Hải có ưu thế khi đánh cận chiện, chỉ cần dám tiến tới thì sẽ phải chịu công kích như là gió mưa bão táp, bởi vậy Diệp Thiên Vân không tiến lại, mà chỉ đứng đó đợi Thường Đại Hải.
Thường Đại Hải như một con cá chép bật lên khỏi mặt đất, một đạo vết thương dài khoảng 3-4cm kéo từ cằm đến gáy, "thím" lúc này đã híp mắt lại, trong mắt bắn ra đầy hàn quang: "Không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có thân thủ thế này, bị Thập Tự Kình của ta đánh trúng mà không sao, ngươi là người của Bát Cực Môn sao?"
Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: "Ta chỉ là một người yêu thích mà thôi, chưa vào môn phái nào cả!"
Thường Đại Hải nghe xong thì cảm thấy bán tín bán nghi, "thím" đột nhiên sờ sờ mặt mình, sau đó như nhớ ra cái gì đó, bi thương gào lên: "Honey của ta đã chết rồi, ta còn sống một mình cũng không có ý nghĩa, vẻ ngoài này còn có ích lợi gì chứ!" Nói xong "thìm" dùng bàn tay thô lớn của mình cào cào lên mặt, chậm rãi hủy đi "dung nhan" của mình, dáng vẻ trông vô cùng khủng khiếp.
Diệp Thiên Vân đang đấu với "thím", nhưng rồi thấy dáng vẻ hiện giờ, trong lòng hắn có chút thất vọng, điều mà một võ giả phải làm đầu tiên chính là: "Thái Sơn có sụp xuống cũng không biến sắc, phải biết nín nhịn, suy xét lợi hại, có thể chờ đợi địch." Mà trạng thái hiện giờ của Thường Đại Hải chẳng qua chỉ bằng một võ giả hạng hai mà thôi.
Thường Đại Hải buông đôi tay đầy máu xuống, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt như người chết nhìn Diệp Thiên Vân, nói: "Mục tiêu cuối cùng của ta trước khi chết, đó chính là giết chết ngươi!" Vừa nói, "thím" vừa bước tới, tốc độ nhanh như âm thanh.
Diệp Thiên Vân giờ phút này vô cùng cẩn thận, hắn không tiến cũng không lùi, hai tay vận dụng Hình Ý Băng Quyền, toàn lực phát ra, không chút lưu thủ nào!
Thường Đại Hải hiện giờ rất khác thường, "thím" mặc dù đang trong trạng thái điên cuồng, nhưng giao thủ lại càng thêm hung tàn so với vừa nãy, lúc này mới tựa như dùng đến phong cách Bát Cực Quyền của chính "thím", "thím" lắc người, lao thẳng tới sát Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân lúc này cũng trở nên tàn nhẫn, hắn cũng muốn mở rộng tầm mắt, thử xem Thường Đại Hải có phải là Diêm Vương không, vì thế liền thu quyền, sau đó lao tới.
Thường Đại Hải rút cục cũng đạt được như ý nguyện, trên mặt vì thế nở nụ cười dữ tợn, hai chân tách ra nhẹ nhàng nhảy lên vừa lúc đạp vào đầu gối Diệp Thiên Vân, như là đang cưỡi trên đó, khuỷu tay không chút dấu hiệu mà phát lực, đánh trúng vào ngực Diệp Thiên Vân, sau đó, hai chân vừa chạm đất liền vặn eo, đánh ra chiêu Song Long Xuất Hải, trực tiếp đánh Diệp Thiên Vân bay ra xa.
Bát Cực Quyền của "thím" đánh ra nhìn thì cương mãnh, nhưng mà cả quá trình vận hành đều rất mềm mại, nhanh mà không cương, nhu mà không ngừng, sau đó thì đột nhiên phát lực. Cả quá trình mềm mại nhưng phát lực lại mạnh mẽ, thể hiện được đậy đủ sự cương nhu trong Bát Cực Quyền.
Diệp Thiên Vân vì võ đạo mà có dũng khí không cần mạng luôn, hắn dùng Kim Chung Tráo chịu "nhị liên kích", mà hai chiêu này lực đạo đều rất nặng, ngực Diệp Thiên Vân hiện giờ cứ như bị ai đó cầm búa nện mạnh vào vậy, rốt cuộc hắn cũng đã kiến thức được thực lực cận thân của Thường Đại Hải, quả thật là không tầm thường, vì thế, Diệp Thiên Vân lạnh lùng nói: "Bát Cực Quyền quả nhiên là kỹ kích nhất lưu!"
Khuôn mặt như quỷ của Thường Đại Hải cũng hơi biến sắc, "thím" mở to cặp mắt của mình, khó tin nói: "Ngươi đã luyện qua công phu hoành luyện!" Công phu hoành luyện chính là một số loại như Thiết Bố Sam, Kim Chung Tráo, có vẻ là "thím" cũng có hiểu biết về mặt này.
Diệp Thiên Vân mặc dù học được công phu hoành luyện, nhưng đây là lần đầu tiên hắn chịu nhiều "liên kích" như vậy, hắn không nói gì mà chỉ hơi nhíu mày, từng bước đi tới, xuất thủ chính là Trùng Bộ Hoành Quyền, động tác nhanh chóng như sét đánh.
Thường Đại Hải lui bước lại muốn đỡ quyền của Diệp Thiên Vân, những không ngờ được chân sau của Diệp Thiên Vân lại di chuyển theo vòng cung quét qua, vì thế nhất thời không đỡ được mà bị đánh trúng vào sườn.
Thường Đại Hải kêu lên một tiếng đau đớn, rồi cũng không lùi mà còn tiến lên, lẩn như cá trạch, dùng phương thức phát lực rất kỳ lạ nhằm vào bụng Diệp Thiên Vân.
Mỗi chiêu mỗi thức của Thường Đại Hải đều như thật như giả, không phát lực là giả, phát lực mới là thật, sau khi tới mục tiêu mới chuyển thành thật, bởi vậy làm người ta khó phân biệt, đây có lẽ chính là Ngô Thức Phát Lực Pháp.
Diệp Thiên Vân bị luồng kình lực kỳ lạ này đánh cho hộc máu, hắn hiện giờ căn bản là không chút phòng thủ, bởi vì như vậy mới càng kích thích hắn hơn, ánh mắt hắn lúc này sắc như dao, tay phải mạnh mẽ đánh ra một quyền, trên cánh tay như truyền đến một luồng khí lưu với tốc độ cực nhanh, đánh vào giữa ngực Thường Đại Hải.
Thường Đại Hải bị quyền này đánh văng ra khá xa, sau đó lại giống như trẻ con mới học đi vậy, té ngã mấy lần mới đững vững được, "thím" đúng là bị quyền phong của Diệp Thiên Vân đánh văng, mà Diệp Thiên Vân hiện giờ giống như một con sư tử, càng bị thương lại càng hung mãnh hơn.
Thường Đại Hải không rời mắt khỏi Diệp Thiên Vân, sau đó như để nhớ thật kỹ hắn rồi nói: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không chết, ít nhất là trước khi giết được ngươi." Nói xong, "thím" lưu luyến nhìn qua xác của Bill, rồi khập khễnh đi lên chiếc xe mà Diệp Thiên Vân vừa ngồi để đào tẩu.
Diệp Thiên Vân cũng muốn đuổi theo, nhưng mà khổ nỗi trên người hắn không còn lực lượng nữa, mới rồi hắn bị trúng Ngô Thức Phát Lực Pháp, thoạt nhìn thì có không sao, nhưng giờ trong lồng ngực rất khó chịu, đến cả hít thở cũng khó khăn vô cùng, nếu Thường Đại Hải mà không chạy trốn, có lẽ người chết đã là Diệp Thiên Vân rồi, chẳng qua đáng tiếc cho Thường Đại Hải là "thím" đã quá hoảng sợ, cũng chính vì sợ chết mà "thím" đã bỏ qua cơ hội lần này, nếu biết chắc là sẽ hối hận cả đời mất.
Diệp Thiên Vân nằm trên mặt đất, phổi lúc này mới tốt hơn một chút, hắn đột nhiên lại muốn hút thuốc, chẳng qua là trong nháy mắt hắn đã bình tĩnh lại, lúc này mà hút thuốc căn bản chính là tự sát, hắn nghĩ lại trận đấu vừa rồi với Thường Đại Hải, cuối trận đấu hắn đã dùng đến Đẩu Động Thốn Tiến, chẳng qua là hiệu quả cũng không tốt lắm, ít nhất là không thể làm Thường Đại Hải "nằm" tại chỗ, có lẽ việc này liên quan đến chuyện Diệp Thiên Vân hắn đang bị thương.
Diệp Thiên Vân đem toàn bộ số tiền đặt lên cho Toái Cốt Thủ, hắn nhìn xu thế, mặc dù vóc dáng hai bên chênh lệch khá nhiều, những mà Toái Cốt Thủ là một võ giả, cho nên ưu thế của hai bên trong nhất thời cũng khó mà nói rõ được, chẳng qua là chỉ cần động thủ thì thực lực hai bên sẽ hiện ra ngay.
Dương Thiên Long nhìn lên trên nói: "Cái tên Cỗ Máy Giết Người kia quả thật có thể so với máy đó, thể trọng kg có thể xưng là xe tăng được rồi, trận này xem ra rất đặc sắc." (C trước rõ ràng là kg mà nhỉ, lạ thật.)
Hắn vừa nói xong thì trận đấu cũng đã bắt đầu, Cỗ Máy Giết Người xem ra rất cuồng vọng, hắn chỉ chỉ vào Toái Cốt Thủ, sau đó chúc ngón cái xuống, dáng vẻ phảng phất như coi đối thủ không chịu nổi một kích vậy.
Chỉ cần có người hiểu một chút về cách đấu thì đều thấy hắn rất ngu ngốc, vô luận là ở loại hình cách đấu nào đi nữa, cao thủ đều không khinh thị đối thủ của mình chút nào, bởi vì bọn họ rất cẩn thận, vì thế mới có thể từng bước chiến thắng. Chẳng qua là hành vi của hắn cũng làm khán giả sôi sục hẳn lên, tiếng kêu vang cổ vũ ầm ầm, đủ mọi loại hình cung cách cổ vũ vang lên.
Toái Cốt Thủ chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không chút ý muốn động thủ, hai chân hơi chuẩn, tạo thành một khởi thủ thức kỳ quái, thậm chí là…hơi khó coi.
Cỗ Máy Giết Người chậm rãi đi tới, mỗi bước đi của hắn thân thể đều hơi chuyển, động tác thong thả, đây cũng chính là nhược điểm của thể trọng quá lớn, đương nhiên ưu thế cũng ở điểm này, thể trọng càng lớn, lực đỡ cũng như nặng lực công kích đều mạnh hơn.
Toái Cốt Thủ sau khi để đối thủ di chuyển đến một phạm vi nhất định thì liền di động, thoạt nhìn thì có vẻ hắn đã có sách lược rõ ràng, đó chính là tiến hành quyết đấu với cô máy giết người trong lúc di chuyển, thông tục thì gọi là du kích chiến. Trong lúc đối thủ hắn cất bước còn chưa hạ được xuống, Toái Cốt Thủ đã tung chân ra đá một cước, lực cước này cũng không lớn, có vẻ như đang dò xét mà thôi.
Cỗ mãy giết người mặc dù thong thả, nhưng có lẽ hắn đã sớm đoán được điều này, vì thế hắn liền ngồi thụp xuống, bàn tay thô to cũng bắt lấy chân của Toái Cốt Thủ, sau đó như Kim Cương tóm lấy chân Toái Cốt Thủ kéo lại, quay vòng trên không rồi vứt ra xa.
Toái Cốt Thủ bay cao khoảng một mét, sau đó đụng vào kính phòng hộ thì rơi xuống, khóe miệng hắn có tia máu chảy ra, chẳng qua là bị thương không nặng.
Dưới sân vừa thấy được động tác ngoạn mục như vậy đều ngây ra, qua nửa ngày mới truyền đến tiếng hoan hô liên tục, hơn nữa thanh âm càng lúc càng lớn. Còn lớn hơn nhiều với tiếng cổ vũ của đám mê bóng đá, vì bọn họ ở quyền tái này còn có cá cược mê người hơn nhiều, vì thế cũng ảnh hưởng đến hứng thú của trận đấu.
Dương Thiên Long trên mặt đầy nghi hoặc hỏi Diệp Thiên Vân: "Vừa mới gia thủ đã chịu thua thiệt, không biết tiếp theo còn đánh ra sao đây, Cỗ Máy Giết Người này đúng là có thực tài."
Diệp Thiên Vân trầm ngâm không nói gì, Toái Cốt Thủ cũng không yếu như vậy được, cái này chỉ tính là sai lầm thôi, vì trong khi quyết đấu thì cẩn thận là rất quan trọng, dù là một chi tiết nhỏ nhất, có lẽ cũng chính là nguyên nhân chí mạng, mà cỗ máy giết người cũng không mạnh mẽ như bề ngoài, trận đấu mới chỉ bắt đầu thôi.
Toái Cốt Thủ sau khi ngã xuống liền lập tức đứng dậy, đầu tiên là chuyển qua một bên, sau đó lau khóe miệng, sau đó lại tạo thế khởi thủ thức, lần này hai chân so với lần trước còn thấp hơn.
Cỗ Máy Giết Người nhìn thấy lại cười ha ha lao về phía Toái Cốt Thủ, sau đó tay phải lại vung lên.
Toái Cốt Thủ lui về phía sau, đợi đến khi cánh tay của Cỗ Máy Giết Người vừa vung ra. Hắn vội khóa lấy, sau đó vặn đến gần người rồi nhảy lên, hai đầu gối đánh thẳng vào ngực Cỗ Máy Giết Người đang không phòng bị.
Phía dưới sàn đều kinh hô, loại tư thế này bọn họ chưa từng thấy, rất nhiều người phải mở mắt thật to, sợ bỏ mất động tác hoa lệ như vậy.
Cỗ Máy Giết Người chịu đòn này liền phải thối lui, sau khi lùi đến bước thì ngã đập mông xuống đất, sắc mặt rất khó coi.
Toái Cốt Thủ cũng thừa thằng truy kích, hắn lao rất nhanh về phía Cỗ Máy Giết Người, đến khi tới gần lại đá mạnh vào đầu tên kia, tốc độ đá rất nhanh, cứ như mưa rơi xuống trên người đối phương vậy.
Đôi mắt to như mắt trâu của Cỗ Máy Giết Người mở lớn, nhưng mà hắn đang ôm đầu, một bên lại đợi cơ hội ra tay. Phỏng chừng chỉ cần có một cơ hội, sẽ thay đổi thế cục trước mắt.
Hắn chống cự mạnh mẽ, bị đối thủ liên tục công kích cả nửa phút cũng không có chuyện gì, ngược lại chỉ càng làm cho hắn thêm hung ác, ánh mắt hắn như muốn kéo lấy Toái Cốt Thủ, nhưng vẫn cố nhẫn nại thật lâu, rốt cuộc thì hắn cũng có cơ hội tóm được chân của đối phương, hắn hơi nghiêng người rồi nhanh chóng đứng dậy, tóm cả hai chân của Toái Cốt Thủ, Cỗ Máy Giết Người vẫn luôn chờ mãi cơ hội này. Hắn ném Toái Cốt Thủ về phía kính bảo hộ, sau đó hưng phấn đấm ngực mình, gào rống điên cuồng.(Giống King Kong)
Rất nhiều khán giả đều đứng lên, khí thế của Cỗ Máy Giết Người khiến bọn họ khí huyết tuôn trào, rất nhiều nữ nhân bắt đầu liếc mắt đưa tình với hắn, mặc dù tên này rất xấu xí nhưng giờ hắn lại vô cùng chói mắt.
Diệp Thiên Vân nhìn hành động của Cỗ Máy Giết Người mà thấy buồn nôn, hành động để khơi gợi tâm tình khán giả thì cũng không nói làm gì, nhưng mà thằng cha này làm cũng quá giả tạo đi, nhưng mà đúng là người ta cũng không cấm.
Diệp Thiên Vân lại nhìn Toái Cốt Thủ đang bò trên mặt đất, hắn bị đập hai lần lên kính bảo hộ, nhưng mà vẫn có thể đứng dậy, tuy là không dễ dàng, mà da thằng cha Cỗ Máy Giết Người lại quá dày, muốn đả thương cái loại như hắn cũng tốn khá nhiều khí lực đây.
Dương Thiên Long mỉm cười nói: " triệu của ngươi có thể thành tro đó, thoạt nhìn thì Cỗ Máy Giết Người cũng không đơn giản như bề ngoài, cũng có chút thực lực đó."
Hắn vừa mới nói xong, Toái Cốt Thủ đột nhiên lao về phía Cỗ Máy Giết Người, động tác của hắn rất nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng, mà Cỗ Máy Giết Người ở bên trên cũng vậy. Dưới ánh mắt của mọi người, tay phải của Toái Cốt Thủ duỗi ra, đẩy ngã Cỗ Máy Giết Người xuống sàn, bắt đầu tháo khớp cằm của tên kia.
Cỗ Máy Giết Người còn chưa kịp hô lên, đột nhiên hắn phát hiện mình không nói được nữa, vì thế thần sắc lập tức trở lên bối rối, hai tay hắn sờ cằm, nhưng mà tay của Toái Cốt Thủ đã nhằm về phía cánh tay phải của hắn.
Động tác lưu loát như nước chảy.
Cánh tay của Cỗ Máy Giết Người hiện tại giống như bị người ta chặt đứt vậy, "nó" lắc lư trông rất quỷ dị.
Cả quá trình không đến giây, loại chuyển biến này khiến người ta không kịp phản ứng, thật sự là quá mức rung động! Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Ánh mắt Diệp Thiên Vân vô cùng nghiêm túc, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào kỹ năng thần kỳ của Toái Cốt Thủ, hắn cũng chính là lần đầu tiên gặp lọai chiêu thức này. Trước kia chỉ nghe có một loại Quan Tiết Kỹ, có thể trong thời gian ngắn tháo khớp, không ngờ ở nơi này lại gặp được.
Động tác của các ngón tay Toái Cốt Thủ vô cùng nhanh, nhanh đến mức khó tin, tay hắn hành động mà Diệp Thiên Vân cũng chỉ nhìn thấy bóng, cả quỹ tích của ngón tay cũng không nhìn rõ. Tính chất của Quan Tiết Kỹ rất kỳ lạ, trong quân đội quốc nội cũng có rất nhiều binh lính học được, bọn họ có thể dùng thế sét đánh mà tháo khớp đối phương, người cao thâm hơn thậm chí có thể tháo khớp vai và khớp đầu gối nữa. Điều này biến đối thủ thành một người không thể phản kháng được.
Nhưng mà Toái Cốt Thủ lại đang tháo khớp một tên cao lớn như lực sĩ, các khớp của tên kia rất thô và lớn, đầu khớp nối rất cường tráng, do đó có thể hiểu được lực lượng của Toái Cốt Thủ cường hãn đến mức nào.
Lúc này mọi người mới bắt đầu phản ứng lại, bọn họ không ngừng hô to, cổ vũ cho Cỗ Máy Giết Người, nhưng mà cũng chỉ có thể mang tính hình tượng, vì căn bản chúng không có chút tác dụng nào.
Trong thời gian mà những khán giả đang phản ứng. Các khớp khuỷu tay, vai, thậm chí là đầu gối của Cỗ Máy Giết Người đã bị tháo ra, trước bởi vì đã tháo khớp cằm nên tên kia chẳng thể kêu la được gì, hắn chỉ có thể nằm bẹp trên mặt đất, những tiếng cổ vũ cũng không nghe thấy, ngoài những tiếng ú ớ rên rỉ chói tai của hắn. Có lẽ Toái Cốt Thủ chính là muốn để mọi người nhìn thấy và nghe thấy sự thống khổ của hắn.
Diệp Thiên Vân ở chỗ xem cũng cảm thấy lạnh người, tư vị các khớp xương bị tháo ra thật sự là rất khó chịu, trong khi so đấu những võ giả thường xuyên vì vận quá nhiều lực nên bị trật khớp, sau đó cũng nhanh chóng nắn lại được, mặc dù đau đớn chỉ ngắn ngủi, nhưng mà cũng rất khó chịu.
Nhưng mà lúc này toàn thân Cỗ Máy Giết Người đã bị tháo khớp, cả người hắn chẳng khác gì tê liệt, không thể cử động được, hơn nữa còn chịu đau đớn vô cùng, có thể vì quá đau đớn mà ngất đi.
Toái Cốt Thủ đứng bên cạnh nhìn một lúc, sau đó nhẹ nhàng lau tia máu ở khóe miệng đi, rồi lật người Cỗ Máy Giết Người lại, chậm rãi sờ sờ ở cổ cùng xương sống của tên kia, phảng phất như nhào nặn một kiện đồ vật nghệ thuật, tùy theo đó là việc hắn thong thả phát lực mà kéo, rồi đứng lên nhìn xung quanh một chút.
Thân thể của Cỗ Máy Giết Người lúc này lập tức ngừng cử động, vì cơ thể con người quan trọng thứ chính là xương cột sống, mà hiện nay nơi đó của nó đã bị đánh gãy. Giờ này, trung khu thần kinh của hắn đã bị cắt đứt.
Hai mắt Diệp Thiên Vân híp lại, chiêu này trong mắt của hắn chính là trân bảo. Kỳ thật, môn công phu này lúc trước rất nổi danh, gọi là Phân Cân Thác Cốt Thủ, diễn hóa đến bây giờ đã gọi là Quan Tiết Kỹ.
Hiện tại là thời kỳ vũ khí nóng, vì thế nó đã dần bị lịch sử lãng quên, chủ yếu là bởi vì nếu không thể luyện Quan Tiết Kỹ đến mức lô hỏa thuần thanh, đem động tác diễn hóa đến mức như bản năng, nhưng thường thì hay bị khốn bởi tính chất cực hạn.
Dương Thiên Long nhìn hồi lâu rồi nói: "Ánh mắt của ngươi thật tốt, Cỗ Máy Giết Người bị người giết rồi." Nói xong, hắn lại nhìn Diệp Thiên Vân cười. Diệp Thiên Vân nghĩ lại cũng có chút ý tứ, tên gọi rất hay, nhưng mà vận mệnh lại không phối hợp tốt lắm với tên.
Đột nhiên…Từ cửa sàn đấu có hai đại hán đi vào. Bọn họ đang giữ chặt một người phụ nữ khuôn mặt sầu khổ, cười âm hiểm với Toái Cốt Thủ. Nhất thời Toái Cốt Thủ vốn đang tươi cười lập tức ngừng hẳn, thanh âm phẫn nộ của hắn cũng vang lên.
"Cách đấu mà tại sao lại mang người nhà của ta tới? Là ai?" Toái Cốt Thủ điên cuồng gào lên, hai tay tức thời nhẹ nhàng "mát-xa" cho Cỗ Máy Giết Người, những thanh âm xương cốt kêu "rắc rắc" rợn người vang lên, khiến mọi người ở sàn đấu đều cảm thấy lạnh người.
Sắc mặt Diệp Thiên Vân có chút khó coi, trong lúc võ giả so đấu tuyệt đối không cho phép uy hiếp người nhà, đây chính là ước định cả ngàn năm nay, đột nhiên giờ ở nước ngoài lại bị phá hủy, hơn nữa người chịu thiệt lại là đồng bào mình, Diệp Thiên Vân đột nhiên cảm thấy có người dám khinh nhờn võ học thần thánh.
Dương Thiên Long nhìn khoảnh cách từ chỗ họ đến cửa còn khoảng mét, nói: "Diệp huynh, chuyện này khẳng định là người đánh cược làm, chúng ta đi hỗ trợ sao?"
Diệp Thiên Vân híp mắt không nói gì, cước bộ chỉ đi chậm rãi đi từ phía kính bảo hộ ra, Dương Thiên Long cũng đi sát theo sau, cùng đi xuống.
Hai đại hán kia có chút kinh ngạc khi thấy có hai người từ trên trời giáng xuống, họ không thể nghĩ ra được lại có người xuống đài kiểu này, vì thế vẫn còn đang trong mê man, Diệp Thiên Vân thấy vậy thì nhẹ nhàng đảo chân, cho đại hán bên trái "nằm" xuống.
Một tiếng động vang lên, đại hán kia còn chưa hiểu gì cả thì đã gục xuống, có thể thấy là hắn đã mất đi ý thức.
Diệp Thiên Vân đi xuống rồi nhẹ nhàng nhảy một bước, đi tới chỗ tên đang uy hiếp cô gái kia, sau đó nện vào mặt hắn một cùi trỏ, nhất thời máu mồm máu mũi tên này phun như mưa, còn Diệp Thiên Vân chỉ lùi nhẹ lại một bước, rồi đá ra một cước, cả quá trình liền lạc như nước chảy.
Trong nháy mắt, trong ánh mắt như nằm mơ của khán giả nhìn thấy một người như đang ngồi trên thảm bay, bay đến đập vỡ cả vách tường, mà xương cũng không biết gẫy đến mấy cái, sau đó liền bất tỉnh. Đám bảo vệ mang súng bên cạnh không động tâm chút nào cả, tôn chỉ nơi này chính là quyền thủ làm sao mặc kệ, hơn nữa luật cũng quy định người đặt cược không được tác động thủ đoạn vào trận đấu.
Đột nhiên người phụ nữ bên cạnh Diệp Thiên Vân ngất đi, mà đồng thời, Toái Cốt Thủ mang mặt nạ cũng lao tới lấy tay ôm lấy vợ hắn.
Diệp Thiên Vân cùng Dương Thiên Long cũng cảm thấy bên cạnh đang có một đôi mắt rất hung tợn nhìn hai bọn họ, Diệp Thiên Vân nhìn qua, nhớ kỹ bộ dáng của kẻ đó.
Toái Cốt Thủ đỡ vợ hắn đến bên cạnh, vẻ mặt đầy kích thích đi tới, đầu tiên thì làm một cái võ lễ, sau đó lại không ngừng cám ơn hai người.