Diệp Thiên Vân không ngờ lại bị cướp ở chỗ này, đối thủ tựa hồ trở nên cao minh, hơn nữa lần này còn bịt mặt, hẳn là cao thủ thường xuyên làm chuyện này.
Bốn người và lái xe rất kiệm lời, sau đó lái xe chạy khuất bóng nhanh như chớp.
Tôn Vĩnh Nhân dùng ánh mắt rất vô tội nhìn nhìn Diệp Thiên Vân nói: "Hình như là tìm anh đó, hôm nay tôi chẳng làm chuyện xấu gì cả".
Diệp Thiên Vân nhìn vài người đang lại gần thấp giọng nói: "Cậu nên ở trong xe thì hơn, không cần ra ngoài, tôi sau khi xuống xe sẽ đóng cửa lại, ngàn vạn lần không được xuống xe".
Tôn Vĩnh Nhân thành thật mà nhẹ gật đầu, mặc dù gã rất muốn đi cùng Diệp Thiên Vân, nhưng xuống xe lại ảnh hưởng đến sự phát huy của Diệp Thiên Vân, trong lòng của gã thầm hạ quyết tâm, nếu hôm nay có chuyện gì không may xảy ra, gã sẽ liều cái mạng này để báo thù cho Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân xuống xe quan sát mấy gã kia, vóc người cũng không cao lắm, hơn nữa từ khe hở quanh mắt, có thể thấy được họ là người da vàng. Trong đó có một người bên hông còn đeo một thanh đao, theo hoa văn và đường cong của vỏ đao mà xem, rất giống đao võ sĩ của Nhật. )
Bốn người kia đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, tựa hồ đã sớm biết Diệp Thiên Vân sẽ xuống xe, gã đeo đao dùng tiếng Anh có chút cứng nhắc nói: "Xin tha lỗi cho tôi phải dùng cách này để tìm cậu nói chuyện, mặc dù có chút thiếu lễ phép, có điều tôi nghĩ cậu nhất định sẽ không để ý, có phải không?" Nói xong gã nở nụ cười có chút không coi ai ra gì, kiêu ngạo khiến người ta có một loại cảm giác xúc động - không đạp mấy đạp trên mặt gã thì quả thực có lỗi với lòng mình.
Diệp Thiên Vân từ giọng nói của hắn có thể nghe ra được bọn họ là người Nhật, bởi vậy cau mày nói: "Anh tìm tôi có chuyện gì không?"
Đại hán che mặt đeo đao cười lạnh nói: "Chẳng lẽ ngài không biết mình đã làm chuyện tổn hại đến lợi ích của người khác à? Tôi nghĩ trí nhớ của ngài sẽ không kém như vậy chứ!"
Diệp Thiên Vân vừa nghe thì nhớ lại ánh mắt trong trận đấu giữa Cỗ Máy Giết Người và Toái Cốt Thủ, hắn cười nhạt một tiếng nói: "Tôi nghĩ là tôi nhớ rồi, có điều các người tựa hồ cũng đã tổn hại lợi ích người khác đấy thôi!"
Người này ngừng cười nói: "Vậy được! Hôm nay tới là để giáo huấn cậu một trận, để cậu sau này ít quản chuyện người khác một chút. Nếu không kết quả của cậu có lẽ còn thảm hơn đó!"
Diệp Thiên Vân quan sát những người đó, xem ra bọn họ không có súng, nếu không sẽ không cầm phá đao tới để lộ uy phong, hắn nhẹ gật đầu rất thản nhiên nói: "Tới đây!"
Những người bịt mặt này liền ngẩn người, bọn họ không ngờ Diệp Thiên Vân lại thẳng thắn như thế, những lời này nếu là bọn họ nói thì hợp đạo lý hơn chứ. Mấy gã nhìn nhau một lúc, đại hán đeo đao kia nháy mắt một cái, ba người đã đi về phía Diệp Thiên Vân, bọn họ âm hiểm cười giống như nắm chắc thắng lợi trong tay. Một người đi đầu, còn lại hai người đi sau gã.
Diệp Thiên Vân không thèm nhìn nét mặt bọn chúng, hai chân điểm nhẹ liền vọt thẳng tới, giống như một con báo rừng đuổi bắt con mồi, mấy gã này căn bản không ngờ hắn xông thẳng lên, người đi đầu vung cánh tay lên, đánh một quyền về phía Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân đã đến cạnh gã, không dùng chiêu thức võ thuật gì cả, tay giống như độc xà từ dưới duỗi lên bắt cổ đối phương nhanh như thiểm điện, đầu ngón tay khẽ bóp vào trong sau đó bỗng phát lực, năm ngón tay xuyên qua da đối phương cắm thẳng vào trong, cổ tay giật về sau, tiếp theo buông lỏng ngón tay, nhanh chóng rút về.
Tốc độ quá nhanh, hai người phía sau còn chưa biết chuyện gì xảy ra, bọn họ chỉ thấy tay Diệp Thiên Vân duỗi về phía người phe mình, sau đó thu về, cả quá trình giống như sờ một cái, khiến người ta căn bản không cách nào phân biệt nổi.
Đại hán đi đầu đã sớm chết rồi, nhưng thân thể lại bởi vì tốc độ Diệp Thiên Vân quá nhanh không kịp phản ứng, gã chưa kịp nói lời nào, con mắt còn đặt ở thời khắc Diệp Thiên Vân ra tay, thoạt nhìn trong mắt còn tràn ngập vui vẻ, chỉ là sau một giây nắm tay ở không trung đang muốn xuất quyền đã từ từ rủ xuống.
Một gã phía sau người chết còn đang nghi hoặc nói: "Con mẹ nó tại sao đến lúc quan trọng mày lại mềm nhũn ra thế?"
Nói xong đi tới trước đẩy hắn. Kết quả thân thể gã này như đại thụ bị bật gốc cứng đơ ngã xuống đất.
Người đẩy lúc thấy thi thể gã kia ngã xuống mới biết chuyện gì đã xảy ra, bây giờ gã ngay cả động cũng không dám động, con mắt đầy vẻ hoảng sợ trừng lớn giống mắt trâu, bởi vì sự lạnh lùng của Diệp Thiên Vân trong thời khắc thi thể ngã xuống đã lộ ra trước mắt hắn, đồng thời thu vào mắt gã còn có cánh tay đầm đìa máu.
Mặc dù trời tối, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy máu từ nơi ngón tay chảy xuống không ngừng.
Lúc này khoảng cách giữa hai người đã rất gần, Diệp Thiên Vân lấy tay đẩy nhẹ cỗ thi thể kia, sau đó thân thể nghiêng về trước đồng thời hai chân hơi cong, bất ngờ chạy nghiêng phía trên. Hai cánh tay vừa vặn chụp lấy đầu của đối thủ, gối phải húc mạnh, vừa vặn đánh vào đầu đối phương, đầu gã này giống như dưa hấu vỡ tung tại chỗ.
Lực lượng Diệp Thiên Vân quá lớn, cho dù là hộp sọ cứng rắn cũng không chịu được phát này của hắn.
Chỉ mới mấy giây đã liên tục giết hai người, đối phương thậm chí chưa kịp phản ứng.
Còn sót lại một gã đại hán cuối cùng, mắt gã nhắm tịt, một dòng nước từ ống quần chảy xuống từng giọt tong tong, trong không khí tràn ngập mùi khai của nước tiểu.
Diệp Thiên Vân vẫn không dừng lại. Cất bước, ra quyền. Xoáy, co tay lại, một loạt động tác thuần thục này hoàn thành trong vô thức.
Ba người trong mười giây, lúc này thứ võ bước hoa lệ khiến người ta phải kinh thán in vào đôi mắt đen của gã.
Hắn hơi ngẩng đầu nhìn về phía người bịt mặt đeo đao.
Người này hiển nhiên không lường trước được sẽ có kết cục này, bởi vì nắm đao quá chặt, thế nên máu trong tay chảy không nhanh mà có vẻ rất yếu, tay của gã càng không ngừng run rẩy, dùng tiếng Anh nói lắp bắp: "Mày là ai? Chẳng lẽ mày không biết pháp luật à?"
Bây giờ gã có lẽ đang hối hận, nếu như lúc người đầu tiên ngã xuống gã bỏ chạy, vậy gã sẽ cách nơi này một trăm mét, nhưng bây giờ hiển nhiên là không còn cơ hội nữa rồi.
Lúc này quần áo Diệp Thiên Vân tất cả đều là máu, tay phải từ tím biến thành đỏ, trong đêm tối càng có chút đáng sợ, mặt hắn không chút biểu tình nói: "Pháp luật? Mày càng không thèm để pháp luật vào mắt? Nói! Là ai sai mày tới? Tiểu bằng hữu Bát Dát sao?"
Người này hiển nhiên là bị kinh sợ, mặc dù võ sĩ đạo Nhật Bản phải dũng cảm, nhưng sống mơ mơ màng màng ở nước Mỹ đã khiến gã quên gần hết. Gã nói có chút khiếp đảm: "Nếu tôi nói ra cậu hãy tha cho tôi, được không?" Bởi vì quá khẩn trương, giọng gã cũng run run.
Diệp Thiên Vân từ từ đi về phía gã, nhưng sau đó nói: "Mày không có quyền nói điều kiện với tao!"
Đại hán đeo đao hiển nhiên biết mình không thoát được, bởi vậy gã vừa lui về sau vừa nói: "Là Ridge Onassis sai chúng tôi đi, bảo là muốn giáo huấn cậu một chút".
Diệp Thiên Vân nghe tên rất lạ, nhưng cũng không hỏi tiếp mà nói: "Mày tên gì? Bỏ bịt mặt xuống".
Người kia sau khi nghe nói thế lập tức tháo mặt nạ xuống cầu khẩn nói: "Tôi là Takeda Zirou, cậu muốn gì tôi đều có thể cho cậu, chỉ hy vọng cậu có thể buông tha tôi".
Diệp Thiên Vân nhìn khuôn mặt gã. Quả nhiên là một người Nhật, sắc mặt gã tái nhợt, toàn thân run rẩy, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt, dưới mũi còn để ria mép rất đáng ghét. Hắn cũng không có hảo cảm gì với người Nhật, hôm nay lại uy hiếp hắn, bởi vậy bất thình lình rút đao trong tay đối phương ra, sau đó trong ánh mắt hoảng sợ của Takeda Zirou, dùng sức chém xuống. Lập tức cái đầu rơi xuống đất.
Lúc này Diệp Thiên Vân mới xem kỹ thanh đao trong tay, trong ấn tượng của hắn, vũ khí lạnh đã sớm rút khỏi xã hội hiện nay, không ngờ lần này trong lúc tình cờ sử dụng thanh đao này cảm giác vô cùng thuận tay, điều này khiến hắn không khỏi có chút vui mừng, chỉ có điều bề ngoài thanh đao này thật khó coi, có loại hương vị cổ quái, hắn muốn bỏ đao xuống nhưng lại có chút không nỡ, nghĩ một lát cuối cùng vẫn đi qua nhặt vỏ đao lên.
Diệp Thiên Vân cởi áo khoác xuống lau vết máu trên người, sau đó lại cầm cái áo này lau lau đao rồi đút vào vỏ. Đi vào trong xe.
Tôn Vĩnh Nhân ở trong nhìn rất rõ, gã tận mắt thấy Diệp Thiên Vân giết người, mặc dù người bên ngoài cũng hơi nhiều, nhưng chưa tới một phút, đã chết cả bốn, nhất là người cuối cùng. Đầu văng lên. Trong lúc nhất thời có cảm giác buồn nôn, nếu không phải kịp bịt miệng lại thì đã nôn ra rồi.
Diệp Thiên Vân dùng điện thoại trên xe gọi cho Lâm Thanh Hoành, nói sơ qua vị trí, bảo gã tìm người giải quyết tốt hậu quả, Lâm Thanh Hoành mở miệng đáp ứng.
Đột nhiên, lại có một cỗ xe Hummer từ phía sau chạy nhanh tới, "kít" một tiếng dừng bên cạnh Diệp Thiên Vân, bốn chiếc đằng sau cũng dừng lại, lão đầu này nhìn thi thể ngổn ngang trên mặt đất mà giống như xem ti vi, một chút phản ứng cũng không có.
George vỗ vỗ bả vai Diệp Thiên Vân: "Tiểu tử. Hảo công phu".
Diệp Thiên Vân khiêm tốn cười cười, hỏi: "Ngài biết Ridge Onassis là ai không?"
Tôn Vĩnh Nhân sắc mặt có chút trắng bệch, gã xen vào nói: "Là một người trong gia tộc có thực lực không nhỏ ở nước Mỹ". Xem ra gã học đại học cũng không vô ích, ít nhất ở thời điểm mấu chốt còn có chút tác dụng.
George nhẹ gật đầu, nhìn thoáng thấy trên mặt Tôn Vĩnh Nhân lộ vẻ khác lạ, hắn không thể ngờ gã công tử này cũng biết bí mật mà người thường không biết, sau đó coi trọng Tôn Vĩnh Nhân nhiều hơn một chút, ngắm vài lần, lại nhìn về phía Diệp Thiên Vân: "Có cần tôi tìm người giải quyết hậu quả không?"
Diệp Thiên Vân lắc đầu. Cảm ơn George: "Không cần, bạn của tôi sắp tới rồi". Vừa dứt lời. Một chiếc xe Chevrolet ngừng ở ven đường, năm đại hán vạm vỡ cầm một bao to, và ít thuốc thử, mỉm cười một cái với Diệp Thiên Vân và George, chỉ trong mấy phút đã thu thập trên đất sạch bách.
Những người này phi thường chuyên nghiệp, ai cũng mang bao tay cả, gần năm phút, hiện trường liền giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, có đại hán đi tới nói: "Là anh Lâm bảo chúng tôi tới, xin yên tâm ở đây tuyệt đối sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết nào". Nói xong cũng không lưu lại, mấy người nhanh chóng lên xe rời đi.
George trầm tư một chút rồi nói: "Anh bạn, tôi cũng phải khuyên cậu một tiếng, mặc dù cảnh sát sẽ không tìm cậu, có điều Ridge Onassis sẽ không bỏ qua cho cậu, hắn là một con chó điên, hôm nay người của hắn bị giết, vậy nhất định sẽ không chịu để yên, tôi khuyên cậu nên rời khỏi nước Mỹ đi!"
Diệp Thiên Vân không nói gì, nhưng trong nội tâm có chút ấm ức, từ trong nước chạy ra nước ngoài, chẳng lẽ còn muốn từ nước ngoài chạy về nước à? Hắn lắc đầu nói: "Tôi còn một số việc chưa xử lý xong, có thể còn ở đây một thời gian ngắn, cảm ơn ý tốt của anh".
George thở dài nói: "Onassis xem như là một gia tộc lớn, hơn nữa rất có thế lực ở Mỹ, hy vọng cậu suy nghĩ kỹ".