Thiên Vân tiêu hóa nửa ngày, từ trên giường trở mình bò dậy, lại thay đồ xuống lầu hai luyện, luyện đến tận lúc ăn cơm tối mới bắt đầu nghỉ ngơi.
Trở lại phòng phát hiện Dương Thiên Long và Vương Trác Kỳ đang xem ti vi, hai người trò chuyện trên trời dưới đất, quan hệ tựa hồ rất hòa hợp, không hề nhận ra là vừa mời quen nhau chút nào cả.
Diệp Thiên Vân cũng rất bội phục điểm này của Vương Trác Kỳ, gã và ai cũng đều có thể trò chuyện phiếm, chỉ cần mười phút, mười phút này gã có thể khiến cây vạn tuế ra hoa, hạt cây vạn tuế Dương Thiên Long này cũng không ngoại lệ.
Vương Trác Kỳ vừa nhìn thấy Diệp Thiên Vân trở lại, liền đứng lên nói: "Vừa rồi lúc xuống lầu thấy cậu luyện tập ở đó nên không dám quấy rầy, từ trung học tới giờ vẫn chưa từng gián đoạn à!"
Diệp Thiên Vân nghe xong cười nhạt một tiếng, rồi sau đó nhớ lại chuyện cũ.
Vương Trác Kỳ rất biết điều không hề quấy rầy hắn, mà nói rất tùy ý với Dương Thiên Long: "Anh làm việc gì?"
Nếu như là Tôn Vĩnh Nhân hỏi như thế, vậy Dương Thiên Long nhất định không thèm trả lời, có điều Vương Trác Kỳ quả thật có phương pháp, ít nhất người khác sẽ không ghét gã, Dương Thiên Long khẽ mĩm cười nói: "Trước kia tôi làm lính đánh thuê, luôn ở nước Mỹ, gần đây mới về nước với Diệp Thiên Vân".
Vương Trác Kỳ há to miệng, gã cho dù thế nào cũng không ngờ bên người Diệp Thiên Vân còn có người như thế, hơn nửa ngày mới nói tiếp: "Ha ha, trước kia tôi cũng chỉ là nghe nói về nghề này, không ngờ hôm nay còn có thể có duyên được nhìn thấy, coi như là mở rộng tầm mắt".
Dương Thiên Long tựa như đang nói một chuyện nhỏ không đáng kể: "Nghề này cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là gặp mấy viên đạn thôi, nếu anh ở nước ngoài, có thể thấy dong binh rất dễ".
Diệp Thiên Vân từ trong ký ức tỉnh lại, hắn mở miệng nói với Vương Trác Kỳ: "Ngày mai anh có thời gian thì đi tới tập đoàn Bát Đạt nha, gặp một người tên Diêm Phong, nói chuyện mở công ty với hắn một lát".
Vương Trác Kỳ nghi ngờ nói: "Mở công ty gì? Chúng ta sẽ mở công ty à?"
Diệp Thiên Vân bình tĩnh nói: "Anh không phải nói anh rất giỏi kinh doanh nhà đất à? Tôi định cùng anh mở một công ty".
Vương Trác Kỳ mở to hai mắt nhìn nói: "Ngày hôm qua tôi còn tưởng cậu chỉ tùy tiện nói với tôi thôi. Chúng ta kiếm đâu ra nhiều tiền như thế chứ, còn cần cả nhân mạch, mấy thứ này cậu đã suy nghĩ chưa".
Diệp Thiên Vân khẽ mĩm cười nói: "Tiền tôi có, nhân mạch tôi cũng có, tôi đã liên hệ hết rồi, ngày mai lúc anh tìm Diêm Phong nói chuyện, xem thử xem chúng ta có thể làm những gì".
Vương Trác Kỳ biết rõ tính nết của Diệp Thiên Vân, nếu như không nắm chắc hắn sẽ không nói ra, bởi vậy gật đầu nói: "Ừ. Tôi biết rồi, nhưng mà Diêm Phong này là ai?"
Diệp Thiên Vân chậm rãi nói: "Hắn là chủ tịch tập đoàn Bát Đạt, rất có nhân mạch và thế lực ở Băng Thành, rất nhiều vấn đề hắn có thể giải quyết được".
Vương Trác Kỳ từ sau khi tới võ quán chỉ biết Diệp Thiên Vân không hề tầm thường, giờ phút này chính mình chứng thật được từ trong miệng hắn, cũng cao hứng phi thường nói: "Ừmh, tôi biết nên làm thế nào rồi".
Diệp Thiên Vân đi đến phòng ngủ lấy ra tấm danh thiếp kia của Diêm Phong nói: "Tôi không có thời gian làm kinh doanh, việc này về sau toàn bộ đều giao cho anh". Vương Trác Kỳ nhìn nhìn hiểu ý nói: "Yên tâm đi, chúng ta là anh em cả đời. Cứ giao cho tôi là được". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Diệp Thiên Vân bàn giao mọi chuyện xong rồi liền cười nói: "Anh nên nghĩ làm sao để quản lý công ty thật tốt đi, việc này cần một lượng tri thức nhất định, không phải giống như trước đâu".
Vương Trác Kỳ nghe xong trong lòng liền ngứa ngáy, gã nhịn không được hỏi: "Cậu định đầu nhập bao nhiêu tiền?"
Diệp Thiên Vân tính toán một chút, toàn bộ tài sản của hắn cũng hơn chín trăm vạn đô la, thêm mấy chục vạn nhân dân tệ, còn có một vài tấp séc cũng ước chừng khoảng một trăm vạn, ở trong nước cũng không tiêu bao nhiêu tiền, hắn muốn đầu nhập toàn bộ đô la. Bởi vậy nói: "Hơn chín trăm vạn".
Giấc mộng cả đời của Vương Trác Kỳ có lẽ cũng tới một nửa của con số này, trong mắt gã đều hiện sao, vẻ mặt đờ đẫn nói: "Nhiều như vậy, nên xài như thế nào đây!"
Diệp Thiên Vân nói tiếp: "Đôla".
Vương Trác Kỳ vẫn chưa phản ứng, phải qua rất lâu mới nhảy dựng lên nói: "Đô la?"
Diệp Thiên Vân đã sớm vào phòng, Vương Trác Kỳ ngồi ở chỗ kia đã rất lâu mới lên tiếng: "Thật là kỳ. Diệp Thiên Vân mà cũng biết khoa trương sao".
Gã nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh trăng đêm nay tựa hồ đặc biệt tròn...
Ngày hôm sau Diệp Thiên Vân đã thức dậy rất sớm, hắn phá lệ không đi luyện tập, mà xem lại vở ghi của Kỳ Giai Trữ, hơn hai tháng không đi học, làm sao còn có thể theo kịp chứ, đành phải tìm sách, sách còn giống như mới, hắn xem sách mà giống như một khối xốp, hút nước không ngừng, nhưng vẫn đạt tới trạng thái bão hòa.
Đọc sách thời gian dài khiến hắn có hơi mệt, bởi vì tập trung cao, luôn bảo trì trạng thái cần hao phí phần lớn năng lượng, hắn đứng đứng lên hít sau hai cái, chuẩn bị đi xuống lầu tản bộ.
Hơn bảy giờ sáng vừa đúng thời gian đi làm, rất nhiều người lui tới.
Bất tri bất giác lại đi tới công viên, hắn từng tập Hình Phương ở chỗ này, sau đó lại vì luyện ở võ quán nên không tới chốn này nữa.
Diệp Thiên Vân thấy người già xung quanh đều múa Thái Cực Quyền, hắn bất tri bất giác cũng cùng múa với bọn họ. Loại Thái Cực Quyền bốn mươi hai thức này động tác khí thế rất dễ chịu hào phóng, kình lực động tác xem trọng cả cương nhu, tốc độ động tác có biến hóa cương nhu, chẳng qua là không có tính công kích gì cả, nó là một loạt động tác thiết kế chuyên môn để cường thân hóa thể, nếu thường xuyên luyện tập có thể kéo dài tuổi thọ, hơn nữa còn nhiều năm không bệnh tật, có thể nói quyền pháp như vậy cũng vô cùng quý giá, ít nhất có thể có rất nhiều ích lợi cho rất nhiều người.
Luyện Thái Cực Quyền phải lấy tâm tình tự nhiên nhất cùng buông lỏng tứ chi để tiến hành vận động. Vận dụng hợp lý trạng thái này vào trong công việc, càng có lợi thân tâm kiện tráng (thân thể và tinh thần đều khỏe mạnh).
Rất nhiều người già đều nhìn Diệp Thiên Vân - người khách xa lạ này - có chút tò mò, ánh mắt đều có chút kỳ lạ, người hai mươi tuổi lại ở giữa với mấy cụ ông, cụ bà càng có vẻ quá trẻ.
Diệp Thiên Vân hoàn toàn không hề chú ý đến ánh mắt của người khác, hắn dồn tất cả tinh lực vào Thái Cực Quyền, chậm rãi đánh theo nhịp.
Không thể không nói, chỉ cần là thứ dính tới võ công, Diệp Thiên Vân đều rất thích học, múa hai lần đủ để hắn lĩnh hội nội hàm trong đó, đánh ra thực sự có chút hương vị, đánh mãi đánh mãi đột nhiên trong đầu hắn dần hiện ra một ý niệm trong đầu, Thái Cực Quyền có giải thích độc đáo với việc giảm bớt lực.
Thái Cực Quyền yêu cầu lấy tịnh chế động, lấy nhu thắng cương, tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, mượn lực phát lực, cho rằng hết thảy từ khách quan mà ra, tùy người mà linh động, từ mình mà ngưng đọng. Vì thế, Thái Cực Quyền đặc biệt chú ý "Thính Kình", tiếp xúc phải cảm giác phán đoán chuẩn xác thế tới của đối phương để phản ứng lại. Lúc đối phương chưa phát động, mình không cần liều lĩnh, có thể lấy chiêu pháp dụ đối phương phát động trước, lấy hư dò thực, thuật ngữ gọi là "Dẫn thủ". Một khi đối phương phát động, mình phải nhanh chóng giành trước, "Người kia chưa động, mình động trước", "Phát sau mà đến trước", dẫn đối thủ vào, khiến đối phương mất trọng tâm, hoặc phân tán dời lực đối phương đi, thừa cơ mà vào, toàn lực đánh trả.
Bây giờ Diệp Thiên Vân chính là đang thiếu thứ dẫn lực, đạo lực này, từ sau khi luyện tập Kim Chung Tráo, hắn cũng không quá quan tâm tới công kích, bởi vì sự phòng ngự của bản thân hắn rất cao, đây là ưu điểm, nhưng đồng thời cũng là khuyết điểm, còn có thể so với một vài người trình độ thua hắn một chút, nhưng nếu đọ sức với người có cùng cấp hoặc cao hơn hắn một chút liền chịu thiệt thòi, lấy cứng đối cứng thì đều là mình bị tổn thương cuối cùng, căn bản là một vấn đề không thể giải quyết, giống như lần trước lúc đấu với Thường Đại Hải liền xuất hiện tình huống như vậy, hai người cùng trình độ kết quả đã bị Thường Đại Hải đả thương.
Đây là vấn đề được phát hiện trong lúc đọ sức, phát hiện vấn đề thì nên lập tức giải quyết, mấy ngày nay Diệp Thiên Vân cũng không có biện pháp gì đối với vấn đề này, hôm nay ngẫu nhiên đánh ra Thái Cực Quyền, lại có linh cảm, không khỏi có chút vui sướng.
Diệp Thiên Vân cũng không đòi hỏi giống như cao thủ Thái Cực Quyền có thể bắn ngược kình lực đối phương trở về, chỉ cần có thể hóa giải kình lực đối phương để giảm chút thương tổn, như vậy là đã có tiến bộ không ít rồi, như vậy lúc cùng cao thủ so chiêu, cũng sẽ không dễ bị thương nữa, hơn nữa dựa vào Kim Chung Tráo còn có thể có thêm một chút ưu thế.
Nghĩ đến đây Diệp Thiên Vân lại nghiêm túc đánh ra một bộ Thái Cực Quyền, sau đó vội vã về võ quán, mở máy tính ra bắt đầu tra tìm tư liệu về Thái Cực Quyền.
Trong thiên địa, trên thế giới, vạn vật chờ cơ duyên, không có lúc nào là không có biến hóa. Cây cối hoa cỏ, núi cao lầu gác, nhìn thì như tĩnh tại, nhưng đều dần dần lão hóa. Tục ngữ nói, chỉ có "Biến" là bất biến (không thay đổi). Thái Cực Quyền chính là muốn diễn luyện đủ loại biến hóa ra quyền.
Động tĩnh khép mở, cương nhu nhanh chậm, cao thấp trái phải, thuận nghịch chuyển quanh, thoắt ẩn thoắt hiện, hư hư thật thật, liên miên bất tuyệt, thống nhất toàn thân, động mà như không động, lúc hiển lộ thì khí thế dồi dào, lúc ẩn thì khói tiêu mây tán, dùng ý dẫn lực, đến lúc thì dung hòa khắp thân, dùng kình không ngừng đoạn ý, sau đó khởi động nhẹ nhàng, tiêu sái tự nhiên. Nhất ý nhất niệm, nhất cử nhất động, tùy tâm sở dục, đều ở trong khống chế của mình, từ đó đạt tới hiệu quả dưỡng sinh, phòng thân, đây chính là Thái Cực Quyền.
Lời này có chút hư vô mờ mịt, mỗi lời đều có thể cảm giác được nhưng lại không cách nào khiến người ta nắm bắt rõ. Loại lời nói không đâu vào đâu này càng khiến người ta cảm thấy không cách nào tìm ra, Diệp Thiên Vân nhìn hơn nửa ngày cũng chỉ đành bỏ, tuy rằng hắn có thể đánh ra Thái Cực Quyền rất đẹp, nhưng muốn học đến tinh hoa của nó làm sao dễ dàng được, tinh lực một người cũng có hạn, làm sao có thể tinh thông đủ mọi thứ, đơn giản chỉ cần chuyên vài loại, biết vài loại, như thế là đủ.