Ba ngày thời gian, Diệp Thiên Vân bòn rút gần như toàn bộ kiến thức của Ngũ Vĩ. Bản thân hắn có trí nhớ vô cùng tốt, chỉ cần nghe vài lần là không thể quên được, cũng bởi vì có trí nhớ phi thường tốt, nên hắn có lối suy nghĩ rất nhanh, hiệu sức tính toán cực kỳ kinh người.
Rốt cuộc rồi cũng tới lần giao lưu ba tháng một lần, đại hội như vậy tự nhiên là náo nhiệt vô cùng, có rất nhiều đệ tử trông chờ ngày này, không ít người tay cầm camera, chuẩn bị chụp những cảnh tượng đặc sắc. Diệp Thiên Vân đứng ở trong nhóm người của Trung mạch, Tiêu Hùng cũng cực kỳ coi trọng hắn, an bài cho hắn một vị trí rất tốt trong đại hội của Hình Ý Môn.
Tiêu Sắt đứng bên cạnh Diệp Thiên Vân nói: "Sư đệ, phái của chúng ta ngày hôm nay có thể rạng rỡ hay không là trông chờ vào ngươi đó, trạng thái thế nào, có cần thì ta giúp ngươi xoa bóp một chút. Hắn bây giờ lúc nào cũng ở bên người Diệp Thiên vây đón, đi tới đi lui, cho dù là Diệp Thiên Vân muốn uống nước, hắn cũng muốn chính bản thân đi lấy, có thể thấy hắn rất coi trọng đại hội giao lưu lần này.
Diệp Thiên Vân nhìn đầu đầy mồ hôi của Tiêu Sắt nói: "Ta không sao cả, huynh nghỉ ngơi một chút đi."
Tiêu Sắt lau mồ hôi nói: "Ta không phiền gì cả, chỉ cần đệ có thể phát huy tốt thì mấy chuyện này có tính làm gì." Nói xong hắn đột nhiên ra vẻ thần bí, cười hề hề nói: "Ngày hôm qua ta đi thăm dò nắm được tin tức người được chọn tham gia thi đấu của hai phái Tây, Bắc, ngươi có muốn biết hay không?"
Diệp Thiên Vân đương nhiên muốn biết đối thủ là ai, hắn lôi kéo Tiêu Sắt ngồi xuống, sau đó mới nói: "Trước khi đấu nhất định phải biết chi tiết về đối thủ của mình, ngươi cũng là vũ giả, chẳng lẽ không rõ điều này sao?"
Tiêu Sắt hung hăng gật mạnh đầu, uống một ngụm nước rồi mới nói: "Ngày hôm qua ta hỏi các bằng hữu ở hai phái Tây, Bắc mới biết được một vài tin tức đối với ngươi có giá trị ngàn vàng!"
Diệp Thiên Vân thấy hắn tựa hồ còn muốn ba hoa một hồi nữa nên ngồi im lặng nghe, không nói gì cả.
Tiêu Sắt nhìn bộ dáng Diệp Thiên Vân, cười hắc hắc nói: "Kỳ thật cũng không có gì. Đối thủ lần này của ngươi có hai người, còn hai người còn lại không đáng chú ý. Một là Tây Phái Đồng Thiết Dân, người kia là Bắc phái Lý Thiên Kiêu. Hai người bọn họ là hai người đi theo Vô Vi đạo trưởng học nghệ, hoàn hảo là ta có tay trong, nếu không quả thật không thể biết được những thông tin này."
Diệp Thiên Vân bình thường có cảm giác Tiêu Sắt rất đường đường chính chính, không người tại thời điểm mấu chốt lại ẩn dấu người nằm vùng, không khỏi cười nói: "Đại sư huynh thủ đoạn không tồi a!" Bạn đang đọc chuyện tại
Tiêu Sắt quan sát xung quanh một chút rồi mới cúi đầu thấp giọng nói: "Chuyện này cũng không còn cách nào khác, nếu là chuyện khác thì ta cũng không để tâm như vậy, lui một bước là thấy biển rộng trời cao. Nhưng đại hội giao lưu này vẫn là tâm bệnh của ta. Ta từ nhỏ là người Trung mạch, tự nhiên là muốn nó càng ngày càng phát triển. Quan tâm quá tắc loạn, ta cũng vậy. Làm nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ mong có thể giúp hỗ trợ cho ngươi một chút."
Diệp Thiên Vân gật đầu, nếu như đổi lại là chuyện khác, Tiêu Sắt tuyệt đối sẽ không nhiệt tâm như vậy, hắn suy nghĩ một chút không khỏi nghi hoặc nói: "Lý Thiên Kiêu, tên ngày nghe sao giống tên phụ nữ vậy."
Tiêu Sắt "Ừ" một tiếng nói: "Không phải giống như, nàng chính một phụ nữ."
Đồng tử Diệp Thiên Vân thoáng co rút lại, nói: "Phụ nữ? Rốt cuộc là nàng có chỗ nào hơn người?"
Bên cạnh đã có đệ tử Trung mạch đi tới xung quanh, Tiêu Sắt nhìn một chút rồi thấp giọng nói: "Nàng mặc dù là phụ nữ, bất quá lại có thiên phú phi thường đối với Hình Ý Quyền. Ngươi tốt nhất là nên cẩn thận một chút, nhất là Pháo quyền của nàng."
Diệp Thiên Vân đang uống ngước, hắn nghe Tiêu Sắt nói thì suýt chút nữa là sặc, một người phụ nữ học Hình Ý Quyền tựu còn có thể chấp nhận được. Nhưng còn nghĩ đến chuyện luyện Pháo quyền đạt được thành tựu… Hắn đem nước cường hành nuốt xuống rồi mới nói: "Ta cũng không phải coi thường phụ nữ, chỉ là loại phụ nữ luyện cái loại Hình Ý Quyền thì thường thiếu sự tàn nhẫn, sửa không được a."
Tiêu Sắt vẻ mặt ngưng trọng, hắn hướng về Diệp Thiên Vân nói: "Ngươi ngàn vạn lần không thể xem thường nàng, nếu không có thể vì khinh thường nàng mà thua trận đó. Đây không phải là ta dọa ngươi đâu."
Diệp Thiên Vân hiểu ý, tiếp tục nói: "Vậy còn Đồng Thiết Dân kia thì sao? Thực lực của hắn như thế nào?"
Tiêu Sắt đứng lên quan sát chung quanh một chút rồi mới dùng ngón tay chỉ chỉ cho Diệp Thiên Vân thấy rồi nói: "Tên Đồng Thiết Dân này rất lợi hại, hắn lại rất toàn năng, không chỉ có thông tất cả các chiêu thức mà còn tinh nữa."
Cả sân đấu rất lớn, có chút giống như sân thể dục, mấy trăm đệ tử Hình Ý Môn ngồi ở đây mà vẫn còn trống, Diệp Thiên Vân theo tay của Tiêu Sắt nhìn về phía một người. Một đại hán ba mươi tuổi đang ngồi ở trên ghế, chung quanh hắn không có ai, mà bên cạnh hắn có rất nhiều nhóm đang túm tụm cùng nhau, không ai ở xung quanh cùng hắn nói gì, rõ ràng là bị cô lập, bất quá xem bộ dáng hắn rất lãnh khốc.
Tiêu Sắt nhẹ giọng nói: "Ở Tây phái, hắn là người xuất sắc nhất, nhưng lại ngạo mạng, lời nào lời nấy đều không hề coi trọng người khác nên những sư huynh đệ đồng môn đều không thích hắn.
Diệp Thiên Vân cũng có chút lạnh lùng, bất quá hắn không có cái loại kiêu ngạo như vậy, cho nên ở cùng mọi người cũng không bị chán ghét, mà Đồng Thiết Dân kia ngồi vào chỗ nào người ở đó sẽ chuồn đi sạch sẽ.
Tiêu Sắt vừa cười vừa nói: "Kỳ thật người luyện võ nhiều hoặc ít đều có chút tâm lý kiêu ngạo, nhất là người còn trẻ tuổi, nhưng mà Đồng Thiết Dân này thì quá mức kiêu ngạo. Hắn mặc dù luyện Hình Ý Quyền rất tốt nhưng lại không ai để ý đến hắn, đôi lúc ta cảm thấy hắn có chút đáng thương."
Khi hai người ngồi trò chuyện, Hình Tri, Vô Tình Tử, còn có Ngũ Vĩ cũng đã đi tới, Diệp Thiên Vân được an bài ngồi giữa các đệ tử đời thứ hai. Vô Tình Tử cười ha hả nói: "Thiên Vân, cảm giác như thế nào? Hôm nay ngươi có thể rạng danh tại Hình Ý Môn rồi, mặc kệ là thắng hay thua thì sau này người trong Hình Ý Môn đều sẽ biết đến ngươi."
Tiêu Sắt lập tức ra vẻ nghiêm túc trịnh trọng nói: "Sư thúc, trận đấu còn chưa có bắt đầu, người đã nói thua, như vậy không phải là tự hạ uy phong của mình sao?"
Mấy người khác chứng kiến bộ dáng khẩn trương của hắn không khỏi cười ha hả, Hình Tri lấy ngón tay ấn ấn vào trán Tiêu Sắt nói: "Ta thấy ngươi muốn thắng đến điên rồi, được rồi, chúng ta không nói chuyện ủ ủ nữa, để xem Diệp Thiên Vân đánh như thế nào!"
Diệp Thiên Vân đứng lên quan sát cả sân đấu. Hình Ý môn phân biệt vị trí cũng rất rõ ràng, Tây, Bắc, Trung mỗi phái một chỗ, từ chỗ này nhìn qua có thể thấy phương trận của hai phái kia. Mặc dù ngồi cũng không quá chỉnh tề, nhưng dựa vào phương trận cũng có thể phân biệt được.
Ngũ Vĩ đi tới trước người Diệp Thiên Vân, cười cười nói: "Mọi việc cứ cố gắng làm hết sức, thắng bại cũng không quan trọng, chỉ cần ngươi có thể từ đó học được một vài thứ là tốt rồi, không nên bởi vì thắng lợi nhất thời mà cố gắng quá sức, như vậy có hại đối với bản thân."
Diệp Thiên Vân mặc dù đối với đối thủ lần này không quá hiểu rõ, nhưng từ những thông tin nghe được từ mấy người Ngũ Vĩ thì đối với việc mình xuất chiến cũng không tin tưởng lắm. Thoạt nhìn Hình ý Môn quả thật là đầm rồng hang hổ, mỗi đời đệ tử Hình Ý Môn đều được dạy dỗ bất phàm. Không nghĩ tới thân thể hắn không tự chủ được hưng phấn lên, toàn thân cơ thể có chút run rẩy, cơ thể có cảm giác đã đạt tới trạng thái đỉnh phong.
Một lát sau, Phương Nhược Sơn dẫn Vương Phong từ ngoài cửa đi vào, Vương Phong thấy Diệp Thiên Vân thì gật đầu nói: "Diệp sư đệ!"
Diệp Thiên Vân rất là kinh ngạc, mấy người sư huynh đệ của Vương Phong đều bị hắn đánh cho tàn phế, mà lúc thái độ của Vương Phong lại thay đổi nhiều như vậy, Diệp Thiên Vân cũng ôm quyền đáp lễ nói: "Phương sư thúc hảo! Sư huynh hảo!" Hắn đem mấy câu nhàn thoại của võ lâm được nghe kể trước đây nói ra.
Phương Nhược Sơn vẫn là như trước, im lặng không nói gì, bất quá chỉ gật đầu xem như đáp lễ, sau đó trực tiếp đi đến ngồi xuống bên cạnh Ngũ Vĩ.
Vương Phong đứng ở bên cạnh Diệp Thiên Vân nói: "Chuyện trước kia của chúng ta tạm thời cho qua đi, bây giờ chúng ta cùng là đệ tử Trung phái, bởi vậy cũng nói cho ngươi một chút thông tin, đệ tử hai phái Tây, Bắc rất có thực lực, ngươi nên cẩn thận một chút."
Diệp Thiên Vân gật đầu, Vương Phong nói tạm thời không truy cứu, chính là sau này sẽ tính, ân oán phân minh, bởi vậy hắn cười cười nói: "Như vậy trước xin cám ơn sư huynh."
Đại nhân vật bình thường đều là đến sau cùng, Tiêu Hùng cùng nhị vị lão giả đồng thời tiến vào, tức thì toàn bộ đệ tử Hình Ý Môn đều đứng dậy kính chào.
Diệp Thiên Vân cẩn thận quan sát một chút, hai vị lão giả kia hẳn là phải chủ của hai phái Tây, Bắc, Tiêu Sắt đến gần hắn thấp giọng nói: "Bắt đầu nhanh thôi, một hồi nữa là rút thăm, đến lúc đó cũng chỉ có dựa vào vận khí của ngươi."
Diệp Thiên Vân lạnh nhạt cười, hắn tùy thời có thể chiến đấu.
Tại bên cạnh võ đài có ba cái bàn, ba phái chủ đi tới đó liền ngồi xuống, Tiêu Hùng cầm microphone lên, hướng hai vị lão giả bên cạnh làm động tác hỏi, hai ngươi kia đều lắc đầu.
Tiêu Hùng lúc này mới nói: "Hôm nay là đại hội giao lưu ba tháng một lần, chưởng môn hôm nay có chuyện không thể tới cho nên đại hội này do ba người chúng ta cùng chủ trì. Mục đích chính của hội chính là để ba mạch giao lưu trao đổi, cùng nhau tiến bộ, mọi người có thể học hỏi, tham khảo kiến thức của nhau, như vậy mới có thể khiến cho Hình Ý Môn ngày càng phát triển. Trận đấu thuộc loại luận bàn, cho nên không được phép sử dụng bất cứ loại binh khí nào. Bây giờ bắt đầu rút thăm." Hắn quả thật có phong phạm của phái chủ, chỉ vài lời ngắn gọn nhưng lại có một khí thế bức người.
Diệp Thiên Vân Tiến từ sau khi nhập môn, hắn chưa từng gặp qua Môn chủ Hình Ý Môn, hắn còn tưởng rằng ở đại hội lần này sẽ có cơ hội gặp mặt, không ngờ đến là vẫn không xuất hiện, không khỏi hướng đến Tiêu Sắt hỏi: "Môn chủ đi đâu vậy?"
Tiêu Sắt sửng sốt một chút rồi mới nói: "Hình như là bởi vì hội võ thuật có chuyện gì đó nên không thể trở về, hai ngày trước cha ta cũng có đi cùng." Nói xong hắn vội thúc dục: "Mau đi xuống đi, nếu không thì chậm trễ bây giờ!" Nói xong lại hướng Vương Phong làm một cái thủ thế, ra hiệu cho hắn cùng Diệp Thiên Phong đi xuống.
Hai người cùng đứng dậy, trực tiếp đi về phía Tiêu Hùng.
Pháo quyền đánh ra mãnh liệt, khí thế bức người, cũng là một tuyệt kỹ trong Hình Ý Môn, mặc dù tại Hình Ý Môn có câu "Nửa bước Băng quyền đánh khắp thiên hạ", nhưng mà Pháo quyền so với Băng quyền cũng không kém. Trong quyền kinh có nói "Pháo quyền chi hình tự pháo hỏa" (Pháo quyền giống như hỏa pháo), ý nói lực bộc phát mãnh liệt của Ppháo quyền. Sở dĩ nói "Một pháo vừa bắn tất rơi" vì đánh ra một chiêu Pháo quyền xong thì người đánh cũng rất khó phòng ngự, hơn nữa nó còn hàm chứa ý nghĩa không gì không phá được, chỉ có tiến chứ không lùi, dù là thiên quân vạn mã cũng bị khí thế này làm cho kinh sợ.
Hơn nữa, quyền kình của bản thân Pháo quyền rất cường đại, hoàn toàn dựa vào lực lượng mà chiến thắng, có thể nói Pháo quyền là quyền hung mãnh nhất trong ngũ hành quyền.
Diệp Thiên Vân căn bản là không tin vào những gì hắn nhìn thấy, một người phụ nữ lại có thể đánh ra một Pháo quyền uy lực như vậy. Nhớ tới vừa rồi Lý Thiên Kiêu còn cùng mình cười nói vui vẻ không khỏi cảm thấy lạnh người. Tiễn Lợi giống như Cốc Phi bị đánh rơi khỏi đài, bất tỉnh nhân sự.
Tiêu Sắt vẫn nhìn xuống đài, miệng nói với Diệp Thiên Vân: "Nữ nhân này thế nào? Cũng không ít người theo đuổi nàng, không chỉ danh tiếng lẫy lừng mà còn rất xinh đẹp."
Diệp Thiên Vân mơ hồ có cảm giác gì đó không đúng, Lý Thiên Kiên lúc đầu lên đài trông có vẻ như nhược, nhưng mà đến cuối cùng lại đánh ra một chiêu Pháo quyền, hai loại phong cách bất đồng, hơn nữa khác biệt rất lớn.
Tiêu Sắt thoáng quay lại nhìn hắn, mắt có ý cười nói: "Ngươi có biết lý do tại sao Lý Thiên Kiêu muốn luyện quyền không?"
Diệp Thiên Vân lắc đầu, một người phụ nữ muốn luyện quyền, ngoại trừ báo thù ra hắn cũng không nghĩ ra lý do nào khác, nên lập tức nói: "Là để báo thù?"
Tiêu Sắt cười ha hả nói: "Không phải, nếu như đơn giản như vậy, ta sẽ không để cho ngươi đoán, nói cho ngươi biết cũng không nên cười nha, nàng là vì muốn làm đẹp."
Diệp Thiên Vân nghe xong chuyện này cũng không khỏi sửng sốt, luyện Pháo quyền có thể tăng cường công năng của tim. Quyền phổ có nói: "Pháo quyền là một van khí. Ngũ quan thông lưỡi, khi van khí mở thì trái tim co lại, tạo nên lực đẩy làm tăng tốc độ lưu thông máu huyết." Cho nên Pháo quyền có tác dụng tạo tủy sinh huyết, ích trí, ích thần, trụ dung, tâm thần an ổn, tâm trí minh mẫn.
Kỳ thật không chỉ có Pháo quyền, Bổ quyền cũng giúp thông phổi, Toản quyền cường thận, Băng quyền thư gan, Hoành quyền ích tỳ, mỗi loại trong ngũ hành quyền đều có hiệu quả dưỡng sinh, cường thân kiện thể. Hình Ý Quyền ngoài những hiệu quả rõ ràng trong quyền thuật ra cũng là một loại thể dục dưỡng sinh giúp kéo dài tuổi thọ, hiệu quả không thua kém gì khí công, Thái Cực quyền, phần lớn người học Hình Ý Quyền đều trường thọ, đó chính là minh chứng.
Diệp Thiên Vân ngây ra một lúc lâu, ngạc nhiên cười nói: "Đây là một nguyên nhân tốt."
Tiêu Sắt "Ừ" một tiếng nói: "Bây giờ đã có đủ ba người rồi, một vòng vừa rồi ít nhất đã chứng minh được Trung mạch chúng ta có thực lực, chỉ còn xem thử xem ai mới chính thức là vương giả!"
Khoảng chừng năm phút sau khi sàn đấu được rửa sạch sẽ, Tiêu Sắt đối với kết quả này cũng rất hài lòng, mặt hắn cười cười nói với Diệp Thiên Vân: "Ba người các ngươi đều không bị thương tích gì, trận đấu tiếp theo có thể tiến hành tiếp, lát nữa sẽ rút thăm tiếp. Ngươi bây giờ thấy thế nào?"
Hắn nói thế chẳng khác nào nói nhảm, Diệp Thiên Vân lên đài thời gian chưa tới hai phút, làm sao có thể mệt được.
Diệp Thiên Vân đứng lên làm vài động tác cho giãn gân cốt, nói: "Không có vấn đề gì." Thân thể hắn cực kỳ cường hãn, cộng thêm sức khôi phục kinh người, đầu khớp xương có bị bẻ gãy cũng chỉ cần mười ngày để khôi phục. Chiến đấu lúc nãy không cần phí chút công sức, ngồi nói chuyện một chút là đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Một lát sau, Tiêu Hùng quả nhiên yêu cầu ba người tiếp tục rút thăm. Tiêu Sắt vỗ vai Diệp Thiên Vân nói: "Mau đi đi, kỳ thật trận thắng tuyệt đối hồi nãy đã làm cho ta cảm thấy rất mỹ mãn rồi, sự tình vực dậy Trung mạch cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai mà cần tích lũy lâu dài. Lát nữa chỉ cần ngươi cố gắng hết sức là được rồi. Điều quan trọng nhất là an toàn, nếu như không chống đỡ được nữa thì nhảy khỏi đài, đây là biện pháp nhận thua duy nhất!"
Diệp Thiên Vân gật đầu, hắn cũng không muốn nói nhiều, nói mà làm không được tuyệt đối không phải là tính cách của hắn, bởi vậy hắn cười cười nói: "Nhất định cố hết sức!"
Diệp Thiên Vân đi xuống phía dưới, đệ tử đời thứ ba Trung mạch chứng kiến trận đấu của hắn quả thật nổi lên một bầu nhiệt huyết, rất nhiều người cùng đứng lên, giơ nắm tay cổ vũ về phía hắn, giờ phút này hắn nghiễm nhiên là một ngôi sao, một đoạn đường ngắn nhưng đi cũng mất không ít thời gian.
Hắn là người đến sau cùng, Lý Thiên Kiêu cùng Đồng Thiết Dân hai người tới trước chờ hắn, Đồng Thiết Dân có chút bất mãn, hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi là ai chứ? Lại bắt chúng ta phải chờ ngươi."
Diệp Thiên Vân cũng không cùng hắn so đo, liền không để ý đến hắn nữa.
Lý Thiên Kiêu thì quan sát, đánh giá hắn hồi lâu rồi mỉm cười nói: "Không ngờ là tiểu sư đệ còn trẻ mà đã tinh thông Hình Ý đến mức đó, đệ tử đời thứ ba lại có thêm một người rất có tiềm lực."
Đồng Thiết Dân lãnh đạm nói: "Đánh một tên tiểu tôm còn có thể như vậy, nhưng mà nếu nói đến võ thuật chính thức thì còn kém lắm!"
Hắn nói một câu này mắng hai người, ngoài Diệp Thiên Vân thì không để ý, nhưng mà Cốc Phi cùng Lý Thiên Kiêu đều là người Bắc mạch, bởi vậy Lý Thiên Kiêu sắc mặt không tốt nói: "Đồng Thiết Dân, ngươi không nói được lời gì hay thì ngậm miệng đi, không nói lời nào ngươi có thể chết sao?" Nàng lên tiếng nói không hề để Đồng Thiết Dân trong lòng, xem bộ dáng có lẽ thời gian hai người ở cùng một chỗ cũng không ngắn.
Đồng Thiết Dân cũng biết mình nói lời không hay, liền quay đầu nhìn ra hướng khác, không nói gì với hai người nữa.
Mọi người trầm mặc được một lúc Tiêu Hùng mới chậm rãi nói: "Ba người các ngươi rút thăm, từng người một." Nói xong để chỉ tay vào một cái thùng trên để trên mặt đất.
Đồng Thiết Dân bốc đầu tiền, lấy ra một quả bóng nhỏ, cũng không có mở ra xem.
Lý Thiên Kiêu tiếp theo sau đó Diệp Thiên Vân sau cùng, cuối cùng mỗi người mở ra cái của mình, Diệp Thiên Vân cùng Đồng Thiết Dân đều là số một, mà Lý Thiên Kiêu thì là số không.
Diệp Thiên Vân cười, không phải oan gia không đụng đầu, cùng Đồng Thiết Dân nhất định sẽ có một trận đánh bởi vậy cười cười đem mã số đưa cho Tiêu Hùng.
Tiêu Hùng vừa nhìn thì sắc mặt hơi đổi, bất quá cũng chỉ hơi lóe lên một chút rồi biến mất, sau đó cười nói: "Hai người số một Diệp Thiên Vân cùng Đồng Thiết Dân đấu trận tiếp theo, Lý Thiên Kiên số không tiến thẳng vào vòng trong."
Nói xong lại hỏi thêm: "Các ngươi có thể chiến đấu ngay bây giờ không?"
Diệp Thiên Vân tự nhiên là gật đầu, hắn đối với chuyện này không hề có ý kiến, Đồng Thiết Dân thì nhếch miệng cười nói: "Vậy rất tốt, ta cũng muốn thử xem công phu của ngươi."
Lý Thiên Kiêu trở thành người may mắn, còn lại hai người dĩ nhiên muốn đánh một hồi, nàng hướng Diệp Thiên Vân cười nói: "Tiểu đệ đệ, công phu của Đồng Thiết Dân rất lợi hại, ngươi nên cẩn thận." Nói xong hướng về Diệp Thiên Vân trừng mắt.
Diệp Thiên Vân gật đầu nói: "Cám ơn!" nói xong trực tiếp bước lên đài, mà Đồng Thiết Dân cũng theo sát phía sau.
Người ở trên khán đài thấy tình hình như vậy cũng hiểu rõ mọi chuyện, Lý Thiên Kiêu là người Bắc mạch nên bên đó dĩ nhiên hưng phấn, hò hét vang lên, không cần đánh mà có thể trực tiếp tiến vào vòng trong, đây là chuyện đáng mừng.
Có cao hứng thì cũng có thất vọng, Trung mạch thật vất vả mới ngẩn đầu lên được, vậy mà lại gặp loại chuyện này, tự nhiên có vài người thở dài. Diệp Thiên Vân nhìn về phía Trung mạch, hướng về bọn họ phất tay một cái, tự nhiên quét sạch hết tất cả tâm tư nặng nề của họ, mọi người đồng thanh gọi to ba tiếng "Diệp Thiên Vân".
Đồng Thiết Dân không được loại đãi ngộ như vậy, dù hắn có phất tay thì cũng không có ai gọi hắn, mà có gọi cũng chỉ một hai tiếng, bởi vậy hắn đơn giản không thèm để tâm đến chuyện đó bất quá tiếng cổ vũ của Trung mạch làm cho hắn khó chịu, nhíu mày nói: "Diệp Thiên Vân, muốn đánh thì nhanh lên một chút, đừng có diễn trò nữa!"
Diệp Thiên Vân lạnh lùng nhìn, hắn đối với Đồng Thiết Dân một tia hảo cảm cũng không có, tay trái thoáng dùng sức đem áo cởi ra, ném qua một bên, sau đó sắc mặt bình tĩnh nói: "Đến đây đi!"
Đồng Thiết Dân lạnh lùng cười, làm vài động tác rồi thủ thế, hai chân chia ra, bước theo đường thẳng vọt tới, vừa tới trước, đánh ra một chiêu Hoành quyền thẳng vào mặt của Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân hơi nghiêng người, né một chiêu này, vừa quay người lại chân phải tức thì phát lực, chân phải vung lên từ trên cao đánh xuống, bổ về phía Đồng Thiết Dân. nguồn TruyenFull.vn
Đồng Thiết Dân không chút sợ hãi, cánh tay khẽ giơ lên nghênh đón, tay phải của Đồng Thiết Dân va chạm cùng cước của Diệp Thiên Vân, bịch một tiếng, hai người va chạm lần đầu tiên.
Chỉ trong nháy mắt, tay phải của Đồng Thiết Dân lập tức chuyển thành quyền, đánh tới, một quyền đánh trúng ngực của Diệp Thiên Vân.
Hai người sau nhất chiêu này đều lùi về sau hai bước, Diệp Thiên Vân trúng một quyền, đây cũng là lần đầu tiền hắn cảm nhận được nội kình của Hình Ý Quyền. Kim Chung Tráo còn chưa có luyện đến mức có thể bảo vệ nội phủ, từ bên trong mơ hồ truyền ra từng trận đau đớn, mặc dù không lớn nhưng lại ẩm ỉ không dứt.
Đồng Thiết Dân thì vân vê bắp tay, một cước đánh ở trên cánh tay hắn cũng không phải nhẹ nhàng, hắn cười lạnh một tiếng nói: "Tiểu tử, có chút đạo hạnh!" Vừa nói lại vừa tiến lên, khi cách Diệp Thiên Vân chừng một thước thì đánh ra một chiêu Băng quyền.
Diệp Thiên Vân không lùi mà tiến tới, một tay đẩy ra đón lấy Băng quyền của Đồng Thiết Dân, đồng thời thân người hơi dịch sang bên lướt qua bên người Đồng Thiết Dân, xoay người tung một cước nhanh như điện, thế lôi đình vạn quân vào lưng của Đồng Thiết Dân.
Đồng Thiết Dân không né được, bị trúng một cước ngay thắt lưng, phụn ra một ngụm máu! Thần sắc hắn trở nên tàn nhẫn, cố gắng nhịn đau, xoay người cất bước, lại đánh ra một cú Băng quyền uy lực không nhỏ. Hai người quá gần nhau, không thể tránh né được, bất qua Diệp Thiên Vân cũng là kẻ tài cao gan lớn, mũi chân điểm nhẹ, thân hình lui về sau, tả thủ đánh ra một chiêu Thối bộ Băng quyền, đây rõ ràng là liều mạng đối đầu.
Anh hùng đối đầu, kẻ mạnh thắng. Hai quyền gặp nhau trong nháy mắt, Diệp Thiên Vân đột nhiên vận nội lực phát ra, trong nháy mắt một luồn khí xoắn ốc từ trong cơ thể bắn ra.
Đồng Thiết Dân giống như bị một viên đạn pháo bắn trúng, bay ra ngoài, tay cũng không chịu nỗi lực đạo bị xé toạc ra, xương trắng từ khuỷu tay đến ngón tay lộ ra, trông thấy rất kinh khủng, nằm trên mặt đất không ngừng kêu gào.
Ngồi giữa khán đài ngoài trừ Tiêu Hùng cùng hai vị phái chủ, tất cả những người con lại đều như bị kim đâm đứng bật dậy, nhất là những người thuộc Trung phái, bọn họ không chỉ đứng lên hết mà còn không ngừng lớn tiếng hô to tên "Diệp Thiên Vân", nhất thời cả hội trường trở nên náo động. Tất cả mọi người của Trung mạch đều không có hy vọng gì nhiều, nhưng mà Diệp Thiên Vân lại thắng, thắng lợi này đã đem Trung mạch từ chân núi đưa lên tới đỉnh.
Diệp Thiên Vân nhìn Đồng Thiết Dân đang dãy dụa, lúc này cũng không thể tiếp tục đánh, thắng bại đã rõ ràng, bởi vậy hắn cũng không muốn tiếp tục ở trên võ đài, xoay người định rời đi.
Không ngờ ngay thời khắc hắn quay đi, Đồng Thiết Dân đột nhiên một tay chống đất bật lên, nhảy về phía hắn xoay người tung một cước.