Thời gian thường lơ đãng trôi đi giữa kẻ ngón tay, thời gian của Diệp Thiên Vân cũng đang trôi đi, nội dung sinh hoạt của hắn không giống với người ta chút nào, phần lớn thời gian đều ở trong võ quán luyện tập. Loại luyện tập này đại khái là toàn bộ cuộc sống của hắn. Khi một người dồn tất cả tinh lực vào một chuyện nào đó, vậy cho dù chuyện này có khó khăn đến đâu, đều không ngăn cản được bước tiến của hắn.
Sau khi tiễn Uy Chấn Thiên đi, Diệp Thiên Vân cũng dọn nhà. Thật ra hắn cũng không có thứ gì quan trọng cả, chỉ một vài bộ áo quần và một ít sách, toàn bộ đều dời đi. Nói là rời đi, thật ra phần lớn thời gian hắn vẫn sống ở võ quán Thành Phong, ngày nào cũng luyện tập, ăn cơm, luyện tập, quá trình lặp đi lặp lại như vậy khiến người ta nghe xong đã cảm thấy buồn tẻ nhàm chán rồi.
Tiểu thư CRYSTAL đã phàn nàn nửa tháng, vô số lần nàng đề nghị Diệp Thiên Vân rút ra một ngày trong luyện tập bồi tiếp nàng đi đây đi đó, chỉ có điều sự sắp xếp thời gian của Diệp Thiên Vân quá vẹn toàn, không có một kẽ hở.
Nửa tháng này, CRYSTAL cũng chỉ có thể ngồi trơ một chỗ với Dương Thiên Long mỗi ngày, buồn bực đến nỗi nhiều lần nàng tức giận định bỏ đi, có điều cuối cùng lại nhịn được. Nàng có tình cảm với Diệp Thiên Vân, bảy tỏ tình yêu rất bạo dạn nhưng mà vẫn chưa có hiệu quả gì.
Có điều tiểu thư CRYSTAL cũng không nổi giận, có lẽ chính vì nguyên nhân này mới khiến nàng chú ý đến chuyện của Diệp Thiên Vân.
Sinh hoạt của Diệp Thiên Vân ở trong mắt người khác quả thật rất cô độc, đơn điệu, buồn tẻ, nhưng mà bản thân hắn lại không hề phát hiện. Bởi vì ý nghĩ của hắn rất đơn thuần đó chính là phải cố gắng phát huy uy lực tầng năm của Kim Chung Tráo, bây giờ thân thể của hắn có thể gọi là thân thể được đúc bằng sắt, về mặt lực lượng hắn có thể coi thường hết thảy, nhất là về sau lúc có hỗ trợ và thừa tốc độ.
Hình thái thân thể cũng vì tới tầng năm đã xảy ra một chút biến hóa, người hắn hoàn toàn không có hình thái thân thể của võ giả. Ngoại trừ khiến người ta có cảm giác cường tráng, những thứ khác đều không có, khiến hắn cũng không nhịn được mà cảm thấy kỳ quái.
Những ngày này hắn luôn luyện Thiên Vân Bộ, khiến thân pháp của hắn không ngừng đề cao, trải qua nửa tháng tôi luyện rốt cuộc hắn cũng đã có thành tựu rất lớn. Không giống lúc trước luôn thua tốc độ của người khác.
Trong lúc này tin tốt nhất mà Diệp Thiên Vân nhận được chính là cha mẹ phải muộn một chút mới có thể tới, khiến tâm tình của hắn tốt vô cùng, ít nhất không bị chuyện đó quấy nhiễu. Có thể tập trung tinh thần vào võ học, điều này sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn không cách ngôn ngữ nào có thể diễn đạt được.
Hôm nay là ngày tựu trường, Diệp Thiên Vân muốn tới trường trình diện, thật ra hắn không muốn đi học, có điều trải qua ba lần do dự vẫn quyết định tạm thời giữ cuộc sống như thế. Nguyên nhân chủ yếu là do hắn thích loại cuộc sống đơn thuần này.
Thời gian tiếp xúc võ lâm, xã hội càng nhiều, càng khiến hắn có một loại chán ghét. Nguyên nhân của sự chán ghét này là do hắn thấy mỗi một chuyện đều vô cùng phức tạp, giao thiệp giữa người với người cũng không đơn thuần, thường thường sẽ có một chút mục đích ở trong đó. Có một hoàn cảnh đơn thuần, có mấy người bạn đơn thuần, cảm giác như vậy ở bất kỳ chỗ nào khác đều không thể tìm được.
Người trở lại trường rất nhiều, cơ bản đều tập trung trong mấy ngày này. Lái xe vào sân trường, suy nghĩ của Diệp Thiên Vân đã lạc đến tận đẩu tận đâu. Hắn vừa lái xe vừa nghĩ một vài vấn đề về võ thuật, rất nhanh đã tới dãy lớp học.
Diệp Thiên Vân vừa xuống xe liền nhìn thấy rất nhiều bạn học của mình, quen hay không quen cũng đều bắt chuyện với hắn. Sau khi vào lớp học phát hiện mấy người bạn cùng phòng ký túc xá đang ngồi trong đó.
Diệp Thiên Vân vừa lại gần, Lưu Tùng đã vỗ vai hắn, cười hắc hắc nói: "Không cần phải nói gì cả. Chúng ta chính là anh em thân thiết. Kỳ nghỉ này đừng kể chuyện anh chơi vui vẻ như thế nào, cũng không cần lo lắng cảm giác treo khóa ra làm sao. Tôi vừa mới nhận ra! Người à, phải học được cách thỏa mãn!"
Lời của Lưu Tùng lập tức khơi dậy lửa giận của Trần Nhiên và Vương Bằng, Vương Bằng rất khinh bỉ nói: "Lạy mẹ, coi thử tí nữa thấy thành tích thi còn thổi phồng được không, cẩn thận bị thôi học đấy!"
Trần Nhiên cũng cười nham hiểm nói: "Thôi học càng tốt, sau này Lưu Tùng bán kem que ở cổng Công Đại, tôi nhất định sẽ mua giúp cậu mấy que!"
Lưu Tùng liếc hai người một cái, sau đó cười nói với Diệp Thiên Vân: "Sau này tôi gọi cậu là Diệp ca, lúc thi học kỳ che chở cho tôi một chút nha. Đừng cho mỏ quạ của hai người bọn họ nói thành sự thật".
Diệp Thiên Vân ngồi xuống bên cạnh, khẽ mĩm cười nói: "Có thời gian đọc nhiều sách đi, những thứ này về sau còn hữu dụng, nếu có thời gian tôi cũng tới nghe giảng!"
Vương Bằng nghẹn khuất vô cùng, gã tức khí nói: "Tôi chưa thấy cậu nghe giảng tiết nào, thật sự là con mẹ nó thần thông rồi, nếu không phải học kỳ vừa rồi cậu đột kích đội trưởng thì sao hơn bọn anh được chứ!" Truyện được copy tại
Diệp Thiên Vân đột nhiên nhớ tới vở ghi của Kỳ Giai Trữ, nếu không phải có cuốn vở này, thành tích của hắn không biết là tụt dốc bao nhiêu nữa. Hắn liền nhìn khắp bốn phía, kết quả không thấy Kỳ Giai Trữ.
Lưu Tùng hắc hắc nói: "Bây giờ đấu võ mồm thì có ích gì, lát nữa phát thành tích, nếu toàn bộ các môn của tôi đều qua thì sẽ tới Shangri-La, lúc đó toàn bộ bữa ăn tôi trả tiền!" Nói xong nháy mắt mấy cái với Diệp Thiên Vân.
Trần Nhiên vừa nghe có ăn liền quên mất lập trường, lập tức chen miệng nói: "Vậy nói trước là phải mang theo bà xã. Nếu không tất cả đều là nam ăn chẳng có ý nghĩa".
Lưu Tùng đồng ý nói: "Nếu có năng lực cậu cứ dẫn thêm mấy người, chỉ cần là nữ là tôi mời tất!" Gã vẫn hào sảng như thường.
CRYSTAL tuy không phải là lính đánh thuê nhưng lại là huấn luyện viên, nàng cũng phải từng bước mới bò lên được vị trí này, làm cái việc này đúng thật là quá nhỏ, vì thế nàng đặt cái chén thủy tinh dính đầy máu xuống bàn, rồi mỉm cười dùng tiếng Anh để nói: "Chúng ta tiếp tục nào, đừng lên để ý đến loại người không có văn hóa này!"
Lưu Tùng ở bên cạnh nhìn thấy mà lạnh người, hành động của CRYSTAL đúng là quá độc ác. Hắn tuy cũng muốn tiếp tục vui vẻ uống rượu, nhưng mà lực chú ý của chung quanh đã không còn tập trung nữa, hiện giờ trong quán bar này dù là một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe rõ ràng, hắn căn bản là không thể mở miệng được, nhưng cuối cùng sau khi do dự cả nửa ngày thì mới nhỏ giọng nói: "Hay là chúng ta đổi nơi khác đi, không khí nơi này không tốt lắm, lát nữa có thể có chuyện đó."
Vương Thông bên cạnh cười cười, nói: "Lúc này mới gọi là thống khoái, quả thật là cuồng nhiệt, hôm nay ai mà rời khỏi nơi này, đích thực là thất bại!"
Diệp Thiên Vân lúc này đang chú ý đến nam nhân đang nằm kìa, hình tượng của tên này bị CRYSTAL đập tan như thủy tinh rồi, giờ phút này cũng không biết tên kia lấy ra một chiếc khăn tay ở đâu, không ngừng lau lau, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn CRYSTAL một chút, cười nói: "Có cá tính, ta thích!"
Câu nói này làm cả quán bar bừng cả lên, người có trình độ "đê tiện" đến mức này cũng không có gì có thể hình dung được nữa, chỉ thấy tên kia đứng dậy rồi vỗ vỗ, phủi phủi bụi trên người, nói tiếp: "Một nữ nhân ngoại quốc lại dám ra oai ở Trung Quốc, chẳng lẽ không coi chúng ta ra gì sao?"
Bởi vì mặt hắn đầy máu nên tạo cảm giác rất âm u, sau đó chỉ thấy hắn cầm điện thoại lên, bấm số, gọi.
Diệp Thiên Vân nhìn qua một chút, thấy tên kia bị đánh thành đầu heo rồi mà vẫn dám đứng đó tiếp, thoạt nhìn cũng có dũng khí, nên nói: "Chúng ta đổi quán bar khác, nơi này không tốt lắm!" Hắn đã từng làm "đổ máu" ở đây. Hiển nhiên là thấy không thoải mái rồi, mà đang uống rượu gặp chuyện này lại càng thấy xui xẻo hơn.
Lưu Tùng đứng lên nói: "Vậy chúng ta đi thôi, sớm biết thì đã đi nơi khác rồi, hôm nay đúng là thất bại mà!" Vừa nói vừa đừng dậy định ra.
Tên nam nhân bị đánh kia lấy tay cản lại, nói: "Trò chơi của chúng ta mới chỉ bắt đầu, đi đâu chứ?" Trong lời nói có thêm vẻ tàn nhẫn.
Mấy người kia cũng không vội, mà tâm lý đám Lưu Tùng cũng vậy, lần trước ở trung tâm tắm rửa cũng là Diệp Thiên Vân ra mặt cho bọn họ, vì thế hắn nói: "Chúng tôi không có thời gian đùa với ông. Đi trước vậy!"
Lúc này bên người mấy đứa bạn đang mang theo bạn gái, đánh nhau nhất định là có hại, nếu như bạn gái bị thương thì làm sao mà bù nổi, bởi vậy Diệp Thiên Vân cũng kiên quyết nói: "Hiện giờ đi thôi!" Nguồn tại ện FULL
Bọn họ còn chưa đến cửa, lúc này đã có ba tên bảo tiêu đi tới, gã đi đầu tiên tuổi không lớn, hắn đảo mắt qua nhìn, nói với Vương Thông: "Mày là người đánh?"
Vương Thông nhìn qua một chút, hai mắt hơi híp lại, nói: "Hóa ra là võ giả. Tao còn tưởng vì cái gì mà càn rỡ như vậy, nói tên đi?"
Thằng kia quét mắt nhìn Vương Thông, nói tiếp: "Trở về luyện thêm năm nữa rồi hãy hỏi xem tao là ai! Hôm nay chúng mày đánh người thì đừng nghĩ đến đi, ở lại chỗ này cho tao!"
Diệp Thiên Vân nhìn gã một chút, trong ba người cũng chỉ có nó là võ giả, từ thân thể mà nhìn xem ra là ngoại gia, hai mắt hữu thần, vì thế hắn chỉ mỉm cười, nếu như trong võ lâm thì không thể đánh người thường được. Mà ân oán thì nên giải quyết, nên hắn đang định lên tiếng, chỉ là Vương Thông lại nói trước.
Vương Thông ở bên cười, nói: "Đừng tưởng mày không báo danh thì có thể to mồm, chờ đến lúc tao về sư môn luyện qua chút, xem thằng nào không có tư cách!"
Thằng võ giả kia nghe thấy cũng bán tín bán nghi, nó có chút không xác định được hỏi: "Môn phái của mày là gì?"
Vương Thông cười hắc hắc, nói: "Tao làm việc quang minh lỗi lạc, đệ tử Võ Đang. Chuyện hôm nay trách nhiệm cũng nằm ở bên mày, vì thế bọn tao đi được rồi!"
Thằng kia suy nghĩ một chút, sau đó nhìn vẻ mặt của nam nhân mặt đầy máu kia, do dự nửa ngày rồi nói: "Mày có từ đâu ra cũng vậy, đánh người mà còn muốn chạy sao?"
Hai bên cứ thế giằng co, ai cũng không chịu kém, chủ yếu là người trong quán bar quá nhiều, nếu như chính thức động thủ, khẳng định không phải chuyện nhỏ. Trong lúc võ giả quyết đấu, nhẹ thì bị thương, mà nặng thì chết, hơn nữa đã ra tay là không lưu tình, đến lúc đó thì còn quản gì đến ngươi môn phái gì, giết xong rồi nói.
Ngay lúc này, từ trên lầu có một người mập mạp đi xuống, người này đúng là Hắc Hổ, thoạt nhìn thì có vẻ hắn vừa mới khỏi, cả người vẫn còn vẻ lười biếng. Tay còn chống gậy đi xuống, điển hình của loại người không sợ chuyện lớn.
Vừa đi xuống, bởi vì CRYSTAL đứng trước nên hắn không nhìn thấy được Diệp Thiên Vân, bởi vậy đĩnh đạc nói: "Chuyện gì xảy ra vậy? Có biết đây là nơi nào không, nếu muốn làm loạn thì mời đi nơi khác, nơi này vừa mới tu sửa!"
Diệp Thiên Vân nghe xong muốn cười toáng lên, tên Hắc Hổ này đúng thật là thích làm trò cười cho người khác.
Tên võ giả kia tạ hồ cũng biết nơi này có vấn đề, hắn hơi ôm quyền, nói: "Tôi là người Hòa Sinh võ quán, hôm nay người của tôi bị đánh ở nơi này, tôi muốn cùng bọn họ lý luận!"
Con ngươi Hắc Hổ hơi chuyển, sau đó "Ừ" một tiếng, nói: "Chuyện như vậy thường chúng ta không nhúng tay vào, chỉ là các ngươi không được quá mức, nên rõ ràng đây là địa phương nào, nếu muốn loạn thì ra ngoài!"
Diệp Thiên Vân giờ đã biết lai lịch của đối phương, hóa ra là Hòa Sinh võ quán đã tới trong lần đấu trước, thoạt nhìn thì hẳn là có quan hệ rất sâu với võ lâm, nếu không cũng không cẩn thận ở đây như vậy.
Vương Thông thì lại không rõ lắm, hắn tiếp tục nói: "Hôm nay mọi người ngồi đây đều thấy, mấy người này cũng quá vô lễ, ban ngày ban mặt dám trêu đùa bạn gái người ta, vậy mà các người còn dám nói là người của Hòa Sinh võ quán!"
Hắc Hổ nghe xong cũng không nói gì, hắn chỉ dõi mắt nhìn lại, vừa nhìn thấy CRYSTAL, hai mắt hắn sáng rực lên, sau đó sờ sờ cằm nói: "Chuyện này đúng là không dễ xử lý, muốn giải quyết cũng không phải không có biện pháp, mỗi bên lùi một bước là được rồi, đánh người bị thương thì trả tiền thuốc men, mà mấy người cũng nên nhẫn lại, đừng có tức giận mà to chuyện!"
Tên võ giả kia suy nghĩ hồi lâu, sau đó nhìn người bị đánh, tựa hồ như đang hỏi ý kiến.
Người kia cầm khăn tay lau mắt, nói: "Ngươi xem vết thương của ta, nếu là ngươi, ngươi có nuốt được cục tức này không? Chúng ta chính là tâm đối tâm, ta chỉ đến chào hỏi người đẹp một chút, ai ngờ con mẹ nó, nàng ta lại phát hỏa chứ!" Nói xong, hắn nhìn chằm chằm vào CRYSTAL.
Hắc Hổ cũng thuận thế đánh giá CRYSTAL một chút, chính là lúc hắn đang định nói, thì hắn lại nhìn thấy một khuôn mặt phía sau nàng, nhất thời đồng tử của hắn co rút lại, sau đó nhanh chóng lui lại hai bước, nói: "Diệp huynh đệ, đến lúc nào vậy!"
CRYSTAL vốn đã cao, hôm nay nàng lại còn đi giày cao gót đến cm, vì thế có thể che trước mặt Diệp Thiên Vân, bởi vậy, Hắc Hổ không cẩn thận thì căn bản là không nhìn thấy hắn được.
Diệp Thiên Vân vừa thấy mình bị phát hiện, hắn liền cười ha hả đi ra, nói: "Hắc Hổ, lâu rồi không gặp phong thái vẫn như trước nha!"
Thân thể Hắc hổ nhất thời co rút lại, ngay sau đó hắn cố điều chỉnh lại tâm tình, cười hào phòng nói: "Nhớ phục của huynh đệ, quán bar của tôi càng ngày càng phát đạt, lần trước gặp mặt vào buổi tối, đích thực là chia tay quá vội vàng, còn chưa kịp ôn chuyện. Hay ngày trước Uy sư huynh của ta còn ở đây, trước khi đi còn cố ý nói với ta, hắn cùng cậu là huynh đệ mà."
Diệp Thiên Vân gật đầu, nói: "Đúng vậy, thương thế của ngươi tốt hơn nhiều không."
Sắc mặt Hắc Hổ hơi khó coi, nói: "Còn may, lần trước đánh xong gần chết, may mà nghỉ dưỡng một thời gian cũng tốt lên nhiều rồi!" Chân của hắn chính là bị Diệp Thiên Vân đạp gãy, vì thế nhìn thấy Diệp Thiên Vân, hắn căn bản là không có tâm ứng chiến.
Diệp Thiên Vân nhìn một chút, sau đó vừa cười vừa nói: "Chờ ta cho ngươi chút thuốc, phỏng chừng là khôi phục nhanh hơn đó!"
Hắc Hổ nghe xong nhất thời trở nên mừng rỡ, hai tròng mắt hắn sáng như đèn ô tô, vừa cười vừa nói: "Có phải là Ngũ Hành…"
Diệp Thiên Vân muốn ngăn cản hắn nói, vì thế liền ngắt lời: "Đến lúc đó ta mang đến, hy vọng có chút tác dụng với ngươi!"
Tên võ giả kia nhất thời cảm thấy không đúng, tình huống có vẻ không tốt lắm, nhất thời vội hướng thanh niên kia nói nhỏ hai câu.
Hắc Hổ lại nhìn xung quanh, hắn ho khan một tiếng, nói: "Các vị để mặt mũi cho ta đi, chuyện này đến đây coi như xong, tất cả đều là bằng hữu mà, Băng Thành nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, chung quy là sẽ còn gặp mặt, vậy coi như hôm nay ta thay hai bên nói lời xin lỗi đi, việc này thành chuyện nhỏ vậy."
Võ giả kia do dự một lúc, sau đó nhìn về phía nam nhân bị thương.
Nam nhân bị thương kia ánh mắt vẫn còn lưu luyến nhìn CRYSTAL hồi lâu, rồi mới nói: "Tiểu thư xinh đẹp, tôi nghĩ chúng ta sẽ còn gặp lại, tôi rất mong chờ ngày đó!"
Mấy ngừơi nghe xong trong lòng đều không thoải mái hẳn, xem ra tên này cũng quá càn rỡ, trước khi đi còn nói một câu kinh tởm như vậy.
Diệp Thiên Vân nhìn nam nhân bị thương kia một chút, giọng bình thản nói: "Ta sẽ còn đi tìm ngươi!"
Nam nhân này sửng sốt một hồi, tựa như biết điều này có ý gì, vì thế suy nghĩ một chút liền cho là Diệp Thiên Vân vô tình mà nói thôi.
Hắn không biết, nhưng mà Hắc Hổ ở bên cạnh nghe thấy thì thân thể lại run lên, ý nghĩa trong lời này hắn không thể rõ ràng hơn được nữa.