Diệp Thiên Vân cũng không hiểu vì sao lại có cảm giác kỳ lạ ấy, cặp mắt dán chặt vào bàn tay của hai người.
Hứa Tình mới đầu còn không biết hắn đang nhìn cái gì, nhưng sau đó mới cảm giác được, nàng vội vàng rụt tay lại. Sau đó đột nhiên chuyển chủ đề nói: "Anh định khi nào quay lại Băng Thành?"
Diệp Thiên Vân cũng vừa mới kịp phản ứng, ngượng ngùng có ý xin lỗi: "Cái này chưa thể nói trước được, có lẽ thời gian tới tôi sẽ phải ở lại Hình Ý Môn lâu hơn, chủ yếu là sau khi tổ chức xong đại hội võ thuật cũng còn một số chuyện khác nữa." Bạn đang đọc chuyện tại
Hứa Tình "Ừ" một tiếng đáp: "Vậy cũng tốt, nhưng tôi thấy anh không ở Băng Thành cũng hơi đáng tiếc."
Khi hai người không gặp nhau dường như có rất nhiều điều muốn nói nhưng khi gần nhau lại chẳng nói được gì.
Diệp Thiên Vân cảm thấy hơi luyến tiếc cái cảm giác bình yên khi ở cạnh Hứa Tình, điều đó khiến hắn cảm thấy ấm áp, nên hai người nhân lúc trời tối đi dạo thêm một vòng rồi mới trở về phòng mình.
Vừa vào phòng thấy Hứa Phạm không còn quỳ ở đó nữa mà đang cúi đầu đứng bên Hứa phụ, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
Hứa phụ thấy hai người đi vào liền mỉm cười nói: "Thiên Vân, lần này phải cảm ơn con đã chăm sóc cho Hứa Phạm, không có con chăm lo cho nó thì không biết đã xảy ra biết bao nhiêu tai họa rồi."
Diệp Thiên Vân vội đáp: "Bá phụ khách sáo quá rồi, Hứa đại ca chỉ là qua đây xem đại hội võ lâm, chứ đâu có làm gì không đúng với quy định.".
Hứa phụ gật điềm tĩnh nói: "Thực ra nhà ta với Bát Quái Môn có một số ân oán riêng tư, nhưng đó đều là những chuyện của nhiều năm về trước. Không ngờ cái thằng quỷ Hứa Phạm vẫn cứ cố chấp như vậy, nên ta đành phải vội vàng chạy đến đây."
Diệp Thiên Vân muốn hỏi đôi điều nhưng lại nghĩ là việc trong nhà không tiện hỏi, nên đành cười cười cho qua.
Tiêu Sắt vào rất đúng lúc, hắn khách sáo nói với Hứa phụ: "Phòng khách đã chuẩn bị xong hết rồi, hôm nay cũng bận cả ngày rồi, mọi người nên nghỉ sớm đi!"
Diệp Thiên Vân nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Hứa Tình, hắn cảm thấy giờ không phải là lúc ôn lại chuyện cũ nên cũng tán thành nói: "Bá phụ, con thấy người cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì để ngày mai tính tiếp, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất!"
Hứa phụ đứng dậy gật đầu đồng ý, sau đó nói: "Vậy cảm ơn các cậu, muộn thế này rồi còn phải đi thu xếp phòng cho chúng tôi."
Diệp Thiên Vân đưa bọn họ về phòng xong cũng cảm thấy ngày hôm nay thật là bận rộn, Tiêu Sắt vỗ vỗ vai hắn cười nói: "Cậu quả là có rất nhiều bằng hữu, tôi thấy lão giả đó rất có khí phách"
Diệp Thiên Vân gật đầu nói: "Ờ, họ là dòng dõi võ thuật, là nhất mạch truyền nhân của Cung Bảo Điền đại sư."
Tiêu Sắt sao có thể không biết Cung Bảo Điền đại sư, liền vô cùng kinh ngạc nói: "Bát Quái chưởng? Thật không thể tin được. Không ngờ cậu lại quen được những nhân vật như thế, nếu có cơ hội tôi cũng phải làm quen mới được!"
Diệp Thiên Vân nới lỏng gân cốt nói: "Hôm nay làm phiền đại sư huynh rồi, những việc của đệ nhiều quá, bao nhiêu chuyện phiền phức đều nhờ huynh giúp đỡ!"
Tiêu Sắt chau mày nghiêm khắc nói: "Thế này chẳng hóa ra coi tôi là người ngoài sao. Chúng ta đều là người trong môn phái, tôi và cậu lại có duyên với nhau, nếu cậu muốn báo đáp tôi thì ngày mai quyết đấu với Bát Quái Môn nhất định phải cho họ biết sự lợi hại của chúng ta. Thôi, giờ thì cậu cũng nên về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn quyết chiến một trận!"
Diệp Thiên Vân khẽ "Ừ" một tiếng đáp: "Đệ muốn đi luyện công một lát, bây giờ có muốn ngủ cũng chẳng ngủ được." Nói xong liền từ biệt Tiêu Sắt rồi ra sân huấn luyện.
Tiêu Sắt nhìn theo bóng Diệp Thiên Vân cười khổ: " Thật đúng là một tên võ si…"
Đến sân huấn luyện rồi, thời gian này vì nhiều việc bận rộn hơn nữa sân huấn luyện này người ngoại môn chiếm quá nửa nên hắn mới không qua đây, vậy mà hôm nay mở cửa thấy người trên sân ít ỏi đến thảm hại. Mấy hôm trước hầu như đều là những môn phái nhỏ đến đây luyện công, vậy mà bây giờ đã chẳng có việc gì của họ nữa, nên cũng lười đến, trận địa của họ đã chuyển từ sân huấn luyện ra ngoài phòng tán gẫu và kết bạn, cả sân tập rộng lớn chỉ có dăm sáu người, hơn nữa trong đó còn có hai người là của Hình Ý Môn, nên Diệp Thiên Vân rất đỗi vui mừng, một cơ hội hiếm có, bây giờ mới có một nơi yên tĩnh để luyện quyền. Thật là một nơi lý tưởng.
Hắn bước ra sân, làm nóng cơ thể rồi bắt đầu luyện Hình Ý Quyền, động tác mỗi lúc một nhanh hơn, khiến người ta phải hoa hết cả mắt.
Trong Hình Ý Quyền có câu gọi là đi ba quyền không thấy hình, thấy hình ảnh không phải khả năng, trong quyền kinh có nói: "Tam tiết tức tam thể dã, thủ vi sao tiết. Thân vi trung tiết, túc vi căn tiết. Tam tiết bất minh, chu thân thị không." Thượng, hạ, trung tam tiết phải rõ ràng, thượng tiết bất minh thủ đa cường ngạnh. Hạ tiết túc đa bàn điệt, trung tiết bất minh hỗn thân thị không. Trong cách đấu, cả ba tiết trên cơ thể đều phải dùng để tấn công đối phương. Thủ, gian, trửu, thủ, kỵ, tất, cước chỗ nào cũng có thể phát, chỗ nào cũng có thể dùng.
Giống như quyền ngạn đã nói: "Viễn thì thượng thủ, cận thì gia trửu, viễn thì cước thích, cận thì gia tất." Nhưng cuối cùng là dùng chỗ nào để tấn công lại không thể hiện ra bên ngoài, mà cần phải hư hư thực thực, khiến cho đối thủ khó bề cân nhắc và phòng ngự. Ví dụ như cước thích thực chất là dùng tất, hay trực cước thực chất là hậu liêu, hoặc như kiên đả thực ra là trửu chàng. "Quyền đả tam tiêt bất kiến hình" vừa là yêu cầu tấn công và phòng ngự phải có hổ hành vô thanh, long hành mạc trắc.
Lúc luyện quyền, Diệp Thiên Vân đều toàn tâm toàn ý, không để tâm đến bất cứ chuyện gì, trong đầu chỉ có ý nghĩ duy nhất là luyện cho từng chiêu thức đều phải đúng tiêu chuẩn. Một người luyện quyền không phải xem anh bỏ ra bao nhiêu khí lực mà phải xem anh đã dùng bao nhiêu tâm huyết, luyện quyền không hề đơn giản như vậy, bởi vì hắn phải dùng lực cũng chỉ có dùng đầu mới có thể thực hiện tốt từng chiêu thức, công phu mới có thể ngày càng thâm hậu, nếu không thì chỉ có thể dừng ở mức rèn luyện sức khỏe mà thôi..
Những người trên sân mỗi lúc một ít dần. Khi những đệ tử Hình Ý quen biết Diệp Thiên Vân ra về đều quay lại chào hỏi hắn, nhưng Diệp Thiên Vân chỉ cần bắt đầu luyện quyền thì quan niệm về thời gian dường như cũng loãng dần, hắn không biết đã luyện bao lâu rồi, tất cả thể xác lẫn tâm hồn đều nhập trong võ thuật, đây chính là điểm hơn người của hắn, nếu không hắn đã chẳng có được tiến bộ như ngày hôm nay, cái gọi là nhân tiền hiển quý, nhân hậu tao tội, một người nếu không muốn bỏ ra mà lại muốn được báo đáp, thật là giống như nằm mơ giữa ban ngày vậy.
Ngũ Vĩ từ bên ngoài chắp tay sau lưng chậm rãi bước vào. Lão đến gần chỗ Diệp Thiên Vân cười nói: "Đã hơn mười hai giờ đêm rồi, sao con vẫn chưa đi ngủ, ngày mai còn phải thi đấu nữa đó."
Diệp Thiên Vân nhìn thấy Ngũ Vĩ liền dừng lại, lau mồ hôi đáp: "Không sao đâu, chỉ là mấy ngày nay đều không luyện thế này, trong người bức bối khó chịu thở không ra hơi. Ngũ sư thúc, sao người lại đến đây?"
Ngũ Vĩ bước đến trước mặt hắn nói: "Lúc ta về phòng thì gặp Tiêu Sắt, nó nói con chắc vẫn còn đang luyện quyền ở đây, nên nhờ ta khuyên con nên nghỉ ngơi sớm đi."
Trên sân huấn luyện lúc này chỉ còn hai người bọn họ, khi nói chuyện âm thanh đều rất vang, bấy giờ Ngũ Vĩ nói tiếp: "Xem tình hình con luyện công, lại thấy có chút giống với nhà võ thuật Lý Thư Văn của dân quốc, Lý Thư Văn tập võ ở Thần Thương ổ là nơi nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, tiến bộ như cá gặp nước, tập quyền luyện thương đến mức si cuồng. Nhà Lý Thư Văn cách sư môn tầm bảy tám cây số, nhưng ngày nào hắn cũng luyện từ tối đến sáng. Trên đường về nhà, hắn cũng không đi bình thường như những người khác mà vừa đi vừa đánh quyền, một bước là một chưởng, mỗi bước đều luyện khuỷu tay, vừa đi vừa luyện. Lúc luyện thương, hắn cũng vừa đi vừa ôm theo đại thương ".
Với nghị lực phi thường của mình, hắn đã thu được kình lực siêu phàm. Chỉ mấy năm sau, công phu của hắn đã tiến bộ vượt bậc. Những cái cọc sát nhau ở gần nhà, những cây táo thân lớn như miệng bát, những cây hòe đều bị quyền cước của hắn đánh chết, trở thành những cái cọc cho hắn luyện công, luyện đấm bao cát, những bao cát từ 50 cân đến 300 cân, hắn chưởng kích, khuỷu tay đỉnh, vai đụng, lưng dựa, không biết đã đập nát bao nhiêu bao. Tập luyện đại thương, sức mạnh của "Trừu triệt", "Triền nã" làm cho cửa chính tả tơi, khiến cho cửa trước toàn bộ sập hết. Vì để luyện tốt "Tồi thương vấn chuẩn" cho nên hắn dù là cây lớn hay cây to hắn đều dùng để tôi luyện.
Ngũ Vĩ có phần kính nể nói tiếp: "Ban ngày đâm lỗ đồng tiền, ban đêm đâm khói trên đầu hương. Táo trong rừng cây gần nhà hắn, đại thương của hắn đâm quả táo, một thương một trái táo, trăm thương trăm trái táo. Sau đó lại dùng tấm gương để luyện tập, đạt tới cảnh giới không lúc nào mà không có thương. Vô luận giá lạnh hay nóng bức, hắn cũng không gián đoạn. Trải qua mười hai năm chăm chỉ luyện tập. Lý Thư Văn tập sư tổ Lý Đại Trung, Trương Khắc Minh, sư phụ Hoàng Sĩ Hải, Trương Cảnh Tinh kỹ thuật tấn công của người Hồi, kỹ thuật thương đại thành, tạo thành phong cách của riêng bản thân. Chỉ cần đại thương rung lên, đầu thương với đường kính hơn một thước như tia chớp xuất ra. Khí thế như là nước Trường Giang tràn đầy ngàn dặm, khi đâm thương thì cực nhanh, khiến cho quỷ sợ thần kinh. Tốc độ nhanh, lực đạo mãnh liệt, mà độ chuẩn lại cực cao, đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, đăng phong tạo cực..
Diệp Thiên Vân vận động cơ thể một lát rồi nói: "Hắn quả thực rất khắc khổ, nếu không sẽ không thể có danh tiếng như hôm nay. Nhưng bây giờ mà có tìm được những người như thế thì sợ rằng ra đường sẽ thành trò cười cho người khác mà thôi."
Ngũ Vĩ "Ừ!" đáp: "Con cũng gần giống như hắn. Ta tiếp xúc với con bấy lâu nay, chưa từng thấy con động vào binh khí, ta thấy con cũng nên luyện một loại binh khí nào đó, như vậy binh khí và quyền sẽ thúc đẩy lẫn nhau, ở một mức độ nhất định có thể giúp con nâng cao tạo nghệ võ thuật!"
Về mặt này Diệp Thiên Vân lại rất mù mờ, hắn coi trọng nhất chính là dùng cơ thể làm vũ khí, lúc này nghe lời khuyên của Ngũ Vĩ liền đáp: "Vậy người thấy con nên luyện binh khí gì là tốt nhất?"
Ngũ Vĩ nhìn quanh, suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi nói: "Luyện đao hoặc luyện thương đều thích hợp với con, nhưng ta cảm thấy con luyện đao sẽ tốt hơn!"