Diệp Thiên Vân bị công kích nên mới ra tay, có thể nói đó là một trận đấu mang lại dang tiếng, không có Trạc Cước Môn thì có lẽ đến bây giờ Diệp Thiên Vân vẫn chỉ là "Con ruồi". Chính là do bọn họ đã đẩy Diệp Thiên Vân từng bước tiến vào vòng luẩn quẩn này nên mới nói việc này vừa tốt vừa xấu.
Trạc Cước Môn giúp Diệp Thiên Vân trở nên nổi tiếng người trong võ lâm cũng bắt đầu tìm đến hắn nhưng hắn cũng phải trả cái giá mà một người bình thường khó mà với tới được nếu không thì hắn không thể bình an được tới ngày hôm nay.
Từ khi hắn bước chân vào võ lâm hắn đã bị võ thuật làm cho say mê, những gì hắn được tiếp xúc đã làm thay đổi thế giới quan của hắn và những thần bí của võ thuật cứ liên tiếp mang lại cho hắn những bất ngờ và đến tận bây giờ hắn mới hiểu rõ võ lâm, hơn nữa hầu hết đều do hắn dự đoán được, nhất định hắn sẽ đi chứng thực và khám phá, tất nhiên trong quá trình tìm hiểu không tránh khỏi những nguy hiểm.
Tiêu Hùng xem Vô Tử Tình giảng bài cho Diệp Thiên Vân cười nói: "Thiên Vân ngươi ra nhập Hình Ý Môn mới được một thời gian nhưng đã có những cống hiến to lớn cho Hình Ý Môn cho Trung Phái nên chỉ cần là đệ tử của Hình Ý Môn, cả Trung Phái đều phải biết ơn ngươi."
Tiêu Hùng trầm ngâm nói: "Nhưng chuyện này Hình Ý Môn không thể giúp được ngươi bởi vì võ lâm là một dòng nước xoáy, ngươi không biết nên đi đâu nên đi thế nào. Trạc Cước Môn trông có vẻ đơn giản nhưng ai biết được sau lưng bọn họ có âm mưu gì, nếu như Hình Ý Môn ra tay ngăn chặn chuyện này thì ngay ngày mai các môn phái sẽ đến gây chiến với chúng ta, Hình Ý Môn vốn dĩ không thể chống đỡ được nên những việc như này đều có chỗ khó riêng, không thể nói rõ hết được."
Diệp Thiên Vân nhìn Tiêu Hùng, hắn cảm thấy ông ta đang ám chỉ điều gì đó, có lẽ là có người chỉ thị cho Trạc Cước Môn cũng có thể là Hình Ý Môn quá cẩn trọng nhưng đối với hắn mà nói cũng chẳng có gì quan trọng cả. Cả đời này hắn muốn được giao đấu, đối thủ là ai không quan trọng, quan trọng là khắc phục khó khăn như thế nào, con đường võ thuật luôn bằng phẳng thì sao tiến bộ được."
Tiêu Hùng nhìn sắc mặt của Diệp Thiên Vân không có gì thay đổi liền cười nói: "Vị trí của Hình Ý Môn thật là đáng xấu hổ, chúng ta không thâm hậu căn cơ như Thiếu Lâm, cũng không có được tinh thần như Thái Cực Môn nên chỉ có thể từng bước mà tiến lên. Căn cơ của Hình Ý Môn chủ yếu là nằm ở đời thứ nhất, bọn họ mạnh thì chúng ta mạnh, bọn họ yếu thì chúng ta cũng không thể mạnh được. Bây giờ bọn họ đều đang yếu dần đi cũng không biết khi nào thì không còn nữa?".
Vô Tình Tử nghe Tiêu Hùng nói xong thì thở dài sau đó nói với Diệp Thiên Vân: "Thiên Vân, ngươi có tham vọng làm phái chủ không?"
Câu hỏi này khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên, ngay cả Tiêu Hùng cũng không ngoại lệ, ông ta cười nói: "Ngươi cũng xem thường hắn quá, Diệp Thiên Vân từ khi vào Hình Ý Môn chưa bao giờ tới chỗ ta. Hắn không phải người như thế."
Ngũ Vĩ cười nói: "Chúng ta đều giống nhau, Diệp Thiên Vân giành hết thời gian luyện võ thì lấy đau ra thời gian đến đây xử lí những việc này."
Tiêu Sắt mặc dù không nói ra nhưng hắn cũng đồng ý với Vô Tình Tử.
Vô Tình Tử bị mọi người phản đối nhiều quá nên ông ta thấy chút xấu hổ cười trừ nói: "Ta chỉ hỏi thế thôi, thật ra ta biết Diệp Thiên Vân không phải người như thế, chỉ là ta thấy đáng tiếc cho một nhân tài cũng là một tổn thất cho Trung phái."
Tiêu Hùng cầm lấy tách trà uống một ngụm nói: "Thật ra ai làm phái chủ cũng được, không phải ai sinh ra cũng đã làm được, cũng cần phải học tập. Ta cũng chưa làm được bao lâu. Mấy ngày trước có đề cập đến chuyện này nhưng vẫn chưa quyết định."
Diệp Thiên Vân sắc mặt vẫn rất bình tĩnh nhưng không ngờ Trung phái muốn đổi người, hắn nhìn mọi người xung quanh, trong đó vẻ mặt của Tiêu Sắt trầm nhất liền nói: "Con thấy Tiêu Sắt huynh rất phù hợp, không chỉ có kinh nghiệm mà còn có uy quyền."
Tiêu Hùng đang uống trà nghe xong cũng phải phun trà ra sau đó nhìn Diệp Thiên Vân rồi mới đặt chén trà xuống.
Tiêu Sắt có chút xấu hổ nói: "Ta làm sao có thể giữ trọng trách đó được chứ." nói xong hắn nhìn Diệp Thiên Vân đầy cảm kích.
Diệp Thiên Vân cũng là xem xét điểm tốt của Tiêu Sắt thấy hắn khá được, hơn nữa cũng giỏi những việc thế này nên nói vậy thôi. Thật ra hắn không được quyền phát biểu, chỉ là hắn muốn ủng hộ Tiêu Sắt một chút..
Ngũ Vĩ ngồi cạnh cũng mở to mắt nói: "Tiêu Sắt cũng được đấy chứ, cũng có tiềm lực làm phái chủ, hơn nữa phẩm chất cũng tốt nếu như tôi luyện thì được đấy."
Lúc này hình thành một cục diện kì quái, Vô Tình Tử ủng hộ Diệp Thiên Vân, Diệp Thiên Vân lại ủng hộ Tiêu Sắt, Ngũ Vĩ cũng ủng hộ Diệp Thiên Vân, từ đó có thể thấy hi vọng của một người.
Diệp Thiên Vân mới ra nhập Hình Ý Môn nhưng đã rất có địa vị, Tiêu Sắt nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta hãy cứ bàn chuyện của Diệp Thiên Vân đã, ta hi vọng đệ sẽ suy nghĩ lại cho kĩ nếu không hối hận cũng chẳng kịp, trình độ võ thuật của Cổ Phàm không phải là thấp nếu không thì hắn đã không có danh tiếng như ngày hôm nay."
Diệp Thiên Vân đã suy nghĩ kĩ rồi, không thể vì nghe danh đối phương mà rút lui nên hắn nói: "Đệ đã nghĩ rồi, nếu như đệ chết khi giao đấu với Cổ Phàm thì xin mọi người hãy chăm sóc cha mẹ đệ, đó là điều duy nhất mà đệ lo lắng."
Tiêu Sắt nghiêm nghị nói: "Đệ yên tâm, cha mẹ của đệ cũng là cha mẹ của ta, ta sẽ chăm sóc họ chu đáo."
Tiêu Hùng gật đầu nói: "Những chuyện này thì ngươi yên tâm, từ hôm nay Trung Phái sẽ bảo vệ cha mẹ ngươi, nếu cần thiết thì đón họ đến Hình Ý Môn cũng được."
Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: "Tạm thời không cần phải vậy, con sợ bọn họ sợ nhìn thấy máu, con chỉ hi vọng họ bình an là tốt rồi."
Ngũ Vĩ khẽ cười nói: "Không ngờ ngươi cũng hiếu thảo vậy, những chuyện này cứ để Hình Ý Môn làm đi nếu không thì những chuyện ngươi phải lo nhiều quá, tối nay ngươi đến phòng tập luyện ta có chuyện cần nói."
Diệp Thiên Vân khẽ gật đầu, việc duy nhất còn lại chính là nghiên cứu đối thủ Cổ Phàm sau đó chuẩn bị tinh thần và sức khỏe chiến đấu. Truyện được copy tại
Tiêu Hùng thấy mọi việc đã xong xuôi liền bảo: "Thiên Vân, ngươi đã lựa chọn rồi thì hãy cẩn thận. Hội võ kết thúc nếu như không có chuyện gì xảy ra thì ra sau núi luyện võ, ta tin ngươi sẽ qua được cửa ải này nhất định sẽ có ích đấy, chuẩn bị tinh thần đi."
Sau khi ra khỏi cửa Diệp Thiên Vân ngẩng đầu nhìn lên trời, trên trời đầy sao lấp lánh, mặt trăng bị mây che khuất chỉ còn lộ ra một chút, sự không hài hòa đó khiến cho bầu trời trở nên tối tăm và có chút gì đó ảm đạm.
Tâm trạng của Diệp Thiên Vân cũng như những ngôi sao bị che khuất kia vậy. Mọi việc đều đã giải quyết xong, trở về phòng Diệp Thiên Vân thấy có gì đó không bình thường, có mùi thơm nhè nhẹ trong phòng, hắn ta nhìn khắp phòng thì phát hiện ra có ánh đèn nên chạy lại xem, quả nhiên là có người đến.
Hứa Tình tay cầm một chiếc khăn đang bước ra, sắc mặt không được tốt lắm, da mặt tái nhợt, cô ta đi đến cạnh giường rồi ngồi xuống, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có chiếc đồng hồ đang chạy.
Diệp Thiên Vân nhìn bộ dạng là biết cô ta có tâm sự nên hỏi: "Cô làm sao vậy?"
Hứa Tình lắc đầu, lát sau mới nói: "Tôi thấy hơi sợ, khi nãy có người chết trước phòng tôi."
Diệp Thiên Vân đã hiểu ra người của Trạc Cước Môn chết ngay trước phòng cô ta nên áy náy nói: "Thật sự là xin lỗi, khi nãy giao đấu với hắn không ngờ lại để cô nhìn thấy."
Hứa Tình lắc đầu hồi lâu mới nói: "Không sao, tôi chỉ hơi sợ thôi, nhất là tối nay, khi tôi nhắm mắt bước ra ngoài còn đâm cả vào cửa." Cô ta nói có chút tức giận.
Diệp Thiên Vân thở dài: "Thế thì đừng về căn phòng đó nữa, tôi sẽ tìm cho cô một phòng khác, như thế là không sao rồi."
Hứa Tình lắc đầu nói: "Tôi sợ lắm. Tối nay chắc là tôi không thể ngủ được rồi, khi nãy tôi còn nhìn thấy..."
Diệp Thiên Vân cũng chẳng còn cách nào, một cô gái thì sao có thể chịu đựng được cảnh máu me như thế chứ. Ngay cả Lý Thiên Kiêu nhìn thấy chắc cũng sợ phát khiếp, nên hắn an ủi: "Vậy thì cứ ở đây đi tối nay tôi chắc chắn cũng không ngủ được.".
Hứa Tình nghĩ mãi mới gật đầu nói: "Hi vọng không làm phiền anh, khi nãy tôi có nghe thấy anh sẽ thi đấu?"
Diệp Thiên Vân đứng lên rót cho Hứa Tình chén nước rồi "Ừ" một tiếng nói: "Đúng vậy, tôi và người đó có chút ân oán, đến lúc phải giải quyết rồi."
Hứa Tình đưa tay nhận chén nước, nhìn Diệp Thiên Vân có vẻ không dám nói ra.
Diệp Thiên Vân nhìn bộ dạng của cô ta liền cười nói: "Có chuyện gì thì cô cứ nói đi."
Hứa Tình hai tay nắm chặt chiếc chén nhìn Diệp Thiên Vân sau đó nói nhỏ: "Có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc anh đã giết bao nhiêu người rồi không?"
Tiêu Hùng trước tiên nhìn lướt qua mọi người, rồi trực tiếp hỏi: "Thân thể hắn có vấn đề chỗ nào"..
Bác sĩ nghĩ một chút rồi nói: "Tim chịu đòn nghiêm trọng nên ngừng đập, sau khi chữa trị tựa hồ hiệu quả không tốt lắm, cho nên chúng tôi hy vọng làm một cuộc phẫu thuật cho hắn!"
Bác sĩ hỏi Tiêu Hùng mà Tiêu Hùng lại hỏi Ngũ Vĩ: "Diệp Thiên Vân có thể làm phẫu thuật không?"
Ngũ Vĩ sửng sốt, có điều ngay sau đó liền hiểu được ý của Tiêu Hùng, thời gian gã ở chung với Diệp Thiên Vân dài nhất, cho nên Tiêu Hùng mới hỏi gã, có điều gã cũng chần chờ chốc lát, một người bình thường kiêng kỵ nhất là phanh ngực mở bụng, nhất là võ giả, một khi mở ra thì nguyên khí liền bị tổn hại. Cho nên gã cũng do dự không quyết..
Hứa Phụ ở bên cạnh nói: "Mặc dù tôi vẫn chưa rõ tình huống lắm, nhưng tôi cảm thấy nếu tình mạng hắn không có nguy hiểm thì không nên để hắn mổ, nếu không việc đề cao sau này sẽ có chướng ngại rất lớn!"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hứa Phụ. Không ngờ ông ta đột nhiên đưa ra cách nhìn như vậy, trong lúc nhất thời đều hai mặt nhìn nhau cũng không nhận ra ông ta là ai cả.
Tiêu Sắt tiến lên một bước, giới thiệu với mọi người: "Vị này chính là truyền nhân của Thường Cung đại sư của Bát Quái, cũng là bạn của Diệp Thiên Vân!"
Mấy người đều cảm thấy kính nể. Ai cũng không ngờ Diệp Thiên Vân còn có bạn như vậy, đúng lúc này, bác sĩ giục: "Các người tốt nhất là nên nghĩ ra một phương pháp ngay, những chuyện khác thì sau này hãy thảo luận đi!"
Lúc này Ngũ Vĩ cũng suy nghĩ hồi lâu mới từ từ nói: "Hay là cứ để yên, tính Diệp Thiên Vân như vậy. Hy vọng hắn có thể gắng gượng vượt qua. Chứ nếu hắn biết sẽ mổ thì cũng sẽ không đồng ý".
Mấy người nghe xong cũng đồng ý với ý kiến này, nếu Diệp Thiên Vân sau khi sống lại lại mất đi võ công còn không bằng chết đi cho xong, nếu không thì lúc trước hắn cũng sẽ không đồng ý giao thủ với Cổ Phàm. Hắn làm vậy là để khiêu chiến bản thân, bằng không cũng không làm ra chuyện như vậy. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Bác sĩ hỏi có chút không chắc chắn: "Ý của các người là thật sự để hắn tự tu dưỡng sao?"
Tiêu Hùng vội hỏi tiếp: "Nếu không làm phẫu thuật sẽ có vấn đề gì phát sinh vậy?"
Bác sĩ nghĩ một chút, sau đó mới lên tiếng: "Chuyện này không nói trước được, nếu không mổ sẽ gặp phải duy trì nguyên trạng, tôi sợ hắn sẽ lưu lại di chứng gì đó".
Ngũ Vĩ hồi lâu mới chậm rãi gật đầu nói: "Ừm. Anh cứ làm theo lời tôi nói là được, ngoại trừ duy trì cần thiết, những thứ khác tạm thời không cần, hơn nữa không được phẫu thuật cho hắn".
Bác sĩ gật đầu, sau đó lại đi vào phòng cấp cứu.
Mấy người đều mồ hôi đầy đầu, áp lực của quyết định này không thể nói là không lớn được cho nên mấy người sau khi làm xong quyết định này đều giống như bị thoát lực.
Ngũ Vĩ sau khi ngồi xuống đột nhiên nói với Hứa Phụ: "Lần này Diệp Thiên Vân thật sự là nguy kịch cũng không biết hắn có thể vượt qua không nữa đây!" Hai người vốn là hai kẻ không quen biết nhau, nhưng lại vì Diệp Thiên Vân mà đi tới cùng một chỗ.
Hứa Phụ cũng tâm sự nặng nề mà đáp: "Chuyện này không nói trước được, Uyên Ương Cước này chắc anh cũng biết là công phu gì. Đập lên ngực không sai lệch chút nào, mà chung quanh ngực đều là trọng huyệt, yếu huyệt nên cơ hội có thể sống sót cũng không nhiều".
Ngũ Vĩ cũng biết Diệp Thiên Vân từng luyện Kim Chung Tráo hơn nữa trình độ đã tới tầng thứ năm, mặc dù Kim Chung Tráo có thể chống đỡ được lực đạo, có điều lại có tráo môn. Tim là một bộ phận quan trọng. Hơn nữa còn có huyệt Thiên Trì. Tình huống hiện tại cũng không được tốt cho lắm, nên tất cả mọi người đều mặt ủ mày chau..
...
Năm ngày sau, Diệp Thiên Vân tỉnh lại, dọa tất cả các bác sĩ nhảy dựng lên. Lúc ấy Diệp Thiên Vân đã bị thương vô cùng nặng, không khác gì người chết, có thể tỉnh lại trong thời gian ngắn như vậy. Không chỉ đồng môn, mà ngay cả bác sĩ cũng cảm thấy đây là một kỳ tích.
Diệp Thiên Vân từng là ngọn núi nhưng khi núi sụp tự nhiên là có người khóc người cười, hắn có vô số kẻ thù và cũng quen không ít bạn bè.
Trong năm ngày này, người vẫn luôn ở cạnh hắn chính là Hứa Tình. Lúc Diệp Thiên Vân mở mắt thì phát hiện nàng đang bò vào chăn ngủ rất say sưa, bộ dạng cũng không còn vẻ dỉ dỏm như mấy ngày trước, sắc mặt có chút tiều tụy, đầu tóc cũng có chút bù xù, trong lòng không khỏi nóng lên, điều này khiến trong lòng hắn rất cảm động đồng thời cũng rất ấm áp.
Người chạy tới trước tiên là Ngũ Vĩ, giờ phút này gã ngồi cạnh giường Diệp Thiên Vân vừa cười vừa nói: "Tôi còn tưởng cậu không tỉnh lại được, không ngờ cậu lại có mạng lớn như vậy, đại nạn không chết tất có hậu phúc, tôi cũng hy vọng cậu có thể sớm ngày bình phục, sau đó lại đạp trên con đường võ đạo!"
Sắc mặt của Diệp Thiên Vân có chút tái, có điều tinh thần lại rất tốt, hắn khẽ gật đầu nói: "Cảm ơn Ngũ sư thúc, thật ra đại nạn lần này cũng khiến tôi có một chút cảm ngộ".
Ngũ Vĩ "Ừ" một tiếng nói: "May mà lần này cậu không có chuyện gì, bác sĩ vốn cho là cậu phải làm phẫu thuật. Có điều tôi không đồng ý, sợ làm ảnh hưởng tới thân thủ của cậu".
Diệp Thiên Vân hiểu ý cười một tiếng. Hoàn hảo là không làm phẫu thuật. Thật ra thì theo năng lực khôi phục bây giờ của hắn thì hẳn là không có vấn đề gì, nếu phẫu thuật thì lại cản trở rồi, đến lúc đó cho dù là khỏi rồi, công phu cũng sẽ thụt lùi rất lớn.
Hai người đang trò chuyện thì Tiêu Sắt cũng từ bên ngoài hấp tấp chạy vào. Trong tay cầm một bó hoa, gã cười hắc hắc nói: "Ngũ sư thúc người đến lúc nào thế? Nắm tin còn nhanh hơn cả con! Tiểu sư đệ, tôi biết rõ cậu không có chuyện gì mà. Lần này sau khi bình phục hy vọng cậu có thể lại tiến một bước". Nói xong bỏ hoa vào bình, để phòng bệnh màu trắng có thêm một chút màu sắc.
Diệp Thiên Vân "Ừ" một tiếng nói: "Hội võ thuật sao rồi?"
Tiêu Sắt khoát tay nói: "Không có gì để nói, vẫn giống trước đây, giết tới giết lui. Tất cả đều đã kết thúc. Không có tin gì đáng giá".
Trong lòng Diệp Thiên Vân có chút thắc mắc, người hắn quan tâm chính là Hứa Phạm, lúc hỏi Hứa Tình nàng cũng không biết. Cho nên lập tức hỏi: "Hứa Phạm không có chuyện gì chứ?"
Tiêu Sắt ngồi xuống, sau đó nói: "Không có chuyện gì cả. Có Hứa lão nhìn gã, ngay cả vận động cũng khó!"
Diệp Thiên Vân khẽ gật đầu, sau đó cười nói: "Mấy ngày qua khiến anh phải bận rộn rồi, hội võ thuật cũng đã kết thúc. Coi như là qua một giai đoạn rồi".
Tiêu Sắt nghe xong không tự chủ được hoạt động thân thể một chút, sau đó cười nói: "Cũng không phải đâu, hai ngày gần đâyc cá môn phái dần dần rời đi, tôi mới cảm giác được sự thanh tĩnh của Hình Ý Môn".
Ngũ Vĩ nhìn thoáng qua mặt tường, sau đó mới lên tiếng: "Tán gẫu tới đây được rồi, nói quá nhiều không có lợi cho thương thế, tôi vốn định tới đây bồi tiếp cậu, không ngờ lại có một giai nhân đã ở đây nhiều ngày cho nên tôi cũng khỏi phải lo lắng nữa!" Nói xong cười lên ha hả.
Tiêu Sắt vốn định nói chuyện thêm một lúc nữa, có điều thấy sắc mặt của Diệp Thiên Vân đúng là khó coi, cho nên cũng gật đầu nói: "Vậy cậu cứ từ từ ở trong này mà dưỡng bệnh ha, có thời gian tôi sẽ qua thăm cậu".
Diệp Thiên Vân cũng khẽ mỉm cười, sau đó đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Tất cả đều đi rồi, trong phòng bệnh cũng im lặng đi rất nhiều, Diệp Thiên Vân nhắm mắt dưỡng thần. Trận chiến này khiến hắn có rất nhiều cảm xúc, mất đi hào quang chiến thắng ngày xưa, đây là chuyện xấu mà cũng là chuyện tốt.
Đấu sinh tử với Cổ Phàm, cũng khiến hắn hoàn toàn hiểu rõ sự chênh lệch giữa hai người, Diệp Thiên Vân quyết chiến với gã hai lần nhưng hai lần đều bại trong tay gã. Lần đầu tiên chỉ giao thủ có một chiêu nhưng lại trúng một cước vô hình kia, cũng không gợi chú ý của hắn chỉ là cảm thấy có một cơ hội đọ sức, không ngờ lúc đấu sinh tử đã phải chịu một cái giáo huấn nặng nề, cước của Cổ Phàm vô ảnh vô hình hơn nữa sau khi xuất cước lại ngoan lạt vô cùng. Căn bản là không thể phòng bị được.
Nhất là khúc cuối càng thấy được kinh nghiệm lão luyện của Cổ Phàm. Quyền của Diệp Thiên Vân vừa mới xuất đã bị Uyên Ương Cước điểm tới ngực. Hắn vốn định sử dụng Đẩu Động Loa Toàn Kình, kết quả là ngay cả cơ hội xuất ra cũng không có.
Thứ Diệp Thiên quan tâm thứ hai chính là Kim Chung Tráo, một cước của Cổ Phàm điểm vào ngực không sai một ly, cái này chưa kể là xung quanh còn có yếu huyệt, thực lực tầng năm căn bản là không cách nào ngăn được một cước này, điều này khiến hắn có chút chán nản.
Hắn đang nghĩ ngợi thì Hứa Tình từ ngoài đi vào, nàng vừa mới rửa mặt, sắc mặt có vẻ tốt hơn một chút, thấy Diệp Thiên Vân đang sững sờ, không khỏi cười nói: "Bị thương nặng thế mà còn ở đó sững sờ, tôi cũng thật sự phục anh!"
Có sao? Diệp Thiên Vân khẽ cười nói: "Không có gì, chỉ là đang nghĩ một vài chuyện thôi. Cô ăn cơm chưa?"
Hứa Tình sửng sốt rồi ngay sau đó lắc đầu nói: "Đương nhiên là chưa rồi, đã mấy ngày tôi chưa ăn rồi, lúc ấy tôi nghe được tin này thiếu chút nữa bật khóc, đều là do anh làm hại!"
Diệp Thiên Vân dịch thân thể một chút, cảm kích nói: "Mấy ngày qua thật cảm ơn cô, tôi bây giờ đã tỉnh, hơn nữa cũng có thể tự hoạt động được, tối nay cô về ngủ đi. Ha ha!"
Hứa Tình nghe xong bỗng dưng tức giận nói: "Vậy sao được. Tôi nghe bác sĩ khám cho anh nói bệnh của anh rất nghiêm trọng, nếu không phải là kỳ tích thì anh bây giờ đã lên thiên đường rồi, sao mà còn có thể ở đây nói chuyện phiếm với tôi chứ! Tiểu Vân. Tôi hy vọng anh có thể suy nghĩ kỹ càng một chút, cuộc sống bây giờ của anh rất đáng sợ. Trong võ lâm máu tanh quá nhiều, chẳng lẽ anh không thể sống một cách bình thường sao?"
Diệp Thiên Vân bắt đầu trầm tư, không trả lời câu hỏi của nàng, hắn chính là từ trong cuộc sống bình thường đi ra, hơn nữa cũng vì theo đuổi võ đạo mà bước vào võ lâm, đây là nguyện vọng cả đời hắn làm sao có thể nói buông tha thì buông tha ngay được.
Hứa Tình xem ra cũng biết đáp án của hắn, vẻ kiên nghị trên khuôn mặt của Diệp Thiên Vân lúc này càng thể hiện rõ ràng, một người đàn ông nếu đơn giản vừa nói đã bị thuyết phục thì không phải là bản thân hắn, cho nên cũng chỉ có thể than nhẹ một tiếng không nói thêm gì nữa.
Hai người cứ như vậy ngây ra, phòng bệnh cũng trở nên im lặng.