Đối với Diệp Thiên Vân mà nói, võ thuật chính là thứ để hắn sinh tồn, hắn tình nguyện dành cả đời cho lĩnh vực này, tổn hao nhiệt tình gấp mười lần, gấp trăm lần, thậm chí là hơn một ngàn lần người khác.
Nhiệt tình của hắn ở phương diện võ thuật cao hơn bất cứ người nào, từ lúc mới bắt đầu vẫn chưa từng gián đoạn, luôn bảo trì đến hiện tại, thành công có lẽ có tính ngẫu nhiên nhưng trong ngẫu nhiên cũng tồn tại tất nhiên. Hơn nữa ở phương diện này hắn cũng đang không ngừng học tập, tiến bộ. Thành tích hắn có được ngày hôm nay cũng là chuyện hiển nhiên..
Ở phương diện võ thuật hắn vẫn luôn theo đuổi, dùng quyền cước của cơ thể làm chính, đối với binh khí hắn cũng không cuồng nhiệt mấy, hơn nữa trước kia còn luyện rất ít nữa. Thời gian dài không dùng nhất định sẽ có chút lạ lẫm. Có điều quyền pháp mười mấy năm sao lại có thể uổng công luyện được chứ, ít nhất cũng có thể chuyển hóa được ba phần công lực lên đao pháp. Cho nên lúc hắn luyện đao cũng hơi có chút khí thế.
Đặc biệt là phong cách quyền pháp của hắn, dùng ở trên đao chẳng có chút lãng phí nào, xét tổng thể thì có thể dùng hai chữ để khái quát đó chính là "Bá đạo", từng đao đoạt lòng người. Đao pháp cũng nặng về khí thế, điều này khiến đao và hắn sinh ra một điểm chung nên đương nhiên là khi bắt đầu luyện sẽ cực kỳ thuận tay.
Bây giờ Diệp Thiên Vân chính là đang muốn phát tiết nhưng khí lực của hắn chẳng cách nào hao hết, hắn vốn muốn mượn việc luyện đao pháp một hồi để làm nóng cơ thể phát tiết ra ngoài, có điều thực tế lại khác với ý nghĩ của hắn đó chính là hắn càng luyện càng có tinh thần. Hơn nữa lực lượng này giống như một dòng suối từ trong thân thể tuôn ra. Dần dần lại có chút cảm giác không thể không chế được, bởi vậy hắn liền luyện đao pháp hết lần này đến lần khác, mười lần, hai mươi lần...
Hắn đi vào sân tập luyện là buổi trưa, nhưng luyện mãi đến sáu bảy giờ tối vẫn không có chút hiện tượng mệt mỏi. Điều này khiến cho từ đáy lòng hắn cũng không khỏi nghi hoặc, lúc trước luyện tập mặc dù thời gian cũng dài như thế. Nhưng muốn luyện đến cuối cùng vẫn cần một chút ý chí mới có thể kiên trì được. Hơn nữa cũng có cảm giác mệt mỏi, nhưng hôm nay sau khi ngâm những thứ thuốc kia thì lại khác. Luyện đến tận sáu bảy giờ mà chưa từng nghỉ ngơi, điều này có chút bất thường rồi.
Hắn đang nghĩ đến vấn đề xảy ra ở chỗ này, thì đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Thiên Vân à! Không phải là tôi muốn nói cậu, chỉ là cậu thương thế vừa mới khỏi. Sao lại đi vào luyện tập như thế được. Cậu không sợ lại tái phát sao?"
Diệp Thiên Vân dừng đao trong tay, xoay người lại thấy Ngũ Vĩ xách một vĩ hấp trứng, dưới chân mang một đôi giày vải màu đen còn trên người thì mặc một áo choàng ngắn màu lam, không khỏi "phì" một tiếng mà bật cười. Ngũ Vĩ bình thường mặc dù cũng không ăn mặc nghiêm chỉnh có điều cũng chưa từng tiêu sái như vậy, cho nên ánh mắt cũng lộ ý cười nói: "Ngũ sư thúc ăn mặc thật có phong cách!"
Ngũ Vĩ chẳng những không cười, mà còn thay đổi thái độ, mi mày dựng ngược. Ngữ khí hết sức nghiêm túc: "Thiên Vân. Thương thế của cậu mới khỏi được mười ngày, đã bắt đầu luyện, chẳng lẽ cậu không sợ luyện phế sao?"
Diệp Thiên Vân lắc đầu, hắn hiểu rõ hơn bất kỳ người nào, thậm chí hiểu thân thể của mình còn rõ hơn cả dụng cụ trong bệnh viện. Cho nên thản nhiên nói: "Không có vấn đề gì đâu. Tôi hiểu rõ cơ thể của tôi mà".
Ngũ Vĩ nhìn xung quanh một vòng rồi nói: "Lúc trưa tôi có tới đây xem thử, khi đó cậu đang ở đây luyện đao nên không quấy rầy cậu. Không ngờ tới khi ăn cơm tối xong rồi mà cậu vẫn còn ở đây".
Trong lòng Diệp Thiên Vân cũng có chút sốt ruột, hắn rất muốn đề võ công lên cao một chút, như vậy thì sau này mới có thể có sự đảm bảo, bây giờ hắn đang ở giai đoạn nửa vời. Nếu so với người cùng lứa mà nói thì thành tích bây giờ xem như là đứng đầu. Ít nhất là cho đến trước mắt, sẽ không đụng phải đối thủ nào giống mình, nhưng nếu so với cao thủ võ lâm mà nói như vậy hoàn toàn sẽ không đủ dùng!
Lúc trước khi tỷ thí với Ngô Hạo Thiên, căn bản là dùng chưa được mấy chiêu đã thua, đương nhiên chuyện này cũng không ngoại trừ là do tỷ thí, nếu là tình huống quyết chiến sinh tử thì có thể đỡ hơn một chút, nhưng tuyệt đối cũng không mạnh đến đâu, Ngô Hạo Thiên, Cổ Phàm, Vô Vi Đạo Nhân, những người này là cùng một thế hệ. Thân thể bọn họ có lẽ đã có chút thoái hóa nhưng kinh nghiệm nhiều năm và chiêu thức tinh diệu đều hơn hắn không ít.
Nếu muốn tiến thêm một bước thì sẽ trở nên vô cùng khó khăn, giữa đời thứ ba và đời thứ nhất vẫn còn cách một thế hệ, mục tiêu bây giờ của Diệp Thiên Vân không thể nào chỉ định vị ở đời thứ nhất, bởi vì công phu của bọn họ quá cao cho nên chỉ có thể đặt mục tiêu thấp xuống, sau đó từng bước từng bước leo lên, đương nhiên điều này cũng cần phải có thời gian, cần phải có kiên nhẫn, chứ không phải là một mực trèo cao cầu xa. Bây giờ không thể nào với tay tới đời thứ nhất, một là đối phương sẽ không để cho anh có cơ hội này, hai là trình độ thua kém không ít cho nên trong lòng hắn cũng không thể nào không vội được.
Diệp Thiên Vân nghĩ chuyện gì, Ngũ Vĩ mặc dù trong lòng không thể hiểu rõ toàn bộ, có điều cũng có thể đoán được một phần, gã cười ha hả nói: "Bệnh của cậu gần như đã khỏi. Tôi thấy chi bằng cậu nói với phái chủ một tiếng, sau đó đến thẳng hậu sơn là được. Tự mình luyện tập thì thứ được sẽ có hạn. Nếu có thể học đời thứ nhất một thời gian ngắn, vậy ít nhất có thể tăng không ít kinh nghiệm thực chiến. Hơn nữa cậu cũng có thể nghiên cứu kỹ Hình Ý Quyền, cơ hội lần này rất khó có được, cậu phải nắm cho thật tốt đấy!"
Bây giờ Diệp Thiên Vân đã luyện tiếp nội công Kim Chung Tráo, mặc dù vẫn chưa biết sau này có thể luyện tới trình độ nào, có điều ít nhất trước mắt có thể thấy được một chút hiệu quả, sau khi ngâm dược, thể năng trong người dồi dào, tinh thần phấn khởi, hơn nữa có thể tập luyện liên tục thời gian dài, có điều có di chứng hay không vẫn còn chưa biết.
Hắn còn muốn tiếp tục quan sát thêm mấy ngày nữa, nếu như tác dụng phụ của thuốc này lớn thì hắn sẽ không thể tiếp tục luyện tập được nữa, cho nên hắn cau mày nói: "Thật ra thì tôi cũng muốn đi tới đó sớm, có điều gần đây tôi đang luyện công, nên định ở đây quan sát một thời gian ngắn đã!"
Lông mày Ngũ Vĩ dựng đứng, nghi ngờ hỏi: "Sao. Bây giờ cậu muốn luyện tập Kim Chung Tráo sao? Những thứ thuốc kia cậu đã dùng rồi à?"
Diệp Thiên Vân ừ khẽ, sau đó mới lên tiếng: "Tôi cũng mới bắt đầu luyện ngày hôm nay. Cảm thấy hiệu quả cũng không tệ, cho nên mới muốn dành một thời gian ngắn để nghiên cứu một chút".
Ngũ Vĩ cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, gã lập tức nói: "Vậy cũng tốt, mặc dù cậu luyện Hình Ý Quyền. Nhưng công phu trong cơ thể lại không hoàn toàn đúng đường, hy vọng cậu có thể tìm ra một con đường đặc biệt! Trong quy trong củ cũng chưa chắc thích hợp với mỗi người, thật ra thì con đường luyện công phu của cậu có chút cương mãnh, cho dù không đồng bộ cũng chẳng có ảnh hưởng gì!"
Diệp Thiên Vân cười ha hả. Hắn cũng đồng ý với suy nghĩ của Ngũ Vĩ. Mỗi một loại quyền đều có phong cách khác nhau, cũng không cách nào so sánh với nhau, mấu chốt là phải xem người nào dùng nó, người nào thích hợp, đây mới là sự tinh túy của luyện võ. Không cần phải vì muốn phong cách quyền tốt mà một mực truy tìm, như vậy người thất vọng cuối cùng thủy chung vẫn chính là mình, đi một con đường thuộc về mình đấy mới là chính đạo là đại đạo. Hắn lập tức nói: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế, võ thuật là không có giới hạn, mà phải xem là ai học, ai dùng!".
Ngũ Vĩ trước tiên quan sát một vòng thấy không có mấy người. Liền nói: "Nội công cậu luyện có hiệu quả gì không, có phải giống với trước kia không?"
Diệp Thiên Vân từng nói một chút về Kim Chung Tráo với Ngũ Vĩ. Cho nên gã có sự hiểu biết nhất định đối với chuyện này, bây giờ nếu nói ra biết đâu lại có thể giúp tham khảo thêm một chút, dù sao Ngũ Vĩ đối với rất nhiều công phu đều có đọc lướt qua. Cho nên suy nghĩ một lát rồi nói: "Bây giờ tôi luyện hiệu quả hoàn toàn khác với trước kia. Tôi cảm thấy những dược liệu này có thể tạo ra tác dụng gia tốc, từ bên ngoài cơ thể thúc dục vận hành nội công!"
Ngũ Vĩ lẩm bẩm hơn nửa ngày, rồi mới bước lên trước quan sát Diệp Thiên Vân cười nói: "Cậu nhất định là chưa tắm, trên người còn có mùi thuốc, hơn nữa còn rất nặng. Có tác dụng gia tốc đương nhiên là tốt, có điều sau khi cậu dùng còn có biểu hiện gì khác không? Chẳng lẽ lại chỉ có tác dụng gia tốc nội công thôi sao?"
Diệp Thiên Vân lắc đầu, thấp giọng nói: "Kình lực thân thể dồi dào. Giống như là dùng mãi không hết, về mặt tinh thần cũng có chút phấn khởi, hơn nữa thân thể còn có một loại cảm giác khô nóng, những thứ khác tôi tạm thời còn chưa phát hiện!"
Ngũ Vĩ vừa nghe vừa suy tư, gã cũng cảm thấy hứng thú với cách dùng thuốc để luyện này, hồi lâu mới lộ vẻ ngượng nghịu nói: "Về phương diện này tôi vẫn chưa có nghiên cứu gì cả, có điều có thể trở về tra tìm một chút, tôi cảm thấy triệu chứng mà cậu miêu tả có chút giống một thứ!"
Diệp Thiên Vân vừa nghe câu trả lời của Ngũ Vĩ trong đầu chợt lóe. Sau đó mở to hai mắt nói: "Không phải là thuốc kích thích chứ!"
.
Ngũ Vĩ giờ phút này thay vẻ mặt nghiêm túc lúc nãy bằng vẻ cười nói: "Tôi cũng nghĩ vậy, có điều vẫn chưa biết triệu chứng sau này của cậu, hai ngày này khoan hãy đến hậu sơn, xem hiệu quả một chút rồi hãy quyết định đến tột cùng nên làm thế nào".
Bây giờ Diệp Thiên Vân cũng chỉ có thể như thế, nếu không vì trận chiến đó thì cũng sẽ chẳng mạo hiểm đi một bước này, thật ra thì nên cảm tạ Cổ Phàm thật tốt mới phải, nếu có cơ hội nhất định sẽ hậu báo gã!
Ngũ Vĩ tựa hồ rất vui vẻ gã vừa cười vừa nói: "Nếu công pháp của cậu thành công, thì sau mười năm, hai mười năm, cậu cũng có thể tạo ra một con đường mới. Tôi cũng coi như là một trong những người chứng kiến! Khai sáng một con đường riêng của mình, thật không dễ dàng!"
Diệp Thiên Vân bị câu "Khai sáng con đường riêng của mình" của Ngũ Vĩ chấn trụ, hắn không thể không nghĩ tới con đường mình đi, vào Hình Ý Môn cũng vì có chút nguyên nhân nhưng cũng không phải vì thế mà sau này cố định mình ở trong phạm vi của Hình Ý Quyền này.
Hắn lúc mới bắt đầu kiên trì tự học võ thuật, cho nên càng hiểu được sự gian khổ trong đó, muốn khác với người ta thì phải có sự chuẩn bị trong lòng, bởi vì phía trước nhất định sẽ cỏ mọc thành bụi, đầy bụi gai, có lẽ sẽ phải chịu khó khăn đủ loại, nhưng nó lại thuộc về mình, thích hợp hoàn toàn với mình, đó là một loại phong cách chưa bao giờ có, có điều cũng vì vậy mới càng có thêm lực hấp dẫn!
Ngay một khắc này hắn đột nhiên cho rằng luyện công phu gì đều không quan trọng, quan trọng là thích hợp với mình!