Diệp Thiên Vân cũng sợ xuất hiện tình huống ngộ thương, nơi này là phía sau núi, nếu nói tỉ mỉ thì cùng với Hình Ý Môn vẫn là hai hệ thống khác nhau, nếu ra tay ở trong này thì nhất định phải chú ý, bằng không sẽ chết thảm vô cùng. Thân thủ của một đại tông sư không chỉ cao mà còn mạnh, ít nhất hai người Ngô Hạo Thiên và Vô Vi Đạo Nhân mà hắn nhìn thấy đều thế cho nên hắn cũng nói trước khi tỷ thí để tránh xuất hiện phiền toái gì đó!
Lão già đối diện cười ha hả nói: "Lão tạp mao à, ta biết rồi, cậu chính là đệ tử có tiềm chất ở trong mạch chứ gì, hai ngày trước còn có đồn về cậu, nghe nói cậu phế đi một tay của Cổ Phàm, thật là sảng khoái!" Diệp Thiên Vân cũng cởi áo khoác ra, khí trời mùa thu mặc dù lạnh, nhưng bây giờ hắn lại không có cảm giác lạnh, mà cảm thấy thân thể có chút ấm áp, hắn hoạt động thân thể một lúc rồi nói: "Xin hỏi ngài là?"
Lão già nhìn lướt qua vóc người của Diệp Thiên Vân, sau đó mới khen: "Khá, ta là Lý Tông Hồ, đến đây đi!" Lão đã nói xong, nhưng vẫn không thấy lão có động tác gì chỉ đứng ở đó chờ đợi, xem ra là muốn hậu phát chế nhân!
Diệp Thiên Vân là lần đầu tiên đứng trên cọc, cọc này cách mặt đất hơn bốn thước, có chút chóng mặt có điều rất nhanh hắn đã nghĩ ra một biện pháp, đó chình là dùng thúc giục cảm giác, như vậy thì hoàn cảnh trước sau đều có thể nắm rõ hơn nữa cũng không cần phải nhìn khắp nơi.
Lão già nhìn bộ dạng của Diệp Thiên Vân không khỏi cười hào sảng nói: "Lần đầu tiên ở trên cọc cao à, người học võ không đứng qua cọc làm sao có thể thành!"
Diệp Thiên Vân lúc này cảm giác ở trên cọc đã tốt hơn nhiều, thân thể của hắn gập một cái, chân liền nhảy về trước, tay trái thành quyền hơi khựng lại, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào quyền phóng về trước, người liền bắn ra, ra tay bổ quyền thẳng xuống đầu Lý Tông Hồ, thân thể cũng không chậm!
Lý Tông Hồ vừa thấy cái động của Diệp Thiên Vân, lão trong nháy mắt này, hình quyền thành chưởng, chân đạp trên cọc cũng bay ra với tư thế giống Diệp Thiên Vân, sau đó mục tiêu cũng giống Diệp Thiên Vân. Đều nhắm đầu bổ tới! Trong lòng Diệp Thiên Vân rất cẩn thận, lúc này hắn chẳng biết gì về Lý Tông Hồ cả, cho nên quyền đổi thành thế, sau đó chân lùi về sau đưa tay vạch một cái muốn gạt một quyền này.
Phách quyền của Lý Tông Hồ đánh thẳng đến cánh tay của Diệp Thiên Vân, "Bịch" một tiếng, có âm thanh nặng nề phát ra từ chỗ đụng nhau.
Diệp Thiên Vân lui về sau hai bước cũng gạt bỏ được một quyền này nhưng trong lòng có chút hiểu rõ, Lý Tông Hồ này ra tay cũng không có lực lượng quá lớn, mà có chút mùi hướng dẫn.
Lý Tông Hồ khẽ mĩm cười nói: "Phương pháp luyện Phách quyền có rất nhiều loại, có loại dùng quyền làm búa đánh xuống, có loại lấy chưởng làm búa đánh xuống. Mặc kệ là loại nào thì mấu chốt cũng chẳng khác nhau là bao. Phách quyền đánh xuống là dùng lực toàn thân. Hình Ý Quyền có một đặc điểm, đó là toàn thân một thể, nhất động chứ không bất động, phát lực cũng là sức lực toàn thân chứ không dùng lực một bộ phận, Phách quyền càng phải như thế. Trước tiên duỗi thẳng tay trái, trước duỗi thân thể hơi gập, lại ưỡn ra trước, lực là do lúc ưỡn tức thời này phát ra, không phải chỉ là động tác cánh tay đơn thuần, cái này ở trong Hình Ý Quyền gọi là "Thúc triển". Sau khi bổ tay trái thì eo, lưng giật lên, tăng thêm lực cho tay trái trước đó. Lúc bổ thì mông eo có hơi thấp xuống, động tác gập xuống này khiến trọng tâm của cơ thể trầm xuống, lực bổ liền nặng dị thường chẳng khác gì là dùng cả người đánh".
Diệp Thiên Vân tới nơi này không phải để liều mạng mà là để học món gì đó, cho nên giờ phút này hắn cũng ghi tạc những lời này vào trong đầu. Cho tới nay hắn luyện Hình Ý Quyền quan trọng lực lượng, rồi sau đó mới là kỹ xảo, cũng chính vì thế mà lực lượng của hắn lớn hơn người thường rất nhiều. Có điều lực lượng mạnh có ưu thế nhưng cũng có yếu thế, chiêu thức Phách quyền của Lý Tông Hồ giống với chiêu thức của mình, có điều lại có chút phiêu dật mà thiếu đi vài phần bá đạo, đây chính là sự chênh lệch giữa hai người, cho nên khiêm tốn nói: "Đã thụ giáo!"
Nói xong chân của hắn lại biến đổi, giống như hổ đánh tới Lý Tông Hồ, kỳ lạ chân hắn lại giẫm xuống rất chuẩn, nếu không phải là cảm nhận rõ vậy chắc chắn sẽ ngã xuống, tay trái tay phải đồng thời nắm quyền thật chặt như hình đinh ốc, cánh tay trái duỗi thẳng, khuỷu tay ngầm vận kình rũ xuống. Hai vai buông lỏng, hai mắt nhìn ngón trỏ trong khớp tay trái ở phía trước. Tâm quyền tay phải hướng về phía trước, giống như mũi tên phóng đi!
Hắn làm tư thế chuẩn nhất, bởi vì đối diện là một vị tông sư, hắn cho dù không tranh được hai câu khen ngợi, cũng không thể dọa người, nếu không sau này mình cũng ngại học thứ gì đó, Ngũ Hành quyền nhất định phải luyện đến thuần thục, làm được chuyện thu phát tự nhiên!
Lý Tông Hồ cũng không nhịn được mà hơi có chút kinh ngạc, lão đón thế tới quét ngang quyền một cái, sau đó cũng dùng chiêu giống thế hạ xuống, lui về sau hai bước nói: "Không tệ, Băng quyền này quả thật có chút dáng vẻ, có chút hỏa hầu! Có điều Băng quyền này của cậu tựa hồ có chút bá đạo, Phách quyền vừa nãy cũng thế!"
Diệp Thiên Vân lúc này đã dùng quá sức, cũng không giống như vừa nãy dùng chiêu thức làm chủ, cho nên lực lượng của hắn cũng rất khác, thật ra thì chiêu thức của hắn là Ngũ Hành quyền, nhưng nội tức lại là Kim Chung tráo, cho nên khi bắt đầu luyện dương cương đến cực điểm nếu nói phi thường có lực thì cũng hơi có khác với Hình Ý Quyền của người khác, dù sao hắn phát ra lực lượng từ cơ thể đã không giống rồi, hắn cười cười nói: "Từng học một vài công phu nhà khác, cho nên đường đi có chút bất đồng"..
Lý Tông Hồ dừng một chút, ngẫm nghĩ nửa ngày mới hờ hừng mà đáp một tiếng: "Như thế cũng tốt, người nào có võ học của người đó, có sự theo đuổi riêng của bản thân mà!" Nói xong chân vừa động, nhưng lúc này Băng quyền như thái sơn đè xuống, nghe quyền phong đúng là toàn lực mà phát!
Diệp Thiên Vân làm sao ngờ được vừa nói xong Băng quyền đã tới, cũng còn may là hắn luôn cảnh giác bằng không sự cả kinh này có thể làm hắn ngã xuống, cho nên thân thể hơi nghiêng sau đó tránh một chiêu Băng quyền này, sau đó quay người lại đánh ra Hoành quyền, một chiêu này hoàn toàn là phát ra trong vô thức thuộc về loại ra quyền theo bản năng!
Lý Tông Hồ thấy Diệp Thiên Vân lại có thể ở thời gian ngắn như vậy kịp phản ứng, không khỏi mặt nở nụ cười, Băng quyền vừa thu lại đồng thời cũng thu cả thế, tiếp đó rất nhanh biến đổi thành Hoành quyền! Mục tiêu nhất định là muốn chạm trực diện!
Hai quyền chạm nhau, một quyền này của Diệp Thiên Vân cũng đầy ắp lực lượng, có một chút ẩn trên quyền của Lý Tông Hồ, "Ba" một tiếng vang nhỏ!
Lý Tông Hồ vốn là đối quyền với Diệp Thiên Vân, chỉ là sau khi đối quyền ánh mắt nhanh chóng biến đổi, tay giống như sợi dây bị lôi kéo ra một đoạn, từ bả vai bắt đầu hơi run rồi sau đó đột nhiên đề khí trong nháy mắt phát lực.
Diệp Thiên Vân bị một chiêu này đánh văng, thân thể bay ngược về phía sau, cũng may phản ứng của hắn nhanh lúc sắp rơi xuống đất nhanh chóng đưa tay giữ ở trên một cái cọc thân thể mới không rơi xuống bằng không sẽ bị rơi thẳng xuống đất.
Hắn cũng không nhịn được mà kinh hãi, đây là lần đầu tiên thấy phương pháp ra chiêu như vậy, Băng quyền của Lý Tông Hồ tựa như lò xo, lúc đối chiêu Băng quyền thì lão vốn vô lực, chỉ sau khi Băng quyền của mình phát ra lão mới phát lực, giật kình ra, giống như được hấp thu lực lượng của mình vậy, trong lòng không khỏi vui vẻ, hắn đã ghi nhớ chiêu pháp này vào trong đầu, trở về cẩn thẩn nghiên cứu, cho dù là học chưa tới mười phút, học chỉ năm phần cũng không thành vấn đề, chênh lệch giữa hắn với những người này chính là ở chỗ chiêu thức không đủ tinh thuần, hỏa hầu kém!
Diệp Thiên Vân âm thầm cao hứng, trong lúc nhất thời lại đã quên mình đang ở treo lơ lửng trên cọc, sau khi phản ứng lại hắn mới một cánh tay phát lực, sau đó chân đạp mạnh cọc cạnh đó, lại đứng lên.
Lý Tông Hồ nhìn Diệp Thiên Vân nửa ngày, rồi mới nói ngắt ngứ: "Không tệ, có tiềm chất! Tư chất nếu so với hai đệ tử lần trước tới thì tốt hơn nhiều".
Diệp Thiên Vân tới nơi này chỉ đơn thuần là muốn học trộm chiêu thức, nên hắn rất có kính ý, sau đó ôm quyền nói: "Cảm ơn sư thúc tổ chỉ điểm, cháu cũng có không ít thu hoạch!"
Lý Tông Hồ sửng sốt nửa ngày, sau đó gật đầu nói: "Ta không hề dạy cậu thứ gì cả, chỉ là nhất thời cao hứng mà thôi, quyền của cậu quá độc ác, vừa nãy ta một quyền kia của ta, đại bộ phần là lực lượng của bản thân cậu đánh ra, nhưng không ngờ lại có thể có uy lực như thế, Hình Ý có câu là 'Giết người như cắt cỏ', xem lực đạo của cậu cũng biết cậu đã giết không ít người rồi!".
Diệp Thiên Vân đương nhiên giết không ít, có điều giờ phút này cũng không định nói về những chuyện này, hắn còn muốn thử hai chiêu với Lý Tông Hồ, có điều nhìn bộ dạng của lão sợ là không có cơ hội, đành phải nói: "Sư thúc tổ, cháu muốn hỏi một chút, Ngô sư thúc tổ ở đâu thế?"
Lý Tông Hồ tựa hồ cũng không để ý đến việc bị ngắt lời này, nghĩ một chút rồi nói: "Lão đang ở bên cạnh chơi cờ chứ đâu, cậu vào trong phải cẩn thận một chút đấy, không nên nói lung tung!" Lão lúc này cũng không còn ngang ngược như lúc nãy nữa, rất có ý tốt mà chỉ điểm một cái.
Diệp Thiên Vân nhìn thoáng qua, tựa hồ đệ nhất đại tông sư của Hình Ý Môn cũng không phải là dễ tiếp xúc, Ngô Hạo Thiên, còn có Vô Vi Đạo Nhân cũng coi như là tương đối bình thường, mặc dù lúc mới gặp có chút khó chịu, có điều sau khi qua lại một thời gian thì đỡ hơn nhiều, không hề giống hạng người ngang ngược như Tiêu Sắt nói ngược lại cảm thấy cũng không tệ lắm, cho nên cung kính nói: "Cảm ơn sư thúc tổ, cháu sẽ đi ngay bây giờ đây!"
Lý Tông Hồ khoát tay, sau đó liền đứng sững ở đó, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, Diệp Thiên Vân thấy lão cũng không để ý đến mình nữa, liền nhẹ nhàng nhảy xuống cọc, sau khi hắn đeo lại ba lô trên lưng, lại ngẩng đầu thấy Lý Tông Hồ vẫn đứng ở đó như cũ, không khỏi cảm giác có chút vắng vẻ, trong sân lớn cũng chỉ có hai người, trống rỗng, một chút sinh khí cũng không có.
Lúc này nắng chiều đầy trời, còn trời chiều cũng buông xuống, Diệp Thiên Vân sau khi thấy những cảnh sắc này không tự chủ được mà liên hệ với nhau, đột nhiên hắn sinh ra một loại sợ hãi từ trong lòng, nếu hắn còn sống, còn theo đuổi võ đạo, thì sẽ có một ngày hắn già, cơ năng cơ thể sẽ theo không kịp cũng không thể tiến thêm, cảnh tượng như vậy bây giờ là khắc họa chân thật của mình, một loại cảm giác bi thương tự nhiên sinh ra.
Có điều trong nháy mắt hắn lại trở nên kiên quyết, nếu đã chọn con đường này sẽ luôn tiếp tục đi mãi, hắn xách ba lô lên sau đó xuyên qua sân này đi thẳng tới con đường nhỏ đầy là vàng rơi.