Diệp Thiên Vân ở sân huấn luyện đang được Vu Hinh Nguyệt dạy cho ngũ hành quyền, hắn luyện tập rất chăm chú, tốc độ cũng vô cùng chậm! Kỳ thật luyện tập trụ cột gì đó lợi ích cũng không ít. Hắn luyện kỹ năng cơ bản nhiều năm như vậy. Cho nên hiện tại học thập nhị hình, cũng không tốn nhiều công sức.
Vu Hinh Nguyệt cầm thiệp mời Ôn Hoa đưa tới không khỏi cau mày, thứ này đã đưa tới hai lần. Bất quá nàng vẫn chưa quyết định là có trả lời hay không, bởi vì nàng phải đối mặt với lựa chọn gian nan, quan trọng là đi hay không.
Đi hay không kì thật là một lựa chọn, Tần Hoàng Thị võ quán cũng không tính là nhiều, chỉ hơn mười nhà, bất quá nói đến võ quán lớn nhất, phải nói đến Lam Thiên, đây là chuyện toàn bộ giới võ thuật Tần Hoàng thị đều rõ ràng.
Lam Thiên võ quán phía sau còn một đại tập đoàn, một võ quán không đủ để tiến hành tranh đầu, bởi vì võ quán của một nhà sẽ không có khả năng bằng thực lực với một môn phái. Tuy rằng nàng không sợ bị chèn ép, nhưng võ quán lại sợ. Hiện tại võ quán Dật Hiên mặc dù có một ít nhân mạch. Bất quá cũng là nhiều năm tích tụ lại, người gia nhập ngày càng ít, võ quán ngày càng xuống dốc.
Thiệp mời này cũng có thể đại biểu cho mạo hiểm, nhưng cũng là cơ hội. Lam Thiên võ quán ở Tần Hoàng danh tiếng khá tốt, hơn nữa nói một là một, Lam Thiên võ quán nếu muốn đánh úp, như vậy toàn bộ Tần Hoàng thị không ai có thể đối đầu.
Thiệp mời này nói muốn Tần Hoàng thị võ quán kết thành một mặt trận thống nhất, như vậy có thể trợ giúp toàn bộ người trong nghề phát triển. Hơn nữa võ quán tham gia, còn có một ít võ quán hẻo lánh hoặc quy mô nhỏ, có thể cấp chút trợ cấp cho họ, đồng thời có cơ hội thi triển vài thủ đoạn nâng cao thanh danh võ quán.
Quan trọng nhất là có không ít người học võ tới quan sát. Nếu ở đại hội biểu hiện tốt, vậy có trợ giúp lớn đối với việc thu nhận đệ tử!
Những chuyện khác còn chưa tính, chỉ có chuyện này cũng khiến Vu Hinh Nguyệt động tâm. Cho tới nay, vấn đề đệ tử vẫn là tâm bệnh lớn nhất trong lòng nàng.
Mà lần này chỉ cần có thể thành công, có thể tạo được tác dụng tuyên truyền, hơn nữa còn tìm được vài đệ tử có thiên phú. Trong thiệp nói sẽ có mấy trăm người muốn gia nhập võ quán. Mấy trăm người đối với giới võ thuật Tần Hoàng thị cũng không nhiều, nhưng đối với Dật Hiên võ quán lại là con số không nhỏ, cho dù vài ba chục người cũng coi là tiến bộ lớn rồi.
Mục tiêu lớn nhất của Vu Hinh Nguyệt là mở rộng quy mô Dật Hiên võ quán, cho nên điều kiện như vậy khiến nàng không thể không động tâm. Đối với bản lĩnh của mình, nàng vô cùng tự tin, bất quá cũng bởi vì thế nên hiện tại nàng đang ở trong giai đoạn do dự.
Nàng nhìn bốn phía tiêu điều không khỏi thở dài nói: "Thiên Vân. Anh lại đây một chút!"
Diệp Thiên Vân hiện tại đang chìm trong niềm vui võ thuật. Luyện cực kì chú tâm, ngũ hành quyền vừa đánh vừa nghiền ngẫm, trong lúc nhất thời đúng là hoàn toàn trầm mê.
Vu Hinh Nguyệt gọi vài tiếng, Diệp Thiên Vân mới phản ứng lại, hắn hơi sửng sốt, sau đó đi qua, tới gần nói: "Vu quán chủ. Tìm tôi có chuyện gì?"
Vu Hinh Nguyệt ha hả cười, nói: "Anh cứ gọi tôi là Hinh Nguyệt được rồi. Kyg thật không cần quán chú gì gì đó, tôi cũng không đủ tư cách làm quán chủ. Nơi này cũng không xem như võ quán chính quy!" Nói đến đây vẻ mặt có chút ảm đạm.
Diệp Thiên Vân cũng không biết nàng vì sao lại nói vậy. Bất quá nếu gọi mình tới, vậy nhất định có chuyện, nếu không sẽ không gọi làm gì.
Vu Hinh Nguyệt quả thật có chuyện, nàng do dự vài lần, rút cuộc chầm chậm nói: "Thiên Vân lãnh bản của anh chắc không tồi chứ?"
Đồng tử Diệp Thiên Vân co rút, hắn còn tưởng bị phát hiện, bất quá trong đầu xoay chuyển cả nửa ngày, không cảm thấy được mình có vấn đề gì, liền nghi hoặc nhìn Vu Hinh Nguyệt!
Mái tóc dài của Vu Hinh Nguyệt lúc này đã được buộc gọn, nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiên Vân, có chút chột dạ, nang thở dài nói: "à thế này, muốn hỏi anh công phu thực chiến thế nào. Tôi nghĩ nếu có thể anh đi tham gia đại hội giao lưu võ thuật, chuyện hai ngày trước anh cũng biết. Cho nên muốn hỏi anh một câu!"
Diệp Thiên Vân nghĩ mãi không ra, hắn thậm chí còn chưa hiểu ý tứ lời nói của Vu Hinh Nguyệt, cũng không rõ ràng nàng có mục đích gì, cho nên nói thẳng: "Có ý gì?"
Vu Hinh Nguyệt bị hỏi ngược lại nhẹ cúi đầu, chậm rãi nói: "Là thế này võ quán Tần Hoàng thị muốn tiến hành một lần giao lưu võ thuật, nếu ở đại hội có thể chiến thắng, vậy đối với chuyện chiêu sinh của võ quán có nhiều lợi ích! Tôi bình thương không có thương lượng với người khác, Uông Dương bình thường cũng không quan tâm đến việc này, Ngô Đại Hàn mỗi ngày đều phải đi làm, hắn tới nơi này chỉ là tập thể hình, tôi cũng không biết thương lượng cùng ai cho tốt!"
Diệp Thiên Vân có chút hiểu được, Vu Hinh Nguyệt vì chuyện đại hội là phiền não. Hắn không khỏi cười cười, Tiêu Hùng có lẽ để mình tới tận đây cũng có ý tứ muốn mình giúp nàng, bằng không cũng sẽ không lựa chọn thời gian trước đại hội nửa tháng mà đến, hắn nghĩ mở miệng nói: "Chuyện này nhìn cô lo lắng như vậy, tôi mới đến, đối với chuyện tình võ quán chúng ta không rõ rang lắm."
Vu Hinh Nguyệt lật đi lật lại tấm thiệp mời trong tay, giống như vĩnh viễn không có đọc xong. Một lúc sau nàng mới nói: "Anh cũng thấy hiện trạng võ quán chúng ta, mười ngày nửa tháng cũng không thu nhận thêm nổi một đệ tử. Nếu chúng ta trên người không đủ công phu cũng đành. Nhưng là chúng ta có thực tài, cũng muốn phát triển võ quán lớn mạnh hơn!"
Diệp Thiên Vân nhìn quanh bốn phía, trước mắt ngoài một trung niên nữ nhân đang bận việc không ngừng, cũng chỉ có thêm mình. Nữ nhân khi do dự một việc thường kiếm ngời khác để tâm sự bàn bạc.
Rất không khéo, hôm này ở sân tập chỉ cóm mình hắn, cho nên liền bị gọi qua, hắn hơi trầm ngâm một chút nói: "Kỳ thật tham gia cũng không phải chuyện gì xấu, không phải cô còn chuyện gì khó nói sao?"
Vu Hinh Nguyệt chần chờ một chút nói: "Cái này, cũng không phải chuyện khó nói gì, chỉ là Dật Hiên võ quán chúng ta bình thường kết oán không ít, cho nên tham gia đại hội, tự nhiên sẽ có người âm thầm ngáng chân."
Sap? Diệp Thiên Vân mỉm cười nói: "Cái này cũng không có gì, cản đường ta đánh, chuyện này không phải bình thường sao?"
Vu Hinh Nguyệt nhìn Diệp Thiên Vân cười khổ nói: "Võ quán chúng ta, hiện tại chân chính công phu chỉ có tôi và Uông Dương hai người. Uông Dương không cần phải nói. Hắn còn quá nhỏ, mê chơi đùa, một ngày cũng không chịu nghiêm túc luyện võ. Tôi chung quy cũng không thể dẫn một người tập thể hình đi."
Vu Hinh Nguyệt đột nhiên lớn mật nói: "Hai ngày trước tôi cũng nhìn qua công phu của anh, trong đám đệ tử coi như không tồi, tôi hỏi ý kiến anh một chút, có thể đi cùng tôi tới đại hội giao lưu võ thuật này không?" nàng nói như súng máy, một hơi nói hết, sau đó ánh mắt mong chờ nhìn Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân tới đây là để bảo hộ nàng, lập tức không chút do dự đáp ứng: "Được!"
Vu Hinh Nguyệt nghe xong cao hứng, bất quá kìm nén lòng vui vẻ xuống, sau đó bình tĩnh nói: "Quyết đinh vậy, anh cứ xem tôi như một đệ tử luyện võ, đến lúc đó luyện tập vài lần là được!"
Diệp Thiên Vân thấy rõ ràng biến hóa trong mắt nàng, làm một quán chủ cũng thậy không dễ. Phải có khí độ nhưng phải có uy nghiêm, không thế buồn vui ra mặt, Vu Hinh Nguyệt tự nhiên là tuân thủ quy tắc này, hắn dùng khăn lau qua mặt nói: "Đến lúc đó gọi tôi là được!"
Vu Hinh Nguyệt như trút được gánh nặng, tâm tình cũng tốt hơn không ít, bất quá nàng lại cảm thấy mình vừa ra một quyết định liều lĩnh, nói chuyện này với một người mới vào võ quán, có chút không hợp lẽ thường. Nàng có chút ngượng ngùng nói: "Chuyện kia không nên nói với người khác được không?"
Diệp Thiên Vân trong lòng nở nụ cười, Vu Hinh Nguyệt này cho dù có tố chất làm quán chủ, nhưng nàng cũng chỉ là một cô gái, liền thẳng thắn đáp ứng sau đó rời đi.
Vu Hinh Nguyệt trong lòng trần đầy vui vẻ, bất quá vẫn trầm ổn rời đi.
Dật Hiên võ quán lại là nơi cư ngụ của Diệp Thiên Vân, hắn bắt đầu luyện toàn bộ hổ hình, vô luận có thú vị đến đâu ngày ngày luyện tập mãi sẽ nhàm chán, Diệp Thiên Vân cũng không ngoại lệ, bất quá hắn bất đồng với người khác! Nghỉ ngời với hắn là chuyện xa xỉ, hắn một ngày luyện tập trong võ quán bốn năm giờ, sau đó lại về phòng luyện bốn năm giờ nữa, buổi tối ăn xong lại tiếp tục luyện.
Cho dù là thế, tất cả Dật Hiên võ quán đều cảm thấy hắn quả thực chăm chỉ. Nếu cho bọn họ biết lịch sinh hoạt hàng ngày của hắn, vậy không biết sẽ có biểu tình thế nào.
Toàn bộ hổ hình bát thức hắn mỗi ngày đều luyện một chiêu, như vậy cần phải có sự chuyên tâm, hôm nay cũng vậy, hắn luyện Hổ Bão Đầu, động tác này không chỉ có tính công kích, mà còn có tính chất phòng ngự.
Vô Vi đạo nhân lúc truyền thụ cho hắn rất đơn giản. Tiến lên vươn tay ngăn đón, nắm tay hướng hai bên thi triển sức mạnh, tiến lui phải nhịp nhàng trong nói: "Thử pháp tiền hành, tiến nhân yếu tiến thân, thân thủ tề đáo thị vi chân." còn nói: "Thủ đáo bộ bất đáo, đả nhân bất đắc diệu; thủ đáo bộ dã đáo, đả nhân như bạt thảo." ()
Hổ Bão đầu chiêu thức như tên, chiêu này động tác rất quái lạ, chờ khi tay đang súc lực chưa phát, tay ôm đầu như hổ chụp mồi, nên tên là Hổ Bão Đầu. Lão hổ khi vồ mồi không chỉ bộc phát sức mạnh, hơn nữa nhanh lại hiểm, trảo tới miệng cũng tới, con mồi bị vồ trúng khó lòng phản kháng. Uy lực của Hình ý hổ hình quyền đúng là mượn chiêu hổ bão đầu áp súc sức mạnh, sau đó bộc phát ra chiêu.
Diệp Thiên Vân ở nơi nào cũng luyện tập không ngừng. Uông Dương ngoài miệng ngậm thuốc, vào nhà dụi mắt vài cái, sau đó mới tới gần nghi hoặc hỏi: "Ngươi luyện cái gì đây? Sao mô phỏng bộ dáng kì quái như vậy?"
Diệp Thiên Vân trong lòng cả kinh. Nhập tâm vào công phu, căn bản quên hết hoàn cảnh xung quanh, hắn trong lòng tuy cả kinh. Bất quá trên mặt căn bản không nhìn ra chút gì, thả lỏng toàn thân nói: "Vài chiêu cơ bản của thái cực quyền, anh muốn học, tôi có thể dạy cho!"
(): Quyền kinh có nói: Tuân thủ nguyên tắc trước, áp sát địch nhân, thân thủ toàn thân cùng một nhịp" còn nói: "Tay xuất mà chân chưa bước, không thể đánh tới người, tay tới chân bước, đánh người như bạt cỏ."
Diệp Thiên Vân làm việc nghỉ ngơi đều có quy luật, trên cơ bản là sáng sớm sáu giờ bắt đầu luyện quyền, đến mười giờ thì dừng lại, sau đó về phòng lại tiếp tụ luyện tập, luyện đến buổi chiều bốn năm giờ lại ra ngoài luyện, ngày ngày trừ thời gian ăn cơm cơ bản không có thời gian nhàn rỗi.
Cường độ như vậy, độ thuần thục hổ hình thuật tiến bộ như gió, đến hiện tại hắn ít nhất khi cùng người khác giao thủ cũng có thể sử ra đệ tam thức, tiến bộ không thể coi là không lớn. Phải biết rằng ứng dụng chiêu thức vào thực chiến, phải phí nhiều tâm huyết, nhưng Diệp Thiên Vấn có thể thông qua cường độ huấn luyện kinh người của hắn, dự đoán được hiệu quả khi thực chiến! Đương nhiên trong đó không thể thiếu nỗ lực, có khi vượt qua người thường mấy chục lần, thậm chí mấy trăm lần.
Ngày ấn định đại hội giao lưu võ thuật ngày càng gần, Vu Hinh Nguyệt bàn bạc với DIệp Thiên Vấn xong, trong lòng cũng thả lỏng phân nửa, cứ vậy, đại hội giao lưu chính là một cơ hội tuyệt hảo đối với võ quán. Bất quá nàng vẫn chưa đưa ra câu trả lời thuyết phục, chính là vẫn còn lo lắng.
Đương nhiên ở đại hội giao lưu nàng có thể thi triển thân thủ. Bất quá hiện tại nàng lại phát sầu vì việc khác. Một võ quán có quán chủ cao minh là chuyện tốt, nhưng phải có đệ tử ưu tú nữa mới được, bằng không cho dù quán chủ công phu cao cũng không chứng minh được điều gì. Bởi vì mở rộng võ quán quan trọng là trình độ đệ tử phải cao hơn quán chủ.
Một người học võ, tất nhiên phải quan sát võ quán dạy dỗ thế nào, vậy đệ tử chính là một yếu tố quan trọng để cân nhắc. Dật Hiên võ quán dạy dù tốt, nhưng không có người học, đây mới là việc khó!
Hôm nay người đến xem như gần hết, trong quán huấn luyện không ít đệ tử. Mà Uông Dương cùng Ngô Đại Quần cũng ở trong võ quán. Bất quá bọn họ không luyện võ, mà là tán gẫu.
Diệp Thiên Vân đến đây lâu như vậy còn chưa thấy Ngô Đại Quần đi ngang qua sân tập, hắn đã bị Diệp Thiên Vân coi là kẻ du thủ du thực có ý đồ riêng. Đến đây chỉ để trò chuyện qua ngày, giết thời gian, căn bản không có luyện công, hắn ban ngày nói đi làm, mỗi lần đều nói mệt muốn chết, trong võ quán hắn là người nhàn nhất.
Vu Hinh Nguyệt chỉ đạo Diệp Thiên Vân ở chỗ này xem hắn tập hình ý quyền, trong lòng lại có chút tán thưởng. Diệp Thiên Vân này công phu tuy không tốt lắm, bất quá lại đủ cần cù, người luyện võ cần nhất là cần cù.
Uông Dương đi tới vỗ vai một cái cười ha hả nói: "Lão tỷ. Thế nào, Dật Hiên võ quán chúng ta có tham gia đại hội giao lưu? Em thấy chắc là tham gia. Bởi vì đó chính là thời khắc em thi triển tài năng, đến lúc đó khẳng định trong đại hội không ít người sùng bái. Nói không chừng còn bị vài đạo diễn nổi tiếng coi trọng, quay lại một bộ >.....!"
Vu Hình Nguyệt nghe thấy vài từ đại hội giao lưu hai hàng lông mày liền nhíu lại, nàng đã tự hỏi đến tột cùng là ai thích hợp đi cùng mình, kỳ thật trong võ quán cũng chỉ có hai người Uông Dương và Diệp Thiên Vân. Cho nên cũng chỉ chọn từ hai người họ, lúc trước dù đã quyết định, bất quá trong lòng vẫn lưỡng lự, bởi Diệp Thiên Vân mới đến võ quán có mười ngày.
Ngô Đại Quần tự nhiên là nhân vật không thể thiếu, hắn từ xa "Lơ đãng" đi tới, nhìn thấy Vu Hinh Nguyệt không khỏi mở miệng hỏi: "Nguyệt Nguyệt, em rút cuộc làm sao vậy? Có chuyện gì khó giải quyết hay sao?"
Vu Hinh Nguyệt vừa thấy toàn bộ mọi người, liền khoát tay bảo Diệp Thiên Vân dừng lại nói: "Tôi đã sớm lo lắng, tính toán có nên tham gia đại hội giao lưu võ thuật hay không, bất quá chưa đưa ra câu trả lời thuyết phục cho Lam Thiên võ quán, hôm nay tôi quyết định phải gọi mọi người ra đây, nói một câu." Nàng dừng một chút sau đó uyển chuyển nói: "Tôi định mang Diệp Thiên Vân đi cùng, nhiều người ngược lại không có tác dụng gì, các người xem thế nào?"
Giấc mơ của Uông Dương tan thành bọt biển, hắn lập tức phản đối: "Nơi như vậy sao có thể thiếu em, lão tỷ mang em đi cùng đi, công phu của em cũng không kém tiểu tử Diệp Thiên Vân này, hơn nữa em còn có thể bên cạnh bảo hộ chị, làm bảo tiêu cũng tốt a!" Nói xong liền kéo cánh tay Vu Hinh Nguyệt, vô cùng trẻ con!
Diệp Thiên Vân vừa thấy biểu hiện của Uông Dương, trong lòng không khỏi hạ hắn xuống hai bậc. Võ công của Uông Dương so với ngay cả Thạch Thanh Sơn còn kém hơn, thậm chí còn không đươc bằng một ít đệ tử trong võ quán, hắn đi bất quá chỉ làm bẽ mặt, tự đập bảng hiệu của chính mình.
Vu Hinh Nguyệt dứt khoát lắc đầu nói: "Dương Dương đừng làm loạn, chúng ta không phải đi chơi, em tới đó rồi không nghe lời chị, không phải tự đập biển hiệu sao, hơn nữa công phu của em kém Diệp Thiên Vân không ít, căn bản không cùng cấp bậc! Chị bảo em cứ rèn luyện thực chiến cho tốt, chờ lúc nào em thành thục rồi nói sau!"
Ngô Đại Quần ở bên cạnh quan tâm nói: "Nguyệt Nguyệt, vậy có cần anh......."
Vu Hinh Nguyệt mỉm cười nói: "Anh không có võ công, đến đó làm gì, có em cùng Diệp Thiên Vân đi là đủ rồi. Hai người các người cứ nhàn nhã ở võ quán là được rồi, không cần quan tâm chuyện này."
Uông Dương làm sao cam tâm, hắn vốn đối tốt với Diệp Thiên Vân, nhưng hiện tại lập tức hóa thành cừu nhân, dùng ánh mắt hung ác nói: ''Diệp Thiên Vân, uổng công tôi nấu cơm cho anh, ở phía sau không nói giúp cho tôi một chút! Võ công anh cao như vậy, vậy chúng ta lên sân tập đấu, xem xem lai thắng, người đó đi!"
Diệp Thiên Vân kỳ thật tuổi tác so với hắn không sai biệt lắm, bất quá tư tưởng lại hơn hắn nhiều, ít nhất hắn sẽ không nhàm chám tự nhiên cùng người khác đại chiến một hồi, hắn thoáng cười nói: "Tôi không bằng cậu!"
Uông Dương trong lòng như ăn mật. Hắn liền quay sang khoe với Vu Hinh Nguyệt: "Lão tỷ, chị xem hắn cũng tự biết, chị mang em đi được rồi. Đến lúc đó giao thủ cùng kẻ khác, em nhất định sẽ thắng, bằng không cả đời này em sẽ không luyện võ nữa!"
Vu Hinh Nguyệt bị làm phiền, quát lớn với Uông Dương: "Được rồi, đừng ồn ào, chuyện này không phải trò đùa, không phải ai cũng đến đó được, em cứ ở lại, luyện tốt võ công rồi hãy nói! Diệp Thiên Vân là không muốn chấp với em, đừng trẻ con như vậy nữa!"
Lão hổ ra uy, tứ phương thần phục, Uông Dương nghe xong hừ mạnh một tiếng, sau đó vụt chạy đi.
Vu Hinh Nguyệt giải thích với Diệp Thiên Vân: "Thiên Vân, hắn còn nhỏ, không nên chấp nhặt cùng hắn!"
Diệp Thiên Vân thấy Uông Dương tức giận. Cho nên thản nhiên "Ừm" một tiếng tỏ vẻ không thèm để ý.
Vu Hinh Nguyệt trong lòng đã có quyết định, liền nói tiếp: "Được rồi, tôi đi gọi điện cho Lam Thiên võ quán, đến lúc đó hai người chúng ta tham gia!"
Ngô Đại Quần nghe xong khẽ nhíu mày: ''Hình như có chút không ổn, chúng ta là võ quán, võ quán phải làm theo quy củ võ lâm, phải phái người mang thiệp đến, ngươi chỉ gọi điện qua loa, cái này không phải thiếu lễ phép sao? Giữa các võ quán có rất nhiều quy củ, người ta coi trọng mặt mũi, em không thể để họ thấy mất mặt a!''
Diệp Thiên Vân sửng sốt, Ngô Đại Quần này biết không ít, giữa các võ quán thực tồn tại một ít quy củ, tựa như Thạch Thanh Sơn trước đại hội cũng là tự mình bái phỏng, mà võ quán khác cũng sẽ phái người đáp lễ, đó là quy tắc ẩn, nếu phá hoại quy củ, thì họ liền không tôn trọng ngươi.
Vu Hinh Nguyệt nghe xong trên mặt thoáng hoảng hốt, sau đó khôi phục như thường, nàng không đầu không đuôi nói: "Tôi tự mình đi nói một tiếng là được!"
Ngô Đại Quần vỗ đầu phát sầu nói: "Em thật không thể khiến anh bớt lo, anh cần gì tự mình đi, trong võ quán tìm một tên đệ tử là được rồi, như vậy vừa tỏ vẻ có thành ý, lại không mất mặt! Người ta quán chủ có bao giờ tự mình đi, em đi làm gì!"
Vu Hinh Nguyệt cười khổ, sau đó bắt đầu tìm người, quét một vòng lại quay về phía Ngô Đại Quần, nàng cười ha hả nói: "Vậy anh đi một chuyến đi!"
Ngô Đại Quần xua tay nói: "Anh sao có thể đi. Em tìm một đứa nhỏ, trầm ổn một chút là được. Anh không biết võ công, đến lúc đó họ thử anh, vậy chẳng phải mất mặt sao?" xem tại TruyenFull.vn
Hắn chớp mắt thấy Diệp Thiên Vân liền nói: ''Thiên Vân, cậu đi đi, đợi đại hội giao lưu kết thúc Nguyệt Nguyệt sẽ dạy cho cậu thêm vài món công phu, về sau võ quán hưng thịnh cũng có một phần công lao của cậu!"
Vu Hinh Nguyệt ánh mắt chờ mong nhìn Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân có chút khó xử, hắn hiện tại ra ngoài hai mắt như mù, chỗ nào cũng không biết. Lần đâu tới nơi này không quen biết, hớn nữa thế lực Lam Sơn võ quán này lớn như vậy khó tránh khỏi có liên quan đến vài môn phái nhỏ, đến lúc đó bị người ta nhận ra, vậy hắn không thể che dấu nữa, bất quá tình hình tới nước này, hắn chỉ đành nhìn hai người gật đầu nói: "Được!"
Diệp Thiên Vân trả lời vô cùng ngắn gọn, hắn ở võ quán mấy ngày nay, khiến người ta có cảm giác lạnh lùng, cũng không phải lạnh lùng bình thường, lúc thường không nói lời nào, mà luyện công thì ra hẳn một góc, căn bản không hứng thú trao đổi với đệ tử khác.
Diệp Thiên Vân đáp ứng xong, khiến hai người nhẹ nhõm, Vu Hinh Nguyệt đánh gia hắn một lát, nói: "Vậy phiền anh đi một chuyến đến Lam Thiên võ quán, lúc này cũng chưa quá muộn, võ quán bọn họ bình thường đều mở cửa đến mười một giờ đêm a!"
Diệp Thiên Vân hơi điểm đầu, Vu Hinh Nguyệt tìm bút, sau đó trên thiệp mời viết vài chữ, giao thiệp cho Diệp Thiên Vân nói: "Không cần nói gì với họ, cứ đưa tới rồi về là được! Nếu có người thử anh, hoặc khiêu khích, vậy cứ coi như không thấy đi!"
Ngô Đại Quần đưa một ít tiền cho Diệp Thiên Vân nói: "Đây là tiền đi lại, có chút tiền lẻ đi xe cũng tiện."
Diệp Thiên Vân thầm khen Ngô Đại Quần này làm việc chu toàn, một trăm nguyên không tính là nhiều, nhưng cũng đủ tiền xe, cho nên hắn cũng không khách khí, nhận lấy tiền.
Vu Hinh Nguyệt đột nhiên phản ứng lại, nghi hoặc nói: "Đại Quần, quy củ đó anh sao lại biết?"
Ngô Đại Quần có chút xấu hổ nói: "Anh xem trên TV hồi còn đi học trung học."
Vu Hinh Nguyệt:"......."
Diệp Thiên Vấn trở lại đã thay một bộ quần áo khác, đeo thêm mắt kinh vào, soi gương một chút, thấy khí chất thay đổi không ít, một chiêu này không biết đã dùng bao nhiêu lần, không khỏi vừa lòng. Nếu không gặp phải người quen, sẽ không bị nhận ra, sửa sang lại một chút liền đi tới võ quán Lam Sơn.
Diệp Thiên Vân đối với khái niệm Tần Hoàng thị vẫn không có chút gì, mấy ngày nay bận rộn luyện tập, liền giống như tiểu thư khuê các vậy, chưa ra khỏi cửa một bước, hoàn toàn là một công dân tốt trẻ tuổi.
Ra khỏi cổng vẫy một chiếc taxi, lên xe nói đến Lam Thiên võ quán, lái xe đã quen đường, vừa lái vừa nói chuyện phiếm: "Người anh em cũng thích võ thuật sao? Con ta cũng học võ ở đó, rất tốt, nếu cậu muốn học nói với tôi một tiếng, tôi có quen hai người trong đó, có thể kiếm cho ngươi một vị trí tốt."
Lái xe nói chuyện quá nhiệt tình, nhưng Diệp Thiên Vân ở Dật Hiên võ quán là hoàn hảo nhất, vì vậy mở miệng nói: "Cảm ơn, tôi tạm thời không cần."
Lái xe thấy Diệp Thiên Vân không quá ham thích liền "Ồ" một tiếng nói: ''Thật ra nơi đó toàn bộ đều là chân công phu, cậu muốn học chân công phu nên đến đó. Con tôi học bát quái chưởng, có tác dụng rất tốt đối với sự phát dục của cơ thể."
Diệp Thiên Vân một chút cũng không nghi ngờ cái Lam Thiên võ quán này còn có bối cảnh, nhưng vừa nghe đến bát quái chưởng liền mẫn cảm, hỏi thẳng: "Ngoại trừ bát quái chưởng ở đó còn dạy những gì?"
Lái xe không quá chắc chắn nói: "Còn Hữu Trạc cước, tôi không quá rõ, chỉ nghe người ta nói thôi, nếu có hứng thú tự mình đi xem sẽ biết."
Diệp Thiên Vân đồng tử chợt co rút, tuy rằng không xác định được sau lưng Lam Thiên này có thế lực gì, bất quá trước mắt hắn cũng chưa có cảm giác gì không đúng, cho nên chỉ giữ chút đề phòng, nếu bên trong thật sự có người biết Hữu Trạc Cước, vậy.....
Xe đi một lát đã đến nơi, Diệp Thiên Vân trả tiền xuống xe, vừa vặn đứng ở cửa chính, vừa nhấc đầu liền thấy được Lam Thiên võ quán, đây là một tòa nhà cao tầng, lóe ra ánh đền neon khiến người khác không thể không chú ý, bởi vì bảng hiệu này quá lớn. Từ lầu ba đến lầu năm cửa sổ hoàn toàn bị bảng hiệu này che khuất, mặt trên hai chữ Lam Thiên khổ lớn, thực lực lớn như vậy, kẻ có tiền chắc chắn không mở ra, trừ phi có mục đích gì khác, bằng không chuyện đầu tư không thu lại được không ai muốn làm.
Nhìn bên ngoài vào có chút giống CLB thể hình, không quá giống võ quán vì quá nhiều hơi thở hiện đại, khiến người ta không thấy liên hệ gì đến võ quán. Bên dưới đỗ nhiều xe không ít hãng nổi tiếng, điều này khiến Diệp Thiên Vân có chút không tự giác liên tưởng đến Thanh Phong võ quán, cũng không biết Thạch Thanh Sơn bọn họ muốn làm gì.
Tới cửa có vài vị nữ tiếp tân ra đón, cười thân thiết với Diệp Thiên Vân nói: "Xin chào, tiên sinh ngài có chuyện gì cần giúp đỡ có thể hỏi tôi."
Diệp Thiên Vân thầm khen võ quán này bất đồng, đem võ thuật ra thương mại hóa, nhân tính hóa, hơn nữa hiện đại hóa, công nghiệp hóa, một cái võ quán làm được cỡ này muốn không nổi danh cũng khó. Bên ngoài biển quảng cáo bắt mắt, bên trong phục vụ chu đáo, đây là võ quán tốt nhất hắn từng thấy, nếu gắn bó cũng không tồi. Hắn khẽ gật đầu đáp lại: "Tôi muốn tìm người phụ trách Lam Thiên võ quán, xin nói giúp với họ tôi từ Dật Hiên võ quán tới."
Vị nữ tiếp tân cầm bộ đàm, đi sang bên cạnh, bắt đầu liên lạc.
Diệp Thiên Vân coi như là người từng trải, võ quán làm không kém nhà hàng, đây cũng là một loại sáng ý, hắn cũng không khỏi đánh giá xung quanh.
Ước chừng hai phút sau, một cô gái trẻ xinh đẹp đi từ thang máy ra, nữ tiếp tân kia đi tới nói vài câu, sau đó liền hướng Diệp Thiên Vân cáo biệt rời đi.
Cô gái xinh đẹp lại gần Diệp Thiên Vân, nhẹ vươn ngọc thủ nói: "Anh khỏe, tôi là người phụ trách bộ ngoại vụ Kim Lam Lam, hoan nghênh anh tới võ quán chúng tôi, không biết xưng hô với anh thế nào?"
Diệp Thiên Vân đáp qua loa một chút, sau đó quay đầu ngược trở về, ở trong này nếu nói tên thật sẽ quá mạo hiểm, vạn nhất bị kẻ khác lưu ý dễ bị phát hiện, ý niệm vừa chuyển bật thốt lên: "Tôi gọi là Thiên Vân, tôi đến đưa cái này." Nói xong hắn lấy thiệp trong người ra, đưa cho cô gái.
Cô gái cần thiệp nhìn qua, sau đó mỉm cười nói: "Được, mời ngài đi cùng tôi, hôm nay quán chủ đang dạy học ở bên trong, một lát nữa có thể gặp ngài." Nói xong một tay thử thế mời, sau đó đi trước dẫn Diệp Thiên Vân vào thang máy.
Diệp Thiên Vân phát hiện đưa thiệp cũng là một loại hưởng thụ, hắn cũng là lần đầu làm công việc này, ở Thanh Phong võ quán hắn là số một, hiện lại hắn đang diễn vai, đành chịu sai khiến của người khác.
Kim Lam Lam đi giày cao sáu bảy phân, lộ ra một thân hình yểu điệu, càng thú vị là khi đi nàng có thể sinh ra một loại tiếu tấu độc đáo, khiến người ta bị hấp dẫn một cách khó khống chế.
Dáng người cao gầy, nhũ câu nửa ẩn hiện, trang phục công sở, ăn mặc tao nhã, đi phía trước kiêu đồn lúc lắc, chập chờm trước mắt Diệp Thiên Vân, còn thoảng mùi nước hoa như có như không, người có định lực bình thường đã sớm bị mê đảo, ngay cả người đi qua cũng thường xuyên liếc mắt nhìn sang.
Diệp Thiên Vân lại khác, trên mặt hắn kiên nghị, không chút chú ý đến Kim Lam Lam, hai mắt thủy chung nhìn thẳng, đi tới thang máy.
Kim Lam Lam không khỏi có chút ngoài ý muốn, trong mắt nàng hiện lên một tia kinh ngạc nói: "Xin hỏi ngài lần đầu đến võ quán chúng tôi sao?"
Diệp Thiên Vân "Um" một tiếng, xem như trả lời.
Sau khi tới thang máy, Diệp Thiên Vấn bị một âm thanh hấp dẫn, đó là âm thanh tiếng chân giậm lên sàn nhà, thanh âm không quá lớn, bất quá cũng biết được võ quán này thực lực lớn bao nhiêu.
Kim Lam Lam thấy không hứng thú liền im lặng không nói nữa, dẫn Diệp Thiên Vân thẳng tới sân huấn luyện, phía trước một khoảng mênh mông.
Nơi này quá lớn, mất hai ba phút mới đi đến trung tâm, điều này khiến Diệp Thiên Vân phải giật mình, vậy chỗ này chưa nói mua, đến tiền thuê cũng là cái giá trên trời, dùng để mở võ quán cũng quá mức lãng phí. Bất quá đệ tử ở đây cũng không ít, trên sân đại khái có khoảng hơn ba trăm đệ tử đang luyện tập, đủ loại tư thế.
Kim Lam Lam đột nhiên dừng bước, sau đó nói với một đại hán trung niên: "Quán chủ, Dật Hiên võ quán phái người đưa thiệp tới."
Người này đang dạy đệ tử, vừa nghe thấy Kim Lam Lam nói, hắn liền ngừng lại, sau đó bước tới.
Diệp Thiên Vân nhìn đại hán đang tới gần, tuổi ước chừng trên dưới năm mươi, trên người quả có phong thái của một bậc võ giả.
Kim Lam Lam vừa thấy quán chủ đi tới, liền giới thiệu: "Vị này là quán chủ Lam Thiên."
Diệp Thiên Vân không khỏi sửng sốt, tên này rõ ràng không phải tên thật, chẳng qua là một loại xưng hô, hắn cũng biết lễ nghĩa, nhất là giữa hai võ quán, cho nên liền ôm quyền nói: ''Lam Thiên quán chủ, xin chào, tôi là người Dật Hiên võ quán, đem thiệp tới cho ngài."
Lam Thiên hơi ôm quyền nói: "Không dám, hiện tại người còn giữ cấp bậc lễ nghĩa trong võ quán không nhiều lắm." Nói xong tiếp nhận tấm thiệp Kim Lam Lam đưa qua, sau đó nói: "Vô cùng cảm ơn."
Diệp Thiên Vân muốn cáo biệt rời đi, không ngờ đột nhiên gần đó vang lên tiếng hô: ''Cẩn thận."
Ngay sau đó hắn liền cảm giác được cái gì đó đang nhanh chóng tới gần mình.
Diệp Thiên Vân ngoảng mặt phát hiện cách đó không xa là một ngân thương lóe lên bay lại đây, mục tiêu là mình, tốc độ vô cùng nhanh, có lẽ trong nháy mắt, thương này sẽ cắm trên người Diệp Thiên Vân. Diệp Thiên Vân tuy rằng đang ẩn tàng, nhưng phản ứng do huấn luyện nhiều năm rất khó đổi, ngay trong nháy mắt thân thể hắn đột nhiên căng cứng.
Bất quá ngay sau đó lại thả lỏng xuống, nơi này là võ quán, bên cạnh còn quán chủ, phía sau tự nhiên sẽ có người ra mặt.
Quả nhiên ngay sau khi tiếng hô vừa dứt, thân thể Lam Thiên đột nhiên di động, hiện ra phía sau Diệp Thiên Vân, lúc này thương đã tới, hơn nữa còn vẽ ra một đường cong hướng đầu gối đâm xuống, bất quá mục tiêu vẫn là Diệp Thiên Vân.
Thân thể Lam Thiên nhún xuống, "Ba'' một tiếng, vang lên âm thanh kim loại va chạm, sau đó đánh mạnh ra, vừa lúc đánh lên đầu thương.
Thân thương lập tức đổi hướng, lực lượng lớn cô vùng, hướng tới một bao cát ở bên cạnh, xuyên qua.
Toàn bộ quá trình Diệp Thiên Vân đều thong dong như người đứng xem, kỳ thật hắn đã có chuẩn bị, nếu tiếp tục tới gần hơn, liền ra tay. Hơn nữa hắn đã âm thầm vận Kim Chung Tráo, cho dù thật sự va chạm, vấn đề cũng sẽ không quá lớn, cho nến sắc mặt hắn trước sau vẫn bình tĩnh, tựa hồ chưa từng phát sinh chuyện gì.
Lam Thiên không hổ là quán chủ, hắn phát hiện Diệp Thiên Vân rất trấn tĩnh trên mặt cũng hiện ra chút kinh ngạc, đầu tiên là ôm quyền nhận lỗi: "Thực sự xin lỗi, khiến tiểu hữu bị sợ hãi."
Diệp Thiên Vân bình tĩnh, bâng quơ đáp: "Không sao, còn chưa xảy ra chuyện gì."
Lam Thiên nhìn tên đệ tử vừa làm rớt thương nhíu mày một cái, sau đó nói với Kim Lam Lam: "Phái một chiếc xe đưa vị tiểu hữu này trở về."
Kim Lam Lam cũng là sợ hãi, hoa dung thất sắc gật đầu, nói: "Thiên Vân, đi thôi." Nàng thầm nghĩ mau ròi chốn nguy hiểm này.
Diệp Thiên Vân trải qua toàn bộ sự tình, kì thật là một quá trình, mới đầu có vài phần mạo hiểm, nếu hắn động, vậy tất nhiên sẽ bị người khác nhận ra thân phận, hoàn hảo Lam Thiên ra ra tay.
Xuống dưới Kim Lam Lam an bài cho hắn một chiếc xe, sau đó cười ngọt ngào với hắn, vẫy tay tạm biệt: "Hẹn gặp lại." Nói xong nàng liếc nhìn Diệp Thiên Vân lần nữa, sau đó rời đi.
Trong xe, lái xe khách khí nói: "Tiên sinh, anh muốn đi đâu?"
Diệp Thiên Vân vừa muốn trả lời, đột nhiên nhìn bên ngoài cửa xe có vài người, ánh mắt hắn lập tức liền híp lại, bởi vì có hai người hắn quen, đúng là hai sự đệ của Trương Thiên Phóng.
Không nghĩ bọn họ lại tới nơi này, sự tình càng lúc càng thú vị, lúc này gặp lại đúng là oan gia ngõ hẻm, hắn thản nhiên nói: ''Hiện tại chưa cần, tôi muốn đi mua vài thứ, chút nữa tự ngồi xe về." Nói xong hắn liền xuống xe.
Diệp Thiên Vân đã chờ cơ hội này rất lâu, ở võ thuật đại hội của Trạc Cước môn bọn họ cho hắn một kích thật nặng, đánh hắn thiếu chút nữa không thể trở mình. Nếu chết trên lôi đài, vậy cũng không làm gì được, hắn không có năng lực đi tìm Trạc Cước môn gây phiền toái. Nhưng hiện tại bất đống, hai tên sư đệ của Trương Thiên Phóng bỗng nhiên xảy ra chuyện trong này, điều này khiến tinh thần hắn có chút hưng phấn. Kỳ thật hai người này cũng bị hắn đánh vài lần, mà tên hắn vẫn nhớ rõ, tên hơi béo là Lý Vĩ Ngôn, mà tên hơi cao là Trương Hội Húc.
Từ khi tiến là Trạc Cước môn luôn kiếm hắn gây phiền toái, hơn nữa ân oán cũng ngày càng nặng, có thể nói đạt tới quan hệ nước lửa bất dung.
Tuy rằng nói ân oán trước kia có thể một câu hòa giải, nhưng ý tưởng này tựa hồ có chút lý tưởng hóa, ân oán giữa Diệp Thiên Vân cùng Trạc Cước môn, hai bên đều không chịu dàn hòa.
Cho dù là Trạc Cước môn không gây phiền toái, Diệp Thiên Vân cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, đó là nhân tính. Huống hồ tính cách Diệp Thiên Vân có thù tất báo, đánh người xong liền dàn hòa, ở đâu có chuyện tốt như vậy.
Lại nói Trương Thiên Phóng này cũng là một tên tiểu nhân, hắn tuyệt đối không bỏ qua cho Diệp Thiên Vân, vô luận từ góc độ nào mà nói, cừu oán của hai bên phải một bên nằm xuống mới có thể chấm dứt, ân cừu ngày đó, chồng chồng chất chất, mà Diệp Thiên Vân trước sau đều tuân pheo một nguyện tắc, hắn sẽ không bỏ qua kẻ nào đã từng khiêu khích mình.
Tuy rằng mới đến Tần Hoàng thị vài ngày, bất quá hắn lại cảm thấy ở trong sung sướng nhàn nhã quá lâu, trong lòng có một loại cảm giác không an phận bùng lên, hắn phát hiện mình đã quen dần cuộc sống võ lâm, nhất là thích cái cảm giác ân oán chốn này.
Cho nên dưới ánh mắt hiện lên hai từ "có bệnh" của lái xe, hắn xuống xe sau đó dạo một vòng quanh Lam Thiên võ quán, sau đó lại chậm chạp quay về, hắn đang suy nghĩ lúc nào mới có thể thuận tiện xuống tay.
Diệp Thiên Vân tới cửa tìm một cái ghế dài, ngồi xuống, hắn cũng không định rời khỏi Lam Thiên võ quán, bởi vì vừa rồi hắn đi dạo một vòng, phát hiện nơi đó phương tiện không những đầy đủ, mà camera còn rất nhiều, đến lúc đó mình đi sâu vào bên trong đánh chết hai tên kia, như vậy khẳng định sẽ lộ ra dấu vết, lấy thân thủ của hắn không dám cam đoan có thể an toàn rời đi, cho nên phương pháp tốt nhất là chờ, cũng chính là ngồi câu.
Dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì, trừ phi hai người kia cứ ở mãi bên trong, không trở ra, vậy Diệp Thiên Vân không thể tìm ra chút cơ hội. Bất quá nhìn tư thế lúc hai người vào bên trong, hiển nhiên là tới có việc gì, hoặc là còn mục đích khác, hẳn là không ở bên trong lâu lắm.
Diệp Thiên Vân ngồi yên trên ghế dài, đợi phát hiện tung tích hai người kia, tiết trời mùa thu cũng thoáng có chút lạnh, bất quá đối với hắn quá nhỏ nhoi, hai con mắt vẫn không hề nhúc nhích dán chặt là cửa lớn Lam Thiên võ quán, còn rọi ra ánh đèn neon.
Ước chừng qua một giờ, sắc trời đã dần tối, từ bên trong Lam Thiên võ quán có không ít đệ tử lục đục đi ra, đại bộ phận trên mặt thoáng hiện nét mệt mỏi, còn có loại cảm giác như tìm lại được tự do, không ít người đi qua Diệp Thiên Vân, nhưng ngay cả một chút cũng không chú ý đến hắn.
Diệp Thiên Vân có rất nhiều ưu điểm, kiên nhẫn là một trong số đó. Hắn có thể dùng mười mấy giờ để luyện võ, vậy tiêu phí mấy giờ để theo dõi hanh người, đối với hắn quả thực là chuyện vô cùng thoải mái. Cho nên trong đầu hắn một mặt suy nghĩ về "Công phu điện ảnh" của Vô Vi đạo nhân, vừa nhìn cửa lớn, đề phòng hai con mồi xổng mất.
Người rời khỏi Lam Thiên võ quán đã gần như hết, hắn giơ tay nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối, hắn quyết định đợi thêm h nữa, nếu quá h mà hai người kia còn chưa ra, vậy hắn từ bỏ cuộc săn bắn, dù sao hắn cũng không thể trở về quá muộn.
Kim đồng hồ đã điểm h, Diệp Thiên Vân khẽ thở dài một cái, xem ra hai người kia không trở về, hắn đứng dậy gọi taxi định trở về võ quán.
Đúng lúc này, đột nhiên từ Lam Thiên võ quán đi ra một nhóm người, mà người đầu tiên là Lam Thiên quán chủ, đi sau là Kim Lam Lam.
Chờ được mục tiêu toàn thân Diệp Thiên Vân truyền ra một cỗ khoái cảm, khiến hắn rung động trong lòng, Lam Thiên đã ra, vậy hai tên kia tất nhiên sẽ không ở trong quá lâu, cho nên hắn bảo lái xe chạy xe, mà đợi hai tên kia xuất hiện.
Hai con mồi quả nhiên từ bên trong đi ra, đầu tiên là bắt tay cùng Lam Thiên, sau đó không biết nói chuyện gì.
Diệp Thiên Vân ở trong xe cách cửa lớn khoảng hơn m, dưới ánh đèn neon hắn có thể nhìn rõ khuôn mặt hai người có chút đỏ lên, rõ ràng hai người vừa kiếm được chỗ tốt, xem ra đang rất vui sướng.
Từ biệt xong, hai người lên xe, Kim Lam Lam kia cũng theo vào trong xe, Lam Thiên một mình quay về võ quán, xe liền chậm rãi rời đi.
Diệp Thiên Vân phân phó lái xe bám theo, sau đó sắc mặt bình tĩnh, cất kính mắt đi, đợi được hai kẻ này, không dễ dàng gì, hôm nay phải đòi chút lợi tức.
Xe đi trên đường cũng không quá nhanh, chỉ dùng tốc độ có mười mấy km mà chạy, lái xe taxi ban đầu còn có chút kích thích, lúc sau cảm thấy mất kiên nhẫn, xe chạy chậm như rùa bò vậy.
Diệp Thiên Vân xuất ra một trăm nguyện mới bình ổn oán khí của hắn, mặt mày hớn hở tiếp tục lái xe, chỗ này là một phần ba số tiền kiếm được trong một buổi tối của hắn.
Xe đi lòng vòng trên đường, như là thưởng thức phong cảnh, không biết bao lâu, không ngờ dừng lại ở gần khách sạn Hải Cảng Tần Hoàng thị.
Diệp Thiên Vân thanh toán tiền xe, sau đó chầm rãi theo sau đám người, khoảng cách không tính là xa cũng không quá gần, hơn nữa luôn luôn duy trì đúng một khoảng cách.
Vạn nhất bọn họ quay đầu lại, vậy hắn tuyệt đối có đủ thời gian để trốn đi, theo dõi là một kỹ năng sống, hơn nữa Diệp Thiên Vân trước kia cũng ít khi làm vậy, cho nên hắn cũng không phải người chuyện nghiệp, chỉ chốc lát thời gian trên mặt đã thấy mồ hôi, dù sao không trải qua huấn luyện, bất luận kẻ nào lần đầu tiên cũng không dám cam đoan thành công.
Hơn nữa trong lòng hắn luôn bị vây trong trạng thái khẩn trương, cho nên đổ mồ hôi cũng là chuyện không kì quái gì.
Hoàn hảo Diệp Thiên Vân có đủ tố chất của một võ giả, luôn bình tĩnh, hắn vài lần sắp bị phát hiện, kết quả vì trấn định mà khiến hắn vượt qua vài ải khó khăn.
Hai tên sư đệ của Trương Thiên Phóng đi đến bờ biển liền dừng lại, sau đó nói chuyện phiếm với Kim Lam Lam, thoạt nhìn ba người nói chuyện rất hợp nhau.
Diệp Thiên Vân đang núp trong một rừng cây nhỏ tuy rằng không lớn, nhưng đủ che chắn cho hắn, cho nên hắn đến gần khoảng mười mét liền dừng lại, bắt đầu nhẹ nhàng cởi áo.
Vừa mới ở Lam Thiên võ quán, Kim Lam lam đã chú ý đến hắn, cho nên không thể lưu lại chút dấu vết, hắn thay hết quần áo, lấy khăn tay trong áo ra, vừa vặn có thể che mặt, điều này khiến hắn cao hứng một trận.
Diệp Thiên vân chuẩn bị tốt, liền nghe được tiếng Kim Lam Lam cười bồi nói: "Trong giới võ thuật hai anh cũng là người đức cao vọng trọng, chỉ cần các anh thích, không ít cô gái thầm yêu trộm nhớ." Nàng vừa nói, vừa né sang một bên.
Diệp Thiên Vân sửng sốt, vốn là giết người, không nghĩ tới thành khán giả, hắn không khỏi muốn nghe xem hai người đó nói gì.
Lý Vi Ngôn cười he he nói: ''Phụ nữ nói nhiều cũng nhiều, nói ít thì ít, kỳ thật chuyện chúng ta có bao cô gái nhung nhớ không liên quan, cái chính là cảm xúc, hôm nay tâm trạng tốt, hơn nữa cảm thấy cô em rất được, tự nhiên muốn tiếp xúc nhiều hơn." Nói xong vươn tay tóm lấy eo thon của Kim Lam Lam, mười phần bộ dáng sắc lang.
Diệp Thiên Vân gặp Kim Lam Lam có một lần, hắn nghĩ đánh chết hai người kia, lại biết thời điểm này chưa được, bởi vì lúc này Trương Hội Húc đang quét mắt khắp nơi, lúc này xuất hiện, sẽ tốn thêm chút khí lực, cho nên chỉ đành nhẫn nại, chờ cơ hội tuyệt hảo, một kích tất sát.
Trương Hội Húc sắc mặt hơi đổi, sau đó nói với Lý Vi Ngôn: "Sư đệ, ngươi đừng tái phát bệnh cũ nữa, đến lúc đó đại sư huynh lại phải dạy dỗ ngươi một phen."
Lý Vi Ngôn bị câu này thuyết phục, bất quá hắn sắc đảm báo thiên nói: "Anh không nói, em không nói, ai biết, chả lẽ Lam Thiên lại nói?"
Kim Lam Lam vừa thấy hai người nói chuyện, liền lùi về sau hai bước cười bồi: "Hai vị cũng là trưởng bối trong giới võ thuật, làm vậy không tốt lắm đâu. Huống chi em hôm nay thật sự không thoải mái, nếu có cơ hội lần sau....."
Lý Vi Ngôn thấy Trương Hội Húc không nói gì hiển nhiên là cam chịu, trên mặt hiện ra nụ cười thâm ý nói: "Nói như vậy anh thấy không được, lần sau ngay cả thân ảnh em cũng tìm không thấy, tiện hôm nay anh liền làm cô em trước cho chắc chắn." Nói xong liền vươn tay tóm lấy quần của Kim Lam Lam.
Kim Lam Lam vốn có chủ ý né tránh, nên thấy động tác của hắn lập tức lui về sau, không ngờ Lý Vi Ngôn đã quơ được quần của nàng, lập tức "xoạc" một tiếng chiếc quần bị xé ra, lộ ra quần lót màu đen bên trong.
Kim Lam Lam "A!" lên một tiếng, Lý Vi Ngôn nhanh tay che miệng nàng lại, cười nói: "Bảo bối, nói nhỏ một chút!"
Trương Hội Húc đứng cạnh bị hành vi của sư đệ làm cho sắc mặt khó coi, bất quá không nói gì, lại thành người vô hình.
Diệp Thiên Vân thấy cơ hội tới, liền nhảy ra ngoài, không đến một giây đã đến phía sau thân thể Trương Hội Húc, toàn thân hắn phát lực, đột nhiên sử ra Hổ Phác!
Trương Hội Húc đều phát hiện tình huống không ổn, nhưng hai người đều phản ứng chậm, vừa mới cảm giác được, tay Diệp Thiên Vân đã đến phía sau Trương Hội Húc.
Trương Hội Húc quay đầu phát hiện một người bịt mặt, hơn nữa ra đòn đánh tới, hắn lập tức nghĩ muốn tránh lùi về sau, bất quá Diệp Thiên Vân sử ra Hổ Phác quả như lão hổ vồ mồi, hai tay hắn đồng thời xuất ra, như vuốt hổ, hai tay bổ tới ngực Trương Hội Húc phát lực, một tiếng " rắc" nặng nề vang lên.
Trương Hội Húc ngay cả phản ứng còn chưa kịp đã bị hai tay xuyên lồng ngực, hơn nữa tay của Diệp Thiên Vân còn xuyên ra cả sau lưng, lập tức gục đầu chết không kịp ngáp.
Lý Vi Ngôn và Kim Lam Lam đều phát ra tiếng thét "A" chói tai, ánh mắt thiếu chút nữa lồi ra, thấy Diệp Thiên Vân công kích xuyên từ trước ngực ra sau lưng liền theo bản năng che tay trước ngực, thất thanh kêu lên: "Mày là người phương nào."
Kim Lam Lam y phục không toàn vẹn, nàng vốn biết Lý Vi Ngôn không phải thứ tốt, cho nên vừa rồi hết sức giữ khoảng cách với hắn, không ngờ Lý Vi Ngôn ở chốn công cộng cũng dám làm xằng. Diệp Thiên Vấn nửa đường đột nhiên xuất hiện giết người, khiến nàng kinh hãi vô cùng, một người cứ vậy mà chết đi, từ đầu tới cuối không kịp kêu lên một tiếng. Nàng ngay cả việc kêu lên cũng quên mất, cho dù là một chút âm thanh, hay chuyện đơn giản nhất là chạy trốn cũng không làm.
Giờ phút này Kim Lam Lam vừa cầm chiếc quần rách che thân, đồng thời trên mặt cũng hiện lên nét sợ hãi, dùng đôi mắt to trợn trừng khó tin nhìn chằm chằm Diệp Thiên Vân, sợ hắn giết người diệt khẩu.
Diệp Thiên Vân trên mặt bịt khăn, ánh mắt bình thản như nước, lúc này ánh trăng chiếu trên khuôn mặt hắn càng thêm âm thầm khủng bố.
Lý Vi Ngôn đột nhiên lui về sau, thủ thế xong, hắn dùng đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Diệp Thiên Vân, Trương Hội Húc chết thảm hắn trừ sợ hãi còn không chút thương xót, cái gì huynh đệ đều chỉ ngoài miệng, làm sao để sống sót mới là chuyện hắn quan tâm nhất hiện tại.
Hắn hiện giờ đang cố điều chỉnh trạng thái của mình, trong lòng suy tư xem người đối diện là ai, trong tiềm thức hắn cảm thấy phương thức người này ra tay có chút quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời bị kinh sợ, không thể nghĩ ra là ai.
Diệp Thiên Vân khi tỷ thí khác với khi báo cừu, bởi vì hai mục đích bất đồng, hắn giết Trương Hội Húc là nhắm đúng thời cơ, bằng không tuyệt đối không sinh ra được hiệu quả như vậy, Kim chung tráo luyện đến tầng năm, lúc vận công, bộ phận toàn thân đều là lợi khí sát nhân, lúc này Trương Hội Húc đã chết từ lâu, tay hắn mới run lên từ từ rút về.
Trương Hội Húc thân thể không chút khí lực ngã xuống, thủ đoạn thô bạo như vậy, người bình thường không thể chứng kiến.
Diệp Thiên Vân định lao lên trước, hắn vừa động, Kim Lam Lam liền dán chặt ánh mắt gắt gao nhìn hắn, thân thể không ngừng run rẩy. Nàng nghĩ Diệp Thiên Vân muốn giết người diệt khẩu, hiện tại nàng chẳng qua là một con cừu non, chỉ cần Diệp Thiên Vân nhẹ nhàng phẩy tay, sinh mệnh nàng liền bị cướp đi.
Diệp Thiên Vân căn bản không định áp sát Kim Lam Lam, bởi vì hắn trong lòng luôn có một nguyện tắc, không ra tay với người vô tội. Trong quan niệm của hắn, là một võ giả luôn phải chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi sinh mạng, bằng không vĩnh viễn đừng nên bước chân vào võ lâm, hắn đã hiểu câu giết người hoặc bị người giết, nhưng bình thường hắn không chủ động ra tay, phần lớn đều là do người khác chủ động khiêu khích, cho nên khi hắn giao thủ sẽ không lưu tình. Hơn nữa, bước chân vào giang hồ, sẽ bị cuốn vào vòng xoáy ân cừu.
Diệp Thiên Vân lao tới trước người Lý Vi Ngôn, thân hình ngừng lại, Trương Hội Húc bị Diệp Thiên Vân đánh lén mà chết trong đó cũng có kĩ xảo, bằng không dù khinh địch cũng không chết bất đắc kì tử như vậy, hơn nữa còn không minh bạch cả đối thủ là ai, nhưng lúc này hắn đã bị phát hiện, nên phải cẩn thận hơn.
Là một võ giả bi thảm nhất là hai chuyện, thứ nhất không biết kẻ nào giết mình, mà thứ hai là bị đối thủ giết chết nhưng ngay cả tên hắn cũng không thốt lên được. Hai chuyện đó đều là sỉ nhục lớn nhất của võ giả. Thân mang võ công, dưới tình huống không hề hay biết lại bị người ta cướp đi sinh mạng, cái này gọi là vô năng, cho nên bi thảm, chuyện thứ hai cũng tương tự.
Lý Vi Ngôn muốn mở miệng, bất quá lại cố nhịn xuống, hắn đối với Diệp Thiên Vân đang bịt mặt có chút sợ hãi, vạn nhất mở miệng đối phương liền cho mình một kích, vậy kết cục của mình cũng giống như Trương Hội Húc, chết không hiểu tại sao. Hắn cẩn thận đề phòng Diệp Thiên Vân, không công chỉ thủ, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Không phải hắn không muốn ra tay, mà bởi vì hắn không thể, hắn chưa nhìn ra Diệp Thiên Vân dùng công phu gì, Hình Ý Hổ Hình nhiều người học, đại đa số đều đã nghe nói, kỳ thật là song chưởng đồng thời xuất chiêu, bất quá xuất chiêu thế nào, lúc nào xuất cũng là một loại học vấn.
Cũng là hai tay cùng xuất chiêu, nhưng phương thức lại không giống nhau, hơn nữa Hình Ý Hổ Phác chỉ có Vô Vi đạo nhân của Hình Ý Môn là tinh thâm, luyện sâu, các đệ tử khác cho dù luyện, cũng không có mấy người áp dụng vào thực chiến, đều nói hình ý hổ hình là hổ trong hổ, nhưng cực ít người luyện thành. Cho dù là Vô Vi đạo nhân, bình sinh trình độ như vậy, có mấy người có cơ hội nhìn thấy lão xuất thủ.
Diệp Thiên Vân nếu đến thu lợi tức, tự nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn, hai người khoảng cách ngày càng gần, chiêu thức súc tích lực ngày càng lớn, đương nhiên vẫn cách nhau một khoảng nhất định.
Lý Vi Ngôn không muốn ra tay, nhưng cũng vì bất đắc dĩ, hắn ngay cả võ công của Diệp Thiên Vân còn chưa thấy rõ, nếu đối phương đã tới, cũng chỉ có thể cắn răng liều mạng, cho dù không muốn cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Đùi hắn nhanh chóng đá tới Diệp Thiên Vân, đương nhiên chỉ là chiêu thăm dò mà thôi.
Diệp Thiên Vân chính là hi vọng hắn ra tay, vậy mới có cơ hội dùng Hổ bão đầu của Vô Vi đạo nhân, cho nên hắn không tránh thế công của Lý Vi Ngôn, không chút cố kị sử ra Hổ bão đầu.
Chiêu này rất thu hút, hơn nữa gần đây Diệp Thiên Vân thường xuyên học tập kĩ xảo, Vô vi đạo nhân ngay từ đầu đã nhấn mạnh "Khủy tay không rời sườn, nắm tay không rời ngực, xuất động nhập động khẩn tùy thân." Đây là Hình Ý hổ hình nguyên tắc phát thu tay, khởi đáo đánh trước cố pháp hậu đánh người đích tác dụng (trước theo nguyên tắc để trữ lực sau mới dùng để đánh người.)
Cố chính là trữ lực lượng, bởi khửu tay không rời sườn, nắm tay không rời ngực, khiến cho cánh tay và thân thể hợp thành một thể, cánh tay mượn lực lượng toàn thân, mượn lực cả cơ thể mà phát ra, hơn nữa còn có toản, phiên, ninh, khỏa, trụy năm thế súc tích lực đến cực điểm, uy lực còn được nâng cao. Bởi vì còn có tác dung cho phòng thủ, vậy nên khi phát kình phải lựa chọn đúng thời điểm.
Xuất động nhập động khẩn tùy thân ý tứ cũng rõ ràng, không chỉ có bao hàm trên nghĩa bóng, mà là yêu cầu trong phút chốc sắp ra tay. Động tức là miệng người, xuất động nhập động nói đúng nghĩa chính là thu phát tay đều phải từ miệng, khi tay đã súc lực, tay ôm đầu, dùng thể như hổ vồ mồi, cho nên mới gọi là Hổ bão đầu.
Lý Vi Ngôn thấy chiêu thức của Diệp Thiên Vân vừa tới, không khỏi di động thân thể, muốn thoái lui trước, sau đó chờ thời cơ phản kích.
Diệp Thiên Vân sử ra Hổ bão đầu, từ miệng mà xuất ra, lúc này hắn chính là một đầu mãnh hổ xuống núi, thân thể hơi di động, phát hiện thân hình Lý Vi Ngôn đang lùi về sau, Hổ bão đầu căn bản là đánh không tới, cho nên trong nháy mắt này, hắn lại tính toán tiếp tục súc lực chờ tái phát động.
Lý Vi Ngôn đại bộ phận sức chú ý đều tập trung trên tay Diệp Thiên Vân, vừa rồi Trương Hội Húc là bị xuyên ngực mà chết, cho nên hắn cũng luôn đề phòng hai cánh tay nhuốm đầy máu tươi kia của Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân thân hình hơi động, dưới chân không hề có chút dấu hiệu tung ra một cước, vừa độc vừa chuẩn, hắn dưới thời khắc Lý Vi Ngôn bị phân tán sự chú ý liền quét ngang một cước.
Lý Vi Ngôn trong lòng đang ngẫm nghĩ, đột nhiên cảm giác được sự khác thường, lập tức phát hiện tình huống không tốt, hắn "a" lên một tiếng, thấy được một cước của Diệp Thiên Vân, chỉ trong nháy mắt liền biết được ai là kẻ cao tay, ai là kẻ ngoan độc.
Bất quá khi hắn phát hiện ra đã muộn, chân Diệp Thiên Vân "bốp" một tiếng móc tới đầu Lý Vi Ngôn, ánh mắt Lý Vi Ngôn chợt lóe sau đó ảm đạm.
Diệp Thiên Vân vừa hạ chân xuống hạ thân đã lao lên, một bàn tay đột nhiên đặt lên cổ Lý Vi Ngôn nhẹ phát lực, một âm thanh thanh thúy truyền ra xung quanh, động tác như nước chảy mây trôi.
Kim Lam Lam quả thực nhìn đến ngây ngốc, chỉ trong thời gian chưa tới một phút, đã có hai người mất mạng, nàng dùng một loại ánh mắt không thể tin nhìn hai thi thể, sau đó một trận tuyệt vọng, người bên cạnh đều đã chết, chỉ còn lại một mình nàng, sao có thể sống. Nàng vốn làm ở võ quán, đối với võ thuật có một trình độ nhận thức nhất định, hai người kia đều là cao thủ, có thể suy ra thực lực của người bịt mặt.
Diệp Thiên Vân bình tĩnh hớp hai ngụm khẩu khí, hắn không phải lạm sát, mỗi lần ra tay đều có mục đích, lúc này chính vì báo thù. Hắn nhìn Kim Lam Lam, sau đó lột quần áo của Lý Vi Ngôn xuống ném tới bên cạnh nàng sửa giọng nói: "Cái này cho cô, về nói với Lam Thiên. Ân oán võ lâm, võ lâm giải quyết!"
Kim Lam Lam không ngờ hung thủ giết hại hai nhân mạng lại tha cho mình, không khỏi sinh ra cảm giác thoát chết trong gang tấc, lúc này không có gì quan trọng hơn còn sống. Bất quá nang không dám nói lời nào, chính là gật đầu như một con rối, sau đó đánh giá Diệp Thiên Vân một lần, bất quá hiện tại nàng cảm thấy ánh mắt Diệp Thiên vân có chút quen thuộc.
Diệp Thiên Vân thấy phản ứng của Kim Lam Lam, lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ tôi cũng không phải đối tốt vơi cô, chút nữa đem hai cỗ thi thể này ném xuống biển, sau đó thu thập xung quanh một chút."
Kim Lam Lam thân thân mặc âu phục, quần ngắn bị xé rách, chỉ còn lại quần lót mỏng manh màu đen, lộ ra đùi ngọc thon dài, thập phần dụ hoặc. Nàng ngây ngốc một hồi mới phát hiện mình chỉ mặc quần lót, lập tức đỏ mặt nhặt quần áo của Lý Vi Ngôn lên che đi thân thể.
Diệp Thiên Vân xử lý tốt mọi việc, liền nhanh chóng rời đi, hắn tuy không giết Kim Lam Lam, nhưng không có khả năng đưa nàng về, vào trogn rừng nhỏ hắn cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người, cuối cùng xuống biển rửa sạch hai tay.
Hắn trên đường trở về, trong đầu vẫn lưu lại cảnh tượng hạ thân Kim Lam Lam chỉ mặc một chiếc quần lót, quần bị xé rách, cặp đùi trắng bóng thon dài, đương nhiên còn cả đôi nhũ câu nửa ẩn hiện, một đoạn khó quên luôn lơ đãng hiện lên trong đầu hắn, rất lâu không xóa được đi. Hắn lần đầu tiên phát hiện trí nhớ tốt cũng có khuyết điểm, ngẫu nhiên khiến người ta không thể quên đi vài chuyện...
Một vầng trăng chiếu sáng trên cao, ánh sáng như ngọc chiếu lên biển rộng vô bờ, xa xa thấp thoáng một ngọn hải đăng sáng ngời, trong nước in bóng Diệp Thiên Vân. Đương nhiên còn có một kí ức không thể xóa nhòa, đêm nay lại có người mất ngủ....