Diệp Thiên Vân là Diệp Thiên Vân, hắn chứng minh võ thuật thực sự.Bất kể về mặt chiêu thức, sức mạnh, hay tinh thần, hắn đều trình diễn cả rồi, cho dù những khán giả có trình độ thưởng thức thấp cũng biết ai mạnh ai yếu.
Những màn trình diễn võ tập thể vừa rồi thực chỉ là một việc cỏn con, hoàn toàn không thể sánh với Diệp Thiên Vân,nếu cho bọn họ lựa chọn lại, thì trăm phần trăm sẽ đều cảm thấy đây mới là võ thuật thực sự.
Nhưng sau khi cái cao trào ngắn ngủi này qua đi, lại khiến mọi người nghĩ lại chuyện đã qua, bản chất của võ thuật là hung tàn, mặc dù nó phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ, nhưng cũng không thể khiến người ta quên đi sự tàn nhẫn đẫm máu. Bởi vì nó được hình thành trên cơ sở giết người. Võ thuật như thế này có thực sự phù hợp với xã hội, với tiêu chuẩn đạo đức làm người hay không?.Đương nhiên là không, đây là kỹ xảo giết người thực sự.
Dưới sân đa số là học viên, nhưng trong đó cũng có không ít quán chủ. Diệp Thiên Vân ra tay có thể chính xác đến một phần mười giây.Bản lĩnh này trong so tài giữa các võ quán là không thấy, nên những người thực sự hiểu võ thuật đều đã thấy võ công thực sự, trong lòng vô cùng kích động.
Nghĩ kỹ cái đáng nghĩ, học cái đáng học, nhưng trong sân vẫn chưa kết thúc, mặc dù Diệp Thiên Vân như quét rác, một cước quét một người, nhưng lại vẫn còn một người.
Còn lại một võ giả mặt tái mét, Diệp Thiên Vân mặc dù không có tiếng tăm gì trong các võ quán nhưng có thể lại là một kẻ hung ác trong võ lâm, từ trước tới nay ra tay không lưu tình. Mà quan trọng nhất là đến giờ hắn vẫn còn sống, những kẻ đến báo thù cũng không ít, nhưng tất cả đều đã trở thành những hồn ma, vì thế tên võ giả đến cùng Trần Côn này một câu cũng không nói, trên lôi đài này nói gì cũng vô ích, bản lĩnh mới là đạo lý thực sự.
Diệp Thiên Vân ra tay không phải chủ động khiêu khích mà là bị động. Tên võ giả này đồng tình nhìn Trần Côn một cái, lúc này Trần Côn đâu còn hung hăng như lúc đầu, ngã giữa vũng máu, sống chết không biết thế nào. Bản lĩnh này cũng chỉ có Diệp Thiên Vân mới làm được, hắn ta thở dài, sau đó nhảy xuống đài,nhìn phía Diệp Thiên Vân, rồi nói: "Bát Quái Môn tôi định tìm cậu nói chuyện".
Quán chủ phía dưới có quá nửa đều biết có võ lâm vừa nói, nên vừa nghe thấy người này là người của Bát Quái Môn thì kinh sợ, đó là một môn phái có tiếng vang trong chốn võ lâm, song có điều phản ứng thứ hai lại là với Diệp Thiên Vân, cái người gọi là Diệp Thiên Vân này ngay cả Bát Quái Môn cũng không sợ mà lại còn ung dung như thế, khí phách này cũng khiến không ít người hiểu võ lâm cảm thấy kính nế.
Tên của người, hình của cây.Ba chữ Diệp Thiên Vân đã khiến người ta mãi mãi không thể quên, bởi vì người của Bát Quái Môn sợ rồi, tự động nhảy xuống võ đài, đó là đã cúi đầu.
Diệp Thiên Vân nhìn thời gian cũng sắp hết rồi, định rời võ đài,nhưng cửa lớn phía sau mở ra, có người cười lạnh nói: "Diệp Thiên Vân, quả nhiên là rất gan dạ, tôi nói các huynh đệ tôi không hiểu đâu hết rồi, hóa ra là cậu ở đây, xem ra hôm nay thật thú vị đây".
Người nói từ ngoài bước vào, Diệp Thiên Vân chỉ biết hai người trong đó, một là Trương Thiên Phóng, còn có một sư đệ duy nhất của lão, còn lại một người hắn chưa gặp bao giờ.
Ở đây vô cùng náo nhiệt, trong đầu mọi người đều có một ý nghĩ, đó là đại chiến sắp bắt đầu, không ít người nói nhỏ hai từ "Võ giả", đương nhiên trong đám người này có người biết phân biệt nên chăng, không ai muốn bỏ lỡ trận đấu sinh tử này.
Quán chủ Lam Thiên không biết từ đâu nhảy lên võ đài, lão nhìn Diệp Thiên Vân trước, nhưng trong ánh mắt ấy lại có sự kinh động không thể che giấu. Hai ngày trước lão còn gặp chàng trai này bởi vì lão nhớ rất rõ cây giáo ấy suýt chút nữa đâm vào người Diệp Thiên Vân, chỉ là không ngờ cậu ta lại là cao thủ đứng đầu võ lâm.
Người như thế lại không phát hiện ra. Lão nghĩ đến đây toát mồ hôi lạnh, nhìn bản lĩnh của Diệp Thiên Vân liền biết đây cũng là một nhân vật trong võ lâm, một thằng cha tay ngập máu tươi.
Nhìn từ ngoại hình lão không thể phán đoán Diệp Thiên Vân là một võ giả, nên trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ không chắc.
Lão định thần lại, nhìn Diệp Thiên Vân khẽ gật đầu, rồi nói: "Tôi đến tuyên bố một vài chuyện!".Lão cũng sợ Diệp Thiên Vân phát tức biến mình thành kẻ bới móc, nên khẩn trương đến làm sáng tỏ.
Mặt khác, lão cũng rất đề phòng Dật Hiên võ quán kia, hóa ra ẩn sau võ quán nhỏ như vậy lại là Hình Ý Môn, xem ra bất cứ võ quán nào của thành phố Tần Hoàng đều không thể coi thường, nói không chừng một việc nào đó, một câu nói nào đó đã đắc tội với một môn phái lớn.
Diệp Thiên Vân cười thầm, nhưng vẻ mặt bình tĩnh gật đầu, để lão tiếp tục.
Lam Thiên trong lòng mới ổn định, chắp tay quay bốn phía, sau đó nói: "Xin lỗi các vị.Hiện nay có vài người bạn có việc riêng muốn giải quyết, muốn mời các vị rời khỏi sân, mong mọi người thông cảm, sau này Lam Thiên nhất định sẽ tạ lỗi tới nơi tới chốn.
Sau câu nói của lão, ở phía dưới không biết ai hô: "Thối lắm".Dưới sân cười rộ lên.Sự việc vừa thấy lên đến đỉnh điểm đã bị đuổi đi, thật khiến người ta khó lòng chấp chận.Trong đó có không ít là để rình mò võ công của vài người, làm sao chịu đi,
Trương Thiên Phóng "hừ" một tiếng, cả sân lập tức im lặng, lão thản nhiên nói: "Ai làm loạn ở đây, ra tôi xem nào".Âm thanh của lão không nhỏ, giọng điệu mặc dù bình tĩnh nhưng cũng không ít oai phong.
Mặc dù có người nhốn nháo nhưng một câu nói của Trương Thiên Phóng có tác dụng hơn Lam Thiên nhiều. Phía sau Trương Thiên Phóng là bốn võ giả, nhiều người như vậy,võ quán nào dám đứng ra.Bốn võ giả có thể dễ dàng phá hủy một võ quán, thậm chí cả thành phố Tần Hoàng cũng không tha, thế nên những âm thanh phản đối lập tức biến mất không dấu vết.
Trương Thiên Phóng mỉm cười, cũng không uy nghiêm như vừa nãy, chắp tay có ý xin lỗi nói: "Các vị, hôm nay chúng tôi giải quyết ân oán, để cho tiện thì nếu là người ủng hộ Diệp Thiên Vân thì có thể ở lại".
Lời này vừa đấm vừa xoa.Không ít người tông cửa xông ra, định nhanh chóng rời khỏi nơi này, những người ủng hộ Diệp Thiên Vân thì khác nào kẻ địch, cho nên không ai dám ở lại đây, trong có năm phút người đã chạy sạch.
Chẳng ai muốn tự chuốc lấy phiền nhiễu, Trương Thiên Phóng thực sự cũng có bản lĩnh, nói mấy câu mà khiến những người này chạy nhanh hơn chuột. Trương Thiên Phóng nhìn khung cảnh trống hoắc dương dương đắc ý.
Mấy người đến dưới đài, Lam Thiên quán chủ hành một lễ với Trương Thiên Phóng, nói: "Các vị tiền bối, hi vọng mọi người từ từ nói chuyện.
Trương Thiên Phóng cười khì khì, sau đó mặt bỗng nhiên biến sắc, nghiêm túc nói: "Lam Thiên, ở đây không có việc của ông, ông ra đứng xem đi!Ân oán giữa chúng tôi không đơn giản như ông nghĩ đâu, con người luôn phải trả giá cho những việc mình làm, ân oán giữa Diệp Thiên Vân và Tróc Cước Môn chúng tôi giải quyết một đời cũng không xong đâu.
Diệp Thiên Vân không biết Trương Thiên Phóng lấy đâu ra cái sức mạnh này. Lần trước ở Hình Ý Môn đánh bị thương sư đệ lão, ngay cả chửi cũng không dám, lúc này vết thương của Cổ Phàm cũng không thể khá được.
Người như vậy không nói là đê tiện thì thật có lỗi với bản thân, lão có chỗ ỷ vào liền tới gây phiền phức. Diệp Thiên Vân cực kỳ ác cảm với Trương Thiên Phóng, lần đầu tiên đánh nhau, thấy tình hình bất thường lập tức chuyển hướng, khi nào có lợi cho mình mới thò mặt ra, không biết lão đã tốn bao nhiêu suy nghĩ cho mấy cái mánh khóe này.
Trương Thiên Phóng chưa học đến đạo lý đích thực của một võ giả, đó là một kiểu tinh thần dũng cảm tiến tới, cả đời lão đều luồn lách, dựa dẫm vào những mưu mô, làm sao có thể học được những điều ấy
Mặc dù trong lòng Diệp Thiên Vân xem thường lão, nhưng không thể không thừa nhận Trương Thiên Phóng có thể nhằm chính xáclúc hắn không bận rộn mà đem phiền phức tới, hắn thản nhiên nói: "Thiên Phóng huynh, chúng ta lâu rồi không gặp".Hắn kém Trương Thiên Phóng một thế hệ, nhưng lại cố ý thành cùng vai phải lứa, trong lời nói đã có ý mỉa mai.
Diệp Thiên Vân vừa nói vừa nhìn phía sau hắn, ngoài những người quen biết kia ra thì còn có hai lão giả ngoài sáu mươi, một là đạo sĩ, mặc áo đạo sĩ, rất có hình dáng của một cao nhân, chỉ là có đôi mắt nhái bén, mí mắt còn sưng phù, thoạt nhìn còn giống yêu đạo, người này sau lưng đeo một thanh kiếm, chân đi giày vải
Nhưng người kia thì không giống thế, một võ giả ngoại gia điển hình, cơ bắp khiến người ta không thể xem thường, trên đầu toàn sẹo, chỉ có một con mắt, lão vừa cao vừa to, mặc một cái áo khoác, nhưng phong cách của người này khiến người ta không thể quên được, cho dù chỉ là một con mắt, nhìn tướng mạo hoàn toàn có thể hình dung đó là một người đấu đá tàn nhẫn, con mắt ti hí hướng lên trên soi mói, lim dim quan sát.
Trương Thiên Phóng nghe lời của Diệp Thiên Vân lại không tức giận. Lão có lòng cười nói: "Thiên Vân huynh, lâu rồi không gặp, lần trước cậu đánh nhau với sư thúc tôi kẻ tám lạng người nửa cân, không ngờ mệnh của cậu lại lớn như vậy, sức sống như cỏ dại, thực khiến người ta khâm phục, tôi sống đến tuổi này cũng không thể không gọi cậu tiếng Thiên Vân huynh! Mệnh của cậu thực sự rất lớn".
Qua câu nói Diệp Thiên Vân liền biết hai người này là nhân vật hung ác. Thứ nhất, nhìn một cái là không phải gốc rễ tốt đẹp gì,mặc dù hắn rất chán ghét Trương Thiên Phóng nhưng không thể không khâm phục lão, lại có thể ba lần tìm được cao thủ đến đánh nhau với mình, đây cũng là một loại bản lĩnh.
Nói thực, không có Trương Thiên Phóng, hắn cũng không trải qua nhiều trận sinh tử như vậy, võ công cũng không thể đạt đến trình độ này. Con người ở trong cảnh ngộ ngang trái thì sự trưởng thành càng nhanh chóng. Nhưng cái này không có nghĩa hắn phải tha cho Trương Thiên Phóng, người thế này, chỉ cần còn sống thì còn phiền phức, vì thế hắn nói: "Mệnh của tôi là do bản thân chứ không phải do trời, không ai có thể quyết định số mệnh của tôi, huống hồ tôi cũng không sợ sinh tử".
Trương Thiên Phóng không nói gì, võ giả mắt chột kia giơ ngón tay cái ra tán thưởng: "Anh bạn, trước tiên chưa nói có phải cậu khoác lác hay không, nhưng câu này của cậu thực sự rất có khí khái, lát nữa ra tay, tôi sẽ giữ toàn vẹn xác cậu!".
Diệp Thiên Vân chớp mắt, trong võ lâm có loại người tồn tại chỉ để chuyên đánh nhau với người khác, bọn họ vốn không quan tâm có ân oán hay không, mà lão giả trước mặt chính là loại người này.
Mắt chột cảm thấy Diệp Thiên Vân cho rằng hắn mạnh mồm, liền phóng khoáng cười: "Hà hà, Thường Không ta giết người vô số, chiến tích lẫy lững, ta đứng thứ bảy trong bảng sát nhân!". Nói rồi lão bổ sung thêm: "Đương nhiên đã nói sẽ giữ lời! Nói giữ toàn vẹn xác cậu thì nhất định sẽ không chia cậu thành hai nửa!".
Diệp Thiên Vân nhìn bộ dạng đắc ý của Trương Thiên Phóng trong lòng khó chịu, kẻ này mấy lần muốn lấy mạng hắn, chẳng qua là chuyện luôn không như ý người.
Diệp Thiên Vân thôi không nghĩ về Trương Thiên Phóng nữa, đánh mắt nhìn Thường Không.Người này chắc chắn là võ công ngoại gia, nhưng lại nhắc đến bảng sát nhân, Diệp Thiên Vân cau mày nói: "Bảng sát nhân?"
Thường Không giống như một con quái vật, quan sát Diệp Thiên Vân, hình như cảm thấy hắn lẽ ra phải biết, phản ứng lại rồi cảm thấy mất thể diện, nên cười khì khì nói: "Bảng phía sau của "Võ lâm hiện đại", không phải cậu chưa xem qua đấy chứ!".
Diệp Thiên Vân mới hiểu ra, lần trước Tiêu Sắt còn nhắc đến với hắn, nhưng lúc đó nói là bảng ân oán, hóa ra là bảng sát nhân, chả trách hắn còn nhìn thấy tên mình bên trong, nhưng lại không lưu ý mà thôi.
Hắn không đếm từng người một, xem mình là thứ bao nhiêu, nhưng cái này khiến hắn đã phát hiện ra một việc lạ, Tiêu Sắt có thể cũng không muốn nói cho hắn, nên mỉm cười gật đầu nói: "Xem rồi, chẳng qua là không biết tên thôi".
Nói rồi hắn quan sát xung quanh, lúc này cả sân chỉ còn lại sáu người, ngoài Diệp Thiên Vân, Trương Thiên Phóng và đồng bọn ra, còn có một người, là Lam Thiên quán chủ, võ giả của Bát Quái vừa nãy không biết đã chạy đi đằng nào.
Lam Thiên, người này quá lắm có thể coi là trung lập, còn lại những người khác đều là kẻ thù của Diệp Thiên Vân, nên hắn cũng phải cân nhắc nên đi bước tiếp theo như thế nào.
Với Diệp Thiên Vân mà nói thì võ quán Lam Thiên cũng không phải một địa điểm tốt.Bởi vì Trương Thiên Phóng mang đến rất nhiều người mà hắn lại chỉ có một, tình hình cũng không lạc quan, chưa muốn tiến đã muốn lui, ít nhất cũng phải chuẩn bị kỹ càng. Trương Thiên Phóng này giỏi nhất là lợi dụng tình hình để công kích, nếu đoán không nhầm, thì lát nữa muốn lấy nhiều thắng ít rồi.
Diệp Thiên Vân là muốn dựa vào võ thuật chính đạo, nhưng hắn cũng muốn làm rõ phán đoán, nên vừa nhìn mấy người vừa quan sát xung quanh.
Trương Thiên Phóng nói với hai người bên cạnh: "Thường huynh, Lại huynh, Diệp Thiên Vân không phải tiểu bối vô danh trong giới võ lâm, nếu các vị muốn đọ sức với hắn thì tôi nghĩ tốt nhất là cùng lên cho chắc, kẻ này giết người như ma quỷ, mà lại không biết đạo nghĩa, từ trước tới nay ra tay là muốn lấy mạng người, nên mong hai vị suy xét cho kỹ!".
Đạo sĩ kia lạnh lùng "hừ" một tiếng, sau đó hắn không nhỏ nhen nói: "Thiên Phóng à.Chúng tôi là người thế nào anh cũng không phải không rõ.Hai người đấu với một tiểu bối, không ngờ anh có thể nghĩ ra được! Ở trong sân ai không phải kẻ giết người vô số, ai tay không nhuốm máu tươi, trong võ lâm có thể tìm thấy một người sạch sẽ sao? Đúng là trò cười, nếu chúng tôi đã tới đương nhiên là muốn đấu với hắn, chỉ là đấu như thế nào cũng không cần anh chỉ vẽ."
Thường Không hình như cũng phản ứng lại, đầu lắc lư nói: "Đúng, đúng, anh là cái gì! Ngay cả chưởng môn Ngũ Tổ Môn cũng không dám dạy tôi phải làm thế nào".
Trương Thiên Phóng nghe xong cũng không tức giận, mắt đảo khẽ, rồi cười nói: "Thế cũng tốt, tôi chỉ là đề xuất ý kiến thôi, không có ý gì khác!".
Diệp Thiên Vân cũng khó hiểu, từ lời nói có thể thấy hai người này chắc chắn không chịu sự điều khiển của người khác, Thường Không có thể là thiếu thông minh, nhưng người họ Lại này nhất định không phải là một kẻ tầm thường, cũng không biết Trương Thiên Phóng đã dùng cách gì để có thể mời lão đến.
Người họ Lại nói rồi nhìn Diệp Thiên Vân, hai con mắt nhái bén nháy một cái nói: "Lão là Lại Hưng Hoa, đã từng là nhân sĩ Võ Đang, hôm nay muốn đấu với cậu!".
Trong lời nói của mấy người, Diệp Thiên Vân đã nghe thấy hai từ quan trọng. Ngũ Tổ, Võ Đang. Thường Không cũng không biết là người thế nào ở Ngũ Tổ, nhưng nghe có vẻ có chút địa vị, còn Lại Hưng Hoa này đã từng là đệ tử Võ Đang, trong lòng hắn đã có ngọn ngành, bình tĩnh nói: "Diệp Thiên Vân,người của Hình Ý Môn!".
Thường Không ở bên cạnh bỗng nhiên bước lên một bước, sau đó cười lớn nói: "Người Hình Ý Môn, có hứng, có hứng, lão phu sẽ tiếp cậu. Lại huynh, để tôi thử Hình Ý Quyền của cậu ta!". Nói rồi bật người lên võ đài, độ cao hai mét chẳng coi là gì.
Thường Không rất vội vàng, nhưng Diệp Thiên Vân đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội cọ sát, tình thế không có lợi cho hắn nhưng chỉ là lời nói của một người, hắn cũng sẵn lòng "giao lưu". Nói cho cùng cơ hội thế này chỉ cần là là người thích võ thuật thì đều không muốn bỏ qua.
Thường Không lên võ đài vận động cơ thể, sau mới cởi áo khoác ra, nghiêm mình ngoắc ngoắc ngón tay nói: "Đến đây đi, để tôi thử bản lĩnh của cậu!".
Diệp Thiên Vân không khỏi thầm ca ngợi, Thường Không này thực sự rất thẳng thắng, nói đánh là đánh, không hề lề mề, từ thân hình này cộng thêm lời Thường Không đã nói, lão tám chín phần mười là người của Ngũ Tổ.
Mà môn đồ Ngũ Tổ đa phần đều có ngạnh công phòng thân, hơn nữa trong đại hội võ thuật Diệp Thiên Vân còn tận mắt nhìn thấy môn đồ Ngũ Tổ ra tay, thậm chí còn học hỏi một số chiêu thức, võ công của bọn họ đều chú trọng kiên trì, hàm chứa ngũ hành, trái phải tương hỗ, công thủ luân phiên, nội ngoại kiêm tu, ổn định thân thể.
Đặc biệt nhất là khi xuất chưởng muốn phát ra thì trước tiên thu về, thường dùng phương pháp lắc mình rung vai, tăng nhanh tốc độ quyền, gia tăng thế quyền, phát ra tiếng, lấy tiếng trợ lực.
Quyền pháp của Ngũ Tổ tiến như thỏ chạy, lui như hổ chồm, kỹ thuật chặt chẽ, một dương một âm, công thủ rõ ràng, thân pháp tự nhiên, cước pháp tinh tế.
Cho nên Diệp Thiên Vân cũng cẩn thận với Thường Không, nhất là người có ngạnh công phòng thân, hắn vốn luyện Kim Chung Tráo, đương nhiên rất rõ cái này, nếu bạn không có cách nào một chiêu đã khiến hắn ngã xuống đất, thì tốt nhất là phải phòng bị nhiều hơn, bởi vì mặc dù hắn trọng thương cũng có thể trả đòn lại bạn, nên gặp phải đối thủ thế này không thể không cẩn thận.
Nhưng Diệp Thiên Vân cũng có chút ưu thế, đó là công lực nội gia, ngạnh công này nếu không luyện đến uyên thâm công phu nội gia có thể phá tan ngạnh công trên người lão. Diệp Thiên Vân kiêm thông nội ngoại, trong lòng đang cân nhắc thiệt hơn.
Thường Không lắc người một cái rồi lao đến, ra tay là quét sạch nghìn quân, tay trái dùng đong quét ngang mà tay phải lại quét nghiêng, chiêu thức này hoàn toàn phù hợp với trái phải tương hỗ của Ngũ Tổ quyền.
Diệp Thiên Vân trong lòng bình tĩnh, quả nhiên là võ công của Ngũ Tổ, hắn nghiêng người né đòn quét ngang, đúng lúc này toàn thân hắn phát lực, tay trái sử dụng đòn chém, lao thẳng đến tay phải của Thường Không.
Thường Không quả nhiên không dám khinh xuất đòn chém của Diệp Thiên Vân, hắn rung hai vai rồi xuất chiêu túy quyền, đỡ đòn chem. của Diệp Thiên Vân, khua vài bước vây đến bên cạnh Diệp Thiên Vân
Diệp Thiên Vân không ngờ Thường Không này lại mạnh như vậy, khác nhiều với thân hình lão, nên đòn chém của hắn xoay một cái kéo cả người xoay theo, cùng lúc tung ra Hình Ý hoành quyền.
Trong mắt Thường Không chỉ còn lại sự dè dặt, người lão lùi về một bước, tay trái xuất cầm chưởng, lợi hại hơn là tay phải đồng thời xuất roi nhằm thẳng đầu Diệp Thiên Vân! Tay trái là hư chiêu mà tay phải lại là thực chiêu. Đòn roi này không khác roi chân của Diệp Thiên Vân là mấy, bởi vì tốc độ rất nhanh, phát ra âm thanh như tiếng huýt sáo.
Diệp Thiên Vân kinh ngạc, hắn dậm một chân xuống dưới, sau đó thân hình lùi về sau, chân phải quất roi chân như mãng xà xuất động, lại càng hung mãnh!.
Sự thay đổi trong lúc cấp bách của Diệp Thiên Vân thuộc loại kỳ chiêu. Đòn roi của Thường Không và roi chân của Diệp Thiên Vân trong tích tắc va vào nhau, nhưng lại là liên tiếp phát ra hai tiếng "bang bang"
Cái này như hai roi vướng vào nhau, điểm phát lực không giống nhau nhưng lại tác dụng lên người đối phương.
Phía dưới đều nhìn thấy hết, khiếp sợ nhất là Lam Thiên, lão đứng cách đó không xa, thân hình liên tục run rẩy.Đấu võ kiểu này với một võ giả mà nói, thực sự là thứ tìm trong mơ.
Hai người đấu trên võ đài với ánh mắt của lão cũng chỉ có thể nhìn thấy hư ảnh, có thể thấy sức mạnh của hai người thế nào! Ba chữ Diệp Thiên Vân dường như đã đánh mạnh vào lòng lão. Ở cái tuổi hai mươi mấy này lại luyện quyền pháp đến trình độ ấy, cái này đối với người trung niên như Lam Thiên mà nói, hầu như không thể, mắt lão không chớp, muốn xem họ ra tay thế nào.
Thường Không đột ngột lui nhanh về, lòng cũng hoảng hốt, võ công của Diệp Thiên Vân không chỉ độc mà còn lạ, cước này giống như một con rắn vòng lấy cánh tay lão, mổ lão một miếng.
Diệp Thiên Vân cũng là dùng Kim Chung Tráo chống lại chiêu của Thường Không,hắn cau mày, giữa lông mày hiện vẻ tức giận, thừa lúc Thường Không vội vàng lui về, đột nhiên lao lên như hổ dữ, ra tay là miếng hổ vồ hung ác nhất trong toàn bộ hổ hình.Chiêu này có thể nói đã tập hợp tất cả sức mạnh của hắn, nếu lao vào giữa chắc chắn sẽ đánh xuyên ngực Thường Không, bất kể lão dùng ngạnh công gì cũng không thể chống đỡ!
Thường Không sợ đến hồn bay phách lạc, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với chiêu thức này, chiêu này của Diệp Thiên Vân quả thực quá bất ngờ, đáng sợ hơn là khí thế, như hổ ác vồ tới, khiến lão lạnh xương sống! Lúc này thời gian né cũng chẳng kịp, lão chỉ có thể vội xoay người rồi dùng cánh tay quét ngang chặn lại, đồng thời vận dụng ngạnh công, hi vọng có thể chống cự.
Hầu như cánh tay hắn hoàn toàn cùng lúc. Diệp Thiên Vân lao đến, trong nháy mắt hai tay đánh trúng Thường Không, đánh bật về sau!
"Răng rắc" một tiếng.Diệp Thiên Vân lùi nhanh còn Thường Không lại kêu lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
Thân hình hai người đã trụ lại, mấy người kia nhìn chằm chằm trên võ đài, trong lòng ngập tràn nỗi sợ hãi không kiềm chế được.
Bởi vì trên tay Diệp Thiên Vân cầm một cánh tay đầm đìa máu của Thường Không, cánh tay ấy còn co giật liên tục, như muốn nói nên sự đau đớn vô cùng.
Lam Thiên kinh sợ, mặc dù lão là một quán chủ có tiếng, thậm chí trong võ quán có thể nói là có một không hai, nhưng trong đại chiến này cuối cùng đã biết sự nhỏ bé của mình, chẳng là gì cả.
Thực ra, chỉ cần là võ giả sau khi gặp Diệp Thiên Vân đều sinh ra chút cảm xúc phức tạp, bởi vì hắn quá trẻ, trẻ tuổi thì không đáng tin, nhưng điều khiến Lam Thiên vui mừng là đời này cuối cùng cũng nhìn thấy sự tranh đấu trong võ lâm, cũng không khỏi có chút cảm giác sống sót sau tại nạn, nếu lão là người trong võ lâm chứ không phải một quán chủ, thì với thân thủ của lão kết quả nhất định không khá được.
Thường Không xem ra cũng là một kẻ kiên cường, mặc dù lão vừa kêu thảm một tiếng nhưng chỉ trong chốc lát, dường như đã khá lên rất nhiều, lão dùng chiếc áo choàng đã cởi ra bọc lấy vết thương, nghị lực này có mấy người có được,nhìn sắc mặt nhợt nhạt khiến người ta sợ hãi của lão, những giọt mồ hôi to nhỏ như hạt đậu không ngừng chảy xuống gò má, cánh tay kia bưng lấy vết thương, đứng đó nhìn chằm chằm Diệp Thiên Vân, sự thù hằn từ đôi mắt khiến người ta phát lạnh.
Diệp Thiên Vân ném cánh tay của Thường Không xuống đất, hắn nhìn Thường Không, người có ngạnh công này khác với người không có. Đòn hắn vừa dùng chính là hổ hình của Hình Ý, cũng là mất một lần sức lực.Hổ Hình chú trọng cùng lúc phát lực phải lấy lại một vài thứ, cho nên hắn cầm tay của Thường Không về.
Không thể không nói Hổ Hình thực sự khác những quyền pháp khác, chỉ cần chạm vào là khiến bạn mất một lớp da, mà Thường Không rõ ràng đã trúng chiêu này.Với ngạnh công của Thường Không mà nói, hình như còn chưa luyện đến trình độ quá cao, cùng lắm chỉ có thể coi là đoạn giữa, cũng không khác Diệp Thiên Vân là mấy.
Trương Thiên Phóng sốt ruột, khi hắn vừa nhìn thấy tình hình không tốt, liên tục nói gì đó bên tai Lại Hưng Hoa. Nhìn thấy đại cuộc, không khỏi nghiêm giọng nói: "Diệp Thiên Vân, cậu hết lần này đến lần khác làm hại bạn tôi, nếu hôm nay cậu không chết, thì thật là ông trời không có mắt!".Nói rồi ánh mắt lão nhìn Lại Hưng Hoa
Lại Hưng Hoa lúc này nét mặt cũng biến, võ công của Diệp Thiên Vân rõ ràng cao hơn Thường Không, trong lòng lão cũng không ngừng suy tính, tình hình tốt xấu trong lòng tự có quyết đoán.Lão cũng kinh hãi với thủ đoạn của Diệp Thiên Vân, vẻ ngoài nhìn bình thường mà lại là một võ giả cao thâm.
Cái này chưa tính, càng đáng sợ hơn là khi ra tay thoáng hiện sự tàn nhẫn như một loại dã thú hung ác, có thế của mãnh hổ xuống núi.Cho dù thế nào, người thế này nhất định không thể gây thù chuốc oán, mà giải quyết thù oán chắc chắn không cần nể nang.
Thực lực của Diệp Thiên Vân không nói là bao nhiêu, chỉ là vừa rồi ra tay liền biết là một nhân vật hung ác, Trương Thiên Phóng bên cạnh đã nói không ít, lão do dự mãi, rồi gật đầu với Trương Thiên Phóng, sau đó lộ vẻ trầm tư, cũng không nói gì thêm.
Trương Thiên Phóng đã có sự đáp lại của lão, trong lòng dường như cũng có cơ sở, nhướng mày nói với Diệp Thiên Vân: "Diệp Thiên Vân, hôm nay chắc chắn là ngày phải trả nợ, giữa chúng ta phải có một cái kết, chủ yếu là vì cậu không coi ai ra gì!".
Diệp Thiên Vân cười lạnh nói: "Trương Thiên Phóng, thật ra anh không tìm tôi, tôi cũng sẽ tìm anh, ân oán giữa chúng ta đã không gì có thể tháo gỡ được, không phải anh chết thì là tôi chết!".
Trương Thiên Phóng run người, nhưng lúc đó đưa mắt nhìn Lại Hưng Hoa, sau đó lại gật đầu với sư đệ lão, ba người cùng bước lên võ đài, đến trước mặt Thường Không, không nhúc nhích nhìn Diệp Thiên Vân.
Trong lòng Diệp Thiên Vân sững lại một hồi, cái gì phải đến cuối cùng cũng đến, Trương Thiên Phóng vừa rồi trong khi đấu võ không biết đã nói gì với Lại Hưng Hoa, nhưng hắn cũng có thể đoán được quá nửa, chẳng qua là muốn hợp vây, lấy ba đánh một, xem bộ dạng chắc đã thuyết phục được Lại Hưng Hoa, nếu không bây giờ lão nhất định sẽ không lên võ đài.
Trương Thiên Phóng sợ sớm đã tính được rồi nhưng Diệp Thiên Vân tính đâu ra đấy cũng chẳng qua chỉ có một người, hơn nữa lại không có hậu thuẫn nào, cho dù đánh thắng ở đây đi, nếu bốn người bọn họ lo gì chỉ một người đứng lên, tất cả đều muốn lấy mạng mình, cho nên hắn nhìn xem làm thế nào có thể ra khỏi vòng vây này.
Cái mà Diệp Thiên Vân khó chịu nhất là không có cơ hội đánh nhau với mình Trương Thiên Phóng, nếu không sự việc sẽ không đến nước này, mỗi lần Trương Thiên Phóng đến đều đã tính toán đầy đủ, nên muốn một mình tìm lão cũng là một việc khó làm.Hắn nhìn mấy người không nói gì, bởi thật ra không có gì thích hợp để nói.
Lam Thiên ở một bên nhìn sợ hãi, giờ muốn bỏ qua ân oán của mấy người quả thực không thể, nếu sau khi Diệp Thiên Vân chết, thì nguy hiểm nhất là lão rồi, xem từ đầu đến cuối, một trận đấu thực sự trong võ lâm, cũng khiến lão nhận ra một góc đen tối khác
Mấy người bao vây tấn công một người, cái này thực sự không thể chấp nhận được, mặc dù lão chỉ là một quán chủ của một võ quán cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ thay những người này, nhưng lão cũng chẳng thể đi nói đạo lý công bằng, lúc này lên tiếng khác nào tìm cái chết.
Vì thế dù lão không quen nhìn cũng chỉ có thể chịu đựng không nói, đến giờ lão muốn nhanh rời khỏi cái sân này, cũng không quan tâm sống chết của bất kỳ ai, nhưng giờ muốn thoát thân cũng chỉ là mơ hão mà thôi.
Trương Thiên Phóng nhanh chóng đứng vào vị trí, lão và sư đệ mình giống nhau, giữ chắc hai góc võ đài, sau cười nham hiểm nói: "Diệp Thiên Vân, võ lâm là như vậy, cậu chắc chắn hối hận đã tiến vào đây!".
Lại Hưng Hoa lúc này cũng đã đứng vào vị trí, lão cười nói với Thường Không: " Anh ra nghỉ đi, Diệp Thiên Vân giao cho mấy người bọn tôi, thêm anh cũng không nhiều hơn mà thiếu anh cũng chẳng ít đi, nếu có chuyện gì anh giúp cũng không muộn!".
Nói rồi chầm chậm rút kiếm sau lưng ra, nghe âm thanh biết là kiếm tốt, âm thanh trong trẻo êm tai, dường như ra khỏi vỏ là chuyện vui nhất của thanh kiếm này.
Thường Không lắc đầu, sau đó nhìn Diệp Thiên Vân không chịu khuất phục, một câu cũng không nói nên lời, nhưng có thể thấy lúc đó lão vô cùng đau đớn, hoàn toàn không có tinh thần như lúc đầu.
Diệp Thiên Vân bị ba hướng vây đánh, hắn cũng đã có quyết định, trước hết đấu với mấy người, sau đó tìm cơ hội rui lui, nếu có thể giết Trương Thiên Phóng thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua, chủ yếu là nếu bây giờ bỏ đi, thì hiệu quả thua xa lúc đấu, như thế này còn có thể phân tán tinh thần! Vì thế hắn cũng chuẩn bị tư thế chờ đại chiến bắt đầu!.
Năm người đứng trên đài cũng không có vẻ gì chật chội.
Thường Không chần chừ mãi mới tiến lên trước một bước, lão cũng không xuống võ đài, mối thù cụt tay dù thế nào cũng không thể khiến lão nuốt trôi được, bây giờ việc hắn muốn làm nhất chính là giết Diệp Thiên Vân, vì thế cơ hội này lão cũng không muốn bỏ qua.
Lại Hưng Hoa trùng gối một chút rồi lao tới Diệp Thiên Vân, kiếm thức này chính là chiêu Thanh Long Xuất Hải đệ nhất của Thái Ất Huyền môn kiếm, xem ra lão muốn nổ tiếng pháo đầu tiên đây!
Kiếm pháp của Võ Đang cũng không ít, nhưng Thái Ất Huyền Môn Kiếm này cũng coi là nổi bật trong đó, có một câu nói miêu tả kiếm pháp này: "Dữ dội làm kinh sợ chim bay, cuồn cuộn không dính trần, một khi xuất ra không thấy kiếm, trong lúc vạn biến thấy kiếm không thấy người".Bởi vậy có thể biết kiếm pháp sắc nhọn chừng nào!.
Diệp Thiên Vân làm sao không nhận ra, hắn không lùi mà tiến tới, rồi né người sang bên cạnh, tránh một kiếm, bước chân thay đổi, thuận đánh ra Băng quyền, trong ngũ hành quyền cũng chỉ có chiêu này sử dụng thuận tay nhất
Trương Thiên Phóng sợ nhất là Diệp Thiên Vân chết không nhanh, lão chạy lên trước,sử dụng bản lĩnh Tróc Cước nhà nghề, mà mục tiêu chính là hướng tới Diệp Thiên Vân
Diệp Thiên Vân đánh được một nửa quyền này cũng chỉ có thể biến chiêu, bước chân hắn lùi về sau, thế tấn công thế này rất khó ra tay, bây giờ hắn chỉ là chờ quay nhanh lại, sau đó cố gắng đợi một cơ hội.
Thường Không thật ra không cần phải đứng trên đài, lão hoàn toàn có thể đi xuống nghỉ ngơi, chẳng qua là mối thù này khiến hắn bực bội nên nhìn thấy mấy người đều ra tay rồi chỉ còn mình lão đứng đó, trong lòng càng phát sốt, lão cũng không quan tâm tình trạng sức khỏe vội vã chạy tới trước mấy người, dùng cánh tay duy nhất quét ra quyền pháp Ngũ Tổ.
Diệp Thiên Vân bất quá cũng chỉ có hai tay, hai chân, nhiều người như vậy hắn đối phó lại cũng có đôi chút khó khăn, hắn dồn người xuống dưới, sử dụng chiêu của Bát Cực quyền
Lại Hưng Hoa thấy tất cả đều lên rồi, kiếm pháp của lão thay đổi, một chiêu Bát Vân Kiến Nhật lao thẳng tới mục tiêu là yết hầu của Diệp Thiên Vân, mà còn cố tránh hướng đi của Thường Không.
Kiếm pháp Thái Ất nổi tiếng nhất có mấy chiêu, lão đã sử dụng hai chiêu. Cái gọi là thế Thanh Long Xuất Hải khó mà ngăn cản, Bát Vân Kiến Nhật định càn khôn, Tê Ngưu Vọng Nguyệt hiển linh cơ, Bạch Viên Phàn Chi ẩn chứa sự kỳ diệu.
Diệp Thiên Vân nhìn thế kiếm của lão tới quá nhanh cho nên bắt lấy người Thường Không, tóm lấy chỗ vết thương của Thường Không, thoắt cái ném lão qua.
Thường Không vốn đã mất đi cánh tay, lần này Diệp Thiên Vân gần như làm lão ngất xỉu, lão gào lên đau đớn, Diệp Thiên Vân thừa lúc, dùng sức đẩy người Thường Không hướng thẳng đến mũi kiếm của Lại Hưng Hoa, cùng lúc đảo mắt nhìn xung quanh, cơ hội chính trong khoảng khắc này, hắn quay người ngược lại, toàn lực lao thẳng đến phía Trương Thiên Phóng, lại dùng đòn hổ lao.
Trương Thiên Phóng mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng cũng không ngờ Diệp Thiên Vân đến bất ngờ như vậy, lão muốn tránh nhưng phía sau là dây chắn nên lão nghiêng mình, định né đòn hổ lao của Diệp Thiên Vân.
Mục đích của Diệp Thiên Vân là xông lên, Trương Thiên Phóng đã mở đường, hắn biến chiêu hổ lao thành quét ngang, hết sức đánh vào chính mắt Trương Thiên Phóng, hắn không dừng lại một giây nào, đạp lên dây chắn, bay khỏi sân.
Trên lôi đài lại vang lên tiếng kêu thảm thiết, mà người phát ra là Trương Thiên Phóng, hai tay lão bưng mặt, nhưng máu tươi không ngừng tuôn, mấy người vây kích Diệp Thiên Vân đều sững sờ, thậm chí mọi động tác đều dừng lại.
Trương Thiên Phóng không biết bị thương thế nào, vừa vây kích giờ lại có người bị thương.
Lúc này mấy người đều dừng lại, cũng là cho Diệp Thiên Vân một cơ hội.
Diệp Thiên Vân mượn tính đàn hồi của hàng dây chắn bảo vệ, bật cao hai mét, võ đài còn cách mặt đất hai mét, độ cao này chừng hai tầng lầu, nhún người nhảy lên, không hề chịu thua, cái này đều ngoài ý muốn của mấy người, hắn rơi xuống đất, đầu gối gập cong, cố gắng giảm va chạm, tránh làm tổn thương bộ phận trên cơ thể, cái này với hắn mà nói còn có thể làm được.
Thực ra vừa rồi là hắn muốn dùng hổ lao, lao tới người Trương Thiên Phóng, chỉ là bị né ra.Nếu không Diệp Thiên Vân chắc chắn giết lão tại chỗ, cho nên hắn tung một đòn nhưng lại trúng mắt lão.
Hiện giờ trong tay Diệp Thiên Vân là một con ngươi, nhưng trong lòng lại không thoải mái, chưa giết được Trương Thiên Phóng ngay tại chỗ, hắn vừa rơi xuống đất, vội vàng chạy về phía ngoài đại sảnh.
Trương Thiên Phóng bưng mắt, đau đớn không chịu được la lớn: "Đừng quan tâm đến tôi, nếu hôm nay để nó đi, mấy người chúng ta sẽ không có ngày bình yên".
Ngoài Thường Không ra thì hai người khác cũng cùng nhảy xuống, đuổi theo bóng Diệp Thiên Vân, xem ra cũng không muốn hắn sống qua hôm nay.
Diệp Thiên Vân lúc này vốn định dừng lại, nhưng trong lòng thay đổi, nghĩ ra một cách, Lại Hưng Hoa và sư đệ của Trương Thiên Phóng đang theo sát phía sau mà tốc độ cũng không chậm.
Vừa rồi Diệp Thiên Vân cũng tiêu hao không ít sức lực, giờ lại phải chống lại hai người, thì lại càng yếu sức. Mặc dù Thường Không và Trương Thiên Phóng bị thương nhưng nghe tiếng chắc chắn phải chạy tới, đến lúc đó muốn thoát cũng khó.
May là võ quán Lam Thiên là một nơi cao tầng mà còn rất lớn, hắn vòng vào trong, kéo theo hai người phía sau quẹo trái quẹo phải, nhờ sự nhanh nhẹn của mình chơi trò trốn tìm với họ.
Không thể không nói toàn bộ võ công bình thường Diệp Thiên Vân huấn luyện đều đã thể hiện ra, hắn luyện tập trong thời gian dài cường độ mạnh, lúc này phát huy sức mạnh, mấy vòng là khiến hai người luẩn quẩn vào trong, hắn định nấp vào một góc, sau đó đợi hai người đến nơi.
Diệp Thiên Vân không ngừng cảm nhận xung quanh, giống như có con mắt thứ ba quan sát, mãi đến khi hai người chạy đi hắn mới bước ra, thở dài một hơi, lần này thật vô cùng nguy hiểm. Vừa rồi nếu có một sơ suất nhỏ thì hắn sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được, mặc dù hắn không sợ chết nhưng cũng không muốn chết trong tay kẻ tiểu nhân đê tiện Trương Thiên Phóng.
Hắn chầm chầm quay về theo lối đi hắn nhớ, đây là những ý niệm vừa mới xuất hiện trong đầu Diệp Thiên Vân, tất nhiên hắn nhất định sẽ không bỏ qua Trương Thiên Phóng, phải tự tay giết lão!.
Mặc dù nguy hiểm một chút, nhưng hận thù đôi bên khó có thể nhịn, hôm nay Trương Thiên Phóng không chết sau này rắc rối của hắn càng nhiều, vì thế hắn vừa đi vừa nhanh chóng phục hồi, tranh thủ lấy lại tình trạng ban đầu, Trương Thiên Phóng mặc dù mất đi một con mắt nhưng nếu liều mạng thì vẫn còn chút sức mạnh, cho nên hắn cũng không ngừng điều hòa hô hấp.
Diệp Thiên Vân lại đến đại sảnh, hắn chưa vào cổng mà đứng bên ngoài liếc một cái, lúc này trong sân chỉ có Thường Không và Trương Thiên Phóng trên võ đài, nhưng Lam Thiên lại như đang cầm ít thuốc ở đó, hình như đang cầm máu cho hai người, xem ra hắn cũng vội muốn chết, không khỏi thở dài, hắn chỉ có hai ba phút ngắn ngủi để giải quyết Trương Thiên Phóng, hắn đã quyết nhưng còn có Thường Không nên hắn phải làm một trận tất thắng.
Hắn men theo tường đi về phía trước, mắt Trương Thiên Phóng bị mù vốn không chú ý, đoán lão cũng không nhìn, càng không ngờ Diệp Thiên Vân sẽ bất thình lình quay lại lấy đầu lão, mà Thường Không vốn đã mất một cánh tay, không ngất đi là cũng khá rồi, nên lão cũng ngồi dựa lưng vào sau võ đài nghỉ ngơi.
Diệp Thiên Vân nhìn thấy thời cơ đến liền ba bước lao tới gần, thoắt cái đã ở trên võ đài.
Thường Không bỗng cảm thấy bất thường, bỗng nhiên quay người lại nói: "Là mày?". Ngay sau đó ra sức lùi về sau, bởi vì lão không đứng dậy nên chỉ có thể dùng một cánh tay chống xuống đất, hai chân không ngừng đẩy, nhìn hết sức thảm hại.
Diệp Thiên Vân không muốn tha cho ai, Thường Không đã mất một cánh tay, hắn không thể không hận mình, hơn nữa để đề phòng lão cản trở khi mình giết Trương Thiên Phóng, Diệp Thiên Vân chạy về phía trước, đạp mạnh lên đầu Thường Không, chết ngay tại chỗ, không một chút do dự.
Diệp Thiên Vân cũng luyện ngạnh công, đương nhiên biết chỗ nào hiểm yếu, nên đòn này của hắn đánh thẳng vào đầu Thường Không, đây là một kinh nghiệm.
Một tiếng kêu kinh hoàng cũng kích động hai người, Trương Thiên Phóng đang cầm máu, còn Lam Thiên cầm máu cho lão, vừa nhìn thấy Diệp Thiên Vân hai người lạnh sởn tóc gáy. Bạn đang đọc chuyện tại
Trương Thiên Phóng bật dậy, người vội lùi về sau, nhưng vì đang bôi thuốc, thuốc cầm máu ở mắt cứ rơi xuống, lão liên tục dùng tay chùi, xem bộ dạng rất dữ tợn, lão chỉ vào người Diệp Thiên Vân run rẩy nói: "Diệp Thiên Vân, mày, mày…sao mày lại quay lại!".
Diệp Thiên Vân cũng biết thời gian rất cấp bách, hắn có rất nhiều điều muốn hỏi Trương Thiên Phóng, bởi vì từ khi vào chốn giang hồ bị cuốn vào rất nhiều chuyện, thắc mắc của hắn nhiều đến mức hỏi một giờ cũng không hết, nhưng hắn biết hiện giờ không thể chần chừ, bỏ qua thì sẽ không có cơ hội nữa, cho nên hắn không đáp lời, thân hình như mãnh hổ xổ lồng lao lên.
Trương Thiên Phóng vội vã thối lui, không giấu nổi sự hoảng sợ, cho dù thế nào lão cũng không ngờ Diệp Thiên Vân lại tàn ác thế này, nháy mắt đã quay lại, đầu lão còn đang tê liệt, trong lòng không có gì ngoài sự kinh ngạc và hoảng sợ. Vừa nhìn thấy thân hình Diệp Thiên Vân dần dần phóng to trong mắt mình liền xuất cước, hoàn toàn là hành động có tính phản xạ
Diệp Thiên Vân đã đợi rất lâu, cùng lúc Trương Thiên Phóng xuất cước, hắn toàn lực đá một cước. Đó là Tróc Cước hắn học được khi bị vây kích ở quán bar, chỉ là thông qua sự cái biến của hắn đã không còn như hình dạng ban đầu.
Hai chân đụng nhau, Trương Thiên Phóng là vô thức đá ra còn Diệp Thiên Vân lại là dùng toàn lực, cố ý coi vô tình, một tiếng kêu đau đớn phát ra, Trương Thiên Phóng quỳ xuống đất, lão cũng không còn bưng mắt, hai tay ôm chân không ngừng lăn lộn.
Diệp Thiên Vân không thể nói là tức giận, cũng không thể nói là vui mừng, chỉ là Tróc Cước này đã trả lại cho lão.
Trương Thiên Phóng không chịu nổi đau đớn, vừa nhìn vẻ mặt Diệp Thiên Vân, lập tức lấy tay chắn trước ngực, nói lớn: "Diệp Thiên Vân, tôi còn có chuyện nói với cậu!. Lẽ nào cậu không biết tôi vì cái gì…."
Diệp Thiên Vân muốn biết, hơn nữa người này nhất định có bí mật, nhưng thời gian không cho phép, nên cho dù muốn biết cũng sẽ không cho Trương Thiên Phóng có thời gian để nói, hắn dùng một lực cực mạnh đá vào người Trương Thiên Phóng.
Trương Thiên Phóng vốn định dụ Diệp Thiên Vân, nhưng lại phát hiện Diệp Thiên Vân không mắc bẫy, chỉ còn lại sự tuyệt vọng hiện lên trong con mắt còn lại.Ngay sau đó, tiếng xương cốt gẫy vụn vang khắp đại sảnh.
Trương Thiên Phóng hình như hơi không dám tin Diệp Thiên Vân để lão chết thế này, cái đầu không còn sức, khẽ lắc, nhưng đa số các bộ phận đều bị phá hỏng, con mắt cũng dần dần trở nên vô hồn, cuối cùng moị thứ kết thúc yên lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lam Thiên nhìn Diệp Thiên Vân tiến tới, run cầm cập, hai người đi tìm Diệp Thiên Vân, kết quả hắn luẩn quẩn một vòng rồi quay lại. Lúc này mới có thể nhìn thấy khả năng tính toán của một người, giờ lão cũng sợ Diệp Thiên Vân coi lão là đồng bọn của Trương Thiên Phóng, nên vội vàng giải thích: "Cái này….Diệp sư đệ…Tôi là…".
Diệp Thiên Vân hơi đâu nghe lão nói, tay hắn ấn dây chắn bảo vệ nhảy xuống, sau đó chạy ra ngoài cửa.Hiện giờ còn có hai người không biết bao giờ thì quay lại, nên hắn rất thận trọng đi xuống dưới lầu, nhưng điều khiến hắn cảm thấy lạ là không phát hiện thấy dấu vết của hai người, một mạch đi xuống dưới lầu.
Sau khi ra ngoài, hắn định bắt xe đi, không ngờ khi đi qua bãi đỗ xe, có một chiêc xe hiện đại màu đỏ đã mở cửa, một cánh tay khẽ vẫy, sau đó một người phụ nữ từ trên xe bước xuống, nói với Diệp Thiên Vân: "Tôi đợi anh nửa ngày rồi, tôi đưa anh về!".
Diệp Thiên Vân nhìn người phụ nữ là Kim Lam Lam, lúc này nàng đã thay trang phục, không nghiêm chỉnh như lúc đi làm, muốn từ chối nhưng cuối cùng lại gật đầu.
Kim Lam Lam hình như cảm thấy phấn khởi có thế mời được Diệp Thiên Vân, nàng liền tự tay mở cửa xe cho Diệp Thiên Vân, rồi đưa tay nói: "Mời"
Diệp Thiên Vân khẽ gật đầu rồi lên xe, ngồi cạnh chỗ điều khiển
Kim Lam Lam nhanh nhẹn cho xe khởi động, rồi đeo cặp kính râm, cười ngọt ngào: "Thiên Vân, bây giờ anh đi đâu?".
Diệp Thiên Vân giờ định đi đâu cũng không rõ, thậm chí Dật Hiên võ quán cũng không đến được, mà thành phố này lại vô cùng xa lạ. Hiện giờ tâm trạng hắn không tốt, cái chết của Trương Thiên Phóng cũng không khiến hắn có được sự thích thú mong muốn ngược lại có một chút mất mát, rút cục vì cái gì hắn cũng không tự nói được, đành dựa về phía sau thở dài nói: "Tùy".