Hàn Băng hôm nay vốn là có ý đến đây để luyện tập, nhưng không ngờ lại gặp được Diệp Thiên Vân, vì thế mà nàng kinh ngạc vô cùng. Kỳ thực, từ ngày Diệp Thiên Vân bỏ đi, nàng đến đây luyện tập cũng không còn được tích cực như trước nữa, chỉ là thỉnh thoảng đến xem một chút mà thôi. Hầu hết các miếng võ ở đây, nàng đều đã học xong hết rồi, người mới học Hình Ý Quyền buộc phải có một thời gian khắc nghiệt dùng để luyện Phách Quyền, mà khi đã có cơ sở vững vàng rồi thì cũng không cần phải luyện tập gắt gao như hồi mới tập nữa, mà chỉ cần tìm một chỗ có thể luyện tập là được rồi, đây là cái lợi nhất của Hình Ý Quyền.
Diệp Thiên Vân hướng về phía Hàn Băng vẫy vẫy tay, sau đó nở một nụ cười, hai người đều là những người bạn khá tốt của nhau, hơn nữa Hàn Băng còn là giáo viên dạy Takewondo của hắn ngày trước, nên quan hệ giữa hai người cũng khá gần gũi.
Hàn Băng tiến đến, rồi đưa mắt dò xét hắn từ trên xuống dưới, trong quãng thời gian này Diệp Thiên Vân thay đổi rất nhiều, tóc hắn ngắn đi khá nhiều, không giống như hồi trước, nhưng ánh mắt của hắn thì vẫn vậy, lạnh lùng sát thủ, tất cả mọi sự việc đều khó có thể làm đôi mắt này của hắn rung động, Hàn Băng nhìn hắn xong liền nhoẻn miệng cười: "Lâu lắm rồi không gặp cậu, lần gặp trước cũng không nhớ là từ bao giờ rồi, hai người chúng ta đều học chung một trường, vậy mà tôi chưa gặp cậu trong trường bao giờ cả!"
Diệp Thiên Vân bận vô cùng, hơn nữa hắn cũng vừa mới từ Hình Ý Môn về, nên cũng chỉ ừ lên một tiếng rồi nói: "Dạo gần đây tôi cũng khá bận, không ở trong trường nữa!"
Bọn Thạch Thanh Sơn cũng rất biết điều, khi thấy Diệp Thiên Vân và Hàn Băng đứng hàn huyên với nhau cũng không dám làm phiền, nên cả lũ âm thầm lùi đi hết, để tạo cho hai người có một khoảng không gian riêng. Tuy bây giờ Thạch Thanh Sơn là quán chủ, và đã có đồ đệ riêng, nhưng mà tính cách thì vẫn như ngày xưa, không hề thay đổi chút nào.
Hàn Băng hiểu rất ít về Diệp Thiên vân, nhưng nàng biết rằng người con trai đang đứng trước mặt nàng lại là một người không hề đơn giản chút nào, hắn ta tầm khoảng hơn hai mươi tuổi đầu, nhưng lại có một bản tính trưởng thành, người lớn hơn nhiều so với tuổi đời của hắn, nhất là sự tự tin đang toát lên từ trên cơ thể của hắn, cộng với đôi mắt lạnh giá như băng, sắc lạnh như lưỡi dao, nó chính là vũ khí sắc bén làm đổ gục biết bao nhiêu cô gái.
Hàn Băng vuốt vuốt mái tóc của mình rồi cười nói: "Tôi đã tốt nghiệp rồi, công việc cũng tìm được rồi, bảo vệ luận văn cũng đã thông qua, ngày hôm nay là buổi cuối cùng tôi đến đây, cũng chỉ là đến xem tình hình một chút thôi!" Đang nói đến đây thì Hàn Băng ngậm luôn miệng lại, không nói thêm câu nào nữa, nàng dường như đang suy tính một điều gì đó.
Diệp Thiên Vân cũng hơi có chút kinh ngạc, tốt nghiệp cũng phải chờ đến tầm tháng sáu, tháng bẩy cơ mà, hắn không khỏi lên tiếng hỏi: "Vẫn còn cả một học kỳ nữa đúng không? Cậu muốn rời khỏi thành phố này sao?" Theo trình độ của Hàn Băng thì nếu nàng sinh sống ở thành phố này, thì tuyệt nhiên không gặp một vấn đề trở ngại nào cả.
Hàn Băng gật gật đầu, lúc này ánh mắt băng giá của nàng đã trở nên hiền hòa đi hơn trước rất nhiều, nàng ngẫm nghĩ đôi chút rồi lại cất tiếng nói: "Học kỳ cuối cũng chẳng có môn gì phải học nữa cả, hơn nữa tôi cũng quen với thầy hướng dẫn, thầy cũng sẽ không làm khó dễ cho tôi, trong thời gian này tôi đã đi Hồng Kông, và làm việc cho một công ty ở đó, bắt đầu một cuộc sống mới."
Diệp Thiên Vân trong lòng hiểu rất rõ vấn đề, Hàn Băng là một cô gái vô cùng tự lập, đức tính của cô lại rất cứng cỏi, kiên cường, theo như hắn được biết thì gia đình của Hàn Băng cũng thuộc vào hàng có thế lực, hắn cảm nhận được Hàn Băng tựa như muốn tách mình ra khỏi sự ràng buộc đó, để đi tìm một cuộc sống mới dành riêng cho mình.
Nét mặt của Hàn Băng bây giờ vô cùng phức tạp, nàng nhìn đồng hồ, rồi ngẩng lên nói: "Thực ra hôm nay tôi đến đây là nói lời từ biệt với Thạch Thanh Sơn, cậu chờ tôi một chút nhé, được không?"
Diệp Thiên Vân cũng hiểu ẩn ý của nàng là gì, nhưng hắn bây giờ đúng là cũng chẳng có việc gì để làm cả, nên cũng đành gật đầu chấp nhận.
Hàn Băng sau khi thấy Diệp Thiên Vân đồng ý xong, liền bước thêm mấy bước đến bên cạnh Thạch Thanh Sơn nói vài câu, rút từ trong cái túi sách của nàng ra một phần quà trao cho Thạch Thanh Sơn, xong đâu đấy rồi nàng liền quay lại bên Diệp Thiên Vân.
Khi nàng đã đến trước mặt của Diệp Thiên Vân, liền cất lên một giọng nói nhẹ nhàng, trìu mến: "Đưa tôi về nhà được không? Hôm nay tôi không muốn luyện tập nữa!" Ánh mắt của nàng giờ đây ánh lên một sự mong mỏi, chờ đợi và Diệp Thiên Vân cũng hiểu ánh mắt của nàng đang mong mỏi điều gì.
Trong lòng của Diệp Thiên Vân lúc này bỗng chốc trở nên nặng chĩu, đường ngăn cách của hắn với Hàn Băng đã vượt quá giới hạn tình bạn thông thường, nhưng Hàn Băng sắp đi xa rồi, hắn cũng nên đưa tiễn nàng chứ, nghĩ vậy bèn đáp: "Được!"
Hai người đi bộ trên đường, nói ra thì thật kỳ lạ, Diệp Thiên Vân và Hàn Băng ngoại trừ việc ăn uống ra, thì hai người còn rất thích tản bộ trên phố, cái này thì đến ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu vì sao họ lại có sở thích như vậy.
Hai người sóng đôi tản bộ đi cùng nhau, nhưng tuyệt nhiên không hề nói với nhau câu nào cả, cứ như vậy đi chừng hơn một giờ đồng hồ, giữa hai người dường như đều chờ đợi người kia lên tiếng trước, nhưng thật đáng tiếc, cả hai đều không chịu đi bước ngoặt quan trọng nhất này.
Khi hai người đi gần đến nơi, thì đột nhiên Hàn Băng dừng chân lại, nghiêng mặt về phía Diệp Thiên Vân rồi dùng ánh mắt sâu thẳm của nàng dò hỏi hắn: "Thiên Vân, cậu có muốn nói câu gì không?"
Diệp Thiên Vân vốn đang im lặng, nhưng đột nhiên bị Hàn Băng hỏi một câu như vậy, thì hắn cảm thấy tựa hồ như mình đang tiếp chiêu với một đại cao thủ võ lâm, tim hắn đập loạn xạ, hắn không hiểu tại sao Hàn Băng lại đột nhiên hỏi hắn như vậy, bởi vì Hàn Băng vốn là một người con gái ít nói, nhưng hôm nay dường như lại thay đổi hoàn toàn, nhất thời cũng không biết nên phải nói ra làm sao cả!
Hàn Băng bèn tháo đôi găng tay có phần dễ thương của nàng ra, sau đó sờ sờ vào đôi tai bị gió lạnh làm cho đông cứng và ửng đỏ của mình, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Thiên Vân, tôi đã từng thầm thương trộm nhớ cậu!"
Diệp Thiên Vân là một cao thủ trong làng võ thuật, nhưng trong tình trường thì hắn lại vô cùng kém cỏi, lúc này đây Diệp Thiên Vân cũng không biết phải ăn nói thế nào cho phải, hắn chỉ biết dùng sự im lặng của mình để trả lời Hàn Băng mà thôi!
Hàn Băng chăm chú, đắm đuối nhìn thẳng vào mặt của Diệp Thiên Vân, trong ánh mắt của nàng ẩn chứa biết bao nhiêu nỗi niềm thương nhớ, nhưng trong thời khắc này nàng đã áp chế, kìm nén được cảm xúc đó của mình xuống, nàng cất tiếng trầm trầm như người ta đang kể chuyện vậy: "Ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi đã biết cậu là một người không bình thường, sau đó lại theo cậu đến quán võ Thành Phong này học võ, rồi cũng đến một ngày kia tôi phát hiện ra rằng, tôi rất thích cậu!"
Hàn Băng xoa xoa hai bàn tay vào nhau nói tiếp: "Tôi không sợ cậu chê cười tôi, tôi nói cho cậu biết rằng, có mấy lần tôi đã nằm mơ về cậu, khi lên lớp, khi đi học võ, khi luyện tập tôi đều có cảm giác nhớ cậu ra diết, hơn nữa càng ngày càng nhớ, càng yêu cậu, thì lại càng cảm thấy cậu thật là thần bí!"
Diệp Thiên Vân đột nhiên cảm thấy có một cảm giác là lạ, một cảm giác khó có thể dùng lời nói để diễn tả ra được, giống như một hòn đá tảng đang đè nén lên con tim của hắn vậy.
Tâm tư của Hàn Băng hiện giờ đang vô cùng xúc động, nàng cố gắng kiềm chế tình cảm của mình, rồi lại nhẹ nhàng nói tiếp: "Cậu biết không? Thật ra chúng ta đều thuộc cùng một tuýp người giống nhau, đều rất ít nói, không thích sự ồn ào, cái này xét trên nhiều phương diện thì đó là một ưu điểm, nhưng nếu đem nó ra để xét về mặt tình cảm thì nó không tốt một chút nào! Hồi trước tôi cũng không để ý đến điều này, nhưng sau khi cậu bỏ đi, thì tôi đột nhiên hiểu ra rằng, tôi phải thổ lộ lòng mình ra cho cậu được biết, chính vì tôi thích cậu nên tôi mới biến thành chủ động như vậy!"
Hàn Băng nói xong thì thấy hai mắt mình đỏ hoe, ánh mắt nàng buồn man mác ngắm nhìn Diệp Thiên Vân đang đứng bất động ở đó hỏi: "Thiên Vân, anh có yêu em không?"
Diệp Thiên Vân đối với Hàn Băng thì có rất nhiều tình cảm khác nhau, thực ra hắn cũng chưa từng nghĩ nhiều về vấn đề này, hắn chỉ đáp lại theo một ý thức phản xạ tự nhiên: "Tôi cũng không biết nữa?"
Hàn Băng tựa hồ như đoán được điều gì đó, nhưng nước mắt của nàng thì lại không cầm nổi, nó cứ lăn dài xuống má, ánh mắt nàng mông lung khó hiểu hỏi lại: "Thiên Vân, anh đừng bỏ qua lời nói từ tận sâu trong trái tim mình nữa, trong đó bây giờ chỉ có hai sự lựa chọn là thích hay không thích mà thôi, không hề có cái gì gọi là không biết hết!"
Ngay sau đó ánh mắt của Hàn Băng tiếp tục thay đổi: "Thực ra, anh yêu hay không yêu em đều không thành vấn đề, những việc như thế này vốn đã qua đi từ lâu rồi, em đột nhiên thấy chán ghét cái thành phố này, tuy là nó rất đẹp, rất tráng lệ, nhưng nó ẩn dấu một nỗi niềm đau khổ trong trái tim em, thế nên em phải rời khỏi nơi này!"
Diệp Thiên Vân bây giờ mới hiểu lý do vì sao Hàn Băng lại muốn rời khỏi thành phố này, hắn nghĩ rằng giờ đây giữa hai người cũng nên có một thứ gì đó, nhưng lại không dám trông mong gì vào chuyện tình cảm cả, một năm trở lại đây Diệp Thiên Vân đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, việc Hàn Băng thổ lộ tình cảm với hắn, làm hắn vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ một cô gái lạnh lùng băng giá như nàng mà tình cảm cũng mãnh liệt như vậy, nhất thời làm cho hắn khó có thể tiếp nhận được.
Diệp Thiên Vân lấy ra từ trong túi một bao khăn giấy, rồi nhẹ nhàng rút ra từ trong đó một chiếc khăn đưa cho Hàn Băng nói: "Lau nước mắt đi!"
Hàn Băng chua chát lắc lắc cái đầu của mình, nàng miễn cưỡng kìm chế những giọt nước mắt đang trực trào ra trên khóe mắt, rồi cười nói: "Thiên Vân, đây có lẽ là lần cuối cùng hai chúng ta gặp mặt nhau, em có một số ý kiến cho anh!"
Diệp Thiên Vân gật gật đầu một cách vô thức, trong lòng hắn bây giờ cũng vô cùng rối bời, hắn phát hiện ra rằng, con tim sắt đá cứng cáp cũng đang như muốn mềm hẳn ra, cái khí thế của những cuộc thử sức, rèn luyện như ở dưới địa ngục giờ đây cũng lẩn trốn đâu hết cả. Bạn đang đọc chuyện tại
Hàn Băng bây giờ trông đã khá hơn hồi nãy rất nhiều, hai mắt của nàng đau đáu nhìn vào Diệp Thiên Vân: "Anh có khả năng kiềm chế bản thân rất cừ, nhưng trong chuyện tình cảm thì anh quá bị động, anh nên biết rằng con người sống trên thế gian này không bao giờ là một người cả. Thực ra em hồi trước cũng giống như anh vậy, nhưng từ khi gặp được anh rồi em mới cảm nhận được cảm giác đó, hy vọng anh có thể đứng đắn xem xét lại tình cảm của chính bản thân mình, kỳ thực có lẽ là anh đã biết rằng em đã yêu anh rồi, nhưng anh lại cứ làm bộ như không biết vậy!"
Hàn Băng không chờ cho Diệp Thiên Vân kịp lên tiếng bào chữa, đã nói thêm: "Hy vọng về sau anh sẽ tìm được người mà anh yêu, lúc đó anh mới hiểu được cảm giác, tâm trạng đau đớn của em lúc này, hy vọng ý kiến này của em sẽ giúp đỡ được anh trong chuyện tình cảm!"
Hàn Băng nói xong phi thẳng người lên phía trước, đến ngay trước mặt của Diệp Thiên Vân, nàng giang rộng hai tay ra ôm lấy thân hình của hắn, nàng kiễng chân lên, vừa vặn đôi mắt của nàng đối chiếu với đôi mắt của hắn, bốn mắt nhìn nhau.
Hàn Băng ôm chặt lấy thân hình của Diệp Thiên Vân một hồi lâu, rồi mới cất lên một giọng nói run run: "Đừng từ chối em được không? Em chỉ muốn có một kỷ niệm, một ký ức tốt đẹp…." Hàn Băng nói xong, hai mắt nàng nhắm luôn lại, hôn luôn lên đôi môi của Diệp Thiên Vân.
Đôi môi của hai người hòa quyện vào nhau, những ký ức của Diệp Thiên Vân đột nhiên chợt ùa về, hắn bắt đầu chìm đắm trong những khoảng khắc trước kia của mình, hai người cứ thế ôm hôn nhau trên con đường được phủ đầy tuyết trắng.
Không biết qua bao lâu, Hàn Băng bỗng nhiên đẩy người của Diệp Thiên Vân lùi lại hai bước, hai mắt chơm chớp nhìn hắn chăm chăm, như là muốn ghi nhớ một điều gì đó, rồi quay người chạy về phía nhà của mình.
Nhưng trên đất tuyết rơi trơn trượt, còn Hàn Băng thì dốc toàn lực để chạy nên đã ngã nhào trên tuyết, nhưng nàng vẫn không hề ngoái đầu lại, nhanh chóng đứng dậy, lau hết nước mắt trên mặt đi rồi chạy đi tiếp…