Diệp Thiên Vân cũng đã giải quyết tương đối ổn thỏa mọi chuyện rồi, bố mẹ là nỗi lo duy nhất của hắn bây giờ cũng đã sắp xếp đâu vào đó nên hắn thấy rất nhẹ nhàng. Hai người đều nghĩ rất thoáng, mặc dù học hành bố mẹ không đòi hỏi gì là một nhẽ nhưng chuyện hai người không bắt hắn phải làm thế này thế kia đã khiến hắn yên tâm hơn nhiều.
Diệp Thiên Vân thật ra rất muốn đi học, muốn trải nghiệm cuộc sống sinh viên, học hỏi những điều có ích cho tương lai nhưng bây giờ chuyện học tập đối với hắn không có ích lắm. Nếu như có thời gian hắn nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, dù sao cũng là một trường top ten toàn quốc. Nếu như chăm chỉ học xong thì sau này sẽ rất có lợi.
Nhưng hắn cũng chỉ có thể thở dài bất lực bởi vì có quá nhiều chuyện, chỉ trong mấy ngày ở Thủy thành đã có bao nhiêu chuyện xảy ra, nếu như hắn không mạnh mẽ thì công phu của hắn có lẽ đã bị phế bỏ rồi.
Nghĩ một cách toàn diện, Diệp Thiên Vân vẫn muốn quay về Hình Ý Môn để học nốt mười hai Hình còn lại, đem tất cả tâm sức của mình để học võ, đây cũng là tâm nguyện của hắn. Tâm nguyện này trước giờ hắn chưa bao giờ quên và cũng sẽ không bao giờ từ bỏ.
Hứa Tình cũng phải đi làm, thời gian nghỉ của cô cũng đã hết rồi, hơn nữa lại còn nghỉ quá mấy ngày, hai người ở với nhau thư giãn hai ngày. Trong mấy ngày này cô không có gì lo lắng cả. Chuyện của bố mẹ Diệp Thanh Vân đều do cô lo liệu nếu không thì hắn đã không thể thoải mái mà ở lại Băng Thành thế này được. Tiến độ tình cảm của hai người quan trọng hơn tất cả.
Diệp Thanh Vân còn đặc biệt đến Thành Phong võ quán nói chuyện với Thạch Thanh Sơn, sự ra đi của Vương Vĩnh Cường là một sự tác động lớn đối với Thành Phong võ quán và Thạch Thanh Sơn dù là về mặt tinh thần hay vật chất. Không có sự trợ giúp của Vương Vĩnh Cường, Thành Phong võ quán thiếu đi trợ giúp về kinh tế và sức mạnh.
Võ quán vốn dĩ không thể tự duy trì được nên chỉ có thể dựa vào một thế lực khác nếu không thì không thể trở thành võ quán lớn được.
Diệp Thanh Vân cũng an ủi Thạch Thanh Sơn, nếu như có vấn đề gì thì hắn có thể giúp đỡ được thì hắn sẵn sàng. Sức mạnh của Diệp Thiên Vân chính là thứ mà võ quán đang thiếu vì sau hắn là võ lâm là Hình Ý Môn. Võ quán mà được có cái nền là võ lâm thì tất nhiên sẽ khác hoàn toàn.
Chỉ là danh tiếng của hắn trong võ lâm không được tốt, hơn nữa kẻ thù có thể nói là ở khắp mọi nơi nên nếu như cho hắn lên võ đài thì ngày mở võ quán chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền phức.
Nên hắn đành phải giấu mình đứng sau bức rèm, những mâu thuẫn trong xã hội hắn không quan tâm nhưng nếu như đó là vấn đề của võ lâm thì hắn sẽ dùng cách đơn giản và trực tiếp nhất để giải quyết vấn đề.
Ngoài Thành Phong võ quán ra, chỉ còn lại công ty bất động sản của Vương Trác Kỳ và Thiên Vân. Lúc này Diệp Thiên Vân đã tính toán kĩ rồi, tham vọng của hắn với tiền bạc không lớn và Vương Trác Kỳ cũng đã có thể có một cuộc sống an nhàn nên hắn cũng không muốn Vương Trác Kỳ vướng vào con đường võ lâm, chỉ cần không phải lo ăn lo mặc còn những cái khác thì đành phải trông chờ vào chính mình thôi.
Vương Trác Kỳ sau khi có được một nửa cổ phần thì coi công ty như là nhà của hắn. Hắn vốn dĩ là người sớm đã vào đời nên rất coi trọng đồng tiền, hắn cũng rất cảm kích vì Diệp Thanh Vân đã tặng hắn một khoản không nhỏ nên mỗi giây mỗi phút hắn đều ở đây. Trước kia hi vọng đối với hắn quá là nực cười, con người trưởng thành rồi, có thực lực rồi vậy thì ham muốn cũng theo đó mà dâng lên, chắc chắn là sẽ vượt qua cái mốc của hiện tại.
Ngày Diệp Thanh Vân trở về Hình Ý Môn cũng là ngày tết. Hắn gọi điện cho Tiêu Sắt trước, hắn vẫn chưa biết tình hình của Hình Ý Môn thế nào nên Tiêu Sắt trở thành nguồn tin duy nhất của hắn.
Tiêu Sắt đã khỏe hơn trước nhiều rồi, có thể xuống đất luyện võ, chỉ là không thể dùng lực mạnh thôi bởi vì vết thương trước ngực vẫn chưa bình phục hẳn, đối với Tiêu Sắt mà nói như thế đã là tốt lắm rồi. Hắn đích thân ra đón Diệp Thiên Vân và cũng không vội trở về Hình Ý Môn.
Hai người ngồi ở phòng cà phê của khách sạn quốc tế Di Thành nói chuyện, Tiêu Sắt nhìn Diệp Thiên Vân một lượt rồi nói:" Tiểu sư đệ, đệ gần đây xem ra sắc mặt cũng khá, mấy tháng không gặp rồi, công phu đã tiến bộ rồi chứ hả?"
Công phu của Diệp Thiên Vân ngày một tiến bộ, tốc độ ngày càng nhanh. Kim Chung Tráo của hắn luyện ở Thủy Thành mới chỉ có một tháng mà đã lên đến cấp năm, chỉ còn thiếu một cơ hội nữa là có thể bước sang một lĩnh vực khác, một thế giới mới. Hắn rất khiêm tốn lắc đầu nói: " Cũng được, có chút tiến bộ. Sư huynh vết thương của huynh sao rồi?"
Tiêu Sắt uống một ngụm cà phê đặc nói: " Chỉ là những ngày trời âm u có chút ngột ngạt không thể thở được thôi. Những thứ khác thì không có gì. Một chưởng này cho ta một bài học. Hình Ý Môn cũng không an toàn như ta nghĩ, chỉ trách võ công của ta quá kém nếu không thì đã không bị đánh đến mức này."
Trời âm u đổ mưa vết thương đau, vậy thì có thể coi đó là gốc rễ của căn bệnh, người luyện võ sợ nhất là những chuyện như thế này, bị người khác đánh trúng điểm yếu coi như là võ công đã bị phế rồi. Nếu như muốn luyện tập lâu dài thì phải chú ý đến sức khỏe không thể để bị thương nữa.
Diệp Thiên Vân nghĩ một lát rồi nói: " Vậy thì huynh luyện Ngũ Hình Quyền đi, vết thương sẽ mau chóng bình phục thôi. Đúng rồi, nói chuyện ở Hình Ý Môn chúng ta có phải là tốt hơn không, nói chuyện ở đây có chút không quen?"
Tiêu Sắt cười khổ nói: " Ta cũng muốn quay về nhưng Hình Ý Môn ngày một yếu đi, bây giờ người của Tây Phái lúc nào cũng lôi chuyện ngày hôm đó ra, bắt cha ta phải giao đệ ra, ta làm sao dám để đệ quay về. Chỉ cần đệ lộ diện thì nhất định sẽ có chuyện xảy ra, phiền phức cũng theo đó mà tới. Ta cũng là vì nghĩ cho tính cách của đệ, chuyện như thế này tốt nhất nên tránh đi nếu không thì rắc rối lại bắt đầu thôi."
Diệp Thiên Vân nghe xong tức giận sôi máu, đấu tranh nội tâm chính là không để cho bọn chúng yên thân, quan trọng nhất là kẻ châm ngòi lại là hắn, nếu lộ diên, vậy thì hắn sẽ bị kéo vào nên hắn nhướng mày nói: " Lẽ nào bây giờ đệ không thể trở lại Hình Ý Môn?
Tiêu Sắt khoát tay sau đó dựa lưng vào sô pha nói: " Tất nhiên là không phải vậy nhưng đợi trời tối hãy về đó, ta thấy đệ cũng không muốn bị kéo vào chuyện này. Chỉ cần đệ ra sau núi, là an toàn rồi, ít nhất nơi đó Tây Phái không dám tới gây sự."
Nói xong mặt hắn có chút mệt mỏi thở dài nói: " Đại chiến chắc chắn là không thể tránh khỏi, chỉ cần đệ luyện công phu cho giỏi xem đến lúc đấy còn kẻ nào dám đối xử không ra gì với đệ. Bây giờ ở Hình Ý Môn tên của đệ hot lắm đấy, Hình Ý ma đã trở nên rất nổi tiếng, thậm chí ngay cả bên ngoài cũng biết cơ nên muốn động đến đệ chắc là cũng phải cân nhắc.
Diệp Thiên Vân biết chuyện này, lần trước bảo vệ của Hàn Tông Nhân còn nhắc tới vậy thì bên ngoài sớm đã biết chuyện này rồi. hắn nhấp một ngụm cà phê, biệt danh người khác đặt nhất định không hay.
Tiêu Sắt nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài nói: " Ta rất nhớ Hình Ý Môn trước kia, lúc đó mấy môn phái không căng thẳng như bây giờ, gặp nhau còn có thể chào hỏi rất nhiệt tình nhưng bây giờ gặp nhau thì cúi mặt lảng tránh. Hình Ý Môn chắc là xong rồi."
Diệp Thiên Vân nghĩ một hồi lâu mới nói: " Hình Ý Môn chúng ta không phải là vẫn còn mấy vị tông sư đời thứ nhất sao? Bọn họ lẽ nào không thể ngăn chặn được chuyện này?"
Tiêu Sắt bình tĩnh cúi đầu nói: " Đời thứ nhất của Hình Ý Môn không những không quản mà công phu cũng chỉ truyền cho một nửa nên bây đời thứ hai mới như vậy. Đệ có cơ hội được chân truyền vậy thì đừng có bỏ lỡ cơ hội. Ra sau núi đệ học được những gì rồi?"
Diệp Thiên Vân cũng không muốn giấu nên nói: " Học được Thập Nhị Hình, chẳng còn cái gì khác, những thứ có thể học rất ít."
Tiêu Sắt " Ừ" một tiếng rồi gật đầu nói: " Cũng đúng nhưng mặc dù không có gì nhưng vẫn còn tốt hơn ở trong môn phái. Có người dạy với không có người dạy hoàn toàn khác nhau. Công phu của đệ Trung Mạch chúng ta tiếp tục luyện thì rất khó mà đạt được tiến bộ, nhiều nhất cũng chỉ là cùng các sư thúc luyện đến một trình độ nào đó thôi, nhưng sau núi thì khác, ta tin đệ hiểu điều này."
Diệp Thiên Vân biết điều đó, mấy năm nay hắn toàn tự học là chính. Có thể nói khả năng tự học của hắn rất tốt nhưng cũng phải đi rất nhiều đường vòng, mất rất nhiều thời gian.
Buổi tối mới được về Hình Ý Môn khiến Diệp Thiên Vân có chút khó chịu, hắn không thích trốn tránh như thế nhưng chuyện đã đến mức này thì cũng không còn cách nào khác. Để luyện võ thuật hắn chỉ còn cách né tránh nếu không thì toàn bộ công sức dồn vào để chiến đấu vì thứ mà hắn yêu thích coi như công toi.
Hai người ngồi trong khách sạn năm sao nói chuyện mãi đến 11h tối thì hai người trở về Hình Ý Môn.
Sau khi trở về, Diệp Thiên Vân mới phát hiện có gì đó khác lạ. Trước cửa Hình Ý Môn có treo đèn lồng đỏ, có không khí của ngày tết, mùa đông ở đây cũng không lạnh như ở Băng Thành nhưng bên ngoài đến một người cũng không có. Bất luận là về mặt thời gian hay là thời tiết, thì đây là lúc lạnh nhất ở Hình Ý Môn nên hai người cũng chẳng để ý đến điều gì, tiến thẳng vào Hình Ý Môn.
Tiêu Sắt tiễn hắn đến sau núi xong thì chắp tay nói: "Tiểu sư đệ, ở đó luyện tập chăm chỉ đến lúc được ra ngoài chúng ta lại tụ họp. Nếu như có chuyện gì ta sẽ nhờ Vương Thủ Nghiệp chuyển thư cho đệ. Nhất định phải luyện tốt võ thuật đấy, ta đi trước đây."
Diệp Thiên Vân cũng đáp lễ rồi đi về sau núi.Trong suốt hai tháng hắn đều kiên trì luyện tập Kim Chung Tráo và Hình Ý Quyền ở Băng Thành, hai loại công phu này có thể coi là có chút tiến bộ rồi. Nhị Hình của Thập Nhị Hình không chỉ luyện tập lúc bình thường mà còn cả trong lúc chiến đấu, rất có sức uy hiếp nên hắn rất hi vọng vào Thập Nhị Hình.
Diệp Thiên Vân đến trước cửa phòng mình thì phát hiện ra phòng khách vẫn sáng đèn nên hắn đẩy cửa bước vào vừa bước vào thì nhìn thấy một cảnh rất kinh ngạc.
Lý Thiên Kiêu tay cầm kiếm, luyện võ ở trong phòng, đường kiếm rất đẹp hơn nữa trên người cô ta cũng chỉ khoác một bộ quần áo ngủ mỏng, đôi chân trắng như ngọc lúc ẩn lúc hiện, cơ thể quyến rũ không chút che đậy lọt vào tầm nhìn của hắn khiến hắn xao động.