Nếu nói đến đánh cờ thì Diệp Thiên Vân không phải là tay cừ, hắn hoàn toàn không để tâm vào việc đánh cờ và tiếp xúc thì càng ít hơn nên đánh cờ đối với hắn là một thách thức lớn nhưng hắn cũng biết Mã đi theo hình chữ nhật, Tượng đi hình ô vuông, vẫn may là còn biết chút ít.
Diệp Thiên Vân vừa nhìn Đinh Lão Quái vừa đánh cờ. Hắn rất tò mò vì hắn cũng đã ở sau núi một thời gian không phải là ngắn có một số chuyện rất thú vị nếu như không phải vì lộ ra ngoài thì rất khó phát hiện ra.
Uy vọng của Vô Vi Đạo Nhân rất cao dường như trong mắt mấy người đó lời nói của ông ta rất đáng tin. Lý Tông Hồ thì lại trầm tính nhưng lời nói rất có trọng lượng. Ưng Lão Quái thì rất cổ quái, luôn khiến cho người ta cảm thấy ông ta hơn hẳn người khác một cái đầu chỉ là không có ai quan tâm đến ông ta thôi. Người đặc sắc nhất phải là Đinh Lão Quái không ai dám chọc giận ông ta, hơn nữa tính cách của ông ta cũng rất tốt, bình thường rất thích đấu khẩu với người khác nên mỗi lần tiếp xúc Thiên Vân đều cảm thấy bất ngờ.
Hai người ngồi đánh cờ một hồi, Diệp Thiên Vân thở dài,số lần hắn chơi cờ chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng Đinh Lão Quái thì ngày nào cũng chơi cờ nhưng hắn với ông ta cũng người tám lạng kẻ nửa cân, Diệp Thiên Vân đánh với ông ta ba ván thì thắng hai ván
Sau mười ván, Đinh Lão Quái hất bàn cờ tức giận nói: " Tên nhóc này được lắm, không nhìn ra ngươi cũng có tài đánh cờ nhưng lại không dám đánh thắng ta." Giọng nói của ông ta trở nên đanh thép nên bất giác ho hai tiếng che giấu.
Diệp Thiên Vân cũng không dám xem thường tài đánh cờ của Ngô Hạo Thiên nhưng đánh trong một thời gian dài với đối thủ như Đinh Lão Quái khiến hắn muốn cười phá lên nhưng trước mặt Đinh Lão Quái quả thật hắn không cười nổi, hắn đứng lên nói: " Đánh cờ là để dưỡng tính luyện công phu. Đinh Lão Quái không thể không biết rằng thua rồi mà vẫn còn phải cười trừ. Đinh Lão Quái chắc không cần phải như thế?"
Đinh Lão Quái nghe Diệp Thiên Vân nói cũng có lí nên cũng cười nói: " Sao ta lại không biết chứ, xem ra ngươi gan cũng to đấy, ta và bọn họ không giống nhau, nếu như ngươi muốn theo học ta thì cũng rất đơn giản thôi."
Diệp Thiên Vân nghe xong thấy mình đã thành công một nửa. Thật ra hắn chưa từng làm qua mấy việc này nhưng hắn có lòng tin với sự đề cử của Vô Vi Đạo Nhân và mấy lời nói tốt của mấy người kia thì Đinh Lão Quái nhất định sẽ dạy hắn nhưng có thể học được bao nhiêu thì còn phải xem sự thành tâm của Đinh Lão Quái.
Đinh Lão Quái chậm rãi nói: " Long Hình thật ra một nửa là trên thân pháp, ngươi học thì cũng đơn giản thôi nhưng có thể vận dụng được không thì phải xem ngươi nắm bắt được bao nhiêu." Ông ta vừa nói vừa cười, quay người.
Sau cái cột vang lên một tràng âm thanh như tiếng hạt đậu nổ, lách tách vang lên, đương nhiên âm thanh không lớn, giống như âm thanh khi bẻ đốt ngón tay.
Diệp Thiên Vân nghe thấy âm thanh đó thì chợt nhớ lại đã từng nghe ai đó nói rằng luyện Long Hình thành công khi mới khởi động cơ thể đã phát ra tiếng động. Trong xương cốt của cơ thể thì cột sống có hình dáng giống rồng nhất và công phu Long Hình luyện đến trình độ này quả thật hiếm có, hầu hết đều chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Rất nhiều người chưa từng nhìn thấy hiện tượng này, trước sau gì cũng nghĩ là bị lừa, không ngờ hắn lại có cơ hội được nhìn công phu này nên rất cảm kích.
Đinh Lão Quái cười lớn. Lúc này ông ta không thể khống chế được những âm thanh the thé chói tao vang lên khiến cho người ta nghe xong thấy thật khó chịu. Ông ta không biết tại sao lại thả lỏng cơ thể, bình thản nói: " Ngươi phải biết Long Hình không phải là ngày một ngày hai mà luyện thành được. Trong Thập Nhị Hình thì Long Hình khó, đối luyện khó, luyện tốt khó, ngươi phải vượt qua được ba cấp khó này mới có thể cảm nhận được sự kì diệu của nó.
Ông ta bình tĩnh nói: " Mấy người bọn họ đều đã đề cử ngươi, vậy thì ta nghĩ chắc họ không nhìn nhầm. Công phu Long Hình ta dạy cho người khác không phải ai cũng luyện được. Việc này phải dựa vào những gì đã tích lũy được trong nhiều năm nên về cơ bản vẫn nằm trong Ngũ Hình Quyền, nếu như ngươi luyện tốt thì khi luyện Long Hình sẽ rất thuận lợi. Nếu như không chắc thì khó như lên trời.
Diệp Thiên Vân cũng hiểu điều này, hắn đã từng nghe Vô Vi Đạo Nhân nói qua, mười hai quyền của Hình Ý Quyền đều từ mẫu quyền " Ngũ Hành Quyền" mà ra. Hình Ý mẫu quyền " Ngũ Hành Quyền" yêu cầu sáu hợp làm một, một âm một dương, sáu là do mười hai chữ số biến hóa thành và những chữ số khác, mô phỏng đặc điểm của động tác của mười hai loài động vật, tiếp thu những kĩ năng đặc sắc nhất của chúng trong chiến đấu và săn mồi. Giống như Kì Hình, Thủ Kì Ý, Ý Tượng Hình, Hình Tùy Ý Chuyển, Ý Chí Hình Sinh, đều biến những động tác của động vật thành những kĩ năng của con người. Hiệu quả rất cao và hữu dụng với con người.
Đinh Lão Quái cười hì hì nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy có gì đó buồn rầu, ông ta không giấu diếm nói: " Ta là người tàn tật, từ sau khi bị thương, luyện Long Hình chỉ có thể luyện ra âm tính, âm thì dù thế nào cũng khó mà luyện tốt được. Mười hai hình phụ nữ luyện không được tinh túy, người tàn tật cũng vậy không thể luyện đến đỉnh cao của nó, ta cố hết sức thì cũng chỉ là một con rồng nhỏ. Nếu như thật sự muốn luyện thành rồng thực sự thì khí dương trong người phải rất mạnh, không gì có thể so sánh được nếu không thì rồng sẽ không có " thế" thiếu đi một nửa uy lực nên rồng của ta có thiếu sót, thậm chí không bằng con rắn. Nghe nói ngươi luyện qua Kim Chung Tráo, đó cũng là một công phu tốt nếu như có thể hợp nhất với Long Hổ Ưng thì không cần ta phải nói ngươi cũng biết được uy lực của nó, lấy khí dương phát ra đó mới là công phu của một trang nam tử.
Diệp Thiên Vân ngước mắt nhìn thì phát hiện ra Đinh Lão Quái đang nhìn xuống, nên hắn cũng không thể không thở dài, hắn luyện Kim Chung Tráo có điểm tốt cũng có điểm không tốt nhưng từ ánh mắt của Đinh Lão Quái hắn phát hiện ra hắn vẫn còn tốt hơn ông ta nhiều.
Đinh Lão Quái nhìn lên trời, lúc này trời rất lạnh nhưng ông ta vẫn mặc cái áo bông đó, hai người đứng trong sân đã được một lát. Ông ta liếc nhìn Diệp Thiên Vân nói: " Công phu dạy thì ta đã dạy rồi nhưng thật ra truyền cho ai cũng là truyền ta chỉ hi vọng một ngày nào đó có thể nhìn thấy rồng chân chính, hiểu chứ?"
Diệp Thiên Vân gật gật đầu, nguyện vọng lớn nhất của Đinh Lão Quái có lẽ là nhìn thấy rồng chân chính nên hắn đáp: " Xin hãy yên tâm, con sẽ học tốt." Bạn đang đọc chuyện tại
Đinh lão Quái cũng không nói nhiều nữa: " Hình ý Quyền về hình thức nhấn mạnh thể hiện bốn hình tượng, đó là hình ảnh của bốn con vật và rồng là một trong số đó. Nó vừa mang Thúc Cốt Chi Pháp ( Cách khống chế xương cốt ) vừa mang Triết Long Chi Năng ( Uốn lượn như rồng) và Tam Khúc Chi Tài ( Khả năng cong gập người) và Phi Đằng Chi Kĩ (Kĩ năng bay lên). Hình Ý quyền nhấn mạnh thể hiện cơ thể rồng vì khi mà gập người giống như rồng uốn mình thì có ý nghĩa là chờ đợi. Trong khi chiến đấu tấn công, có tư thế đẹp khi thăng thiên của rồng. Uốn mình là để tăng tốc độ, nuốt vào là để tăng cường sức mạnh, không có sự tập trung sức mạnh thì không thể phát lực được, không có tư thế nuốt lực thì không thể bay lên được, không có Tam Khúc Chi Tài thì không thể biến hóa linh hoạt được nên trong mỗi động tác chuyển ngoặt của Hình Ý Quyền đều thể hiện đặc điểm của rồng.
Diệp Thiên Vân đã nghe những điều này từ Vô Vi Đạo Nhân khi mới bắt đầu học Hổ Hình nhưng hắn vẫn cứ như ngồi nghe chuyện lịch sử vậy, mặc dù rất ý nghĩa nhưng không học được gì nhưng luyện rồi mới biết đó chính là những lời chỉ dẫn tốt nhất. Cơ thể con người đều thể hiện theo phương hướng đó, những lời này là phương hướng để luyện Long Hình chỉ cần là luyện Long Hình thì đều phải ngẫm nghĩ câu nói này.
Đinh Lão Quái dừng lại một chút rồi đột nhiên nói: " Ngươi nhớ kĩ những lời này, ta không nói lại đâu." Sau đó ông ta nói tiếp: " Những điều có liên quan đến Long quyền chỉ là Long Quyền ít hơn Hổ Quyền hai thế thôi, Triết Long Phục Địa, Phản Thân Long Hình, lão Long Ngọa Đạo, Khiêu Bộ Long Hình, Triết Long Phản Thân, Thanh Long Xuất Thủy.
Diệp Thiên Vân rất căng thẳng, Long Hình có sáu thức, nếu như học được Long Hổ Ưng thì những thứ này hắn cũng phải mất một thời gian để nghiên cứu, cùng với sự tiến bộ của Kim Chung Tráo, công phu của hắn sẽ ngày một cao đến mức độ nào thì vẫn chưa rõ nhưng tiến bộ chắc chắn là không nhỏ.
Ngô Hạo Thiên đi tới trong lúc Đinh Lão Quái đang giảng bài cho Diệp Thiên Vân, ông ta cũng đứng im lắng nghe, cũng thấy thú vị, có lúc ông ta còn tự suy nghĩ.
Đinh Lão Quái vốn dĩ không để tâm, ông ta cứ giảng như bình thường, ngay cả Diệp thiên Vân nghe hay không ông ta cũng không để ý, hoàn toàn tập trung vào Long Hình vừa giới thiệu chiêu thức vừa làm ví dụ.
Diệp Thiên Vân không ngừng tiếp thu kiến thức, vẫn may hắn khác với người khác nếu không chắc với tốc độ này người bình thường khó mà hiểu được.
Đinh Lão Quái nói liền một mạch sau đó mới tổng kết: " Pháp bộ của Long Hình chủ yếu là trực diện tấn công bốn phía, nghiêng chủ yếu tấn công nghiêng bốn phía, trong pháp luyện và pháp kĩ thì Phản Thân Long Hình, Lão Long Ngọa Đạo, Tả Thế Long Hình, Hữu Thế Long Hình, Thanh Long Xuất Thủy đều thể hiện đủ điểm khởi đầu và kết thúc, chủ yếu là nắm bắt được sự biến hóa của quyền.
Vận dụng những kĩ pháp nhấc lên rồi quay chân như: nhử, đưa chân, đá. Chân hạ xuống vận dụng các kĩ pháp: cắt, dẫm, đạp, nhìn đầu gối mà nâng, nhìn chân mà hạ, nhìn bụng mà nâng, nhìn đầu gối mà hạ. Nâng lên như rồng bay lượn lên trời, phải nhanh mạnh. Hạ xuống thì như rồng chui xuống mặt nước, có sức mạnh không thể ngăn cản được.
Ông ta nói tiếp: " Nếu ngươi muốn tìm một người để luyện công thì Ngô Hạo Thiên là một sự lựa chọn tốt đấy, nếu ngươi muốn học được công phu thật sự thì luyện với ông ta đi, bây giờ khổ chút không sao chỉ cần ngươi luyện công phu tốt rồi vậy thì sau này có thể sống lâu hơn."
Ngô Hạo Thiên gật đầu nói: " Đến đây cùng luyện nào. Có Kim Chung Tráo hỗ trợ chỉ cần không phải là bị thương nặng, thương ngoài gia thì không vấn đề gì."
Ông ta dường như đã thống nhất với Đinh lão Quái từ trước, nói xong liền quay sang Diệp Thiên Vân: " Muốn học công phu thật sự thì không chịu khổ không được." Nói xong bước chân chuyển động, người đã tiến lại gần.
Diệp Thiên Vân trong lòng tràn ngập tình cảm lưu luyến với gia đình hắn, bởi vì nơi này hắn đã từng có những kỉ niệm đẹp đẽ, cha mẹ tất cả đều đã ở thế giới kia, đối với hắn mà nói đó là chuyện bi thảm nhất rồi.
Nhưng làm cho người ta vui mừng chính là Diệp Thiên Vân đã sớm học được cách tự lập, hơn nữa có thể đứng giữa võ lâm hiểm ác mà không bị đốn ngã, hắn đã quen với chuyện sanh tử, nhưng đối với chuyện bất ngờ này vẫn có chút khó có thể tiếp nhận.
Hứa Tình giúp đỡ hắn giải quyết mọi chuyện một cách chu đáo, trong lòng cô ta coi Diệp Thiên Vân như một người luôn bên cạnh mình, hơn nữa trong lòng cô ta luôn có mong muốn bảo vệ cho hắn..
Hai người chia tay tại sân bay, Hứa Tình phải quay về nhà một chuyến, còn Diệp Thiên Vân thì trở lại trường học, hơn nữa hắn cũng không dự định quay về Hình Ý Môn, đối với võ lâm hắn đã cảm thấy chán ghét rồi. Có lẽ chỉ có trường học mới có thể xóa bỏ mọi sự chán ghét của hắn với võ lâm.
Ba tháng tới, cũng là mùa xuân, Diệp Thiên Vân lại lần nữa bước trên con đường đi tìm tri thức, đối với gia nhập võ lâm mà nói, trường học là một nơi yên tĩnh hơn nhiều. Hắn không chỉ vì tránh né võ lâm, mà quan trọng hơn là muốn hoàn thành tâm nguyện của cha hắn, từ mặt nào mà nói thì cũng đều có ích cho hắn.
Vừa về đến trường, mấy người bạn cùng phòng ai cũng vui mừng khi thấy hắn. Lưu Tùng nhìn thấy Diệp Thiên Vân tới không khỏi vui mừng cười ha ha nói:" Thiên Vân, con người cậu luôn luôn như vậy, học kì nào cũng đến ghi danh nhưng mà sau đó lại biến mất không dấu vết, một học kì không thấy cậu đâu, tôi nhớ cậu quá."
Vương Bằng cũng phụ họa nói:" Đúng mà, học kì này cậu mới chỉ đến có hai ngày, sau đó là biến mất tăm, có bài hát tên là " Người đàn ông như gió." Đúng là rất phù hợp với cậu!"
Diệp Thiên Vân trầm ngâm một lát, hắn cũng đang cố gắng quên đi mọi chuyện không vui nên cũng cố gắng khiến cho mình nghĩ đến chuyện khác, hòa nhập vào cuộc sống ở trường học. Hắn phát hiện Vương Bằng và Lưu Tùng đã lại hòa thuận như lúc ban đầu không khỏi cười cười nói:" Tôi dự định sẽ học xong đại học, tôi sẽ không bỏ học nữa đâu.."
Mấy người trong phòng nhìn hắn không khỏi ngạc nhiên. Bởi vì Diệp Thiên Vân đã nghỉ học một năm rồi, lần này lại đột nhiên nói ra những lời như vậy. Bọn họ đều biết tính cách của Diệp Thiên Vân, chỉ cần nói là sẽ làm được, trong lúc nhất thời mấy người cũng ngây ngẩn cả người ra.
Diệp Thiên Vân nhìn bọn họ khẽ cười rồi cười nói:" Học đại học kỳ thật cũng rất tốt, phiêu bạt bảo lâu như vậy rồi, luôn cảm thấy có gì đó không an tâm, cuộc sống của trường học vẫn khiến cho tôi thấy nuối tiếc."
Vương Bằng ở bên cạnh nói thầm nói:" Thiên Vân, tiền cậu cũng kiếm đủ rồi, nên lại trở lịa trường học. Học kì trước tôi nghe người ta nói cậu đi một con Q 7 tới, bây giờ cậu đáng giá bao nhiêu tiền hả?"
Diệp Thiên Vân làm bộ không nghe thấy. Nhưng Lưu Tùng lại ở bên cạnh thở dài nói:" So sánh làm gì cho mệt, cậu trở về rồi thì tôi làm sao tán gái được nữa đây, tôi nghĩ cậu cứ như học kì trước đi, đến báo danh rồi thôi."
Trần Nhiên cười khúc khích nói:" Thiên Vân, trở về cũng tốt mà, phòng chúng ta có một đại gia. Sau này đi ra ngoài ăn cơm có người trả tiền, các cậu không cảm thấy đây là chuyện hạnh phúc nhất trần đời sao?"
Hắn nói xong mọi người trong phòng đều lớn tiếng hoan hô. Diệp Thiên Vân mặc dù không thường đến đây nhưng cũng được mọi người yêu quí, ít nhất chi tiền rất hào phóng nên được mọi người rất hoan nghênh.
Cứ như vậy Diệp Thiên Vân bắt đầu cuộc sống ở trường của hắn, mỗi buổi hắn đều đi học đầy đủ, không có bài tập thì hắn trở về luyện tập quyền pháp, hắn mặc dù đã rời khỏi võ lâm, nhưng cả đời này hắn không thể tách khỏi võ đạo. Hai lĩnh vực này có thể phân ra, giống như cuộc sống trước kia của hắn, luôn giữ im lặng, tính tình lãnh đạm, những người không quên biết vẫn là không quen biết.
Với cái đầu của hắn thì những thứ trên lớp rất đơn giản chỉ cần đọc một lần là nhớ, hắn hoàn toàn có thể nắm rõ tất cả, cho nên sau khi học xong hắn đến thư viện tự mình học một số thứ mới, đối với hắn mà nói cũng là để hoàn thiện mình.
Lớp học tự nhiên có thêm một người, khiến cho không các bạn cùng thầy giáo quan tâm, nhất là giáo sư Vương Cửu Vân,từ khi Diệp Thiên Vân đi học ông ta luôn để ý hắn, nhưng Diệp Thiên Vân rất ít lộ diện, điều này làm cho ông ta trong quá trình phát hiện nhân tài có một chút thất vọng, có
không ít người tài hoa, nhưng chuyên tâm học tập thì lại rất ít.
Lần này Diệp Thiên Vân trở lại trường học, khiến cho ông ta thấy được hy vọng. Quan sát một khoảng thời gian, phát hiện Diệp Thiên Vân tiết nào cũng đến, hơn nữa tiết nào cũng chăm chú nghe giảng, khiến cho ông ta vô cùng vui mừng, bắt đầu có ý muốn bồi dưỡng hắn.
Diệp Thiên Vân rất thích cuộc sống giản dị như vậy, Hình Ý Môn ngoài Tiêu Sắt gọi điện cho hắn ra, hắn cùng với Tiêu Sắt đều thống nhất, hắn không đến Hình Ý Môn nữa.
Diệp Thiên Vân bây giờ cũng hoàn toàn không sợ các môn phái võ lâm khác tìm đến, hắn bây giờ là một kẻ thảm hại, ngay cả gia đình mất đi, hắn không muốn gây sự với kẻ khác, cũng không hy vọng người khác tìm tới hắn. Nhưng kỳ quái chính là tựa hồ Diệp Thiên Vân và kẻ thù đều có ý nghĩ giống nhau, để cho hắn qua sống cuộc sống yên bình.
Sau khi giáo sư Cửu Vân giảng bài xong, Diệp Thiên Vân cùng các bạn cùng phòng đi ra, hắn dự định đến thư viện đọc sách, không ngờ lại bị Kỳ Giai Trữ cản đường, điều này làm cho hắn có chút bất ngờ.
Kỳ Giai Trữ còn tưởng rằng Diệp Thiên Vân lại đến hai ngày rồi không đi học nữa, không ngờ ngày nào cũng gặp hắn, cô ta nhìn Diệp Thiên Vân thấp giọng nói:" Diệp Thiên Vân. Chúng ta nói chuyện chút được không?"
Lưu Tùng ở bên cạnh cười xấu xa nói:" Ai, ya, Không bạn học cùng nhau còn cản đường cướp bóc, thật là….. ".
Kỳ Giai Trữ vốn là muốn thấp giọng nói nhưng không ngờ lại bị Lưu Tùng chơi đểu, nổi giận trừng mắt nói:" Lưu Tùng, anh dám nói thêm một câu nào nữa tôi xé toác miệng anh ra."
Cô ta vừa nổi giận thì mấy người bọn họ cũng không ai dám nói gì thêm, chỉ vỗ vai Diệp Thiên Vân nói:" Được rồi, bảo trọng nhé, cậu hi sinh một chút vì sự an toàn của mọi người, bọn này phắn trước đây!" Nói xong bọn họ cũng nhanh chóng mà chạy mất.
Trong lúc nhất thời chỉ còn lại có hai người, Kỳ Giai Trữ nhìn Diệp Thiên Vân nói:" Đi theo tôi, tôi muốn nói chuyện với anh chút!"
Diệp Thiên Vân suy nghĩ một chút cũng muốn nói chuyện cùng cô ta, sau khi quay về trường học hắn luôn tránh né Kỳ Giai Trữ, bởi vì hai người trong lúc đó quả thật có một chút bất đồng. Nguồn tại ện FULL
Ước chừng mười phút sau, Kỳ Giai Trữ đưa hắn tới chỗ ở của cô ta, đây là phòng của cô ta, Diệp Thiên Vân nhìn chung quanh một lượt sau đó liền ngồi xuống ghế sa .
Kỳ Giai Trữ đã đưa hắn đến đây thì cũng không phải vội, cô ta đến phòng khác thay quần áo, rồi sau đó mới ngồi xuống chiếc giường đối diện Diệp Thiên Vân, không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân kỳ thật cũng đang nhìn cô ta, Kỳ Giai Trữ trở nên hấp dẫn hơn nhiều rồi, nếu như cô ta không mở miệng nói thì đúng là rất ra dáng con gái, không hề giống cô gái trước kia nữa rồi, khi hắn không ở đây cô ta đã thay đổi nhiều. Tóc tết buộc nơ con bướm, lông mi dài,cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh như hoa anh đào, khiến cho người ta muốn nếm thử.
Kỳ Giai Trữ bị ánh mắt của Diệp Thiên Vân nhìn chăm chú làm cho xấu hổ, cô ta cố ý nghiêng đầu, chậm rãi nói:" Thiên Vân, lần trước tại phòng ăn thật sự là xin lỗi. Tôi chỉ vì nhìn thấy anh cùng người phụ nữ khác hẹn hò nên mới cáu giận như vậy."
Diệp Thiên Vân có chút buồn cười, lúc đầu nhìn thấy cô ta, cũng là lúc cô ta đang dẫn một bạn học nam cùng đi, lập tức nói:" Không có gì, người đàn ông lúc trước là bạn trai của cô à?
Kỳ Giai Trữ nghe xong sắc mặt hoảng hốt, rồi sau đó nhanh chóng giải thích nói:" Không phải, không phải, chúng tôi lúc đó chỉ là quan hệ bạn học mà thôi. Hắn mời tôi ăn cơm, mà tôi lúc đó cảm thấy không vui cho nên mới cùng hắn ăn cơm."
Diệp Thiên Vân nhẹ nhàng mà lắc đầu nói:" Tôi không có chất vấn cô. Chúng ta cũng là bạn bè. Cô tìm tôi đến có chuyện gì sao?"
Kỳ Giai Trữ cắn môi, do dự rồi mãi mới nói:" Lưu Giai Giai qua đời rồi, cô ta có để lại một phong thư bảo tôi giao cho anh!"
Diệp Thiên Vân nghe xong cũng nhíu mày, sau khi bước vào giang hồ, có quá nhiều chuyện khiến hắn hoàn toàn không nhớ tới cô ta, tất cả đều quên sạch rồi, hắn lại càng không muốn xem thư để ảnh hưởng đến tâm lý của mình, rất dứt khoát nói:" Thư tôi không xem nữa, cô ấy và tôi là hai người của hai thế giới khác nhau. Tôi không muốn có bất kì liên hệ gì với cô ấy nữa." Nói xong hắn nhìn đồng hồ đứng dậy nói:" Tôi còn có một số việc, phải đi trước đây!"
Kỳ Giai Trữ tìm Diệp Thiên Vân đến hiển nhiên không phải vì chuyện này, phong thư này chỉ là cái cớ mà thôi.Cô ta cúi đầu, mắt long lanh, thổn thức nói:" Diệp Thiên Vân, tôi có chỗ nào có lỗi với anh. Anh dựa vào cái gì mà cao ngạo như vậy hả! Nhìn thấy tôi cũng không để ý một chút, ngay cả liếc nhìn cũng không. Không phải là tôi thích anh sao? Thích anh cũng là sai sao?"
Diệp Thiên Vân không nghĩ chuyện lại thành ra như vậy, hắn muốn nói rõ ràng rồi, nên không khỏi nói:" Giai Trữ, tôi và cô không có khả năng ấy đâu, hai người ở cạnh nhau là vì họ có cảm tình với nhau. Chúng ta không như vậy."
Kỳ Giai Trữ nghe xong thoáng chút tuyệt vọng, nhưng cô ta lại lớn tiếng nói:" Anh thích phụ nữ già dặn đúng không? Lần trước tôi nhìn thấy anh cùng Hàn Vận hẹn hò, anh thích cô ta có đúng không? Tôi đã già dặn hơn trước rồi, hơn nữa sau này nhất định tôi sẽ xinh đẹp hơn cô ta." Nói xong cô ta ưỡn ngực ra trước mặt hắn.
Diệp Thiên Vân không muốn trêu chọc cô gái như vậy. Hắn đã thích người khác rồi nên thở dài nói:" Giai Trữ, chúng ta chỉ là bạn bè thôi, hơn nữa chuyện cũng không giống như cô nghĩ đâu, tôi và Hàn Vận cũng chỉ là bạn bè mà thôi,hôm đó tôi có chuyện tìm cô ta."
Kỳ Giai Trữ nhìn thấy một tia hy vọng trong mắt Thiên Vân. Cô ta theo đuổi Diệp Thiên Vân đã hơn một năm rồi, bị hắn cự tuyệt tình cảm, hơn nữa Diệp Thiên Vân rất ít đến trường học, lần này gặp hắn cũng không dễ dàng gì, cô ta không muốn bỏ qua lần cơ hội này.
Cho nên trước khi hắn bước ra khỏi cửa, cô ta đóng chặt cửa vào, rồi sau đó dùng ánh mắt buồn rầu nhìn hắn nói:" Thiên Vân, tôi có thể vì anh mà làm bất cứ chuyện gì, bất cứ chuyện gì!" Vừa nói cô ta vừa chầm chầm kéo khóa áo xuống, dần dần để lộ ra làn da trắng nõn nà.