Diệp Thiên Vân cứ bình an như vậy mà trải qua một tuần, mỗi sáng hắn đều tới sớm đi
dạo, còn buổi tối trở về sau núi làm bạn cùng Lý Thiên Kiêu.
Kỳ thật trước núi cũng không có gì. Chỉ là Tiêu Sắt giữ hắn lại, bởi vì chuyện của Trung Mạch căn bản là vẫn chưa kết thúc, hơn nữa đại chiến sắp tới, cho nên không thể không cho Diệp Thiên Vân chạy qua chạy lại, nếu như có chuyện gì phát sinh, hắn cũng có thể chạy tới trước tiên.
Nếu như nói Diệp Thiên Vân là ngòi nổ, vậy thì bữa tiệc cuối năm đúng là chất xúc tác. Hai phái từ đó về sau không qua lại, hơn nữa ngay cả địa bàn cũng là vẽ rõ ràng giới tuyến, không lấn sang địa bàn của nhau.
Trung Mạch bây giờ thế lực đã mạnh hơn một chút nếu như chiến đấu vốn dĩ không phải là đệ tử đời thứ ba, bọn họ không có tác dụng gì cả, hơn nữa Hình Ý Môn cũng sẽ không để sự việc ầm ĩ như vậy như vậy, cho nên có khả năng lớn nhất có lẽ là đệ tử đời thứ hai sẽ kết thúc mọi chuyện.
Tây Mạch cũng từng có một kẻ tư chất cao là Đồng Thiết Dân, lúc này đang nằm ở bệnh viện của Hình Ý Môn. Sau khi bị Diệp Thiên Vân phế, căn bản vẫn chưa tỉnh, cũng vì nguyên nhân này nên thực lực của Tây Phái cũng có giảm xuống.
Bây giờ Trung Mạch có thêm một Diệp Thiên Vâ, thực lực của hắn không cần phải nói thì ai cũng biết, Hình Ý Ma ba chữ này làm cho hắn ở Hình Ý Môn nổi tiếng khác thường. Nhất là sau khi đả thương Phó Tự Tại, thực lực của hắn càng thể hiện rõ.
Trong phòng của Diệp Thiên Vân, Tiêu Sắt ngồi ở trước bàn uống một ngụm nước nói:" Tiểu sư đệ, mấy ngày nay để đệ chạy đi chạy lại. Có chút phiền phức nhưng chuyện rất khẩn cấp, chúng ta cũng phải tranh thủ thời gian chuẩn bị, nếu không một khi có chuyện gì phát sinh phản ứng không kịp, như vậy thì nguy to."
Diệp Thiên Vân gật đầu, hắn ban ngày đều luyện tập mười hai hình, mấy ngày nay Long Hình cũng luyện quen nhiều rồi. Cho dù tới sau núi hắn vẫn giữ thói quen như trước kia, luyện tập không ngừng, đối với hắn mà nói không có gì tổn thất.Mục tiêu bây giờ của hắn chính là nắm chắc được ba hình, thời gian và cường độ luyện tập mỗi ngày đều đạt tới mức kinh người. Nếu là người luyện võ cũng không chịu nổi, may mà Diệp Thiên Vân dùng dược liệu hỗ trợ, cho nên tiến bộ cũng rất nhanh.
Tiêu Sắt chỉ về phía đồng hồ đang chỉ 12h nói:" Đi thôi. Chúng ta cũng nên đi ăn cơm thôi, chậm thì chẳng còn gì mà ăn đâu."
Diệp Thiên Vân cũng thấy hơi đói bụng, trên đường Diệp Thiên Vân tò mò hỏi: " Tây phái càn rỡ lâu như vậy sao không gặp Bắc Phái, trước kia không phải là bọn họ tranh đấu với nhau sao?"
Tiêu sắt " uh " một tiếng mới nói:" Kỳ thật Bắc Phái cũng không có dã tâm tranh chỉ là bọn họ trước kia mạnh hơn so với chúng cho nên luôn bị Tây Phái xem như là kẻ địch, bây giờ Trung mạch chúng ta địa vị được nâng cao rồi. Bọn họ hiển nhiên cũng bị đẩy lùi xuống."
Diệp Thiên Vân nghe mấy chuyện của Hình Ý Môn, không biết nói là cảm giác gì, Hình Ý Môn môn chủ bệnh nặng, người có dã tâm cũng sẽ lộ ra. Xem ra thế lực của Trung Mạch cũng ẩn dấu đã lâu. Chỉ là thiếu một cơ hội, cho nên vẫn chưa thể hiện ra.
Bây giờ Tiêu Hùng có dũng khí đứng ra, như vậy đủ thấy ông ta và Bắc Phái có thể đã có ước định hoặc là một số điều kiện khác. Nếu không theo tính cách của ông ta tuyệt đối sẽ không như vậy.
Vừa mới tới cửa phòng ăn một đệ tử Trung Mạch chạy tới, sau đó chắp tay nói với Tiêu Sắt:" Đại sư huynh, Diệp sư đệ, phái chủ tìm hai người có chuyện cần thương lượng, bảo các ngươi mau tới đó!"
Tiêu Sắt mặt biến sắc. Sau đó kéo Diệp Thiên Vân nói:" Xem ra có chuyển biến rồi. Tiểu sư đệ, ăn cơm sau vậy. Ta tin rằng lần này Tây Phái nhất định lại có trò gì đây, nếu không phái chủ sẽ không sốt ruột như vậy!"
Diệp Thiên Vân mấy ngày nay đều luyện tập công phu, hoàn toàn không để tâm đến chuyện hai phái tranh đấu. Với hắn mà nói, cuộc tranh đấu này và hắn chẳng có can hệ gì lớn, cho nên cũng không để tâm. Lúc này vừa nghe có chuyển biến, lập tức gật đầu nói:" Được, vậy chúng ta cùng đi!"
Sau khi đến phòng Tiêu Hùng, Diệp Thiên Vân nhìn ra bốn phía, chắc có chuyện gì xảy ra nên đời đệ tử thứ hai không thiếu một ai. Tiêu Hùng đang đứng tại đại đường, từ khí sắc xem ra không tốt lắm, lông mày có vẻ u sầu. Chắp tay sau lưng đi qua đi lại.
Vô Tình Tử người đầy mùi bụi. Ông ta vừa thấy hai người đến bèn nói:" Các ngươi đến đúng lúc lắm, ngồi xuống đã. Phái chủ đang suy nghĩ, nhất thời còn chưa có quyết định, không cần phải chào hỏi!"
Diệp Thiên Vân mỉm cười, sau đó liền cùng Tiêu Sắt ngồi xuống hai ghế xếp cuối cùng. Ngũ Vĩ ngồi ngay trước Diệp Thiên Vân, tay bưng chén trà. Vừa nhìn thấy dáng bộ lãnh đạm của Diệp Thiên Vân, bèn nói:" Tây phái gửi chiến thư, yêu chúng ta ba ngày sau quyết chiến!"
Diệp Thiên Vân nghe thấy chẳng có gì, hắn không quan tâm. Tiêu Sắt lại khác, hắn ngồi cách xa Ngũ Vĩ, nhưng nghe được tin tức này tai hắn không khỏi dựng lên, vội vàng đứng lên, tới cạnh Ngũ Vĩ khom lưng nói:" Ngũ sư thúc, người nói là Tây Phái thật sự muốn cùng chúng ta quyết chiến ?"
Ngũ Vĩ ha ha cười, chỉ vào phong thư trên bàn Tiêu Hùng nói:" Chiến thư gửi đến rồi, ta lừa ngươi làm gì?"
Tiêu Sắt nghe xong kích động, chuyện này đối với Trung Mạch mà nói là một cơ hội. Giấc mộng làm cho Trung Mạch quật khởi của hắn có cơ hội thành hiện thực, cho nên trong lòng không hề sợ hãi mà trái lại hưng phấn nói:" Nếu như lần này Tây Phái thất bại vậy có phải Trung Mạch sẽ cường thịnh trở lại hay không?"
Ngũ Vĩ nhìn Tiêu Sắt lắc đầu nói:" Chuyện không đơn giản như vậy, bất luận như thế nào ba phái cũng không thể hợp nhất thành một phái. Nếu như lần này hai phái đều có tổn thất. Như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng lớn cho Hình Ý Môn cho nên phái chủ mới khó quyết định!"
Diệp Thiên Vân nhìn Tiêu Sắt kích động mà cũng không khỏi giật mình, lần này Tây Phái cùng Trung Mạch quyết đấu. Có khả năng sẽ là môn chủ tranh đấu. Hình Ý môn chủ bệnh nặng không thể cứu chữa, người có tham vọng có lẽ chính là Phó Bác Sinh và Tiêu Hùng. Nếu như lần này thắng, có lẽ Tiêu Hùng có khả năng sẽ kế thừa vị trí HÌnh Ý Môn môn chủ, đây có lẽ chính là mục đích cuối cùng..
Tây Phái mấy lần muốn giao đấu cùng Trung Mạch, có thể cũng là vì muốn giảm bớt thực lực của Trung Mạch, nhưng đều bị Tiêu Hùng từ chối, chuyện này cũng thể hiện rõ một số vấn đề.
Diệp Thiên Vân không rành lắm trận chiến lần này, cho nên ngoại trừ việc quan sát diễn biến tình hình thì quả thật cũng không có cách nào khác. Tiêu Hùng làm môn chủ, đối với hắn không có gì là bất lợi, trái lại còn được nhiều lợi ích hơn. Trong lòng hắn cũng không có gì mâu thuẫn. Bởi vì trong cuộc chiến giữa hai phái của Hình Ý Môn đối với hắn nói cho cùng cũng chỉ người đứng xem mà thôi.
Tiêu Sắt nghe mấy lời này cũng không hỏi thêm nữa, mà trở lại chỗ ngồi, đợi quyết định của tiêu hùng.
Ngũ Vĩ có ý liếc nhìn Diệp Thiên Vân một cái, rất hứng thú nói:" Mười hai hình ngươi luyện thế nào rồi? Trước đó vài ngày nhìn ngươi dùng Long Hình giao đấu cũng được lắm, ta trước kia mới chỉ xem qua Đinh sư thúc luyện có một chiêu thôi, không ngờ ngươi lại được theo ông ta học, không tồi! Không tồi!"
Diệp Thiên Vân sắc mặt giãn ra, Ngũ Vĩ và hắn kỳ thật cùng một loại người, đều không có hứng với những chuyện thế này. Chỉ cần Trung Phái cần người thì liền tham gia, những việc còn lại thì không can dự. Hắn từ sau bữa tiệc tất niên vẫn chưa liên lạc gì với Ngũ Vĩ. Hắn lập tức nói:" Mười hai hình.con học được ba hình.! Ngũ sư thúc, nếu cảm thấy hứng thú con có thể dạy người vài chiêu."
Ngũ Vĩ đang cười tủm tỉm thưởng trà. Không ngờ câu nói của Diệp Thiên Vân làm cho ông ta suýt đánh rơi chén trà trong tay, theo phản xạ đứng lên, khẽ run người, lông mày cũng dựng đứng lên, không thể tin được nói:" ba hình?"
Nói xong mới phát hiện trừ Tiêu Hùng ra, tất cả mọi người đều nhìn ông ta. Lúc đó ông ta mới biết mình quá kích động rồi, Ông ta sờ sờ trước ngực. Rồi sau đó lại ngồi xuống, thần sắc rõ ràng hưng phấn vô cùng. Quả thực là giống y dáng bộ của Tiêu Sắt khi nãy.
Ông ta có chút không chắc nói:" Long Kê Hùng?" Nói xong chăm chú nhìn Diệp Thiên Vân chờ đợi hắn trả lời, tay không ngừng động đậy, hiển nhiên là có chút căng thẳn!
Diệp Thiên Vân chậm rãi nói nhỏ:" Không phải. Long Hổ Ưng, ngũ sư thúc nếu như cảm thấy hứng thú, con có thể dạy người một hình!"
Ngũ Vĩ chỉ thấy hứng thú với võ thuật, vừa nghe Diệp Thiên Vân nói xong ông ta không biết nói cái gì tiếp theo nữa, thì thào lẩm bẩm:" Long Hổ Ưng. Ba Hình này đều là bảo bối. Ta cũng không biết học cái nào tốt nhỉ. Tất cả đều tốt." Hiển nhiên là ông ta bị sốc, ánh mắt cũng có chút không tỉnh táo.
Diệp Thiên Vân từng nghe Ngô Hạo Thiên nói qua, mười hai hình đối với đời đệ tử thứ hai mà nói là một điều đáng tiếc nuối, bởi vì bọn họ căn bản không được học, cho nên đời đệ tử thứ hai không chính thức được coi là đời thứ hai. Mặc dù học không ít. Nhưng lại không được chân truyền, mười hai hình đối với bọn họ mà nói đúng là rất thú vị."
Ngũ Vĩ suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa ra quyết định, không ngờ Tiêu Hùng đã dừng bước, nhìn lướt mọi người một lượt rồi nói:" Lần này cùng Tây Phái quyết chiến ta đã có quyết định rồi, bất luận thế nào quyết không thể để cho Phó Bác Sinh thắng thế!"