Ba người đi trên đường núi gập ghềnh, Trần Mễ Lạp còn đang giải thích với Diệp Thiên Vân:" Cái mà cậu đang cầm là Bát Tiên Đan và La Hán Đan, sở dĩ Võ Đang cường đại và đan dược của Võ Đang có quan hệ rất lớn. Trên con đường đan đạo thì Võ Đang chính là độc nhất trong thiên hạ, cũng có câu: Không có tam tuyệt tại thân thì không phải người Võ Đang". Cho nên cái gì là Tam Tuyệt, trong văn có tam tuyệt "thi, thư, họa"; trong võ thì có "nhuyễn nghạnh, khinh", trong đạolại có " đan đạo, nguyên thần, phi kiếm."
Trần Mễ Lạp lôi ra một thanh trường kiếm vừa mới đoạt được từ trên người chết gạt đám cỏ dại, tiếp tục không đếm xỉa đến nữa mới nói:" Ha ha, thật ra trong Tam Tuyệt Đạo có danh khí nhất phải nói đến Đan Đạo, còn lại hai loại kia ta chưa từng nhìn thấy. Theo ta được biết thì có bách bổ tráng lực, bát tiên đan, la hán đan. Bách bổ tráng lực nguyên là bí quyết dược bổ luyện công tương truyền của bổn môn. Không những có hiệu quả tráng lực mà đối với những người thể hư có tác dụng rất lớn, dùng lời nói của đạo gia mà nói thì chính là tẩy chất hỗn tạp trong cơ thể để đạt tới " trúc cơ"
Trần Mễ Lạp dừng lại một chút rồi nói: " Còn bát tiên đan uống vào có thể tăng cường thị lực, cơ lực, phản ứng nhanh. Đây cũng là thứ Võ Đang không truyền ra ngoài! Sau khi vào Võ Đang không ít đệ tử đều dùng bách bổ trăm lực, cũng chính vì nguyên nhân này, thực lực đệ tử ngoại môn của Võ Đang luôn luôn cao hơn môn phái bên ngoài. Luyện đến trình độ nhất định, sẽ tiến nhập đến nội môn mới có bát tiên đan. Loại đan dược này chủ yếu là có tác dụng trực tiếp với võ giả, hơn nữa mỗi người được chia chỉ có giới hạn!"
Diệp Thiên Vân nếu như không biết hắn là người của Võ Đang, chắc sẽ cho rằng hắn chỉ nói hươu nói vượn, bởi vì Hình Ý Môn cũng là một loại thuốc chính là Hình Ý Đan, công năng chủ yếu là khôi phục nội thương. Hắn vẫn tưởng Hình Ý Đan đã là cao cấp, hôm nay nghe được Trần Mễ Lạp nói, mới hiểu ra nhiều thứ. Vốn dĩ Võ Đang không chỉ đạt thành tựu cao trên phương diện võ học mà còn có dược vật bí truyền không tránh khỏi vô cùng tò mò
Nhưng nghĩ lại lại thấy rất là bình thường. Hắn mỗi ngày đều dùng dược liệu phụ trợ luyện tập Kinh Chung Tráo, hơn nữa hiệu quả rất phi thường, cái này cùng với rượu thuốc của Võ Đang hẳn là cùng đạo lí.
Trần Mễ Lạp thấy thần sắc của Diệp Thiên Vân, liền cao hứng nói tiếp:" tác dụng của La Hán Đan rất lớn, có thể lợi dụng tính dược để kéo dài sự sung mãn, trì hoãn sự già yếu, các người đều biết võ giả một khi có tuổi, cơ năng của thân thể sẽ không ngừng thoái hóa. Tuy trải nghiệm phong phú nhưng vẫn lực bất tòng tâm. Và La Hán Đan chính là để kéo dài cơ năng của võ giả. Loại đan dược này chỉ có sư chữ Bối mới có thể sử dụng. Tất nhiên, thuốc này không phải dùng một viên liền có thể được, đó là tiên đan không phải thứ trong thế giới của con người. La Hán Đan phải dùng trong một thời gian dài, không phải công phu một ngày hai ngày. Mà đó là sự tích lũy năm tháng không ngừng dùng. Tác dụng của nó mới thể hiện ra được!"
Nói xong nhìn bộ dạng thỏa mãn của Diệp Thiên Vân, rất hào sảng cười nói:" Tôi có phương thuốc của La Hán Đan và Bát Tiên Đan, còn có cả Bách Bổ tráng lực, đợi khi nào chúng ta ra khỏi núi, nếu như có cơ hội cậu chọn một loại ta liền viết cho cậu!" thấy ngại ngùng
Ngô Lập Sâm nghe đến hai loại này ánh mắt phát quang, phương thuốc này đối với môn phái mà nói đại biểu cái gì không có ai hiểu rõ.Nhưng hắn cũng thấy ngại ngùng tiến lên thương thảo, vừa mới lúc động thủ suýt hại tính mạng người ta. Hơn nữa Trần Mễ Lạp trên đường đi đối với hắn sắc mặt không có gì là tốt thôi thì đành kìm nén vậy.
Diệp Thiên Vân biết rõ Trần Mễ Lạp chính là muốn hoàn lại sự cứu mạng của hắn, phần lễ này quả là không nhỏ, nghĩ đi nghĩ lại hắn thực cũng muốn thứ này. Bởi vì phương thuốc này không truyền ra bên ngoài thường đều là rất hiệu quả. Trong mấy phương thuốc này quan trọng nhất là La Hán Đan đối với mấy người Vô Vi Đạo Nhân hẳn có tác dụng rất lớn.
Thoáng một chút do dự rồi cũng không làm bộ bèn gật đầu nói:" Vậy thì rất cảm ơn Trần đại ca, tôi quả thật cũng rất cần thứ này. Trần Mễ Lạp nghe nói như thế tựa hồ thở dài một hơi, thoáng cười cười lộ vẻ chút dữ tơn.
Diệp Thiên Vân giờ mới hiểu tại sao sư thuộc hàng chữ Bối của Võ Đang cùng võ giả của Hình Ý Môn so sánh vậy, cùng một tuổi lại có sự chênh lệch như vậy, hắn trước kia luôn có chút chuyển, giờ trực tiếp nghe những lời nói này, đối với hình thế Võ Đang coi như là có chút hiểu biết
Có điều hắn lại thấy có chút tiếc nuối không ngờ rằng vào núi ngọc lại ra về tay không. Nếu như sớm biết những loại thuốc này, như vậy hắn nói gì cũng phải tìm ra mang về. Nhưng mà giờ cũng tốt, hắn đã có được hai loại bí dược Võ Đang La Hán Đan và Bát Tiên Đan, làm cho lòng hắn cũng có chút đền bù.
Quan trọng hơn là Trần Mễ Lạp lại có những phương thuốc này mà còn vì hoán trả nhân tình nên mới tặng cho mình. Hắn còn thiếu một nợ nhân tình của Ngũ Vĩ mà cái Ngũ Vĩ thích nhất chính là đan đạo, và còn cả học thuyết hư vô mờ ảo của Đạo gia cũng rất hứng thú, bởi vậy nếu có dịp sẽ đem hết những thứ này cho Ngũ Vĩ.
Trần Mễ Lạp trả nợ nhân tình xong rồi liền quay đầu như cười mà cũng không phải về Ngô Lập Sâm: " Lúc đầu Diệp Thiên Vân cứu ngươi, ngươi cũng đã hứa hẹn cam kết không ít đấy."
Ngô Lập Sâm để được ra đã đem hết mọi lời nói tốt đẹp ra nói hết, không ngờ Trần Mễ Lạp lúc này sau khi trả lại nhân tình lại còn định giết hắn bằng một hồi mã thương, mặt không khỏi trương lên thành màu gan heo, ấp úng nói:" Chuyện ta đáp ứng dĩ nhiên ta nhớ rõ, chỉ cần tiểu huynh đệ muốn cái gì ta nhất định làm hết sức!" nói xong trộm liếc mắt Trần Mễ Lạp.
Bất cứ ai cũng có thể thấy được sự miễn cưỡng trong lời nói của hắn, hơn nữa trong lời nói lại còn đùa tếu ít thủ đoạn, cái gì có thể làm được cái gì mà hết sức chứ.
Thực ra Diệp Thiên Vân cũng không trông cậy vào việc cứu hai người sẽ có chỗ tốt gì, động cơ hắn cứu hai người cũng không thuần hẳn. Nếu như không phải tại bị bức bách, thì liệu Diệp Thiên Vân và Tiêu Sắt hai người có thể đi được không.
Bận tâm đến hai người bọn họ chả qua cũng bởi vì quá trùng hợp, Diệp Thiên Vân với hai người bọn họ kể như cũng có quen biết hơn nữa lại cùng trải qua chuyện sinh tử.
Có điều đây cũng là một kinh nghiệm, Diệp Thiên Vân đối với chuyện này cũng có cách nhìn rất cởi mở, hắn từ trước đến giờ cũng không nghĩ đến thời khắc mấu chốt sẽ có người cứu hắn. Bất luận lúc nào, con người chỉ có thể dựa vào chính mình cho nên hắn cười nhạt nói:" Thôi bỏ qua đi, tôi cũng không có yêu cầu gì!"
Lời nói của Diệp Thiên Vân cũng chỉ là qua loa đại khái, cũng không có điều gì, thế nhưng Ngô Lập Sâm vẫn có chút ngại ngùng, cường điệu nói:" Lời tôi nói đã định, nhất định không thể nuốt lời!" Hắn cũng không muốn dây dưa chủ đề này thêm nữa bèn chuyển hướng hỏi:" Tiểu huynh đệ, cậu tên gì vậy, chúng ta đã cùng đi một đoạn đường lại chỉ gọi một tiếng tiểu huynh đệ có phần hơi xa lạ!"
Đã ra khỏi Võ Đang được 4 tiếng đồng hồ ước chừng bây giờ mới có hơn 3 giờ. Trời bên ngoài đã có chút ít tia sáng. Diệp Thiên Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời bình thản nói:" Tôi gọi là Diệp Thiên Vân!"
Trần Mễ Lạp nghe tên của hắn liên quay người lại nhìn thoáng qua, gật đầu nói:" Vừa nhìn thấy thân pháp nội công tinh thông của cậu, trên thân còn tinh thông Hình ý tuyệt kĩ, lúc tôi bằng tuổi cậu mà suốt ngày làm loạn cái gì cũng không biết!" Dứt lời cười ha hả
Diệp Thiên Vân có rất nhiều người bạn cùng lứa tuổi không có năng lực này, căn bản hắn là người mà người bình thường không thể đọ được. Dó chính là bởi hắn đối với con đường võ đạo rất kiên trì khắc khổ. mới có được sự hồi đáp như thế này!
Lại nói hắn còn có tinh thần của võ giả, cái gì cũng không sợ, với ai cũng dám động thủ, tỉnh táo, trầm mặc, loại thành thục này càng không phải một ngày hai ngày có được mà là do khổ công vài chục năm mới tôi luyện ra được tính cách như vậy. Nhưng phàm là vật gì cũng đều có hai mặt, cũng có mặt xấu. Hắn từ sau khi gia nhập vào võ lâm không ngừng cùng cường đại địch nhân đối kháng không có chút nào sợ hãi, chưa từng có từ trước đến này! Từ bản chất mà nói điều này cũng là do tính cách của hắn tạo thành, càng không phải hắn gây chuyện sinh sự.
Con đường dưới chân càng lúc càng rõ ràng, ba người liên tục đi không ngừng lại, cuối cùng cũng thấy được rạng đông không khỏi lấy làm vui sướng. rậm rạp che khuất ánh sáng ban ngày
Ven đường các loại đại thụ vươn mình chạm cả tới trời xanh, rậm rạp che khuất ánh sáng ban ngày;nước trong khe suối làm ta ngỡ ngàng như dịch ngọc, tiếng nước như sấm; đủ các loại đá kì dị giống như hổ, như rồng...thủy thạch giao hòa đẹp không sao kể xiết. Nếu như không phải lúc lẩn trốn, Diệp Thiên Vân thực muốn dừng lại ngắm cảnh. Nếu bước chậm nhất định sẽ có cảm giác " Phản phác quy chân, trở về tất nhiên "
Trần Mễ Lạp nhìn thấy cách không xa có một ngôi miếu cũ nói:" Đây chính là phía sau núi Ngọc Hư. Chúng ta hiện tại đang ở Cửu Độ khe bờ phía Nam là nơi tối hiểm của Võ Đang. Chúng ta sắp ra khỏi cấm địa của Võ Đang! Tương truyền, Chân Vũ từng tu luyện tại nơi này, sau khi đắc đạo được phong là sư Ngọc Hư."
Mặc dù thực lực của hắn rất mạnh nhưng do phải đi nhanh nên trên người đã lấm tấm mồ hôi liền nói tiếp:" Tôi nghĩ vị tiểu huynh đệ lúc nãy có lẽ đã sớm ra khỏi đây rồi, chỉ cần qua khỏi cái cầu treo này, xem như là ra khỏi địa bàn của Võ Đang. Đến cả trời cao cũng phải mặc cho chim bay, coi như là Võ Đang không cách nào bắt lại chúng ta!"
Cầu treo ở trên không, kì thực là nối liền với hai ngọn núi. Nếu như không có cầu treo này như vậy mọi người phải xuống núi này rồi trở lên ngọn núi khác, phiền toái vô cùng. Cây cầu treo này là dùng gỗ chế thành, hai bên cố định khung sắt.
Cầu ước chừng dài hơn 100 thước. Hai người vừa muốn lên cầu. Diệp Thiên Vân nhìn lại đằng sau cách đó không xa có giọng nói vang lên:" Bọn họ đến đấy!" Hắn trên đoạn đường này đều có cảm giác không yên đó là bởi vì đề phòng Võ sư họ Đằng đột xuất xuất thủ hạ sát, không ngờ tại đây vào thời khắc mấu chốt này lại có tác dụng. Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
Ngô Lập Sâm nhìn theo ánh mắt của Diệp Thiên Vân, trên đường xuất hiên 7,8 người phi nhanh tới. Dẫn đầu chính là võ sư Đằng, theo đằng sau có 2 lão giả Võ Đang, ngoài ra còn có mấy đệ tử đời thứ 16. Mặt hắn ngay lập tức trắng bệch, chỗ này quá hiểm!
Trần Mễ Lạp cũng vừa nhìn thấy tình huống này cũng biết tình thế gấp gáp thấp giọng quát: " Đi! hãy đi trước rồi nói sau"
Ba người vội vàng lên cầu treo, phi thật nhanh chạy trốn, ở phía dưới là khe núi, cầu treo gặp phải ngoại lực có chút lay động, xem chừng có vè lung lay muốn rơi, tựa hồ sau một khắc sẽ đứt rời.
Bọn họ mấy người bước nhanh đi tới, mà người Võ Đang phía sau cũng không chậm, giữa hai người cũng cách nhau chừng hai mười thước, chỉ cần không cẩn thận, sẽ bị người Võ Đang đuổi kịp, tình thế quá khẩn cấp.
Diệp Thiên Vân là người cuối cùng lên cầu, chạy đến giữa cầu, thấy người Võ Đang càng ngày càng đến gần liền quát to một tiếng:" Kiếm!"
Trần Mễ Lạp vừa chạy nhanh vừa lấy kiếm ném về phía sau, hắn và Ngô Sâm Lập trong nháy mắt đều hiểu rõ Diệp Thiên Vân muốn làm gì, cảm thấy có chút hoảng sợ.
Diệp Thiên Vân bình thường nhìn rất vững vàng, nhưng đến thời khắc mấu chốt này lá gan quá lớn, còn cách bờ bên kia có hơn 20 mét, cao khoảng 100 mét, nói đứt là muốn đứt rồi!
Người của Võ Đang nhìn thấy càng ngày càng gần Diệp Thiên Vân trong ánh mắt dần hiện ra sự hưng phấn, lại không nghĩ rằng có thanh kiếm trong tay đối phương, vô thức liền nắm chặt lấy dây thừng, đồng thời dừng bước, chỉ sợ Diệp Thiên Vân đến trở tay không kịp! Bọn họ không muốn cầu bị chém đứt, bởi vì như vậy sẽ không cách nào bắt được mấy người. Diệp Thiên Vân cũng dừng lại, nói với hai người đằng sau:" Chạy" nhưng trong mắt không hề động đậy nhìn chằm chằm 7,8 người Võ Đang!
Một hồi giằng co, tạo cho Trần Mễ Lạp và Ngô Lập Sâm một cơ hội, bọn họ cũng chưa đến một phút liền đến bờ bên kia, cùng thở phào một cái! Võ sư họ Đằng trong mắt lộ vẻ không cam lòng đối với Diệp Thiên Vân càng căm hận, miệng cười lạnh nói: " Phải chết thì cùng chết, ta không tin ngươi dám!" Tiếng nói vừa cất ra liền đi về phía trước vài bước!
Diệp Thiên chỉ có không nghĩ tới, chứ không có gì mà không dám làm cả! Hắn vừa nhìn thấy võ sư Đằng tới, nháy mắt liên kích ba cái vào dây thừng cầu treo.
Sợi dây bị chém đứt đoạn, mất đi một bên muốn lật ra! Tất cả mọi người đều không tin Diệp Thiên Vân dám như thế, đúng là sinh tử cũng không màng! Nhất định là người điên! Trong lúc Bát Tiên quá hải,hiển thần thông! Mỗi người đều nắm chặt bên kia của dây thừng, dẫm nát cả ván gỗ, đứng trên này toàn là những người võ giả, bằng không một kiếm này mọi người đã bỏ mạng!
Mỗi người trên cầu lúc này tim đều đập thình thịch hơn 200 nhịp, gió thổi lạnh buốt. Mấy người Võ Đang không khỏi thầm mắng võ sư họ Đằng chọc như vậy không sợ chết người à. Mắng lại mắng không ai dám nói nữa, đều giữ chặt dây thừng, dẫm trên ván gỗ, cố gắng giữ thân mình cân bằng.
Sau một khắc, Trần Mễ Lạp cùng Ngô Lập Sâm đồng thời lo lắng hô lớn:" Huynh đệ, cẩn thận!" Hai người đêm nay đều đã chứng kiến đủ sự liều mạng của Diệp Thiên Vân, đại tông sư của Võ Đang thì bị hắn giết một người, bây giờ lại muốn chém đứt cầu treo. Đang lo lắng hắn đồng thời không khỏi bội phục dũng khí của Diệp Thiên Vân!
Tất cả mọi người cho rằng Diệp Thiên Vân sẽ dừng tay, ai ngờ khóe miệng hắn thoáng nhếch lên, một tay bắt được dây thừng kia đồng thời tay kia đột nhiên dùng sức huy kiếm! Lần này huy tụ sức mạnh toàn thân, chặt đứt dây trói cùng toàn bộ tấm ván gỗ
Cầu, thật sự đã đứt...
Có hai đệ tử Võ Đang đuổi tới,tại thời điểm khẩn cấp lại không bám chắc, liền rơi từ trên cầu xuống, chỉ còn nghe thấy tiếng gào thét cuốn lấy họ xuống khe núi! Sự tình chuyển biến chưa đến một giây cũng đủ làm cho tất cả mọi người đờ đẫn, võ sư Đằng liền nhân cơ hội này phi tới, tay nắm tấm ván gỗ trên cầu, đến trước mắt Diệp Thiên Vân!