Diệp Thiên Vân nghe thấy được tiếng gọi thét như xé gió của Hứa Tình, đột nhiên tỉnh táo lại. Nếu không phải ý chí kiên định, thì trong một khắc sớm đã chết rôi! Hắn nhanh chóng giãy dụa, cướp lấy quyền khống chế cơ thể nhưng hắn phát hiện ra ý thức của mình không cách nào khống chế được!
Hắn cố gắng muốn giãy ra khỏi tình hình này, không ngừng thử giãy đầu ngón tay. Đây là phương pháp duy nhất hắn nghĩ đến. Nhưng lần lượt đều thất bại, khiến không công mà lui. Nhưng hắn cũng không bởi vì khó mà sợ hãi! Thử hết lần này đến lần khác cuối cùng trong sự cố gắng không ngừng, ngón tay của mình bỗng nhúc nhích!
Điều này làm cho hắn mừng rỡ như điên, giống như lần đầu tiên hắn dùng ám kình của của HÌnh Ý quyền đánh ra, có thể nói sự khống chế đơn giản này cũng là sự bắt đầu tốt đẹp, đối với tình hình lại càng tràn ngập niềm tin! Mỗi lần lại mỗi lần hung ác công kích, thử từng ngón tay một, không biết bao lâu cuối cùng đã khống chế được một tay, nhưng cái cảm giác này đột nhiên như thủy triều vô ảnh vô tung biến mất. Điều này làm cho hắn dùng lực không nổi.
Thân thể bởi vì dùng quá nhiều lực giãy dụa, sau lúc đoạt lại quyền khống chế trong nháy mắt lại không thể khống chế nổi cơ thể." răng rắc" tiếng giường gãy vì dùng nhiều lực nên chiếc giường đã bị gãy thành hai đoạn!
Hứa Tình nhìn thấy động thái của Diệp Thiên Vân muốn khôi phục lại như bình thường,tròng mắt không khỏi đỏ lên,cũng không để ý giường thế nào thoáng cái nhào tới trên người Diệp Thiên Vân mà khóc.
Diệp Thiên Vân tuy đã sống sót qua nhiều kiếp nạn nhưng trong lòng vẫn không có chút sợ hãi, nhìn thấy cơn mưa lệ rơi của Hứa Tình liền an ủi:" Tiểu Vân không có chuyện gì để lo lắng đâu, vừa nãy có cảm giác không khống chế nổi mình có thể là những ngày này quá mệt, không có nghỉ ngơi tốt."
Hứa Tình biết hắn đang lừa gạt mình, đánh hai cái vào ngực Diệp Thiên Vân, rồi lại sợ hắn bị thương vội vàng ngừng lại, liền đỡ Diệp Thiên Vân ngồi dậy, cẩn thận xác định hắn không có chuyện gì vùa kinh vừa sợ nói:" Thật là đáng sợ, Tiểu Tình vừa nãy nhìn thấy mắt Tiểu Vân giống như biến thành màu xám ấy, loại thần thái này làm Tiểu Tình không cảm giác được khí tức của tính mạng." Nói hết kìm lòng không được liền vuốt ve khuôn mặt của DIệp Thiên Vân, nước mắt không ngừng rơi xuống giường, chốc lát đã làm ướt một phần mảnh vải ga giường, làm người khác vừa yêu vừa thương.
Diệp Thiên Vân chỉ có thể lấy tay chậm rãi lau sạch nước mắt cho Hứa Tình. Hứa Tình có thể cảm giác được từng lời từng câu nói của mình trầm trọng vô cùng, tràn đầy tình ý. Nhưng coi như là hắn bây giờ cũng không thể tỏ tường nổi đã xảy ra chuyện gì. Trong nháy mắt đã không thể khống chế nổi cơ thể, nếu như lúc đó đang đối chiến xảy ra chuyện thế này, như vậy trăm phần trăm đột tử tại chỗ.
Hai người đồng thời cùng ngồi thẳng, Hứa Tình mắt thân tình nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Vân, trong lời nói có phần nỉ non nói:" Thiên Vân, rốt cuộc là sao vậy? Tình tỷ biết là đó không phải là mệt, không cần phải làm Tình tỷ an tâm mà lừa gạt như thế, Tình tỷ muốn có quyền biết mọi chuyện!" Trong giọng nói tràn đầy sự quật cường của thiếu nữ.
Diệp Thiên Vân không biết trả lời thế nào, liền từ chiếc giường đã bị hỏng hoàn toàn đứng dậy. Hắn hum nay tới là có ý định cùng Hứa Tình tiến một bước, nhưng mà hiện tại xem ra tạm thời không thể làm như vậy. Nếu như vừa rồi hắn không có cảm giác lời nói có gì đó sai, thì chắc chắn đó là cảm giác tử vong. Cái loại cảm giác này làm cho người khác vô dục vô cầu, dường như cả thế giới đã bị chia cắt, trong đầu không có bất kì ý niệm phản kháng nào. Nếu không phải hắn nghe tiếng của Hứa Tình gọi về, còn không biết sẽ phát sinh điều gì.
Hứa Tình nhìn hắn lắc lắc đầu liền tiến lên, không hề dự liệu trước bàn tay lạnh như băng ôm lấy Diệp Thiên Vân từ đằng sau, vùi đầu vào lưng của hắn nói:" Thiên Vân, Tiểu Tình không thể giương mắt nhìn Tiểu Vân như thế. Chúng ta cùng đi tìm bác sĩ tốt nhất. Nhất định có thể chữa khỏi căn bệnh này, chỉ cần Tiều Vân có thể khỏe lại, Tình tỷ cái gì cũng đều nguyện làm! Đến lúc đó chúng ta mãi mãi ở bên nhau, trải qua cuộc sống vô tư vô lự." Nàng cắn răng mới nói ra những lời này, có chút thẹn thùng đồng thời lại tràn ngập sầu lo.
Những lời nói về tương lai tốt đẹp của Hứa Tình có phần làm động lòng, Diệp Thiên Vân ngược lại có chút do dự. Cái loại bênh này đúng lúc hắn đang truy cầu hạnh phúc thì lại đột nhiên phát tác, mà bệnh tình này là lần đầu tiên thấy, vẫn không biết rốt cuộc xảy ra vấn đề gì. Đối với những lời nói của Hứa Tình làm hắn động lòng, thế nhưng bây giờ tuyệt đối không thể ở bên Hứa Tình, sẽ làm hại cô ấy mất.
Diệp Thiên Vân rất yêu Hứa Tình, nhưng không thể vì sự ích kỉ của mình mà phá hỏng cả đời hạnh phúc của người ta, nghĩ tới đây hắn quay đầu lại nhìn vào đôi mắt đỏ vì đẫm lệ của Hứa Tình giống như một con nai con đang thẹn thùng, liền đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc, trìu mến nói:" Yên tâm đi! Tiểu Vân nhất định không có chuyện gì đâu! Chờ Tiểu Tình đi nghỉ trở về, Tiểu Vân sẽ cùng Tiều Tình!"
Hứa Tình hiển nhiên là bị những lời này thuyết phục, trong lòng tất cả những nghi ngờ liền vứt bỏ, nhưng đồng thời sẵng giọng:" Tốt! Nói lời giữ lời, không giữ thì xấu lắm, bằng không ta sẽ hận ngươi cả đời! Nghe lời của Tiểu Tình, chúng ta sẽ đi ngay đến bệnh viện, đi xem bệnh tình thế nào, nếu như cần nằm viện, Tiểu Tình sẽ bỏ việc, ngày ngày đều chăm sóc cho Tiểu Vân, bảo đảm làm Tiểu Vân còn béo hơn bây giờ."
Diệp Thiên Vân nghĩ ở đâu có thể tìm ra bệnh này,lắc đầu nói:" Tiểu Tình yên tâm đi, trong Hình Ý môn có bệnh viện tốt lắm, nơi đó thích hợp với Tiểu Vân, hơn nữa Tiểu Vân không có chuyện gì đâu!"
Hứa Tình biết một số chuyện trong võ lâm, mắt sáng ngời nói:" Đúng rồi, Tiểu Tình làm sao quên, cha cũng nói qua trong Bát Quái môn cũng có bệnh viện rất tốt, hơn nữa thiết bị so với bên ngoài khá tốt, vậy Tình tỷ yên tâm rồi."
Sự cự tuyệt uyển chuyển của Hứa Tình vẫn còn đó, Diệp Thiên Vân lái xe đi dự định đến Thành Phong võ quán, trong đầu vừa mới phát sinh chuyện có rất nhiều nghi kị, thân thể của hắn gần đây khỏe mạnh, hơn nữa Kim Chung Tráo có thể tu bổ vết thương của hắn trong thời gian ngắn. Hắn không dám bảo đảm cơ thể không có nội thương, nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ rốt cuộc cái gì làm cơ thể phát sinh biến hóa này.
Diệp THiên Vân đối với cái chết không có chút sợ hãi. Từ lúc bắt đầu đứng trong giang hồ chính là con đường tinh phong huyết vũ, số người chết trong tay hán vô số. Hắn đã gặp qua quá nhiều người chết, sự sỡ hãi in trên nét mặt của những người đó vẫn là những kí ức mới mẻ trong hắn. Từ giờ trở về bóng tối của cái chết cũng bao trùm lên người hắn, nhưng kinh nghiệm của bản thân bảo hắn biết phải thản thiên đối mặt đồng thời từ sợi dây sinh tử lần tỉm ngộ ra, vứt bỏ sinh tử truy cầu võ đạo chính là mục tiêu của hắn!
Diệp Thiên Vân phát bệnh trong thời gian quá ngắn, hơn nữa sau khi phát bệnh thân thể không có gì dị biến, cho dù giờ đi kiểm tra 8 đến 9 phần cũng không ra. Ngược lại không nghĩ những chuyện này sẽ tốt hơn.
Trong lúc vô thức Diệp Thiên Vân đã đến nơi, dừng xe trước cửa võ quán Thanh Phong, sau khi lên lầu chỉ thấy có hai đứa trẻ 16, 17 tuổi đang khổ luyện, chính là Hình Ý quyền, không khỏi dừng lại nhìn, phát hiện hai tiểu tử này đều có bài bản hẳn hỏi, rất có khí thế của Hình Ý quyền, bèn hỏi:" Thạch Thanh Sơn có đây không ?"
Hai đứa trẻ tựa hồ không hài lòng lắm khi người khá gọi phải dừng lại, hiển nhiên là đang ganh đua tập luyện, ai cũng không chịu dừng lại,cuối cùng có một đứa trẻ dừng lại, đi lại nhìn Diệp Thiên Vân, có chút nghi ngờ nói:" Ngươi là...? Tìm sư phụ ta làm gì? " Đứa trẻ kia nhìn thấy đứa nọ ngừng lại, khuôn mặt đầy đắc ý kêu lên:" Trương Thiên Phong, cậu thua rồi, hắc hắc!"
Diệp Thiên Vân nghe thấy tên của đứa trẻ này, trong nội tâm liền dấy lên cảm giác quen thuộc, trong đầu chợt lóe sáng rồi mới nhớ ra. Đúng là Thạch Thanh Sanh lúc đầu có thu nhận đệ tử. Những đệ tử này Thạch Thanh San thống nhất sắp xếp đi tập huấn, không ngờ sau vài tháng không gặp đã có sự thay đổi rất lớn, trên thân thể đã không còn sự gầy yếu, hắn lúc đấy đã nhìn ra được nghị lực của Trương Thiên Phong, sau khi nhớ ra liền nói:" Đi nói với hắn, Diệp Thiên Vân đến."
Trương Thiên Phong đối với Diệp Thiên Vân có vài phần quen thuộc, nhưng mà hiển nhiên không có ấn tượng sâu sắc, thoáng do dự vẫn gật đầu nói:" Được, ta lập tức đi ngay!" Nói xong hướng người chạy lên lầu.
Tiểu tử còn lại đang nhìn Diệp Thiên Vân, dò xét trên dưới, nhãn châu xoay động, kêu lên:" Tiểu tử ngươi rất cường tráng, hai ta cùng luyện ?"
Diệp Thiên Vân đối với đứa bé này không có ấn tượng, xem tiểu tử này chính là hay gây sự sinh chuyện, không biết tại sao lại nhận người như vậy làm đệ tử, lắc đầu không có trả lời hắn!
Thiếu niên này tuy luyện Hình Ý quyền có chút căn nguyên nhưng nhìn thân thể của Diệp Thiên Vân vẫn sợ hãi, cao gần 190 cm, trên cơ thể múi cơ dị thường, có lăng có giác, so với hắn còn thấp hơn một bậc. Nhưng miệng lại không thuận theo không buông tha nói:" Hừ chuột nhắt nhát gan!"
Nhưng vào lúc này tiếng bước chân vang lên, cơ hồ Thạch Thanh Sanh liền đến, đi theo đằng sau là Trương Lượng, hai người bọn họ nhìn thấy Diệp Thiên Vân vạn phần kinh hỉ, đến trước cung kính nói:" Sư phụ, người tại sao có thời gian đến đây, mời vào bên trong!"
Trương Lượng không chỉ là kích động, đầu tiên hành đại lễ, đột nhiên sau đó sắc mặt nghiêm nghị, tiến lên phía trước một cước vào đầu của tiểu tử vừa nói!
Tiểu tử kia bị té ngã giống như hồ lo lăn đất, trên mặt đất lăn vài vòng, trong miệng oan ức nói:" Sư phụ, con lại làm gì à!"
Trương Lượng sắc mặt tái nhợt nói:" Lý không nói gì à! Một bọn nhát gan chuột nhắt, thành ngữ xem ra ngươi học không ít! Thành sự không đủ, tiểu tử ngươi bại sự có dư, ngươi nếu như biết cho thể diện của sư phụ Trương thì đã chăm chỉ tập luyện ít gây chuyện sinh tử, làm lão tử suốt ngày phải đi chùi sạch cái mông của ngươi!" Trương Lượng nghe được những lời đó liền giáo huấn mao đầu tiểu tử này
Thiếu niên gọi là Lý Vô Ngôn cũng không dám lên tiếng, tựa hồ hiểu rõ sự lợi hại của Trương Lượng, không dám chống đối. Diệp Thiên Vân từ trước cũng như vậy với Trương Lượng, hơn nữa so với hắn còn nghiêm khắc hơn nhiều, nhìn thấy Trương Lượng thành sư phụ cười cười khoát tay nói:" Ta tới chính là xem xem võ quán gần đây thế nào, liệu có chuyện gì hay không?" Rồi quay đầu sang Thạch Thanh Sơn nói:" Sinh ý quản lí có khỏe không ?"
Từ sau khi Vương Vĩnh Cường chết, Diệp Thiên Vân không còn thường xuyên đến dạy mấy người Thạch Thanh Sơn quyền pháp nữa. Nhưng Thạch Thanh Sơn cũng minh bạch, võ quán Thành Phong ở thành phố này cũng ổn định lần đâu từ khi cùng Diệp Thiên Vân tách ra. Thế lực trong võ lâm không có người nào dám khinh thường trêu chọc bọn họ, bằng không căn cơ đằng sau võ quán sớm bị bọn họ đuổi hạ bảo tọa.
Thạch Thanh Sơn cung kính gật đầu nói:" Kính xin sư phụ yên tâm, ở đây rất tốt, không có chuyện gì phát sinh."
Trương Lượng rất lâu mới gặp Diệp Thiên Vân không khỏi hưng phấn nói:" Sư phụ, Thành Phong võ quán chúng ta giờ đây sắp thuộc về Hình Ý môn!"