Diệp Thiên Vân bản thân đối với chuyện phát sinh chung quanh đều tinh tường, thân thể động cũng không động, máu trong nháy mắt dường như đông lại, mà chính hắn cũng như người xem phim, xem bộ phim hắn đóng vai chính.
Cơ thể run rẩy bị khống chế, hai đầu gối chậm chầm quỳ trên mặt đất. Hắn cũng giống lần trước, muốn liều mạng khống chế ngón tay, ý định lại một lần nữa từ nơi này trở thành cửa đột phá, chỉ cần một ngón tay động, như vậy hắn sẽ lại tin tưởng một lần nữa có thể khống chế thân thể!
Hết lần này lần khác công kích vào chỗ yếu nhất. Diệp Thiên Vân đối với việc phát tác bệnh là có chuẩn bị. Nhưng mà hắn rất nghi hoặc, thời gian gần đây một tháng đến nay đều rất tốt. Tại sao lúc xuất thủ đột nhiên xuất hiện loại tình huống này! Thoạt nhìn được, bệnh của hắn cùng Kim Chung Tráo nhất định là có chỗ liên quan.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, hắn thành công khống chế được đầu ngón tay. Điều này làm hắn thấy mừng rỡ dị thường, bởi vì thời gian lần trước khống chế dài vô cùng. Trước sau hai lần phát bệnh so sánh có thể thấy được thuốc của Ngũ Vĩ vẫn còn có chút hiệu quả. Nếu như kiên trì dùng, nói không chừng bệnh trạng còn có thể giảm bớt.
Diệp Thiên Vân năng lực khống chế bản thân mạnh phi thường. Hắn làm việc và nghỉ ngơi, có năng lực khống chế thân thể, còn có năng lực khống chế sự vật bên ngoài, đều đạt đến một trình độ đáng sợ. Một khi vượt qua khả năng khống chế của hắn, như vậy Diệp Thiên Vân hoặc là là tranh phục, hoặc là ở cách xa xa rời đi.
Diệp Thiên Vân đang lúc giãy dụa, một chiếc xe Trung Hoa có rèm che từ đằng xa nhanh chóng lao ra, dừng ở trước người Diệp Thiên Vân, Vương Thông mở cửa xe, sau đó chạy vội tới, vừa chạy vừa hướng bốn phía không ngừng quét mắt, Hiển nhiên là đối với mấy người che mặt vô cùng sợ hãi. Đến trước Diệp Thiên Vân, hai tay đặt lên bờ vai của hắn, dùng sức rung mạnh! Trong miệng có chút lo lắng nói:"Thiên Vân, ngươi thế nào? Cố chịu, bây giờ chúng ta sẽ đưa ngươi đi bệnh viện."
Kì Giai Trữ cũng đã mở cửa sau ra, dùng sức nâng Diệp Thiên Vân vào trong xe. Nhưng mà Diệp Thiên Vân thật sự là không nhẹ, nàng dùng hết sức mạnh toàn thân vẫn cảm thấy có chút bất lực. Nhờ có Vương Thông trợ thủ, bằng không một người thật đúng là khó vô cùng để đưa hắn lên xe.
Diệp Thiên Vân cái gì cũng đều nghe nhưng không cách nào phản ứng, vốn có lo lắng liền bình tĩnh trở lại. Thoạt nhìn lúc này đây tránh thoát kiếp nạn, tập trung tinh thần tranh đoạt quyền khống chế thân thể
Lên xe sau. Vương thông nhanh chóng về vị trí lái xe, khởi động xe, nhanh như chớp liền chạy trốn ra ngoài...
Trên xe Diệp Thiên Vân giống như lần trước cũng khống chế được ngón tay, sau khi hắn tạm để cả ngón tay khôi phục, thân thể đột nhiên lại khôi phục như thường ngày, lại có thể cử động, cảm giác lúc này không phải hưng phấn, mà là mệt mỏi.
Tại trải qua một hồi đại chiến vừa tranh đoạt quyền khống chế thân thể, điều này làm cho hắn thể lực cùng tinh thần đều tiêu hao rất lớn.Giống như sắp chết, cố gắng phát ra âm thanh yếu ớt nói:"Tôi không sao, tìm một chỗ để cho tôi ngủ một lát, hơi mệt chút, không cần đưa đi bệnh viện!" Nói xong những lời này, Diệp Thiên Vân đúng là trong mắt tối sầm. Đã không có phản ứng.
Kì Giai Trữ để đầu Diệp Thiên Vân đặt vào trên đùi nàng, thân thể khom xuống cẩn thận chăm sóc Diệp Thiên Vân, chứng kiến hắn có thể nói chuyện, như vậy nếu không có sự tình gì. Trong nội tâm không khỏi vui vẻ, nhưng mà ngay sau đó một khắc Diệp Thiên Vân giống như mất đi tri giác, trong nội tâm có phần sợ. Hướng Vương Thông nói:"Vương thông hắn tại sao ngất đi, có phải là bị cái gì?"
Xe của Vương Thông lao đi rất nhanh, trở thành ái giá, nhưng hắn cũng chả quan tâm, một bên chú ý nhìn tình hình giao thông phía trước, đồng thời qua kính liếc về phía sau, noi:" Không sao rồi, cô bỏ quần áo của hắn ra, xem hắn có bị thương hay không? Nếu như không có thì không vấn đề gì, tôi nghĩ là chắc là mất sức thôi!" Hắn đối với Diệp Thiên Vân rất hiếu kì, rất muốn biết với cơ thể đỡ kiếm như vậy phải có bao nhiêu sức mạnh thế này.
Kì Giai Trữ nghe vậy liền cảm thấy yên lòng, hất tóc ra sau, dùng tay áo thấm mồ hôi trên đầu. Sắc mặt hơi đỏ lên.Dù sao muốn xem thân thể của Diệp Thiên Vân cũng phải chậm rãi kéo áo ra. Diệp Thiên Vân da thịt rất khỏe mạnh, thân thể hiện ra rất dương cương, mỹ cảm! Thoạt nhìn không có ngoại thương chỉ có điều là trước ngực Diệp Thiên Vân có một số vết cắt, hẳn là dấu vết của kiếm, trong lòng cảm giác hiếu kì không thôi.
Một phút sau trong lòng không tránh khỏi cảm thấy chua xót, ôm Diệp Thiên Vân vào ngực, định dùng nhiệt độ cơ thể làm hắn ấm lên! Thoáng chốc Kì Giai Trữ đối với Diệp Thiên Vân sinh ra ý muốn bảo vệ, vuốt ve trán hắn, trong ánh mắt hiện vẻ nhu hiền tựa hồ như muốn làm tan chảy đối phương
Không biết bao lâu, Diệp Thiên Vân đã tỉnh dậy cảm thấy đầu đau nhức, hơn nữa rất khát nước. Hắn không có mở to mắt mà chỉ có thể cảm nhận được ánh nắng đang chiếu trên mặt rất ấm áp.
Hít vào hai cái, phát hiện ra mình đang nằm trên giường, gối thoang thoảng mùi hương. Mùi thơm này làm hắn thấy rất quen thuộc, nhưng mà không nhớ đã gặp ở đâu, hít thở hai cái liền cẩm thấy dễ chịu hẳn. Thân thể giờ rất thoải mái nhẹ nhàng.
Diệp Thiên Vân nhớ lại lúc trước té xỉu, không khỏi cau mày, sau đó trong não như đang tua lại một đoạn phim, trong lòng cũng hiểu ra, không khỏi thầm kêu mạng lớn. Lần này thật đúng là ông trời chiếu cố mình, lần sau không biết còn vận may tốt nữa không!
Mở to mắt nhìn thấy trần nhà, trong này không bài trí gì nhiều, một căn phòng rất bình thường. Thân thể khẽ động đậy, đã cảm thấy khỏe lên nhiều. Hôn mê đã giúp hắn khôi phục lại hoàn toàn thể lực, làm hắn thấy rất cao hứng xoay người một cái rồi ngồi xuống, quan sát bốn phía.
Nhìn phía bên ngoài cửa sổ phát hiện kiến trúc chung quanh có quần quen thuộc, xuống giường bước tới vài bước mới bước xa xa chính là công trình kiến trúc đánh dấu công lao lớn của Băng Thành, có chút sững sờ quay đầu nhìn chung quanh, mới bừng tỉnh. Ở đây chính là kí túc xá trường học
Trên tường có bày trí vài thứ, trên mặt bàn còn để vài quyển sách, ít đồ trang điểm của con gái. Phòng hoàn toàn bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng đầu giường đặt một bức ảnh của Kì Giai Trữ.
Diệp Thiên Vân cũng vừa đoán được 7 phần giờ nhìn bức ảnh càng chắc chắn hơn. Nhìn trên người, quần áo tự lúc nào đã bị cởi hết, phía dưới chỉ mặc có chiếc quần ngắn, cảm giác khác thường, xoay người lật tìm chung quanh không thấy quần áo.
Đúng lúc này, một cô gái với cái đuôi ngựa đằng sau đi đến, nhìn Diệp Thiên Vân vui mừng nói:" Cậu đã tỉnh? Làm tôi sợ muốn chết còn tưởng rằng có chuyện gì nữa!"
Diệp Thiên Vân nghe thấy tiếng con gái nói lập tức dùng ga trải giường quây quanh lưng, có phần gượng gạo ngồi xuống giường sau đó gật đầu nói:" Thật sự là cảm ơn cô với Vương Thông đã cứu tôi!" Lời của hắn tuy ngắn nhưng lại rất có lực đạo.
Kì Giai Trứ sắc mặt vừa hiền lại thanh thoát, mặc váy hoa, đôi chân nhỏ nhắn như ngọc phấn tính xảo, mặc tạp dề có chút giống vợ bé, kinh hỉ vội vàng nói:" Cậu nằm xuống trước đã chờ tôi lát!" Nói xong xoay người chạy ra ngoài.
Một lúc sau, cô bưng một bát súp, đi đến trước Diệp Thiên Vân ôn nhu nói:" Thân thể của cậu còn chưa khỏe, nên uống một bát canh gà đã. Có lẽ tôi làm không được ngon lắm nhưng tôi đã rất chăm chú."
Diệp Thiên Vân nhìn thấy ánh mắt tràn ngập hi vọng, liền dùng hai tay nhận lấy, uống một ngụm, chép chép miệng, quả thật vị rất ngon, nhẹ giọng cảm kích nói:" Đã làm cô phải hao tâm tổn trí rồi! Đúng rồi tôi ngất đi bao lâu rồi ?"
Kì Giai Trữ nghĩ một lát mới lên tiếng:" Hai ngày hai đêm, nếu không phải trước khi ngất cậu bảo không có chuyện gì chắc tôi đã đưa cậu vào bệnh viện rồi.
Diêp Thiên Vân thất kinh, không ngờ bản thân đã hôn mê hai ngày, trong lòng khẽ động nói:" Vương Thông thì sao? Cậu ta lúc nào rời đi vậy ?"
Kì Giai Trữ ngồi xuống đối diện Diệp Thiên Vân nghĩ nghĩ rùi nói:" ầy, đưa cậu đến đây một lát liền đi rồi. Hắn nói còn có chuyện "
Diệp Thiên Vân lại nhìn Kì Giai Trữ, trường học sắp nghỉ, vậy mà trên bàn còn đầy sách, còn một *** Coca cola, nhớ tới sắp thi tới nơi, bèn cố ý tìm lí do đứng lên nói:" Quần áo của tôi đâu rồi ? Không quấy rầy cô ôn tập nữa. tôi phải về trước đã, hai ngày nữa nếu có rảnh chúng ta lại hẹn nhau!"
Kì Giai Trữ dù phải bỏ tất cả thi cử, cũng không muốn Diệp Thiên Vân đi như vậy. Nhưng cô cũng hiểu làm mọi việc cũng phải có mức độ, đừng để sau khi cứu hắn lại làm hắn ghét mình! Lấy một túi giấy từ phòng khác mỉm cười nói:" Quần áo của cậu đều bị rách rồi, vốn không thể mặc được nữa, vì thế hôm qua tôi liền mua một bộ khác, thử mặc xem có vừa không ?"
Diệp Thiên Vân có chút hổ thẹn, hắn sớm đã quên mất quần áo bị hỏng rồi, còn tưởng rằng Kì Giai Trữ đã giặt sạch, nhìn thấy quần áo mới cũng không chối từ vội vàng thay rồi soi gương nói:" Cảm ơn cô, rất hợp!"
Kì Giai Trữ cũng không giấu nổi ánh mắt tán thưởng, như đang quan sát người yêu vui vẻ vỗ tay nói:" Rất đẹp, rất đẹp!"
Diệp Thiên Vân giờ có rất nhiều chuyện muốn làm, hắn định trở về gọi điện cho Tiêu Sắt, hỏi xem rốt cục là tình huống thế nào. Nếu hắn đoán không sai, những người che mặt chắc chắn là người của Võ Đang, hơn nữa còn dùng kiếm trận áp chế hắn, không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì.
Tình thế võ lâm thoáng chốc đã thay đổi, một khi có việc ngoài ý muốn, hắn cũng sớm phải có chuẩn bị. Bằng không như hôm nay sẽ bị đánh trở tay không kịp!
Hắn sửa sang lại quần áo một chút thản nhiên nói:" Vậy tôi xin cáo từ! Chúng ta sắp thi rồi, cô có thời gian nên đọc nhiều sách. Lần này thật cảm ơn cô, nếu có cơ hội nhất định báo đáp!" Nói xong liền đi ra cửa.
Kì Giai Trữ lúc này nghe được quá nhiều cảm ơn, thực sự không muốn Diệp Thiên Vân nói những lời này. Bởi vì như vậy có nghĩa quan hệ của hai người rất thân mật, nhưng giờ thì rõ ràng cảm giác rất xa lạ
Cô mấy lần muốn nói gì đó, muốn biểu đạt nhưng đành nhịn lại, thần sắc có chút thất vọng, nhìn theo bóng lưng của Diệp Thiên Vân xa dần.
Pháo quyền của Vô Vi đạo nhân không cương ngạnh, ngược lại nằm ngay chữ khéo. Pháo quyền được xưng là "Sát nhân quyền", uy lực lớn vô cùng, cách nói này được lưu truyền rất rộng rãi trong Hình Ý môn, ngoại hình tay của Pháo quyền rất giống trong "khung", nhưng thật ra là sau khi áp chặt vào tay địch thủ, nương theo kình lực đối phương mà xuất lực, chính là xảo pháp "tứ lạng bạt thiên cân", là kỳ chiêu để dẫn dắt địch nhân theo ý mình.
Tần Sư Bản sớm đã rơi vào thế hạ phong, hắn đang dùng Thái Ất Ngũ Hình quyền để chống đỡ, đúng ngay lúc ấy, thân hình của Vô Vi đạo nhân lúc thu lúc duỗi, rồi đột nhiên như đạn pháo bay ra khỏi nòng súng, chỉ nghe "bùm" một tiếng.
Tần Sư Bản vốn dĩ đã không còn đủ lực để chi trì, lại bị phát quyền này đánh bật ra phía sau, hắn định dốc toàn lực để khống chế, nhưng lại để lộ môn trung, thân thể mất đi sự thăng bằng.
Thời cơ không thể để mất, mất đi rồi không thể có lại được nữa. Vô Vi đạo nhân liên tục bước tới, dưới chân lướt đi như hình bán cung, sau đó áp bước phải vào phía cạnh ngoài chân đối phương, đồng thời dùng tay phải chộp vào ngoài cổ tay của đối phương bẻ lật lại.
Sau khi tiến bước trái lên chân phải của đối phương, tay trái sử dụng âm quyền đánh về phía trước vào vai, dùng vòng quyền và cổ tay đánh theo phương ngang vào ngực đối phương, là đòn đánh rất tàn nhẫn vào môn trung! Đây chính là chiêu "Hổ bãi vĩ" (hổ vẫy đuôi) hay còn gọi là "Hoành tảo thiên quân".
Lúc này Diệp Thiên Vân mới cảm nhận được dụng ý của Vô Vi đạo nhân, dùng Pháo quyền phá vỡ thế của địch nhân, sau đó lại sử dụng Toàn Hổ hình, dùng cổ tay mà đánh, lên gối, đạp, đập vào ngực.. tất cả những động tác này phải liền một mạch, tự nhiên phải vô cùng nhanh nhẹn. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vô Vi đạo nhân toàn lực sử dụng chiêu này, bèn âm thầm ghi nhớ để sau này có dịp nghiên cứu cẩn thẩn hơn.
Hắn và Vô Vi đạo nhân không đi chung một đường, hơn nữa nội kình của hắn lấy cương mãnh làm chủ, chứ không được như Vô Vi đạo nhân có sự hòa hợp giữa cương và nhu.
Tần Sư Bản toàn thân nghiêng về phía sau, chiêu này đang đánh thẳng vào giữa xương sườn, nhất thời lại làm cho hắn lăn như hồ lô, lăn mấy vòng liên tục dưới đất, ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.
Vô Vi đạo nhân không nhân cơ hội này hạ sát thủ, ông rất tự tin vào chiêu vừa rồi. Thả lỏng một lúc rồi mới nói với Diệp Thiên Vân: "Già rồi! Thiên hạ từ nay về sau là của lớp trẻ các ngươi. Mới rồi ngươi giao thủ với Chu Sư Thành, ta cũng còn chút lo lắng.
Ai ngờ ngươi to gan lại tài cao, quả nhiên không phụ lòng trông mong của mấy lão già bọn ta. Cho dù Đinh lão quái có ở đây thì cũng chỉ có thể ngưỡng mộ Long hình của ngươi mà thôi. Toàn hổ hình, còn cả Ưng hình ngươi đã luyện vô cùng thành thục". Lời nói này của Vô Vi đạo nhân vô cùng chân thành. Ông thật ra chưa già, lại còn có thể đối đầu với tôn sư phái Võ Đang, nhưng khi khi nhìn thấy Diệp Thiên Vân xuất thủ cũng không khỏi cảm thấy ngậm ngùi. Tuổi tác đi qua không lấy lại được, đây chính là điều bi ai của kẻ học võ. Khi bản thân mình tự cảm thấy vô vọng, chỉ còn có thể gởi gắm hy vọng cho thế hệ sau.
Diệp Thiên Vân không đành lòng nhìn cảnh tình của Vô Vi đạo nhân lúc này, nhưng lại không biết làm cách nào để an ủi ông, chỉ có cách trầm mặc không nói, rồi sẽ có một ngày hắn cũng ở vào cảnh ngộ của Vô Vi đạo nhân hôm nay, chỉ là sự khác biệt của năm mươi tuổi và một trăm tuổi mà thôi.
Đúng vào lúc ấy, từ phía xa truyền tới âm thanh của sự va chạm, cả hai không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn.
Hóa ra là âm thanh từ phía Diệp Vô Nhai và Hoa Sư Húc hai người đó truyền tới. Chỉ thấy một cánh tay của Hoa Sư Húc đã bị vặn ngược lại. Diệp Vô Nhai nắm chặt cổ tay của Hoa Sư Húc, vẻ mặt vô cùng hung dữ như muốn bẻ gãy, ánh mắt hiện lên một vẻ rất thích thú, làm cho người ta nhìn không tự chủ được cũng có chút xót xa. Xem ra, Diệp Vô Nhai vốn cũng không phải là một kẻ dễ trêu.
Do cánh tay đã bị bẻ gãy, chịu đựng nỗi đau quá sức tưởng tượng, mặt Hoa Sư Húc nhăn nhó vô cùng thảm hại, nhưng lại xuất hiện thần sắc vô cùng quyết đoán. Toàn thân dùng lực, đanh lại hét lên một tiếng thật dữ tợn: "Cánh tay này ta cho ngươi!", nói đoạn không lùi mà tiến, tay kia vòng quanh dưới bụng đối phương, một chưởng ngay lập tức vỗ vào người Diệp Vô Nhai.
Diệp Vô Nhai tựa hồ không bao giờ nghĩ rằng Hoa Sư Húc lại có thể ra tay tàn ác như vậy, lực đạo của một chưởng này quá mạnh, ngay lập tức bị đánh bay lên cao, thần sắc còn ánh lên một vẻ hoài nghi. Máu tươi như không thể kiềm chế ào ạt từ miệng phun ra.
Hà Sơn từ phía xa chứng kiến cảnh Diệp Vô Nhai bị đánh trọng thương, nhưng xung quanh lại đang bị vây bởi đám đệ tử phái Võ Đang, chỉ có thể lo lắng sốt ruột mà không làm gì được, hai mắt đỏ ngầu, kêu lên một tiếng thật bi thảm: "Sư huynh!"
Hoa Sư Húc sau khi ra tay tuy rằng rất đau đớn, nhưng trên mặt lại ngập tràn khoái cảm đã trả thù thành công, hắn gẫy một cánh tay, nhưng đổi được Diệp Vô Nhai, lấy tổn thất của bản thân mà xoay chuyển càn khôn, cảm thấy vô cùng đắc ý. Hắn tất nhiên không muốn buông tha cho Diệp Vô Nhai, định bước đến bồi thêm một chưởng nữa.
Diệp Thiên Vân mắt gấp tay nhanh, trong thời khắc then chốt này lập tức đảo nhanh dưới đất, nhìn kiếm của đệ tử Võ Đang, rồi dậm chân sau đó kéo lên trên, kiếm đã bị hất lên không trung. Dùng mũi chân phát lực, thanh kiếm liền như có linh hồn ngay lập tức bay thẳng về phía Hoa Sư Húc, dồng thời chân dưới tiến một bước lao mình theo kiếm vọt tới.
Hoa Sư Húc đã đến trước mặt Diệp Vô Nhai, chưởng cũng đã phát ra, nhưng lại cảm thấy bên mặt dường như có tiếng gió rít lên, không khỏi kinh hồn thất sắc, chỉ có thể buông tha ý định giết chết Diệp Vô Nhai, bằng tốc độ nhanh nhất ngay lập tức nằm rạp xuống.
Thanh kiếm kia vừa vặn ép sát người hắn lướt qua, tim hắn muốn vọt ra ngoài. Nếu chậm thêm một khắc, có lẽ đã bị đâm xuyên tim, một chút mừng rỡ vừa lóe lên đã cảm giác nguy hiểm đang ở ngay phía sau, tóc gáy hắn dựng đứng cả lên.
Diệp Thiên Vân theo kiếm đuổi đến ngay trước mặt của Hoa Sư Húc, sức lực của hắn thật sự không thích hợp động thủ ngay lúc này, nhưng khi nhìn thấy tình hình xảy ra như vậy lại không thể không giúp, vì vậy mà đành phải liều mạng phi thân đến ngăn cản Hoa Sư Húc. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Nhưng may ở chỗ đối phương cũng vừa mới trải qua trận đại chiến và mất một cánh tay, so với hắn cũng xem như kẻ tám lạng người nửa cân, trong lòng đã định, nhìn thấy đối phương đang nằm trên mặt đất bèn vận kình lực dưới chân nhằm thẳng vào đầu của Hoa Sư Húc.
Hoa Sư Húc sợ đến mức ruột gan lộn tùng phèo, vốn dĩ phản ứng của hắn đã chậm hơn Diệp Thiên Vân nửa nhịp, lúc ấy thân thể lại đang nằm thẳng trên mặt đất, không hề có chút thực lực để phản kích, đành phải nhấc chân lên định chặn sự công kích của đối phương.
Nếu là người khác, có thể phản ứng này hôm nay sẽ giữ được một mạng, nhưng Diệp Thiên Vân lại luyện Kim Chung tráo, chuyên lấy cứng chọi cứng, cho nên biết trước đó sẽ là sự bi ai vô cùng của Hoa Sư Húc.
Hai người vừa chạm nhau, đùi Hoa Sư Húc cảm nhận một lực cực đại va đập vào, chỉ nghe "rắc" một tiếng, hắn kêu lên thống thiết, đau đớn như thủy triều dồn dập chạy lên não, không tự chủ được ngay lập tức mất luôn ý thức.
Cước này của Diệp Thiên Vân đích thị là nhằm vào đầu gối của Hoa Sư Húc, hiện giờ bắp đùi và bắp chân của Hoa Sư Húc đã không còn co lại được, hiển nhiên đã mất tác dụng rồi.
Đúng lúc đó, Hà Sơn ở bên kia hét lên: "Thiên Vân, chừa cho hắn một mạng".
Chân của Diệp Vân Thiên còn cách đầu của Hoa Sư Húc không đầy năm phân, nghe thấy tiếng gọi lập tức hạ xuống. Hà Sơn đã lên tiếng thỉnh cầu thì ít ra cũng phải giữ thể diện cho hắn, hơn nữa Diệp Thiên Vân cũng không muốn mất thêm một mạng người nữa trong tay mình. Hắn cũng muốn giết chết đối phương, nhưng chẳng qua là xét việc không xét người, đồng thời Hoa Sư Húc và hắn cũng không có thâm cừu đại hận gì.
Sau khi thu chân, Diệp Thiên Vân liếc nhìn Hoa Sư Húc thì thấy hắn đã ngất đi từ lúc nào, biết rằng sau này hắn sống cũng không bằng chết bèn bước qua chỗ Diệp Vô Nhai, đầu tiên đưa tay lên mũi hắn, phát hiện cũng còn chút hơi ấm, biết rằng tạm thời không có gì nguy hiểm đến tính mạng, bèn thở dài, xem như hôm nay ra tay cũng đáng, tốt xấu gì cũng đã cứu được một mạng người.
Diệp Vô Nhai tựa hồ cảm giác có gì đó trên mũi mình, bèn lấy hết sức mở mắt ra xem, sau khi phát hiện ra đó chính là Diệp Thiên Vân, thần sắc trở nên phức tạp, muốn nhắm mắt lại, nhưng từ trong ánh mắt vẫn phóng ra một tia nhìn cảm kích.
Diệp Thiên Vân khẽ gật đầu hàm ý đã hiểu, liền đặt hắn nằm xuống. Hắn với Diệp Vô Nhai vốn dĩ trước đây có chút xích mích, lúc trước Thường Đại Hải ở nước ngoài chưa bị giết chết, chạy về nước một lòng tử chiến. Diệp Thiên Vân trước mặt Diệp Vô Nhai giết chết đối phương, tuy rằng lúc đó cũng không phải là hành động không đẹp gì, nhưng cũng không tránh khỏi có sự xích mích giữa hai người.
Huống hồ Diệp Vô Nhai tính khí cực kỳ cao ngạo, nên thái độ của hắn đối với Diệp Thiên Vân không mặn không nhạt, luôn xem Diệp Thiên Vân là hàng tiểu bối.
Hôm nay Diệp Thiên Vân cứu hắn, coi như đã giải quyết xong khúc mắc trong lòng, thêm một bằng hữu và thêm một kẻ thù, xét về bản chất có sự khác biệt rất lớn, huống hồ còn có mối quan hệ với Hà Sơn, hắn và Bát Cực Môn cũng xem như có chút quan hệ sâu xa, cứu được Diệp Vô Nhai đối với Diệp Thiên Vân cũng có chỗ tốt.
Vô Vi đạo nhân thoạt nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng Diệp Thiên Vân biết ông đã sớm mất đi năng lực động thủ, không thể vừa mới nghỉ ngơi trong chốc lát đã ngay lập tức ra tay. Con người ngày càng lớn tuổi thể lực không thể duy trì mãi,xét từ phương diện này mới có thể thấy được sự khác biệt.
Bậc tôn sư chỉ có thể thắng ở kinh nghiệm chứ năng lực của bản thân không thể nào theo kịp.
Vô Vi đạo nhân nhìn thấy Diệp Thiên Vân hành động bèn nói: "Diệp Vô Nhai con người này tuy rằng có chút ngạo khí, nhưng làm người cũng không uổng, hắn là người rất ngay thẳng, ngươi cứu hắn một mạng, hắn nhất định sẽ tìm cách đáp trả lại cho ngươi".
Diệp Thiên Vân khẽ gật đầu, tìm một nơi tương đối an toàn, đỡ Vô Vi đạo nhân ngồi xuống nghỉ ngơi, dứt khoát nói: "Sư thúc tổ, người tạm nghỉ ngơi ở đây, chờ con đi xem thế nào rồi sẽ trở lại, người nhất định phải chú ý an toàn".
Vô Vi đạo nhân khẽ gật đầu, ngồi xuống dặn dò: "Ngươi cũng vậy, tôn sư Võ Đang dù sao cũng không phải là danh hiệu suông, thể lực của bọn họ còn cách xa chúng ta lắm".
Diệp Thiên Vân trong lòng hiểu rõ, các vị tông sư trong Võ Đang ai cũng sử dụng đan dược. Nhưng cho dù như thế, nguy hiểm hiện nay gần như đã sắp trở về con số không. Triệu Sư Chiêu, Hoa Sư Húc, Tần Sư Bản, Chu Sư Thành bốn vị tôn sư Võ Đang nay chỉ còn một, hai kiếm trận của Võ Đang cũng sớm đã bị phá một nửa.
Võ Đang hiện nay đã không còn tự lo được cho mình, làm gì còn có công phu chạy đến tìm việc khác, tuy rằng thể lực của hắn lúc này đã giảm sút nhiều, lại còn bị thương, nhưng không ai đủ cam đảm đến làm phiền hắn được.
Vừa bước đến gần chỗ Trần Mễ Lạp, liền nhìn thấy mồ hôi của Triệu Sư Chiêu chảy ròng ròng từ trên đỉnh đầu xuống, nhìn qua một cái cũng biết tình hình không lấy gì làm khả quan.
Trái lại Trần Mễ Lạp khí định thần nhàn, tuy rằng trên đầu cũng có chút mồ hôi, nhưng tỏ ra rất phấn khởi, xem ra Triệu Sư Chiêu không thể sánh bằng.
Hai người đánh nhau cả nữa ngày, đối đầu là chính, hơn nữa Triệu Sư Chiêu lại có phần hơi kiêng kị Trần Mễ Lạp, không dám để hắn xáp lại gần, chỉ cần khoảng cách hơi gần một chút nhất định phải tìm cách kéo ra.
Công phu của Trần Mễ Lạp kiêm tu sở trường của cả hai nhà, lúc thì hắn dùng Bát Cực Quyền, bỗng nhiên lúc lại chuyển sang công phu Võ Đang, phiêu hốt bất định, làm cho đối thủ rất khó nắm bắt.
Triệu Sư Chiêu không muốn tiếp cận hắn cũng là do sợ Bát Cực Quyền dựa vào sát thân mà đánh, chỉ cần trúng một chiêu ngay sau đó sẽ liên tục không ngừng, nên đành phải đứng phía xa cam chịu thế hạ phong. Truyện
Trần Mễ Lạp nhìn thấy Triệu Sư Chiêu dò xét bốn phía, bèn cười nói: " Sư huynh, anh cũng không nhất thiết phải tự tính toán cho mình đâu, chỉ cần anh có thể chạy ra khỏi Băng thành, tôi gọi anh một tiếng sư phụ cũng không ngại".
Diệp Thiên Vân cũng hiểu rõ, Bát Cực Môn hiện thân, tức là sợ bọn họ đào tẩu nên mới phải xuất hiện sau cùng. Đã xuất hiện tức là đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi, nếu đoán không sai, các vùng phụ cận xung quanh nhất định đã bị người của Bát Cực Môn khống chế, một khi có ý định bỏ chạy, tám chín phần là sẽ bị bắt lại. Hơn nữa Triệu Sư Chiêu lại có thực lực của một vị tôn sư, đã đến bước này mà bỏ chạy nhất định sẽ bị người khác cười nhạo.
Ánh mắt Triệu Sư Chiêu lộ rõ vẻ tuyệt vọng, thực lực của hắn tự nhiên là thấp hơn Trần Mễ Lạp một bậc, hơn nữa lại đối đầu thế này, thể lực tổn hại rất ghê gớm, tiếng thở dốc ngày càng nặng nề, biết rằng mình đấu không qua Trần Mễ Lạp, đánh mạnh ra một chiêu hư chưởng rồi bay ngược ra phía sau.
Trần Mễ Lạp đương nhiên là sợ hắn chạy thoát, bèn vừa đuổi theo vừa lạnh nhạt nói: "Thiên Vân, ngăn hắn lại, hắn nhất định chạy không nổi đâu!"
Diệp Thiên Vân nào còn chút sức lực, biết là Trần Mễ Lạp muốn lừa Triệu Sư Chiêu, cũng giả vờ lui về phía sau hai bước, Triệu Sư Chiêu nhìn thấy đường lui đã bị chặn, lại đưa mắt nhìn các sư đệ nằm trên mặt đất, thần sắc vô cùng bi phẫn.
Đang bỏ chạy trong vô vọng, trong nháy mắt hắn đã lui về dựa vào lan can trên cầu, đưa mắt nhìn xuống, không do dự nhảy luôn xuống dưới.
Trần Mễ Lạp và Diệp Thiên Vân không khỏi kinh hãi, ai cũng không ngờ đến việc hắn lại chọn cách này để kết liễu sinh mạng của mình, nên biết rằng dưới chân cầu kia nước sông cuồn cuộn, cầu cách mặt nước ba bốn chục mét, chọn cách nhảy xuống, đồng nghĩa với việc phải chết, chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Diệp Thiên Vân cũng không đủ cam đảm bước qua xem, hắn nhìn Trần Mễ Lạp rồi hỏi một cách nghi hoặc: "Triệu Sư Chiêu lúc nãy muốn bỏ chạy thật sao?"
Trần Mễ Lạp cúi đầu nhìn xuống dưới, thần sắc lộ chút tiếc nuối, chậm rãi nói: "Hắn là người phụ trách hành động lần này, chúng ta sẽ không để cho hắn sống, Võ Đang lại càng không!"
Diệp Thiên Vân chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này, giờ được Trần Mễ Lạp khai sáng mới có chút hiểu được ý tứ của hắn, lần tróc nã này tự mình thất bại, Võ Đang cũng cần có một con dê thế tội, và Triệu Sư Chiêu chính là con dê ấy.