Tiếng nói vừa dứt đã thấy từ vị trí cách đó không xa có năm người đi tới, mỗi người đều toát lên khí phái của những cao thủ ngoại gia, tuy trong đêm tối nhìn không rõ diện mạo, nhưng lại khoác lên mình một vẻ rất thần bí.
Tiến đến gần, một trong số họ ôm quyền thủ lễ với Diệp Thiên Vân, cất cao giọng nói: "Đã tới chậm, xin thứ lỗi".
Diệp Thiên Vân đương nhiên nhận ra người này, vì đã từng gặp nhau tại Phong Thanh võ quán. Hắn chính là Diệp Vô Nhai của Bát Cực Môn, phía sau hắn ngoài Hà Sơn còn có mấy lão già, một người trong số họ xem ra rất quen mặt.
Có sự xuất hiện của Bát Cực Môn, Diệp Thiên Vân cảm thấy đôi chút thoải mái, đồng thời cũng rất bội phục mưu kế tỉ mỉ của Trần Mễ Lạp, đầu tiên là bản thân tự ra mặt, làm cho lòng tự tin của Võ Đang dâng lên cuồn cuộn! Chờ khi khí thế của đối phương sắp đạt đến mức cực đại lại ra tay đả kích chính lòng tin ấy! Sau khi khai đao đại sát đệ tử làm cho bọn họ phẫn nộ, lại mời người của Bát Cực Môn xuất hiện, xem ra hôm nay bọn họ đã dự tính một người cũng không thể thả về, có thể thấy hận ý của hắn đối với Võ Đang như thế nào.
Diệp Thiên Vân vẫn chưa nghĩ ra được cách gì để đả kích đối phương, vì đa số thời gian của hắn đều là một mình ở bên ngoài hành sự, hơn nữa theo tính cách của hắn cũng nhất định không thể có nhiều bằng hữu như Trần Mễ Lạp! Nghĩ đến đây, hắn cũng cảm thấy đôi chút xấu hổ. Trong võ lâm, kẻ xứng đáng được gọi là bằng hữu có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi đưa mắt nhìn đối phương, những đệ tử phái Võ Đang như có chút lo lắng, hôm nay ai cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi. Bát Cực Môn một khi đã xuất hiện, làm gì còn cơ hội cho bọn họ đi báo tin, nếu đoán không lầm, phía sau có thể còn nhiều trò đặc sắc hơn.
Diệp Thiên Vân vốn dĩ không muốn chính diện đối kháng với Võ Đang, vì hắn không muốn vứt bỏ cuộc sống bình lặng của mình, hơn nữa đối với tình yêu hắn cũng chỉ vừa mới bắt đầu manh nha có chút lòng tin, vì chính là lúc cùng với Hừa Tình mới tiến thêm một bước.
Chỉ là bây giờ Võ Đang đã phá hủy toàn bộ ảo tưởng của hắn, chẳng khác nào dồn hắn tới bước đường cùng! Hai bên đã đi đến thời khắc sống còn, chuyện ai sống ai chết chỉ có thể lấy võ công ra quyết định.
Việc Diệp Vô Nhai dẫn theo Bát Cực Môn xuất hiện đã khiến tình thế xoay chuyển hoàn toàn. Võ Đang từ thế mạnh giờ đã thành thế yếu.
Trong đêm tối, mái tóc bạc trắng của Diệp Vô Nhai như càng rõ hơn. Ánh mắt lộ rõ vẻ tàn khốc, nhìn Võ Đang lạnh lung cất tiếng: " Võ Đang bước vào địa bàn của chúng ta, không thèm thông báo một tiếng, có phải rất xem thường Bát Cực Môn ta hay không? Nếu là lần đầu tiên, Bát Cực Môn bọn ta cũng có thể tha thứ, nhưng các ngươi hết lần này đến lần khác đều như không để Bát Cực Môn trong mắt, dựa vào danh tiếng Võ Đang đứng thứ hai thiên hạ mà tỏ thái độ ngạo mạn như vậy. Các ngươi thật sự cho rằng có thể xưng hung võ lâm hay sao?
Trong lúc hắn đang nói những câu này, Hà Sơn một mặt làm ra vẻ nghiêm trang, mặt khác lại lén nháy mắt với Diệp Thiên Vân, rồi hạ giọng: "Lát nữa đừng để chúng chạy thoát.Hôm nay chúng ta phải đem sự uất ức trong lòng đòi lại cho bằng được! Ha ha!"
Diệp Thiên Vân liếc hắn một cái. Gã này luôn là người phá rối tình huống, nhưng có mặt hắn coi như cũng có thêm một phần đảm bảo, ít ra cũng còn có nội ứng trong Bát Cực Môn.
Bốn vị tông sư đối diện dường như cũng có dự cảm không tốt, Bát Cực Môn trước giờ đối với bọn họ đều là nước sông không phạm nước giếng, nhưng hôm nay lại đột nhiên muốn ra tay, ý tứ ở trong đã rất rõ ràng.
Triệu Sư Chiêu trong mắt đã lộ rõ thần sắc quyết chiến, hiên ngang cất giọng: "Khá lắm Bát Cục Môn, sớm đã có mưu đồ từ trước thì còn chờ gì nữa! Đệ tử Võ Đang nghe lệnh! Hôm nay chỉ cần có một người có thể sống sót, sau khi về tới Võ Đang, xin đem chuyện này bẩm báo chưởng môn, họ tự có định đoạt!"
Đệ tử Võ Đang nghiêm trận chờ lệnh, sau khi nghe lời nói này, tất cả đều bừng bừng một khí thế xưa nay chưa từng có. Do căng thẳng, sử dụng lực quá mạnh làm cho các đốt ngón tay đều trắng bệch.
Trần Mễ Lạp đương nhiên sẽ không cho bọn họ cơ hội, vừa nhìn thấy khí thế muốn phản công của đối phương, hiểu rằng nếu không ra tay ngay thì hậu hoạn vô cùng, vung tay lên nói với người phía sau: " Giết đi". Âm thanh vừa dứt liền phóng thẳng về phía Triệu Sư Chiêu.
Gió đêm hè đúng ra khiến người ta vô cùng khoan khoái, thế nhưng giờ phút này không rét mà run. Trần Mễ Lạp la lớn xông vào trận đấu, mọi người cũng không còn chỗ nào để ý nữa.
Diệp Vô Nhai dường như sớm đã định được mục tiêu, nhảy về phía trước, cười lạnh nói: "Hoa Sư Húc, món nợ ba năm trước, giờ chúng ta có thể tính lại rồi!", nói xong nhẹ nhàng phi thân đánh tới, cơ hồ cả hai bên đều đồng thời ra tay. Diệp Thiên Vân tự biết năng lực của mình, nếu đi đối phó với kiếm trận thì cũng có chút khiên cưỡng. Vừa rồi đại chiến cùng Chu Sư Thành chẳng thích thú chút nào. Đưa mắt liếc tìm Chu Sư Thành, phát hiện bóng dáng hắn đã sớm lui về góc tối âm u cách ánh đèn khá xa. Ngay lập tức lòng hiếu kỳ nổi lên,bèn nhảy liền ba bước về phía Chu Sư Thành, cười cười nói: "Có dám đánh một trận nữa không?"
Thể lực của Chu Sư Thành chưa hồi phục lại, vốn là muốn tìm cơ hội rời khỏi vòng chiến, sau đó chờ thời cơ phát lực, ai ngờ Diệp Thiên Vân hời hợi hỏi một câu làm nộ khí lại nổi lên.
Hắn vốn là bậc tôn sư của thế hệ chữ Sư phái Võ Đang, mới rồi Diệp Thiên Vân sử dụng toàn lực liều mạng áp chế hoàn toàn thực lực của hắn, vốn đã có chút bực bội. Giờ đây Diệp Thiên Vân lại giở giọng khiêu khích, hắn làm gì còn giữ được sự bình tĩnh vốn có, khí độ của tôn sư sớm đã bị quăng lên chín tầng mây.
Chu Sư không trả lời, đưa chân phải vẽ theo vòng tròn, bước lên theo hình cánh cung, sau đó liên tục bước tới, tay phải thành xuyên chưởng đánh về phía Diệp Thiên Vân, thân pháp giống như rồng bay rắn cuộn, liên hoàn không dứt.
Diệp Thiên Vân vận khởi Kim Chung tráo, đồng thời thúc đẩy cảm giác, từ từ căng cơ thể, để hình thái Tam thể thức tự nhiên bộc lộ. Chỉ là trong nháy mắt trên đỉnh đầu và phía bên phải mặt đồng thời cảm nhận được chưởng phong của Chu Sư Thành, trong lòng cả kinh, động tác của đối phương lúc nhanh lúc chậm, biến hóa tùy tâm mà phát chiêu, đây mới chính là thực lực của bậc tôn sư. Lúc nãy liều mạng áp chế được đối phương, giờ đây mới hiểu được sự sáng suốt lúc ban đầu.
Nghĩ tới đây, không hề có chút sợ hãi đón lấy chưởng pháp của đối phương, tay trái luồn qua phía ngoài cổ tay của Chu Sư Thành, đánh xuống phía dưới, đồng thời chân bước tới tránh luồng chưởng phong, tiến một bước phát chưởng vào phía bên phải. Vì Kim Chung Tráo nội kình rất phức tạp, làm cho hổ trảo của toàn hổ hình phát huy toàn bộ oai phong, thật giống như ác hổ đang giơ nanh vuốt.
Chu Sư Thành không hổ danh một đời tôn sư, nhìn thấy chiêu pháp tuyệt diệu đó nhưng không e ngại, bàn tay tự nhiên đang cương hóa nhu, co chưởng lại quấn xung quanh hổ trảo của Diệp Thiên Vân, giống như cành nho quấn quanh một thân cây mà bò lên vậy.
Diệp Thiên Vân trong đêm tối như mực đột nhiên cảm thấy một sức mạnh dị thường, hóa chưởng thành trảo chụp lấy phần đầu của đối phương.
Hai bên đang phát lực trong thời gian nhanh nhất! Một âm thanh nhỏ vang lên, sau đó lại nghe như có tiếng cọ sát! Hai bên cùng rên một tiếng, nhảy lùi lại phía sau.
Ngay lúc đó, từ phía không xa truyền lại âm thanh: "Thiên Vân, cẩn thận, đây chính là Thuần dương long tâm chưởng của Võ Đang".
Nghe tiếng nói, Diệp Thiên Vân liền nhận ra ngay chính là Vô Vi đạo nhân đang truyền âm tới nhắc nhở hắn, nhưng đáng tiếc là hắn không có đủ năng lực để đáp trả, vì trên cánh tay phải có cảm giác như đang bị lửa thiêu đốt, lần này coi như đã thực sự nếm được công phu của Chu Sư Thành, bậc chữ Sư trong Võ Đang quả nhiên bất phàm! Cắn răng đứng thẳng người như một ngọn thương, hắn đưa mắt nhìn thẳng vào Chu Sư Thành.
Mặt của Chu Sư Thành bị tay của Diệp Thiên Vân cào thành ba đường, vết máu kéo dài xuống tới sống mũi. Lông mày cũng cũng bị đứt quãng, phần thịt trắng bị lật ra ngoài, máu theo gương mặt chảy không ngừng xuống dưới.
Máu tươi nhuộm đỏ tròng mắt, thỉnh thoảng lại giật giật. Thế nhưng ý chí chiến đấu lại đi xuyên qua cơ thể xộc ra phía ngoài! Ở vị trí ánh đèn chiếu không tới này, tướng mạo so với Trần Mễ Lạp còn âm trầm hơn ba phần.
Hắn vừa phòng bị nghiêm ngặt lại vừa sợ sự ra tay tàn nhẫn của Diệp Thiên Vân. Nếu nói lần trước là ngẫu nhiên, vậy lần đánh này có thể xem như là thực lực, thực lực của một gã học võ mới hai mươi tuổi có thể đả thương một vị tôn sư.
Diệp Thiên Vân vừa sử dụng chính là Hổ trảo của Toàn hổ hình, tuy phải trả giá chút ít, nhưng thật sự đã đạt được mục đích. Trong đêm tối, cặp mắt là thứ quan trọng nhất. Nhìn thấy mình đắc thủ, bàn chân bèn khều nhẹ mặt đất, giống như dã thú đang dạo bước quanh rừng cây. Sau đó nghiêng thân hình về phía trước, giống như một con báo săn, bổ nhào về phía Chu Sư Thành.
Thị lực của Chu Sư Thành lúc này hoàn toàn đã bị che lấp, không còn chú ý đến máu tươi đang chảy vào mắt, dốc hết toàn lực nghênh đón một chưởng phi thân của Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân hoàn toàn có thể cảm nhận được nội kình trong chưởng pháp của đối phương, đó chính là Hoàng nê âm thủ, hơn nữa hoàn toàn không có khả năng né tránh, hiểu rằng Chu Sư Thành đang liều mạng với mình! Nghiến chặt răng, cong cứng cánh tay trái hết sức để chặn thế tới của đối phương.
Dùng tay phải xuôi theo cánh tay lật ngang ra ngoài cầm lấy chưởng thủ của đối phương, tay trái kéo dài âm kình níu về phía sau, định bẻ gãy khớp tay của đối phương, đồng thời chân phải co gối đạp lên đầu gối của đối phương.
Chu Sư Thành vừa đánh trúng Diệp Thiên Vân đã có chút mừng rỡ, nhưng ngay lập tức đã biết không hay, rút tay lại đồng thời kéo chân tránh cú đánh vào đầu gối.
Diệp Thiên Vân cảm thấy toàn thân đau rát, nhưng thân hình càng lúc càng thêm dũng mãnh, bỗng nhiên nghiêng người ngồi xuống, đồng thời ra chiêu đánh vào hạ bộ của đối phương. Chiêu Long hình này hắn sử dụng tinh diệu vô cùng, tay như đầu rồng, chân như đuôi rồng, vờn mây giỡn mưa không chút e dè.
Chu Sư Thành thất sắc cả kinh, đây rõ ràng là lần biến chiêu thứ hai của Diệp Thiên Vân. Hắn ngồi xuống dưới tránh cú đánh rồi ngay lập tức quay người về phía sau để toàn thân có thể lui ra.
Bàn tay giống như một vũ khí lợi hại của Diệp Thiên Vân, nhanh như điện xẹt chụp vào trong bắp đùi của hắn, chỉ nghe một tiếng "phốc", dường như móc sâu vào trong cả tấc, đồng thời một âm thanh thê lương cất lên trong đêm đen.
Không phải không tàn nhẫn, mà là quá tàn nhẫn. Ngay sau đó năm ngón tay ấn vào phía trong, siết chặt tay móc ra một miếng thịt. Còn muốn đánh nữa, Chu Sư Thành đã lui khỏi phạm vi công kích của hắn rồi.
Diệp Thiên Vân làm sao có thể để cho hắn thoái lui dễ dàng như thế, điểm chân xuống đất với khí thế sấm sét phi thân, chính là băng quyền, trong một sát na đã đánh trúng phía sau lưng của đối phương, tay liên tục chuyển động, chỉ nghe "răng rắc", xương khớp đã gãy rời.
Thân hình rơi xuống hóa chưởng thành trảo, chộp nhẹ vào cổ của Chu Sư Thành, nhấc bổng lên, năm ngón tay đột nhiên siết chặt lại.
Chu Sư Thành thậm chí không thể rên, đầu rũ xuống không chút sức lực, thân thể đung đưa cánh mặt đất hơn một tấc.