Trần Ngọc Mai nghe được lời nói của Lý Thiên Kiêu, khuôn mặt liền biến sắc rõ ràng không hài lòng chuyện nàng cùng Vương Lâu Vân nói chuyện như vậy!
Vương Lâu Vân không ngờ Diệp Thiên Vân dẫn theo người đến, đang mang kính viễn thị nên không thấy rõ ràng, sau đó mới nhanh chóng đem kính mắt xuống, hắn nhìn Lý Thiên Kiêu từ trên xuống dưới, lập tức trở nên kích động dị thường, trên mặt càng phức tạp vô cùng.
Hắn tựa như tràn đầy hy vọng, nhưng tựa hồ lại sợ hãi, có chút không dám xác định nói:"Manh Manh...... Manh Manh là ngươi sao?"
Lý Thiên Kiêu quay đầu lại hung dữ trừng liếc Diệp Thiên Vân, tức giận nói:"Ngươi cố ý hả?"
Diệp Thiên Vân gật nhẹ đầu, thản nhiên nói:"Ta thấy được ảnh chụp của ngươi trong nhà Vương giáo sư, cho nên............"
Thần sắc của Lý Thiên Kiêu biến đổi, đột nhiên có chút hung dữ:"Ai bảo ngươi nhiều chuyện? Diệp Thiên Vân, chuyện của ta ngươi tạm thời không nên nhúng tay, không ngờ ngươi hèn hạ như vậy, lập ra cái bẫy để cho ta tới!" Nói xong nàng cũng không nhìn lại, nổi giận đùng đùng xoay người bỏ đi!
Trần Ngọc Mai thấy một màn như vậy, biết là Diệp Thiên Vân đã đem nữ nhi của Vương Lâu Vân trở về. Nhìn thấy Lý Thiên Kiêu rời đi, muốn ngăn nàng lại, trong miệng giảng hòa nói:"Manh Manh, ngươi đây là......"
Thân thủ của Lý Thiên Kiêu đâu dễ cho Trần Ngọc Mai có thể ngăn lại, nàng xuất ra ba phần kình lực, đem Trần Ngọc Mai chấn bay trở về!
Trần Ngọc Mai bị lần chấn bay không nhẹ, nhưng trong miệng vẫn nói:"Thiên Vân, tại chúng ta không tốt, ngươi nhanh giúp đở ta cùng Vương lão sư đi, đem nàng trở lại đây!"
Hai lão giáo sư tuổi đều đã sáu mươi có hơn, sao có thể đuổi kịp cước bộ của Lý Thiên Kiêu.
Diệp Thiên Vân "Vâng" một tiếng liền chạy ra ngoài, một mực đuổi tới dưới lầu, mới phát hiện thân ảnh của Lý Thiên Kiêu, liền theo sát nàng, một tay túm ở trên vai nàng nói:"Sư tỷ. Trở về nhìn phụ thân của ngươi một lần đi a. Thật ra hắn rất cô độc!"
Vành mắt của Lý Thiên Kiêu có chút ửng đỏ, dùng sức muốn giãy khỏi tay Diệp Thiên Vân, nhưng mà không có thành công... Mặt đầy ủy khuất khóc lóc kể lể nói:"Cô độc? Ta mới cô độc, ta mười mấy tuổi đã lên Hình Ý môn, hắn sinh ta ra cũng không có trông nom ta và mẹ ta, hắn không phải là nam nhân, cuộc đời của ta cùng hắn một điểm quan hệ đều không có, không cần ngươi nhiều chuyện!"
Diệp Thiên Vân nhìn thấy vẻ mặt Lý Thiên Kiêu, hiểu rằng oán khí của nàng thật sự là quá lớn. Hôm nay nếu như cứng ngắc đem hai người kéo đến. Ngược lại sẽ hỏng việc, liền buông lỏng Lý Thiên Kiêu ra. Tương đối bình tĩnh nói:"Sư tỷ. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết. Sẽ có một ngày mất đi lúc đó mới biết quý trọng!"
Lý Thiên Kiêu nghe được câu này, thoáng tự đánh giá. Nàng cũng là một võ giả, rất nhanh đem tâm tình bình phục lại, nói với Diệp Thiên Vân:"Ta hiểu rõ là ngươi hảo tâm, nhưng mà ngươi không rõ cảm thụ của ta, chuyện này ngươi không cần nhúng tay!" Nói xong tốc độ của nàng nhanh thêm, cũng không quay đầu lại nói:"Ta sẽ không quấn quít lấy ngươi, ta sẽ trở lại Hình Ý môn!"
Diệp Thiên Vân cũng biết nàng cần tỉnh táo lại, liền mở miệng nói:"Sư tỷ bảo trọng a!"
Sau khi Lý Thiên Kiêu rời đi, Diệp Thiên Vân lại nhớ tới Vương Lâu Vân, vừa mới đi lên lầu, liền phát hiện Vương Lâu Vân bị Trần Ngọc Mai dìu lấy, hai người đứng cùng một chỗ đi xuống phía dưới.
Nhìn thấy Diệp Thiên Vân trở về, hai người mới vừa tiến vào cửa ra vào, liền đi tới chỗ hắn.
Vương Lâu Vân hiển nhiên thất vọng cực kỳ, có chút không hết hy vọng nói:"Manh Manh......, nàng quả thực đi rồi sao?"
Diệp Thiên Vân nhìn thấy ánh mắt một đôi phụ thân chờ đợi đối với nữ nhi, chỉ là Lý Thiên Kiêu đã sớm trở về, hắn liền nói:"Vương lão, chúng ta đi lên rồi nói đi, người cũng không nên quá kích động!"
Vương Lâu Vân nghe được câu này cũng biết nữ nhi đã rời đi, xoay người, cầm lấy tay Diệp Thiên Vân, tâm tình không quá ổn định nói:"Thiên Vân, như thế nào mà ngươi tìm được nàng?"
Diệp Thiên Vân đưa hắn đến thư phòng, lại châm nước nóng vào trong chén trà mới lên tiếng:"Vương lão, ngươi trước đừng nóng vội, ta cùng nàng rất quen thuộc!"
Vương Lâu Vân nghe được câu này sau, mới yên lòng, chỉ cần tìm thấy nữ nhi, sự tình sẽ có môt ngày giải quyết được... Hắn có chút cảm khái nói:"Lúc trước là ta không tốt, xem nhẹ hai mẹ con nàng, vậy cũng là báo ứng a! Chỉ là sinh thời còn có thể gặp nàng, ta cũng coi như tròn tâm nguyện!"
Nói xong cầm tay Diệp Thiên Vân càng chặt, tràn ngập cảm kích nói:"Thiên Vân, cảm ơn ngươi! Nếu như không phải ngươi trợ giúp ta, khả năng cả đời cũng sẽ không có cơ hội gặp lại nàng!"
Diệp Thiên Vân có thể cảm nhận được kích động của Vương Lâu Vân, một vài chục năm không thấy nữ nhi vậy mà gặp lại dưới tình huống này, nghĩ tới đây hắn cân nhắc một chút mới lên tiếng:"Nàng giờ đây gọi là Lý Thiên Kiêu, từ nhỏ bái một vị đại sư võ thuật của môn hạ!"
Hắn nói những lời này cũng có chút lo lắng, chuyện giang hồ tốt nhất Vương Lâu Vân không nên biết, hơn nữa cho dù nói ra, hắn cũng không nhất định sẽ tiếp nhận.
Vương Lâu Vân nghe mấy lời nói này tựa hồ thấy được hy vọng, hắn cao hứng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ là không ngừng nói đâu đâu:"Thiên Vân...... Nàng ở nơi nào, ở nơi nào............"
Diệp Thiên Vân chậm rãi nói:"Ừm, nàng ở Hà Bắc, về phần địa điểm cụ thể, ta cũng không rõ lắm!" Thoáng suy nghĩ hắn tiếp tục nói:"Ta nghĩ nàng lúc này nhất định là không muốn gặp ngươi, để nàng một mình suy nghĩ một chút cũng tốt, nếu mà nàng nhận ngươi, khẳng định sẽ tìm đến ngươi, nếu nàng không nhận ngươi, ngươi muốn gặp cũng không thấy được nàng!"
Vương Lâu Vân biết là như vậy, chỉ có thể thở dài một tiếng.
Trần Ngọc Mai ở một bên nghe xong nửa ngày, sau đó mới lên tiếng:"Thiên Vân, Manh Manh nàng kết hôn chưa?"
Diệp Thiên Vân lắc đầu, sau đó mới lên tiếng:"Còn chưa có! Sau này nếu có cơ hội ta nhất định khuyên nhủ nàng, ta đồng dạng muốn cho các ngươi sớm ngày đoàn viên."
Vương Lâu Vân lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, lôi kéo Diệp Thiên Vân nói lời cảm tạ, lòng cảm kích động vô cùng, lời nói cái gì cũng không thể biểu đạt được.
Diệp Thiên Vân không biết Lý Thiên Kiêu có hay không cùng Vương Lâu Vân quen biết nhau, nhưng mà trong lòng của hắn hy vọng hai người sẽ cùng một chỗ. Nói thêm một ít chuyện tình về Lý Thiên Kiêu.
Nói một tràng xong, Diệp Thiên Vân mới rời đi, hắn cũng để lại số điện thoại của hắn, để đến lúc thích hợp bọn họ gọi điện thoại cho hắn.
Rời đi khỏi nhà Vương Lâu Vân, Diệp Thiên Vân lại đi một chuyến đến công ty Thiên Trác, đem chuyện xảy ra trong thời gian gần đây nói cùng Vương Trác Kỳ. Nếu Võ Đang lại đến, như vậy Băng Thành chắc chắn sẽ không còn là địa bàn của Bát Cực Môn, công ty tất nhiên sẽ phải chịu ảnh hưởng. Không có Bát Cực Môn, đối với Thiên Trác tập đoàn mà nói chỉ sợ là trời đông giá rét khó có thể vượt qua.
Diệp Thiên Vân nói cho Vương Trác Kỳ biết trước nhắm mục đích để hắn sớm chuẩn bị, miễn cho đến lúc đó bị động trở tay không kịp.
Vương Trác Kỳ nghe được tin tức xong, công việc lập tức lu bù lên. Nếu như có thể hắn sẽ tình nguyện không nghe sự tình này. Nếu sự tình này phát sinh, hắn còn có thể có một chút chuẩn bị trước, Diệp Thiên Vân cũng chẳng quan tâm nữa liền quay trở về.
Sau khi Diệp Thiên Vân về đến nhà, đi lên lầu nhìn nhìn, Lý Thiên Kiêu đã biến mất, thoạt nhìn nàng đã rời Băng Thành. Chỉ có Vô Vi đạo nhân hẳn là đang nghỉ ngơi trong phòng.
Lý Thiên Kiêu nếu mà không đi, đối với Diệp Thiên Vân mà nói mới là phiền toái nhất, nếu nàng gặp nguy hiểm gì, hắn sao có thể kịp chiếu cố cho nàng được?
Tĩnh tâm lai, Diệp Thiên Vân lại bắt đầu đợt huấn luyện tàn khốc, hắn đối với võ đạo có loại tín niệm rất kiên trì.
Kim Chung Tráo đạt được tầng bảy xong, trong thân thể các nặng huyệt sẽ biến mất. Đầu tiên chính là huyệt vị trên người biến mất, luyện đến tầng thứ sáu thì trừ phi đánh trúng hai mắt, hai lỗ tai, miệng, hạ âm hoặc huyệt đạo trọng yếu mới có thể làm chí tử, mà huyệt đạo trọng yếu cũng chỉ có bốn phía. Ở tầng bảy, bốn yếu huyệt này sẽ biến mất tại hai nơi. Một cái là huyệt Vĩ Lư và phụ cận Vĩ Trùy, cái khác chính là huyệt Chương Môn, ở chỗ trung tuyến nách và lối vào sườn.
Diệp Thiên Vân cũng không coi trọng chuyện hai cái yếu huyệt biến mất, hắn coi trọng là sau khi tầng thứ bảy thì năng lực tăng lên rất nhiều, chỉ cần tốc độ, lực lượng, còn có sự chịu đựng tăng lên một bậc, hắn hi vọng có thể cùng tông sư chính diện đánh nhau, mà không cần phải đánh lén hoặc là dùng đấu pháp liều mạng. Bởi vì hai loại thủ đoạn này thuộc về tiểu thừa, nếu bị người phát hiện sau, sẽ trở thành tử huyệt
Đến lúc tối thượng, Diệp Thiên Vân đem Hình Ý Ngũ Hình quyền, Thập Nhị Hình, luyện vài chục lần. Giờ đây hắn đã ở vào một vị trí tương đối, một bước liền có thể đạt tới cảnh giới tông sư, nhưng dù sao hắn cũng còn kém một chút. Cái chênh lệch này khiến cho hắn không cách nào yên lòng, cho nên hắn liều mạng tiến hành luyện tập, tranh thủ có thể tại thời điểm mấu chốt nhất đột phá.
Hắn còn muốn tiếp tục luyện, nhưng mà hắn cũng biết là lúc này, càng phải tỉnh táo khách quan, Kim Chung Tráo không thể nóng vội, chỉ có thuận theo tự nhiên, mới có thể khiến cho công phu tiến một bước.
Nếu như cố gắng đột phá, chỉ sợ sẽ tẩu hỏa nhập ma. Diệp Thiên Vân không có biện pháp khác, chỉ có thể dừng lại tiến hành nghỉ ngơi, khổ luyện không có cách nào tiến bộ, vậy thối một bước tiến hành buông lỏng, có đôi khi sinh ra hiệu quả ngoài ý muốn.
Thay đổi quần áo, Diệp Thiên Vân đi trên đường lớn, nhưng trong lòng nhớ tới khuôn mặt tươi cười của Hứa Tình, tình cảm của hai người vừa mới có một ít tiến bộ, rồi lại bị ngăn trở.
Bất tri bất giác Diệp Thiên Văn đi đến trước một gian quán bar, đột nhiên nghĩ đến uống rượu, Diệp Thiên Vân bình thường rất ít uống rượu, ngẩng đầu nhìn tên của quán bar...Bố Lỗ Khắc!