Sáng sớm ngày thứ hai, việc đầu tiên Diệp Thiên Vân rời giường là đến phòng Vô Vi đạo nhân. Hắn hôm nay dậy rất sớm, chủ yếu là muốn khuyên Vô Vi đạo nhân quay về Hình Ý môn, hắn hiểu rất rõ những việc hắn làm tốt nhất là không nên liên lụy đến ai.
Tinh thần của Vô Vi đạo nhân rất tốt, thấy Diệp Thiên Vân đến không ngoài dự liệu, chỉ cười mà nói:" Con phải là muốn ta rời khỏi nơi này ?"
Diệp Thiên Vân nhìn nét mặt của Vô Vi đạo nhân, bình tĩnh gật đầu:" Sư thúc tổ, có con ở trên này là đủ rồi!"
Vô Vi đạo nhân liền thở dài, lại có chút trầm mặc nói:" Lão già này đã vô dụng rồi..."
Diệp Thiên Vân sợ ông nghĩ sai, bèn lập tức nói:" Sư thúc tổ, con không phải là ý này..."
Vô Vi đạo nhân ngắt lời hắn cũng không có nổi giận, rất bình thản nói:" Thiên Vân, ý của con ta hiểu, chỉ là có vài chuyện ta không nói thì không thoải mái! Ta đã lớn tuổi, có chút bất lực, những điều này ta rõ nhất. Nếu như là mấy ngày trước ta cũng không cho như vậy, cuộc chiến hôm đó đã làm ta hiểu rõ hơn, bây giờ đã qua thời kì hăng hái rồi!"
Ông dừng một chút, tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn những vết rạn màu xanh tựa như khe nứt trên bầu trời lẩm bẩm nói:" Võ giả cùng với tuổi đã cao, nhất định tràn ngập sự thương tâm, tinh lực và thể lực đều đã xuống, lưu lại chỉ có làm con mệt hơn thôi! Những gì ta dạy,con cũng đã học hết rồi, còn giờ con phải bước tiếp con đường như thế nào thôi! Thiên Vân, bất luận con đường của con thế nào, con nhất định phải ghi nhớ, Hình Ý môn chính là chỗ dựa của con, mà vĩnh viễn con cũng không cô độc!"
Diệp Thiên Vân thấm thía những lời nói của Vô Vi đạo nhân, liền gật đầu:" Sư thúc tổ, con nhất định ghi nhớ lời của người!"
Không lâu sau ở dưới lầu, ngoàiiTiêu Sắt còn có Mạc Hổ và Trần Bỉnh Đức đều đang đợi xuất phát, nhìn thấy Vô Vi đạo nhân xuống sau, lập tức hành lễ.
Tiêu Sắt đã nhiều lần khuyên Diệp Thiên Vân:" Thiên Vân, hay là cậu và tôi cùng quay về Hình Ý môn! Tốt xấu gì thì nơi đó cũng coi như là nơi tránh bão!"
Diệp Thiên Vân khẽ lắc đầu, chỉ tiếp nhận tâm ý của Tiêu Sắt mà thôi, hắn chỉ muốn nhẹ nhàng mà ra trận...Đối với tương lai càng có khuynh hướng một mình cất bước, hơn nữa lại rất kiên định. Cho dù đường đi có gập ghềnh, nhưng nhất định có thể đạt được không ít tôi luyện!
Tiêu Sắt biết khuyên không ăn thua, đành không nói nữa. Hắn ở đây cũng không giúp được gì, càng gây phiền phức cho Diệp Thiên Vân, ngược lại rời đi lại là chuyện tốt.
Tiễn mọi người một đoạn đường xa. Dù đưa vạn dặm, cuối cùng vẫn phải nói lời từ biệt! Nhìn mấy người đi xa dần, Diệp Thiên Vân mới quay lại.
Về đến nhà, dĩ nhiên không còn sự ràng buộc. Hắn đem ra toàn bộ thuốc của Ngũ Vĩ,lại mang thêm vài đồ đạc. Giờ phải chuẩn bị ít hành trang! Bởi vì điểm đến kế tiếp là Bát Cực môn. Nên chuẩn bị thật tốt cho hành trình dài này!
Đúng lúc định bước ra khỏi cửa, có khách tới, là Diêm Phong của Bát Cực môn. Điều này giảm cho hắn rất nhiều phiền phức, không thì lại phải tự mình đến Bát Cực môn.
Diêm Phong mặc âu phục khuôn mặt u sầu, thấy Diệp Thiên Vân ở nhà tựa hồ thoải mái rất nhiều, rút ra một điếu thuốc đưa cho Diệp Thiên Vân, nhưng một giây sau nghĩ ra gì đó liền vỗ đầu một cái, có phần xấu hổ cười nói:" Trí nhớ sao mà không tốt thế này, quên mất là cậu đã cai thuốc, Thiên Vân cậu lát nữa không có chuyện gì chứ ? Tiền bối Trần Mễ Lạp sáng sớm đã tới tập đoàn Bát Đạt, bảo tôi tới đón cậu!"
Diệp Thiên Vân gật đầu, cười nói:" Không có chuyện gì, thời gian gần đây cũng bề bộn nhiều việc à!"
Bây giờ chỗ nào ở Bát cực môn trên dưới đều vô cùng bận rộn, mà Diêm Phong tương đương với Tổng quản ngoại sự, cho nên toàn bộ những sự việc ở bên ngoài đều do hắn xử lí, sao mà rảnh rỗi được. Hắn nghe thấy lời của Diệp Thiên Vân, càu nhàu nói:" Không chỉ có thế, hiện giờ có việc là một chân chạy đến luôn!" Nói hết lại có chút it cảm thán:" Ở đây đã nhiều năm, đột nhiên cảm thấy không nỡ bỏ!"
Diệp Thiên Vân thấy tinh thần Diêm Phong lộ ra một tia tuyệt vọng, liền minh bạch tâm tình của hắn, bèn cười trêu ghẹo nói:" Không ngờ Diêm ca thật là một người có tình!"
Diêm Phong cười ha ha, nhưng một khắc sau lại có phần trầm mặc nói:" Thiên Vân, đành phải làm phiền cậu giúp ta một tay!"
Diệp Thiên Vân nhìn dáng của Diêm Phong giống như là đang giao lại chuyện hậu sự, liền gật đầu:" Diêm ca, cứ nói đi, là chuyện gì thế ?"
Mắt của Diêm Phong âm trầm nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Vân, nghe được những lời này của hắn thần sắc liền thay đổi có chút hài lòng, tiến lên vỗ vai Diệp Thiên Vân chân thành nói:" Đại ca đã không nhìn lầm cậu. Nếu như thật là chết, ngày lễ ngày tết hãy đốt cho ta ít tiền giấy, không thì ở dưới lại làm con quỷ chết đói!"
Diệp Thiên Vân cười ha ha, biết là hắn đang thử mình, tiến đến nắm chặt vai Diêm Phong nói:" Đi thôi, chúng ta đến công ty đã rồi nói sau!"
Đến văn phòng của Diêm Phong, Diệp Vân Phong gặp ngay Trần Mễ Lạp đang đợi, và Hoắc Minh Cách, Lục Vệ Minh. Trần Mễ Lạp không nói gì, hai người kia thì thân mật ôm quyền chào Diệp Thiên Vân, Lục Vệ Minh cười cười nói:" Vừa rồi ta còn cùng lão Hoắc đánh cuộc, không ngờ lại thua, nhưng thua cũng đáng giá!
Diệp Vân Minh nhìn thần sắc của Lục Vệ Minh, biết là người này bây giờ xem ra tính tình cũng thẳng thắn, gặp mặt lúc trước còn có chút bất mãn, còn muốn đâm chọc, nhưng lần này ngược lại còn vòng vo, liền cười cười đáp:" Đánh cuộc gì thế ?"
Lục Vệ Minh liếc nhìn Hoắc Minh Cách một cái, vuốt vuốt râu nói:" Ta cứ tưởng cậu không tới, không ngờ cậu lại là một người coi trọng tình nghĩa vậy! Ta lão Lục cá lớn, phải gọi cậu một tiếng huynh đệ, nam nhân Sơn Đông chúng ta tính tình ngay thẳng, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh! Trước tiên là phải xin lỗi cậu, ta lần trước không đúng đã trách lầm cậu, kính xin cậu thứ lỗi. Nếu như lần sau có chuyện gì, chỉ cần gọi Lão ca, tùy gọi theo đạo!"
Diệp Thiên Vân nhìn hắn quả thực là rất chân thành, liền gật gật hiểu ý nói:" Cảm ơn lão ca! Đệ xin lĩnh ý!"
Trong lúc này không khí đã trở nên hòa hợp, không còn gượng gạo như trước.
Lục Vệ Minh cùng Hoắc Minh Cách hai người nói vài lời khách sáo, liền vào phòng tập luyện. Diêm Phong đưa bọn họ cùng rời đi.
Trần Mễ Lạp hiển nhiền là có chuyện muốn nói chỉ cần đợi mấy người đi, cân nhắc lát rồi nói:" Thiên Vân, mời cậu đến là đã nhập cùng bọn ta, trong tâm thật sự là cảm thấy có phần thua thiệt cho cậu, lão ca ca này phải cảm ơn cậu!" Dứt lời sắc mặt nghiêm trang, cúi người xuống.
Diệp Thiên Vân vội vàng đỡ hắn dậy, chuyện liên quan đến Bát Cực môn thật sự không nói rõ ai thua ai thiệt! Từ lúc hắn xuất đạo, thì trong phạm vi thế lực của người ta mà hoạt động, sau này lại được Diêm Phong giúp không biết bao nhiêu, lại còn Hà Sơn nói chuyện rất hợp ý bằng hữu! Đây đều là những việc trước chuyện của Trần Mễ Lạp,mà hơn nữa lần này chính Bát Cực môn đã giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn này.
Diệp Thiên Vân cân nhắc cách đơn giản, tốt thì chính là tốt, bởi vậy cười cười nói:" Lời này quá khách khí rồi!"
Trần Mễ Lạp thành khẩn nói:" Đây không phải là khách khí, thật ra người nào cũng biết Bát Cực môn và Võ Đang ai mạnh ai yếu, kết cục tất nhiên là Bát Cực môn diệt vong, chỉ là sớm hay muộn thôi! Bây giờ có thể vươn tay, đều là do bằng hữu. Tình thế rất nghiêm trọng, ta cùng Bát Cực môn có việc mời cậu hỗ trợ!"
Diệp Thiên Vân "à" một tiếng, trong lòng tự nhủ hôm nay người giúp đỡ thật không ít, mặt không đổi sắc nói:" Trần đại ca, mời nói!"
Trần Mễ Lạp lúc này cũng không ngừng nghỉ, dáng vẻ nghiêm túc nói:" Võ Đang chắc chắn sẽ tới, mà Bát Cực môn là không thể rời khỏi Băng thành, vì vậy về mặt hành động thì hơi bị động, đây cũng là việc không có cách nào. Cho dù người Bát môn toàn bộ chết, thì cũng phải chết tại nơi này! Đây không phải là chúng ta không hiểu biến báo, dù sao cũng là một đao, không như thống khoái tới! Huống hồ Bát cực môn ở đây đã kinh doanh nhiều năm, cũng coi như có căn cơ."
Diệp Thiên Vân nghe tới đây, trong nội tâm cũng chút hiểu biết, hắn biết là Trần Mễ Lạp là loại người thế nào.
Trần Mễ Lạp thản nhiên nói:" Bát Cực môn trong võ lâm biến mất không là gì, sợ là sợ Võ Đang nhổ cỏ tận gốc, vì thế tôi và môn chủ đã suy nghĩ rất lâu, muốn nhờ cậu đưa Lưu Đông rời xa nơi này, coi như là vì Bát Cực môn lưu lại huyết mạch chính tông!"
Diệp Thiên Vân tới đây là muốn đụng độ Võ Đang một phen, bọn họ Bát cực môn sẽ không bị bỏ qua, càng không thể cho qua mình. Coi như là không địch lại Võ Đang thì cũng là muốn mở mang kiến thức! Vì vậy lập tức từ chối:" Trần đại ca, chuyện này tôi cho rằng huynh nên thay người khác! Tôi tới đây là muốn cùng Võ Đang, cho dù thiên quân vạn mã có ngại gì!"
Trần Mễ Lạp nói:" Thiên Vân, cậu hãy nghe tôi nói hết! Tất cả môn đồ Bát Cực môn đều đã chuẩn bị tồn vong cùng môn phái, mà trong bằng hữu của ta chỉ có Lục Vệ Minh và Hoắc Minh Cách là không có vướng víu! Nhưng căn bản hai người đều vô cùng khí phách không thể lo liệu chuyện này được!
Hiện giờ người phù hợp nhất với chuyện này chỉ có mình cậu. Lúc ở Võ Đang, tôi đã biết ngay cậu là một người tỉnh táo, rất quyết đoán, chuyện này giao cậu mới có thể yên tâm! Huống hồ tôi không có định để lập tức mang Lưu Đông đi, Bát Cực môn dù không đông nhưng chống lại Võ Đang cũng phải vài ngày, đến thời khắc cuối cùng, cậu đưa hắn đi là tốt rồi!"
Diệp Thiên Vân suy nghĩ một lúc, đưa Lưu Đông rời đi thì có thể, trước đó vài ngày Trần Mễ Lạp hẳn đã có để lộ ẩn ý này. Thế nhưng sau này thu xếp thế nào mới là vấn đề, lập tức nói:" Vậy tôi đồng ý, nhưng tôi không thể đưa Lưu Đông đi cùng được, bởi vì bên cạnh tôi lại thêm nguy hiểm!"
Trần Mễ Lạp nghe như thế, liền yên tâm, cười nói:" Cậu đồng ý là tốt rồi, đưa Lưu Đông tới Hong Kong, nơi đó sẽ có tiếp ứng hắn, chỉ cần đưa tới đó thì thì nhiệm vụ của câu đã hoàn thành! Hắn sẽ đến Hoa Kì, rồi tùy cơ hội mà xây dựng lại Bát Cực môn!"