Diệp Thiên Vân nghe nói đến Bát Quái môn bỗng sinh ra cảm giác khác thường, Bát Quái môn từ trước đến nay thấp kém, mà trong võ lâm 4 phương phong phú, có lúc một loại quyền pháp hình thành nên một loại tính cách. Bát Quái hình như du long, nhìn như vượn thủ, ngồi như hổ cuộn, chuyển như ưng. Quyền lí tương đồng với người, luyện tập lâu dài người vì thế mà cũng ảnh hưởng.
Tuy không dám xác định Bát Quái môn tham gia lần này, nhưng mà Diệp Thiên Vân có một cảm giác, đó là võ lâm đã lấy hắn làm tâm điểm, mà dòng nước xoáy chính không ngừng mở rộng, rốt cuộc tới mức nào hắn cũng không biết.
Nghĩ đến việc mình còn đang lái xe, liền giữ vững tinh thần, cười nói với Trần Mễ Lạp đằng sau:" Bị ba người vây thế nào, có bị thương tổn nghiêm trọng không ?"
Trần Mễ Lạp nghe được hiển nhiên quay lại lúc ấy, một lát sau chẹp miệng, thản nhiên nói:" Tối nay thật sự là quá nguy hiểm, nếu không phải có người thả, ta đã bỏ mạng ở đó rồi. Trên người có bị thương, nhưng không nghiêm trọng đâu!"
Diệp Thiên Vân nghe được có người thả, phản ứng đầu tiên chính là nữ đạo sĩ kia, bởi vì ánh mắt của bà ta nhìn Trần Mễ Lạp còn câu nệ. Xem ra Trần Mễ Lạp xưa kia cũng là một người đa tình.
Trần Mễ Lạp lắc đầu nói:" Đại chiến trước kia không có khả năng cơ hội gì, hôm nay may mắn là hai chúng ta chạy thoát còn nhẹ nhàng, thế hai lão tạp mao không đối xử tồi với cậu đấy chứ?"
Trần Mễ Lạp cũng nhớ tới sự mạo hiểm vừa nãy, thản nhiên nói:" Tôi cũng thiếu chút là bỏ mạng ở đó, hai tông sư dĩ nhiên là tôi không thể đấu lại. Nhưng cũng có thành quả, đả thương được một người!" Đáy lòng có gì đó không rõ ràng, đạo sĩ bị đánh thương sẽ có kết quả gì, cước này trúng hạ bộ. Trừ phi mặc quần bằng sắt không nhất định thành người tàn phế.
Trần Mễ Lạp lộ vẻ chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì thấy thoải mái. Từ khi biết Diệp Thiên Vân công phu của hắn như hỏa tiễn phóng lên cao, không ngờ thực lực của hắn có thể một địch hai hơn nữa còn có thể đả thương một người, có thể thấy được sự tiến bộ kinh người của hắn, đôi chút mệt mỏi xoa xoa hai cánh tay, sầu lo nói:" Hai ngày nay không có cơ hội động thủ, chỉ hi vọng Bát Cực môn có thể thoát được kiếp nạn này,coi như đó là tâm nguyện của ta!"
Xe hơi vừa mới tiến vào Bát Cực môn liền nhìn thấy một đệ tử vội vàng chạy vào phòng tiếp khách của Bát Cực môn. Thời gian bất thường, Hà Sơn từ trong nhà đi ra, nhìn thấy hai người, có chút dò xét không biết hai người đang làm gì. Tiến lên cho mỗi người một quyền, tức giận nói:" Hai người các ngươi đi đâu vậy? Ăn mảnh, đau dạ dày! Câu kinh điển thế này mà chưa nghe qua bao giờ à?" Nói xong liền nở nụ cười, nhưng mà rõ ràng vẫn còn căm giận bất bình.
Trần Mễ Lạp cản một quyền của hắn, đáp lại:" Hà Sơn, đệ không phải là người đơn độc một mình như chúng ta, làm cái gì cũng sẽ bị liên lụy!"
Diệp Thiên Vân cười nhẹ. Hà Sơn là người không biết giữ mồm giữ miệng.
Hà Sơn dường như nhớ ra gì đó, trầm thấp ho khan hai cái mới nói:" Diệp sư huynh tỉnh rồi, tình hình không tốt lắm, bộ ngực nát toàn bộ. Mệnh chỉ còn lại một nửa, nhưng tinh thần thì vẫn rất tốt!"
Diệp Thiên Vân hơi tiếc hận, lúc đầu gặp Diệp Vô Nhai,, nào biết tình thế ra như vậy! Chỉ là thời qua cảnh dời, từ một cao thủ đã ra nông nỗi này. Làm cho người ta nhìn vào chỉ thêm bi thương.
Trần Mễ Lạp bị một câu này làm tinh thần chùng xuống, thở dài một tiếng nói:" lát ta sẽ đi thăm hắn, Vô Nhai cả đời là cao nhân, chỉ là không biết lần này có thể gắng gượng qua đi không!"
Hà Sơn trầm mặc không nói gì, rất lâu mới vỗ vỗ đầu:" Đúng rồi, suýt nữa quên mất chuyện chính, trọng tài võ lâm đã đến chỗ chúng ta, khác với lần trước, lần này có tới 4 người, đều là ủy viên trọng tài, còn có một vị cao tăng Thiếu Lâm tự! Có vẻ như định quản chuyện của chúng ta từ đầu đến cuối. Vừa rồi tìm các người, không ngờ các ngươi đi ra ngoài ăn mảnh!"
Trần Mễ Lạp và Diệp Thiên Vân hai người không hẹn mà cùng liếc nhau một cái, đều cảm thấy ngoài ý muốn, tưởng là Bát Cực môn nhanh đến tuyệt lộ không ngờ có người đứng ra lúc nguy nan. Vấn đề trở nên quỷ dị. Trọng tài võ lâm vì sự phát triển của bản thân vẫn còn tốt, chỉ e là động cơ không đơn thuần.
Hà Sơn kéo Diệp Thiên Vân nói:" Đi thôi, vừa rồi nói đến các ngươi. Chúng ta cùng vào xem, nếu bọn họ có thể hòa giải, coi như là trong bất hạnh có vạn hạnh!"
Diệp Thiên Vân có phần do dự, hắn một thân vốn là khoản nợ, bị người khác nhìn thấy công khai xuất hiện ở Bát Cực môn có cảm giác không hay cho lắm. Trần Mễ Lạp cũng kéo hắn:" Yên tâm đi, Bát Cực môn đã đến mức độ này rồi, còn sợ gặp rắc rối gì nữa! Hà Sơn đợi lát, ta và Thiên Vân thay y phục đã rồi đến đó gặp bọn họ sau."
Diệp Thiên Vân nghe được gật nhẹ, mấy người cùng đi thay y phục.
Vào phòng khách, đám người đang ngồi đồng loạt nhìn về phía bọn họ!
Diệp Thiên Vân thừa dịp này nhìn quanh trong sảnh, Bát Cực môn chủ ở chính giữa, cùng đi là một vị trưởng lão Bát Cực môn. Phòng khách có 4 vị khách, còn mấy người trẻ tuổi đứng phía sau.
Trong 4 vị trọng tài võ lâm có hai người đã lớn tuổi, 1 vị chính là Vô Tình Tử của Hình Ý môn và Ngô Lập Sâm của Thái Cực môn, còn lại thì không quen biết, mà trong đó rõ ràng nhất có một lão hòa thượng mặc áo cà sa.
Nhìn khách đến, tất cả tự nhiên đều đứng dậy. Bát Cực môn chủ rất hợp thời giới thiệu:" Các ngươi đến đúng lúc lắm, hôm nay mấy vị ủy viên trọng tài đã hạ giá đến Bát Cực môn, tôi xin được giới thiệu!" Nói xong liền đi xuống phòng chính giới thiệu:" Đây là Dúng Trí đại sư của Thiếu Lâm La Hán đường, phó môn chủ Ngô Lập Sâm của Thái Cực môn, Vô Tình Tử của Hình Ý môn, còn có Bạch Hòa Quang của Tây Bắc môn!"
Nói xong mặt mày hớn hở chỉ tay vào mấy người:" Vị này chính là tiền bối Trần Mễ Lạp, còn có tiểu huynh đệ Diệp Thiên Vân!"
Diệp Thiên Vân ba chữ vừa nói xong, mấy người thanh niên đang đứng như bị điện giật, quét tới quét lui người Diệp Thiên Vân, trong ánh mắt lộ ra một loại hào quang cuồng nhiệt.
Mấy người cùng hành lễ gặp mặt, Vô Tình Tử nhìn Diệp Thiên Vân gật đầu vài lần ý nói:" Thiên Vân ta đại diện cho HÌnh ý môn đến xử lí chuyện của Bát Cực môn, nhưng không nghĩ là ngươi cũng có ở đây!" Trong lời nói của hắn lộ ra vè bất ngờ, nhưng trong mắt lại không muốn nói gì thêm.
Diệp Thiên Vân đáp lễ xem như đã gặp qua, người của Hình ý môn giờ đây với hắn không còn chung đường. Tiêu Hùng và Hình Ý môn giờ đã ở con đường khác, Vô Tình Tử nhất định là được ủy thác trách nhiệm.
Ngô Lập Sâm sau khi gặp hai người, vui vẻ nói:" Trần lão ca, Diệp lão đệ chúng ta mấy ngày nay không gặp, thập phần rất nhớ, đợi một lát rồi nói chuyện!" Nói xong hướng về phía Diệp Thiên Vân gật nhẹ.
Diệp Thiên Vân cũng gật đầu đáp lại, không ngờ Ngô Lập Sâm thản nhiên như vậy, không che giấu chút nào quan hệ của mấy người.
Mấy người trong đó cũng không ngờ, vì quan hệ hỗn loạn, có chút không hiểu. Trần Mễ Lạp là phản đồ của Võ Đang dù sao thân phận vẫn cao trên người,còn Diệp Thiên Vân là đời thứ 3 Hình Ý môn, nên hai người cách nhau hai đời.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Thiên Vân ngồi cuối cùng. Mặc dù là cuối cùng có đôi chút thấp kém, nhưng người đang ngồi ngoại trừ Trần Mễ Lạp thì hầu hết đều là đại biểu môn phái, có thể ngồi cùng một chỗ hiển nhiên là đã thừa nhận thực lực của Diệp Thiên Vân.
Bát Cực môn chủ rất khiêm tốn cười cười với Trần Mễ Lạp:" Tiền bối, hôm nay người của ủy ban trọng tài lại tới đây,chủ yếu là vì mâu thuẫn của chúng ta và Võ Đang." Truyện được copy tại
Trần Mễ Lạp "ừ" một tiếng, sau đó đứng dậy về phía các vị đó ôm quyền nói:" Tôi Trần Mễ Lạp xin tạ ơn các vị, các vị không ngại xa ngàn dặm đến chỗ chúng ta hòa giải mâu thuẫn, tình nghĩa này chúng tôi tạc dạ ghi tâm!"
Nhìn thấy tất cả mọi người ôm quyền nói khách khí, hắn mới cười nói:" Đầu tiên tôi có việc muốn làm sáng tỏ, là quan hệ của tôi và Võ Đang. Thật ra ta không biết các vị ngồi đây có biết hay không, từ mười mấy năm trước, tôi đã bị Võ Đang trục xuất, rồi lại bị nhốt đến nay, cho nên thẳng thắn mà nói tôi với Võ Đang không có bất kì quan hệ nào!"
Vài người bên cạnh sau khi nghe được khẽ gật đầu, Dũng Trí đại sư cười cười, trong tay lần tràng hạt, hai tay tạo thành chữ thập nói:" Lão nạp tinh tường, lúc đầu chuyện thế này, sau này nếu có nhắc tới ta sẽ giúp chứng thực!"
Rốt cuộc là Thiếu Lâm, lời trong lời ngoài đều là muốn đảm nhận việc này. Diệp Thiên Vân chợt hiểu Trần Mễ Lạp muốn làm sáng tỏ là có ý gì, nếu xem Trần Mễ Lạp là đệ tử của Võ Đang như vậy hắn với Võ Đang liền thành chuyện nội bộ của Võ Đang, thế thì các môn phái khác không cách nào tham gia được. Cho nên hắn đã bỏ đi cái quan hệ kia, sau này cho dù Võ Đang có lật trở lại thì cũng như không ăn thua.
Dũng Trí đại sư vừa cười vừa nói:" Thật ra ủy ban trọng tài vì ân oán giang hồ mà khởi xướng thành lập, bây giờ có thể phát huy chức năng của nó, ta rất vui mừng! Dù sao cũng là làm một việc hữu ích cho võ lâm và cũng là một phần cống hiến cho sự hòa thuận và bình yên trên giang hồ."
Diệp Thiên Vân nhìn ông ta mỉm cười hiền hậu, phương trượng Thiếu Lâm là Dũng Tín đại sư. Hắn nghe đồn trong võ lâm không ít, bị nhiều người đùa cợt gọi là Yêu tăng, cái tên này người bình thường không thể đảm nhận được.
Dũng Trí đại sư tới chỗ này, nâng tách trà lên nói tiếp:" Võ lâm là võ lâm của mọi người, vì vậy chúng ta nên tận lực có trách nhiệm bảo vệ an ninh võ lâm! Hai phái khai chiến, đối với võ lâm thật sự có tổn thất, đối với Võ học Trung Hoa chúng ta cũng có tổn thất! Cho nên chúng ta nên thương nghị, có thể đổi sang phương thức khác để giải quyết tranh chấp! Ở đây tôi muốn đưa ra một ý kiến với mâu thuẫn hai bên!" Nói dứt cười cười chờ phản ứng của mọi người.
Bát Cực môn chủ liếc nhìn Trần Mễ Lạp, trong mắt gấp rút tiếp tục nói:" Ý của đại sư là..."
Dũng Trí cười lắc đầu nói:" Ý của ủy ban chúng ta là, trọng tài võ lâm với thân phận của bên thứ 3 tham gia, như vậy có thể tiến hành giám sát, hơn nữa nguyên tắc còn rất công khai, công bằng, công chính để trợ giúp giải quyết ân oán các người."