Nội cung Chính Thiện Băng Thành.
Trên hai cây cột đá chạm trổ hình thanh long, nền vàng sáng làm nổi bật ba màu vân hồng, lục, lam,; còn một bên ba màu cuộn vào hoa văn vân cỏ, dưới chân cột là 5 con dơi với tam thanh nhị hồng, đều lấy màu vàng làm nền. Không chỉ trông rất sống động, hơn nữa sắc thái thập phần tiên lệ. Hoa văn thanh long hơi nổi lên, đến từng chiếc vảy rồng như tầng tầng lớp lớp xếp lên nhau, làm người vào đây cảm giác như bước vào nơi trang nghiêm của thần thánh.
Vị trí ở trên cùng có một người, chính là Chưởng võ điện Mã Sư Châu. Trong mấy giờ, đại bộ phận cao thủ Võ Đang lần lượt đến Băng thành, hành động lần này chưởng môn chưa yên tâm, liền phái ra lực lượng của 4 điện.
Thật ra ngoại trừ Ngoại Sư điện thì Chưởng Võ, Chưởng Lễ và Đan Đạo điện không có nhiều đệ tử, ba điện dù có thêm vài người nữa thì tổng số cũng chưa bằng một nửa của Ngoại Sự điện. Nhưng không có nghĩa ít người thì thực lực yếu, đến Băng thành hầu hết đều là cao thủ hàng sư chữ Bối.
Mã Sư Châu nhìn mấy vị khách đến ở dưới, nội tâm khinh thường. Bát Quái, Hoa Mai, Không Động còn có một vị đại sư của Thiếu Lâm, trọng tài võ lâm gần một nửa thành viên đều đã ở đây. ý đồ của bọn họ đến đây là để hòa giải ân oán giữa Võ Đang và Bát Cực môn, đây quả thực là trò mua vui. Võ Đang tốn hao bao nhiêu người đi vào Băng Thành, chỉ vì lời nói của chúng mà có thể giải quyết xong?
Mã Sư Châu trong lòng sớm đã có suy tính, không vội vàng chậm rãi nói:" Đại sư, về đề nghị của các người ta không tán thành, Bát Cực môn nằm trong 10 đại môn phái, tội ác của chúng có mắt đều đã nhìn thấy rõ ràng! Nếu như lần này bỏ qua cho chúng, khó có thể nói sau này còn có một Bát Cực môn thứ 2, Diệp Thiên Vân thứ 2, chúng tôi lẽ nào lại chỉ dùng phương pháp hòa bình để giải quyết?"
Dũng Phàm đại sư há to mồm, hai mắt như hai viên đậu xanh thập phần khôi hài, mũi xẹp xuống, bộ râu dài trắng làm hắn có chút giảo hoạt. Hắn tựa hồ đã biết rõ câu trả lời của Mã Sư Châu, cũng không ngoài ý. Đảo mắt nhìn mọi người nói:" Mã đạo trưởng, ủy ban trọng tài lúc trước thành lập cũng vì mục tiêu hòa giải ân oán, xúc tiến sự trao đổi trong võ lâm, không phải thiên vị Bát Cực môn, có một cách khác dùng phương pháp hòa bình để hóa giải ân oán. Chúng ta hứa, võ lâm làm người thứ ba tham gia, nhất định sẽ công bằng!"
Đan Đạo điện chủ Thương Sư Kiệt hừ lạnh một tiếng:" Nợ máu thì phải trả bằng máu. Đây là thiên cổ định luật trong chốn võ lâm! Ủy ban trọng tài võ lâm nào? Lùi về 10 năm trước còn chưa có cái tên này! Chuyện của Võ Đang, vì sao người khác phải tham gia?" Dứt lời dùng ánh mắt sắc bén quét qua bọn họ, trên nét mặt hiện lên sự ngạo nghễ!
Ngồi ở phía dưới đều là ủy viên võ lâm trọng tài, nghe nói như thế sắc mặt tất cả đều rất khó coi. Những người này tới đây đều không có tình nguyện, trong lúc này không khỏi nhìn nhau cười khổ, sinh tồn ở giữa kẽ hở hai phái thật sự không dễ chịu.
Một mặt là Võ Đang. Mặt khác là Thiếu Lâm. Bất luận là bên nào cũng không thể chọn để chọc vào được, mấy người rất ăn ý bế miệng, một câu đều không muốn nói.
Dũng Phàm đại sư quay người nhìn Thương Sư Kiệt đầy tức giận, tâm bình khí hòa tiếp tục:" Từ không đến có là cả một quá trình, trọng tài võ lâm xuất hiện chính là đại diện cho sự tiến bộ của võ lâm!"
Thương Sư Kiệt vẻ chán ghét hiện rõ trên khuôn mặt, phất tay ngăn lại lời của Dũng Phàm đại sư, khẩu khí lạnh nhạt:" Đại sư không cần nhiều lời! Chúng ta Võ Đang tuy không đụng chạm đến kẻ khác, nhưng cũng không để bất cứ kẻ nào bắt bí, có nhiều thứ không thể cưỡng cầu!"
Dũng Phàm đại sư nhìn thoáng qua chủ vị Mã Sư Châu, sắc mặt chút biến nói:" Đây là chỉ là lời một phía của Võ Đang, ý kiến của Bát Cực môn rất khác!"
Lời nói tới đó 4 phía như tràn ngập mùi thuốc súng, lại thêm từng lời được đóng chặt xuống, chỉ sợ hai bên đều ra về chẳng vui. Mã Sư Châu hướng sang Ngoại sự điện chủ Ngọc Sư Lộc, Ngọc Sư Lộc bèn cười đứng dậy đi đến chỗ hai người nói một cách hòa hoãn:" Sư đệ không thể vô lễ!" Tiện đà quay đầu uyển chuyển nói:" Dũng Trí đại sư, ý của trọng tài ta có thể minh bạch, nhưng ân oán của chúng ta và Bát Cực môn quá sâu, muốn chấm dứt. Lại nên như thế nào ?"
Dũng Phàm đại sư rât coi trọng Ngọc Sư Lộc, hòa ái tiếp:" Chúng ta không đồng ý hai phái đại chiến, nhưng cũng không ngăn trở ân oán của các người! Bởi vì một khi các người khai chiến, thế lực rất to lớn, Võ lâm tất sẽ không thể bảo vệ được sự yên bình lâu nay. Cách tốt nhất là đưa cho các người một điều kiện hòa bình, đơn độc giải quyết chuyện này. Như vậy hai bên đều có chỗ tốt. Đối với toàn bộ võ lâm cũng không ảnh hưởng lớn. Đương nhiên đây chưa hẳn là một đề nghị, cụ thể chi tiết thế nào, chúng ta có thể cùng thương lượng!"
Hắn dừng một chút tiếp tục nói:" Thiếu Lâm thập phần ủng hộ quyết định của trọng tài, đặc biệt phái đến 4 vị đệ tử chữ Cuồng của Đạt Ma viện làm đại biểu, trợ giúp công việc của trọng tài võ lâm. Hơn nữa các môn phái khác cũng đều rất tán đồng, lần lượt giúp đỡ Băng thành.!
Bốn vị điện chủ thần sắc mắt tự nhiên, giống như là bị người khác dùng gậy chọc vào chỗ nhọt, Mã Sư Châu đứng dậy cười cười:" Chuyện này, chúng ta còn cần bẩm báo chưởng môn, ngày mai nhất định sẽ có câu trả lời cho các vị!" Nói xong nâng chén trà lên, ý định tiễn khách.
Vài vị ủy viên cũng đồng loạt đứng dậy, Dũng Phàm rất hài lòng với phản ứng của Võ Đang, hai tay chắp vào:" A di đà phật, mai chúng ta lại tới quấy rầy rồi!"
Bọn họ đi rồi, Thương Sư Kiệt liền ném chén trà xuống đất, cả giận nói:" Thiếu Lâm thật biết cách ép người, đúng là hèn hạ vô sỉ! Sư huynh đệ nghĩ chúng ta chốc tiến giết Bát Cực môn, xem bọn chúng làm khó dễ được ta không!"
Mã Sư Châu làm hắn nguôi giận rồi trầm ngâm một hồi:" Phải bẩm báo chưởng môn, Thiếu Lâm đã nhúng tay vào chuyện này, vẫn còn ổn thỏa một chút! Bọn chúng không giống với môn phái nhỏ, nếu như làm hỏng quan hệ, chỉ e là lúc đó Võ Đang sẽ thành tội nhân!"
Ngọc Sư Lộc gật đầu nói:" Chuyện này không thể hành xử lỗ mãng, Thiếu Lâm đã can thiệp thì chúng ta không có khả năng quyết định, sư đệ ngươi nên bình tĩnh lại. 4 người Thiếu Lâm thực lực thế nào chúng ta rõ ràng nhất. Bọn chúng nghiêng về phía Bát Cực môn cho dù chúng ta có giết sạch Bát Cực môn thì tất cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng!"
Thương Sư Kiệt chau hai lông mày lên, lúc lâu mới có thể hòa hoãn nói:" Đệ thì thế nào không biết, chỉ biết cơn tức này đệ nuốt không trôi!" Tiếng nói vừa dứt, trên mặt ghế rõ ràng bị lõm xuống 5 ngón tay.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên Vân cảm nhận được bản thân như đang trong hồ nước lạnh, nghe được tiếng chim hót mới mở mắt ra, nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh thở phào nhẹ nhõm, ngày hôm qua cả đêm hắn đều giãy dụa đau đớn. Kinh mạch không ngừng bị tổn hại, lại rất nhanh được tu bổ, từ vui mừng đến thống khổ, rồi thống khổ đến mức tê tê, rồi lại từ tê tê đến mất cả tri giác.
Đứng dậy từ trong thùng gỗ bước ra, lạnh run người, cơ thể vẫn trần truồng, chuyện đầu tiên làm là xem xem tình hình cơ thể, phát hiện kinh mạch rất dẻo dai, nột tức càng thêm tinh thuần. Dĩ nhiên đây chỉ là cảm giác
Rốt cục đã đột phá lên tầng thứ 7 Kim Chung Tráo, từ trước tới này chưa từng có sự hưng phấn này, càng bình tĩnh hơn, tầng 7 đủ để hắn ứng phó khó khăn trước mắt, và đủ để lúc đại chiến bảo đảm tính mạng. Nếu như dự tính không có sai, hắn giờ đây nhất định là có thực lực của tông sư, đây cũng là thứ hắn chờ đợi đã lâu.
Trên người từng giọt nước chảy xuống nền nhà, từng giọt không ngừng hình thành nên một âm thanh rất nhỏ dễ nghe. Diệp Thiên Vân đột nhiên cảm thấy bản thân đã học được cách quan sát, nghe chú ý các sự việc chưa bao giờ để ý trước đây, đây đúng là cảnh giới kì diệu.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Diệp Thiên Vân ngay lập tức mặc quần áo, bởi vì hắn biết người này là Trần Mễ Lạp,cước bộ nhẹ, rất an tâm.
Không lâu sau tiếng đập cửa vang lên, Diệp Thiên Vân mở cửa, quả nhiên là Trần Mễ Lạp, trong nội tâm có phần lĩnh ngộ, lúc này đây không chỉ thực lực tăng lên mà khả năng tinh thần cũng tiến bộ không nhỏ.
Trần Mễ Lạp đi tới nhìn Diệp Thiên Vân, chưa phát hiện ra được điều gì dị thường, đóng cửa rồi vui vẻ nói:" Vừa rồi tin tức đã tới, bọn họ đồng ý thỏa hiệp!"
Diệp Thiên Vân đôi chút mơ hồ, trước đó 1s còn đắm chìm trong sự hưng phấn, Trần Mễ Lạp nói vậy không kịp phản ứng, liền hỏi:" Cái gì thỏa hiệp?"
Trần Mễ Lạp nghi hoặc nhìn hắn, kì quái nòi:" Đương nhiền là chuyện của hai phái, Võ Đang đã đồng ý trọng tài võ lâm làm người trung gian tham gia ân oán hai phái!"
Diệp Thiên Vân vuốt vuốt đầu, lập tức tỉnh táo lại, trọng tài võ lâm thật có thể động đến Võ Đang, chỉ cần bọn họ tham gia thì Bát Cực môn không có uy hiếp diệt môn, vui vẻ nói:" Vui mừng nhất là môn chủ rồi!"
Trần Mễ Lạp khẽ lắc đầu:" Buồn phiền nhất cũng là hắn, Võ Đang đáp ứng nhưng cũng có điều kiện, sao có thể dễ dàng để miếng thịt cạnh miệng!"
Diệp Thiên Vân khởi động người vài cái, con mắt díp lại hỏi:" Điều kiện gì?"
Trần Mễ Lạp có phần ngoài ý muốn với động tác của hắn, đáp:" Ngươi, ta, phái ra 3 người Bát Cực môn, cùng Võ Đang tiến hành đấu sinh tử, mỗi người trong một ván! Nếu thua, Bát Cực môn phải rời khỏi Băng thành, một đồ vật cũng không được mang đi, về sau có gặp bọn họ thì cũng phải nhượng bộ lùi lại!"
Diệp Thiên Vân nghĩ nghĩ, với tình thế trước mắt mà nói, Võ Đang coi như là nhượng bộ. Bát Cực môn đi xa tha hương, trong người không của cải, hộ khẩu, chỉ sợ không có mười mấy năm thì không có cách nào đông sơn quật khởi lại, hơn nữa Võ Đang cũng không cho Bát Cực môn cơ hội! Ngược lại, chỉ cần Bát Cực môn còn sống sót, đối với những thứ này cũng không có lưu luyến, cái gọi là còn rừng xanh, thì không sợ không có củi đốt! Cân nhắc rồi hỏi thẳng:" Vậy thắng?"
Trần Mễ Lạp nhếch miệng nói:" Thắng thì thắng, Võ Đang sẽ không gây rắc rỗi nữa!"
Trần Cảng Sinh nhìn thấy Tôn Minh Vũ xong, trong mắt của hắn lóe lên một chút quái dị rồi biến mất.
Hắn nắm tay Tôn Minh Vũ lười biếng nói:"Tôn tiên sinh, chuyện tình mất tích của Tôn Vĩnh Nhân, tôi đã nghe bên cảnh sát trưởng nói!"
Nói đến đây hắn liếc Tôn Minh Vũ một cái, lại chỉ vào đồng hồ tiếp tục nói:"Theo ý kiến của tôi, chuyện Tôn Vĩnh Nhân rời nhà, chẳng phải có chút là chuyện bé xé ra to sao? Đi từ lúc tám giờ sáng đến bây giờ, vẫn chưa tới bảy giờ tối, theo luật báo án thì còn kém xa khoảng cách hai mươi bốn tiếng đồng hồ! Tôi nghĩ tốt nhất vẫn là chờ một chút, nói không chừng sẽ không có chuyện gì đâu!"
Diệp Thiên Vân nhìn những vị cảnh sát này, tính cả vị này cảnh sát cao cấp Trần Cảng Sanh thì tổng cộng là ba nam một nữ, hắn đối với Việt ngữ không quá quen thuộc, miễn cưỡng có thể nghe hiểu đại khái một chút.
Thái độ của Trần Cảng Sinh xem ra cũng không quá nhiệt tình, làm cho ấn tượng đầu tiên của Thiên Vân kém lại ba phần. Hơn nữa người này hẳn là đã luyện qua công phu, nhưng không đạt được trình độ của võ giả!
Quả nhiên nghe xong lời này, sắc mặt của Tôn Minh Vũ liền biến đổi, có chút giận dữ nói:"Ta trước giờ vẫn cho rằng tại Hương Cảng Hồng Kông cảnh sát làm việc rất khách quan công chính, không ngờ so với tưởng tượng của ta lại có chênh lệch rất lớn, nếu như ngươi còn tiếp tục dùng loại thái độ này, ta nghĩ ta có quyền trách cứ ngươi!"
Trần Cảng Sinh dùng hai tay sửa sang lại quần áo, không mặn không nhạt nói:"Nếu như ngài thật sự cho rằng cảnh sát ở Hương Cảng không công chính, ngài hẳn có thể gọi cho số , nhất định sẽ có những cảnh sát công chính nói chuyện với ngài, nếu như tôi bị trách cứ thì tôi cũng chịu!"
Mấy người thuộc hạ của hắn nghe một phen ngôn luận như thế, ánh mắt không ngừng lay động, Tôn Minh Vũ tại Hương Cảng căn bản không phải là một vị cảnh sát cao cấp có thể trêu chọc vào.
Tôn Minh Vũ trừng mắt muốn nổi giận, lại bị Tôn mẫu đè xuống, an ủi nói:"Không nên tranh chấp, còn không biết tin tức của Vĩnh Nhân. Ông nên trực tiếp nói chuyện với hắn tốt một chút!"
Tôn Minh Vũ cưỡng chế cơn tức nói:"Năm phút trước khi các ngươi vào đây. Bọn cướp đã điện thoại đến, nói ta chuẩn bị mười triệu đô la Hồng Kông! Con của ta thật đã bị bắt cóc, không có nói giỡn với các ngươi!" Nói xong thân thể có chút nghiêng, không hề để ý tới Trần Cảng Sinh.
Trần Cảng Sinh nghe đến đó, biết suy đoán của mình vô cùng chủ quan, lập tức nói:"Thật có lỗi, là thái độ của tôi không tốt, xin ngài thứ lỗi! Có cú điện thoại này, như vậy tính chất sự việc sẽ hoàn toàn thay đổi! Từ hôm nay trở đi tổ công tác sẽ trú trong nhà của ngài, như vậy có thể nghe được tin tức của bọn cướp mà kịp thời tiến hành bố trí!"
Tôn mẫu thấy Tôn Minh Vũ không để ý tới hắn, liền nói:"Tốt, mọi chuyện do các anh an bài là được rồi!"
Trần Cảng Sinh sau khi nghe Tôn mẫu đồng ý, lập tức nói với các đồng sự sau lưng:"Tiểu Dương, ngươi quay về tổ lấy trang bị nghe lén, càng nhanh càng tốt!"
Một đồng sự phía sau hắn nghe được vội vàng gật đầu. Xoay người rời khỏi phòng.
Trần Cảng Sinh lại liên tục ra mệnh lệnh, những nhân viên cảnh sát đều nhanh chóng hành động, thiết lập sự tình lưu loát!
Trong lòng Diệp Thiên Vân đối với Trần Cảng Sinh còn có một tia hảo cảm, vô luận như thế nào, Trần Cảng Sinh thiết lập sự tình rất cẩn thận tỉ mỉ. Không có kéo dài thời gian như dự đoán của Thiên Minh!
Ước chừng mười phút sau, Trần Cảng Sinh cùng một vị đồng sự đi đến gần Tôn Minh Vũ nói:"Chúng tôi cần biết hành trình hai ngày nay của Tôn Vĩnh Nhân, còn muốn đến phòng của hắn kiểm tra, rất có thể tìm được ít manh mối!"
Tôn Minh Vũ đối với hành trình của Tôn Vĩnh Nhân căn bản là không biết, liền gọi Mã Đinh và Thiệu Nhĩ đến trước mặt của hắn, nói:"Đây là bảo tiêu của Tôn Vĩnh Nhân, tin tưởng rằng lộ trình mà các ngươi cần thì bọn họ rất rõ ràng!" Nói xong đột nhiên lấy tay bụm lấy ngực, cho thấy bệnh tình không nhẹ!
Tôn mẫu thấy vậy vội vàng lấy tay nâng hắn, nói với Diệp Thiên Vân:"Các ngươi trước tiên ngồi ở đây, ta đỡ hắn đi nghỉ ngơi!" Nói xong hai người đi lên lầu.
Trần Cảng Sinh nhìn thoáng qua hai người. Trên người Mã Đinh và Thiệu Nhĩ có khí chất đặc thù của quân nhân. Cười cười nói:"Không ngờ có bảo tiêu mà còn bị bắt cóc, đúng là có chút kỳ quái!"
Diệp Thiên Vân nghe lời này xong, không nhịn được sinh ra chút xúc động, miệng của Trần Cảng Sinh cùng Tôn Vĩnh Nhân đúng là liều mạng y như nhau, vừa thối lại vừa ương ngạnh.
Tuy sắc mặt Mã Đinh và Thiệu Nhĩ có chút khó coi, nhưng cũng không nói cái gì. Trần Cảng Sinh nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói:"Ta muốn hỏi hai ngày gần đây Tôn Vĩnh Nhân đã đi đâu? Gặp qua người nào? Có biểu hiện dị thường gì không?"
Thiệu Nhĩ thoáng suy nghĩ một chút, sau đó trầm giọng đáp:"Hai ngày gần đây Vĩnh Nhân đều ở cùng môt chỗ với Diệp Thiên Vân tiên sinh, Diệp tiên sinh mới đến Hương Cảng, cho nên Tôn Vĩnh Nhân một mực đi chung!"
Trần Cảng Sinh khẽ gật đầu, sau đó hỏi:"Diệp Thiên Vân là ai? Đang ở nơi nào? Bây giờ có thể tìm được hắn sao?"
Diệp Thiên Vân nghe đến đây cũng chỉ có thể đi về phía trước vài bước, chậm rãi nói:"Ta chính là Diệp Thiên Vân, Tôn Vĩnh nhân là bằng hữu tốt của ta!"
Trần Cảng Sinh nhìn Thiên Vân thật sâu một cái, khẽ gật đầu, rồi hướng tới Thiệu Nhĩ hỏi liên tiếp vài vấn đề.
Diệp Thiên Vân biết mình lúc này không thể rời đi, an vị trên ghế sô pha đợi, Dương Thiên Long sẽ đến rất nhanh, tin tưởng hắn sẽ xử lý tốt những chuyện này, dù sao mở công ty bảo an, cũng phải tương đối chuyên nghiệp chứ.
Hỏi hết các vấn đề xong, Trần Cảng Sinh đi lại gần Diệp Thiên Vân, ngồi xuống, rất nhẹ nhàng nói:"Diệp tiên sinh, tôi cũng có mấy vấn đề muốn hỏi thăm ngài!"
Diệp Thiên Vân gật đầu đồng ý, tuy hắn không có kinh nghiệm về loại chuyện bắt cóc này, nhưng bình thường lúc nghỉ ngơi cũng từng thấy qua, nên cũng phối hợp.
Trần Cảng Sinh cười cười nhìn ánh mắt của hắn nói:"Diệp tiên sinh là quân nhân?"
Diệp Thiên Vân hơi ngoài ý muốn, vô ý thức nói:"Không phải, nhưng mà chuyện đó với chuyện Tôn Vĩnh Nhân bị bắt cóc có quan hệ gì sao?"
Trần Cảng Sinh nhìn nhìn biểu tình của Thiên Vân, rất bình thản cười nói:"Không có quan hệ gì, chỉ là cảm thấy ngài có khí chất của quân nhân! Vậy ngài đem mọi chuyện trong hai ngày này nói với tôi một chút!" nguồn TruyenFull.vn
Diệp Thiên Vân nhớ lại, liền đem tất cả chuyện tình trong hai ngày này nói ra, tận lực kể kỹ càng mọi chi tiết.
Trần Cảng Sinh nghe xong trầm ngâm nói:"Diệp tiên sinh từ đại lục tới? Ở bên đó có thân phận gì? Tới đây để làm gì?"
Diệp Thiên Vân không cần nghĩ ngợi hồi đáp:"Ta còn đang trong đại học, tới nơi này là để du lịch!" Hắn có chút không hài lòng, những vấn đề này cùng chuyện của Tôn Vĩnh Nhân liên hệ với nhau cũng không lớn, thậm chí là không hề quan hệ, chỉ là thấy bộ dáng chăm chú của Trần Cảng Sinh mới trả lời.
Trần Cảng Sinh cười cười, giương mắt nói:"Thật vậy sao?" Đột nhiên tay nhanh chóng chộp lấy bả vai của Diệp Thiên Vân!
Diệp Thiên Vân đối với loại khiêu khích này có chút căm tức, dùng cánh tay ngăn cản Trần Cảng Sinh lại, lạnh giọng nói:"Ta nghĩ ngươi không nên động thủ động cước, bằng không người có hại chính là ngươi!"
Tay của Trần Cảng Sinh không còn chút sức lực nào, nhưng cũng không chút sứt mẻ, trong nội tâm bị dọa cho nhảy dựng, chỉ là trong nháy mắt mặt hắn lại cười thu tay về nói:"Chỉ đùa một chút thôi, không cần để ý!"
Diệp Thiên Vân không thích loại phương thức này, vừa rồi còn tồn tại một tia hảo cảm giờ đã không còn chút nào. Thản nhiên nói:"Trần cảnh sát, ta nghĩ ông không cần lãng phí thời gian với ta, Tôn Vĩnh Nhân là bằng hữu phi thường tốt của ta!"
Trần Cảng Sinh nghe được giải thích của hắn, nhoẻn miệng cười đứng lên nói:"Thế giới này không có gì là không có thể, có một số việc ngoài mặt và bản chất rất bất đồng, huống hồ Diệp tiên sinh nếu thật không có thì cần gì phải giải thích!"
Diệp Thiên Vân đành phải ngậm miệng không nói, đối với suy đoán không có chút căn cứ này, hắn không có biện pháp gì. Hoài nghi thì không sao, chỉ sợ làm chậm trễ thời gian thì không cách nào kịp thời cứu Tôn Vĩnh nhân.
Trần Cảng Sinh đối với nhân viên cảnh sát bên cạnh thấp giọng nói nhỏ nhẹ vài câu, sau đó nói:"Tôi còn muốn lên nhìn gian phòng của Vĩnh Nhân, xin lỗi không tiếp được!"
Đến mười một giờ tối, người hầu mang theo một nam nhân tinh tráng vào.
Người nam nhân này có làn da hơi ngăm đen, mặc một bộ trang phục quân dụng, Diệp Thiên Vân sau khi thấy liền đứng dậy chào đón nói:"Dương Thiên Long, ha ha, cuộc sống lúc này thế nào rồi?"
Dương Thiên Long hung hăng ôm Diệp Thiên Vân, rất thân thiết hồi đáp:"Cũng không tệ lắm, lần trước rời đi mà không chào hỏi với ngươi, thật sự là có lỗi! Đúng rồi, Tôn Vĩnh nhân thế nào?"
Diệp Thiên Vân nhìn nhìn hắn, tựa hồ so với lúc ở Băng Thành thì trạng thái tốt lên rất nhiều, chậm rãi nói:"Tôn Vĩnh Nhân bị bắt cóc, ta vừa đến Hương Cảng Hồng Kông thì lại xảy ra loại chuyện này, sợ hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!"
Dương Thiên Long thoáng kinh ngạc, bất quá vẫn có chút buồn cười nói:"Nếu như là vì tiền, thì cũng không phải là đại sự gì, ngươi yên tâm đi, ở Hương Cảng Hồng Kông ta còn có một số thủ hạ, đến lúc đó có khả năng sẽ giúp đở!"
Diệp Thiên Vân biết bây giờ không phải lúc ôn chuyện xưa, nên không hỏi thăm thêm gì nữa. Có Dương Thiên Long, coi như là có thêm môt người giúp đỡ.
Dương Thiên Long ngồi vào sô pha rồi nói:"Thật ra, lần này ta đến đây còn có chuyện, vừa mới biết được một tin tức, Áo Nạp Tây Tư muốn mạng của ngươi và Tôn Vĩnh Nhân, những ngày này ngươi nên chú ý một chút a!"
Trong nội tâm của Diệp Thiên Vân có chút nóng giận, không nhịn được hỏi:"Nghe ai nói? Tôn Vĩnh Nhân không phải là bị bọn họ bắt cóc chứ?"
Dương Thiên Long lắc đầu:"Không phải, hôm nay Áo Nạp Tây Tư mới phát ra tin tức này, người của hắn không có khả năng đến Hương Cảng Hồng Kông nhanh như vậy, là lão bằng hữu của ta ở đó cho ta biết, nàng rất quan tâm đến ngươi!"
Nếu như không nghe nhắc đến, Diệp Thiên Vân có lẽ đã quên nữ nhân này, nghe được đến nàng liền gật đầu, cũng không nói nữa, bởi vì thật sự là không biết nói gì.
Đúng lúc này, Mã Đinh cùng Thiệu Nhĩ từ trên lầu đi xuống, thấy Dương Thiên Long lập tức sửng sốt một chút, Mã Đinh có chút nhút nhát nói:"Lão bản......, chúng ta không phải là cố ý, ngươi ngàn vạn lần đừng trách phạt chúng ta!"
Cùng bọn họ đi xuống còn có Trần Cảng Sinh, hắn nhìn đến Dương Thiên Long, trong sát na, thân thể run lên, trong mắt thoáng hiện lửa giận nói:"Dương Thiên Long, chúng ta lại gặp mặt!"
Dương Thiên Long liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:"Đúng vậy, thời gian gần đây ngươi thế nào rồi?"