Diệp Thiên Vân bị điều kiện này làm cho khẽ giật mình, trong quan niệm của hắn, Võ Đang luôn luôn dùng cường lấn yếu, cho tới bây giờ cũng không có ngồi xuống tâm bình khí hòa mà nói chuyện với ai, bằng không mọi chuyện cũng không có kết quả này.
Vệ Sư Hạo dùng ánh mắt có chút tang thương nhìn Lưu Đông, nhẹ nhàng cười nói:"Ngươi chính là huyết mạch của Bát Cực Môn lưu lại sao?"
Lưu Đông căm tức đối phương, trong lòng của hắn không ngừng giãy dụa, vừa rồi mấy lần muốn đứng dậy để đánh lén Vệ Sư Hạo, nhưng cũng ráng kiềm chế, bởi vì hắn rất rõ ràng thực lực của đối phương!
Cho dù Vệ Sư Hạo chỉ dùng một tay, cũng có thể xử lý hắn dễ dàng! Nghe được câu hỏi của đối phương, gian nan gật nhẹ đầu. Có cừu oán lại không thể báo, trên đời này thống khổ lớn nhất cùng lắm cũng chỉ là thế này thôi!
Vệ Sư Hạo giống như nhìn thấu lòng hắn, thần sắc có chút hiền lành nhớ lại nói:"Bát Cực Môn, năm đó cũng là môn phái vang danh! Trước đây ít năm ta còn gặp qua Diệp Vô Nhai, nhiều năm như vậy hắn cũng đã là trưởng lão của Bát Cực Môn rồi!" Âm điệu vừa chuyển tiếp tục nói:"Hai phái tranh đấu ta cũng không có tài cán gì, huyết mạch này xem ra chỉ có thể từ trên người của ngươi phát dương quang đại, cố gắng lên, tiểu tử!"
Lưu Đông nghe Vệ Sư Hạo nói có chút khó hiểu, Võ Đang đối với hắn mà nói là cừu hận cả đời, chỉ cần còn có hô hấp, hắn sẽ không đình chỉ trả thù, nhưng thái độ của Vệ Sư Hạo trước mắt lại kỳ quặc vô cùng.
Tròng mắt Diệp Thiên Vân hơi híp lại, Vệ Sư Hạo nói gần nói xa là muốn buông tha Lưu Đông, hắn vốn tính liều mạng đại chiến để cứu Lưu Đông không ngờ tình hình lại như vậy.
Vệ Sư Hạo đứng lên, dừng trước mặt Diệp Thiên Vân nói:"Ta sẽ ở khách sạn này, buổi tối ba ngày sau ta sẽ tới tìm ngươi. Rất mong giao thủ cùng ngươi! Trong lòng ta, võ học là siêu việt vĩnh viễn. Ngươi có thể siêu việt hơn các đồng bối của ngươi, cho thấy thực lực của ngươi rất cao!"
Vết thương của Diệp Thiên Vân hơi có chút đau đớn, trên mặt hơi đổi nói:"Tiền bối, ngươi cam đoan trong vòng ba ngày sẽ không dùng thủ đoạn gì?"
Vệ Sư Hạo cười ha ha, hào hứng đáp lại:"Vệ Sư Hạo ta sẽ không thất lời, hôm nay tại chỗ này ta nói chắc chắn rằng, trong vòng ba ngày Võ Đang tuyệt không gây phiền toái cho ngươi!"
Diệp Thiên Vân nghe được đối phương dứt khoát như thế, hào khí liền tỏa ra nói:"Tốt, như vậy thì một lời đã định! Ba ngày sau ta sẽ cùng với ngươi ước chiến. Đến lúc đó phân cao thấp!"
Vệ Sư Hạo có chút ôm quyền, nhìn hắn thật sâu nói:"Như vậy...... Ta cáo từ!" Nói xong xoay người rời đi.
Tôn Vĩnh Nhân vẫn bò tới trên cửa nghe lén, nhìn thấy lão giả đột nhiên mở cửa, có chút vội vàng không kịp chuẩn bị đâm vào người của Vệ Sư Hạo, xấu hổ cười cười nói:"Thực xin lỗi... Ngươi xem... Là bọn hắn đẩy ta!"
Dương Thiên Long hận không thể tự tay kết liễu hắn. Vệ Sư Hạo cũng không có so đo chỉ cười cười, đi về phía xa xa.
Tôn Vĩnh Nhân đi tới gần Lưu Đông chào hỏi đồng thời nói với Diệp Thiên Vân:"Lão nhân này là ai? Tuổi không nhỏ, trang điểm thật là quỷ sầu thần khóc, còn chảy một đầu tóc dài nữa chứ!"
Dương Thiên Long nhìn bóng lưng của Vệ Sư Hạo rồi nói:"Phiền phức của ngươi?"
Diệp Thiên Vân gật nhẹ đầu. Sau đó lại lắc đầu. Nhân vật như vậy cũng không phải Dương Thiên Long có thể trêu chọc của!
Vừa rồi sắc mặt Lý Duy Tư không tốt, tới khi Diệp Thiên Vân đến mới thở dài một hơi nói:"Thiên Vân, lần này cảm ơn ngươi, bằng không ta và Lưu Đông thật không biết nên làm sao nữa. Sáng mai phi cơ sẽ khởi hành, tận lực rời khỏi Hương Cảng Hồng Kông nhanh một chút!"
Diệp Thiên Vân chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt nghiêm chỉnh nói:"Ai cũng không dám cam đoan bọn họ không giở thủ đoạn gì, Võ Đang làm việc rất là quỷ dị! Sáng mai ta sẽ hộ tống các ngươi đến sân bay, như vậy mới có thể yên tâm!"
Tôn Vĩnh Nhân đột nhiên thấy được áo sơ mi của Diệp Thiên Vân lộ ra màu đỏ của máu tươi, sắc mặt lập tức đại biến nói:"Thiên Vân, ngươi bị thương?"
Hắn vừa nói như vậy. Dương Thiên Long cùng Trần Cảng Sinh mới nhìn đến. Vừa rồi không có chú ý qua, không có ai biết Diệp Thiên Vân trúng đạn. Dương Thiên Long tiến đến, một tay nhấc áo lên!
Trên rốn Diệp Thiên Vân có hai vết đạn, có điều lúc này máu đã ngưng tụ, cũng không có dấu hiệu rướm máu, Dương Thiên Long chau mày nói:"Tôn Vĩnh Nhân, tìm thầy thuốc nhìn một cái!"
Tôn Vĩnh Nhân cuống quít gọi điện thoại, Lưu Đông cùng Lý Duy Tư đều nhìn thấy thương thế của Diệp Thiên Vân, không khỏi lộ ra thần sắc lo lắng, cả đám đều xông tới.
Diệp Thiên Vân rõ ràng nhất, viên đạn không cắm sâu vào trong cơ thể, lúc đó hắn còn dùng cửa xe ngăn trở ánh mắt những người Dong Binh kia, nên trên người khẳng định sẽ có vài lỗ đạn, hắn đứng lên cười cười nói:"Ta không có chuyện gì, một hồi gắp đạn ra sẽ tốt thôi, Lưu Đông, Lý Duy Tư, hai người các ngươi không phải khởi hành vào buổi sáng sao? Sớm đi nghỉ ngơi, đừng để trễ hành trình!"
Hai người gật nhẹ đầu, bọn họ càng sớm rời đi thì càng có lợi cho Diệp Thiên Vân, bởi vậy Lưu Đông rất sung sướng nói:"Diệp đại ca, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngươi!" Nói xong hai người liền tiến về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Tôn Vĩnh Nhân gọi thầy thuốc tư nhân đến, xem qua thương thế của Diệp Thiên Vân, sau đó đem hai đầu đạn gắp ra, đầu đạn không có tiến vào ổ bụng, chỉ là ở bên ngoài cơ thể, thể chất cường đại như vậy làm cho thầy thuốc kinh ngạc không ngậm miệng được!
Ngày hôm sau Diệp Thiên Vân đưa Lưu Đông cùng Lý Duy Tư lên máy bay, làm cho tâm tình của hắn nới lỏng một chút. Nếu như lúc này Võ Đang phái lại đánh lén một cước, như vậy bọn họ đừng nói là đi, có thể còn sống hay không cũng là vấn đề.
Tin tức truyền bá của Hương Cảng Hồng Kông có tốc độ rất nhanh, buổi sáng báo chí đã đưa tin trên Thái Bình Sơn có một vụ nổ súng, tại địa phương như Hương Cảng, xuất hiện loại chuyện này được xem là kinh thiên động địa!
Trần Cảng Sinh cũng từ bỏ ân oán cá nhân cùng Dương Thiên Long, ngoài miệng không ngừng nói nguyên đêm, ba nhà báo hơi có chút không tình nguyện mà ghi chép, bởi vì bọn họ cũng không thích có liên hệ cùng cảnh sát Hương Cảng.
Dương Thiên Long vốn định bay về Hoa Kỳ, nhưng bởi vì tình huống của Diệp Thiên Vân rất nguy hiểm, liền chủ động lưu lại, sau đó đi triệu tập nhân thủ, muốn đại chiến cùng Lauretto.
Buổi sáng cứ như vậy mà trôi qua, lúc Diệp Thiên Vân xuất hiện ở cục cảnh sát thì nhận được điện thoại, Ngô Lập Sâm đã tới khu vui chơi của khách sạn, hắn đành phải như ngựa không dừng vó mà đi đón.
Nhìn thấy Ngô Lập Sâm, Diệp Thiên Vân xem như có thể nghỉ ngơi một chút, mấy ngày nay luôn phải bận rộn, ngay cả thời gian luyện công cũng bị rút ngắn không ít, hắn thầm nghĩ cần phải chuyên tâm lại, nhưng chuyện tình rườm rà cũng quá nhiều.
Ngô Lập Sâm nhìn thấy hắn thì mặt đầy hồng quang, vừa cười vừa nói:"Đa tạ lão đệ giúp ta tìm được đồ đệ! Đúng rồi, không có ai của Võ Đang phái đến Hương Cảng Hồng Kông tìm ngươi a?" Truyện được copy tại
Nghe hắn nói xong, Diệp Thiên Vân liền gật đầu nói:"Có, ngày hôm qua vừa mới gặp xong!"
Lông mày Ngô Lập Sâm lập tức nhíu lại, hỏi:"Không có động thủ sao? Võ Đang không phải là tìm ngươi đàm phán đó chứ?" Nói xong lại lắc đầu phối hợp rồi nở nụ cười.
Trong nội tâm Diệp Thiên Vân khẽ động, ngày hôm qua Vệ Sư Hạo xác thực khác thường, không quá phù hợp với phong cách của Võ Đang, liền nói:"Ngày hôm qua Y Học điện chủ Vệ Sư Hạo tìm đến, hàn huyên trong phòng của ta một hồi."
Ngô Lập Sâm hít vào một ngụm lãnh khí, có chút kinh nghi hỏi:"Vệ Sư Hạo? Hắn đến Hương Cảng Hồng Kông sao?"
Diệp Thiên Vân nhìn thấy ánh mắt bất thường của hắn, liền đem nghi vấn nói ra:"Ừm! Ta cũng cảm thấy không bình thường, lúc ấy trong phòng của ta có người Bát Cực Môn, hơn nữa hắn tựa hồ đã sớm biết!"
Ngô Lập Sâm suy nghĩ hơn nữa ngày, mới chậm rãi nói:"Vệ Sư Hạo, người này không giống với người bình thường, không thể dùng ánh mắt của thế tục phán đoán hắn! Võ Đang là loại hèn hạ vô sỉ, nhưng vẫn có hai ba người tốt! Vệ Sư Hạo có chút truyền kỳ, nghe nói chưởng môn Võ Đang nhìn thấy hắn cũng phải nhượng ba phần, muốn hắn làm sự tình gì thì phải thỉnh hắn giúp, có thể thấy được uy vọng cao bao nhiêu! Ta lúc trước trở mặt với Võ Đang, chưa từng quan hệ với hắn! Bởi vì hắn đối với chuyện tình trong phái rất ít hỏi đến, hơn nữa rất ít khi ra ngoài môn phái!"
Diệp Thiên Vân nghe được những tin tức này, vẫn còn có chút khó hiểu! Theo như lời của hắn thì Vệ Sư Hạo căn bản là không nên tới Hương Cảng Hồng Kông, nhưng hắn đích xác đã đến đây, là thần y nổi danh của Võ Đang, uy vọng của hắn cực cao, lại không quá mưu cầu danh lợi, Y Học điện trong Võ Đang có thể xem là địa phương thanh tĩnh duy nhất! Người này không chỉ có y thuật cao minh, hơn nữa công phu rất sâu, hắn xưng hùng trong bát đại cao thủ! Cuộc đời hắn thích nhất là tìm cao thủ để giao đấu, ta xem hắn tám chín phần mười là vì chú ý tới ngươi!"
Diệp Thiên Vân dần dần hiểu ra, nếu như vậy thì rất dễ giải thích, những cử chỉ khác thường này từ chuyện đó cũng hiểu rõ ràng, liền gật đầu nói:"Hắn hẹn ta ba ngày sau chiến một trận!"
Ngô Lập Sâm tràn ngập hâm mộ nhìn hắn một cái nói:"Lão đệ, trong võ lâm có thể quen được một người như ngươi quả sinh ra cũng không uổng! Võ giả nói cho cùng vẫn vì một chữ võ, có thể siêu thoát ra khỏi chữ đó, đây mới là truy cầu cả đời của những người học võ. Lão ca ủng hộ ngươi, ba ngày sau ta và ngươi cùng đi gặp hắn! Nếu vạn nhất có cái gì, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau! Vệ Sư Hạo, người này không tầm thường, ta phỏng chừng cho dù ngươi thua thì hắn cũng không làm khó dễ ngươi!"
Diệp Thiên Vân cười khổ một tiếng, chuyện khó xử của mình cũng chỉ có tự mình biết. Từ khi tiến vào võ lâm, thì thời gian để thở cũng không có. Võ học đích thật là tiến bộ nhanh chóng, nhưng phải ăn thật nhiều đau khổ! Nghĩ tới đây liền hỏi:"Tình hình võ lâm hiện tại như thế nào?"
Ngô Lập Sâm cười cười nói:"Võ lâm trọng tài bị Võ Đang làm cho so với *** chó còn thối hơn, cái uỷ ban này ta nghĩ sẽ không duy trì nổi nữa! Thời gian gần đây nhiều sự tình xảy ra, lời đồn bay đầy trời. Dũng Trí đại sư nuốt không trôi cơn tức này, đã trở về Thiếu Lâm cầu cứu rồi!
Ta cảm giác chuyện này không ổn, hiện giờ cao thủ của Võ Đang tổn thất không ít, Thiếu Lâm có thể hay mượn cơ hội này để lập uy hay không cũng rất khó nói!"
Những tin tức này đối với Diệp Thiên Vân mà nói, cũng là không đau không ngứa, Thiếu Lâm cho dù có giao phong cùng Võ Đang, vậy cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, mà giờ đây hắn phải đối mặt với Vệ Sư Hạo. Thắng còn dễ nói, thua thì phải đi theo hắn trở lại Võ Đang!
Ngô Lập Sâm nói:"Thật ra Hương Cảng Hồng Kông cách Bát Cực Môn cũng không xa, không bằng ta kêu gọi vài người trong phái chúng ta đến!"
Ba đệ tử ở một bên vốn không xen vào, nhưng nghe đến đó, Lý Thiếu Kỳ sắc mặt khó xử nói:"Sư phụ không thể!"