Quý Lưu hơi thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi rất nhanh lại lấy lại bình tĩnh, hắn giơ tay lên nói với vẻ rất oan ức: "Lão tổ tông! Cái này thì con cũng không biết, mấy cuốn sách đó khi con đi ngang qua Dược Vương Điện thì tiện tay cầm lên thôi! Sau đó không lâu thì bị bọn họ phát hiện rồi tịch thu rồi ạ!"
Dược Vương Viện là nơi nghiên cứu thuốc gia truyền của Thiếu Lâm Tự, thủ tọa của Dược Vương Viện là những cao tăng tinh thông y đạo nhất trong Thiếu Lâm Tự, công việc của ông ta là trị thương cho các đệ tử của chùa Thiếu Lâm, đồng thời còn nghiên cứu thêm về các võ giả kích thích tiềm lực trong người bọn họ.
Trước kia, khi Diệp Thiên Vân còn làm việc ở đây thì toàn đi chọn thuốc cho Dược Vương Viện, trong thời gian đó hắn đã mấy lần nghe Mũi To nhắc tới, chính vì vậy mà khi Quý Lưu vừa nói vậy thì đã có ngay ấn tượng về nó.
Quý Lưu là người có vóc dáng rất bình thường, mặt tròn trịa, người cũng hơi mập, toàn bộ mái tóc của gã lòa xòa rũ xuống che hết cả mắt, mũi đỏ cà chua, trông đúng dáng của một anh chàng nông dân thực thà chân chất, rất khó có thể nhận ra được gã ngoại trừ là một võ giả ra, lại còn là một thần thâu chính hiệu.
Diệp Thiên Vân từ trước cũng chẳng hiểu chút gì về thuốc thang cả, nhưng từ khi vào trong Hắc ngục, thì hắn luôn phải làm việc với thuốc, chính vì thế mà hắn cũng đã thông hiểu đôi chút về nó. Vật mà Quý Lưu ăn trộm chắc chắn là vật quý hiếm nhất của Thiếu Lâm Tự, nên hỏi: "Thiếu Lâm Bí Phương Tập, Thiếu Lâm Cổ Phương Sao, Thiếu Lâm Thương Khoa Bí Truyền, rốt cục là vật gì vậy?"
Nghiêm Hành lúc này rất có hứng thú với Quý Lưu, theo tình hình hiện giờ thì mọi người cũng không muốn buông tha cho gã, nên ông mỉm cười trả lời thay cho gã nói: "Đây là ba cuốn sách y học cổ truyền tinh hoa ngàn năm của Thiếu Lâm Tự, hai cuốn Cổ Phương Sao và Thương Khoa Bí Truyền thì một cuốn là trị nội thương, còn một cuốn là trị ngoại thương. Còn cuốn Thiếu Lâm Bí Phương Tập thì lại càng quan trọng hơn nữa! Nghe nói trong đó có nhiều thứ có thể kích thích tiềm năng trong người võ giả, có tác dụng tôi luyện tạng phủ cải tạo thể chất!" Nói đến đây thì ông liền trầm ngâm một chút rồi lại nói tiếp: "Chỉ vì mấy cuốn sách này màđã làm cho võ lâm phải dậy máu rất nhiều lần!"
Quý Lưu tỏ ra vô cùng thành khẩn, gã không ngờ rằng Nghiêm Hành nói đi nói lại lại quay về chỗ cũ, chỉ biết cười khổ nói: "Sư tổ…, con nói thật đấy! Không dám nói bừa đâu, nếu như con nói bừa thì cứ để sét bổ con ra làm đôi, chết không toàn thây!"
Diệp Thiên Vân thấy thái độ của gã cũng không có vẻ gì là đang giả bộ, liền cau lông mày lại hỏi tiếp: "Theo như đệ được biết thì Y Học Điện của Võ Đang có những nghiên cứu còn cao siêu hơn nữa! Bách Bổ Lực Tráng, Bát Tiên Đơn, La Hán Đơn, những thứ này đều rất có ích với những người học võ, hiệu quả cũng rất hữu hiệu!"
Nghiêm Hành mới đầu nghe đến Bách Bổ Lực Tráng liền gật gật đầu, nhưng sau khi nghe đến La Hán Đơn thì bất giác kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Vân một cái, mỉm cười nói: "Con hiểu biết cũng không tồi chút nào nhỉ! Y Thuật và luyện đơn của Võ Đang hòa quyện với nhau làm một thể, chính vì thế mà cao siêu hơn Thiếu Lâm một chút! Nhưng…Vấn đề quan trọng nhất không phải là ở đây!"
"Không phải ở đây?" Diệp Thiên Vân nghe xong liền quay ra nhìn gương mặt len lét của Quý Lưu nực cười nói: "Lẽ nào huynh vẫn còn nhiều thứ khác chưa nói đến hả?"
Nghiêm Hành nhìn thẳng vào Quý Lưu rồi lại chậm rãi nói: "Mấy năm trước Thiếu Lâm Tự có lan một tin tức, đó là Thiếu Lâm Bí Phương Tập, Thiếu Lâm Cổ Phương Sao, Thiếu Lâm Thương Khoa Bí Truyện được phát hiện cùng một lúc trong một căn nhà của người dân, ngoại trừ ba cuốn này ra thì vẫn còn hai cuốn khác nữa! Một cuốn có tên là Hoàn Hồn Thang, còn một cuốn nữa là Đại Lực Kim Cang Hoàn! Không biết con đã nghe đến chúng bao giờ chưa?" Diệp Thiên Vân chưa từng nghe đến hai cái tên này bao giờ, liền mỉm cười lắc đầu, hắn hiểu biết rất hạn hẹp về mấy thứ này, chính vì vậy mà khi Nghiêm Hành vừa nhắc tới đã làm cho hắn phải nổi lòng hiếu kỳ.
Mấy người đều đi theo những võ giả ở phía trước, Nghiêm Hành lúc này mới mở miệng nói: "Hoàn Hồn Thang, hiểu theo đúng nghĩa của nó chính là tính mạng được cứu lại! Nếu liên tục dùng mười thang thuốc của nó thì sẽ khôi phục được ngay như trạng thái ban đầu, có công hiệu cải tử hoàn sinh! Võ Lâm không hề khuếch đại công dụng của nó một cách thái quá, còn Đại Lực Kim Cang Hoàn thì là một bài thuốc hỗ trợ cho những người chuyên luyện Ngạnh Công!"
Trong lịch sử thì đã từng có giai thoại về mười ba vị võ tăng cứu Đường Vương, truyền rằng khi Đường Vương đang ngắc ngoải gần chết, thì mười ba vị võ tăng đã dùng Hoàn Hồn Thang cứu ông ta sống lại! Trong số mười ba người này, thì ai nấy võ công đều cực cao, không hề lo sợ đao binh, cứ thế mang theo Đường Vương xông từ trong thành xông ra bên ngoài, bọn họ chỉ dựa vào mỗi thang thuốc này, cộng với Kim Chung Tráo mà thoát ra ngoài! Nhưng tiếc là, phương thuốc này của bọn họ thì Thiếu Lâm chỉ thu thập được mấy trang khiếm khuyết, không đủ bộ chứ nếu không thì thực lực của bọn họ còn kinh khủng hơn giờ rất nhiều!"
Diệp Thiên Vân nghe xong thì thầm kinh hãi, Đường Vương với mười ba vị võ tăng này đã là câu chuyện của một ngàn năm về trước rồi, vậy mà không ngờ nó lại có liên quan đến chuyện võ lâm của ngày hôm nay! Điều đáng sợ nhất có lẽ chính là Đại Lực Kim Cang Hoàn, và cái Kim Chung Tráo của hắn có tác dụng hoàn toàn y hệt nhau.
Nghiêm Hành nói xong lại hứ lên một tiếng khinh thường nói: "Điều đáng cười nhất chính là Thiếu Lâm tự lừa dối bản thân, nói rằng cái Hoàn Hồn Thang đó chẳng qua chỉ là vị thuốc chữa trị trúng nắng, còn về phương thuốc hiệu lực như thần Đại Lực Kim Cang Hoàn thì lại là một vị thuốc chữa ngoại thương tầm thường, những tin tức này đối với những người bình thường nghe thấy thì còn chấp nhận được, chứ đem nó ra mà nói với các cao thủ trong Võ Lâm, thì thật là hoang đường, vớ vẩn hết sức! Võ Đang cũng có cả ngàn năm rồi, trong các cuốn sách của bọn họ cũng đã có ghi công hiệu, tác dụng của Hoàn Hồn Thang và Đại Lực Kim Cang Hoàn rồi, làm gì có chuyện vớ vẩn như mấy thằng giặc trọc đó loan tin đồn nhảm như vậy!"
Trên trán của Quý Lưu lúc này nghe mà lấm tấm mồ hôi, hai mắt được che bởi mái tóc dài của gã không ngừng đảo đi đảo lại.
Mấy cái hành động này của gã không thể thoát khỏi ánh mắt của Nghiêm Hành, ông ta chậm rãi nói: "Thằng ranh này, nói cho mày biết nhé, là thật hay giả thì tự trong lòng mày biết là được rồi. Người của Hình Ý Môn lên Thiếu Lâm Tự ăn cắp thuốc, mày đúng là làm rạng danh môn phái rồi đấy!"
Quý Lưu nghe Nghiêm Hành nói như vậy, thì gã cũng muốn nói lại một hai câu, nhưng lời ra đến cửa miệng rồi thì lại ngập ngừng không nói.
Trong đầu óc của Diệp Thiên Vân lúc này chỉ lởn vởn cái phương thuốc còn sót lại của Đại Lực Kim Cang Hoàn, hắn có cảm giác rằng, hắn tự luyện công phu có thể có liên quan đến trang giấy này đây.
Nghiêm Hành nhìn thấy Diệp Thiên Vân dường như đang suy nghĩ điều gì đó, ông đang định nói tiếp, thì Trần Mễ Lạp đã đi đến bên ông nói: "Chỉ cần bước thêm mấy bước nữa thôi là đến Thiếu Lâm rồi! Không biết tại sao con cứ thấy có điều gì đó không ổn cho lắm! Tối ngày hôm nay thì những hành động của Thiếu Lâm Tự cho ta thấy có gì đó hơi bất bình thường, bọn chúng dùng bất kỳ thủ đoạn gì có thể, xem ra bọn chúng muốn giết sạch hết võ giả ở trong ngục!"
Diệp Thiên Vân lúc này mới sực tỉnh lại, hắn tạm thời không nghĩ đến cái Đại Lực Kim Cang Hoàn kia nữa, lúc nãy hắn vừa đi vừa nói chuyện với Nghiêm Hành mà không chú ý đường đi ở phía trước.
Khi ngước mắt lên nhìn, bất giác đã thấy mình đi ra phía sau núi của Thiếu Lâm Tự Rồi, trời bây giờ cũng mới tờ mờ sáng, Diệp Thiên Vân liền trầm giọng nói: "Con nghĩ bây giờ chúng ta đang trên đường trốn chạy, không cần để ý đến bọn người của Thiếu Lâm Tự làm gì! Có thể đánh thì cứ việc đánh, đánh không lại thì chạy, ra khỏi Hắc ngục rồi, lẽ nào Thiếu Lâm Tự lại có bản lĩnh ghê gớm có thể ngăn chặn chúng ta được hay sao?"
Trên suốt đoạn đường vừa rồi, các võ giả đều bắt đầu có phần kính trọng Trần Mễ Lạp và Diệp Thiên Vân, một là vì võ công của hai người đều khủng khiếp, hai là bọn họ cũng cảm kích nhờ có hai người mà bọn họ mới bình an ra được đến đây, ai cũng không ngờ rằng bị bắt vào Hắc ngục như vậy, lại có cơ hội trốn thoát ra ngoài như thế này, Diệp Thiên Vân và Trần Mễ Lạp là người đã đem đến hy vọng cho bọn họ, cho dù hy vọng đó là vô cùng nhỏ nhoi, nhưng cũng đủ để họ tìm lại được sự tự tin trước kia của mình.
Trần Mễ Lạp đồng ý với sách lược của Diệp Thiên Vân, ông đưa mắt ra nhìn những võ giả xung quanh, bật cười ha hả nói: "Mấy đám tên nỏ vừa rồi, tôi đã bắt hết lại cả rồi! Thiếu Lâm Tự đã bất nhân với chúng ta như vậy, thì chúng ta cũng không cần phải khách khí với chúng làm gì nữa, lúc nữa chỉ cần vào được trong Thiếu Lâm Tự thì cứ việc cầm tên nỏ lên mà bắn, xem xem mấy thằng giặc trọc đó phản ứng ra sao!"
Khi đi thêm được tầm mười phút, thì Diệp Thiên Vân không còn vấn vương gì với câu chuyện của Quý Lưu nữa, vì hắn bây giờ buộc phải tập trung tinh thần cao độ, cánh cửa hậu của Thiếu Lâm lúc này đã dần dần hiện ra trước mắt.
Trong lúc đang dõi mắt quan sát, thì cánh cửa bỗng nhiên mở ra, sau đó có chừng mấy chục võ tăng nhảy ra, thân trần trùng trục, dáng điệu vô cùng hung dữ.
Trần Mễ Lạp trông thấy vậy thì bất giác lạnh lùng nói: "Cẩn thận một chút nhé! Bọn này là Tăng Binh của Bồ Đề Viện, bọn chúng đều luyện Ngạnh Công cả đó! Cho dùng công phu của chúng không cao, nhưng chỉ cần bị bốn năm tên bao vây vào trong thì cũng khá là phiền phức đó!"
Diệp Thiên Vân quan sát rất tỉ mỉ tình hình trước mắt, Thiếu Lâm mỗi lần xuất hiện đều chiếm được địa hình vô cùng thuận lợi, và lần này cũng không ngoại lệ! Trong miệng hắn lầm nhẩm số người của đám võ tăng, sau đó quay người sang bên cạnh lấy một mũi tên nỏ ra, nhắm thẳng vào tên võ tăng phía trước.
Mũi tên xé gió bay tới đám võ tăng rồi găm thẳng vào người tên võ tăng đứng ở hàng đầu tiên, nhưng tên này chỉ hơi lùi người lại phía sau một bước, sau đó xoa xoa lên ngực, ngước mắt lên nhìn về phía Diệp Thiên Vân, dáng vẻ hung tợn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Diệp Thiên Vân ngưng thần nhìn vào tên võ tăng đó, thì phát hiện cơ thể của gã không hề có chút thương tích nào, liền cao giọng nói: "Ai có tên ở trong tay, thì cứ việc phóng nó ra, không cần lưu lại một cái nào cả!"
Trần Mễ Lạp dường như cũng hiểu được hàm ý sâu xa trong hành động của Diệp Thiên Vân, nên cũng nói lớn: "Ai có tên nỏ thì tiến hết lên phía trước nhanh lên!"
Đám võ giả có tên nỏ lên đến ba bốn chục người, toàn bộ đều tiến lên phía trước, bọn họ lúc này đều vô cùng hưng phấn, vừa rồi bọn họ đã phải chịu một phen khốn đốn, bây giờ tất cả đều được xả lại hết lên đầu mấy thằng giặc trọc này.
Khi khoảng cách còn tầm khoảng hai mươi mét, thì Trần Mễ Lạp nói với giọng quyết đoán: "Bắn tên!" Các võ giả trong Hắc ngục nghe lệnh thì đồng loạt phóng tên ra phía trước.
Binh đoàn võ tăng của Thiếu Lâm mới đầu còn cứng đầu kháng cự, nhưng về sau thì những mũi tên bắn đến tới tấp thì không khỏi lùi dần về phía sau, từ vị trí có lợi lùi hết về đến bên cánh cửa.
Còn những võ giả Hắc ngục mỗi một lần phóng tên xong lại tiến lên thêm vài bước, chỉ một lúc sau thôi bọn võ tăng đã bị ép đến nỗi phải mở cánh cửa hậu ra.
Diệp Thiên Vân cũng chẳng hy vọng là những mũi tên này có thể làm tổn thương được mấy tên giặc đầu trọc trọc này, mà chỉ hy vọng ép bọn chúng vào sâu trong tự, khi thấy có cơ hội thì hắn nhanh miệng nói: "Các vị tông sư, hãy mau thừa thắng xông lên, chúng ta nhân lúc này mà xông vào bên trong tự!"
Trần Mễ Lạp vừa chạy vừa quăng chiếc gậy sắt sang cho Diệp Thiên Vân nói: "Mấy thằng giặc trọc này chẳng qua chỉ là mấy đứa nhập môn mà thôi, chỉ cần dùng mấy cây gậy sắt này, cho vài đường là bọn nó nằm hết ngay!"
Diệp Thiên Vân liền đưa tay tiếp lấy chiếc gậy sắt, chạy thẳng đến cổng của Thiếu Lâm Tự, hắn vận Kim Chung Tráo lên tung hoành như vào chỗ không người! Đám võ tăng bị đường gậy của hắn quét qua người thì đều nằm rạp hết xuống, tạo ra một khoảng trống vô biên cho mọi người ùa vào trong tự.
Những võ giả đi phía sau lúc này cũng ồ ạt xông vào, ánh mắt bọn họ ánh lên một sự kiên nghị vô cùng, vì họ biết rằng lần này một là sống hai là chết, không còn sự lựa chọn nào khác cả.