Diệp Thiên Vân nhìn Lý Thiên Kiêu, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm động từ trước đến nay chưa từng có, gợn sóng này rất nhẹ, nhưng lại sâu lắng tận đáy lòng.
Con người sống cả đời, vướng bận cũng chỉ có vài thứ, hiện tại Diệp Thiên vân có thể được người ta nhớ thương, không thể không nói đây cũng là một loại hạnh phúc.
Lý Thiên Kiêu vô cùng thành kình, nhắm chặt mắt, khuôn mặt nhu nhược mang theo vài phần quật cường, mấy tháng không gặp nàng tựa hồ gầy đi nhiều, sắc mặt có vẻ mất tinh thần kèm theo vài tia u sầu man mác, thiếu vài phần cao ngạo lại thêm vài phần u oán.
Diệp Thiên Vân nhìn nàng cầu khẩn, đứng ở đó tiến không nổi lùi không xong, bất đắc dĩ nhẹ ho một tiếng.
"Ai?" Lý Thiên Kiêu một lòng bái phật, ngay cả hoàn cảnh xung quanh cũng không để ý, đột nhiên nghe tiếng người hắng giọng, trong lòng cả kinh, xoay người lại nhưng lại thấy Diệp Thiên Vân đứng ở cửa không xa.
Diệp Thiên Vân cũng thấy có chút xấu hổ, gượng cười: "Sư tỷ, em đã về, chị có khỏe không?"
"Là cậu sao?" Gặp người mà mình vừa cầu khẩn cho hắn trước mặt bồ tát, Lý Thiên Kiêu vừa thẹn lại vừa sợ, nghĩ lại mấy lời lúc nãy có khả năng không lọt khỏi tai hắn từ nào, nàng có một loại cảm giác muốn té xỉu, trong lòng bối rối, cố gắng ổn định tâm tình lắm mới nói được: ''Cậu đã nghe hết?"
Diệp Thiên Vân đương nhiên là nghe thấy toàn bộ, nhưng hiển nhiên không thể nói ra, hắn không tự nhiên nói: "Chị yên tâm, cái gì em cũng không nghe thấy."
"Là cậu cố ý!" Lý Thiên Kiêu trong lòng đau khổ, nhìn người đáng ghét trước mặt, trong lòng không biết là cảm giác gì, bí mật trong lòng bị người ta nghe thấy, loại cảm giác này khiến này xấu hổ không chịu nổi. Nước mắt tuôn roi, khóc thành tiếng nói: ''Cậu cố ý trốn ở đây chê cười tôi."
Diệp Thiên Vân vô tình bước vào thời điểm không đúng, nghe được chút nội dung không nên nghe, việc này khó trách hắn. Trong khoảng thời gian ngăn, hắn cũng không chuẩn bị tâm lý tốt, chỉ nhẹ giọng nói: "Sư tỷ, đừng khóc, em thực sự không cố ý, em vừa về Hình ý môn không biết đi nơi nào, đang muốn ngủ một giấc, vừa đến gặp phải chị."
"Vậy thực sự cậu cái gì cũng chưa nghe thấy?" Lý Thiên Kiêu nhìn hắn vẫn như bình thường như thực sự không nghe thấy, liền hừ khẽ một tiếng, nước mắt vừa dừng lại càng chảy mạnh hơn, dường như hắn thực sự không nghe thấy, nàng càng ủy khuất hơn.
Diệp Thiên Vân sờ mũi, không nói gì.
Lý Thiên Kiêu nhịn không được, tiến lên giơ nắm đấm oán hận đấm vào ngực hắn khóc ròng:" Người không nghe thấy, không nghe thấy, ngươi là đồ xấu xa, luôn bắt nạt ta mới cam tâm."
Diệp Thiên Vân biết lần trước nàng gặp Vương Cửu Vân, lúc giận dỗi với mình, không thấy mình lại lo lắng, có lẽ, sư tỷ thực sự có một chút tình cảm với mình. Nghĩ đến đây tâm tình có chút trầm trọng, từ khi quen biết Lý Thiên Kiêu, hai người không ngừng đấu nhau, không ngờ lại thành kết quả thế này.
Diệp Thiên Vân hít thở nhẹ, ngửi thấy mùi hương khiến tâm thần hắn bị kìm hãm, nhẹ đẩy Lý Thiên Kiêu ra, nói: "Sư tỷ, chị sau lại ở sau núi?"
Lý Thiên Kiêu tâm tình càng bối rối, đến khi Diệp Thiên Vân đẩy ra mới bừng tỉnh, đỏ bừng mặt, cảm giác nóng bừng toàn thân khiến nàng mất đi sức lực, đáp: "......Tôi cũng...... không biết." Nói lắp bắp một câu xong, chính nàng cũng không biết vừa nói gì, càng không nghĩ thêm được gì nữa. Nàng vội cúi đầu, không dám cho hắn thấy khuôn mặt đang nóng bừng của mình.
Diệp Thiên vân đành phải làm cho nàng bình tĩnh, nói: ''Sư tỷ em đi lấy vài thứ trước, chờ lát nữa nói." Nói xong đi vào phòng mình.
Lý Thiên Kiêu tự hồ điều chỉnh được tâm tình, mới vào phòng khách hỏi: ''Thiên Vân, dạo này cậu đi đâu? Mấy vị sư tổ sau núi đều đi tìm cậu."
Diệp Thiên Vân mở đèn, phát hiện mấy tháng mình không về trong phòng không có chút bụi, rõ ràng có người thường xuyên quét dọn, trừ Lý Thiên Kiêu, chắc không còn ai khác. Nghe nàng hỏi liền cười ha ha nói: "Ha ha, em đến Thiếu Lâm, đúng rồi bọn họ sao lại tìm em?"
Lý Thiên Kiêu hừ một tiếng, có chút dấm chua nói:" Mấy tháng trước cha Hứa Tình tìm đến Hình ý môn, nói cậu xảy ra chuyện, kết quả lo lắng nhất là Vi sư tổ, ông ấy thuyết phục vài vị sư tổ khác, xuống núi tìm cậu, khiến cho giàng hô tưởng Hình ý môn sắp có chuyện đại sự gì."
Diệp Thiên Vân thầm than, quả nhiên không khác ý nghĩ của mình lắm, Hứa Phóng Sơn tìm đến Hình Ý môn, kinh động vài vị sư tổ, nhưng Hứa Phóng Sơn chắc chắn biết mình đi Thiếu Lâm: "Vài vị sư tổ kia đi tìm, không đi qua thiếu lâm sao?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Lý Thiên Kiêu hơi nghĩ một chút gật đầu: "Có, tôi nghe nói phương trượng thiếu lâm nói cậu đã rời đi, không biết là đi đâu."
Diệp Thiên vân mắng to mấy lão lừa trọc, chắc chắn bọn họ bịa ra, khiến không ai tìm nữa, may mà mình thừa dịp trời mưa trốn ra, không thì thực sự sống trong hắc ngục cả đời.
Lý Thiên Kiêu cố ý hay vô tình nói: '' Hồi trước tôi có gặp Hứa Tình nàng gầy đi nhiều, cậu có nhớ nàng không?" Nói xong hai mắt vụng trộm nhìn Diệp Thiên Vân, quan sát cử chỉ của hắn.
Nhắc tới Hứa Tình, từ lần từ biệt trước với Hứa Tình, không còn cơ hội gặp nàng, bị nhốt trong hắc ngục, mỗi ngày trừ luyện võ ra, thời gian khác đều nhớ tới nàng.
Lý Thiên Kiêu nhìn bộ dạng Diệp Thiên Vân, trong lòng khó chịu, vừa muốn thân cận với Diệp Thiên vận, lại vừa tính toán nhỏ nhặt, dù sao không thể chịu thiệt, nhãn châu xoay chuyển căm giận nói: ''Đúng rồi, tôi còn chưa tính sổ với cậu, lần trước vì sao cậu để cho lão đên gặp tôi?"
Diệp Thiên vân nhìn nàng, nhớ tới chuyện Vương Cửu Vân, hiện tại Lý Thiên Kiêu tâm tình không tốt, hẳn là không nghe vào được gì, bình tĩnh nói: '' Vương Cửu Cân là sư phụ em, từ khi bắt đầu đại học, vẫn hết sức dạy dỗ em, giúp đỡ em..."
Lý Thiên Kiêu khôi phục bộ mặt ngày xưa, hừ lạnh nói: ''Cho nên cậu muốn báo đáp hắn, tìm con gái đã mất tích giúp hắn?"
Diệp Thiên Vân chậm rãi lắc đầu, hận ý của Lý Thiên Kiêu với Vương Cửu Vân thoạt nhìn không thể ngày một ngày hai là tiêu tán, nhẹ giọng nói: "Đầu tiên, em phát hiện hai người có quan hệ, cũng không phải cố ý xen vào, còn nữa cũng không phải vì báo đáp ân tình của hắn. Em chỉ hi vọng hai người có thể hiểu nhau, tình thân trên đời không dễ có, có một ngày nếu chị mất đi, mới biết quyết định lúc trước sai lầm bao nhiêu."
Lý Thiên Vân nhìn ánh mắt chuyên chú của Diệp Thiên Vân, trong lòng hơi động, nhưng còn không cam lòng trừng mắt một cái, như cố gỡ chút vốn liếng.
Diệp Thiên Vâm trầm giọng:" Kỳ thật tình huống của chị với em không khác nhiều lắm, chuyên chú luyện võ, xem nhẹ tình thần, hiện tại cha mẹ em đã mất, em muốn vù đắp cũng không làm nổi. Vương lão tuy rằng sai lầm, nhưng lão biết lỗi rồi, chị nghĩ kĩ đi, đừng vì cố chấp mà hối hận cả đời."
Lý Thiên Kiêu nhìn sự chân thành của Diệp Thiên Vân, mấy lần nghĩ châm chọc hắn vài câu nhưng nhất thời không thể nói ra.
Diệp Thiên vân nói chuyện cũ này, ngược lại có chút buồn phiền, không để ý tới Lý Thiên Kiệu, hắn biết mấy vị tông sư không phải chốc lát có thể nói chuyện xong, cho nên đi dọc theo đường ra sau núi.
Bất tri bất giác đến tiền viện của Hình ý môn, dọc đường không ít người của Hình ý môn hành lễ với hắn, có người chỉ trỏ, Diệp Thiên vân có chút sững sờ, cả nửa ngày mới hiểu ra.
Quần áo hắn một thân màu đen, bên trên chỉ vàng, ngực trái có một vòng tròn, bên trong thêu một chữ "tông", hẳn là đại biểu cho ý tông sư. Hình ý môn tứ đại là màu xanh nhạt, tam đại là xanh da trời, nhị đại hai màu xanh đen, thế hệ tông sư mới là chỉ một màu đen.
Diệp Thiên Vân đi tới đan phòng, nhớ đến lời của Ngũ Vĩ liền đẩy cửa bước vào.
Mới vừa vào cửa, liền thấy hai gã đệ tử, bọn họ thấy Diệp Thiên Vận lập tức cúi đầu cung kính: "Diệp tông sư, ngũ sư thúc đang lên lớp, đệ tử đi bẩm báo."
Diệp Thiên Vân chặn lại: "Không cần, ta tự mình đi vào." Nói xong tiến lên phía trước.
Đi theo tiếng giảng bài, đi ngang qua hai căn đan thất, chợt nghe tiếng Ngũ Vĩ: "Sét đánh trên bầu trời phát ra tiếng vang, trong hình ý quyền nhắc tới chữ lôi, đều là nội công, giống như phụ nữ vậy, lần đầu tiên nhìn thấy mà phát hoảng, thứ này dùng ngôn từ khó mà hình dung, nhưng là tồn tại thực sự."
Trong phòng vang lên tiếng cười vang, Diệp Thiên Vân trùng hợp đi tới, nghe Ngũ Vĩ nói đến chỗ cao hứng, trên khuôn mặt dữ tợn có chút thỏa mãn: "Các ngươi không cần cười, học hình ý xong, đến một mức nhất định, đảm bảo các người ngay cả lão bà cũng không muốn, vì sao? Nghiên cứu sâu về hình ý xong, mỗi ngày luyện quyền còn vui hơn lấy lão bà, vậy các ngươi cần tìm lão bà làm gì?"
Diệp Thiên Vân nhìn Ngũ Vĩ mất đi một thân tu vi, nhưng vẫn tìm được niềm vui, trong đáy lòng vì lão mà cao hứng.
Ngũ Vĩ nói xong, quay đầu vừa vặn nhìn thấy Diệp Thiên Vân, rất ngoài ý muốn nói: "Thiên Vân, ta còn tưởng con buổi tối mới tới."
Mấy học trò thấy người tới là Diệp Thiên vân, nhất thời kích động, phòng học sôi động hẳn lên, một đám hưng phấn kêu sư huynh, càng ngày càng thân thiết, như anh em thân tình.
Ngũ Vĩ cười mắng đuổi đám học trò đi, sau đó mới nói: "Thiên Vân, phương thuốc luyện công của con kia, ta phát hiện một vài vấn đề."