Bốn gã tông sư bọn họ thậm chí còn chưa kịp nói ra lời nào, ngay lập tức biến mất khỏi thế giới này, Vương Sư Đình nếu không kiêu ngạo như vậy, sẽ không phải nhận kết quả là chết thảm như vậy.
Kỳ thật Vương Sư Đình vốn cũng đã rất cẩn thận rồi, nhưng hắn lại không ngờ tới Trần Mila lại ở trong hắc ngục, một lần nữa tụ tập lực lượng quay trở lại Băng Thành.
Đương nhiên, người này cả đời có rất nhiều việc không nghĩ tới, nhưng chỉ một cái trong đó thơi, cũng có thể làm cho bản thân vạn kiếp bất phục rồi.
Trong một ngày hôm nay, Võ Đang lại mất đi bốn vị tông sư, dù là một đại môn phái của không thể thừa nhận nổi, bốn người bọn Vương Sư Đình đủ để chống đỡ một tiểu môn phái.
Cho dù Võ Đang có thể thừa nhận nổi, như vậy chuyện tiếp theo, càng làm cho bọn họ liên tiếp gặp nạn.
Ngay lúc Trần Mễ Lạp cùng Diệp Thiên Vân đang giao thủ, Hà Sơn mang theo mười người vũ giả từ trong hắc ngục theo, vô thanh vô thức lẻn vào khống chế địa bàn Võ Đang, tiến hành đánh du kích!
Vũ giả trong hắc ngục, hơn phân nữa đều là lảo giang hồ. Đương nhiên, cũng không phải nói công phu của bọn họ cao bao nhiêu, mà là bọn họ biết quan sát và nắm bắt tình thế, đảm nhận nhiệm vụ đánh lén vô cùng dễ dàng.
Lúc trước Võ Đang thế lực mạnh mẽ diệt Bát Cục Môn, cho nên những người này hơn nữa tháng nay vẫn luôn chờ đợi, thậm chí án binh bất động.
Hiện tại có mấy người Trần Mễ Lạp cùng Diệp Thiên Vân ra tay, tự nhiên là sức lực. Những vũ giả khác nhìn thấy được một cơ hội vô cùng tốt.
Võ Đang ở chỗ sáng, mà bọn họ lại từ một nơi bí mật gần đó! Võ Đang cần nhân thủ để quản lý địa bàn củng sản nghiệp cướp đoạt được từ trong tay Bát Cực Môn, mà bọn họ thì không cần!
Những người này hạ độc thủ ở xung quanh, chỉ cần thấy đệ tử Võ Đang, toàn bộ đều không buông tha, đem đệ tử Võ Đang thanh trừ. Gặp mạnh thì trốn, gặp yếu thì ra, phát huy đầy đủ lực chiến đấu đáng có của bọn họ, lấy được thành quả huy hoàng.
Mà ở trong thời khắc mấu chốt này. Trần Mễ Lạp lại vừa đại biểu Bát Cực Môn tuyên bố một quyết định quan trọng, chỉ cần là vũ giả từ hắc ngục ra. Sau khi tiêu diệt Võ Đang. Có thể hưởng thụ thành quả thắng lợi. Mỗi người đều có thể dựa theo cống hiến của bản thân mà lấy một ít đồ vậy mình muốn.
Còn về sản nghiệp. Bát Cực Môn chỉ cần một nữa. Còn lại thì cấp cho tất cả vũ giả trong hắc ngục. Từ nay về sau những sản nghiệp đó hoàn toàn thuộc về tất cả bọn họ! Hơn nữa. Chỉ cần Bát Cực Môn còn ngày nào. Sẽ vĩnh viễn bảo vệ bọn họ.
Trần Mễ Lạp cũng rõ ràng. Nếu muốn làm cho những vũ giả này xuất lực. Mà không cho bọn họ lợi ích gì. Thì vĩnh viễn sẽ không có người nào chính thức liều mạng.
Cho nên hắn cùng Hà Sơn, Thường Ba, Diệp Vô Nhai cùng những người trong Bát Cực Môn cùng nhau thương nghị một phương pháp đơn giản mà hữu hiệu. Trước mắt chính là đem Võ Đang đuổi ra khỏi Băng Thành.
Đám người Diệp Vô Nhai đối với đề nghị này đầu tiên là có chút do dự. Nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Trước mắt quan trọng nhất là phải đem móng vuốt của Võ Đang cắt đứt. Sau này mới có thể chậm rãi mưu tính. Chỉ cần đem Võ Đang đuổi đi. Bát Cục Môn mới có thể bằng vào quan hệ của bản thân mà phát triển một lần nữa.
Trần Mễ Lạp bọn họ cũng rõ ràng. Sau khi đuổi Võ Đang đi. Băng Thành sẽ là thiên hạ của Bát Cực Môn. Ngoại trừ Võ Đang. Còn có ai có thể uy hiếp đến Bát Cực Môn. Tiền không có, có thể kiếm. Nhưng nếu ngay cả Băng Thành cũng bị đoạt đi. Thì như vậy ngay cả địa phương đặt chân cũng không có.
Mà vũ giả hắc ngục. Trong đó vốn không thiếu ngư lân hỗn tạp, nhưng sau khi Trần Mễ Lạp tung tin này ra, không ít vũ giả vốn không quá kiên định liền trở nên kiên định.
Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ cần là vũ giả đi theo Trần Mễ Lạp đến Băng Thành, trên cơ bản ngoại trừ người không môn phái, còn có một ít người có môn phái nhưng lại không thể quay trở lại. Bọn họ đối với tiền đồ của mình hết sức lo lắng. Rất nhiều người sau khi được thả ra, đều muốn cáo biệt cuộc sống lúc trước, hoặc là chặt đứt quan hệ với trước kia.
Những vũ giả này phần lớn đều muốn tìn một địa phương thích hợp để bản thân sinh tồn. Tại hắc ngục một thời gian dài. Bọn họ vô cùng rõ ràng, trong chốn võ lâm nếu muốn làm một người độc hành, thì phải có thực lực tuyệt đối! Nếu không có môn phái bảo vệ, chỉ sợ ngay cả địa phương đặt chân cũng không có.
Loại phương thức này của Bát Cực Môn, tương đương với việc bảo vệ cho bọn họ, cho nên những người này liền quyết tâm đến Võ Đang chiến đấu tới cùng.
Điều kiện đầu tiên là phải cam đoan tánh mạng của bản thân còn giữ được, liều mạng chèn ép Võ Đang. Đồng thời còn liên lạc với một ít bằng hữu không tệ, để cho bọn họ hợp mười mấy người thành một tiểu thế lực. Nhanh chóng mở rộng.
Các vũ giả này đã hỗ trợ cùng nhau sinh tồn trong thời gian dài, cho nên phối hợp rất là ăn ý! Nhìn thấy một ít thập thất đệ tử Võ Đang trẻ tuổi, không chút nương tay, chỉ sợ giết không sạch sẽ.
Mà nhìn thấy một ít thập lục đại đệ tử hơi có danh tiếng, thì đồng loạt xông lên, vĩnh viễn cũng không cho bọn chúng có cơ hội quyết đấu công bình.
Ngắn ngủi trong vòng một tuần, song phương đánh liên tiếp mười trận, mỗi một trận cơ hồ đếu có 3-5 đệ tử Võ Đang bị đánh chết, mà bên vũ giả hắc ngục cũng chỉ có một chút thương vong. Nhưng cũng không ngăn cản được sự nhiệt tình của bọn họ.
Trần Mễ Lạp cao hứng nhất đó là nhìn thấy tình hình Võ Đang bị quản chế ở khắp nơi. Lúc đầu Bát Cực Môn thau chính là ở trên danh tiếng, mà những vũ giả hắc ngục này. Bọn họ chỉ có thân thể của mình, cái gì danh dự, môn phái, đều không thể trói buộc bọn họ.
Ngoại trừ một ít quy tắc trong võ lâm, bọn họ không sợ bất cứ trừng phạt gì, bởi vì bọn họ vốn không có cái gì để mất. Tử chiến đối với bọn họ không có quan hệ, chỉ biết tiêu diệt không thương tiếc. Võ Đang tuy là đại môn phái, nhưng cũng sợ những người này liên thủ.
Bảy ngày mặc dù không dài, nhưng đối với Võ Đang đã tạo thành thương tổn quá lớn. Hơn mấy chục tên đệ tử chết trong chiến đấu, mà chết đi phần lớn là ngoại môn đệ tử cùng người quản lý môn phái.
Những người này đều chết rất oan, nếu như quang minh chính đại giao thủ, kết quả tất nhiên sẽ không thảm như vậy.
Võ Đang rất nhanh nhận ra tình thế trước mặt, chậm rãi đem người của mình thu nạp vùng lên. Sau khi tiêu diệt Bát Cực Môn, môn nhân đệ tử thu nạp ở Băng Thành tăng lên khoảng trăm người, mà lần này bị tiêu diệt gần phân nữa.
Lý Sư Bình chắp tay sau lưng, mặt mày có chút ủ rũ đi qua đi lại trong phòng khách. Một gã đệ tử mới vừa bưng trà lên, hắn liền phất tay đuổi đi, lúc này thần sắc rất là sầu lo. Từ sau khi hắn đi tới Băng Thành tới nay, liền trở thành người quản lý nơi này. Hiện tại nhất cử nhất động, đều phải báo cáo đến Võ Đang.
Sau khi từ HongKong trở về, tâm thần hắn đã không yên. Diệp Thiên Vân một ngày còn chưa giải quyết xong, hắn liền không thể ngủ ngon. Diệp Thiên Vân trong giang hồ nổi tiếng là có thù tất báo, chỉ cần có cừu hận, sẽ có một ngày thanh toán!
Làm cho hắn càng bất an chính là, Vương Sư Đình mang theo ba vị huynh đệ cùng nhau đi tiếp thu Bát Đạt tập đoàn, nhưng từ sau ngày hôm đó. Người giống như bốc hơi vậy. Vài ngày sau đó liên tiếp gặp nạn, trong lòng hắn đã đoán ra hơn phân nữa kết quả.
Lý Sư Bình vừa có chút nghi hoặc vừa có chút khó hiểu, bốn người có thể vô thanh vô thức biến mất như vậy, vậy thì Bát Cực Môn mời tới bao nhiêu cao thủ? Bọn họ đối phó với bốn người Vương Sư Đình khá dễ dàng, mà bốn người đó đều là tông sư, như vậy...
Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Sư Bình có chút sợ hãi, hắn lo lắng nhất vẫn chính là sát thần Diệp Thiên Vân, người này là sát thủ tông sư hàng thật giá thật, tại Vũ Đương Phái ra tay giết chết hai vị tông sư, ngay sau đó mấy vị điện chủ tại Băng Thành đều liên tiếp gặp nạn, còn ở HongKong...
Đi qua đi lại vài vòng, Lý Sư Bình đột nhiên bình tĩnh lại hạ quyết tâm nói:" Thanh Nguyệt sư đệ, tình cảnh hiện tại của chúng ta không tốt! Trần Mễ Lạp cùng Diệp Thiên Vân hơn phân nữa là đã hạ độc thủ với bốn người bọn họ, lấy thực lực hiện tại của chúng ta. Căn bản không có khả năng tiếp tục đấu với bọn họ."
"Trần Mễ Lạp? Diệp Thiên Vân! Lại là hai tên đó! Thanh Nguyệt đạo trưởng nhìn Lý Sư Bình, bi thán nói một tiếng:" Chẳng lẽ cơ nghiệp ngàn năm của Võ Đang lại hủy trong tay hai chúng ta sao? Sư huynh, ta tại sao bây giờ vẫn có cảm giác như một hồi ác mộng vậy!"
Lý Sư Bình cười khổ. Hắn tình nguyện xem đây chỉ là một giấc mộng mà thôi, bởi vì ác mộng cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng tình thế trước mắt làm cho hắn không thể không nhận ra tình cảnh hiện tại của bản thân, bất đắc dĩ nói:" Vận mệnh đã như vậy! Võ Đang từ sau khi truy đuổi Diệp Thiên Vận, thức lực trong phái liền rớt xuống ngàn trượng! Thiên hạ đệ nhị! Có thể đã sớm trở thành một giấc mộng rồi."
Vào đúng lúc này, một đệ tử có chút hoảng thất thố chạy vào, có chút cà lăm nói:" Điện...điện chủ, mới vừa rồi có người đưa tới..."
Thanh Nguyệt đạo trưởng nhìn thấy bộ dáng không ra gì của hắn, liền khiển trách:" Gấp cái gì, không ra cái gì hết!"
Vị đệ tử trẻ tuổi bị hù dọa cho sắc mặt trắng bệch, Lý Sư Bình mặc dù xúc động, nhưng nhìn ra được hắn còn có chút công phu hàm dưỡng, khoát tay nói:" Đừng nóng vội, có chuyện gì chậm rãi nói, không nóng vội nhất thời!"
Tên đệ tử này lau mồ hôi, một bên nhìn chằm chằm hai vị tông sư, một bên cẩn thận nói:" Mới vừa rồi, có người đưa tới ba cái rương cùng một phong thư, bên trong chính là..."
Tại Băng Thành Võ Đang không có bằng hữu nào, điều này không cần phải nói, hơn phân nữa là do bên Bát Cực Môn đưa tới, Thanh Nguyệt đạo trưởng lập tức ngẩng đầu lên, có chút khẩn trương nói:" Có cái gì?"
Tên đệ tử này có chút khiếp đảm nói:" Là...là đầu người, là đầu mấy vị sư thúc tổ!"
"Cái gì?" Thanh Nguyệt đạo trưởng giống như bị sét đánh trúng vậy, hai mắt mở to như chuông đồng la lên:" Cái rương đâu! Thư đâu!"
Tên đệ tử này vội vàng móc từ trong ngực ra một phong thư. Thanh Nguyệt đạo trưởng nhanh như chớp đoạt lấy bức thư. Bàn tay có chút run run mở thư ra, càng xem sắc mặt càng trắng. Cuối cùng xé nát phong thư, tức giận nói:" Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng! Lại muốn hạn chúng ta trong vòng vòng ba ngày rời khỏi Băng Thành, các ngươi nằm mơ!"
Lý Sư Bình vội vàng lấy bức thư nhìn lướt qua một lượt, lập tức hỏi:" Cái rương đâu?"
Đệ tử kia lại nói:" Mới vừa rồi vội vàng, cho nên cái rường còn ở phía dưới!"
Lý Sư Bình khoát tay cho hắn lui xuống, nói như đinh chém sắt:" Thanh Nguyệt sư đệ, hiện hiện tại Băng Thành rất nguy hiểm, chúng ta không thể tiếp tục như vậy! Vì thế chỉ có thể nhanh rời đi, nếu không..."
Sắc mặt của Thanh Nguyệt đạo trưởng hơi biến đổi, Võ Đang lao hết khí lực mới có thể hạ được Băng Thành, còn không đợi được đến thời kỳ thu hoạch, lại phải vội vàng vứt bỏ, đúng là không cam lòng nói:" Sư huynh, hẳn là nên lập tức thông tri cho chưởng môn phái thêm một ít nhân thủ!"
Lý Sư Bình thở dài một tiếng nói:" Sư đệ, tại sao tới bây giờ ngươi còn không cẩn thận suy nghĩ, bức thư này của Bát Cực Môn rõ ràng là đang thử thăm dò chúng ta! Nếu như ta đoán không sai, chỉ sợ không lâu nữa, bọn họ sẽ tới!"
Thanh Nguyệt đạo trưởng cả đời chưa từng gặp chuyện nào nghẹn khuất như thế này, chỉ là chỉ là tình thế cấp bách bách, không khỏi hỏi:" Chúng ta hiện tại nên như thế nào?"
Lý Sư Bình khoát tay nói:" Cầm lấy thủ cấp mấy vị sư đệ, rời khỏi Băng Thành, càng nhanh càng tốt!"