Băng thành đại loạn, đúng vậy, có lẽ không thể dùng đại loạn để hình dung. Cho dù mỗi ngày báo chí đều không có nói gì, nhưng mỗi người dân đều biết thời gian gần đây không tốt
Võ Đang đáng trốn đã trốn, đáng chạy đã chạy thoát, trốn không thoát thì trốn không thoát, cả người cũng chỉ có thể bị chôn ở trên mảnh đất này. Ngay cả mộ bia cũng không có, mỗi năm tết đến, cũng không có người tới cúng bái, cho nên họn họ chết có chút oan uổng. Vì Võ Đang tạo nên cống hiến thật lớn, nhưng lại không được cái gì.
Tám vị Võ Đang tông sư tại Băng thành, lúc tới mỗi người đếu muốn mở mang một phen sự nghiệp, nhưng đáng tiếc là chỉ gần nữa năm thời gian, Bát Cực Môn lại giết trở về!
Sản nghiệp của Bát Cực Môn kỳ thật có rất nhiều, hơn nữa sáng tối đều có. Ngoài sáng thì có Bát Đạt tập đoàn làm chủ, mà sàn nghiệp trong đối thì che đậy tai mắt người khác, một khi Bát Cực Môn gặp chuyện không may, sẽ cung cấp vật tư khôi phục Bát Cực Môn.
Có hai tuyến này, Hà Sơn trong hơn một tháng thời gian, một lần nữa đã dựng lại Bát Cực Môn, cũng bắt đầu nghiêm khắc thu nạp môn nhân đệ tử, tất cả đều tiến hành không chút lộn xộn.
Trần Mễ Lạp trải qua trận đánh đó, thẩn thẩn vốn kiện cường, bị Hoắc Sư Đình đánh cho khắp người bị thương. Kỳ thật mặc dù Trần Mễ Lạp đem Hoắc Sư Đình đánh chết, nhưng bởi vì cừu hận đã lâu, cho nên tới lúc cuối cùng, cũng không tránh khỏi làm tổn thương đến tánh mạng!
Trần Mễ Lạp tuổi cũng không nhỏ, nếu không phải luyện tâm Thiết Bố Sam, như vậy hắn mấy ngày nay, đã có thể cùng Hoắc Sư Đình họp mặt nơi hoàng tuyền rồi.
Diệp Vô Nhai, Thường Ba, thậm chí cả Thanh Linh đạo nhân cũng vì thương thế của hắn mà lo lắng. Cho dù ngoại thương của hắn đã tốt rồi, nhưng nội thương vẫn không cách nào chữa khỏi. Nếu như tình huống cứ như vậy, Trần Mễ Lạp chỉ có thể có sống nhiều nhất là ba tháng nữa, đây là dự đoán tốt nhất.
Mọi người trong lúc này cũng không có nghĩ ra được biện pháp gì, nhưng thương thế của Trần Mễ Lạp hết sức nghiêm trọng, cho nên mặc dù đã lấy được Băng thành, đánh Võ Đang chạy, trùng kiến Bát Cực Môn, nhưng bọn hắn vẫn không thể cao hứng được. Vô luận mọi người có bề bộn cỡ nào, mỗi ngày đều đi tới phòng bệnh Trần Mễ Lạp ngồi. Cùng hắn tâm sự, ý định bồi tiếp hắn vượt qua đoạn thời gian sống cuối cùng này.
Trần Mễ Lạp từ sau khi bị Diệp Thiên Vân phóng thích từ trong Võ Đang ra, liền một mực hoạt động vì Bát Cực Môn. Cho dù sau này Bát Cực Môn bị diệt, vẫn toàn tâm toàn ý trợ giúp phục hưng. Diệp Vô Nhai cùng Hà Sơn còn có Thường Ba, đều là nguyên lão Bát Cực Môn, đối với tất cả những chuyện hắn làm đều ghi tạc trong lòng.
Hai mắt Trần Mễ Lạp có chút sưng lên. Mấy ngày nay thương thế vẫn ác hóa, cứ cách năm ba ngày lại nhổ ra một ngụm máu màu đen. Hắn ngủ vài giấc sau khi tỉnh lại nhìn thấy tất cả mọi người, liền buông lỏng nói:" Diệp lão đệ đâu? Mấy ngày nay ta không có nhìn thấy hắn?"
Diệp Vô Nhai mấy ngày gần đây cũng không có nhìn thấy Diệp Thiên Vân. Ngồi vào bên giường nói:" Mễ Lạp. Ngươi hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Tranh thủ thời gian sớm ngày hồi phục! Diệp lão đệ hình như đi làm chuyện gì đó. Ngay cả ta vài ngày này cũng không thấy bóng của hắn.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Trần Mễ Lạp chợt xuất hiện vẻ tươi cười, thở dài nói:" Bệnh tình của ta. Ta hiểu rõ! Ta cũng chỉ có thể sống được mấy tháng. Các ngươi không cần an ủi ta! Kỳ thật thay Tiểu Nguyệt báo thù. Ta đời này cơi như đã thỏa mãn!"
Một thân tu vị của Diệp Vô Nhai cũng bị phế. Bởi vì thương tổn trong cơ thể không thể chữa trị. Thân thể già nua rất nhanh. Vốn sức sống còn mạnh mẽ. Hiện tại đã có chút đốm nhỏ trên mặt. Nhưng hắn vẫn lạc quan, nói:" Không nên suy nghĩ nhiều. Nhân sinh trên đời. Mỗi ngày đều phải hưởng thụ. Thân thể của ngươi cũng không tệ lắm. Nếu như điều dưỡng tốt. Cho dù không thể sử dụng võ. Nhưng giống ta đều có hy vọng rất lớn!"
Thường Ba cùng Hà Sơn hai người ở chỗ này không ngừng an ủi. Sức sống của môt người một nữa là do ý chí chống đỡ. Có rất nhiều người bệnh đều vì nguyên nhân tâm lý mà chết. Nếu như không thể lạc quan mà sống. Như vậy chỉ có thể làm cho bệnh tình thêm nặng dẫn đến tử vong mà thôi!
Hai mắt Trần Mễ Lạp nhìn thẳng trần nhà, cảm khái nói:" Ta cả đời này ngoại trừ ân sư ra. Cũng chỉ có nợ nhân tình Diệp lão đệ mà thôi! Kỳ thật ta vốn muốn chờ sau khi Bát Cực Môn hoạt động. Cho hắn làm thành viên nòng cốt. Nếu không với tình tính của hắn. Sau này chỉ sợ còn phải đào vong khắp nơi! Đối với thân thể hiện tại của ta đã không cho phép ta có thể làm việc đó rồi!" Nói xong thở dài một tiếng. Trong giọng nói có bất đắc dĩ nói không nên lời.
Diệp Vô Nhai cười ha ha nói:" Ngươi thật đúng là quan tâm! Chuyện của Diệp Thiên Vân. Chúng ta sẽ làm. Sau này cho dù hắn có chỗ nào phiền toái. Bát Cực Môn ta nguyện cùng hắn cùng gánh chịu!" Vừa nói vừa quay đầu nói với Hà Sơn:" Có nghe hay không?"
Hà Sơn đem kính mát cài trên đầu, gãi gãi mặt, hắn hiện tại là người phụ trách Bát Cực Môn, nghe được câu hỏi lập tức quay lại đáp:" Hai vị sư huynh, các ngươi nói cái gì thì nói! Hà Sơn ta bất quá chỉ là một tê chạy việc thôi!"
Mấy người cười ha ha, chỉ là Trần Mễ Lạp vừa cười hai tiếng liền động đến vết thương. Hà Sơn thấy vậy liền không dám đùa nữa. Sợ động đến thương thế của hắn.
Nhưng vào lúc này Diệp Thiên Vân đẩy cửa đi vào, phía sau còn có một độc nhãn lão giả đi theo. Lão giả này đi theo sát phía sau Diệp Thiên Vân. Không nhanh không chậm, vừa đúng khoảng cách ba bước.
Hà Sơn nhìn thấy Diệp Thiên Vân, lập tức cười hì hì vỗ hai hắn nói:" Trần sư huynh đang tìm ngươi, mau tới mau tới!" Vừa nói vừa không khỏi nghi hoặc nói:" Vị này là..."
Độc nhãn lão giả ôm quyền, trịnh trọng nói:" Lão phu Hàn Phong, bằng hữu Diệp tiểu ca, ra mắt chư vị bằng hữu!" Sau đó liền đứng một bên không nói. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Diệp Thiên Vân một tháng này bận rộn không ít chuyện, trước tiên phải đi đến nơi bạn tốt Vương Trác, lập tức lại xử lý chuyện trường học, hai tuần trước nhận được điện thoại của Ngũ Vĩ, Hoàn Hồn Thang cùng Đại Lực Kim Cương Hoàn hai đơn thuốc này vẫn đang tiến hành nghiên cứu bí mật trong bệnh viện Hình Ý môn! Hoàn Hồn Thang công hiệu không tệ, nhưng Đại Lực Kim Cương Hoàn tạm thời không có tiến triển gì.
Hoàn Hồn Thang đối với nội thương cơ thể có công hiệu trị liệu rất mạnh mẽ, đặc biệt là thân thể vũ giả, Ngũ Vĩ sở dĩ dám nói những lời này, bởi bì hắn dùng bản thân để thí nghiệm.
Ngũ Vĩ từ lần trước sau khi luận võ bị thương, thể chất thậm chí không bằng người bình thường, ngay cả chạy được vài bước cũng đều thở hỗn hển, mỗi ngày đều phải lấy dưỡng sinh là chính. Nhưng sau khi sử dụng Hoàn Hồn Thang, cơ năng thân thể không ngừng chuyển biến tốt hơn. Thời gian một tháng, đá có thể luyện một bộ ngũ hình quyền, cho nên lúc hắn gọi điện thoại vô cùng kích động, Hoàn Hồn Thang công hiệu duy trì liên tục, điều này làm cho hắn thấy được hy vọng hồi phục
Sau khi Trần Mễ Lạp bị thương, Diệp Thiên Vân vẫn đang đi tìm biện pháp. Nếu như không phải Ngũ Vĩ gọi điện thoại tới, hắn đã sớm quên chuyện này rồi, cho nên lập tức cho người đưa Hoàn Hồn Thang tới
Trần Mễ Lạp nhìn thấy hắn, tinh thần trở nên tốt hơn chút, trêu đùa:" Diệp lão đệ, ngươi thật đúng là đại ân nhân, huynh đệ ta nhắc tới ngươi mấy ngày, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của ngươi!"
Diệp Thiên Vân nhìn một chút tình huống thân thể của Trần Mễ Lạp, mới nghiêm mặt nói:" Huynh cũng không nên nản chỉ, ta mới từ chỗ sư phó của ta về lấy ở nơi đó một chút thuốc, huynh trước tiên thử một lần xem có hiệu quả không!"
Trần Mễ Lạp tuy bệnh nặng, nhưng suy nghĩ của hắn lại không có trở ngại gì. Diệp Thiên Vân là người cẩn thận, nếu như không có nắm chắc bình thường khẳng định sẽ không nói ra, nhất thời nghi hoặc nói:" Lão đệ, ngươi không phải là có tin tức tốt lành đấy chứ?"
Diệp Thiên Vân đem hộp gỗ làm từ tử đàn lấy ra, gật đầu nói:" Trong hắc ngục lấy được Hoàn Hồn Thang, sư phó của ta dùng qua thân thể đã khôi phục lại không ít, chỉ là không biết đối với ngươi hiệu quả như thế nào!"
Trần Mễ Lạp nhất thời kinh ngạc, hắn vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra Diệp Thiên Vân biến mất lâu như vậy, chính là đi giúp hắn tìm thuốc chữa bệnh! Hoàn Hồn Thang, loại thuốc này hắn tất nhiên là có nghe thấy, nhưng dù sao cũng chỉ là trong truyền thuyết, hai mắt lập tức đỏ lên nói:" Diệp lão đệ, ngươi đây là..."
Tất cả mọi người ở đây lỗ tai đều linh mẫn, Hà Sơn vừa nghe liền đi lên, cầm lấy hộp gỗ, mở ra nhìn một hồi lại, mới lẩm bẩm nói:" Đây là Thiếu Lâm Hoàn Hồn Thang sao? Chỉ là không biết hiệu quả như thế nào! Trong truyền thuyết chỉ cần mười ngày là khôi phục, còn có công hiệu khởi tử hồi sinh!"
Diệp Thiên Vân thấp giọng chậm rãi nói:" Thuốc này đến tột cùng có công hiệu hay không, còn phải do bản thân Trần đại ca thử xem, mỗi ngày uống một thang, liên tục trong mười ngày!"
Tất cả mọi người ở đây đều không kìm được mà hít sâu một hơi! Lai lịch của Hoàn Hồn Thang, bọn họ so với bất luận kẻ nào cũng đều rõ ràng, Thiếu Lâm trăm phương ngàn kế muốn đem cất đấu, nhưng vẫn không dấu diếm được người hữu tâm. Thường Ba sắc mặt đỏ bừng khen:" Diệp lão đệ quả nhiên tín nghĩa, vô thanh vô tức liền chuẩn bị pháp bảo cứu mạng! Trẩn lão đệ, ngươi đúng là có quý nhân phù trợ!"
Trẩn Mễ Lạp vốn tín niệm hắn lần này phải chết, nhưng nghe được Hoàn Hồn Thang tâm lý liền chấn động, cảm kích nói:" Thiên Vân, ta đời này cũng không thể trả hết ân tình của đệ!"
Hà Sơn đang cầm cái hộp, nhanh như chớp chạy tới cửa, hưng phấn nói:" Đệ hiện tại đi phân phó đệ tử sắc thuốc cho Trần sư huynh!" Tất cả mọi người trong phòng đều cảm thấy thanh thản.
Khi Trần Mễ Lạp liên tục dùng thuốc tới ngày thứ năm, mới nhìn thấy hiệu quả của thuốc, nhưng như vậy cũng làm cho mọi người phấn chấn. Trần Mễ Lạp dùng góc độ tây y hiện đại nói, là đang nằm trêm giường chờ chết. Chỉ cần hắn có thể sống, như vậy mọi người liền cảm ơn trời đất! Về phần có thể hay không giữ lại một thân tu vị, đó là chuyện sau này hãy tính.
Khi tới ngày thứ 10, hiệu quả của Hoàn Hồn Thang có thể nhận ra rõ ràng! Bởi vì Trần Mễ Lạp có thể không cần người khác giúp đỡ từ trên giường ngồi dậy, điều này làm cho bản thân hắn cũng nhận thấy được hy vọng, một lần nữa dấy lên khát vọng muốn sống.
Diệp Thiên Vân nhìn thấy hắn ngày càn tốt, tâm lý không khỏi vì hắn mà cao hứng, cứ cách 3-5 ngày lại đến xem tình huống của hắn một chút.
Có công hiệu của Hoàn Hồn Thang, người có ảnh hưởng lớn nhất là Diệp Vô Nhai. Hắn củng với Trần Mễ Lạp giống nhau đều bị nội thương trong đánh nhau, không khỏi xuất hiện tâm tư. Nhưng hắn là người kiêu ngạo, mấy lần muốn mở miệng xin thuốc nhưng đành nhịn xuống! Bởi vì hằn còn nợ Diệp Thiên Vân nhân tình, mà Diệp Thiên Vân cũng không nợ hắn, điều này làm cho hắn vô cùng khó khăn.
Diệp Thiên Vân lúc cầm thuốc cũng rất lo lắng, nhưng nhìn thấy Trần Mễ Lạp khôi phục tốt đẹp, liền đưa cho Hà Sơn một bộ.
Hà Sơn vốn tưởng rằng chỉ có một bộ, cho nên không có nghĩ nhiều, hiện tại nhảy lên nhảy xuống như con khỉ la lên:" Diệp tiểu ca, Diệp tiểu ca, huynh còn có hay không, cho huynh đệ một bộ nữa đi, giữ lại dự phòng cũng tốt!"
Diệp Thiên Vân vừa định đi ra ngoài, nghe được Hà Sơn nói liền cười mắng:" Chờ lúc ngươi nằm trên giường ta sẽ cho ngươi! Thuốc này trước mắt hiệu quả như thế nào, ai cũng không biết, còn cần xem có tác dụng phụ hay không!"
Hà Sơn bị cự tuyệt, cũng không để ý nói:" Huynh thật đúng là thần thông quãng đại, thứ bí mật như vậy cũng có thể có được, sau này có thứ gì tốt, cần phải chiếu có huynh đệ!"
Diệp Thiên Vân sau khi đem mọi chuyện xử lý xong, cũng vội vàng lên đường. Cùng Hứa Tình hơn nữa năm không gặp mặt, huống hồ hiện tại nàng lại có hài tử của mình, cho nên cáo biệt đám người Hà Sơn, hướng kinh thành xuất phát!