Không chỉ có Diệp Thiên Vân, lúc này tất cả mọi người đều nhìn về phía trước, bởi vì nơi phát ra thanh âm ở phía đó. Ai cũng không nghĩ tới, hôn lễ còn chưa bắt đầu đã có người phá rối.
Chỉ thấy THiếu Lâm - Độ Nan đại sư chậm rãi đứng dậy, thi lễ với mọi người rồi cao giọng nói: "Xin thứ cho lão nạp mạo muội, ta quả thực có một việc muốn tuyên bố!"
Diệp Thiên Vân thoáng chút ngạc nhiên. Hắn thật sự không ngờ kẻ đầu tiên phá ngang lại là người của Thiếu Lâm.
"Tiền bối, nếu chuyện của ngài không cần cấp bách thì xin hay nói sau! Bây giờ là hôn lễ của Diệp Thiên Vân, mọi người đều đã đợi khá lâu rồi, ngài thấy sao?" Tiêu Sắt vừa thấy tình hình không ổn liền lập tức nói.
Cuồng Cảnh cũng có chuẩn bị sẵn, đứng dậy quay về phía mọi người nói: "Sư thúc ta thật có chuyện quan trọng phải tuyên bố. Xin mọi người hãy chờ một lát!"
Rấ nhiều võ giả cũng không nhận ra Nan Độ là người phương nào, nhưng danh tiếng Thiếu Lâm cuồng tăng lại như sấm bên tai! Vừa nghe được là sư thúc Cuồng Cảnh, người bên dưới bắt đầu bàn tán, không rõ rốt cuộc có chuyện gì!
Cho dù là có khúc mắc với Hình Ý môn thì cũng phải đợi người ta cử hành xong hôn lễ rồi nói. Nếu nnhư ngay cả điểm đạo lý đối nhân xử thế này cũng không rõ thì còn làm người xuất gia cái gì. Cho nên ánh mắt mọi người đều nhìn Độ Nan có chút khác thường.
Độ Nan khẽ tụng một câu phật hiệu rồi xoay người về phía Diệp Thiên Vân, mặc kệ những lời rì rầm bên ngoài, cao giọng nói: "Diệp thí chủ, ngay tại đây lão nạp muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, không biết ngươi có thể đứng trước mặt tất cả nhân sĩ võ lâm mà trả lời không?"
Nghiêm Hành nhìn Độ Nan không chút lưu tình nào, đứng dậy nheo mắt nói: "Độ Nan đại sư, ta kính ngài là tiền bối Thiếu Lâm, nhưng nếu như chỉ vì có khúc mắc mà ngài tìm Hình Ý môn chúng ta gây chuyện thì chúng ta tuyệt không sợ! Cho dù Thiếu Lâm là đệ nhất thiên hạ cũng không thể!" Lời của hắn trong mềm có rắn, làm cho người ta phải sinh một loại cảm giác tin phục.
Độ Nan trước tiên khoát tay sau đó mới bình tĩnh nói: "Ta cũng không phải muốn quấy nhiễu hôn sự của tiểu thí chủ. Chỉ là sự tình trọng đại, chuyện này nhất định phải nói trước hôn lễ, nếu không chỉ sợ để lỡ chuyện của vị nữ thí chủ này." Nói xong hắn liền chỉ một ngón tay về phía cô dâu.
Nghiêm Hành nghe hắm nói như vậy, sắc mặt thoáng trầm xuống. Trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng muốn nghe xem Độ Nan rốt cuộc muốn nói cái gì!
Độ Nan quay người, đứng đối mặt với Diệp Thiên Vân, mặt mũi hiền hòa nói: "Tiểu thí chủ, ta có thể hỏi không?"
Diệp Thiên Vân gật đầu. Từ hôm qua gặp được Độ Nan, hắn đột nhiên có cảm giác rất quen thuộc, nhưng đó cũng chỉ là một loại cảm giác.
"Được. Vấn đề thứ nhất. Tiểu thí chủ, Kim Chung Tráo trên người ngươi là từ đâu mà có?" Độ Nan biết thời gian cấp bách, cho nên mở miệng là vào thẳng chủ đề chính.
Diệp Thiên Vân biết hắn sẽ tìm hiểu nhưng không nghĩ tới hắn lại làm trò, hỏi thẳng trước mặt mọi người. hắn tu luyện ngạng công cũng chẳng phải bí mật gì. Chậm rãi nói: "Tự học mà thành!"
Độ Nan gật đầu, lập tức nói thêm: "Kim Chung Tráo nhìn như bình thường nhưng kì thực chính là một tuyệt học của Thiếu Lâm! Vấn đề thứ hai, Phật gia Thiên Nhãn Thông Chứng vì sao lại xuất hiện trên người ngươi?" Đám võ giả phía dưới đều bị tin tức này dọa ngây ngẩn cả người. Thiên Nhãn Thông Chứng trong lời của Độ Nan nghe có chút cổ quái, trong lúc nhất thời lại sinh ra chút tò mò.
"Thiên Nhãn Thông Chứng?" Diệp Thiên Vân chưa từng nghe qua vật này, cho nên nhíu nhíu mày nói."Ta cũng không biết cái gì là Thiên Nhãn Thông Chứng!"
"Chắc chắn không sai!" Độ Nan mang vẻ phức tạp, hắn đề cao giọng nói: " Có thể chính bản thân tiểu thí chủ không biết nhưng ta có thể nhận ra trên người tiểu thí chủ có Thiên Nhãn THông Chứng!"
Diệp Thiên Vân càng nghe càng mù mịt, lập tức hỏi: "Thiên Nhãn Thông là cái gì?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
"Thiên Nhãn Thông Chứng có tác dụng, nội thị (nhìn bên trong), vi thị (nhìn những cái nhỏ bé, như kính lúp ý), thấu thị (nhìn xuyên thấu), dao thị (nhìn xa). Phật gia gọi là Thiên Nhãn Thông, cũng xưng là Thiên Nhãn Chứng Trí Thông, hết thảy hiện tượng đều có thể nhìn rõ. Tiểu thí chủ hôn qua âm thâm sử dụng Thiên Nhãn Thông, chỉ là ngươi không biết tên thôi!"
Diệp Thiên Vân nghe hắn nói liền có chút giật mình. Từ sau khi luyện tập Kim Chung Tráo hắn liền có cảm giác rất giống với lời của Độ Nan. Cảm giác có thể nhìn bên trong cơ thể, ngay cả máu lưu thông cũng có thể nhìn rõ một cách chi tiết. Hơn nữa còn có thể quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Không nghĩ tới cái đó lại được Phật gia gọi là Thiên Nhãn Thông Chứng. Diệp Thiên Vân lúc trước cũng cảm thấy kỳ quái, cảm giác của mình vì sao đột nhiên lại trở nên mạnh mẽ dị thường.
"Tin rằng trong lòng thí chủ đã nhận ra!" Độ Nan nhìn biểu tình của Diệp Thiên Vân nói: "Ngày hôm qua ta đã xin ý kiến của mấy vị sư huynh, chuyện này vốn ta cũng muốn nói riêng với tiểu thí chủ! Đang tiếc không thể đợi được nữa, hôm nay là đại hôn của tiểu thí chủ, cho nên mới phải gián đoạn hôn lễ. Mong tiểu thí chủ thứ lỗi!"
"Đại sư, ngươi nói như vậy là sao?" Nghiêm Hành nghe giải thích như vậy, cũng có chút cảm giác hồ đồ, cùng cảm giác bị trêu chọc, ẩn ước trách tội nói: "Diệp Thiên Vân kết hôn và Thiên Nhãn Thông thì có quan hệ gì chứ?"
Độ Nan khẽ niệm phật hiệu, bình tĩnh giảng đạo: "Kẻ có Thiên Nhãn có hai lý do, một là có người vì mình mà tu luyện, hai là vì hồi báo của kiếp trước! Nhưng vô luận là loại nào thì tiểu thí chủ cũng không nên lạm dụng trong chốn võ lâm. Nếu không nhân quả tuần hoàn, cuối cùng cũng có một ngày nhận quả đắng!"
Diệp Thiên Vân cũng chẳng có tín ngưỡng. Nếu như nói có thì đó chính là chăm chỉ, cùng niềm đam mêm theo đuổi võ đạo. Độ Nan chỉ nói mấy câu đã đem công phu của mình quy về Phật môn nhất mạch! Kim Chung Tráo của Thiếu Lâm là công phu không tệ nhưng ngay cả chính hắn cũng không biết như thế nào mà có được! Chỉ mơ hồ nhớ rằng khi phong trào võ quán mới có, buổi tối luyện công thật giống như thông suốt. Từ đó về sau, lúc giao thủ với người khác lại phát huy tác dụng lớn!
Nghiêm Hành tiếp tục truy hỏi không tha: "Cái đó và Diệp Thiên Vân kết hôn thì có quan hệ gì?"
Độ Nan đối mặt với anh mắt Diệp Thiên Vân, nghiêm túc nói: "Tiểu thí chủ một thân giết chóc. THiên Nhãn Thông Chứng không có lợi với ngươi! Bần tăng hi vọng ngươi có thể buông bỏ đồ đao, từ nay về sau quy y phật môn!" "Ồ..." một tiếng, phía dưới liền trở nên náo loạn. AI cũng không ngờ tời Độ Nan lại nói thần nói quỷ một lúc, cuối cùng lại bảo Diệp Thiên Vân xuất gia làm hòa thượng. Đám võ giả phía dưới xem náo nhiệt không chỉ giật mình mà còn tò mò!
Không ít người đã bắt đầu tin vào lời của Độ Nan. Diệp Thiên Vân mới có hai mươi tuổi đầu, nhưng lại tu luyện đến cảnh giới tông sư. Một người cho dù có chăm chỉ khắc khổ đến đâu cũng tuyệt đối không thể từng này tuổi mà vươn tới cảnh giới tông sư! Cho nên theo lời Độ Nan thì có thể giải thích sự tiến bộ thần tốc của Diệp Thiên Vân!
Trần Mễ Lạp trong lòng có vài phần hận ý với Thiếu Lâm, Võ Đang, hơn nữa Độ Nan lại nói vậy, không khỏi ở phía dưới lớn tiếng: "Đạo sĩ hòa thượng đều không thể tin được. Ai biết lời hắn có phải thật hay không!"
Câu nói này chẳng khác nào đổ nước vào chảo dầu, mắng thẳng vào mặt cả Võ Đang và Thiếu Lâm. Hai phái hơn mười người lập tức đứng lên, Ngọc chân nhân sớm đã kiềm chế cơn giận từ trước nhưng lúc này không nhịn được nữa, nắm lấy cái cớ này mà khó dễ: "Trần Mễ Lạp, ngươi thật to gan, dám vũ nhục Võ Đang! Hôm nay bằng hữu võ lâm đều ở đây, tin rằng sẽ cho Võ Đang chúng ta một cái công đạo."
Trần Mễ Lạp luôn một mực bàng quang, đã sớm nhìn ra hôn lễ này đã không tiến hành nổi nửa. Ý tứ Độ Nan đã rất rõ ràng, muốn đem Diệp Thiên Vân về Thiếu Lâm, cho nên hắn cũng chẳng sợ ầm ĩ lớn, thản nhiên cười nói: "Sớm đã biết các ngươi không phải thứ tốt đẹp gì, ra vẻ đạo mạo. Hôm nay ta phải để mọi người thấy bộ mặt thật của các ngươi!"
Thanh âm Trần Mễ Lạp chính là ám hiệu. hắn vừa mở miệng Thường Ba, Vô Vi đạo nhân, còn có Huyền Danh, Huyền Y đều đứng dậy. Hiển nhiên họ khi tham gia hôn lễ của Diệp Thiên Vân đã chuẩn bị động thủ.
Ngọc chân nhân nhìn mấy người Trần Mễ Lạp đứng ra, cười lạnh: "Được! Vậy chẳng phải nhiều lời nữa! Ân oán của ngươi với Võ Đang hôm nay thanh toán toàn bộ!"
"Càng lúc càng náo nhiệt. Chúng ta làm sao có thể không góp vui chứ!" Ngô Lập Sâm vẫn một mựcngồi bên dưới đứng dậy, cố ý thở dài nói với Trần Mễ Lạp: "Trần huynh à, Trần huynh! Ngươi sao lại chọn đúng lúc nay, đây không phải là khiến Diệp lão đệ khó chịu sao?"
Ngô Lập Sâm là chưởng môn Thái Cực Môn. Hắn vừa mở miệng, chỉ riêng tông sư đã có tám vị tông sư đứng lên. Vì hôn lễ của Diệp Thiên Vân, hắn đã đặc biệt mời mấy vị bằng hữu, cho nên không chút do dự hiện thân!
Trần Mễ Lạp thấy ở thời khắc mấu chốt, Ngô Lập Sâm thật đúng là ra mặt cho nên nhìn nhau, ôm quyền, cười nói: "Cám ơn Ngô huynh, huynh đệ ta có thương trong người, thật đúng là không thể động thủ, ngươi đúng là đã giúp ta rất nhiều!"
Toàn bộ tông sư của Hình Ý môn đều đứng lên,Nghiêm Hành cao giọng nói: " Những bằng hữu không liên quan xin đứng qua một bên. Ân oán hôm nay, mọi người cố gắng không nên hòa mình vào vũng nước đục!"
Hôn lễ trong nháy mắt đã biến thành đấu trường sinh tử. Các môn phái phần lớn đều phái vài đại diện như thường lệ. Mặc dù có chút chuẩn bị từ trước nhưng tuyệt không nghĩ tới thế trận hôm nay lại hoành tráng như vậy. Thiếu Lâm Độ Nan, Võ Đang Ngọc chân nhân, thế hệ tiền bối lánh đời đều đã xuất hiện!
Mà bên phía Hình Ý môn tuy không có loại tiền bối như Ngọc chân nhân nhưng cũng có tới hai mươi mấy vị tông sư! Thực lực như vậy có khi còn mạnh hơn cả lúc trước. Trong lòng mọi người bất chợt liền đặt vị trí Hình Ý môn lên một vị trí mới! Diệp Thiên Vân lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, không để sót bất cứ động tác nào của mọi người!
"Cẩn thận, Thiên Vân!" Lý Thiên Kiêu tuy không nhìn được nhưng lại nghe rất rõ ràng, thân thể thoáng chút run rẩy. Tuy nàng thường xuyên mơ thấy cảnh tượng kết hôn nhưng không ngờ rằng, thật có một ngày, cả bầu trời tựa hồ cũng phải đổi thành màu đỏ!
Cuồng Cảnh hướng mấy người nháy mắt một cái, Cuồng Võ, Cuồng Vô, Cuồng Chỉ liền bước lên đài. Cuồng Cảnh nhìn Diệp Thiên Vân trước mắt, ngoài cười nhưng trong không cười: "Sư thúc có lệnh! Diệp Thiên Vân nhất định phải đi Thiếu Lâm!"
Nghiêm Hành đứng lên, trong mắt thoáng hiện lửa giận, vung tay lên, Vô Vi đạo nhân cùng năm vị tông sư liên tiếp lên đài, lạnh lùng cười nói: "Thật đáng cười! Thiếu Lâm quá nhiều chuyện rồi. Đến Hình Ý môn chúng ta bắt người, ngươi đã hỏi qua ta chưa?"
Nhất đại Hình Ý động tác nhanh chóng, nhưng Độ Nan cơ hồ cùng bọn họ lên đài, chẳnh phân biệt trước sau, giơ tay cản lại nói: "Mấy vị chậm đã! Thiếu Lâm chỉ muốn bớt đi một phần sát nghiệp. Nếu các vị muốn giúp Diệp Thiên Vân, trước hết phải vượt qua bần tăng đã!"
Mọi người ở đây đều phải hít một hơi lạnh. Độ Nan lại muốn lấy sức một người chiến năm vị Hình ý tông sư! Khẩu khí lớn như vậy tất nhiên là phải có được thực lực tuyệt đối!
"Mông Thiên Quân, nhất định phải thắng liên tiếp bảy trận!"
"Mông Thiên Quân, cố gắng lên!"
Diệp Thiên Vân nhìn lên trên khán đài, sân thể dục to như vậy cũng không còn chỗ ngồi, thậm chí hai hàng ghế giữa thông đạo cũng đứng đầy học sinh.
Hắn không biết đến tột cùng có bao nhiêu người, nhưng mà tiếng hò hét của toàn trường, làm máu của hắn có chút sôi lên.
Trên đài chủ tịch là viện trưởng Tô Toàn Sanh, bí thư, còn có các lãnh đạo khác cơ hồ toàn bộ đến đông đủ.
Hôm nay chính là ngày Tống Học Nghiệp cùng Mông Thiên Quân quyết đấu, cũng là ngày cuối cùng của đại bỉ võ.
Lý Tưởng bảy chiến bốn thắng ba thua xếp hạng thứ năm, cái này làm Diệp Thiên Vân có chút vui mừng, hắn chỉ mới vào học viện mấy tháng, lấy được thành tích này cũng không tệ.
"Lão sư, tại sao em đột nhiên không có tin tưởng?" Tống Học Nghiệp nhỏ giọng thì thầm:"Nhiều người như vậy đều ủng hộ Mông Thiên Quân, em sợ mình không thắng được!"
Lý Tưởng nghe xong, cười khổ một tiếng. Tống Học Nghiệp cùng Mông Thiên Quân đều sáu chiến sáu thắng, trận thứ bảy này trường liền đem hai người so đấu cuối cùng, hâm mộ nói:"Cho dù thua ngươi cũng thứ hai! Huống chi ngươi khổ luyện thời gian dài như vậy, chẳng lẽ bị những thanh âm này đánh bại sao?"
Tống Học Nghiệp cắn cắn môi, lộ ra một tia lo lắng nói:"Nhưng ta không đủ lòng tin, trình độ của Mông Thiên Quân xác thực vượt qua ta rất nhiều!"
Diệp Thiên Vân không có nhìn hắn, chắp tay sau lưng đứng ở dưới đài, thoáng cười nói:"Học võ đạt được trình độ nhất định, kỹ thuật cũng không thể nói lên vấn đề, so đấu là so ý chí. Thật ra học võ ngoại trừ cường thân kiện thể ra, còn bồi dưỡng ý chí. Có ý chí, em sẽ phát hiện, bất luận cái gì khó với tới cũng có thể nằm dưới chân!"
Tống Học Nghiệp sau khi nghe được liền trầm mặc, suy nghĩ trong chốc lát, rốt cục hiểu được ý tứ trong lời nói của lão sư.
Những lời này tin rắng cả đời hắn cũng nhớ kỹ. Tống Học Nghiệp thông suốt. Bất luận cái gì cũng thể đệ cho tâm mình rung động. Nặng nề gật đầu nói:"Em nhớ rồi. Lão sư!" Nói xoay người lao lên lôi đài.
"Lão sư......" Lý Tưởng nhìn Tống Học Nghiệp có chút xúc động. Còn không có tiến hành chiến lược tính liền lên lôi đài. Không khỏi vội la lên:"Có nên dặn dò hắn vài câu?"
Diệp Thiên Vân thấy Mông Thiên Quân đang nói chuyện cùng Vương Dung bên cạnh. Xoay người nói:"Tùy hắn. Sau trận chiến này. Hắn sẽ minh bạch!"
Người Lý Tưởng đơn thuần vô cùng. Hắn nhận định Diệp lão sư có đại trí tuệ. Bởi vì nguyên một đám kỳ tích đang phát sinh. Cho nên nhìn thấy lão sư không nóng nảy. Hắn cũng trấn định lại. Đứng ở phía sau.
Vương Dong nhìn nhìn một chút. Còn có năm phút đồng hồ là bắt đầu rồi. Cuối cùng dặn dò Mông Thiên Quân hai câu. Sau đó thối lui ra bên ngoài.
Mấy ngày nay, áp lực nàng thật rất lớn. Đại bỉ võ đã đến thời khắc mấu chốt. Lớp trọng điểm cũng chỉ có một mình Mông Thiên Quân lọt vào vòng trong. Mà bốn người khác. Toàn quân bị diệt.
Nghĩ đến đây, Vương Dong không tự giác liếc về phía Diệp Thiên Vân. Cái lão sư này, chỉ dạy học sinh lớp bình thường. Nhưng mà hai tuyển thủ dự thi đều lọt vào, càng đáng sợ chính là hôm nay còn tranh đoạt đệ nhất danh với mình.
Vương Dong tự nhận công phu trên người mình đã đủ giỏi. Thậm chí là sau khi học xong, nàng cũng cùng vài tên đồng học tiến hành khóa huấn luyện...... Nhưng mà thấy Diệp Thiên Vân như vậy, thần sắc nàng không khỏi lộ ra sợ hãi, trong nội tâm đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vô lực, đối phương chưa bao giờ bố trí chiến thuật gì, mà học sinh của hắn, lại như là biết trước, chung quy có thể nắm bắt trận đấu.
Vương Dong tràn đầy địch ý đối với nam nhân trầm mặc ít nói này. Làm cho nàng khó có thể tiếp nhận chính là. Đối phương lại là lão sư của lớp bình thường, nhưng mà nếu so với lớp trọng điểm thì thành tích đều tốt hơn!
Chuyện này nói lên cái gì, Vương Dong không muốn nghĩ cũng không dám nghĩ. Đối với nàng mà nói, đây là một loại sỉ nhục.
Đi tới gần khán đài, Vương Dung cười tươi như hoa, vẻ mặt thoải mái nói:"Diệp lão sư, trước chúc mừng ngươi, lần này đã nắm được hai danh ngạch trong đại bỉ võ!"
Diệp Thiên Vân thấy Vương Dung đến gần, mỉm cười cũng không nói lời nào. Đối với loại khen tặng này mà nói. Hắn không lộ ra tâm tình gì.
Vương Dong thấy tư thái lạnh lẽo của Diệp Thiên Vân, càng sinh một bụng hờn dỗi, có chút tức giận trừng mắt với Diệp Thiên Vân.
"Trận đấu chính thức bắt đầu! Song phương hành lễ!" Người trọng tài nói một tiếng to, làm cho cả sân thể dục thoáng chốc yên tĩnh.
Tống Học Nghiệp hai tay ôm quyền, lớn tiếng nói:"Xin mời chỉ giáo!"
Thân của Mông Thiên Quân cao muốn một mét chín có hơn, mày rậm mắt to, rất khách khí hồi lễ, nói:"Chỉ giáo!"
Nguyện võng của Tống Học Nghiệp chính là đem Mông Thiên Quân kéo khỏi đệ nhất danh, hôm nay cơ hội tại trước mắt. Cơ hồ khi người trọng tài vừa hô lên bắt đầu. Hắn toàn thân phát lực, từ khoảng cách hai mét tiến lại Mông Thiên Quân xuất ra một quyền bằng đầu gối!
Toàn lực mà phát ra, Tống Học Nghiệp tin tưởng mười phần. Thế như mãnh hổ này, không đạt mục đích tuyệt không bỏ qua! Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Bản lĩnh Mông Thiên Quân rất cao, thấy chiêu thức của Tống Học Nghiệp thần sắc của hắn liền ngưng trọng, lùi chân phải về, nghiêng người né tránh đồng thời cũng xuất quyền ra, một chiêu này vừa nhanh vừa khéo léo, khiến người xem trên khán đài như ngừng thở, thở mạnh cũng không dám thở ra.
Diệp Thiên Vân thấy hai người ra tay, trong nội tâm sinh ra một loại cảm giác nhàn nhạt. Đệ tử của võ thuật chuyên nghiệp, tranh đoạt quán quân, chủ yếu là dùng lối đánh kỹ thuật, võ thuật cũng chỉ tồn tại trong những câu chuyện tửu quán. Vô luận Trung Hoa có võ thuật tinh thâm cỡ nào, cũng chỉ có thể ở trong chuyện xưa cùng tiểu thuyết.
Sau lưng Tống Học Nghiệp như có con mắt, thân thể chìm xuống phía dưới, quay người đưa tay liền khóa lại quyền của đối phương, thân toàn mạnh mẽ xuất toàn lực xông tới!
"Phanh" Thân thể hai người không hề giảm xóc cứng đối cứng, đồng thời ngã trên mặt đất!
"Hảo!" Trên khán đài cả đám học sinh đều hưng phấn, sắc mặt đỏ bừng, rất hào khí, nếu so với TV trực tiếp thì đặc sắc hơn nhiều. Có mấy người xuất ra vài chai nước, đáng vào nhau theo tiết tấu mãnh liệt!
Người trọng tài rất nhanh đi tới chính giữa hai người, quan sát trạng thái song phương đồng thời vung tay lên!
Hai người lại một lần nữa va vào nhau, bắn ra tia mãnh liệt! Tống Học Nghiệp một lần nữa cường công, lợi dụng quán tính xông lên một bước, đạp chân về hướng bụng đối phương!
Mông Thiên Quân chưa giao thủ với Tống Học Nghiệp từ trước, nhưng cũng biết chi tiết của đối phương. Lúc này đây Tống Học Nghiệp ra tay vừa chuẩn lại ổn, hoàn toàn không có táo bạo như trước, nội tâm rất khiếp sợ! Bởi vì Tống Học Nghiệp căn bản không cùng cấp bậc với hắn, nhưng mà bây giờ xem ra, hẳn là không kém bao nhiêu so với mình!
Mông Thiên Quân tại không đến một giây, nhanh chóng lựa chọn! Lợi dụng lực lượng của phần eo. Cánh tay bỗng nhiên tung ra, hai tay đánh lên trước!
Một kích trúng mục tiêu xong, Mông Thiên Quân cũng không quay về! Vai, khuỷu tay, quyền, ba chiêu liên kích vào đầu Tống Học Nghiệp, dưới chân phát lực đạp ra!
Tống Học Nghiệp ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, tức thì đã bị văng tung tóe ra ngoài, đụng vào vòng bảo hộ. Nặng nề ngã trên lôi đài!
Trên khán đài xôn xao! Ai cũng không ngờ Mông Thiên Quân có tuyệt chiêu, một chiêu đánh bay Tống Học Nghiệp ra mấy mét, lực lượng này lớn cỡ nào, trong thời gian ngắn ngủi, lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt!
Đồng tử Diệp Thiên Vân kịch liệt co rút lại, Mông Thiên Quân vừa rồi một chiêu không phải là đơn giản, mà là võ thuật thật sự! Thất Tinh Đường Lang quyền, hắn từng gặp qua chiêu thức này trong đại học võ lâm lần trước.
Công phu của Mông Thiên Quân che dấu vô cùng sâu, cái loại Đường Lang quyền pháp này rất chất phác, thanh thoát. Bất chiêu bất đả, chiêu chi tức đả, liên chiêu đái đả.(thành ngữ võ thuật)
Vương Dung bên cạnh thấy Diệp Thiên Vân có chút giật mình. Đắc ý nhìn hắn một cái. Mông Thiên Quân từ nhỏ tập võ trong võ quán, tự nhiên là người bình thường không thể so với hắn! Tuy bây giờ còn không có kết quả, nhưng kết cục đã có thể đoán được.
Người trọng tài vừa muốn đọc giây, Tống Học Nghiệp có chút lay động đứng lên, một kích vừa rồi quả thực có thể giết hắn! Nếu như không phải trong khoảng thời gian gần đây, Diệp Thiên Vân liên tục tiến hành thực chiến cho hắn, chỉ sợ hắn đã sớm không đứng dậy được.
Hào khí dần dần đạt đến cao trào, Tống Học Nghiệp lại lần nữa đứng lên. Có thể ở dưới công kích cuồng phong như vậy mà đứng thẳng lên, thật đáng cho người ta kính nể. Cho nên không ít người đều ủng hộ Tống Học Nghiệp cố gắng lên.
Người trọng tài cho trận đấu tiếp tục bắt đầu, Tống Học Nghiệp đột nhiên như mãnh thú chạy khỏi lồng giam đánh tới Mông Thiên Quân!
Mọi người ở đây cơ hồ đều kinh hô lên, mà ngay cả vài vị lãnh đạo trên đài chủ tịch cũng đứng lên! Ai cũng không ngờ tới Tống Học Nghiệp lại có lực phản kích, trái tim của Tô Toàn Sinh muốn nhảy ra ngoài, sắc mặt có chút ửng hồng.
Mông Thiên Quân lại dùng Đường Lang quyền pháp, Tống Học Nghiệp như vậy......, hắn trừng to mắt nhìn, e sợ nhìn thiếu chi tiết nào!
Chỉ có trên lôi đài. Mới có thể cảm nhận được khí tức cuồng bạo của Tống Học Nghiệp, Mông Thiên Quân mở to hai mắt, hai tay xê dịch, trảo hướng tới cổ của Tống Học Nghiệp.
Tống Học Nghiệp không né tránh, hồi tưởng đến chiêu thức Diệp Thiên Vân từng dạy hắn. Chân trái vừa mới chạm đất, chân phải như độc xà xuất động, mạnh mẽ điểm vào bàn chân của đối phương!
Mông Thiên Quân hiển nhiên khó có thể chịu được, buông lỏng chiêu thức trên tay, cấp tốc lui về phía sau.
Tống Học Nghiệp chân phát lực một điểm sau đó thuận thế nâng lên. Như một đạo thiểm điện nện lên đầu Mông Thiên Quân!
"Bùm!" một tiếng. Trúng chiêu xong, Mông Thiên Quân lập tức không có ý thức, như là mất đi tánh mạng. Trong nháy mắt ngã quỵ!
"A!!" Tất cả mọi người hít vào một hơi, chẳng ai ngờ rằng, Tống Học Nghiệp lại dùng chiêu thức cương mãnh và bộc phát dữ dội này, vừa rồi trong nháy mắt phảng phất như đem tất cả mọi người vào trong trận đấu!
Dưới đài Diệp Thiên Vân cũng không ngoài ý muốn bao nhiêu, Tống Học Nghiệp dùng là Trạc Cước chính tông. Đối với lực lượng của Tống Học Nghiệp, hắn có chút xem nhẹ, không ngờ một cước có thể đá ngất đối phương.
Bộ dáng Vương Dong vài giây trước chênh lệch như lòng sông so với mặt biển với bây giờ, nhìn trên lôi đài mà miệng giật giật, một câu cũng nói không được.
Người trọng tài nhanh chóng ngưng trận đấu, xem xét Mông Thiên Quân nằm trên mặt đất đã bị mất ý thức. Sau nửa ngày mới thở phào một cái!
Cũng may có giáp bảo vệ, nếu không lần này, có thể là xong mạng! Vội vàng gọi bác sĩ và nhân viên chăm sóc đưa hắn xuống dưới, tiến hành cứu chữa.
Người trọng tài đứng dậy bắt đầu tuyên bố kết quả, Tống Học Nghiệp không hề nghi ngờ gì đã giành được thắng lợi, trở thành quán quân của đại bỉ võ lần này! Chỉ là hắn vừa mới đưa tay giơ lên, lại té xỉu nằm trên mặt đất!
Kết cục xoay chuyển độ, làm tất cả mọi người cảm thấy lẫn lộn. Tống Học Nghiệp đánh bại Mông Thiên Quân xong, cũng hôn mê bất tỉnh. Nói cách khác, vừa rồi Tống Học Nghiệp chỉ dùng để ý chí để chịu đựng? Diệp Thiên Vân mỉm cười nhìn Tống Học Nghiệp té xỉu, từ nay về sau con đường võ học của hắn nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió.