"Mông Thiên Quân, nhất định phải thắng liên tiếp bảy trận!"
"Mông Thiên Quân, cố gắng lên!"
Diệp Thiên Vân nhìn lên trên khán đài, sân thể dục to như vậy cũng không còn chỗ ngồi, thậm chí hai hàng ghế giữa thông đạo cũng đứng đầy học sinh.
Hắn không biết đến tột cùng có bao nhiêu người, nhưng mà tiếng hò hét của toàn trường, làm máu của hắn có chút sôi lên.
Trên đài chủ tịch là viện trưởng Tô Toàn Sanh, bí thư, còn có các lãnh đạo khác cơ hồ toàn bộ đến đông đủ.
Hôm nay chính là ngày Tống Học Nghiệp cùng Mông Thiên Quân quyết đấu, cũng là ngày cuối cùng của đại bỉ võ.
Lý Tưởng bảy chiến bốn thắng ba thua xếp hạng thứ năm, cái này làm Diệp Thiên Vân có chút vui mừng, hắn chỉ mới vào học viện mấy tháng, lấy được thành tích này cũng không tệ.
"Lão sư, tại sao em đột nhiên không có tin tưởng?" Tống Học Nghiệp nhỏ giọng thì thầm:"Nhiều người như vậy đều ủng hộ Mông Thiên Quân, em sợ mình không thắng được!"
Lý Tưởng nghe xong, cười khổ một tiếng. Tống Học Nghiệp cùng Mông Thiên Quân đều sáu chiến sáu thắng, trận thứ bảy này trường liền đem hai người so đấu cuối cùng, hâm mộ nói:"Cho dù thua ngươi cũng thứ hai! Huống chi ngươi khổ luyện thời gian dài như vậy, chẳng lẽ bị những thanh âm này đánh bại sao?"
Tống Học Nghiệp cắn cắn môi, lộ ra một tia lo lắng nói:"Nhưng ta không đủ lòng tin, trình độ của Mông Thiên Quân xác thực vượt qua ta rất nhiều!"
Diệp Thiên Vân không có nhìn hắn, chắp tay sau lưng đứng ở dưới đài, thoáng cười nói:"Học võ đạt được trình độ nhất định, kỹ thuật cũng không thể nói lên vấn đề, so đấu là so ý chí. Thật ra học võ ngoại trừ cường thân kiện thể ra, còn bồi dưỡng ý chí. Có ý chí, em sẽ phát hiện, bất luận cái gì khó với tới cũng có thể nằm dưới chân!"
Tống Học Nghiệp sau khi nghe được liền trầm mặc, suy nghĩ trong chốc lát, rốt cục hiểu được ý tứ trong lời nói của lão sư.
Những lời này tin rắng cả đời hắn cũng nhớ kỹ. Tống Học Nghiệp thông suốt. Bất luận cái gì cũng thể đệ cho tâm mình rung động. Nặng nề gật đầu nói:"Em nhớ rồi. Lão sư!" Nói xoay người lao lên lôi đài.
"Lão sư......" Lý Tưởng nhìn Tống Học Nghiệp có chút xúc động. Còn không có tiến hành chiến lược tính liền lên lôi đài. Không khỏi vội la lên:"Có nên dặn dò hắn vài câu?"
Diệp Thiên Vân thấy Mông Thiên Quân đang nói chuyện cùng Vương Dung bên cạnh. Xoay người nói:"Tùy hắn. Sau trận chiến này. Hắn sẽ minh bạch!"
Người Lý Tưởng đơn thuần vô cùng. Hắn nhận định Diệp lão sư có đại trí tuệ. Bởi vì nguyên một đám kỳ tích đang phát sinh. Cho nên nhìn thấy lão sư không nóng nảy. Hắn cũng trấn định lại. Đứng ở phía sau.
Vương Dong nhìn nhìn một chút. Còn có năm phút đồng hồ là bắt đầu rồi. Cuối cùng dặn dò Mông Thiên Quân hai câu. Sau đó thối lui ra bên ngoài.
Mấy ngày nay, áp lực nàng thật rất lớn. Đại bỉ võ đã đến thời khắc mấu chốt. Lớp trọng điểm cũng chỉ có một mình Mông Thiên Quân lọt vào vòng trong. Mà bốn người khác. Toàn quân bị diệt.
Nghĩ đến đây, Vương Dong không tự giác liếc về phía Diệp Thiên Vân. Cái lão sư này, chỉ dạy học sinh lớp bình thường. Nhưng mà hai tuyển thủ dự thi đều lọt vào, càng đáng sợ chính là hôm nay còn tranh đoạt đệ nhất danh với mình.
Vương Dong tự nhận công phu trên người mình đã đủ giỏi. Thậm chí là sau khi học xong, nàng cũng cùng vài tên đồng học tiến hành khóa huấn luyện...... Nhưng mà thấy Diệp Thiên Vân như vậy, thần sắc nàng không khỏi lộ ra sợ hãi, trong nội tâm đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vô lực, đối phương chưa bao giờ bố trí chiến thuật gì, mà học sinh của hắn, lại như là biết trước, chung quy có thể nắm bắt trận đấu.
Vương Dong tràn đầy địch ý đối với nam nhân trầm mặc ít nói này. Làm cho nàng khó có thể tiếp nhận chính là. Đối phương lại là lão sư của lớp bình thường, nhưng mà nếu so với lớp trọng điểm thì thành tích đều tốt hơn!
Chuyện này nói lên cái gì, Vương Dong không muốn nghĩ cũng không dám nghĩ. Đối với nàng mà nói, đây là một loại sỉ nhục.
Đi tới gần khán đài, Vương Dung cười tươi như hoa, vẻ mặt thoải mái nói:"Diệp lão sư, trước chúc mừng ngươi, lần này đã nắm được hai danh ngạch trong đại bỉ võ!"
Diệp Thiên Vân thấy Vương Dung đến gần, mỉm cười cũng không nói lời nào. Đối với loại khen tặng này mà nói. Hắn không lộ ra tâm tình gì.
Vương Dong thấy tư thái lạnh lẽo của Diệp Thiên Vân, càng sinh một bụng hờn dỗi, có chút tức giận trừng mắt với Diệp Thiên Vân.
"Trận đấu chính thức bắt đầu! Song phương hành lễ!" Người trọng tài nói một tiếng to, làm cho cả sân thể dục thoáng chốc yên tĩnh.
Tống Học Nghiệp hai tay ôm quyền, lớn tiếng nói:"Xin mời chỉ giáo!"
Thân của Mông Thiên Quân cao muốn một mét chín có hơn, mày rậm mắt to, rất khách khí hồi lễ, nói:"Chỉ giáo!"
Nguyện võng của Tống Học Nghiệp chính là đem Mông Thiên Quân kéo khỏi đệ nhất danh, hôm nay cơ hội tại trước mắt. Cơ hồ khi người trọng tài vừa hô lên bắt đầu. Hắn toàn thân phát lực, từ khoảng cách hai mét tiến lại Mông Thiên Quân xuất ra một quyền bằng đầu gối!
Toàn lực mà phát ra, Tống Học Nghiệp tin tưởng mười phần. Thế như mãnh hổ này, không đạt mục đích tuyệt không bỏ qua! Bạn đang đọc chuyện tại
Bản lĩnh Mông Thiên Quân rất cao, thấy chiêu thức của Tống Học Nghiệp thần sắc của hắn liền ngưng trọng, lùi chân phải về, nghiêng người né tránh đồng thời cũng xuất quyền ra, một chiêu này vừa nhanh vừa khéo léo, khiến người xem trên khán đài như ngừng thở, thở mạnh cũng không dám thở ra.
Diệp Thiên Vân thấy hai người ra tay, trong nội tâm sinh ra một loại cảm giác nhàn nhạt. Đệ tử của võ thuật chuyên nghiệp, tranh đoạt quán quân, chủ yếu là dùng lối đánh kỹ thuật, võ thuật cũng chỉ tồn tại trong những câu chuyện tửu quán. Vô luận Trung Hoa có võ thuật tinh thâm cỡ nào, cũng chỉ có thể ở trong chuyện xưa cùng tiểu thuyết.
Sau lưng Tống Học Nghiệp như có con mắt, thân thể chìm xuống phía dưới, quay người đưa tay liền khóa lại quyền của đối phương, thân toàn mạnh mẽ xuất toàn lực xông tới!
"Phanh" Thân thể hai người không hề giảm xóc cứng đối cứng, đồng thời ngã trên mặt đất!
"Hảo!" Trên khán đài cả đám học sinh đều hưng phấn, sắc mặt đỏ bừng, rất hào khí, nếu so với TV trực tiếp thì đặc sắc hơn nhiều. Có mấy người xuất ra vài chai nước, đáng vào nhau theo tiết tấu mãnh liệt!
Người trọng tài rất nhanh đi tới chính giữa hai người, quan sát trạng thái song phương đồng thời vung tay lên!
Hai người lại một lần nữa va vào nhau, bắn ra tia mãnh liệt! Tống Học Nghiệp một lần nữa cường công, lợi dụng quán tính xông lên một bước, đạp chân về hướng bụng đối phương!
Mông Thiên Quân chưa giao thủ với Tống Học Nghiệp từ trước, nhưng cũng biết chi tiết của đối phương. Lúc này đây Tống Học Nghiệp ra tay vừa chuẩn lại ổn, hoàn toàn không có táo bạo như trước, nội tâm rất khiếp sợ! Bởi vì Tống Học Nghiệp căn bản không cùng cấp bậc với hắn, nhưng mà bây giờ xem ra, hẳn là không kém bao nhiêu so với mình!
Mông Thiên Quân tại không đến một giây, nhanh chóng lựa chọn! Lợi dụng lực lượng của phần eo. Cánh tay bỗng nhiên tung ra, hai tay đánh lên trước!
Một kích trúng mục tiêu xong, Mông Thiên Quân cũng không quay về! Vai, khuỷu tay, quyền, ba chiêu liên kích vào đầu Tống Học Nghiệp, dưới chân phát lực đạp ra!
Tống Học Nghiệp ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, tức thì đã bị văng tung tóe ra ngoài, đụng vào vòng bảo hộ. Nặng nề ngã trên lôi đài!
Trên khán đài xôn xao! Ai cũng không ngờ Mông Thiên Quân có tuyệt chiêu, một chiêu đánh bay Tống Học Nghiệp ra mấy mét, lực lượng này lớn cỡ nào, trong thời gian ngắn ngủi, lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt!
Đồng tử Diệp Thiên Vân kịch liệt co rút lại, Mông Thiên Quân vừa rồi một chiêu không phải là đơn giản, mà là võ thuật thật sự! Thất Tinh Đường Lang quyền, hắn từng gặp qua chiêu thức này trong đại học võ lâm lần trước.
Công phu của Mông Thiên Quân che dấu vô cùng sâu, cái loại Đường Lang quyền pháp này rất chất phác, thanh thoát. Bất chiêu bất đả, chiêu chi tức đả, liên chiêu đái đả.(thành ngữ võ thuật)
Vương Dung bên cạnh thấy Diệp Thiên Vân có chút giật mình. Đắc ý nhìn hắn một cái. Mông Thiên Quân từ nhỏ tập võ trong võ quán, tự nhiên là người bình thường không thể so với hắn! Tuy bây giờ còn không có kết quả, nhưng kết cục đã có thể đoán được.
Người trọng tài vừa muốn đọc giây, Tống Học Nghiệp có chút lay động đứng lên, một kích vừa rồi quả thực có thể giết hắn! Nếu như không phải trong khoảng thời gian gần đây, Diệp Thiên Vân liên tục tiến hành thực chiến cho hắn, chỉ sợ hắn đã sớm không đứng dậy được.
Hào khí dần dần đạt đến cao trào, Tống Học Nghiệp lại lần nữa đứng lên. Có thể ở dưới công kích cuồng phong như vậy mà đứng thẳng lên, thật đáng cho người ta kính nể. Cho nên không ít người đều ủng hộ Tống Học Nghiệp cố gắng lên.
Người trọng tài cho trận đấu tiếp tục bắt đầu, Tống Học Nghiệp đột nhiên như mãnh thú chạy khỏi lồng giam đánh tới Mông Thiên Quân!
Mọi người ở đây cơ hồ đều kinh hô lên, mà ngay cả vài vị lãnh đạo trên đài chủ tịch cũng đứng lên! Ai cũng không ngờ tới Tống Học Nghiệp lại có lực phản kích, trái tim của Tô Toàn Sinh muốn nhảy ra ngoài, sắc mặt có chút ửng hồng.
Mông Thiên Quân lại dùng Đường Lang quyền pháp, Tống Học Nghiệp như vậy......, hắn trừng to mắt nhìn, e sợ nhìn thiếu chi tiết nào!
Chỉ có trên lôi đài. Mới có thể cảm nhận được khí tức cuồng bạo của Tống Học Nghiệp, Mông Thiên Quân mở to hai mắt, hai tay xê dịch, trảo hướng tới cổ của Tống Học Nghiệp.
Tống Học Nghiệp không né tránh, hồi tưởng đến chiêu thức Diệp Thiên Vân từng dạy hắn. Chân trái vừa mới chạm đất, chân phải như độc xà xuất động, mạnh mẽ điểm vào bàn chân của đối phương!
Mông Thiên Quân hiển nhiên khó có thể chịu được, buông lỏng chiêu thức trên tay, cấp tốc lui về phía sau.
Tống Học Nghiệp chân phát lực một điểm sau đó thuận thế nâng lên. Như một đạo thiểm điện nện lên đầu Mông Thiên Quân!
"Bùm!" một tiếng. Trúng chiêu xong, Mông Thiên Quân lập tức không có ý thức, như là mất đi tánh mạng. Trong nháy mắt ngã quỵ!
"A!!" Tất cả mọi người hít vào một hơi, chẳng ai ngờ rằng, Tống Học Nghiệp lại dùng chiêu thức cương mãnh và bộc phát dữ dội này, vừa rồi trong nháy mắt phảng phất như đem tất cả mọi người vào trong trận đấu!
Dưới đài Diệp Thiên Vân cũng không ngoài ý muốn bao nhiêu, Tống Học Nghiệp dùng là Trạc Cước chính tông. Đối với lực lượng của Tống Học Nghiệp, hắn có chút xem nhẹ, không ngờ một cước có thể đá ngất đối phương.
Bộ dáng Vương Dong vài giây trước chênh lệch như lòng sông so với mặt biển với bây giờ, nhìn trên lôi đài mà miệng giật giật, một câu cũng nói không được.
Người trọng tài nhanh chóng ngưng trận đấu, xem xét Mông Thiên Quân nằm trên mặt đất đã bị mất ý thức. Sau nửa ngày mới thở phào một cái!
Cũng may có giáp bảo vệ, nếu không lần này, có thể là xong mạng! Vội vàng gọi bác sĩ và nhân viên chăm sóc đưa hắn xuống dưới, tiến hành cứu chữa.
Người trọng tài đứng dậy bắt đầu tuyên bố kết quả, Tống Học Nghiệp không hề nghi ngờ gì đã giành được thắng lợi, trở thành quán quân của đại bỉ võ lần này! Chỉ là hắn vừa mới đưa tay giơ lên, lại té xỉu nằm trên mặt đất!
Kết cục xoay chuyển 180 độ, làm tất cả mọi người cảm thấy lẫn lộn. Tống Học Nghiệp đánh bại Mông Thiên Quân xong, cũng hôn mê bất tỉnh. Nói cách khác, vừa rồi Tống Học Nghiệp chỉ dùng để ý chí để chịu đựng? Diệp Thiên Vân mỉm cười nhìn Tống Học Nghiệp té xỉu, từ nay về sau con đường võ học của hắn nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió.