Diệp Thiên Vân ra tay đã sớm tính toán đến vị trí của mình. Địa phương hắn đứng được một cây đại thụ che chắn. Học sinh căn bản là không cách nào phát hiện. Cho nên hắn có thể ra tay không hề bận tâm.
Có thể giấu diếm được học sinh bình thường. Nhưng không dấu diếm được ba người Tống Học Nghiệp. Bọn họ tuy không nhìn thấy Diệp Thiên Vân ra tay. Nhưng lại có thể thấy Mông Đan giống như rác rưởi bị nhét vào trong xe. Lực lượng phản kháng cũng không có. Đã bị một chiêu làm bay đi!
Mông Thiên Quân hiểu rõ sư huynh của mình nhất. Ở Cẩm Thành, sư huynh của hắn đúng là Bạch Phát Mông Đan! Tại trong thành giao thủ không ít. Mà một thân công phu là do phụ thân hắn tự tay truyền. Tuyệt đối không ngờ được, một cước của Diệp lão sư lại có uy lực như vậy! Lông tóc của hắn run rẩy! Cao thủ. Tuyệt đối là cao thủ!
Tuy Diệp lão sư ra tay trong thời gian ngắn ngủi. Nhưng lại có thực lực rung chuyển sơn hải! Mông Thiên Quân lo lắng cho sư huynh của hắn. Nếu như bởi vì lần ra tay này mà gặp thiệt hại nghiêm trọng. Như vậy sẽ kết phải ân oán.
Lúc Mông Thiên Quân suy nghĩ. Thì hai người Lý Tưởng cùng Tống Học Nghiệp cũng rung động. Không hẹn mà cùng liếc nhau. Đều nhìn ra trong mắt đối phương có chút cuồng nhiệt!
Diệp lão sư tuyệt đối là sư phụ mà bọn họ mơ ước! Tống Học Nghiệp đã sớm phán đoán Diệp lão sư là một sát thủ. Hôm nay có thêm vài phần nắm chắc! Trầm ổn, tự tin, quyết đoán. Ra tay thì như là lôi đình vậy. Bí mật trên người Diệp lão sư nhiều lắm. Càng nghĩ càng cảm thấy thần bí. Một cái cao thủ võ lâm lại ở trong sân trường. Làm cho người ta bất tri bất giác có chút mê man bất định. Diệp Thiên Vân nhìn xe hơi đã đi xa. Trong nội tâm có chút ít sầu lo. Hắn lo lắng cũng đúng. Nếu như Mông Đan có quan hệ cùng võ lâm. Như vậy nhất định sau khi trở về sẽ phất cờ trở lại. Cũng may cái tỷ lệ này cũng không lớn. Bởi vì Mông Thiên Quân còn ở nơi này. Tin tưởng Mông Đan tuyệt đối không làm ra chuyện tình gì nữa.
Hắn không sợ hãi Võ Đang cùng Thiếu Lâm. Cho dù bọn họ quả thực nhận được tin tức. Đi vào Cẩm Thành. Diệp Thiên Vân tự tin có đầy đủ thời gian mang theo Hứa Tình chạy mất.
Trở lại thao trường. Diệp Thiên Vân nhìn bốn phía tìm tòi. Những học sinh đang luyện công kia có khí thế ngất trời. Không có chút nào phát giác chuyện vừa rồi. Mà ba người Mông Thiên Quân cùng Tống Học Nghiệp. Thần sắc lại mang theo vài phần mất tự nhiên.
Mông Thiên Quân nhìn thấy Diệp Thiên Vân trở về. Không thể chờ đợi được nói:"Diệp lão sư. Sư huynh của em...... Hắn không có việc gì chứ?" Lúc nói chuyện chỉ lộ ra vài phần lo lắng. Dù sao Mông Đan tới tìm phiền toái, tự rước lấy nhục cũng không trách người khác được.
Diệp Thiên Vân lắc đầu. Hắn đã khống chế lực lượng tốt hơn nhiều. Một chiêu vừa rồi lực lượng không đủ để trí mạng. Mông Đan chỉ tạm thời té xỉu mà thôi. Căn bản không có thương tổn gì.
Đối với những võ giả không cừu không oán. Nếu không tới mức cần thiết thì hắn tuyệt không ra tay. Đây không phải là phương pháp làm việc của hắn.
"Lão sư. Em lập tức trở lại báo phụ thân biết. Để phụ thân ra mặt. Tin tưởng sư huynh em không dám không nghe!" Mông Thiên Quân thật là hiểu chuyện. Khom người chào nói:"Diệp lão sư. Làm ngài phiền toái. Chuyện trong trường học. Vốn không nên liên lụy đến võ quán. Ai biết sư huynh của em lại......"
Tống Học Nghiệp tuy thắng Mông Thiên Quân cũng thập phần bội phục khí độ của đối phương. Thay hắn nói chuyện:"Sư phụ ta không phải là loại lòng dạ hẹp hòi như ngươi tưởng. Ngươi yên tâm đi!"
Diệp Thiên Vân gật nhẹ đầu. Hơi trầm ngâm nói:"Thầy không muốn phát sinh chuyện gì nữa. Sự tình của trường học rất đơn thuần. Tống Học Nghiệp còn non nớt trong võ học. Lúc ta tay thu lại không được!"
"Em hiểu rồi. Diệp lão sư. Em sẽ đi ngay bây giờ tìm phụ thân. Hy vọng đem sự tình này dẹp xuống!" Mông Thiên Quân cáo biệt mấy người rồi vội vàng rời đi.
"Lão sư. Chiêu vừa rồi thực sự rất uy lực. Lúc nào thì có thể dạy cho hai em!" Tống Học Nghiệp nhìn bóng lưng Mông Thiên Quân đang rời đi. Vẻ mặt ước mơ nói.
Sắc mặt Diệp Thiên Vân như mặt nước nói:"Đại đạo giống nhau, trăm sông đều đổ về một biển. Võ đạo cũng là nhân đạo. Trước hết học giỏi công phu đi. Rồi nói sau!"
----
Nữ thư ký trẻ tuổi của viện trưởng. Hôm nay trang điểm vô cùng xinh đẹp. Thấy hắn vào cửa. Lập tức mỉm cười nói. "Viện trưởng".
Vài vị lão sư trong phóng. Đều lộ ra ánh mắt hâm mộ đối với Diệp Thiên Vân cũng có chút thần sắc của ghen ghét. Trong trường học, viện trưởng rất ít khi tìm một vị lão sư nói chuyện. Một khi tìm thì ngoại trừ tăng lương cũng là ủy thác trách nhiệm. Vô luận là điểm nào. Đều là chuyện mọi người quan tâm.
Diệp Thiên Vân mới vừa vào phòng giảng dạy. Vui vẻ gật đầu nói:"Tốt. Bất quá ta còn có một tiết. Nhưng có thể......"
"Đi trước a. Muộn một chút cũng được!" Nữ thư ký thúc giục nói.
Vương Dung nóng giận hai má phình ra. Thấy hai người rời đi hừ lạnh một tiếng. Kẹp lấy giấy tờ rồi rời khỏi phòng.
Đi vào văn phòng của viện trưởng. Nữ thư ký gõ cửa, vào xin chỉ thị rồi nói:"Diệp Vân lão sư. Bên trong có khách!"
Diệp Thiên Vân khẽ giật mình. Nhưng mà chân hắn cũng không ngừng. Ánh mắt quét qua. Ngoại trừ viện trưởng còn có hai vị khách nhân đang ngồi ở trên ghế sô pha. Một vị hắn đã gặp ba ngày trước, Mông Đan. Còn có một vị đại hán trung niên hơn năm mươi tuổi.
Lúc này Mông Đan không hề uy phong như lúc mới gặp gỡ. Trên mặt có một cái dấu giầy in đậm. Kéo dài từ trên lông mày đến môi. Đúng là do một cước của Diệp Thiên Vân lưu lại làm kỷ niệm. Hắn thấy Diệp Thiên Vân xong. Nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Thần sắc có chút mất tự nhiên.
Viện trưởng nhìn thấy Diệp Thiên Vân đến. Lập tức đứng dậy nói:"Diệp lão sư.. tôi giới thiệu cho cậu. Vị này là quán chủ của võ quán Cẩm Thành, Mông Nghĩa. Hắn là quý nhân a! Vị này chính là Mông Đan. Có chút quan hệ với trường chúng ta!" Nói rất tự nhiên ngừng lại một chút mới nói tiếp:"Chút nữa trong trường có họp. Tôi phải đi dự họp. Các vị trò chuyện đi!" Nói xong đứng dậy rời đi.
Diệp Thiên Vân vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng là thăng chức tăng lương. Nên viện trưởng kêu mình đến phòng làm việc. Giờ có hơi hiểu được. Trong Cẩm Thành, Mông gia có chút thế lực. Nếu không thì viện trưởng sẽ không làm chuyện này.
"Diệp lão sư. Mời ngồi!" Mông Nghĩa nhìn tướng mạo của Diệp Thiên Vân. Sau đó trên mặt vui vẻ nói.
Mông Nghĩa không hổ là quán chủ. Giơ tay nhấc chân đều có khí chất của thượng vị giả. Chỉ là Diệp Thiên Vân lịch duyệt hơn người. Lúc ở võ đường, các bằng hữu của hắn. Phần lớn là cao thủ cấp tông sư. Mà ngay cả người đứng đầu một phái cũng có. Cho nên cũng không kinh hãi. Chậm rãi ngồi xuống, nói:"Không biết hai vị tìm ta có chuyện gì?"
Mông Nghĩa ha ha cười, nói:"Ta là phụ thân của Mông Thiên Quân. Lần này là vì nghịch đồ mà đến. Hai ngày trước, hắn chạy đến trường học giương oai. Gây cho cậu không ít phiền toái!" Liếc Mông Đan nói như trách cứ.
Diệp Thiên Vân khẽ giật mình. Mông Nghĩa cùng Mông Thiên Quân giống nhau vô cùng. Hơn nữa là người thập phần khiêm tốn. Người ta khách khí. Tất nhiên không thể được một tấc lại muốn tiến một thước. Lông mày mở ra nói:"Thật ra chỉ là một ít va chạm. Mọi chuyện đã trôi qua rồi!"
Mông Nghĩa nhìn tướng mạo Diệp Thiên Vân bình thường. Nhưng khi nói chuyện lại lộ ra một cổ trầm ổn. Trong ánh mắt lộ ra tán thưởng. Hắn thoáng nghiêng đầu. Lập tức nghiêm sắc mặt. Trầm giọng nói:"Mông Đan. Làm sai chuyện phải gánh chịu. Xin lỗi Diệp lão sư đi!" Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
Sắc mặt Mông Đan không được tự nhiên. Ngày đó vốn hắn nghĩ cấp cho Diệp Thiên Vân một chút nhan sắc. Nhưng lại không nghĩ đối phương là một cao thủ. Không chiếm được tiện nghi mà mặt lại bị đánh một cước.
Diệp Thiên Vân nhỏ hơn hắn rất nhiều. Bắt hắn xin lỗi một người trẻ tuổi. Trong tiềm thức có chút không chịu được. Chỉ là lời Mông Nghĩa khó vi phạm. Đứng lên có chút gian nan nói:"Diệp lão sư......"
Diệp Thiên Vân cũng không muốn làm khó ai. Khoát tay áo bình tĩnh nói:"Quên đi. Một chút việc nhỏ. Cho qua là tốt rồi! Mông huynh đệ đúng là người độ lượng. Thật sự làm cho người ta bội phục!"
Sắc mặt Mông Đan hòa hoãn lại. Diệp Thiên Vân nói vô cùng sảng khoái. Trong nội tâm thoải mái hơn chút ít. Người học võ. Khó tránh khỏi quyền cước. Mông Đan thoáng lộ ra tiếu dung. Coi như là xin lỗi.
Mông Nghĩa cũng không có cưỡng chế đồ đệ xin lỗi. Chuyển chủ đề nói:"Diệp lão sư tuổi còn trẻ. Công phu lại lô hỏa thuần thanh. Không biết sư thừa là người phương nào?"
Diệp Thiên Vân thường xuyên bị người hỏi sư thừa cho nên sớm có chuẩn bị. Cười cười nói:"Cũng không có lô hỏa thuần thanh. Chẳng qua là yêu thích. Gia phụ đam mê võ thuật. Cho nên từ nhỏ ta cùng phụ thân luyện tập quyền cước. Mới vào Cẩm Thành còn không quen biết ai. Xin Mông tiền bối chiếu cố!"
Mông Nghĩa nghe được lai lịch của Diệp Thiên Vân. Mỉm cười nói:"Thì ra là thế! Thiên Quân mấy ngày nay luôn khoe khen cậu. Ngay cả ta cũng nhịn không được mà tới gặp mặt!" Hắn đứng dậy, lấy ra một tờ thiếp mời màu vàng, nói:"Diệp lão sư. Hôm nay ngoại trừ đến để xin lỗi. Còn có một chuyện khác!"
Nói đến đây Mông Nghĩa dừng một chút. Nhìn phản ứng của Diệp Thiên Vân. Tiếp tục nói:"Năm ngày nữa chính là đại thọ tám mươi tuổi của gia phụ. Hy vọng có thể đón tiếp Diệp lão sư!"
Lời Mông Nghĩa rất khiêm tốn. Diệp Thiên Vân tất nhiên không thể không cấp mặt mũi cho đối phương. Lập tức đứng lên hai tay nhận lấy. Nói:"Cảm ơn tiền bối mời. Nếu như thời gian cho phép, nhất định đến!"
Trong ánh mắt Mông Nghĩa lộ ra thần sắc thoả mãn. Thân cận nói:"Câu cửa miệng là dùng võ kết bạn. Vừa rồi nghe Trần viện trưởng nói cậu mới đến đây. Đối với Cẩm Thành hẳn là chưa quen thuộc. Nếu như cậu tới thọ yến của gia phụ ta. Nhất định sẽ kết giao được rất nhiều bằng hữu trong giới võ thuật!"
Diệp Thiên Vân trước mặt không nghĩ tới chuyện giới võ thuật lại dính vào mình. Nhưng cảm thấy chuyện trong giới võ thuật cũng không liên lụy đến võ lâm. Nhưng khẳng định chính là Mông gia tại Cẩm Thành nhất định là có phân lượng. Nếu không làm sao có thể thỉnh viện trưởng ra mặt.
Nghĩ tới đây linh cơ Diệp Thiên Vân khẽ động. Nói:"Đến Cẩm Thành mấy tháng. Cũng rất ít gặp qua võ đạo đồng nghiệp. Không biết Cẩm Thành chúng ta có tiền bối võ học không?"
"Ha ha! Diệp lão sư quả nhiên là người trong giới!" Mông Nghĩa nghe được lời của Diệp Thiên Vân càng cảm thấy được, không che dấu nói:"Cấm Thành chúng ta có rất nhiều võ giả. Chỉ là cậu không biết thôi! Thục trung có tứ đại thế gia võ thuật. Trong võ học đều có tạo nghệ rất cao. Đợi đến thọ yến. Ta sẽ giới thiệu cho cậu"
Diệp Thiên Vân lần đầu tiên nghe thấy Thục Trung tứ đại thế gia! Thấy tính tình Mông Nghĩa thân thiện. Không khỏi mơ hồ minh bạch. Thế lực võ lâm không có địa phương nào không thẩm thấu đến. Tất nhiên nếu có dịp, hắn cần tìm Ngũ Vĩ hỏi một chút. Một bên tính toán một bên nói:"Không ngờ Mông lão tiên sinh lại cung cấp cơ hội tốt như vậy. Trước tiên tạ ơn ở nơi này!"
Mông Nghĩa thấy lời nói không sai biệt lắm. Liền đứng dậy nói:"Tốt. Chúng ta xin đợi Diệp lão sư!"
Diệp Thiên Vân đứng dậy. Đưa tiễn nói:"Nhất định đến!"
Sau khi hai người rời đi. Diệp Thiên Vân liếc thiếp mời một cái. Trên đó viết: Thục Trung Mông gia!