Diệp Thiên Vân thấy Nguyễn Tiểu Thất cứng đơ người. Ánh mắt vô cùng tuyệt vọng, nước mắt dàn dụa. Người cô ấy run lên, rất khó tưởng tượng một cô gái nhanh nhẹn, hoạt bá giờ lại ra nông nỗi này trong phút chốc.
"Tiểu Thất, không cần làm ồn như vậy". Lão già chống gậy thấy cô ấy như vậy, dường như không đành lòng, nhưng có quay đầu lại cũng không thể thay đổi được sự thật. "Cháu gái, có vài chuyện không phải mình có thể tự quyết định được. Mặc cho số phận đi!"
"Ông nội, cháu xin ông…". Tiếng khóc của Nguyễn Tiểu Thất mỗi lúc càng to hơn. Cứ tựa vào Diệp Thiên Vân, đau lòng nói: "Cháu không muốn lấy Hoàng gia. Lại càng không muốn lấy một tên ngốc. Các người chỉ vì…lợi ích gia tộc mà thôi, không nghĩ đến cảm nhận của ta".
"Hỗn láo!". Mặt ông lão đỏ gay, thấy xung quanh người mỗi lúc một đông, cảm thấy mất mặt, hừ một tiếng nói: "Tiểu Thất, việc này không phải như cháu nghĩ đâu, không được làm mất mặt Nguyễn gia, có chuyện gì chúng ta về nhà nói".
"Cứu tôi, người cao to". Nguyễn Tiểu Thất lúc này lộ ra ánh mắt sợ hãi, một khi về đến nhà thì cô ấy chỉ có chết. Cô ấy bám chặt vào cánh tay Diệp Thiên Vân, sống chết không buông tay, khẩn cầu nói: "Người cao to, chỉ có ngươi mới cứu được tôi".
Diệp Thiên Vân thấy Nguyễn Tiểu Thất như vậy, hắn thấy sự việc không tốt. Khi nhận lời mời của Nguyễn Tiểu Thất đến Song Phong trấn, hắn biết mọi chuyện tuyệt đối không đơn giản, nhưng không ngờ rằng lại lôi hắn vào chuyện gia đình cô ấy.
"Láo xược!" Người trung niên vẫn mỉm cười nhìn cô.
Lão già chống gậy liếc mắt sang nhìn Diệp Thiên Vân, nghi ngờ hỏi: "Tiểu Thất, tên đó là ai? Sao cháu lại dẫn người ngoài vào Song Phong trấn?"
Diệp Thiên Vân biết giờ không thể mở mồm nói gì. Nguyễn Tiểu Thất lại coi hắn như tấm lá chắn, cũng im lặng không nói gì.
"Đó là người bạn thân của cháu". Hai tay Nguyễn Tiểu Thất bám chặt nay càng chặt hơn. Coi Diệp Thiên Vân là người cứu mạng, cầu xin nói: "Ông nội, Nhị thúc, mọi người không đồng ý cháu, nếu không cháu sẽ đập đầu chết ở đây".
Người đàn ông trung niên không chút giận dữ, muốn mở miệng nói gì đó, không ngờ lão già chống gậy lại kéo hắn, sau đó khẽ nói: "Được, nếu cháu không đồng ý, ta cũng không bắt ép. Chúng ta vào trong nói chuyện đi, đừng để người ngoài thấy họ cười cho".
Câu này nói ra, Nguyễn Tiểu Thất nín khóc mỉm cười, làm nũng nói: "Ông nội, ông nội vẫn là người tốt nhất, cháu thề sau này sẽ nghe lời ông".
Nguyễn gia rất lớn, bước vào trong sân không đếm hết được số bồn hoa. Ngoài ra còn có vô số non bộ xếp không theo quy tắc nào cả, còn có một gốc cây đại thụ, bên trên treo mười mấy cái lồng chim, cách mặt đất gần mười mét, không biết treo lên đó kiểu gì.
Thế là khoảng thời gian khó khăn nhất đã qua rồi. Nguyễn Tiểu Thất giờ đã thay đổi bộ dáng. Nháy mắt nhìn Diệp Thiên Vân, khoanh hai tay trước ngực nói: "Người cao to, cảm ơn ngươi đã giúp ta trải qua cơn hoạn nạn, từ nay về sau có cơ hội ta sẽ báo đáp".
Diệp Thiên Vân bị Nguyễn Tiểu Thất làm cho sửng sốt. Mới vừa rồi còn khóc lóc thê thảm. Trong chớp mắt lại biến thành bộ dạng cười hì hì ngay được. Chỉ có thể lẩm bẩm nói: "Chỉ sợ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, cô cần cầu nhiều phúc đi!"
"Ông nội của tôi nói lời giữ lời, sẽ không nuốt lời". Nguyễn Tiểu Thất nháy mắt nói với Diệp Thiên Vân, mỉm cười nói: "Cuối cùng thì cũng không phải lấy cái tên ngốc kia nữa rồi. Anh không biết đấy chứ, tên ngốc Hoàng gia rất đáng ghét. Hắn mỗi ngày đều đến Nguyễn gia bám lấy tôi…"
"Khụ…khụ…khụ…" Cơn ho của lão già làm đứt đoạn lời nói của Tiểu Thất. Lão già chống gậy đi tới, cười nhạt nói: "Được lắm Tiểu Thất, biết ông nội thích thể diện, lừa ta ra đường để gây loạn". Ông ta chỉ thẳng vào Diệp Thiên Vân mà nói: "Còn đem người ngoài vào nữa, thực là một kế lợi hại đấy. Ta và Nhị thúc ngươi đều đã coi thường ngươi rồi".
"Ông!" Nguyễn Tiểu Thất nũng nịu: "Người thương yêu cháu nhất, cháu cũng biết…"
"Đủ rồi!" Lão già không nghe Tiểu Thất nói gì hết, thản nhiên nói: "Giờ Hoàng gia biết Tiểu Thất đã về rồi. Hôn lễ cứ cử hành như thường, ai cũng không thể phá quy định đã ra".
Diệp Thiên Vân thực quê mùa, lần này có thể là Nguyễn Tiểu Thất sai một bước, cửa viện đã đóng, là thời cơ để xử lý chuyện gia đình.
Nguyễn Tiểu Thất lần này không dám đùa giỡn nữa. Ông nội sớm đã bố trí xong hết thảy, không tin vào mắt mình liền lui lại phía sau nói: "Ông nội, ông nuôi cháu hai mươi mấy năm là để gả cháu cho Hoàng gia sao? Được, cháu sẽ đem mạng này trả lại cho ông…" Nói đến đây liền đập đầu vào hòn non bộ một cách bất ngờ.
"Thất Thất…" Lão già kêu rên một tiếng, vừa nãy còn vô cùng kiên quyết, ai biết đứa cháu gái đường cùng lại lấy cái chết, không kịp đến cứu cô ấy nữa rồi, chỉ có thể trừng mắt nhìn cháu gái chết.
Diệp Thiên Vân cách Tiểu Thất gần nhất. Hắn có thể thấy lần này không phải là giả, cho nên đã xoải người về phía trước tay nắm chặt lấy chân của Nguyễn Tiểu Thất, người tỏa lực về phía sau.
Nguyễn Tiểu Thất cách hòn non bộ không đầy một đốt ngón tay, khi sắc mặt đang rất kiên quyết, muốn đâm đầu vào mà vẫn chưa đâm được, thì có một sức mạnh cực lớn kéo cô ấy trở lại.
Sức mạnh vô cùng lớn ở đằng sau kéo cô lại. Nguyễn Tiểu Thất không biết miệng lẩm bẩm gì, mặt ngây ra.
Từ một cô gái ngoan ngoãn trở nên thế này. Diệp Thiên Vân cũng không biết nên an ủi cô ấy thế nào. Chỉ sợ mọi chuyện phức tạp lên, khó khiến người ta tưởng tượng.
Lão già không biết từ lúc nào đã đến bên Nguyễn Tiểu Thất. Ôm chặt lấy Tiểu Thất vào lòng, khóc nói: "Tiểu Thất ơi, là do ông nội không tốt, nhưng Nguyễn gia chúng ta không thể nuốt lời". Nguyễn Tiểu Thất giãy dụa rúc vào dưới chân Diệp Thiên Vân, ôm lấy chân hắn không buông nói: "Người to cao ơi, tôi…hơi lạnh…lạnh…"
Diệp Thiên Vân không nói gì, liền cởi áo khoác ra choàng lên người cô ấy. Nguyễn Tiểu Thất quá sợ hãi, mới có phản ứng như vậy, từ từ nói: "Tôi đưa cô đi nghỉ, ngủ một giấc sẽ tốt hơn".
Nguyễn Tiểu Thất gật đầu, mắt dần dần nhắm lại, run run nói: "Ừm…tôi muốn ngủ, cùng ngủ, giống như trước đây, anh ôm tôi, ôm lấy tôi…không cần quần áo…"
"Thằng khốn! Ngươi là ai?" Lão già vừa rồi còn đau lòng Nguyễn Tiểu Thất, nhưng nghe đến đây thì giận tím mặt, lạnh lùng nhìn Diệp Thiên Vân đứng một bên.
"Cha. Tiểu Thất sẽ ở với hắn sao?" Người đàn ông trung niên đó do dự nói: "Chính là vậy, mới không muốn với… Hoàng gia…"
Sau khi Diệp Thiên Vân ngẩn người, phản ứng đầu tiên chính là kế sách của Nguyễn Tiểu Thất. Hắn tuy muốn tìm cơ hội đánh nhau với người, nhưng tuyệt đối không phải là muốn tìm lấy phiền phức. Điều này thực là cái họa vô vọng. Ánh mắt cẩn thận nhìn Nguyễn Tiểu Thất, lại cảm thấy cô ấy thực sự đã quá sợ hãi, điều này khiến hắn không thể hiểu nổi.
"Ta lại hỏi ngươi một lần nữa. Ngươi là ai?" Lão già đã quá giận dữ. Đang cố gắng khống chế bản thân.
Diệp Thiên Vân biết có giải thích thế nào đi chăng nữa cũng không thể khiến cho đối phương tin tưởng được. Vì dù sao hắn cũng là người ngoài, trầm giọng nói: "Tôi chỉ là bạn của Nguyễn Tiểu Thất, đưa cô ấy về". Người đàn ông trung niên hoài nghi. Hắn không thể tin được, nói: "Bạn mà có thể không phân nam nữ, cùng ngủ trên một chiếc giường sao? Còn không mặc quần áo nữa? Tên đểu cáng này, ta thấy ngươi đang tự tìm lấy phiền phức đấy!"
Diệp Thiên Vân cho dù có một trăm cái miệng, cũng không thể nào cãi nhau với người không kiến thức, huống hồ đối phương lại không tin. Nếu giải thích không rõ ràng thì phải nhanh chóng rời khỏi đây. Cho nên nhẹ nhàng nói: "Có tin hay không là do ông, Nguyễn Tiểu Thất đã được đưa về, ta phải đi đây…" Nguyễn Tiểu Thất nói giọng yếu ớt:
"Muốn đi? Nào có dễ vậy!!" Người đàn ông trung niên nghe thấy Diệp Thiên Vân nói muốn đi, càng cảm thấy kỳ lạ. Lạnh lùng nói với mấy tên bên cạnh: "Bắt lấy hắn!"
Tám tên cùng một lúc ra tay, Diệp Thiên Vân muốn rời khỏi bị vây ở giữa, toàn bộ cơ thể căng thẳng, đây là điềm báo trước khi ra tay.
"Thằng khốn! Giải thích không rõ. Muốn đi cũng không đi được". Người đàn ông trung niên nghiêm mặt nói với lão già: "Cha, Tiểu Thất nàng ấy nhất định là có quan hệ với thằng khốn này, cho nên mới kháng cự kết hôn với Hoàng gia. Chúng ta bắt lấy hắn, từ từ tra thẩm".
Lão già thở mạnh, nhìn về phía Diệp Thiên Vân bằng ánh mắt sắc bén, tựa hồ muốn nhìn thấu hắn.
Tuy Diệp Thiên Vân thân hình cao lớn, nhưng lại không có thân hình của võ sư. Lão già do dự hai giây, giọng căm hận nói: "Bắt lấy hắn, nếu có kháng cự, giết chết cho ta!"
Tám tên có thân hình giống võ sư liền tiếp lệnh. Tám tên ra tay trong chớp mắt, ra tay với Diệp Thiên Vân không cùng góc độ nào. Diệp Thiên Vân vốn là một cao thủ muốn biết Song Phong trấn ra sao, nhưng giờ lại dây vào gia tộc Nguyễn Tiểu Thất. Hắn vốn không phải là người lương thiện gì, nghe thấy bảo giết bất luận tội, lập tức nổi dậy cơn tàn nhẫn trong lòng.
Sự tấn công của đối phương mau lẹ giống như võng chụp xuống. Dù có là cao thủ gì, đối diện sự tấn công thế này chỉ có thể kháng lại.
Diệp Thiên Vân thúc giục Kim Trung Tráo đến cực điểm, đồng thời cơ thể trùng xuống, bộ lưng xoay giống như lò xo được nén.
Tám tên võ sư ra tay gần hắn
"Thịnh thịch, thịnh thịch…thịnh…thịch…" Âm thanh bị trúng đòn vọng vào từng ngõ ngách trong viện.
Ông nội của Nguyễn Tiểu Thất và Nhị thúc đều thở dài một hơi. Tám tên đó là chính mình dạy bảo. Lực lượng của họ không thể khinh thường. Chỉ sợ tên trung niên đó sớm đã chôn vùi chiến thuật. Đoạn tuyệt quan hệ của Nguyễn Tiểu Thất với bên ngoài, chỉ có thể lấy tên tiểu tử Hoàng gia kia.
Mấy tên không kịp phản ứng lại thì nghe thấy từ bên trong vọng ra một giọng nói: "Ông!" một tiếng. Nháy mắt giống như bom nổ, tám tên võ sư giống như bô linh bị va chạm, đồng thời văng ra ngoài.
Kim trung tráo của Diệp Thiên Vân to lên. Trận đánh thường sớm đã không làm hắn bị thương.
Người già và tên trung niên suýt nữa mắt lồi ra để nhìn. Người thanh niên cao to lúc này cũng đứng thẳng dậy ở giữa, trên cơ thể không có chút dấu vết gì.
Cỗ xe Audi a như một trận gió lướt về hứong Đỗ gia.
"Diệp tiên sinh! Bọn họ đến rồi." Kính cỗ xe của Yến Tiểu Xuân được dán bằng một màng mỏng, nên bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống bên ngoài, nhưng bên ngoài lại tối như mực nên nhìn cũng không tới.
"Đến rồi sao?" Trần Mễ Lạp bỗng nhiên đứng lên, thiếu chút nữa bị đụng trúng đầu. Thân hắn cao hai mét ngồi trong cỗ xe vốn không được cho là rộng rãi này thật sự có chút nghẹn khuất, hắn kích động nói:"Chúng ta đi xuống đi, ta không thể chờ được nữa rồi! Thiếu Lâm, Song Phong Trấn, chó cắn chó, con mẹ nó thật là thống khoái......"
Diệp Vô Nhai có chút lo lắng, lông mày thoáng nhăn lại nói:"Có phải là hơi nguy hiểm không? Vạn nhất bị phát hiện, không phải sẽ bị song phương liên hợp lại đối phó a!"
"Hẳn là không đâu!" Ngô Lập Sâm cười hắc hắc nói:"Gần đây Thiếu Lâm làm việc rất quang minh chánh đại, nhất định sẽ hấp dẫn đại bộ phận phần chú ý đến, chúng ta chỉ xem cuộc vui mà thôi, yên tâm đi!"
Diệp Thiên Vân biết không được xem tuồng vui, khẳng định hai người bọn hắn không thoải mái. Suy tư xong, liền trầm giọng nói:"Bốn người chúng ta thay nhau canh gác!"
Yến Tiểu Xuân cũng muốn tham gia náo nhiệt, nhưng hắn rất minh bạch rằng loại náo nhiệt này khó có thể xem được, chỉ cần mất cảnh giác một chút thì sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Kéo cửa xe ra, eo cơ hồ khom thành chín mươi độ:"Tôi sẽ chờ tin tức tốt của các tiên sinh!"
Ba người nhảy xuống xe men theo đường cũ, trên đường không khéo đụng phải hai tên tuần tra ban đêm của Đỗ gia, Ngô Lập Sâm dễ dàng đưa hai người này vào hoàng tuyền, món nợ này chỉ sợ lại tính lên trên đầu Thiếu Lâm.
Bò trên đầu tường, Diệp Thiên Vân linh hoạt như một đầu mèo con, chuyển động vài lần liền chui vào thân cây, không nhúc nhích chờ đợi nửa phút trong đó, sau đó mới đưa mắt nhìn vào trong viện.
Từ góc độ của hắn, có thể nhìn cả trong nội viện lẫn ngoài viện, lúc này đã có mấy người từ trong xe đi xuống. Với thị lực của Diệp Thiên Vân có thể nhìn thấy rõ ràng Thiếu Lâm đang giao thiệp với những người ngoài cửa.
Thừa cơ hội này Diệp Thiên Vân khoát tay chặn lại, Ngô Lập Sâm và Trần Mễ Lạp đồng thời leo đến trên cây. Đại thụ có chút chống đở không nối, thoáng lắc lư vài cái.
"Tôi ở dưới mặt! Canh gác cho các ngươi!" Diệp Vô Nhai sợ vạn nhất đại thụ bị bẻ gẫy nhất định sẽ có phiền toái. Vì vậy chỉ ẩn mình dưới gốc đại thụ.
Đại môn của Đỗ gia mở ra, chỉ chốc lát sau đèn trong nội viện đều sáng lên, chiếu sáng như ban ngày vậy.
Người Thiếu Lâm chậm rãi tiến vào. Diệp Thiên Vân đếm thoáng qua có tám người. Từ tuổi có thể thấy ít nhất phải có bốn người là tông sư hàng chữ Độ. Mà những người còn lại hẳn là trong Huyền Tự Bối!
"Ai da!" Ngô Lập Sâm để ý thực lực Thiếu Lâm nhất. Nhìn thấy mấy người này không khỏi hít một ngụm lãnh khí nói:"Tràng diện thật lớn! Huyền Tự Bối. Hàng chữ Độ. Nếu như hôm nay xảy ra đại chiến. Không biết Song Phong Trấn có thể làm cho chúng ta kinh hỉ không nữa!"
Diệp Thiên Vân gật nhẹ đầu. Thực lực của Song Phong Trấn cũng không yếu. Có Bích Thủy Tuyền trợ giúp. Người có thực lực đạt tới tông sư thông thường cũng người. Mà hắn đã giao thủ với vài vị lão giả của Hoàng gia, họ có thực lực không phân biệt cao thấp với hàng chữ Độ của Thiếu Lâm.
"Thật bội phục hàm dưỡng của Thiếu Lâm, người của mình bị giết mà còn có thể nho nhã lễ độ tìm tới cửa. Ha ha!" Trần Mễ Lạp một hồi thực hiện được cười xấu xa.
Đỗ Mộ của Đỗ gia từ trong đi ra, ngay sau đó hơn mười người của Song Phong Trấn xuất hiện ở trong nội viện. Diệp Thiên Vân có thể phân biệt được, cầm đầu là ba lão giả chính là người ngày đó vây công hắn.
"A di đà phật!" Lão tăng cầm đầu tụng Phật hiệu, trợn mắt nói:"Hôm nay bần tăng Độ Minh, Độ Nhiên, Độ Thế trong Xá Lợi viện đến để đòi lại công đạo." Ba người Ngô Lập Sâm đều nghe rành mạch.
"Đòi công đạo?" Sau khi đám người đó tách ra, Đỗ gia gia chủ Đỗ Mộ từ bên trong đi ra, hai mắt đỏ đậm nói:"Thiếu Lâm, tới đúng lúc lắm! Các ngươi đã đến đây, vậy thù của con ta cũng có nơi phát tiết!"
Mọi người nghe lời nói của hai người xong, nhất thời hỗn loạn ầm ầm. độ Minh giương một tay lên, lập tức hai mặt im lặng như tờ. Hắn nhìn Đỗ Mộ trầm giọng nói:"Thù của con ngươi sao? Vậy thù của Độ Ách đại sư của thiếu lâm ta nên tìm ai để báo đây?"
"Độ Ách đại sư?" Hoàng gia lão giả của Song Phong Trấn khẽ giật mình, sau đó mê hoặc nói:"Từ khi người Thiếu Lâm ngươi đến Thục trung, tuy chúng ta có chút bất mãn......"
Không đợi Hoàng gia lão giả nói xong Đỗ Mộ liền mạo muội cắt đứt, hắn không thể chịu đựng cho cừu nhân sống thêm một giây nào! Quay đầu cung kính nói với Hoàng gia lão giả:"Hoàng tiên sinh, con của ta chết có chút quan hệt cùng bọn họ! Đỗ gia và Thiếu Lâm có huyết hải thâm cừu, Đỗ gia tự nhận không đủ thực lực đối phó bọn hắn, kính xin ngài thay ta ra tay! Sau này dù là núi đao biển lửa, cho dù Đỗ gia chết không còn một mống, cũng sẽ báo đáp đại ân đại đức của ngài!"
Những lời này rất mạch lạc, vài thân tín của Đỗ Mộ đồng thời quỳ trên mặt đất, cao giọng nói:"Mời ngài làm chủ cho Đỗ gia!"
Độ Minh còn chưa hiểu đến tột là có chuyện gì, vài tên Huyền Tự Bối đằng sau đã không thể khống chế được tâm tình. Độ Ách tử nạn quá đột ngột, cũng quá thê thảm!
"Không cần nói nhiều với bọn họ, thù của Độ Ách sư thúc không thể không báo!"
"Không sai, không thể không báo!"
"Nợ máu trả bằng máu, phải báo thù cho sư thúc!"
Nhìn thấy cừu nhân làm cho hai mắt đỏ lên, ba gã thân tín bên cạnh Đỗ Mộ nhìn thấy song phương cũng không có ý tứ động thủ, chuẩn bị bất ngờ xông vào người của Thiếu Lâm, hiển nhiên là đã quyết tâm hy sinh để báo thù!
"Giết!" Không biết ai hô một tiếng, nhất thời song phương động thủ!
Lần này Thiếu Lâm đến đây, người thực lực thấp nhất cũng là tông sư của Huyền Tự Bối, làm sao có thể để cho Đỗ gia thực hiện ý đồ được, vài tên tăng nhân ra tay, một kích lôi đình!
Ba người của Đỗ gia căn bản không phải là đối thủ của Thiếu Lâm, chỉ một chiêu đã bị chết ngay lập tức! Tăng nhân của Huyền Tự Bối ra tay xong vẫn chưa hết giận, liền phóng đến người của Song Phong Trấn.
Gia chủ của Hoàng gia biết không thể chờ đợi được nữa, nếu không sẽ có hại! Hắn quyết đoán hạ lệnh:"Động thủ!" Một tiếng mệnh lệnh này, chẳng khác nào thổi lên một luồng công kích!
Một giây sau, song phương sát nhập vào một chỗ! Ba vị lão giả của Song Phong Trấn nghênh tiếp Độ Nhiên, Độ Thế. Hai bên bắt đầu phát động công kích!
Những tăng nhân Thiếu Lâm của Huyền Tự Bối kia, sớm đã tìm được mục tiêu, vừa mới phát động, chợt nghe tiếng rên rỉ truyền ra từ trong đám người, tiếng xương cốt vỡ vụn!
Diệp Thiên Vân nhìn song phương giao thủ mà mở rộng tầm mắt, trong lúc nhất thời ánh mắt bị hấp dẫn vào cuộc chiến. Công phu của phái Nga cương nhu hợp lại, khéo léo dùng lực đầu, vai, khuỷu tay, mông, đầu gối, đầu khuỷu tay, khuỷu tay trái, khuỷu tay phải, khuỷu tay trái! Tung bay trong đám người, chỉ để lại mấy đạo tàn ảnh!
Mà tăng nhân của Thiếu Lâm lại cương mãnh tinh khiết, chiêu thức đại khai đại hợp, mỗi lần ra một quyền đều giống như mãnh hổ chụp mồi, trong chiêu phát ra khí phách mạnh mẽ.
Song phương chém giết một chỗ, bởi vì thân thủ đều cực cao, thường thường cứ hai ba chiêu liền có người bỏ mạng! Ngọn đèn thoảng qua, trong không khí một mảnh đỏ sậm.
"Đây mới là thực lực Thiếu Lâm!" Ngô Lập Sâm tự than thở một tiếng, lẩm bẩm nói:"Thái Cực môn muốn trở thành danh môn đại phái, còn phải trải qua một chặng đường dài, ta thật là nông cạn!"
Trần Mễ Lạp không tự chủ được gật đầu, Thiếu Lâm mơ hồ chiếm thượng phong so với Song Phong Trấn. Bốn cao tăng hàng chữ Độ, chống lại ba lão giả Song Phong Trấn, khống chế thế cục rất vững vàng.
Thi thể song phương té trên mặt đất càng ngày càng nhiều! Vài vị cao tăng hàng chữ Độ, đã sớm đem thanh quy giới luật của Phật môn vứt ở trời cao. Bọn họ đơn thuần là hòa thượng, đồng thời cũng là võ giả ra tay phân định sinh tử!
"Ngừng lại!" Hoàng gia lão giả phát giác tình thế không ổn liền quát lên một tiếng! Hắn không lường trước được thực lực của Thiếu Lâm lại cường hãn như vậy, trên mặt đất đã có năm vị đệ tử của Song Phong Trấn trở thành thi thể, nếu không dừng tay chỉ sợ hôm nay toàn bộ người Song Phong Trấn sẽ bị tổn hại.
Độ Minh nhìn một đám cao tăng đã giết đỏ cả mắt rồi, liền tiến đến gần vài tăng nhân hậu bối, nhìn thấy người thì chết, người thì bị thương! Phải biết rằng mỗi một vị trong Huyền Tự Bối đều có tu vi tông sư, Thiếu Lâm bồi dưỡng bọn họ phải tốn hao bảy mươi năm công phu. Mỗi vị bị thương, trong lòng hắn đều nhỏ máu!
"Ta có chuyện muốn nói!" Hoàng gia lão giả sử dũng hư chiêu, đột nhiên nhảy ra ngoài vòng chiến, cao giọng quát:"Song Phong Trấn, lùi!" xem tại TruyenFull.vn
Mặc dù khó phân thắng bại, mặc dù cừu hận tại thời khắc này đã lan tràn, nhưng nhận được mệnh lệnh của võ giả, Song Phong Trấn chỉ có thể cắn răng dừng lại.
Độ Minh nhìn thấy đối phương thật sự muốn dừng lại, cũng không muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Liền gọi vài vị sư đệ dừng lại, lông mi khẽ động nói:"Các ngươi còn gì để nói!"
"Hôm nay chúng ta động thủ, nguyên nhân không rõ ràng lắm!" Hoàng gia lão giả có chút hối hận liếc qua Đỗ Mộ cách đó không xa, vừa rồi hắn có rất nhiều điểm nghi hoặc, nhưng bởi vì thủ hạ Đỗ Mộ xuất thủ với đối phương trước, kết quả làm cho song phương hỗn chiến.
"Những chuyện các ngươi làm thì đã làm rồi, chẳng lẻ còn không thừa nhận sao?" Độ Minh nhìn quét qua mặt đất, trên mặt co rúm hai cái, tánh mạng vài vị sư điệt đã vĩnh viễn lưu tại Đỗ gia.
"Ngươi nói Độ Ách đại sư của Thiếu Lâm đã chết, nhưng chuyện đó không quan hệ với Song Phong Trấn chúng ta!" Hoàng gia lão giả thở dốc nói:"Tối nay trưởng tử của Đỗ gia bị ám sát, chúng ta cũng tưởng là do Thiếu Lâm làm!"
"Cái gì?" Độ Minh nghe xong trong nội tâm liền run lên, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, trầm giọng nói:"Ngươi muốn nói có người cố ý khơi mào cho chúng ta đánh nhau!"
"Không sai!" Thanh âm của Hoàng gia lão giả có chút hối hận, nếu như vừa rồi thương lượng trong chốc lát, thì sẽ không có hậu quả như vậy, hiện giờ hết thảy đều chậm.
Đúng lúc này, Đỗ Mộ nửa si nửa điên nói:"Tích nhi, nhiều máu như vậy để tế điện cho con, con hẳn là có thể nhắm mắt!"
"Ngươi….vô liêm sỉ!" Hoàng Thiện trong quá trình giao thủ bị võ giả Thiếu Lâm ngạnh công làm đứt một đầu lỗ tai, bây giờ đang đau tận xương tủy. Hắn bị chọc giận thiếu chút nữa thổ huyết, một tay bắt lấy Đỗ Mộ một tay vung lên tát hắn, mắng:"Ngươi muốn chết!"
Đỗ Mộ chỉ có tu vi của võ giả bình thừong, bị tát như thế cơ hồ làm cho hàm răng hắn cũng muốn đi ra, máu tươi từ khóe miệng chảy thành một đường màu đỏ. Hắn không ngừng lắc đầu, thần sắc uể oải nhìn thoáng qua.
"Dừng tay!" Vài tên thân tín của Đỗ gia nhìn thấy gia chủ chỉ còn lại nửa cái mạng, lập tức nghiến răng nghiến lợi nói:"Buông ra!"
"Buông ra?" Bây giờ Hoàng Thiện hận hắn tận xương, âm thanh lạnh lùng nói:"Hôm nay cũng bởi vì hắn mà xảy ra những chuyện này, Đỗ gia, hãy chôn cùng đi a!"
Đỗ Mộ hấp hối, nhưng trong một giây này hắn phát ra tiếng cười làm lông tóc người ta dựng đứng, hắn dùng hết khí lực giãy dụa nói:"Binh sĩ của Đỗ gia, hãy cùng lão tử liều mạng một trận nữa, trên đường xuống hoàng tuyền chúng ta sẽ làm huynh đệ!"
"Gia chủ!" Vài tên phía dưới đều là tùy tùng nhiều năm của Đỗ gia, không đành lòng nhìn thấy hắn thụ tra tấn! Cầm còi treo trước ngực đột nhiên thổi lên, hào khí tỏa ra cầm lấy bộ đàm nói:"Đi vào tiền viện, xử lý tất cả mọi người, một tên cũng không để lại!"
Vài giây sau, ngoài cửa lớn cùng trong nội viện, đột nhiên tuôn ra hơn mấy chục người là thủ vệ của Đỗ gia, trong tay của bọn hắn cầm những cây súng màu đen như mực!
"Bùm, bùm, bùm!" Thanh âm điếc tai nhức óc vang vọng giữa bầu trời đêm!