Kim Chung tráo vượt tới tầng thứ chín, cơ năng toàn thân Diệp Thiên Vân được đề cao tới mấy tầng, mũi chân mỗi một lần chạm đất, đều có thể nhẹ nhàng nhún ra xa mấy mét. Mỗi một động tác, càng thêm thêm phù hợp với kết cấu của thân thể! Da thịt dường như đều hòa nhịp với hô hấp, làm việc độc lập. Khi thì lại có liên lạc lẫn nhau.
Từ sau khi tiến lên từ tầng thứ tám đến tầng thứ chín, Diệp Thiên Vân cảm nhận được thứ gì đó mà trước nay chưa từng có. Đó chính là triệt để lĩnh ngộ. Hiện tại hắn đã tự thành, thân thể đã phát huy được tới trạng thái tốt nhất, góc độ ra quyền, uy lực đều có thể triệt để phát huy, đạo lý của những thứ này đều hiện ra thật rõ ràng trong đầu, đến tột cùng là có biến hóa gì, cần phải có người giao thủ cùng mới biết được.
Vách đá trước mắt hắn cảm thấy không khó leo như lúc trước nữa, hắn thúc dục Kim Chung Tráo, sau đó bàn tay không cần tốn sức cũng có thể nắm chặt vào bờ đá, thân thể giống như thằn lằn đem bụng dính sát vào bờ đá, nắm giữ lấy phương hướng, trườn lên, toàn thân tạo thành hình thể rất cân bằng.
Dốc núi thẳng đứng hoàn toàn không có chướng ngại gì! Diệp Thiên Vân ngửa đầu thấy Nguyễn Tiểu Thất đang gian nan bò lên cách chỗ hắn không xa. Ba lần hai lượt liền nhanh chóng đuổi theo. Hắn vô thanh vô tức mà tới gần, sau đó nhẹ ho khan một tiếng, chỉ sợ khiến nàng hoảng sợ chết khiếp! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
"Là ai?" Nguyễn Tiểu Thất nghe được tiếng ho khan, thân thể không khỏi nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa té từ trên vách núi xuống! Thật vất vả mới giữ thăng bằng được. Lúc nhìn lại thì ra là Diệp Thiên Vân. Nàng lập tức kinh hỉ nói: "Đại Cá Tử, anh đã khỏe rồi à? Điều này sao có thể chứ?"
Diệp Thiên Vân đem một ngón tay cắm vào trong khe hở giữa các khối đá, thân thể bán lơ lửng trên không trung, hắn chậm rãi nói: "Đi thôi. Cô không phải là muốn về nhà sao?"
"... Về nhà..." Nguyễn Tiểu Thất khẽ giật mình. Kiên định gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi phải về nhà!"
Diệp Thiên Vân để ý thấy, mấy móng tay của Nguyễn Tiểu Thất đã bị bong hết, máu tươi bởi vì qua một thời gian dài nên đông cứng lại, đã hơi biến thành màu đen, hắn khẽ nói: "Vì cái gì không trở về từ đường cũ?"
"Hiện tại Hoàng gia khẳng định đang đi khắp nơi tìm anh, tôi sao dám đi theo đường cũ chứ!" Nguyễn Tiểu Thất khó nhịn được đau đớn, khuôn mặt khẽ co rúm lại, hàm ẩn thần sắc lo lắng nói: "Chỉ có chỗ này là không có ai chú ý tới Hơn nữa lại là con đường gần nhất để về nhà!"
Diệp Thiên Vân nghe xong khẽ gật đầu. Hướng tới phía sau nâng nàng lên, chậm rãi nói: "Trong chốc lát nữa, nhớ rõ nhắm chặt mắt lại!"
"Gì!" Nguyễn Tiểu Thất nghe không hiểu. Nhưng còn chưa kịp nói, một cỗ lực lượng cực đại đã đẩy nàng lên!
Diệp Thiên Vân liên tục phát lực, cứng rắn quét sạch nham thạch trơn trượt, đám nham thạch cản trở đều không chịu nổi một kích của hắn, thân thể rất nhanh bay lên phía trước!
"Đây..." Nguyễn Tiểu Thất giống như ngồi hỏa tiễn vậy, giật mình không khép miệng lại được, qua mấy lần hít thở, đã được Diệp Thiên Vân nâng lên đỉnh núi!
Diệp Thiên Vân từ trên cao nhìn xuống. Liếc mắt nhìn có thể thấy được Nguyễn gia, thị lực của hắn vô cùng tốt, mơ hồ có thể thấy bóng người lắc lư trong trong nội viện Nguyễn gia!
Nguyễn Tiểu Thất không kịp nghi ngở, vội vàng nói: "Hoàng gia nhất định sẽ hoài nghi tôi. Thời gian hai ngày, không biết bọn họ có động thủ hay không!"
Diệp Thiên Vân vận đủ thị lực, thoáng phân biệt rõ một phen, có phần không quá xác định nói: "Hẳn là còn kịp, trong nội viện tựa hồ có người của Hoàng gia!"
"Gì?" Nguyễn Tiểu Thất quan tâm quá sẽ bị loạn, vừa nghe thấy Hoàng gia tới sẽ làm chuyện không tốt. Nàng lập tức thúc dục nói: "Đại Cá Tử, nhanh đưa tôi xuống!"
Diệp Thiên Vân giữ lấy nàng, tiếp tục biến hóa vị trí, chỉ chốc lát công phu đã tới tường viện của Nguyễn gia!
Hai người đồng thời nghe được tiếng ồn ào trong nội viện. Nguyễn Tiểu Thất không kịp tiếng cám ơn, thân thể đã bò lên trên đầu tường, hai con mắt mở to nhìn vào.
Diệp Thiên Vân lợi dụng cảm nhận quét thoáng qua, trong nội viện Nguyễn gia có không ít người, võ giả song phương trong trấn đặc biệt nhiều, chỉ cần bọn họ đem công pháp vận hành, người tự nhiên sẽ giống như bốc hơi.
"Nguyễn Đồng. Cháu gái của ngươi dẫn ngoại nhân về, điều này vốn không nên làm! Tiên lễ hậu binh. Chúng ta tới đây đã là rất khách khí rồi!"
"Ha ha ha. Hoàng gia của các ngươi thật quyết đoán. Tưởng là đại thế đại gia có thể tùy tiện nhào nặn người khác sao?"
Diệp Thiên Vân nghe được mẩu đối thoại này lên leo lên đầu tường. Bên tường có một dãy đại thụ vừa vặn có thể để hắn và Nguyễn Tiểu Thất ẩn núp. Hai người đồng thời nhìn vào bên trong nội viện.
Ông nội của Nguyễn Tiểu Thất là Nguyễn Đồng, trong tay cầm một bình trà, sắc mặt có phần âm trầm. Có vài tên gia đinh đứng phía sau lão, nhìn bộ dáng hai phe cũng không dự đoán được là có xuất thủ hay không.
Mà đối diện với Nguyễn Đồng, có năm sáu người! Diệp Thiên Vân liếc mắt một cái liền nhận ra, cầm đấu chính là ba lão già, phía sau còn có đại hán mặc tử sam, mấy người kia đúng là người của Hoàng gia ngày đó tham gia vây công mình.
Lão già đứng đầu nhíu lông mày, cười nói: "Nguyễn huynh. Gia đình chúng ta cũng đã có vài chục năm giao tình, nếu không hai ngày trước, ta đã tìm tới cửa rồi!"
Lão hơi trầm ngâm sau đó mới nói tiếp: "Sở dĩ hôm nay tới là cho rằng Nguyễn huynh sẽ chủ động cho ta một cái công đạo! Thế nhưng trước mắt mà xem thật khiến ta thất vọng. Lần này Hoàng gia tổn thất thảm trọng, vài tên đệ tử kế tục bị chết sạch!"
Nguyễn Đồng nhướng mày, không hề sợ hãi nói: "Ngươi nói ta nên cho ngươi công đạo thế nào? Mà công đạo gì? Người của Hoàng gia ta rất thông cảm, thế nhưng chuyện này cũng không có quan hệ với ta! Ít nhất mấy vị hậu bối bị chết không phải là do Nguyễn gia ta xuất thủ!"
"Nguyễn Đồng, lão không nên ở chỗ này nói xạo!" Đúng lúc này tử sam đại hán khó nhịn lửa giận nói: "Nếu không phải các ngươi tìm ngoại nhân tới. Hoàng gia làm sao có thể bị thảm thương! Chuyện này đã xảy ra, lão không biết nghĩ biện pháp đền bù sai lầm, bây giờ lại liên tục phủ nhận!"
Diệp Thiên Vân thấy Nguyễn Tiểu Thất ở bên cạnh cũng rất phẫn nộ, hắn nhỏ giọng nói: "Hắn là người phương nào?"
"Hoàng Thiện. Hắn là tên hèn hạ vô sỉ nhất Hoàng gia!" Nguyễn Tiểu Thất thấy khí thế bức người của tên kia. Ánh mắt gần như phát hỏa. Nghiến chặt hàm răng!
Nguyễn Đồng trong nội viện cười lạnh một tiếng, quát lớn: "Ta và thúc thúc ngươi nói chuyện, một tên tiểu bối có tư cách gì mở miệng? Hoàng gia dạy người kém quá, thật làm cho người ta thất vọng!"
Hắc y lão giả của Hoàng gia cũng không muốn dây dưa trong vấn đề này, lão bỗng nhiên cười nói: "Nguyễn huynh. Hôm nay ta tới, chính là muốn gặp Nguyễn Tiểu Thất! Sự tình xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Lại chết nhiều người như vậy, vô luận như thế nào Hoàng gia cũng muốn biết rõ ràng!"
Nguyễn Đồng khẽ gật đầu, thần sắc tự nhiên nói: "Ta có thể hiểu được! Thế nhưng hai ngày này thân thể nó không được khỏe, cho nên vẫn luôn ở trong nhà tĩnh dưỡng! Đợi khi thân thể Tiểu Thất khá hơn, ta sẽ dẫn nó đích thân tới giải thích với ngươi!"
"Sự tình ngày đó, nhất định là Nguyễn Tiểu Thất đã đem người bị thương cứu đi! Tôi xem hiện tại không phải là thân thể cô ta không tốt, mà là các ngươi cố ý không cho chúng ta gặp cô ta, hoặc là cô ta căn bản không ở Nguyễn gia!" Hoàng Thiện giống như muốn gây sự, vội vã chụp mũ!
Thần sắc mang theo ba phần âm hiểm nói tiếp: "Nếu như Nguyễn Tiểu Thất không khỏe, vậy cô ta chính là đồng phạm với tên ngoại nhân kia!"
"Thúi lắm!" Nguyễn Đồng cho dù hàm dưỡng tốt, cũng không nhịn được mở miệng mắng: "Ta còn không có tìm Hoàng gia tính sổ! Nếu không phải các ngươi ở nửa đường mai phục giết người, tại sao có kết quả ngày hôm nay! Rõ ràng là Hoàng gia giở trò quỷ trước, kết quả ăn trộm gà bất thành! Ta chỉ muốn nói, đừng có coi ta là lão hồ đồ!"
"...Lão..." Đại hán tử sam nghẹn họng đỏ bừng mặt. Thất thố muốn xông lên!
Hắc y lão giả một tay giữ hắn lại, quát lớn: "Thiện nhi, làm việc không nên vọng động!" Nói xong lão ngẩng đầu nói: "Nguyễn huynh. Hôm nay chúng ta chỉ muốn gặp mặt Nguyễn Tiểu Thất. Yêu cầu này không tính là quá phận chứ?"
Sắc mặt Nguyễn Đồng hơi đổi, Nguyễn Tiểu Thất căn bản là không có ở Nguyễn gia. Cho nên lão trầm ngâm nói: "Ngày mai đi! Hôm nay thật sự không tiện, ngày mai ta nhất định đích thân mang nó tới!"
Hắc y lão giả vẫn không chớp mắt nhìn lão, sau nửa ngày mới nói: "Nguyễn huynh, điều kiện này cũng không tính là quá phận! Vô luận như thế nào Nguyễn Tiểu Thất đều phải đi ra, ta đảm bảo sẽ không hỏi nhiều! Như vậy ngươi có thể yên tâm rồi chứ!"
Vẻ mặt Nguyễn Đồng rất bình tĩnh, thế nhưng Diệp Thiên Vân có thể rõ ràng thấy mồ hôi trên thái dương lão đang theo gò má chảy xuống, có thể thấy được trong lòng lão không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Đúng lúc này, Nguyễn Tiểu Thất đột nhiện nhẹ vỗ lên vai Diệp Thiên Vân, sau đó nàng chỉ về hướng cánh cổng hậu.
Diệp Thiên Vân gật gật đầu, Nguyễn Tiểu Thất nếu như không có ra mặt, hôm nay hai phe sẽ giao thủ! Lão tuy không rõ Nguyễn gia đến tột cùng là có bao nhiêu thực lực, thế nhưng Hoàng gia cũng không phải là nơi dễ trêu chọc!
"Nguyễn huynh, cho dù Nguyễn Tiểu Thất bị bệnh..." Hắc y lão giả vung tay đối với người bên cạnh, sau đó lập tức nhận lấy một cái hộp gấm nhỏ hình chữ nhật. Trầm giọng nói: "Tin tưởng Nguyễn huynh nhãn lực tinh tường có thể nhận ra vật này chứ!"
"Hoàng Long đan!" Nguyễn Đồng sau khi thấy vật này, lão bị dọa cho nhảy dựng lên, nói.
Hắc y lão giả cười cười nói: "Đúng vậy. Nguyễn Tiểu Thất chỉ cần không có nguy kịch, tin tưởng ta có thể cứu nó! Hoàng gia ta chỉ còn lại có ba viên, hôm nay tôi làm chủ. Mời Nguyễn Tiểu Thất ra mặt đi!"
Diệp Thiên Vân rất rõ, Hoàng gia không tiếc mọi giá, chính là muốn tìm hành tung của mình, hơn nữa còn hoài nghi Nguyễn Tiểu Thất đã cứu mình! Bọn họ thật sự không có đoán sai, chẳng qua là không có dự liệu được chuyện Nguyễn Tiểu Thất vừa mới trở lại!
Nguyễn Đồng nhìn thần sắc kiên quyết của đối phương, lão khó khăn vung tay phân phó: "Mời tiểu thư ra đây! Cẩn thận chút, thân thể nó rất yếu đấy!" Gia đinh dạ một tiếng, sau đó chạy vào phòng.
Tại thời khắc này thần sắc trên mặt Nguyễn Đồng đã mất đi vài phần tự nhiên. Mấy người Hoàng gia đều có thể nhìn ra điểm khác thường của lão!
"Chỉ cần hôm nay có thể nhìn thấy Nguyễn Tiểu Thất. Sự tình lúc trước Hoàng gia sẽ không truy cứu nữa! Thế nhưng Nguyễn Tiểu Thất nếu như không có mặt tại đây, như vậy đừng trách chúng ta không nể tình cũ!" Lão giả tựa hồ như đã đoán đúng, giống như cười mà không phải cười nói.
Ước chừng qua năm phút, gia đinh từ trong nhà chạy ra, đầu đầy mồ hôi nói: "Lão gia... Tiểu thư...,... Tiểu thư, cô ấy..."
"Làm sao vậy?" Nguyễn Đồng hơi híp mắt lại, cố ý hỏi: "Không có trong phòng?"
"Ông nội, người tìm cháu làm gì vậy?" Không đợi gia đinh đáp lời. Nguyễn Tiểu Thất mặc một bộ quần áo trắng thuần đột nhiên từ sau hậu viện đi tới. Sắc mặt nàng có chút vàng vọt, bước đi hơi lảo đảo.
Nguyễn Đồng cùng gia đinh đồng thời khẽ giật mình. Bọn họ đều rõ ràng Nguyễn Tiểu Thất không có ở nhà! Nhưng mà bây giờ nàng lại xuất hiện sờ sờ trước mắt. Không thể không làm người ta kinh ngach cho được!
Nguyễn Tiểu Thất đi tới gần nắm chặt cánh tay Nguyễn Đồng rồi lắc lắc, sau lại liếc mắt nhìn đám người Hoàng gia. Không mặn không nhạt nói: "Ông nội, nghe nói Hoàng gia muốn cho cháu thứ gì đó? Thân thể cháu rất khó chịu. Bằng không cháu sớm đã đi ra rồi!"
Nguyễn Đồng dở khóc dở cười, chỉ có thể hướng tới hắc y lão giả của Hoàng gia nói: "Thấy rồi chứ? Lúc này các ngươi đã yên tâm chưa?"
"... Làm sao có thể..." Mấy người Hoàng gia quả thực muốn tức ói máu. Bọn họ rất nắm chắc. Nguyễn Tiểu Thất thật sự đã trốn đi! Cho nên bọn họ mới chằm chằm tới Nguyễn gia gây sự. Hai ngày này bọn họ vẫn luôn theo dõi ở đây, đến cả một con ruồi cũng không có đi vào a!
Nguyễn Tiểu Thất xuất hiện, vượt quá tất cả dự đoán của mọi người.
Lão giả Hoàng gia đành phải gật đầu. Âm trầm nghiêm mặt nói: "Nguyễn Tiểu Thất đã có mặt ở đây, chúng ta đã làm phiền rồi!" Nói xong lão trừng mắt tức giận nói với mấy tên vãn bối ở phía sau: "Chúng ta đi!"
"Chậm đã!" Nguyễn Tiểu Thất thấy mấy người muốn đi, liền vươn ngọc thủ ra mặt mày hớn hở nói: "Hoàng gia gia. Cháu nghe nói người định cho cháu một viên hoàn đan gì đó để chữa bệnh, đây có phải là sự thật hay không vậy!"
Khuôn mặt của hắc ý lão giả lúc đỏ lúc trắng. Tàn nhẫn giằng lấy hộp gấm nhỏ, cắn răng nói: "Nó đã có chỗ hữu dụng với ngươi, vậy thì lấy đi!"