Diệp Thiên Vân bình tĩnh gật đầu, nói: Tôi không sao, chỉ bị trúng một phát thôi.
Tôn Vĩnh Nhân nhìn mặt Diệp Thiên Vân không đổi sắc chút nào, trong lòng hắn cũng thầm bội phục, trên người bị trúng một phát đạn sao có thể không đau, Diệp Thiên Vân này quả thật có thể coi là nam nhân sắt đá, đối với địch nhân đã tàn nhẫn, đối với chính mình lại càng tàn nhẫn hơn. Tôn Vĩnh Nhân suy nghĩ một hồi rồi nói: Sau trận chiến ngày hôm nay, Diệp Thiên Vân anh chính là bằng hữu của tôi, vô luận là ở đâu, dù có chuyện gì, chúng ta mãi mãi là bằng hữu.
Lời này tuy là có chút không mạch lạc, nhưng mà Diệp Thiên Vân có thể nghe rõ, hắn gật đầu hiểu ý: Chúng ta là bằng hữu.
Diệp Thiên Vân trả lời rất đơn giản, nhưng mà câu nói này làm Tôn Vĩnh Nhân hưng phấn vô cùng, hắn múa may, có chút như là thần kinh vậy, tự nhủ: Giấc mộng của tôi chính là kết bạn với những người như anh, cao thủ siêu cấp, thâm tàng bất lộ.
Diệp Thiên Vân cũng không quan tâm lời Tôn Vĩnh Nhân nói, hắn chỉ xé một mảnh vải trên áo, quấn vào chỗ tay bị bắn để cầm máu, rồi lại châm thuốc.
Đúng lúc này thì có hai chiếc xe đi tới, thấy vài người đang nằm ven đường, mấy chiếc này vội chạy trốn còn nhanh hơn cả máy bay, chân ga đạp cực điểm, tính mạng trọng yếu mà.
Diệp Thiên Vân thấy vậy cười, sau đó nghĩ lại cảnh chiến đấu hiểm ác vừa rồi, Kim Chung Tráo của mình còn chưa đạt tới trình độ có thể chống đạn được, hiện giờ tuy là đạn trong cơ thể, nhưng mà cũng không tổn hại đến xương, mặc dù mới là tầng thứ ba nhưng tác dụng đúng là không tồi.
Phải biết là uy lực của đạn không phải nhìn ở lực xuyên thấu, mà là ở lực sát thương, bởi vì khi đạn bắn lên người là một lỗ nhỏ, nhưng sau khi vào cơ thể sẽ phá hư một khối tổ chức của thân thể khá lớn, tưởng tượng cũng biết là nguy hiểm, mà hơn nữa khi đạn chuyển động còn phát ra nhiệt lượng rất lớn, vì thế đạn rất đáng sợ!
Kim Chung Tráo của Diệp Thiên Vân có thể giữ đạn cố định bên trong cơ thể, có thể nói sự cứng cỏi của cơ thể hắn hơn thường nhân cả 10 lần, cho nên tác dụng của Kim Chung Tráo này thật lớn, nếu không thì hắn đã bị bắn thủng cánh tay rồi.
Nghe nói người luyện thành có thể trong tình huống đặc biệt chặn được đạn. Chắc là tầm bắn xa, đạn đã yếu đi, lực xuyên thấu không còn, mà vừa rồi Diệp Thiên Vân chỉ cách khẩu súng 10 mét, vết thương nhẹ thế này đã là rất giỏi rồi.
Tôn Vĩnh Nhân vừa bình tĩnh lại, hắn thấy Diệp Thiên Vân đang hút thuốc, cảm thấy hào khí không nói nên lời, vì thế sùng bái nói: Nghề của anh là bảo tiêu sao? Thân thủ là luyện thế nào thành? Tôi vừa rồi thấy anh có thể biến hướng đến mấy lần, dán trên mặt đất mà cứ như đang bay, nếu không phải biết anh, tôi đã nghĩ anh là thần rồi, quá khoa trương đi, cư nhiên có thể tránh cả đạn. Hiện giờ Diệp Thiên Vân có mang phân chó ra cho Tôn Vĩnh Nhân, hắn cũng sẽ vội vàng cất kỹ.
Diệp Thiên Vân thở khói ra hồn nhiên nói: Cái đó là gì chứ, chỉ là may mắn thôi.
Tôn Vĩnh Nhân vội như điên, hỏi ngược lại: May mắn? Tôi sao không có loại may mắn đó? Anh chắc là luyện công phu Trung hoa rồi! Tôi hôm nay mới được nhìn thấy, quả là thần kỳ! Nếu như tôi có thể luyện đến mức như vậy, sau này còn sợ gì…
Diệp Thiên Vân cũng không nghe Tôn Vĩnh Nhân nói nhảm nữa, hắn đang muốn hút thêm điếu thuốc nữa thì lại nghe thấy thanh âm của xe cảnh sát, sau đó thì có hai xe cảnh sát tiến tới, đến trước mặt họ mới dừng lại.
Ba gã cảnh sát từ trong xe đi ra, trong tay mỗi người đều mang sung, sau đó một người nói: Giơ tay lên đầu, cấm cử động.
Diệp Thiên Vân và Tôn Vĩnh Nhân cũng giơ tay lên, cảnh sát đúng là luôn đến muộn, hai thằng sát thủ chết queo rồi, hơn nữa Diệp Thiên Vân đã hút xong 1 điếu thuốc, bọn họ mới đến.
Hai cảnh sát đi đến bên hai người bọn họ, dẫn họ vào trong xe rồi dẫn về. Tôn Minh Vũ đi tới đánh giá Tôn Vĩnh Nhân hồi lâu rồi mới ôm lấy hắn nói: Tôn Vĩnh Nhân con không sao chứ? Mới vừa rồi nhận điện thoại làm ta giật cả mình, còn tưởng là con xảy ra chuyện! Tôn Minh Vũ giờ phút này chỉ là một người cha, vầng hào quang đã bị tình thương che lấp, chỉ còn lại tình thương của người cha thôi.
Ánh mắt của Tôn Vĩnh Nhân thoáng có chút kích động, gật đầu nói: Con không sao, chẳng qua là hai bảo tiêu đã chết, chính Thiên Vân cứu con, nếu không thì thật là cha không còn gặp lại được con đó.
Tôn Minh Vũ cảm kích nhìn Diệp Thiên Vân, nói: Đại ân không thể nói hết, nếu như không có cậu, tôi thật là có thể mất Vĩnh Nhân rồi, sau này tôi xin hậu tạ! Thương nhân tuy trọng lợi nhưng cũng trọng chữ tín, lời này tuyệt đối không sửa.
Diệp Thiên Vân chỉ gật đầu nói: Kỳ thật cũng không có gì, chẳng qua là nhấc tay thôi.
Vương Vĩnh Cường cũng ở bên cạnh, nghe xong thì cười cười nói: Vẫn là Thiên Vân cảnh giới cao thâm, lão Tôn ngươi liệu mà cảm ơn đi nhé, nếu không phải là tôi kêu Thiên Vân dẫn Vĩnh Nhân đi chơi, vậy thì đã có chuyện rồi!
Tôn Minh Vũ gật đầu, sau đó ánh mắt lại biến thành âm trầm, nói: Tôi còn tưởng là để Vĩnh Nhân tránh chút phong ba cho qua đi, không ngờ là bọn chúng đã biết là con của tôi rồi mà vẫn còn dám xuống tay, thật là can đảm nhỉ! Sắc mặt của lão biến đổi rất nhanh, mới vừa rồi còn là khuôn mặt quan tâm của người cha, thế mà trong nháy mắt đã lạnh lẽo như vậy rồi.
Vương Vĩnh Cường gật đầu nói: Vĩnh Nhân lần này đúng là chọc phải chuyện không nhỏ, nhưng mà cũng không cần phải phái sát thủ tới, tôi thấy ông cũng nên cẩn thận một chút.
Diệp Thiên Vân nghe những lời bọn họ nói, cũng mặc kệ không quan tâm lắm, chỉ nói: Đây không phải là chỗ nói chuyện, cứ về trước rồi nói.
Vương Vĩnh Cường còn đang muốn nói chuyện tiếp, thì một người cảnh sát khoảng 50 tuổi đi tới, có chút xin lỗi nói: Lão Vương à, hiện giờ hai người bọn họ còn chưa được thả về, Cảnh cục chúng tôi còn cần họ hỗ trợ điều tra, anh cũng đừng làm khó tôi mà! Lão nói rất chí tình, đúng là khiến Vương Vĩnh Cường không có cơ hội mở miệng.
Vương Vĩnh Cường nghe xong thì gật đầu, nói: Lão Từ cứ yên tâm, tôi hiểu mà, ai cũng không thể chạy cửa sau được, tôi sẽ sớm cho người đến đón họ. Diệp Thiên Vân vừa nghe xong mới biết, hóa ra người này chính là người lần trước giúp hắn: Từ cục trưởng.
Từ cục trưởng nghe xong, gật đầu nói: Như vậy là tốt rồi, anh cứ yên tâm, hai người họ đã có tôi chiếu cố, sẽ không có chuyện gì đâu. Lão đầu tiên là nói khiến Vương Vĩnh Cường và Tôn Minh Vũ yên tâm đã, Vương Vĩnh Cường ở bản địa cũng khá hùng mạnh, mà Tôn Minh Vũ là thương nhân Hương Cảng, có cống hiến với sự phát triển của thành phố, đương nhiên là phải được coi trọng.
Cảnh sát đang kiểm tra hiện trường vụ án, có hai người cầm máy ảnh chụp các nơi, phong tỏa nửa đoạn đường, các xe cộ qua lại đều phải đi chậm.