Diệp Thiên Vân nghe xong cũng không dị nghị gì cả, hắn chỉ hơi suy nghĩ một chút, nói: Có vấn đề gì thì nói đi! Chung quanh hắn lúc này đang có 8 võ giả, mỗi người đều là cao thủ, thực lực hắn thật sự kém rất xa, mà lúc này nói chuyện đều là dựa vào thực lực, không có thực lực căn bản là không có quyền phản bác.
Trương Thiên Phóng rất thưởng thức Diệp Thiên Vân, lão nói tiếp: Vấn đề đầu tiên chính là cậu có liên quan đến Bát Cực Môn hay không? Vừa nghe đến câu này, mấy lão già kia đều trở nên ngưng trọng, có vẻ là vấn đề này rất trọng yếu với họ vậy.
Diệp Thiên Vân quay lại nói: Tôi không có quan hệ với Bát Cực Môn, cứ ngồi xuống nói chuyện đi! Nói xong Diệp Thiên Vân lại châm thuốc, thoạt nhìn có vẻ hắn không thèm quan tâm.
Trương Thiên Phóng từ chối qua loa, rồi nói tiếp: Vấn đề thứ 2, nghe nói cậu học được Đẩu Động Loa Toàn Kình của Hình Ý môn?
Diệp Thiên Vân suy nghĩ một chút, loại chuyện này cũng không giấu được, vì thế hắn gật đầu, nói: Tôi biết một chút.
Lời này vừa nói ra liền khiến Trương Thiên Phóng rất hứng thú, lông mi lão hơi cau lại, hỏi tiếp: Học là học, không học là không học, võ thuật làm gì có khái niệm biết chút chút.
Diệp Thiên Vân đáp lại: Kỳ thật thì cũng không có gì, tự mình nghiên cứu ra mà thôi, tất cả còn đang trong thăm dò, còn về phần nói học hay không, còn phải xem có thể nghiên cứu ra hay không. Diệp Thiên Vân nói láo mà hai mắt không thèm chớp, tất cả cứ như là hắn nói sự thật vậy, mấy võ giả kia đều nhìn hắn chăm chú, không biết là hắn đang nói thật hay nói dối.
Trương Thiên Phóng như cười mà không cười, nói: Vậy thì cậu đúng là kỳ tài chốn võ lâm rồi, cư nhiên có thể nghiên cứu ra công pháp mà Hình Ý môn bất truyền. Nói xong, hai mắt lão lại nhìn chằm chằm Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân cũng bình tĩnh nhìn lại lão nói: Võ thuật chưa chắc đã không thể nghĩ ra, tiền nhân có thể nghiên cứu ra được, hậu nhân sao không làm được, Thiết Cước Công không phải cũng là công pháp bất truyền của Trạc Cước môn sao, chẳng phải cũng bị hậu nhân nghiên cứu ra sao? Trương Thiên Phóng nghe đến đây thì trầm mặc, không nói gì cả.
Thiết cước công là cước pháp chuyên môn luyện ngoại công, là công pháp phải tu luyện của Trạc Cước môn. Sau khi công pháp luyện thành, cước xuất có thể làm đứt gân cốt địch nhân, ngoại thương nội tổn, cũng lấy sát thương mạnh mẽ làm nổi tiếng trong võ lâm, là tuyệt kỹ bí truyền của Trạc Cước môn, chỉ là công pháp này từng bị thất truyền, sau đó lại được nghiên cứu ra lần nữa.
Lão già gọi là Văn Sinh kia lại nhìn Diệp Thiên Vân cười lạnh nói: Hắc hắc, sư huynh còn nói làm gì? Ta xem hay là bắt đầu đi, ta có chút không chờ được nữa rồi.
Diệp Thiên Vân lại nhìn bộ mặt của mấy võ giả kia, căn bản hiện giờ hắn không có năng lực địch lại, nếu như chỉ có một hai người, vậy còn có thể liều mạng, nhưng mà ở đây đến tận 8 người, chỉ có chạy trốn mới là chính đạo.
Trương Thiên Phóng hơi trầm mặc một chút rồi chậm rãi nói: hôm nay chúng ta đến đây chủ yếu là hỏi người 3 vấn đề, vừa rồi mới 2 thôi, còn vấn đề cuối cùng không cần hỏi, bởi vì khi người trả lời hai vấn đề trên, thật đáng tiếc là ngươi chỉ có chết. Nói xong, ánh mắt lão nhìn Diệp Thiên Vân đầy thương xót.
Diệp Thiên Vân nhìn mấy người này một chút, sau đó nói không chút biểu tình: các người đã có thể quyết định sinh tử của ta, vậy có thể nói rõ nguyên nhân ra không.
Trương Thiên Phóng thở dài nói: Vấn đề đầu tiên thì dính đến ân oán của chúng ta và Bát Cực Môn, nếu ngươi là người của Bát Cực môn, vậy thì đã không có chuyện gì.
Lão lại tiếp tục nhìn Diệp Thiên Vân rồi nói: Vấn đề thứ hai là tuyệt kỹ của Hình Ý môn lại xuất hiện trên người ngươi, mà ngươi cũng thừa nhận điều này, do vậy chúng ta là địch nhân.
Diệp Thiên Vân lạnh nhạt cười, nói: Các ngươi đối đầu với Bát Cực môn, chăng lẽ cũng đối đầu luôn với Hình Ý môn? Địch nhân của Trạc Cước môn đúng là không ít đâu.
Trương Thiên Phóng lắc đầu nói: Chúng ta cũng không phải có quan hệ đối lập, chuyện này còn liên quan đến vài vấn đề, ngươi làm sao có thể biết được.
Văn Sinh lại cười nói: Hắc hắc, nói nhiều với hắn như vậy làm cái gì, một lát nữa hắn cũng không nhớ được đâu. Nói xong, hắn lại cẩn thận đánh giá Diệp Thiên Vân, ánh mắt như nhìn một người chết vậy.
Diệp Thiên Vân lại thở ra một ngụm khói, nói: Vấn đề của các ngươi ta biết rồi, nhưng còn một nghi vấn đó là tại sao các ngươi biết mà chờ ở đây?
Văn Sinh không thèm nhìn Diệp Thiên Vân nói: Hắc Hổ là ngoại môn đệ tử của chúng ta, ngày đó ngươi đánh hắn, chúng ta cũng ở nơi này. Văn Sinh nói mà không thèm cố kỵ, có vẻ hắn đã coi như Diệp Thiên Vân là người chết rồi.
Diệp Thiên Vân nhớ lại Hắc Hổ hình như còn có câu chưa nói xong, thoạt nhìn thì những người này không phải mới chờ chính mình hai ngày nay, mà có vẻ là đã chờ từ lâu rồi, chỉ là lúc đó thì đang tìm cơ hội. Diệp Thiên Vân nghĩ đến đó thì lại hung hăng hút hai điếu thuốc, sau đó ném tàn xuống đất.
Trương Thiên Phóng nhìn thấy liền nói: Người học võ không thể hút thuốc, chuyện đơn giản như vậy ngươi cũng không biết sao?
Diệp Thiên Vân không trả lời câu hỏi của lão, mà chỉ đứng dậy nói: Vậy thì hôm nay không thể tránh được rồi, các ngươi cùng tiến lên sao?
Trương Thiên Phóng đột nhiên bị Diệp Thiên Vân hỏi vấn đề này, kỳ thật đáp án thì mọi người cũng đã biết rồi, chẳng qua là không nói rõ mà thôi, nhưng mà giờ lại bị Diệp Thiên Vân hỏi ngược lại, vì thế, lão nhìn mấy người kia một chút, lúng túng nói: chúng ta tổng cộng 8 người, ngươi chỉ cần đánh bại mỗi người là có thể đi. Mấy lời này vừa dứt thì khuôn mặt mấy kẻ kia cũng đã đỏ bừng, 8 người cộng lại cũng đến 500 tuổi, đánh một thanh niên khoảng 20 tuổi, chuyện này mà truyền ra ngoài thì...
Diệp Thiên Vân nghe thấy vậy thì đột nhiên cười nói: Lời này từ trong miệng ngươi nói ra cũng không dễ, ta chấp nhận, cũng không có ý kiến gì! Mục đích của Diệp Thiên Vân chính là ép lão phải nói ra câu này, giờ mục đích đã đạt được thì còn ý kiến cái khỉ gì nữa.
Văn Sinh nhìn Diệp Thiên Vân một cái rồi cười nanh ác: Trận đầu tiên để ta đi, ta cũng không rõ Uy Chấn Thiên làm sao lại bại bởi ngươi, hắn đến tuổi này rồi mà còn thảm hại như vậy, xương sườn thì gãy, tay thì bị phế một cái, trở về còn hộc máu mấy ngày, hôm nay ta nhất định phải lãnh giáo công phu của ngươi, để xem có thật sự mạnh đến như vậy không. Lời của hắn vừa nói ra, những người kia đều nhíu mày, xem ra người này trong môn phái cũng không được hoan nghênh.
Diệp Thiên Vân gật đầu, Văn Sinh này vừa rồi cho hắn cảm giác trống rỗng, mà thời gian ngắn tiếp xúc lại phát hiện hắn có chút tâm thần phân liệt, hơn nữa rất là háo sát, sát khí rất nặng, mặc dù còn chưa đối chiến với hắn, nhưng mà nhìn hắn ra chiêu rất hung ác, tàn nhẫn, không cho đối thủ cơ hội nào, khi đối chiến với hắn nhất định phải cẩn thận.
Văn Sinh kia bình tĩnh đứng giữa quán, sau đó đột nhiên đá ra mấy cước, bàn ăn rất nặng mà bị cước của hắn đá bay, sau đó quay sáng ngoắc ngoắc Diệp Thiên Vân: Đến đây đi!
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Diệp Thiên Vân đánh ra chính là Bát Cực Quyền, sau khi đỡ một cước của Kim Tam liền dùng Tứ Liên Kích, tất cả mọi người trong sân lần đầu tiên nhìn thấy hắn sử dụng Bát Cực Quyền, động tác cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa đơn giản không màu mè, phát lực cuồng bạo, rất có khí thế "rung vai đụng ngã trời, giậm chân chấn cửu châu".
Kim Tam chết rất thảm, câu nói sau cùng của hắn chính là câu bảo Diệp Thiên Vân nhớ kỹ tên của hắn, hai lão già đứng ở bên cạnh nhịn không được mà chạy vào trong sân, rồi quỳ xuống ôm lấy thi thể của Kim Tam khóc thất thanh.
Trong một buổi tối mà đệ tử nội môn của Trạc Cước Môn chết đi bốn người, tình như thủ túc mấy chục năm của các sư huynh đệ lúc này toàn bộ đều được lộ ra, nam nhi không dễ rơi nước mắt, chỉ là vì chưa từng thương tâm mà thôi.
Trương Thiên Phóng vẻ mặt buồn bã, nhưng vẫn kiên cường hơn một chút so với hai lão già đó, nhìn Diệp Thiên Vân với vẻ mặt phức tạp, nói: "Không đánh nữa, cậu đi đi!"
Diệp Thiên Vân vốn cũng không muốn đánh tiếp, vừa rồi trúng một cước của hắn, hiện tại lưng vẫn còn rất đau đớn, rốt cuộc đã bị thương đến mức độ nào thì phải trở về xem mới biết được, nếu cứ tiếp tục đánh, đối với mình cũng không có chỗ tốt.
Hắn vừa định mở miệng thì một lão già ở bênh cạnh đứng phắt dậy, nhìn về phía Trương Thiên Phóng, tức giận nói: "Sư huynh, sao lại có thể thả hắn đi! Tôi nguyện quyết chiến cùng hắn, báo thù cho mấy sư huynh đệ." Nói xong liền lau nước mắt, lúc nhìn về phía Diệp Thiên Vân thì mặt lộ ra vẻ oán độc.
Trương Thiên Phóng lắc đầu nói: "Bỏ đi, ngày hôm nay vốn là chúng ta sai, giết người thì bị người giết thôi." Nói xong, quay đầu lại nói với Diệp Thiên Vân: "Cậu đi đi!"
Diệp Thiên Vân nhìn tình cảnh trong trường, cũng ôm quyền nói: "Sau này còn gặp lại!" Nói xong không chút chậm trễ chạy về phía võ quán.
Lão già vừa rồi thấy Diệp Thiên Vân đi thì tức giận nói: "Trương Thiên Phóng, anh có còn là sư huynh nữa không, các sư đệ đều chết dưới tay hắn, sao có thể thả hắn đi! Huynh đệ mấy chục năm của chúng ta đều chết cả, chết cả rồi!" Nói xong, thần chí của lão tựa hồ như không còn tỉnh tảo.
Một lão già khác ở bên cạnh thấy lập thì lập tức đứng dậy, đỡ lấy lão, nói: "Sư huynh, đừng như vậy, người chết thì cũng đã chết rồi, người sống thì vẫn phải cố mà sống chứ."
Trương Thiên Phóng ngẩn ngơ cả nửa ngày mới chậm rãi: "Ta cũng đâu có muốn thả hắn đi, thế nhưng nếu hắn muốn đi thì căn bản cũng không ngăn được hắn, chúng ta tới đây là vì cái gì, các người quên rồi sao? Hiện tại cho dù hắn chết thì đối với chúng ta cũng có lợi gì đâu chứ? Chỉ tiện nghi cho Hình Ý Môn thôi, không bằng thả hắn đi, Trạc Cước Môn cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, không có mấy chục năm thì đừng hòng khôi phục nguyên khí, hắn chết hay sống đều chẳng liên quan gì đến chúng ta cả." Nói xong lại thở dài, cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, không cam lòng.
Lão giả nghe xong thì thân thể thôi lảo đảo, lại dường như nhớ ra gì đó, ngẩng đầu lên nói với vẻ tràn ngập hi vọng: "Trong phòng còn có Tiền sư huynh, Vương sư huynh, còn có Liễu sư đệ, bọn họ có lẽ còn sống." Nói xong, ôm một tia hi vọng này chạy vào trong nhà.
Chỉ một lát sau từ trong nhà truyền ra tiếng kêu khóc, thân thể của Trương Thiên Phóng lập tức run lên, đột nhiên phun ra một ngụm máu rồi ngã quỵ.
Diệp Thiên Vân trên đường quay về võ quán, hiện tại lưng vẫn còn nóng rát, giống như bị chùy nặng đập phải, cước của Trạc Cước Môn quả thực quá nặng, nếu không phải là đã tiến lên trước thêm một bước thì hiện tại hắn đã thổ huyết rồi.
Vừa vào võ quán, Thạch Thanh Sơn thấy sắc mặt Diệp Thiên Vân có chút tái nhợt liền hỏi: "Sư phụ, người không sao chứ?" Hắn cho rằng Diệp Thiên Vân vừa rồi đánh nhau với mấy thằng lưu manh nên bị thương.
Diệp Thiên Vân trong lòng có tâm sự, không coi chuyện này vào đâu, cho nên lắc đầu, tùy ý nói: "Không sao, người với tới gây chuyện đâu rồi?"
Thạch Thanh Sơn cười nói: "Được đưa tới bệnh viện rồi."
Diệp Thiên Vân nghe xong liền gật dầu, đi thẳng vè phòng của mình.
Vào tới phòng, hắn liền bắt đầu vận nội công, trước tiên kiểm tra rồi một chút, cảm thấy vấn đề không lớn lắm, chỉ có điều tay đã bị gãy xương, mỗi một lần đánh nhau, tay phải luôn luôn bị thương, chuyện này khiến cho hắn không khỏi có chút phiền muộn. Cũng may trận đấu võ lần này hữu kinh nhưng vô hiểm, nếu Trương Thiên Phóng vẫn muốn đánh tiếp, vậy thì hắn chỉ đành vắt chân lên cổ mà chạy, quyền lực của Trạc Cước Môn tuy không lớn, nhưng cước pháp của họ lại vô cùng nặng, nếu Kim Chung Tráo luyện tới tầng thứ năm, vậy thì hôm nay sẽ không bị thương rồi.
Còn một chuyện khiến Diệp Thiên Vân phải lo lắng, đó chính là hôm nay hắn lại giết người. Lần trước giết người tuy cũng là cố ý, nhưng đó là vì tự vệ, hơn nữa đối phương còn nổ súng, miễn cưỡng có thể nói là không sao.
Nhưng lần này tính cả Đỗ Phong thì tổng cổng đã chết sáu người, mà mình thì giết năm người, nếu cảnh sát tìm tới kia thì biết giải thích thế nào. Vấn đề này từ lúc bắt đầu đấu với Lý Văn Sinh đã xuất hiện trong đầu hắn rồi, đến giờ cũng chưa tìm thấy biện pháp nào để giải quyết. Trên báo chí thường viết, giết ba người đã bị gọi là cuồng sát rồi, vậy giết năm người thì gọi là gì?
Hắn thực sự quá mệt mỏi, trận đấu vừa rồi đã khiến hắn tiêu hao hết thể lực, chống đỡ đến bây giờ đã là chuyện vô cùng khó khăn rồi, Diệp Thiên Vân cứ thể mang theo lại tâm tình lo lắng mà thiếp đi.
Sáng sớm, vừa xuống giường Diệp Thiên Vân đã đi tìm thuốc, bao thuốc hôm qua đã để lại trong quán bar rồi. Hắn lúc lọi trong đống quần áo, cuối cùng cũng tìm được một nửa bao Trung Hoa, còn kèm theo một tấm danh thiếp của Vương Vĩnh Cường.
Sau khi châm thuốc lại nhớ tới tâm sự trong lòng, làm sao có thể giải quyết được chuyện giết người này đây, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, năm người đủ để bị xử bắn chục lần rồi.
Trong lòng vô ý hắn cầm danh thiếp của Vương Vĩnh Cường lên xem, đột nhiên linh quang chợt lóe, Lý Văn Sinh ngày hôm qua cũng giết người, sao mình có cảm giác rằng hắn không coi chuyện đó ra gì. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Diệp Thiên Vân nghĩ rằng chắc là có biện pháp, định đi hỏi Diêm Phong của Bát Cực Môn, hắn chính là người mà Diệp Thiên Vân quen thân nhất trong võ lâm, có lẽ sẽ tìm ra biện pháp giải quyết. Nghĩ đến đây liền rửa mặt thay quần áo rồi ra khỏi cửa, lấy xe trực tiếp đi tìm Diêm Phong.
Tập đoàn Bát Đạt ở đầu phía Bắc, Diệp Thiên Vân lái xe chưa tới mười phút thì đến nơi.
Vừa vào phòng khách đã có một nữ nhân viên lễ tân trẻ tuổi hỏi: "Xin hỏi tiên sinh đến có chuyện gì?" Vừa nói vừa quan sát hắn, đây tựa hồ như đã trở thành thói quen của nhân viên lễ tân rồi.
Diệp Thiên Vân nhìn nhìn cảnh vật xung quanh, nói: "Tôi muốn tìm Diêm Phong, phiền cô thông báo giúp tôi."
Nhân viên lễ tân nhìn hắn thêm vài cái rồi mới hỏi: "Xin hỏi anh có hẹn trước ko?"
Diệp Thiên Vân nào có hẹn trước, lập tức lắc đầu nói: "Tôi không hẹn trước, cô nói cho hắn biết là Diệp Thiên Vân tìm hắn."
Nhân viên lễ tân nói với ngữ khí rất ôn hòa: "Xin lỗi, Diêm tổng của chúng tôi rất bận rộn, nếu anh muốn tìm ông ấy thì nhất định phải hẹn trước, nếu không thì rất khó gặp, hơn nữa ông ấy hiện tại không có ở công ty."
Diệp Thiên Vân nhìn đồng hồ, tới giờ mới hơn tám giờ một chút, vừa rồi chỉ muốn tìm hắn nên quên cả thời gian, liền hỏi: "Công ty các vị mấy giờ thì bắt đầu làm việc."
Nhân viên lễ tân hảo tâm nói: "Tám giờ rưỡi, Diêm tổng một lát nữa nhất định sẽ đi qua đây, đến lúc đó anh có thể tìm được ông ấy." Diệp Thiên Vân gật đầu rồi tìm một chỗ ngồi, vừa đọc báo vừa chờ Diêm Phong.
Khoảng mười phút sau, Diêm Phong từ ngoài cửa đi vào, trông như ngủ chưa đẫy giấc, phía sau có hai trợ thủ đi theo.
Diệp Thiên Vân đặt báo xuống, đi tới gọi: "Anh Diêm, đã lâu không gặp!"
Diêm Phong nhìn ra hắn lập tức mặt đầy vẻ tươi cười, nói: "Thiên Vân lão đệ, cậu lâu như vậy không tới tìm tôi, tôi còn cho rằng cậu quên tôi rồi, ha ha, vào văn phòng ngồi nói chuyện." Vừa nói vừa nắm lấy tay Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân nhìn rất rõ động tác rất nhỏ này, bởi vì hắn nhớ rõ lần trước gặp mặt còn vỗ vai mình, lần này lộ ra vẻ vô cùng câu thúc, xem ra hắn cũng có điều cố kỵ, liền cười nói: "Đi nào, cũng để tôi tham quan phòng làm việc của anh."
Hai người đi tới phòng làm việc Diêm Phong mới nói rất khách khí: "Lão đệ, ngày hôm nay tới tìm tôi là có chuyện gì vậy?"