Chẳng bao lâu sau An Nhược lại một lần nữa ngồi vào trong chiếc xe Land Rover này, nhìn chiếc xe chậm rãi rời khỏi Mậu Hưng.
Bình thường vào giờ này cô đang ngồi trong văn phòng của bộ phận Marketing và xem một đống lớn các loại bảng biểu.
An Nhược quay đầu liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên một cái, từ giờ trở đi công việc của cô là hầu hạ Lục Mặc Hiên cho thật tốt, chỉ cần Lục đại thần vui vẻ thì trên dưới Mậu Hưng đều vô cùng phấn chấn, tiền lương của cô cũng theo đó mà tăng lên.
Bộ phận Marketing thiếu đi Phan Mộng Lệ và An Nhược, Triệu Thâm Du không muốn vì lao lực quá độ mà ảnh hưởng đến dung nhan của chị ta nên tất cả giấy tờ lặt vặt và bảng biểu chị ta đều sẽ không động tới, chính vì thế mà tất cả công việc mệt nhọc này đều rơi trên đầu Mẫn Cần
Thành viên tổ 1 của bộ phân Marketing nhìn thấy Mẫn Cần giận đến run người nhưng không người nào chịu đứng lên nói giúp cô ta với Triệu Thâm Du, trong lòng tất cả mọi người đều vui mừng khi người khác gặp họa.
Để xem con nhỏ Mẫn Cần này còn hung hăng được đến ki nào!
Mẫn Cần giẫm lên đôi giày cao gót 8 phân lộc cộc rời khỏi phòng làm việc của Triệu Thâm Du, khuôn mặt đánh một tầng phấn lót cực dày đang gắt gao nhíu lại.
Trong mắt lóe lên một tầng hận ý, Lý Khánh Dương làm ăn cái kiểu gì không biết, lúc cùng cô ta lăn lộn trên giường thì nói rất hùng hồn nhưng đến lúc này thì chẳng khác nào con rùa đen rụt cổ, một chút cũng không đáng tin.
Mẫn Cần ôm một đống lớn bảng biểu vừa giận vừa thất bại quay trở lại bàn làm việc, hai mắt vừa vặn rơi xuống bàn làm việc của An Nhược.
An Nhược thì tốt rồi, chỉ cần nhẹ nhàng đi theo Thượng tá Hiên, còn những thứ công việc nặng nề này đều để một mình cô ta làm hết!
Phan Mộng Lệ cũng không biết đã chết ở xó xỉnh nào, thời gian xin nghỉ phép đã lâu vậy rồi vẫn chưa thấy quay lại, trưởng phòng Triệu và Quản lý Ngô cũng không thèm nói tiếng nào. Mẫn Cần cô ta từng có đãi ngộ tốt như vậy chưa!
Mẫn Cần hai tay ôm đầu, cuối cùng mọi phiền não đều trút xuống dưới gầm bàn.
Cô ta muốn tìm lại cho mình một con rùa vàng, lần này công ty tổ chức đấu thầu là Đạt Thuận, nghe nói Thái tử gia của Đạt Thuận là người nắm trong tay toàn quyền quyết định.
Thái tử gia của Đạt Thuận, Mẫn cần nhớ lại câu nói của một người quen kiêm chức tiểu thư ở hộp đêm, đạt thuận Thái Tử Gia là con lai Pháp-Trung, vô cùng bí ẩn. Nhưng tính tình so với nhị thiếu gia nhà họ Sở thì chỉ có hơn chứ không hề kém.
Nhị thiếu gia Nhà họ Sở chơi chết rất nhiều đàn bà, Thái tử gia của Đạt Thuận còn đáng sợ hơn, vô cùng thích SM và nhân thú. Đương nhiên Thái tử gia Đạt Thuận sẽ không tự mình thể nghiệm nhân thú, mà là nhìn một người đàn bà giao phối với động vật trước mặt hắn!
Hai mắt Mẫn Cần lóe lên một tầng sương mù, cuối cùng đưa ra một quyết định vô cùng tàn nhẫn. Thân thể của cô ta đã bị Lý Khánh Dương giày vò hết lần này đến lần khác, nếu đã vậy, cô ta liền vứt đi cái gọi là trinh tiết, cô ta muốn cá cược một ván lớn, tiếp cận Thái tử gia của Đạt Thuận!
Mẫn Cần ghen tị đến mức tự đào mồ chôn mình, còn An Nhược thì đang ung dung ngồi trên ghế.
Có một số việc cần thay đổi cách suy nghĩ, Lục Mặc Hiên nói tất cả thời gian của cô đều là của anh, như vậy, cô cũng học được cách bắt lấy thời cơ để lười nhác. Lục Mặc Hiên không phân phó công việc cho cô, cô cũng đâu cần phải chủ động mở miệng.
"Khia lần đầu tiên tới nhà trọ của em, phát hiện trong phòng em cũng chẳng có nổi mấy thứ. Hôm nay thu dọn sẽ rất nhanh, Phan Mộng Lệ gì đó sẽ do chuyên gia của bệnh viện quân khu phụ trách, đợi đến khi chuyện của Phan Mộng Lệ kết thúc, Phan Mộng Lệ sẽ về nhà. D-i-ễ-n-đ-à-n-L-ê-Q-u-ý-Đ-ô-n Cho nên, nhà trọ của em anh đã liên hệ với chủ nhà để trả phòng rồi" Lục Mặc Hiên đỗ xe trước một cái ngõ nhỏ sau đó nói một tràng dài.
Những lời này mỗi một chứ đều là địa lôi.
Cả người An Nhược đang tựa vào thành ghế bỗng chốc cứng đờ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Mặc Hiên.
Muốn tìm một cái nhà trọ thích hợp ở thành phố A này là một chuyện không hề đơn giản! Đâu phải cô sẽ ở lại Hào Đình Hoa Uyển cả đời, sớm hay muộn cô cũng phải trở lại nhà trọ nhỏ của cô thôi.
Bây giờ Lục Mặc Hiên đã trả phòng, thời kỳ hết hạn tiền thuê nhà còn chưa tới!
Lục Mặc Hiên nhẹ nhàng xoa đầu An nhược, "Đừng vội, về sau em đi theo anh rồi, anh nghỉ ngời ở đâu em sẽ nghỉ ngơi ở đó, đảm bảo tốt hơn cái nhà tọ kia của em. Giường cũng lớn hơn rất nhiều, xoay mấy vòng cũng sẽ không ngã xuống đất."
Giường lớn, làm chút chuyện gì đó mới thuận tiện, lăn qua lăn lại cũng sẽ không ngã xuống.
An Nhược trực tiếp gạt phăng cánh tay của Lục Mặc Hiên ra, lập tức mở cửa bước xuống xe, đi tới trước xe liền quay đầu trừng mắt nhìn Lục Mặc Hiên.
Thời gian còn dài, cô sẽ trinh tiết của mình mà chiến đấu, anh cứ chờ xem!
Lục Mặc Hiên khoanh tay, nhẹ nhàng cười. Mở cửa đi xuống xe, chiếc điện thoại đã lỗi thời bất chợt rung lên.
Lục Mặc Hien liếc mắt nhìn, nhướng mày.
Diệp Hạo nói to, "Rốt cục cũng đã giải quyết xong vị súng ống đạn dược rồi, cậu đoán xem tình hình bây giờ như thế nào?"
Diệp Hạo nói lấp lửng, nhưng Lục Mặc Hiên chỉ cần nói một câu đã đủ khiến hắn khiếp sợ rồi, một khuôn mặt đang cười rạng rỡ đột nhiên tắt ngúm.
Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây trắng dập dìu, ánh mặt trời tươi đẹp. Hiện tại là ban ngày nha, không có làm phiền chuyện đó của cậu ta mà.
Chẳng lẽ? Trong lòng Diệp Hạo cả kinh, chẳng lẽ lục lúc này mà Lục Mặc Hiên và An Nhược còn đang làm chuyện đó sao?
Diệp Hạo thích nghe những tin gật gân, không để cho Lục Mặc Hiên kịp mở miệng, liền trả lời nhanh, "Chúng tôi sẽ gửi tin nhắn lại cho cậu."
Vừa dứt lời Diệp Hạo liền ắn tắt máy, tay phải vuốt ve ngực, vỗ vỗ, ngàn vạn lần không thể chọc giận Lục Mặc Hiên, nếu không thì vừa rồi hắn tội gì phải lao tâm tổn trí thực hiện tốt nhiệm vụ làm gì.
An Nhược ở trong nhà trọ thu thập một hồi, bà chủ nhà vừa vặn xuống lầu mua đồ ăn, sau khi nhìn thấy An Nhược, liền lập tức vào cửa.
An Nhược ngẩng đầu nói chào dì.
Bà chủ nhà vui tươi hớn hở cười cười, "An Nhược a, dì mừng cho cháu, nhanh như vậy đac tìm được bạn trai rồi. Dì đã gặp bạn trai của cháu rồi, mặc dù kiệm lời, nhưng dì vừa nhìn là biết ngay đây là một người đàn ông đáng tin cậy!"
Đáng tin? An Nhược cười gượng một tiếng, Lục Mặc Hiên đương nhiên sẽ không để lộ bộ mặt vô sỉ của hắn ra ngoài, năng lực ngụy trang thực sự quá siêu phàm!
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Lục mực hiên vừa tiến đến, rất lễ phép cúi chào bà chủ nhà. Sau đó nhanh nhẹn thu dọn giúp An Nhược.
Bà chủ nhà trực tiếp giơ ngón tay cái lên, "An Nhược, có thể tìm đến một người đàn ông tốt không dễ dàng, cháu nên nắm chặt!"
Lục Mặc Hiên cười cười, "Dì đừng nói vậy, người nên nắm chặt là cháu mới phải. Chỉ cần cháu lơ là một chút là An Nhược sẽ chạy đi liền."
An Nhược chỉ có thể cười gượng, cô cũng không muốn giải thích cái gì, các người muốn nghĩ sao thì nghĩ. Mấy ngày nay cô và Lục Mặc Hiên có thể nói là luôn ở cùng nhau, Lục Mặc Hiên lấy đâu ra thời gian để tìm bà chủ nhà để trả phòng?
Không thể tưởng tượng nổi!
Sức lực của đàn ông quả thực rất phi thường, làm mọi chuyện đều rất nhanh, không quá bao lâu, Lục Mặc Hiên liền khiêng bao lớn bao nhỏ xuống lầu.
Lục Mặc Hiên rất khỏe, trái một túi phải một túi, trên lưng khiêng hai cái, hơn nữa trên đầu còn đội một cái... một con chó bông lớn màu trắng!
An Nhược cúi đầu nhìn đồng hồ báo thức trong tay cô, lại nhớ tới con chó đang ở trên đầu Lục Mặc Hiên, An Nhược phụt một tiếng bật cười.
Bà chủ nhà sau khi nhìn một màn ấm áp này, liên tục cảm khái, "Tuổi trẻ thật là tốt!"
Chẳng bao lâu sau An Nhược lại một lần nữa ngồi vào trong chiếc xe Land Rover này, nhìn chiếc xe chậm rãi rời khỏi Mậu Hưng.
Bình thường vào giờ này cô đang ngồi trong văn phòng của bộ phận Marketing và xem một đống lớn các loại bảng biểu.
An Nhược quay đầu liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên một cái, từ giờ trở đi công việc của cô là hầu hạ Lục Mặc Hiên cho thật tốt, chỉ cần Lục đại thần vui vẻ thì trên dưới Mậu Hưng đều vô cùng phấn chấn, tiền lương của cô cũng theo đó mà tăng lên.
Bộ phận Marketing thiếu đi Phan Mộng Lệ và An Nhược, Triệu Thâm Du không muốn vì lao lực quá độ mà ảnh hưởng đến dung nhan của chị ta nên tất cả giấy tờ lặt vặt và bảng biểu chị ta đều sẽ không động tới, chính vì thế mà tất cả công việc mệt nhọc này đều rơi trên đầu Mẫn Cần
Thành viên tổ của bộ phân Marketing nhìn thấy Mẫn Cần giận đến run người nhưng không người nào chịu đứng lên nói giúp cô ta với Triệu Thâm Du, trong lòng tất cả mọi người đều vui mừng khi người khác gặp họa.
Để xem con nhỏ Mẫn Cần này còn hung hăng được đến ki nào!
Mẫn Cần giẫm lên đôi giày cao gót phân lộc cộc rời khỏi phòng làm việc của Triệu Thâm Du, khuôn mặt đánh một tầng phấn lót cực dày đang gắt gao nhíu lại.
Trong mắt lóe lên một tầng hận ý, Lý Khánh Dương làm ăn cái kiểu gì không biết, lúc cùng cô ta lăn lộn trên giường thì nói rất hùng hồn nhưng đến lúc này thì chẳng khác nào con rùa đen rụt cổ, một chút cũng không đáng tin.
Mẫn Cần ôm một đống lớn bảng biểu vừa giận vừa thất bại quay trở lại bàn làm việc, hai mắt vừa vặn rơi xuống bàn làm việc của An Nhược.
An Nhược thì tốt rồi, chỉ cần nhẹ nhàng đi theo Thượng tá Hiên, còn những thứ công việc nặng nề này đều để một mình cô ta làm hết!
Phan Mộng Lệ cũng không biết đã chết ở xó xỉnh nào, thời gian xin nghỉ phép đã lâu vậy rồi vẫn chưa thấy quay lại, trưởng phòng Triệu và Quản lý Ngô cũng không thèm nói tiếng nào. Mẫn Cần cô ta từng có đãi ngộ tốt như vậy chưa!
Mẫn Cần hai tay ôm đầu, cuối cùng mọi phiền não đều trút xuống dưới gầm bàn.
Cô ta muốn tìm lại cho mình một con rùa vàng, lần này công ty tổ chức đấu thầu là Đạt Thuận, nghe nói Thái tử gia của Đạt Thuận là người nắm trong tay toàn quyền quyết định.
Thái tử gia của Đạt Thuận, Mẫn cần nhớ lại câu nói của một người quen kiêm chức tiểu thư ở hộp đêm, đạt thuận Thái Tử Gia là con lai Pháp-Trung, vô cùng bí ẩn. Nhưng tính tình so với nhị thiếu gia nhà họ Sở thì chỉ có hơn chứ không hề kém.
Nhị thiếu gia Nhà họ Sở chơi chết rất nhiều đàn bà, Thái tử gia của Đạt Thuận còn đáng sợ hơn, vô cùng thích SM và nhân thú. Đương nhiên Thái tử gia Đạt Thuận sẽ không tự mình thể nghiệm nhân thú, mà là nhìn một người đàn bà giao phối với động vật trước mặt hắn!
Hai mắt Mẫn Cần lóe lên một tầng sương mù, cuối cùng đưa ra một quyết định vô cùng tàn nhẫn. Thân thể của cô ta đã bị Lý Khánh Dương giày vò hết lần này đến lần khác, nếu đã vậy, cô ta liền vứt đi cái gọi là trinh tiết, cô ta muốn cá cược một ván lớn, tiếp cận Thái tử gia của Đạt Thuận!
Mẫn Cần ghen tị đến mức tự đào mồ chôn mình, còn An Nhược thì đang ung dung ngồi trên ghế.
Có một số việc cần thay đổi cách suy nghĩ, Lục Mặc Hiên nói tất cả thời gian của cô đều là của anh, như vậy, cô cũng học được cách bắt lấy thời cơ để lười nhác. Lục Mặc Hiên không phân phó công việc cho cô, cô cũng đâu cần phải chủ động mở miệng.
"Khia lần đầu tiên tới nhà trọ của em, phát hiện trong phòng em cũng chẳng có nổi mấy thứ. Hôm nay thu dọn sẽ rất nhanh, Phan Mộng Lệ gì đó sẽ do chuyên gia của bệnh viện quân khu phụ trách, đợi đến khi chuyện của Phan Mộng Lệ kết thúc, Phan Mộng Lệ sẽ về nhà. D-i-ễ-n-đ-à-n-L-ê-Q-u-ý-Đ-ô-n Cho nên, nhà trọ của em anh đã liên hệ với chủ nhà để trả phòng rồi" Lục Mặc Hiên đỗ xe trước một cái ngõ nhỏ sau đó nói một tràng dài.
Những lời này mỗi một chứ đều là địa lôi.
Cả người An Nhược đang tựa vào thành ghế bỗng chốc cứng đờ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Mặc Hiên.
Muốn tìm một cái nhà trọ thích hợp ở thành phố A này là một chuyện không hề đơn giản! Đâu phải cô sẽ ở lại Hào Đình Hoa Uyển cả đời, sớm hay muộn cô cũng phải trở lại nhà trọ nhỏ của cô thôi.
Bây giờ Lục Mặc Hiên đã trả phòng, thời kỳ hết hạn tiền thuê nhà còn chưa tới!
Lục Mặc Hiên nhẹ nhàng xoa đầu An nhược, "Đừng vội, về sau em đi theo anh rồi, anh nghỉ ngời ở đâu em sẽ nghỉ ngơi ở đó, đảm bảo tốt hơn cái nhà tọ kia của em. Giường cũng lớn hơn rất nhiều, xoay mấy vòng cũng sẽ không ngã xuống đất."
Giường lớn, làm chút chuyện gì đó mới thuận tiện, lăn qua lăn lại cũng sẽ không ngã xuống.
An Nhược trực tiếp gạt phăng cánh tay của Lục Mặc Hiên ra, lập tức mở cửa bước xuống xe, đi tới trước xe liền quay đầu trừng mắt nhìn Lục Mặc Hiên.
Thời gian còn dài, cô sẽ trinh tiết của mình mà chiến đấu, anh cứ chờ xem!
Lục Mặc Hiên khoanh tay, nhẹ nhàng cười. Mở cửa đi xuống xe, chiếc điện thoại đã lỗi thời bất chợt rung lên.
Lục Mặc Hien liếc mắt nhìn, nhướng mày.
Diệp Hạo nói to, "Rốt cục cũng đã giải quyết xong vị súng ống đạn dược rồi, cậu đoán xem tình hình bây giờ như thế nào?"
Diệp Hạo nói lấp lửng, nhưng Lục Mặc Hiên chỉ cần nói một câu đã đủ khiến hắn khiếp sợ rồi, một khuôn mặt đang cười rạng rỡ đột nhiên tắt ngúm.
Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây trắng dập dìu, ánh mặt trời tươi đẹp. Hiện tại là ban ngày nha, không có làm phiền chuyện đó của cậu ta mà.
Chẳng lẽ? Trong lòng Diệp Hạo cả kinh, chẳng lẽ lục lúc này mà Lục Mặc Hiên và An Nhược còn đang làm chuyện đó sao?
Diệp Hạo thích nghe những tin gật gân, không để cho Lục Mặc Hiên kịp mở miệng, liền trả lời nhanh, "Chúng tôi sẽ gửi tin nhắn lại cho cậu."
Vừa dứt lời Diệp Hạo liền ắn tắt máy, tay phải vuốt ve ngực, vỗ vỗ, ngàn vạn lần không thể chọc giận Lục Mặc Hiên, nếu không thì vừa rồi hắn tội gì phải lao tâm tổn trí thực hiện tốt nhiệm vụ làm gì.
An Nhược ở trong nhà trọ thu thập một hồi, bà chủ nhà vừa vặn xuống lầu mua đồ ăn, sau khi nhìn thấy An Nhược, liền lập tức vào cửa.
An Nhược ngẩng đầu nói chào dì.
Bà chủ nhà vui tươi hớn hở cười cười, "An Nhược a, dì mừng cho cháu, nhanh như vậy đac tìm được bạn trai rồi. Dì đã gặp bạn trai của cháu rồi, mặc dù kiệm lời, nhưng dì vừa nhìn là biết ngay đây là một người đàn ông đáng tin cậy!"
Đáng tin? An Nhược cười gượng một tiếng, Lục Mặc Hiên đương nhiên sẽ không để lộ bộ mặt vô sỉ của hắn ra ngoài, năng lực ngụy trang thực sự quá siêu phàm!
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Lục mực hiên vừa tiến đến, rất lễ phép cúi chào bà chủ nhà. Sau đó nhanh nhẹn thu dọn giúp An Nhược.
Bà chủ nhà trực tiếp giơ ngón tay cái lên, "An Nhược, có thể tìm đến một người đàn ông tốt không dễ dàng, cháu nên nắm chặt!"
Lục Mặc Hiên cười cười, "Dì đừng nói vậy, người nên nắm chặt là cháu mới phải. Chỉ cần cháu lơ là một chút là An Nhược sẽ chạy đi liền."
An Nhược chỉ có thể cười gượng, cô cũng không muốn giải thích cái gì, các người muốn nghĩ sao thì nghĩ. Mấy ngày nay cô và Lục Mặc Hiên có thể nói là luôn ở cùng nhau, Lục Mặc Hiên lấy đâu ra thời gian để tìm bà chủ nhà để trả phòng?
Không thể tưởng tượng nổi!
Sức lực của đàn ông quả thực rất phi thường, làm mọi chuyện đều rất nhanh, không quá bao lâu, Lục Mặc Hiên liền khiêng bao lớn bao nhỏ xuống lầu.
Lục Mặc Hiên rất khỏe, trái một túi phải một túi, trên lưng khiêng hai cái, hơn nữa trên đầu còn đội một cái... một con chó bông lớn màu trắng!
An Nhược cúi đầu nhìn đồng hồ báo thức trong tay cô, lại nhớ tới con chó đang ở trên đầu Lục Mặc Hiên, An Nhược phụt một tiếng bật cười.
Bà chủ nhà sau khi nhìn một màn ấm áp này, liên tục cảm khái, "Tuổi trẻ thật là tốt!"