Sau khi để hết hành lý vào cốp xe An nhược thắt chặt dây an toàn, trực tiếp nói với Lục Mặc Hiên một câu:"Anh lái xe đến bệnh viện quân khu trước đã, em muốn đến thăm Mộng Lệ, không biết sức khỏe của cô ấy như thế nào rồi? Sức khỏe không tốt thì làm sao phá thai được? Hai chuyện cùng xảy ra một lúc, cơ thể sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn."
An Nhược bô bô nói một chuỗi dài, Lục Mặc Hiên ngồi một bên lái xe ngầm thở dài. Đến khi nào thì cô ấy mới nhỡ rõ chuyện của anh như thế này?
Nghĩ tới đây, Lục Mặc Hiên không khỏi cảm thấy buồn cười trước ý nghĩ của mình, từ khi nào mà anh lại ăn một bình dấm chua với cả cô bạn thân của An Nhược vậy?
Lục Mặc Hiên đột nhiên nhớ tới câu nói của bà nội trước khi bà mất, đối với chuyện hôn sự chấu không cần phải vội.
Bà nội qua đời là tiền đề thúc đẩy hôn sự của anh, mặc dù nói không cần phải vội, nhưng người ngoài nghe thấy, nghiễm nhiên sẽ nghĩ rằng lão phu nhân luôn canh cánh trong lòng chuyện hôn sự của đứa cháu đích tôn là anh.
Cho nên anh mới bị mẹ nói cho một trận.
Nhưng khi ông nội biết chỉ cười nói: đàn ông nhà họ Lục chính là như vậy, không vội kết hôn không phải là không cần, mà là chưa gặp đúng người, một khi đã gặp, thì đó chính là trọn đời trọn kiếp.
Nhớ lại chuyện đó khóe môi Lục Mặc Hiên lại bất giác cong lên, tầm mắt khẽ động nhìn về phía người nào đó đang lẳng lặng ngồi ở ghế phụ lái quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa xe.
Mái tóc dài đen mượt của An Nhược nhẹ nhàng phiêu dật trong gió, một vòng sáng màu vàng, ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của cô mang theo hương vị hấp dẫn say lòng người đánh thẳng vào trái tim của Lục Mặc Hiên.
An Nhược bị gió thổi phải nheo lại hai mắt, nhìn dòng người đi lại vội vàng trên đường.
Trong đầu không khỏi nhớ tới mẹ cô ở huyện Tây Ninh, bởi vì công việc quá bận rộn nên đã rất lâu rồi cô chưa gọi điện thoại về cho mẹ. Tim mẹ không tốt, thời gian này bà có chịu uống thuốc đúng giờ hay không? tháng trước cô có gửi tiền về cho mẹ, mẹ dùng ít hay nhiều, có phải lại đang vụng trộm tiết kiệm tiền làm của hồi môn cho cô rồi hay không?
An Nhược quyết định sau khi làm xong vụ đấu thầu với Đạt Thuận xong cô sẽ về quê một chuyến, xin công ty cho cô nghỉ phép vài ngày, về nhà chăm sóc mẹ thật tốt.
Nếu là trước kia, An Nhược không bao giờ có ý nghĩ xin nghỉ phép dài hạn. Nhưng là hiện tại có Lục Mặc Hiên ở đây, cho dù cô có nghỉ phép cũng không lo bị Mậu Hưng sa thải.
Lục Mặc Hiên mặc dù có hơi đáng ghét nhưng cũng còn có một chút giá trị.
Nghĩ như vậy thóag chốc cô đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Chính vào lúc này, Land Rover đột nhiên tăng tốc, An Nhược híp mắt trùng hợp nhìn về phía một cô gái tóc tai hỗn độn ở trên đường cái phía đối diện, cô gái đó mang vẻ mặt kinh hoàng hơn nữa thỉnh thoảng còn liếc nhìn phía sau vài cái.
Nhưng chuyện về sau thế nào An Nhược không biết bởi vì tốc độ xe càng ngày càng nhanh.
An Nhược chép miệng một cái, cuối cùng vẫn không nói gì. Ban ngày ban mặt ở trên đường cái, hàng động của cô gái này lại quái dị như vậy chắc chắn rất nhanh sẽ có cảnh sát đến hỏi thăm thôi.
Nếu quả thật tính mạng của cô gái đó đang bị uy hiếp, có cảnh sát ở đây, lại là ban ngày, nên chắc sẽ không xảy ra chuyện lớn gì. Huống hồ, cô làm gì có sức mà quản nhiều chuyện đến vậy.
Lục Mặc Hiên tăng tốc là có nguyên nhân, người con gái vừa rồi chính là con gái của thư ký Thị trưởng mã Duy Thành, Mã Vũ Đình.
Lý Thành Minh vì tội quấy nhiễu mà bị phạt hai năm tù, bây giờ đang bị gia trong tù. Mã Duy Thành dính líu tới vụ án tham nhũng tự ý thu hồi đất của nông dân nên đã bị cách chức, vì phạm phải tội nhận hối lộ nên bị phán mười năm tù giam.
Toàn bộ tài sản của nhà họ Mã đều bị xung vào công quỹ, con gái của ông ta là Mã Vũ Đình cũng không phải là một người an phận.
Cô ta công bố đứng con trong bụng mình là của Sở Cẩn, Sở Cẩn cắn chặt hai hàm răng kiên quyết không thừa nhận.
Thủ đoạn của Sở Vạn Hùng cũng vô cùng ngoan độc, trực tiếp kéo Mã Vũ Đình đi phá thai, sau khi phá xong thì mang phôi thai đi giám định ADN.
Tất cả những thứ này nhà họ Sở đều bí mật tiến hành. Bởi vì Sở Cẩn phái người điều tra An Nhược, cho nên Lục Mặc Hiên đối với Sở Cẩn, thậm chí là nhà họ Sở đều bí mật cho người theo dõi.
Chính vì vậy nên Lục Mặc Hiên mới biết chuyện của Mã Vũ Đình.
Bất quá, tất cả những chuyện này đều không liên quan tới An Nhược, Lục Mặc Hiên không muốn An Nhược tham gia vào bất cứ chuyện gì có liên quan tới An Nhược.
Đương nhiên, với tính cách của An Nhược thì cô trốn Sở Cẩn còn không kịp chứ nói gì đến chuyện đi trêu trọc hắn ta.
Lục Mặc Hiên ngầm thở dài, anh nhất định phải tạo áp lực với nhà họ Sở để Sở Vạn Hùng sớm đưa Sở Cẩn ra nước ngoài, tránh việc Sở Cẩn có ý đồ không tốt với An Nhược
Người con gái của anh, những người khác đừng mong đoạt được.
An Nhược tựa đầu vào lưng ghế, thình lình đảo mắt một cái, trùng hợp nhìn thấy ánh mắt ngoan độc thoáng lên trong đôi mắt của Lục Mặc Hiên. Kẻ nào bị Lục Mặc Hiên ghi hận rồi hả? Xem ra số phận người này chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Dù sao chắc chắn đó cũng không phải là cô, lúc Lục Mặc Hiên đối mặt với cô đều mang vẻ mặt hoặc quỷ dị hoặc vô sỉ, ánh mắt cực nóng giống như cô đang không mặc quần áo vậy.
An Nhược quả thực đã chịu ảnh hưởng từ mẹ mình, từ trước đến nay luôn rất bảo thủ. Cảm thấy chuyện diễn ra quá nhanh, quen nhau chưa bao lâu đã ở chung còn ôm ấp ngủ chung giường, cũng sắo chạm đến ranh giới cuối cùng rồi còn đâu.
An Nhược thích một tình yêu theo kiểu nước chảy đá mòn, hai người cùng nhau trải qua bao sóng gió sau đó mới tâm đầu ý hợp.
Mỗi người một suy nghĩ, dọc đường đi không ai nói câu gì.
Land Rover một đường chạy đến bệnh viện quân khu, Lục Mặc Hiên vừa mới dừng xe, An Nhược liền ấn phím mở cửa xe trên bảng điều khiển ở trong xe.
Thanh âm mở khóa giòn giã vang lên, An Nhược liền nhanh chóng mở cửa xe nhảy xuống.
Bác sĩ trong bệnh viện vừa hay nhìn thấy Lục Mặc Hiên, cho nên liền tới chào hỏi anh.
Lục Mặc Hiên nhìn theo bóng dáng An Nhược chạy về phía trước, sau đó đáp lại lời chào của bác sĩ.
Nói thật ra Lục Mặc Hiên không biết vị bác sĩ này. Nhưng từ nhỏ đã được nuôi dạy cẩn thận, Lục Mặc Hiên vẫn rất lễ phép đáp lại.
May mà vị bác sĩ này cũng rất thức thời, biết Lục Mặc Hiên nhớ mong cô gái vừa nãy, cho nên không nói nhiều, chẳng qua lúc trước khi đi, cười tít mắt nói một câu, "Bạn gái của Thượng tá Hiên, nhìn qua thật lanh lợi, Lão Thượng tướng chắc chắn sẽ rất thích."
Những lời này thật vừa ý Lục Mặc Hiên, lúc Lục Mặc Hiên đáp lời trên mặt cũng mang theo ý cười nồng đậm.
An Nhược thục mạng chạy về phía trước mặv kệ Lục Mặc Hiên trực tiếp chạy vào cầu thang máy, không chờ Lục Mặc Hiên tới đã nhanh chóng ấn nút đóng cửa.
Lục Mặc Hiên bước chân vội vàng, chân dài bước nhanh, cả người hơi nghiêng một cái, thang máy kêu lên một tiếng sau đó mở ra.
An Nhược hừ một tiếng, lập tức đứng dịch về phía bên trái một chút.
Lục ấn số tầng, khóe miệng đột nhiên hạ xuống, ngay sau đó, thân thể nhanh chóng di chuyển, hai chân rất nhanh tiến về phía trước, cả người An Nhược lập tức bị áp trụ, hai tay chống lên vách tường cứng rắn lạng lẽo bên trong thang máy.
Mỗi thang máy đều được trang bị camera, Lục Mặc Hiên đột nhiên làm như vậy khiến An Nhược không thể nào nhúc nhích nổi, An Nhược vô cùng khẩn trương. Hai mắt không ngừng liếc nhìn camera.
Lục Mặc Hiên cúi đầu thấp xuống, kề sát vào tai An Nhược."Cố ý không muốn anh vào thang máy đúng khôn? Anh không ngại diễn xuân cung đồ ở trong thang máy đâu."
An Nhược giương mắt nhìn Lục Mặc Hiên, ánh mắt khẽ sáng lên, "Thượng tá Hiên, anh muốn để cho người đàn ông khác nhìn em lõa thể hay sao?
Sau khi để hết hành lý vào cốp xe An nhược thắt chặt dây an toàn, trực tiếp nói với Lục Mặc Hiên một câu:"Anh lái xe đến bệnh viện quân khu trước đã, em muốn đến thăm Mộng Lệ, không biết sức khỏe của cô ấy như thế nào rồi? Sức khỏe không tốt thì làm sao phá thai được? Hai chuyện cùng xảy ra một lúc, cơ thể sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn."
An Nhược bô bô nói một chuỗi dài, Lục Mặc Hiên ngồi một bên lái xe ngầm thở dài. Đến khi nào thì cô ấy mới nhỡ rõ chuyện của anh như thế này?
Nghĩ tới đây, Lục Mặc Hiên không khỏi cảm thấy buồn cười trước ý nghĩ của mình, từ khi nào mà anh lại ăn một bình dấm chua với cả cô bạn thân của An Nhược vậy?
Lục Mặc Hiên đột nhiên nhớ tới câu nói của bà nội trước khi bà mất, đối với chuyện hôn sự chấu không cần phải vội.
Bà nội qua đời là tiền đề thúc đẩy hôn sự của anh, mặc dù nói không cần phải vội, nhưng người ngoài nghe thấy, nghiễm nhiên sẽ nghĩ rằng lão phu nhân luôn canh cánh trong lòng chuyện hôn sự của đứa cháu đích tôn là anh.
Cho nên anh mới bị mẹ nói cho một trận.
Nhưng khi ông nội biết chỉ cười nói: đàn ông nhà họ Lục chính là như vậy, không vội kết hôn không phải là không cần, mà là chưa gặp đúng người, một khi đã gặp, thì đó chính là trọn đời trọn kiếp.
Nhớ lại chuyện đó khóe môi Lục Mặc Hiên lại bất giác cong lên, tầm mắt khẽ động nhìn về phía người nào đó đang lẳng lặng ngồi ở ghế phụ lái quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa xe.
Mái tóc dài đen mượt của An Nhược nhẹ nhàng phiêu dật trong gió, một vòng sáng màu vàng, ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của cô mang theo hương vị hấp dẫn say lòng người đánh thẳng vào trái tim của Lục Mặc Hiên.
An Nhược bị gió thổi phải nheo lại hai mắt, nhìn dòng người đi lại vội vàng trên đường.
Trong đầu không khỏi nhớ tới mẹ cô ở huyện Tây Ninh, bởi vì công việc quá bận rộn nên đã rất lâu rồi cô chưa gọi điện thoại về cho mẹ. Tim mẹ không tốt, thời gian này bà có chịu uống thuốc đúng giờ hay không? tháng trước cô có gửi tiền về cho mẹ, mẹ dùng ít hay nhiều, có phải lại đang vụng trộm tiết kiệm tiền làm của hồi môn cho cô rồi hay không?
An Nhược quyết định sau khi làm xong vụ đấu thầu với Đạt Thuận xong cô sẽ về quê một chuyến, xin công ty cho cô nghỉ phép vài ngày, về nhà chăm sóc mẹ thật tốt.
Nếu là trước kia, An Nhược không bao giờ có ý nghĩ xin nghỉ phép dài hạn. Nhưng là hiện tại có Lục Mặc Hiên ở đây, cho dù cô có nghỉ phép cũng không lo bị Mậu Hưng sa thải.
Lục Mặc Hiên mặc dù có hơi đáng ghét nhưng cũng còn có một chút giá trị.
Nghĩ như vậy thóag chốc cô đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Chính vào lúc này, Land Rover đột nhiên tăng tốc, An Nhược híp mắt trùng hợp nhìn về phía một cô gái tóc tai hỗn độn ở trên đường cái phía đối diện, cô gái đó mang vẻ mặt kinh hoàng hơn nữa thỉnh thoảng còn liếc nhìn phía sau vài cái.
Nhưng chuyện về sau thế nào An Nhược không biết bởi vì tốc độ xe càng ngày càng nhanh.
An Nhược chép miệng một cái, cuối cùng vẫn không nói gì. Ban ngày ban mặt ở trên đường cái, hàng động của cô gái này lại quái dị như vậy chắc chắn rất nhanh sẽ có cảnh sát đến hỏi thăm thôi.
Nếu quả thật tính mạng của cô gái đó đang bị uy hiếp, có cảnh sát ở đây, lại là ban ngày, nên chắc sẽ không xảy ra chuyện lớn gì. Huống hồ, cô làm gì có sức mà quản nhiều chuyện đến vậy.
Lục Mặc Hiên tăng tốc là có nguyên nhân, người con gái vừa rồi chính là con gái của thư ký Thị trưởng mã Duy Thành, Mã Vũ Đình.
Lý Thành Minh vì tội quấy nhiễu mà bị phạt hai năm tù, bây giờ đang bị gia trong tù. Mã Duy Thành dính líu tới vụ án tham nhũng tự ý thu hồi đất của nông dân nên đã bị cách chức, vì phạm phải tội nhận hối lộ nên bị phán mười năm tù giam.
Toàn bộ tài sản của nhà họ Mã đều bị xung vào công quỹ, con gái của ông ta là Mã Vũ Đình cũng không phải là một người an phận.
Cô ta công bố đứng con trong bụng mình là của Sở Cẩn, Sở Cẩn cắn chặt hai hàm răng kiên quyết không thừa nhận.
Thủ đoạn của Sở Vạn Hùng cũng vô cùng ngoan độc, trực tiếp kéo Mã Vũ Đình đi phá thai, sau khi phá xong thì mang phôi thai đi giám định ADN.
Tất cả những thứ này nhà họ Sở đều bí mật tiến hành. Bởi vì Sở Cẩn phái người điều tra An Nhược, cho nên Lục Mặc Hiên đối với Sở Cẩn, thậm chí là nhà họ Sở đều bí mật cho người theo dõi.
Chính vì vậy nên Lục Mặc Hiên mới biết chuyện của Mã Vũ Đình.
Bất quá, tất cả những chuyện này đều không liên quan tới An Nhược, Lục Mặc Hiên không muốn An Nhược tham gia vào bất cứ chuyện gì có liên quan tới An Nhược.
Đương nhiên, với tính cách của An Nhược thì cô trốn Sở Cẩn còn không kịp chứ nói gì đến chuyện đi trêu trọc hắn ta.
Lục Mặc Hiên ngầm thở dài, anh nhất định phải tạo áp lực với nhà họ Sở để Sở Vạn Hùng sớm đưa Sở Cẩn ra nước ngoài, tránh việc Sở Cẩn có ý đồ không tốt với An Nhược
Người con gái của anh, những người khác đừng mong đoạt được.
An Nhược tựa đầu vào lưng ghế, thình lình đảo mắt một cái, trùng hợp nhìn thấy ánh mắt ngoan độc thoáng lên trong đôi mắt của Lục Mặc Hiên. Kẻ nào bị Lục Mặc Hiên ghi hận rồi hả? Xem ra số phận người này chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Dù sao chắc chắn đó cũng không phải là cô, lúc Lục Mặc Hiên đối mặt với cô đều mang vẻ mặt hoặc quỷ dị hoặc vô sỉ, ánh mắt cực nóng giống như cô đang không mặc quần áo vậy.
An Nhược quả thực đã chịu ảnh hưởng từ mẹ mình, từ trước đến nay luôn rất bảo thủ. Cảm thấy chuyện diễn ra quá nhanh, quen nhau chưa bao lâu đã ở chung còn ôm ấp ngủ chung giường, cũng sắo chạm đến ranh giới cuối cùng rồi còn đâu.
An Nhược thích một tình yêu theo kiểu nước chảy đá mòn, hai người cùng nhau trải qua bao sóng gió sau đó mới tâm đầu ý hợp.
Mỗi người một suy nghĩ, dọc đường đi không ai nói câu gì.
Land Rover một đường chạy đến bệnh viện quân khu, Lục Mặc Hiên vừa mới dừng xe, An Nhược liền ấn phím mở cửa xe trên bảng điều khiển ở trong xe.
Thanh âm mở khóa giòn giã vang lên, An Nhược liền nhanh chóng mở cửa xe nhảy xuống.
Bác sĩ trong bệnh viện vừa hay nhìn thấy Lục Mặc Hiên, cho nên liền tới chào hỏi anh.
Lục Mặc Hiên nhìn theo bóng dáng An Nhược chạy về phía trước, sau đó đáp lại lời chào của bác sĩ.
Nói thật ra Lục Mặc Hiên không biết vị bác sĩ này. Nhưng từ nhỏ đã được nuôi dạy cẩn thận, Lục Mặc Hiên vẫn rất lễ phép đáp lại.
May mà vị bác sĩ này cũng rất thức thời, biết Lục Mặc Hiên nhớ mong cô gái vừa nãy, cho nên không nói nhiều, chẳng qua lúc trước khi đi, cười tít mắt nói một câu, "Bạn gái của Thượng tá Hiên, nhìn qua thật lanh lợi, Lão Thượng tướng chắc chắn sẽ rất thích."
Những lời này thật vừa ý Lục Mặc Hiên, lúc Lục Mặc Hiên đáp lời trên mặt cũng mang theo ý cười nồng đậm.
An Nhược thục mạng chạy về phía trước mặv kệ Lục Mặc Hiên trực tiếp chạy vào cầu thang máy, không chờ Lục Mặc Hiên tới đã nhanh chóng ấn nút đóng cửa.
Lục Mặc Hiên bước chân vội vàng, chân dài bước nhanh, cả người hơi nghiêng một cái, thang máy kêu lên một tiếng sau đó mở ra.
An Nhược hừ một tiếng, lập tức đứng dịch về phía bên trái một chút.
Lục ấn số tầng, khóe miệng đột nhiên hạ xuống, ngay sau đó, thân thể nhanh chóng di chuyển, hai chân rất nhanh tiến về phía trước, cả người An Nhược lập tức bị áp trụ, hai tay chống lên vách tường cứng rắn lạng lẽo bên trong thang máy.
Mỗi thang máy đều được trang bị camera, Lục Mặc Hiên đột nhiên làm như vậy khiến An Nhược không thể nào nhúc nhích nổi, An Nhược vô cùng khẩn trương. Hai mắt không ngừng liếc nhìn camera.
Lục Mặc Hiên cúi đầu thấp xuống, kề sát vào tai An Nhược."Cố ý không muốn anh vào thang máy đúng khôn? Anh không ngại diễn xuân cung đồ ở trong thang máy đâu."
An Nhược giương mắt nhìn Lục Mặc Hiên, ánh mắt khẽ sáng lên, "Thượng tá Hiên, anh muốn để cho người đàn ông khác nhìn em lõa thể hay sao?