22 giờ đem, tại quán bar H.
-Bạch Long, cậu nói thử xem kế hoạch của chúng ta liệu có thành công không?
Người vừa hỏi chính là Lương Tâm Thuần. Anh vừa nói vừa đưa tay cầm ly rượu mạnh nốc cạn.
-Cậu có thể yên tâm, chẳng phải tôi đã cam kết với cậu rồi sao, đã bao giờ tôi nói sai chuyện gì chưa? Cậu chính tên ngốc bị cô ả Kiều Tâm xinh đẹp của cậu cướp mất hồn. Bao nhiêu uy phong, tự tin đều không cánh mà bay cả rồi.
- Có lẽ...cậu nói đúng.
Anh mỉm cười chua xót lại nốc cạn một ly rượu mạnh.
-Rốt cuộc cô ta có điểm gì tốt đẹp mà lại làm cho đường đường là một Tổng giám đốc quyền lực tối cao, ra tay tàn độc như cậu thất bại thê thảm như vậy hả? Tôi thật sự không hiểu nổi câu, cô ta ngoài một bộ da lông tốt thì có gì hay ho đây?
Bạch Sơn khinh thường chê trách, cũng với tay nốc cạn một ly rượu mạnh
-Tôi cũng không biết rõ...chỉ là... chắc có lẽ là từ lần gặp đầu tiên đó, tôi chính là cứ cố chấp không thể buông tay được. Lương Tâm Thuần không khỏi suy nghĩ lại điều kiện mà cô yêu cầu anh, rồi bất giác lại rót thêm một ly đầy rượu.
- Này, anh đang uống rượu hay đang uống nước thế hả. Tôi nhớ bình thường chẳng phải anh chỉ uống được 3 ly là cùng, sao hôm nay nhiều như vậy mà vẫn chưa say nhỉ? Chẳng lẽ anh bắt đầu lên đô....AAA...Chuyện này là không thể được, xưa nay biệt danh ngàn chén không say vốn là của Bạch Long anh đó, Tổng giám đốc anh không thể dã man như vậy còn muốn đoạt biệt danh của tôi.
- 1...2...3....Cùng lúc đó Bạch Sơn giờ tay đếm
-RẦM...
-Rất tốt, ngã rất chuẩn. Bạch Long ngu ngốc, anh ta không phải là không say mà là muốn uống đến bất tỉnh à. Vậy như mọi khi cậu đưa anh ta về nhà, tôi còn tí việc cần giải quyết...BYE BYE
- KHÔNG ĐƯỢC.... Họ Bạch khốn kiếp, lần nào tên này say, anh cũng kiếm cớ không đi bắt tôi hộ tống hắn về. Lần nào tôi đưa về cũng bị gia đình hắn nhìn với ánh mắt như rút thịt lột da. Trầm trọng hơn là chị của hắn, mỗi lần chị ấy mỉm cười cảm ơn tôi, là tôi cảm thấy lạnh cả sóng lưng. Lần này, có chết cũng đừng mơ tôi đi.
-Cậu chắc chắn không muốn đem hắn về. Bạch Sơn bình tĩnh nhìn chằm chằm Bạch Long
- Có chết cũng không.
Bạch Long chắc chắn đáp. Lần này dẫu có giết hắn hắn cũng không về cùng tên này...
-Được...Vậy gọi Tiểu mập mạp đến. Bạch Sơn không có gì nói
- A...Tiểu Mập mạp là Vô Diện đó sao...Tiểu Mập mạp nghe cũng dễ thương phết đó...KAKA.. Nhưng tại sao lại gọi cô ấy?
-Ngu ngốc...chẳng phải hắn muốn hoàn thành kế hoạch sao. Vậy theo cậu muốn hoàn thành được thì phải thế nào? Nếu có cơ hội thân mật mà không tận dụng thì thật xin lỗi rồi.
- A...muốn Tiểu mập mạp ăn sống hắn sao? Chậc chậc...chủ ý quả nhiên đáng khinh bỉ. Tiểu Sơn quả là không hổ với biệt danh TI BỈ, VÔ SỈ
-Bạch Long, cậu nói thử xem kế hoạch của chúng ta liệu có thành công không?
Người vừa hỏi chính là Lương Tâm Thuần. Anh vừa nói vừa đưa tay cầm ly rượu mạnh nốc cạn.
-Cậu có thể yên tâm, chẳng phải tôi đã cam kết với cậu rồi sao, đã bao giờ tôi nói sai chuyện gì chưa? Cậu chính tên ngốc bị cô ả Kiều Tâm xinh đẹp của cậu cướp mất hồn. Bao nhiêu uy phong, tự tin đều không cánh mà bay cả rồi.
- Có lẽ...cậu nói đúng.
Anh mỉm cười chua xót lại nốc cạn một ly rượu mạnh.
-Rốt cuộc cô ta có điểm gì tốt đẹp mà lại làm cho đường đường là một Tổng giám đốc quyền lực tối cao, ra tay tàn độc như cậu thất bại thê thảm như vậy hả? Tôi thật sự không hiểu nổi câu, cô ta ngoài một bộ da lông tốt thì có gì hay ho đây?
Bạch Sơn khinh thường chê trách, cũng với tay nốc cạn một ly rượu mạnh
-Tôi cũng không biết rõ...chỉ là... chắc có lẽ là từ lần gặp đầu tiên đó, tôi chính là cứ cố chấp không thể buông tay được. Lương Tâm Thuần không khỏi suy nghĩ lại điều kiện mà cô yêu cầu anh, rồi bất giác lại rót thêm một ly đầy rượu.
- Này, anh đang uống rượu hay đang uống nước thế hả. Tôi nhớ bình thường chẳng phải anh chỉ uống được 3 ly là cùng, sao hôm nay nhiều như vậy mà vẫn chưa say nhỉ? Chẳng lẽ anh bắt đầu lên đô....AAA...Chuyện này là không thể được, xưa nay biệt danh ngàn chén không say vốn là của Bạch Long anh đó, Tổng giám đốc anh không thể dã man như vậy còn muốn đoạt biệt danh của tôi.
- 1...2...3....Cùng lúc đó Bạch Sơn giờ tay đếm
-RẦM...
-Rất tốt, ngã rất chuẩn. Bạch Long ngu ngốc, anh ta không phải là không say mà là muốn uống đến bất tỉnh à. Vậy như mọi khi cậu đưa anh ta về nhà, tôi còn tí việc cần giải quyết...BYE BYE
- KHÔNG ĐƯỢC.... Họ Bạch khốn kiếp, lần nào tên này say, anh cũng kiếm cớ không đi bắt tôi hộ tống hắn về. Lần nào tôi đưa về cũng bị gia đình hắn nhìn với ánh mắt như rút thịt lột da. Trầm trọng hơn là chị của hắn, mỗi lần chị ấy mỉm cười cảm ơn tôi, là tôi cảm thấy lạnh cả sóng lưng. Lần này, có chết cũng đừng mơ tôi đi.
-Cậu chắc chắn không muốn đem hắn về. Bạch Sơn bình tĩnh nhìn chằm chằm Bạch Long
- Có chết cũng không.
Bạch Long chắc chắn đáp. Lần này dẫu có giết hắn hắn cũng không về cùng tên này...
-Được...Vậy gọi Tiểu mập mạp đến. Bạch Sơn không có gì nói
- A...Tiểu Mập mạp là Vô Diện đó sao...Tiểu Mập mạp nghe cũng dễ thương phết đó...KAKA.. Nhưng tại sao lại gọi cô ấy?
-Ngu ngốc...chẳng phải hắn muốn hoàn thành kế hoạch sao. Vậy theo cậu muốn hoàn thành được thì phải thế nào? Nếu có cơ hội thân mật mà không tận dụng thì thật xin lỗi rồi.
- A...muốn Tiểu mập mạp ăn sống hắn sao? Chậc chậc...chủ ý quả nhiên đáng khinh bỉ. Tiểu Sơn quả là không hổ với biệt danh TI BỈ, VÔ SỈ