Bội Anh bước nhanh ra sau vườn trường, trên tay cầm ly nước dâu còn lưng chừng. Mái tóc ngắn xoăn khẽ lay động trước cơn gió. Đôi môi nhếch lên đường cong thõa mãn. Bội Anh chính là một trong những cô hầu gái ở nhà Khải Hoàng. Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, mộ lớp bọc hoàn hảo của một con cáo già. Bội Anh mỉm cười đắc thắng.
- Chưa hết đâu, cô bé ạ!
- Cậu có thù hằn gì với con điên kia sao?
Bội Anh hoảng hốt quay lại khi có người lên tiếng sau lưng. Chẳng lẽ mọi chuyện bại lộ rồi sao?
Bội Anh vừa quay người, một cô nữ sinh với đôi môi đỏ hồng đứng khoanh tay vẻ ngạo mạn.
- Ôi chao, ai đây nhỉ? Mỹ nhân của trường ta lại đi đứng nói chuyện với bọn “dân thường” như tôi sao?
Bội Anh khẽ cất giọng, vờ hoảng hốt như bắt gặp ma.
Mẫn Nhi vẻ mặt vênh vang, tiến sát đến cô hầu… à không. Bây giờ cô ấy là nữ sinh của trường An Bình này mà. Đôi môi đỏ hồng khẽ động đậy.
- Pha vừa rồi thật ấn tượng. Mẫn Nhi nhếch nụ cười hiểm.
Bội Anh cũng chẳng vừa, cô nữ sinh tóc xoăn bước sát đến, đôi mắt ánh vẻ kiêu ngạo.
- Quá khen.
- Đâu có. Thật sự nếu mà không phải thuộc loại tinh mắt như Mẫn Nhi này đây thì khó mà nắm bắt được kẻ lén lút nào đó tạt thẳng ly nước vào áo con điên kia một cách nhanh như tia chớp như vậy.
Bội Anh thầm bất ngờ với cô mỹ nhân đằng trước. Thật sự cô đã làm rất kín đáo và nhanh chóng vẫn chẳng thể qua mắt nổi cô ta.
- Tao cũng ghét con điên kia.
Mẫn Nhi hất cằm, đổi chủ đề. Câu nói quá ư là “đồng minh” khiến cô nữ sinh tóc xoăn không khỏi giật mình.
- Lý do?
- Nếu mày nói tao biết lý do mày ghét con kia thì chắc chắn tao cũng sẽ nói lại. Đừng nói với tao là vì Khải Hoàng. Tao thừa biết mày chẳng yêu đương gì anh Hoàng hết.
Cô học sinh ưu tú đã biết rằng cô bạn kia sẽ chẳng phải vì Khải Hoàng mà làm như vậy. Nụ cười đắc thắng của cô ta trước đó cô đã nhìn rất rõ. Đổi lại là cô, cô sẽ phải đau đớn đến nhường nào nếu thấy người cô yêu lại đang bảo vệ người con gái khác.
Bội Anh đơ mặt. Tại sao mọi suy nghĩ của cô lại được cô học sinh ưu tú kia nắm bắt một cách chuẩn xác đến như vậy? Thật đúng là con cáo già đa mưu.
- Đúng. Tao chẳng vì ai hết. Tao cũng chẳng ghét nó….
Bội Anh khẽ dừng nói, đôi môi kia nhếch lên đường cong ác quỷ, cất lên từng lời nói tàn độc.
-Mà tao hận nó. Tao hận đến xương tủy. Mày chẳng hiểu đâu, cô mỹ nhân ạ.
***
Khải Hoàng ngồi trên ghế đá sau vườn trường. Anh đang đợi mèo nhỏ thay áo quần.
Khoảng hai mươi phút sau, mèo nhỏ quay trở lại với bộ đồng phục mới. Để đề phòng bất trắc, cô hầu gái ở nhà đã để sẵn một bộ vào balo của mèo nhỏ.
- Mèo đen…
Bình Nhi khẽ nhăn mặt, thút thít chạy đến Khải Hoàng.
- Xấu hổ… xấu hổ… mèo đen.
Đôi mắt đẫm lệ nhăn nhó ngồi bên Khải Hoàng. Cô bé nhỏ cảm thấy thật chẳng biết chui vào đâu trước cái tình cảnh kia.
- Có gì đâu mà xấu hổ.
- Người ta nhìn…
- Người ta nhìn thì kệ người ta.
- Không… không biết… hix… hix.
Thấy mèo nhỏ vẫn cứ khóc vì xấu hổ, anh chẳng biết phải làm như thế nào.
- Đã là con người ai cũng có lúc vui, lúc buồn thì đương nhiên sẽ có lúc xấu hổ chứ. Hãy cứ để thuận theo tự nhiên thôi mèo nhỏ ạ.
- Nhưng mà… nước mũi…
-Mặc kệ. Có gì phải xấu hổ. Khải Hoàng khua tay.
- Không phải là anh nên anh chẳng hiểu đâu. Mèo nhỏ thút thít.
- Đâu có, anh cũng có lúc xấu hổ đấy chứ. Chỉ là chưa ai biết nên anh chẳng thấy xấu hổ.
- …
- Thì… ví dụ… như là… à ừm… anh nói nhưng là bí mật nhé.
- Dạ.
- Anh… thường “bốc mùi” khi chơi bóng.
- Là sao?
- Thì là… hôi "cánh" ấy.
Mèo nhỏ nghe vậy liên ôm lấy Khải Hoàng, chiếc mũi nhỏ xinh khẽ nhúc nhích để… ngửi.
- Em thấy thơm.
- Thì tại anh dùng sữa tắm nên nó thơm vậy. Khải Hoàng phỗng mùi khi nghe mèo nhỏ khen.
Bình Nhi thôi không thút thít nữa khi nghe mèo đen đã tiết lộ bí mật “động trời” kia. Cô bé nhỏ lém lỉnh cười, khuôn mặt lộ vẻ “đểu”.
- Thì ra anh cũng “bốc mùi” không kém nhỉ. Ôi, người ta mà biết chắc xấu hổ chết mất. Hihihi.
- Ơ…
Khải Hoàng đơ mặt, anh thấy sao mà hối hận đến thế không biết.
- Sao anh nói không xấu hổ mà mặt anh đỏ vậy?
- Ừ… à… anh đi mua nước.
Khải Hoàng đổi chủ đề, tránh né khuôn mặt “chế giễu” của mèo nhỏ.
Bình Nhi ngơ ngác nhìn Khải Hoàng giấu khuôn mặt đỏ như dưa hấu tới mùa.
Khi hình ảnh con mèo nhỏ đã khuất sau bờ tường, khuôn mặt đỏ ửng của mèo đen mới hét lên trong đau đớn với sự xấu hổ đến tột cùng. Hai cánh tay vò nát mái tóc bù xù.
- Mèo ngốc, mèo ngốc, ôi… xấu hổ quá…. Mèo ngốccccccc.
***
“Đã có lúc anh mong tim mình bé lại.
Để nỗi nhớ em không thể nào thêm nữa.
Đã có lúc anh mong ngừng thời gian trôi.
Để những dấu yêu sẽ không phai mờ.
Nếu không hát lên… nặng lòng da diết.
Nếu không nói ra… làm sao biết.
Anh thương em…
Anh sẽ nói em nghe những điều chưa bao giờ…”
Đâu đó trong khuôn viên trường vang lên bài hát da diết. Từng câu hát vang lên với một nỗi buồn không tên, gợi nên một quá khứ đẫm nước mắt.
Ngày ấy, trên sân trường nhỏ có cô bé nào đó với mái tóc dài ngang lưng ngồi trên ghế đá lạnh lạnh hơi sương. Cô đang nhìn về phía những cái lá bàng đang rơi tự do. Đôi mắt ánh lên niềm vui nào đó.
- Bình Nhi…
Cô bé quay đầu lại, cô thấy một người con trai với mái tóc bay nhẹ trong làn gió.
Là Đình Hưng. Anh khẽ cười khi thấy cô học trò lớp dưới nhìn anh.
- Em không về lớp sao?
Cô học trò lớp dưới khẽ lắc đầu, đôi má ửng hồng dưới ánh nắng vàng rực rỡ.
- Chán lắm ạ.
- Trốn học sao?
- Chắc vậy.
Đình Hưng ngồi xuống cạnh cô học sinh lớp dưới, tay lấy ra chiếc điện thoại vẻ đắt tiền.
- Nghe đi, hay lắm.
Đình Hưng khẽ nói, tai nghe nhét vào tai cô bé ngồi bên. Chợt giật mình nhưng rồi cô bé ngồi im thưởng thức bài hát đang vang lên. Đình Hưng khẽ nhìn lén cô học sinh, đôi môi mỉm cười thoáng qua.
- Hay không?
- Hay ạ.
- Em hiểu không?
- Hiểu gì ạ?
- Lời anh muốn nói.
Đình Hưng khẽ đỏ mặt với lời tỏ tình đầy táo bạo. Anh vốn chỉ xem Bình Nhi là em gái nhưng khi tiếp xúc càng nhiều, anh đã thích cô lúc nào không hay.
Bình Nhi thẹn thùng khi bất ngờ nghe anh lớp trên mở lời.
- Em…
- Em không cần trả lời ngay cũng được.
Cô bé nhỏ quay đầu giấu khuôn mặt ửng đỏ đến nóng ran. Đình Hưng cũng chẳng dám nhìn cô, quay qua nhìn ánh nắng nhảy nhót trên sân trường. Cả hai cô cậu học sinh ngồi lặng lẽ bên nhau, chẳng ai nói gì. Chỉ có những câu độc thoại vang lên, nhưng có lẽ cùng một ý nghĩ.
Ngày nắng hôm ấy, trên chiếc xe điện lướt qua sân trường. Người con trai ngồi trước quay đầu nhìn lại cô gái nhỏ đang ngồi ở sau, đôi môi mỉm cười rạng ngời. Cô gái kia chỉ thẹn thùng cúi mặt, hai má ửng đỏ dưới ánh nắng chan hòa.
- Đình Hưng…
- Sao?
- Em cũng có điều muốn nói.
Cô gái nhỏ ngồi sau thẹn thùng cất tiếng, hai má bây giờ đã đỏ hết cả lên. Đỏ rực như ánh hoàng hôn chiều tà. Đôi môi nhỏ mấp máy, từng lời nói vang ra xa, xa tít tận chân trời để lại hai trái tim rung lên theo từng nhịp đập.
- Em sẽ nói anh nghe những điều chưa bao giờ.... Đình Hưng, em thích anh.
Bội Anh bước nhanh ra sau vườn trường, trên tay cầm ly nước dâu còn lưng chừng. Mái tóc ngắn xoăn khẽ lay động trước cơn gió. Đôi môi nhếch lên đường cong thõa mãn. Bội Anh chính là một trong những cô hầu gái ở nhà Khải Hoàng. Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, mộ lớp bọc hoàn hảo của một con cáo già. Bội Anh mỉm cười đắc thắng.
- Chưa hết đâu, cô bé ạ!
- Cậu có thù hằn gì với con điên kia sao?
Bội Anh hoảng hốt quay lại khi có người lên tiếng sau lưng. Chẳng lẽ mọi chuyện bại lộ rồi sao?
Bội Anh vừa quay người, một cô nữ sinh với đôi môi đỏ hồng đứng khoanh tay vẻ ngạo mạn.
- Ôi chao, ai đây nhỉ? Mỹ nhân của trường ta lại đi đứng nói chuyện với bọn “dân thường” như tôi sao?
Bội Anh khẽ cất giọng, vờ hoảng hốt như bắt gặp ma.
Mẫn Nhi vẻ mặt vênh vang, tiến sát đến cô hầu… à không. Bây giờ cô ấy là nữ sinh của trường An Bình này mà. Đôi môi đỏ hồng khẽ động đậy.
- Pha vừa rồi thật ấn tượng. Mẫn Nhi nhếch nụ cười hiểm.
Bội Anh cũng chẳng vừa, cô nữ sinh tóc xoăn bước sát đến, đôi mắt ánh vẻ kiêu ngạo.
- Quá khen.
- Đâu có. Thật sự nếu mà không phải thuộc loại tinh mắt như Mẫn Nhi này đây thì khó mà nắm bắt được kẻ lén lút nào đó tạt thẳng ly nước vào áo con điên kia một cách nhanh như tia chớp như vậy.
Bội Anh thầm bất ngờ với cô mỹ nhân đằng trước. Thật sự cô đã làm rất kín đáo và nhanh chóng vẫn chẳng thể qua mắt nổi cô ta.
- Tao cũng ghét con điên kia.
Mẫn Nhi hất cằm, đổi chủ đề. Câu nói quá ư là “đồng minh” khiến cô nữ sinh tóc xoăn không khỏi giật mình.
- Lý do?
- Nếu mày nói tao biết lý do mày ghét con kia thì chắc chắn tao cũng sẽ nói lại. Đừng nói với tao là vì Khải Hoàng. Tao thừa biết mày chẳng yêu đương gì anh Hoàng hết.
Cô học sinh ưu tú đã biết rằng cô bạn kia sẽ chẳng phải vì Khải Hoàng mà làm như vậy. Nụ cười đắc thắng của cô ta trước đó cô đã nhìn rất rõ. Đổi lại là cô, cô sẽ phải đau đớn đến nhường nào nếu thấy người cô yêu lại đang bảo vệ người con gái khác.
Bội Anh đơ mặt. Tại sao mọi suy nghĩ của cô lại được cô học sinh ưu tú kia nắm bắt một cách chuẩn xác đến như vậy? Thật đúng là con cáo già đa mưu.
- Đúng. Tao chẳng vì ai hết. Tao cũng chẳng ghét nó….
Bội Anh khẽ dừng nói, đôi môi kia nhếch lên đường cong ác quỷ, cất lên từng lời nói tàn độc.
-Mà tao hận nó. Tao hận đến xương tủy. Mày chẳng hiểu đâu, cô mỹ nhân ạ.
Khải Hoàng ngồi trên ghế đá sau vườn trường. Anh đang đợi mèo nhỏ thay áo quần.
Khoảng hai mươi phút sau, mèo nhỏ quay trở lại với bộ đồng phục mới. Để đề phòng bất trắc, cô hầu gái ở nhà đã để sẵn một bộ vào balo của mèo nhỏ.
- Mèo đen…
Bình Nhi khẽ nhăn mặt, thút thít chạy đến Khải Hoàng.
- Xấu hổ… xấu hổ… mèo đen.
Đôi mắt đẫm lệ nhăn nhó ngồi bên Khải Hoàng. Cô bé nhỏ cảm thấy thật chẳng biết chui vào đâu trước cái tình cảnh kia.
- Có gì đâu mà xấu hổ.
- Người ta nhìn…
- Người ta nhìn thì kệ người ta.
- Không… không biết… hix… hix.
Thấy mèo nhỏ vẫn cứ khóc vì xấu hổ, anh chẳng biết phải làm như thế nào.
- Đã là con người ai cũng có lúc vui, lúc buồn thì đương nhiên sẽ có lúc xấu hổ chứ. Hãy cứ để thuận theo tự nhiên thôi mèo nhỏ ạ.
- Nhưng mà… nước mũi…
-Mặc kệ. Có gì phải xấu hổ. Khải Hoàng khua tay.
- Không phải là anh nên anh chẳng hiểu đâu. Mèo nhỏ thút thít.
- Đâu có, anh cũng có lúc xấu hổ đấy chứ. Chỉ là chưa ai biết nên anh chẳng thấy xấu hổ.
- …
- Thì… ví dụ… như là… à ừm… anh nói nhưng là bí mật nhé.
- Dạ.
- Anh… thường “bốc mùi” khi chơi bóng.
- Là sao?
- Thì là… hôi "cánh" ấy.
Mèo nhỏ nghe vậy liên ôm lấy Khải Hoàng, chiếc mũi nhỏ xinh khẽ nhúc nhích để… ngửi.
- Em thấy thơm.
- Thì tại anh dùng sữa tắm nên nó thơm vậy. Khải Hoàng phỗng mùi khi nghe mèo nhỏ khen.
Bình Nhi thôi không thút thít nữa khi nghe mèo đen đã tiết lộ bí mật “động trời” kia. Cô bé nhỏ lém lỉnh cười, khuôn mặt lộ vẻ “đểu”.
- Thì ra anh cũng “bốc mùi” không kém nhỉ. Ôi, người ta mà biết chắc xấu hổ chết mất. Hihihi.
- Ơ…
Khải Hoàng đơ mặt, anh thấy sao mà hối hận đến thế không biết.
- Sao anh nói không xấu hổ mà mặt anh đỏ vậy?
- Ừ… à… anh đi mua nước.
Khải Hoàng đổi chủ đề, tránh né khuôn mặt “chế giễu” của mèo nhỏ.
Bình Nhi ngơ ngác nhìn Khải Hoàng giấu khuôn mặt đỏ như dưa hấu tới mùa.
Khi hình ảnh con mèo nhỏ đã khuất sau bờ tường, khuôn mặt đỏ ửng của mèo đen mới hét lên trong đau đớn với sự xấu hổ đến tột cùng. Hai cánh tay vò nát mái tóc bù xù.
- Mèo ngốc, mèo ngốc, ôi… xấu hổ quá…. Mèo ngốccccccc.
“Đã có lúc anh mong tim mình bé lại.
Để nỗi nhớ em không thể nào thêm nữa.
Đã có lúc anh mong ngừng thời gian trôi.
Để những dấu yêu sẽ không phai mờ.
Nếu không hát lên… nặng lòng da diết.
Nếu không nói ra… làm sao biết.
Anh thương em…
Anh sẽ nói em nghe những điều chưa bao giờ…”
Đâu đó trong khuôn viên trường vang lên bài hát da diết. Từng câu hát vang lên với một nỗi buồn không tên, gợi nên một quá khứ đẫm nước mắt.
Ngày ấy, trên sân trường nhỏ có cô bé nào đó với mái tóc dài ngang lưng ngồi trên ghế đá lạnh lạnh hơi sương. Cô đang nhìn về phía những cái lá bàng đang rơi tự do. Đôi mắt ánh lên niềm vui nào đó.
- Bình Nhi…
Cô bé quay đầu lại, cô thấy một người con trai với mái tóc bay nhẹ trong làn gió.
Là Đình Hưng. Anh khẽ cười khi thấy cô học trò lớp dưới nhìn anh.
- Em không về lớp sao?
Cô học trò lớp dưới khẽ lắc đầu, đôi má ửng hồng dưới ánh nắng vàng rực rỡ.
- Chán lắm ạ.
- Trốn học sao?
- Chắc vậy.
Đình Hưng ngồi xuống cạnh cô học sinh lớp dưới, tay lấy ra chiếc điện thoại vẻ đắt tiền.
- Nghe đi, hay lắm.
Đình Hưng khẽ nói, tai nghe nhét vào tai cô bé ngồi bên. Chợt giật mình nhưng rồi cô bé ngồi im thưởng thức bài hát đang vang lên. Đình Hưng khẽ nhìn lén cô học sinh, đôi môi mỉm cười thoáng qua.
- Hay không?
- Hay ạ.
- Em hiểu không?
- Hiểu gì ạ?
- Lời anh muốn nói.
Đình Hưng khẽ đỏ mặt với lời tỏ tình đầy táo bạo. Anh vốn chỉ xem Bình Nhi là em gái nhưng khi tiếp xúc càng nhiều, anh đã thích cô lúc nào không hay.
Bình Nhi thẹn thùng khi bất ngờ nghe anh lớp trên mở lời.
- Em…
- Em không cần trả lời ngay cũng được.
Cô bé nhỏ quay đầu giấu khuôn mặt ửng đỏ đến nóng ran. Đình Hưng cũng chẳng dám nhìn cô, quay qua nhìn ánh nắng nhảy nhót trên sân trường. Cả hai cô cậu học sinh ngồi lặng lẽ bên nhau, chẳng ai nói gì. Chỉ có những câu độc thoại vang lên, nhưng có lẽ cùng một ý nghĩ.
Ngày nắng hôm ấy, trên chiếc xe điện lướt qua sân trường. Người con trai ngồi trước quay đầu nhìn lại cô gái nhỏ đang ngồi ở sau, đôi môi mỉm cười rạng ngời. Cô gái kia chỉ thẹn thùng cúi mặt, hai má ửng đỏ dưới ánh nắng chan hòa.
- Đình Hưng…
- Sao?
- Em cũng có điều muốn nói.
Cô gái nhỏ ngồi sau thẹn thùng cất tiếng, hai má bây giờ đã đỏ hết cả lên. Đỏ rực như ánh hoàng hôn chiều tà. Đôi môi nhỏ mấp máy, từng lời nói vang ra xa, xa tít tận chân trời để lại hai trái tim rung lên theo từng nhịp đập.
- Em sẽ nói anh nghe những điều chưa bao giờ.... Đình Hưng, em thích anh.