Cô chủ nhiệm gõ mạnh thước gỗ xuống bàn, vang lên âm thanh chói tai cắt đứt mọi ồn ào trong lớp.
- Nhà trường vừa bàn chuyện tổ chức lễ cắm trại như mọi năm cho các em…
Cô chưa dứt lời, tiếng hú hét vui mừng vang lên vỡ òa.
- Cô ơi năm nay trường mình có hoạt động gì hả cô?
- Ôi tao trông cái ngày này một năm rồi.
- Lên, lên tụi mày ơi.
Cả đám học sinh nhốn nháo mừng rỡ, bọn nó chẳng nghe thèm nghe cô chủ nhiệm nói cho hết câu.
- IM.
Cô gõ mạnh thước thêm lần nữa lên bàn gỗ.
- Ta nói, hai người đàn bà là ra cái chợ mà con trai tụi bây thôi là ra cả cái siêu thị đang giảm giá hàng luôn cũng đúng. Tụi bây có chịu nghe cô nói hết không. HẢ?
Cái giọng miền trung đặc sệt cả cô vang lên.
Im re…
Cô đưa mắt nhìn cả lớp, thấy đã yên ổn nên cô tiếp lời.
- E hèm, chuyện tiền bạc thì cô sẽ gửi giấy cho mấy đứa sau. Chúng ta sẽ tổ chức tại trường, tụi bây liệu hồn đi lung tung cô cho ở nhà hết. Còn nữa, chúng ta sẽ tổ chức đúng ngày giáng sinh, vì vậy các em hãy chuẩn bị quà để trao đổi cho nhau.
Cô chủ nhiệm liếc mắt “đưa tình” cả lớp. Biết gì cái lớp quậy này cũng làm loạn nên cô “rào” sẵn.
- Tụi em biết rồi cô ơiiiii.
- Có đổi quà nữa cơ đấy.
- Thích thế.
- Tụi em ngoan mà cô.
Cô bĩu môi.
- Hứ, tụi bây mà ngoan thì cái trường ni cũng yên rồi.
Tiếng ồn ào trong lớp lại vang lên. Đứa nào đứa nấy háo hức bàn chuyện rôm rả. Chuyện mua quà trao đổi, chuyện mua chai nước ngọt, mua cái bánh kem.
Lát sau, Bình Nhi được cô giáo cho xuống phòng y tế với lý do nghỉ ngơi mặc dù cô chẳng thấy mệt chút nào. Chỉ là lớp đang kiểm tra nên cô châm chước cho con mèo nhỏ kia.
Nằm xuống chiếc giường nệm trong phòng y tế, cô bé nhỏ lim dim suy nghĩ đến mèo đen, chẳng mấy chốc rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
“Bình Nhi, em đừng có như vậy, anh chưa từng yêu em”.
“Không, Đình Hưng, anh… anh nói dối…”.
“Anh thật sự chưa bao giờ yêu em, dù chỉ một phút giây nào đó thôi, anh cứ luôn nghĩ về cô ấy…”
“AAAA. Anh im đi…”
“Anh xin lỗi…”
“Vậy còn bài hát đấy… anh đã nói gì với em chứ…?”.
“Anh…”.
“Chưa bao giờ sao?... Tất cả là dối trá…”.
“Choang”.
“Đừng, Bình Nhi… em đừng…”.
“Anh im đi… thì ra… anh thương hại tôi chứ gì? Anh thương hại con điên này chứ gì?”.
“Anh… xin lỗi… anh…”.
“Biến đi. AAAAAAA”
“Đừng… em hãy nghe anh… không em đừng làm vậy… không… không… Bình… Nhi…”.
- Không, Đình Hưng… anh đừng chết… không…
Bình Nhi mở mắt, là trần nhà. Hai dòng mồ hôi lạnh túa trên trán, cô bé nhỏ tim đập liên hồi. Lại là giấc mơ đó, cô ngồi dậy, hai dòng nước mắt bắt đầu tuôn rơi, trái tim cô đau quá, đau quá. Tiếng khóc tang thương len qua tán cây xanh, nhưng chẳng ai có thể nghe thấy, tiếng ồn ào ở các lớp học đã che dấu nỗi đau giùm cô bé nhỏ.
Mặc cho tiếng ồn ào từ các lớp học vang ra, Khải Hoàng chỉ ngồi lặng yên trên ghế đá. Anh đang suy nghĩ về ai đó, anh đang thấy hoang mang cho chính mình.
Là mèo nhỏ? Hay là anh sẽ tiếp tục giữ lời hứa năm ấy?
Khải Hoàng vò mái tóc bù xù, ánh nắng chiếu rọi vào trái tim đứng trên hai bờ vực của anh.
“Lớn lên nhất định chúng ta sẽ cùng đi tìm mẹ…”.
“Bạn hứa rồi đấy, nhất định chúng ta sẽ cùng đi tìm mẹ nhé”.
“Nhất định”.
Những giọt nước mắt ấy… mái tóc dài mượt ấy… câu nói cuối cùng mà cô bé đó rời đi… vẫn luôn in sâu trong tiềm thức của Khải Hoàng.
Tịnh Nhi, em đang ở đâu?
Khải Hoàng đang nói với bản thân mình. Anh ước gì trái tim anh sẽ lựa chọn được. Nhưng không, chính anh cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì.
- Anh Hoàng.
Có tiếng vang sau lưng, Khải Hoàng quay đầu lại, là Mẫn Nhi.
Cô học sinh ưu tú nhẹ nhàng bước đến gần ghế đá, chiếc váy đồng phục bị làn gió lùa qua khẽ lay động. Ngồi xuống cạnh Khải Hoàng, Mẫn Nhi đưa tay vuốt mái tóc bị làn gió thổi đung đưa.
- Anh đang nhớ về ai sao?
Khải Hoàng nhướn mày, tại sao cô học sinh lớp dưới lại biết anh đang nghĩ đến ai đó? Tằng hắng giọng, anh tiếp tục suy nghĩ ban nãy, mặc kệ cô học sinh lớp dưới đang chờ đợi anh trả lời.
- Anh Hoàng, anh quên em rồi sao?
Mẫn Nhi tiếp tục nói, giọng có chút đau khổ. Đôi môi đỏ hồng mấp mấy câu nói, trái tim như bị giằng xé.
Khải Hoàng lờ câu hỏi của cô, anh vẫn đang mãi mê với suy nghĩ của bản thân, lưng tựa vào thành ghế đá vẻ mệt mỏi.
- Anh… không nhớ em sao?
- …
- Em… là Tịnh Nhi đây mà. Là… Tịnh Nhi mà anh vẫn chờ đây mà…
Mớ suy nghĩ của Khải Hoàng đứt mạch, trái tim khẽ nhói lên khi cô học sinh lớp dưới nhắc đến “Tịnh Nhi”.
Anh hoang mang nhìn sang Mẫn Nhi, bây giờ khuôn mặt của cô đã có hai hàng nước mắt lăn dài.
- Em… nói sao chứ?
Ánh mắt Khải Hoàng lộ vẻ bất ngờ xen chút hoang mang.
- Em… là Tịnh Nhi đây mà… hức…
Mẫn Nhi khóc, cô vừa cất từng tiếng nói đau khổ, trái tim như bị cắt thành từng mảnh khi nghe tin Bình Nhi chính là hôn thê của anh.
- Em…
- Hức… hức…
Mẫn Nhi càng lúc càng nhói đau hơn, nước mắt thấm đẫm bờ mi dày.
Khải Hoàng đau đớn, lấp bấp từng câu nói chẳng nên lời.
- Không… em là Mẫn… Nhi… em…
Cô học sinh ưu tú đưa tay vuốt hàng nước mắt.
Anh quên rồi ư? Mẫn Nhi là tên các bạn cùng trường gọi khi em đạt giải “Mỹ nhân An Bình”. Tên thật trước đây của em là… Tịnh Nhi. Anh quên rồi sao, Khải Hoàng?