Bình Nhi gạt tay Khải Hoàng khỏi tay cầm đẩy nơi xe lăn. Anh nhăn mặt, miệng lẩm bẩm.
- Anh đẩy cũng được.
Mặc dù là xe lăn tự động nhưng Khải Hoàng cứ thích làm màu, đòi đẩy cho bằng được. Bình Nhi cũng chả nói lại, cô quay đầu ngồi yên lặng mặc cho anh cố sức đẩy lên cái dốc ban công.
Hôm nay trời mát mẻ lạ thường, không mưa lùng phùn, không chút nắng len, không buồn không vui. Từ ban công nhìn xuống là cả một khu vườn đầy hoa, phía xa xa quản gia Liên đang chỉ huy đám người cắt tỉa.
- Anh hát em nghe đi.
Đôi môi nhỏ cô cất tiếng, làn gió mát lùa qua mang đến cảm giác lâng lâng khó tả.
- Ừm…
Khải Hoàng đắn đo giây lát, cái giọng “vịt đực” bắt đầu “rống” lên.
- Anh chàng đẹp trai ngồi trong quán uống ly cà phê… thấy một cô…
Bình Nhi bật cười vì cái điệu hát quái dị.
- Thôi, thôi, em xin. Khỏi hát đi anh ạ.
Khải Hoàng nghệt mặt, môi nhếch nhếch.
- Gì? Phũ phàng thật mà.
Khải Hoàng vờ dỗi, anh quay người nhìn đi nơi khác. Bình Nhi bụm miệng cười khì, cô cố gắng mở lời trong tiếng cười cố kìm nén.
- Kể chuyện em nghe cũng được.
Anh thôi dỗi, quay qua nhìn cô bé nhỏ trước mặt, khuân mặt dấy lên vẻ suy nghĩ.
- Chuyện gì bây giờ nhỉ?
- Chuyện gì cũng được.
Khải Hoàng đăm chiêu, rồi anh như nghĩ ra được, miệng bắt đầu cất lời.
- Ngày xưa ấy, xưa ơi là xưa. Xưa từ cái thời cha chưa sinh mẹ sắp đẻ, cái thời lon sữa lấy dép liệng, cái thời đội quần xì lên đầu chạy lon ton, cái thời… thôi cái thời gì thì kệ nó. Trước khoảng đất trống của một cô nhi viện có tảng đá to ơi là to…
Khải Hoàng nuốt nước miếng lấy hơi, anh nhìn sang cô bé nhỏ, có vẻ cô đang chăm chú nghe anh kể.
- … to như cái tòa nhà này, to như trái đất tròn vo, to như…
Khải Hoàng khựng lời, ánh mắt liếc xéo của Bình Nhi khiến anh cười hề.
- Được rồi. Anh kể đây nè.
- Ừ.
Khải Hoàng tằng hắng lấy khí thế.
-Trên tảng đá to ngày ấy, có một cô bé hay khóc nhè cứ đòi gặp mẹ. Rồi tình cờ cậu bé đẹp trai nào đó tạt ngang, thấy cô bé xấu xí kia cứ khóc hoài khóc mãi không thôi đành ghé lại an ủi. Cứ ngày qua ngày, cô bé vẫn khóc, cậu bé đẹp trai kia vẫn “vô tình” đi ngang qua đó, để rồi ngày mà cô bé rời xa, lời muốn nói vẫn chưa nói ra hết. Trước khi chiếc xe lăn bánh, cậu bé chỉ kịp chạy theo hỏi tên. Trong cơn gió lùa qua, cô bé xấu xí kia hét lên rằng tên là…
- Tịnh Nhi….
Bình Nhi ngắt lời Khải Hoàng, anh thoáng bất ngờ, ánh mắt trở nên hoang mang.
- … rồi cô bé rời khỏi nơi đó để đến một căn nhà nằm sâu trong con hẻm. Trước nhà có vườn hoa giấy và vài ba con mèo đen lảng vảng. Cô bé đó rất sợ, sợ đến nỗi chỉ cần nhìn thấy chúng, cô bé sẽ run lên lập cập…
Hàng nước mắt Bình Nhi chảy dài, đôi môi nhỏ tiếp lời anh trong nghẹn ngào.
- … để rồi ngày nào đó, cô thấy trước mắt mình một người con trai lạ lùng. Người con trai ném giày đuổi con mèo đen đi, người con trai ấy còn đọc sách cùng cô bé, chơi xích đu cùng cô, còn dẫn cô đi học và người con trai ấy đẩy ngã cô, người con trai ấy bỏ đi, rồi lại quay trở lại. Người con trai ấy, rất giống với cậu bé ngày xưa…
- Bình Nhi… em…
Cô bé nhỏ đưa bàn tay quệt giọt nước mắt lăn dài, hàng mi cố gắng ngăn tuyến lệ nhưng vẫn chẳng thể được. Khải Hoàng bỗng ôm lấy cô, bờ vai run run lên.
- Tại sao em chẳng nói cho anh biết chứ? Tại sao chứ?
Bình Nhi chẳng đáp, nước mắt đua nhau mà tuôn rơi, cô bé nhỏ áp mặt vào mảng áo của Khải Hoàng mà khóc nức nở. Bàn tay của anh vuốt nhẹ đôi má cho nước mắt vơi đi.
- Vậy bây giờ anh gọi em là Tịnh Nhi nhé?
Khải Hoàng nhỏ nhẹ nói, ngón tay hất nhẹ cọng tóc ướt. Bình Nhi lắc đầu, môi lẩm bẩm.
- Em thích anh gọi là Bình Nhi hơn.
- Tại sao?
- Tên đó… chỉ có bố mẹ gọi em thôi.
- Ừ…
Khải Hoàng ậm ừ, anh áp trán mình lên trán của cô, môi nhếch cười.
- Anh sẽ cùng em đi tìm mẹ, nhé?
- Ừ.
Bình Nhi khẽ gật đầu, đôi mắt đã khô ráo nước mắt lúc nào không hay, trong lòng muộn phiền cứ thế tan biến.
***
Bà Linh bước xuống xe trước cái cúi đầu của anh tài xế. Bước chân hiên ngang đi dọc thảm đỏ vào khách sạn.
Bóng dáng sang trọng, quý phái của bà nổi bật giữa đám đông. Váy ôm sát người với đường xẻ bên từ dưới eo xuống làm tôn lên đường cong tuyệt mỹ của bà. Kính mát khẽ đẩy nhẹ, bà tiến đến bộ bàn ghế sa-lông bên cạnh ban công.
-Thưa tổng giám đốc, người được mời vẫn chưa đến. Mong bà đợi trong giây lát.
Một cô tiếp tân mang đến ly rượu vang đỏ theo đúng sở thích của bà Linh cúi đầu nói.
- Được rồi.
Bà khua tay, cô tiếp tân liền cúi chào rồi nhẹ nhàng quay trở lại bàn tiếp tân.
Ánh mắt bà Linh hướng ra ngoài hồ bơi lộng lẫy dưới ánh đèn đêm bắt đầu chiếu rọi. Phía trong khách sạn, người ra vào vẫn nhộn nhịp, vài ba bà Tây xúng xính váy áo đến rồi đi. Mặc cho không gian có ồn ào xôn xao đến mấy, nơi bà Linh ngồi đã có tường cách âm nên không có bất cứ tạp âm nào có thể lọt qua.
“Cạch”. Cánh cửa kính khẽ đẩy vào. Ánh mắt bà Linh chuyển hướng đến người vừa bước vào. Là một cô gái trẻ với bộ váy body ôm sát và chiếc túi Chanel Boy đính đá sành điệu. Bà Linh đứng thẳng người, tay phải đưa ra.
- Rất vui được gặp cô.
- Rất vui được gặp bà.
Sau màn chào hỏi đầy lịch sự với cái bắt tay, bà Linh chỉ tay mời cô gái ngồi xuống ghế đối diện. Cô tiếp tân nhanh chóng đem thức uống mà cô gái yêu cầu.
- À… Tôi xin giới thiệu, tôi là Nguyễn Hương Lan, là thư kí riêng của bà Tịnh Hải.
Bà Linh thoáng bất ngờ.
- Ồ. Tôi cứ ngỡ cô đây là chủ tịch Tịnh Hải chứ.
- Vâng. Mong bà thông cảm, hôm nay chủ tịch chúng tôi có việc bận đột xuất nên đã thay đổi mà không báo trước với bà.
Bà Linh xua tay, đôi môi đỏ cất tiếng.
- Không sao. Tôi cũng hiểu mà. Chủ tịch trăm công nghìn việc.
Cô Hương Lan mỉm cười đầy thân thiện.
- Bây giờ chúng ta có thể bàn đến công việc được chưa ạ?
- OK.
Phía xa xa đó, một người phụ nữ khoác bên mình chiếc áo lông thú sành điệu cùng túi Dior sang chảnh cất bước rời đi.
- Mau lên, đến đó ngay.
Bà Tịnh Hải lớn giọng ra lệnh cho anh tài xế. Chiếc xe con hạng sang lăn bánh rời đi ngay.
Qua vài ba con ngõ, chiếc xe dừng lại trước con hẻm tối thui, tiếng chó sủa từ đâu vang lại mang đến cảm giác bất an.
Đôi gót đắt tiền đính đá bước xuống đường đánh lên âm thanh “cộp” vang xa vào con hẻm nhỏ. Bà Tịnh Hải từ từ bước sâu vào con hẻm, anh tài tế theo sau lưng.
Đến khi đôi giày đính đá dừng lại trước ngôi nhà có hai hàng hoa giấy rụng lả tả, bà mới nhìn quanh nhìn quất tìm kiếm bóng người. Vài ba con chó nhà bên ngửi thấy mùi lạ sủa ỏm tỏi. Bà Tịnh Hải khẽ nhăn mặt, tay day day vầng thái dương.
- Đám chó ồn ào.
Bà lẩm bẩm, mắt vẫn đảo liên tục nhìn vào ngôi nhà nhỏ tối thui bên trong.
- Cô tìm ai?
Một bà già nghe thấy tiếng chó sủa liền ra xem.
- Ồ, chào bà.
Bà Tịnh Hải thấy có người liền lịch sự kính cẩn chào bà già.
- Cô tìm ai?
Bà Già kia hỏi lại, ánh mắt có phần khó chịu.
-À… cháu muốn tìm cô bé khoảng mười bảy tuổi ở trong ngôi nhà này, bà có biết…
- Con bé điên ấy à, nó đi lấy chồng rồi.
Chưa kịp dứt lời, bà già kia cắt ngang. Bà Tịnh Hải thoáng bất ngờ, ánh mắt chuyển sang hoang mang.
- Bà… bà nói sao? Sao nó phải lấy chồng khi chưa đủ tuổi chứ?
- Thôi, cô về đi, muốn biết thì tôi đây cũng chả biết mà trả lời.
Nói đoạn bà già còng lưng chống gậy bỏ đi.
- Bà… bà ơi, cô bé đó sao bị điên… điên…
Bà già chìm dần vào bóng tối, để lại sự hoang mang tột cùng trên khuôn mặt bà Tịnh Hải.
Chiếc xe hạng sang lặng lẽ vượt qua bóng đêm nơi huyện nghèo nàn, người ngồi trong xe vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Bà Tịnh Hải hướng ánh mắt vô hồn vào dòng xe đông đúc ẩn hiện bên cửa kính, bà đang lo âu, mang một nỗi ngờ vực lớn.
Ánh đèn đường mờ ảo dưới đôi mắt ướt đẫm của người phụ nữ ngồi trong xe, khuôn miệng đau đớn lẩm bẩm.
- Bình Nhi… nhất định mẹ sẽ tìm thấy con. Chờ mẹ nhé.
Sâu trong đôi mắt đục ngầu vì nỗi buồn, Tịnh Hải đang nhớ về ngày này mười năm trước, ngày mà bà đã thất lạc đứa con gái bé bỏng.
Chiếc xe hạng sang vẫn vút hiên ngang, bà đâu biết rằng, nếu ngày đó , chỉ cần bà đọc bài báo ấy thôi, bà sẽ tìm được đứa con gái bé bỏng.
Mười năm trước.
- Bình Nhi. Con cẩn thận đấy.
Tịnh Hải tươi cười nhìn đứa trẻ đu trên cái sào gỗ trong công viên. Chiếc váy trắng của đứa trẻ tung bay theo chiều lắc lư.
- Con biết rồi ạ.
Bình Nhi cất đôi môi nhỏ nhắn đáp lời mẹ. Tịnh Hải tiến đến cái ghế đá bên cạnh, bà lướt điện thoại nhận cuộc gọi.
- Vâng, tôi nghe.
Bình Nhi vẫn tiếp tục đu sào, hai chân vẫy vẫy trong không trung. Cô bé nhỏ buông hai tay, đáp phịch xuống bãi cát dưới chân.
- Mẹ ơi, Nhi ra ngoài này chơi nhé.
Mặc cho cô bé nhỏ hét lên nhưng Tịnh Hải chẳng hề nghe thấy. Nghĩ là mẹ đã đồng ý, cô bé nhỏ chạy vút qua đường bên cạnh, chiếc xe tải có đống rơm êm ái thu hút ánh nhìn Bình Nhi. Cơ thể nhỏ bé cố gắng nhảy lên phía sau xe, nơi đống rơm vàng vàng trãi đầy.
- Hihi. Êm quá.
Bình Nhi vừa cười vừa nhún nhảy trên đống rơm lớn. Rồi cô bé đập đạp cho đống rơm gọn gàng, đặt lưng xuống và phủ lên người lớp rơm.
- Hihihi. Chăn này. Nhi có chăn êm quá.
Cô bé nhỏ thích thú vùi mình vào đống rơm vàng. Vì mãi vui chơi, chiếc xe tải lăn bánh lúc nào không hay.
Chiếc xe tải lạn lách qua bao con đường nhựa, rồi đường đất, cuối cùng nó cũng dừng lại.
- Huhuhu mẹ ơi… mẹ đâu rồi…
Bình Nhi vừa phóc xuống xe và chạy dọc theo con đường đất. Cô bé nhỏ vừa đi vừa khóc gọi mẹ, nước mắt giàn giụa cả khuôn mặt. Bước chân cứ thế dừng lại trước hàng rào của một ngôi nhà lớn. Đó chính là cô nhi viện.
Một cô nuôi thấy vậy liền đưa vào phòng hiệu trưởng.
- Con tên gì?
Bà hiệu trưởng hỏi, nhưng cô bé nhỏ chỉ sợ sệt run lên.
- Tên mẹ con là gì?
- …
- Vậy con có nhớ số điện thoại mẹ không nè?
Mặc cho bà cố gắng khai thác thông tin từ Bình Nhi, nhưng cô bé nhỏ vẫn không chịu trả lời, nước mắt cứ chảy dài mà chẳng khóc.
Bà hiệu trưởng đành đăng báo tìm kiếm nhưng vẫn chẳng có ai hồi đáp.
Rồi cứ thế, một năm trôi qua, cô bé nhỏ ấy lớn lên trong sự nuôi dạy của các cô nuôi. Một ngày, một người đàn bà lạ đến và dắt cô đi. Bình Nhi đã rất vui vì cứ ngỡ là được gặp mẹ. Nhưng rồi đến cả tên mẹ hay là một chút về khuôn mặt mẹ, cô bé nhỏ tội nghiệp cũng chẳng thể nhớ.
Tiếp đó là những chuỗi ngày cô độc trong bóng tối không người, không tiếng cười cũng chẳng có nước mắt. Cô độc và cô độc. Cô bé nhỏ ấy chẳng mấy chốc lớn lên với vẻ đẹp nghiêng thành, nhưng cô gái xinh đẹp ấy lại bị mọi người ghét bỏ. Người ta gọi cô là con điên.
Và đến khi trở thành vợ của một nhà giàu có. Người ta gọi cô là “vợ điên”.