Chiếc BMW đỗ xịch giữa chốn đông đúc. Từ trong xe, một người phụ nữ sang chảnh bước ra, vẫn là đôi gót nhọn lấp lánh có một không hai. Trên tay bà, bó oải hương gói gọn lung lay theo từng bước chân. Hôm nay là ngày giỗ của chồng bà.
Tịnh Hải dừng bước trước hai ngôi mộ. Bàn tay đưa lên khẽ tháo kính râm, sâu trong đôi mắt ướt đẫm là cả một nỗi đau không thể thấu. Tịnh Hải lặng lẽ quan sát hai nấm mộ đã mọc đầy cỏ dại, giọt nước mắt rơi khẽ khàng trên từng bông oải hương.
- Đình Phong, anh nói sẽ cùng em đi tìm con mà, vậy tại sao vẫn chưa tìm thấy anh lại rời bỏ em?
Tịnh Hải đau đớn miết nhẹ theo từng đường khắc trên bia mộ, bàn tay run run cố kìm nén cảm xúc. Bà lặng lẽ nhìn xuống đôi gót nhọn lấp lánh dưới ánh nắng chiếu vào, là món quà kỉ niệm ngày cưới mà Đình Phong đã tặng bà.
- Anh nói… đôi giày này sẽ dẫn em đến những nơi tốt đẹp, sẽ đưa em đến những vùng đất hạnh phúc. Anh còn nói… chúng ta nhất định sẽ tìm thấy Tịnh Nhi… vậy mà sao đây?
Tịnh Hải gần như điên tiết lên, bà ném mạnh bó oải hương xuống nấm mộ. Giọng nói trở nên lớn hơn, gấp gáp hơn và chứa đầy sự uất hận.
- Đến con gái em vẫn còn chưa thể tìm ra, còn Đình Hưng… có cũng tồi tệ như anh. Nó cũng bỏ em mà đi. Em đau lắm… Đình Phong à… sao hai người có thể để em lại một mình như vậy chứ. Huhuhu.
Tịnh Hải đập mạnh vào ngực, đôi mắt ướt nhèm nhòe mascara.
- Hai người phải cùng em đi tìm Tịnh Nhi. Đã hứa rồi tại sao lại không giữ lời chứ?
Ánh mắt bà đau đớn nhìn sang dòng chữ khắc trên hai bia mộ. “Đình Hưng”, “Đình Phong”. Nước mắt cứ thể tuôn rơi như vỡ lệ.
Đằng sau một người phụ nữ hào nhoáng ấy cũng chỉ là một trái tim đau khổ và cô độc. Làm sao đây, bà càng muốn tìm lại con gái bao nhiêu thì nỗi hận đối với kẻ đã giết chết con trai bà càng lớn bấy nhiêu. Tịnh Hải bặm chặt môi ngăn tiếng nấc nghẹn ứ họng, bà quay lưng bỏ đi một cách mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Bước chân cứ thế tiến về trước mà không một lần ngoái đầu nhìn lại.
Bó oải hương lăn lóc trên nấm mộ khẽ rung rinh trước cơn gió nhẹ. Một giọt, hai giọt, ba giọt, nước mưa chợt tí tách rơi xuống trên những tán cây cỏ dại, hình như, một ai đó đang khóc.
***
- Tại sao ta không thể tìm kiếm được hình ảnh của chủ tịch Tịnh Hải?
Bà Linh đang gọi cho thư kí riêng, bên đầu dây, tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên.
- Thưa bà, thật ra chủ tịch Tịnh Hải rất nổi tiếng trong giới, nhưng chưa một lần nào xuất hiện trước công chúng, mấy nhà báo cũng không thể tìm ra tung tích của bà ấy, cũng chỉ có vài thông tin cơ bản là được cập nhật. Còn về hình ảnh thì…
- Ta hiểu rồi.
Bà Linh ngắt lời tắt máy. Ánh mắt đăm chiêu vẻ nghĩ ngợi.
- Rốt cục bà là ai, Tịnh Hải?
Trong lúc đó, tại ngôi nhà nhỏ trước sân có giàn hoa giấy, bóng dáng sang trọng của chủ tịch Tịnh Hải tiến vào ngôi nhà.
- Đến giờ vẫn chưa tìm được sao?
Tịnh Hải mất bình tĩnh mà quát tháo lên. “Tóc xoăn tít” thấy vậy hoảng hồn, rối rít bưng nước mời ngồi.
-Bà cứ bình tĩnh đi ạ. Tôi nhất định sẽ tìm thấy nó.
Tịnh Hải lườm bà ta, bà chẳng thèm uống cốc nước dơ bẩn vừa được “tóc xoăn tít” đặt trên bàn.
- Rốt cục Tịnh Nhi đang ở nơi đâu chứ? Mà bà có chắc nó là đứa bé tôi đang tìm không đấy?
- Chắc chắn thưa bà. – “Tóc xoăn tít” vội phân bua. Nó là đứa bé có mái tóc dài, nước da trắng.
- Nó có xinh không? – Tịnh Hải tò mò hỏi “tóc xoăn tít”.
Bà ta vẻ bất ngờ, ánh mắt ngờ vực nhìn người phụ nữ sang trọng trước mặt.
- Chẳng lẽ đến con gái mình mà bà cũng không biết nữa sao? Nó từ nhỏ đến lớn cũng chẳng thay đổi nhiều. Nó rất xinh đẹp, trong xóm này có những mười mấy thằng mấy lần ve vãn muốn làm người yêu con bé mà tôi nào có cho.
- Vậy à…
Tịnh Hải vô hồn đáp.
- Được rồi, lúc nào có tin tức hãy gọi tôi ngay. Nếu tìm thấy nó, tôi sẽ chuyển cho bà số tiền mà bà đã yêu cầu.
“Tóc xoăn tít” dạ dạ vâng vâng ngọt ngào tiễn Tịnh Hải ra ngoài xe.
Khi đã ngồi ngay ngắn trên xe, Tịnh Hải chợt xúc động. Nước mắt lăn dài trên mi, bà ôm mặt mà khóc rưng rức.
- Huhuhu, con ơi. Đến khuôn mặt của con mà ta còn chẳng thể biết. Làm sao đây, huhuhu.
Nước mắt rơi lã chã, rơi vào một quá khứ đầy đau đớn.
Trước lúc sinh Tịnh Nhi, đôi mắt ấy đã trở nên mờ nhạt. Mọi thứ xung quanh lúc ấy dường như Tịnh Hải không thể nhìn rõ. Chỉ có những mảng nhạt nhào trước mắt. Và rồi trong suốt bảy năm khôn lớn của Tịnh Nhi, bà chỉ có thể nghe giọng nói của nó, khuôn mặt của đứa con gái ấy, bà chưa từng một lần nhìn thấy. Tất cả những bức ảnh chụp về Tịnh Nhi đều đã tan biến theo ngọn lửa từ chiếc ô tô con. Cũng chính ngọn lửa ấy đã cướp mất người chồng mà bà yêu thương nhất.
Ngày hôm ấy, Đình Phong hào hứng chuyển đồ đạc về ngôi nhà mới. Đó chính là biệt thự Hoa Hồng, nhưng rồi gia đình chưa kịp đoàn tụ, tai nạn giao thông xảy đến, ngọn lử ấy đã biến tất cả những kỉ niệm của một gia đình đã từng hạnh phúc thành tro bụi. Thiêu đốt người đàn ông của bà, thiêu đốt mọi điều hạnh phúc của bà, thiêu đốt con tim tưởng chừng như đang thổn thức về một cuộc sống như mơ. Nào ngờ đâu, chẳng mấy chốc sau đó người con trai cũng từ dã Tịnh Hải mà đi, để lại nỗi đau đớn cho bà. Tất cả tan vỡ, người phụ nữ ấy đã sống trong tòa biệt thự Hoa Hồng ấy cho đến bây giờ, một mình với bóng đêm.
“Mẹ ơi, làm ơn, hãy nhận con làm con nuôi. Mẹ ơi, con không thể chấp nhận được rằng Đình Hưng đã chết… mẹ ơi, huhuhu, con yêu anh ấy lắm mẹ ơi… huhuhu”.
Mối thù ấy, nỗi hận ấy, không chỉ có mỗi bà chịu đựng và nuôi hận. Bội Anh chính là người đã bước vào cuộc sống đầy thù hận của bà, đứa con nuôi ấy… cũng yêu Đình Hưng biết bao nhiêu, tình yêu lớn lao ấy dường như sánh bằng tình yêu mà bà dành cho đứa con trai.
Rồi cứ thế, số phận đưa đẩy khi bà nhớ lại lời kể của Đình Hưng, nó kể về người con gái mà nó yêu. Bà vui lắm, bà còn nói nó hãy dẫn người con gái ấy về. Nhưng mọi chuyện lại chẳng như số phận an bài, ngã rẽ đấy đã khiến niềm hạnh phúc của người làm mẹ tan vỡ.
“Mẹ ơi, cô ấy kể với con rằng cô ấy đã từng “đính hôn” với người khác lúc còn nhỏ. Người ấy còn nói rằng nhất định sẽ cưới cô ấy làm vợ”.
“Người ấy” chính là Khải Hoàng. Khi bà biết được điều này, mối hận thù trong bà nổi dậy. Dấu đi thân phận của mình, trở thành một quản gia hiền hậu, bà đã sắp thực hiện được sự trả thù của mình nhưng rồi số phận lại một lần nữa rẽ ngã, làm sao đây, bà phải làm sao đây?
Nhưng ngã rẽ ấy lại cứu sống cuộc đời của một người con gái. Số phận đã cố gắng đưa người con gái trở lại bên cạnh mẹ, đoàn tụ với gia đình.
Tịnh Hải đau đớn nhớ lại quá khứ đẫm nước mắt. Bà cố gắng hình dung hình ảnh người đàn ông của cuộc đời mình, nhưng tất cả quá mờ nhạt.
Từ một người phụ nữ hiền hậu, Tịnh Hải trở thành một người đàn bà với trái tim ác quỷ. Một con người đã bị thù hận bao trọn, nhấn chìm trái tim yếu đuối xuống vực thẳm. Bà đang sợ rằng, Đình Phong sẽ ghét con người bà lúc này. Bởi vì, bây giờ bà đã thật sự trở thành một kẻ nham hiểm, chỉ với mục đích là trả thù. Tịnh Hải khóc, đau đớn quá, bà đã nhận ra, mình không còn là người vợ hiền nữa, không còn là người phụ nữ đôn hậu như người đời hay ca tụng. Nước mắt lăn dài trên gò má, đôi môi bà cay đắng cất lời. Nói với Đình Phong, nói với chính bà của hiện tại.
- Em vẫn là em, chỉ là… nước mắt đã rơi quá nhiều, em cần phải mạnh mẽ hơn.
***
- Theo như tình trạng hiện tại, cô bé không phải bị mất trí nhớ.
Bác sĩ đẩy nhẹ gọng kính, nhìn cậu con trai trước mặt. Vĩnh Phúc căng thẳng nhìn cô bé nhỏ nằm ngủ yên trên giường, ánh mắt có phần lo lắng.
- Vậy rốt cục cô ấy bị gì ạ? Tại sao mọi thứ cô ấy chẳng thể nhớ?
- Cô bé bị rối loạn thần kinh, những kí ức có thể xáo trộn và nhầm lẫn với nhau. Còn phần kí ức về gia đình hay tất cả thứ khác, có lẽ chính cô bé đã không có hoặc đang muốn quên đi. Khả năng nhớ lại mọi chuyện là rất thấp. Nếu là kì tích thì trong vòng hai tháng có thể nhớ lại mọi chuyện. Nhưng đã gọi là ký tích, thì sẽ rất khó để xảy ra.
Bác sĩ ôn tồn giảng giải, ông đặt nhẹ một túi đầy cả thuốc lên bàn, không quên dặn dò trước khi ra về.
Khi bóng dáng bác sĩ đã khuất sau cánh cổng, Vĩnh Phúc nhẹ nhàng tiến đến cạnh giường lặng lẽ nhìn cô bé nhỏ.
- Em là ai chứ hả? Tại sao tôi lại tìm thấy em để rồi bây giờ… tôi chẳng muốn để em rời xa…
Bàn tay Vĩnh Phúc đặt nhẹ lên trán Bình Nhi, ánh mắt da diết nhìn cô.
- … hãy quên hết mọi chuyện có được không? Tôi không biết trước đây em là ai, là người như thế nào hay là người đã chịu những đau đớn gì đến nỗi trên cơ thể lại có nhiều vết sẹo đến vậy. Tôi chỉ biết, bây giờ em là của tôi. Tôi sẽ mang đến mọi điều hạnh phúc cho em, cho dù có là gì đi nữa, em sẽ là của riêng tôi.
Vĩnh Phúc đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, ánh nắng chiếu lấp lánh chiếc khuyên tai hình đinh lấp ló dưới mái tóc.
Chiều hôm ấy, Bình Nhi đã cùng Vĩnh Phúc rời khỏi Việt Nam để đến một đất nước khác.
Nước Mỹ.
Ca phẫu thuật cho chứng bại liệt của chân phải Bình Nhi diễn ra ngay sau khi chuyến bay vừa đáp mặt đất. Vĩnh Phúc căng thẳng nhìn ánh đèn đỏ trước phòng chờ, ánh mắt cụp xuống rồi lại cố gắng nhướn lên chờ đợi cánh cửa mở ra. Bác sĩ đã nói, sác suất để chứng bại liệt của Bình Nhi lành khỏi là bốn mươi phần trăm, hoặc nếu ca phẫu thuật thất bại, chân phải sẽ có thể vĩnh viễn mất cảm giác. Vĩnh Phúc đang đặt cược tính mạng của Bình Nhi lên ván cờ giữa “số phận” và “thần chết”. Anh chắp tay lại áp vào trán, ánh mắt như đang cầu xin chúa trời sẽ xót thương cho cô gái tội nghiệp kia bình an.
Gần bảy giờ đồng hồ trôi qua, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, một bác sĩ tây với cơ thể cao to, áo bờ-lu trắng lay động theo từng bước chân. Vĩnh Phúc thấy vậy liền đứng dậy, ánh mắt lo lắng và đầy hoang mang ẩn hiện, anh cố mở lời trong nghẹn ngào.
- She okay? (Cô ấy ổn chứ?).
Vị bác sĩ cởi khẩu trang xanh, ánh mắt chứa đựng niềm vui thoáng qua, môi nở nụ cười tươi đáp trả lời Vĩnh Phúc.
- The surgery was successful. (Ca phẫu thuật đã thành công).
Chiếc BMW đỗ xịch giữa chốn đông đúc. Từ trong xe, một người phụ nữ sang chảnh bước ra, vẫn là đôi gót nhọn lấp lánh có một không hai. Trên tay bà, bó oải hương gói gọn lung lay theo từng bước chân. Hôm nay là ngày giỗ của chồng bà.
Tịnh Hải dừng bước trước hai ngôi mộ. Bàn tay đưa lên khẽ tháo kính râm, sâu trong đôi mắt ướt đẫm là cả một nỗi đau không thể thấu. Tịnh Hải lặng lẽ quan sát hai nấm mộ đã mọc đầy cỏ dại, giọt nước mắt rơi khẽ khàng trên từng bông oải hương.
- Đình Phong, anh nói sẽ cùng em đi tìm con mà, vậy tại sao vẫn chưa tìm thấy anh lại rời bỏ em?
Tịnh Hải đau đớn miết nhẹ theo từng đường khắc trên bia mộ, bàn tay run run cố kìm nén cảm xúc. Bà lặng lẽ nhìn xuống đôi gót nhọn lấp lánh dưới ánh nắng chiếu vào, là món quà kỉ niệm ngày cưới mà Đình Phong đã tặng bà.
- Anh nói… đôi giày này sẽ dẫn em đến những nơi tốt đẹp, sẽ đưa em đến những vùng đất hạnh phúc. Anh còn nói… chúng ta nhất định sẽ tìm thấy Tịnh Nhi… vậy mà sao đây?
Tịnh Hải gần như điên tiết lên, bà ném mạnh bó oải hương xuống nấm mộ. Giọng nói trở nên lớn hơn, gấp gáp hơn và chứa đầy sự uất hận.
- Đến con gái em vẫn còn chưa thể tìm ra, còn Đình Hưng… có cũng tồi tệ như anh. Nó cũng bỏ em mà đi. Em đau lắm… Đình Phong à… sao hai người có thể để em lại một mình như vậy chứ. Huhuhu.
Tịnh Hải đập mạnh vào ngực, đôi mắt ướt nhèm nhòe mascara.
- Hai người phải cùng em đi tìm Tịnh Nhi. Đã hứa rồi tại sao lại không giữ lời chứ?
Ánh mắt bà đau đớn nhìn sang dòng chữ khắc trên hai bia mộ. “Đình Hưng”, “Đình Phong”. Nước mắt cứ thể tuôn rơi như vỡ lệ.
Đằng sau một người phụ nữ hào nhoáng ấy cũng chỉ là một trái tim đau khổ và cô độc. Làm sao đây, bà càng muốn tìm lại con gái bao nhiêu thì nỗi hận đối với kẻ đã giết chết con trai bà càng lớn bấy nhiêu. Tịnh Hải bặm chặt môi ngăn tiếng nấc nghẹn ứ họng, bà quay lưng bỏ đi một cách mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Bước chân cứ thế tiến về trước mà không một lần ngoái đầu nhìn lại.
Bó oải hương lăn lóc trên nấm mộ khẽ rung rinh trước cơn gió nhẹ. Một giọt, hai giọt, ba giọt, nước mưa chợt tí tách rơi xuống trên những tán cây cỏ dại, hình như, một ai đó đang khóc.
- Tại sao ta không thể tìm kiếm được hình ảnh của chủ tịch Tịnh Hải?
Bà Linh đang gọi cho thư kí riêng, bên đầu dây, tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên.
- Thưa bà, thật ra chủ tịch Tịnh Hải rất nổi tiếng trong giới, nhưng chưa một lần nào xuất hiện trước công chúng, mấy nhà báo cũng không thể tìm ra tung tích của bà ấy, cũng chỉ có vài thông tin cơ bản là được cập nhật. Còn về hình ảnh thì…
- Ta hiểu rồi.
Bà Linh ngắt lời tắt máy. Ánh mắt đăm chiêu vẻ nghĩ ngợi.
- Rốt cục bà là ai, Tịnh Hải?
Trong lúc đó, tại ngôi nhà nhỏ trước sân có giàn hoa giấy, bóng dáng sang trọng của chủ tịch Tịnh Hải tiến vào ngôi nhà.
- Đến giờ vẫn chưa tìm được sao?
Tịnh Hải mất bình tĩnh mà quát tháo lên. “Tóc xoăn tít” thấy vậy hoảng hồn, rối rít bưng nước mời ngồi.
-Bà cứ bình tĩnh đi ạ. Tôi nhất định sẽ tìm thấy nó.
Tịnh Hải lườm bà ta, bà chẳng thèm uống cốc nước dơ bẩn vừa được “tóc xoăn tít” đặt trên bàn.
- Rốt cục Tịnh Nhi đang ở nơi đâu chứ? Mà bà có chắc nó là đứa bé tôi đang tìm không đấy?
- Chắc chắn thưa bà. – “Tóc xoăn tít” vội phân bua. Nó là đứa bé có mái tóc dài, nước da trắng.
- Nó có xinh không? – Tịnh Hải tò mò hỏi “tóc xoăn tít”.
Bà ta vẻ bất ngờ, ánh mắt ngờ vực nhìn người phụ nữ sang trọng trước mặt.
- Chẳng lẽ đến con gái mình mà bà cũng không biết nữa sao? Nó từ nhỏ đến lớn cũng chẳng thay đổi nhiều. Nó rất xinh đẹp, trong xóm này có những mười mấy thằng mấy lần ve vãn muốn làm người yêu con bé mà tôi nào có cho.
- Vậy à…
Tịnh Hải vô hồn đáp.
- Được rồi, lúc nào có tin tức hãy gọi tôi ngay. Nếu tìm thấy nó, tôi sẽ chuyển cho bà số tiền mà bà đã yêu cầu.
“Tóc xoăn tít” dạ dạ vâng vâng ngọt ngào tiễn Tịnh Hải ra ngoài xe.
Khi đã ngồi ngay ngắn trên xe, Tịnh Hải chợt xúc động. Nước mắt lăn dài trên mi, bà ôm mặt mà khóc rưng rức.
- Huhuhu, con ơi. Đến khuôn mặt của con mà ta còn chẳng thể biết. Làm sao đây, huhuhu.
Nước mắt rơi lã chã, rơi vào một quá khứ đầy đau đớn.
Trước lúc sinh Tịnh Nhi, đôi mắt ấy đã trở nên mờ nhạt. Mọi thứ xung quanh lúc ấy dường như Tịnh Hải không thể nhìn rõ. Chỉ có những mảng nhạt nhào trước mắt. Và rồi trong suốt bảy năm khôn lớn của Tịnh Nhi, bà chỉ có thể nghe giọng nói của nó, khuôn mặt của đứa con gái ấy, bà chưa từng một lần nhìn thấy. Tất cả những bức ảnh chụp về Tịnh Nhi đều đã tan biến theo ngọn lửa từ chiếc ô tô con. Cũng chính ngọn lửa ấy đã cướp mất người chồng mà bà yêu thương nhất.
Ngày hôm ấy, Đình Phong hào hứng chuyển đồ đạc về ngôi nhà mới. Đó chính là biệt thự Hoa Hồng, nhưng rồi gia đình chưa kịp đoàn tụ, tai nạn giao thông xảy đến, ngọn lử ấy đã biến tất cả những kỉ niệm của một gia đình đã từng hạnh phúc thành tro bụi. Thiêu đốt người đàn ông của bà, thiêu đốt mọi điều hạnh phúc của bà, thiêu đốt con tim tưởng chừng như đang thổn thức về một cuộc sống như mơ. Nào ngờ đâu, chẳng mấy chốc sau đó người con trai cũng từ dã Tịnh Hải mà đi, để lại nỗi đau đớn cho bà. Tất cả tan vỡ, người phụ nữ ấy đã sống trong tòa biệt thự Hoa Hồng ấy cho đến bây giờ, một mình với bóng đêm.
“Mẹ ơi, làm ơn, hãy nhận con làm con nuôi. Mẹ ơi, con không thể chấp nhận được rằng Đình Hưng đã chết… mẹ ơi, huhuhu, con yêu anh ấy lắm mẹ ơi… huhuhu”.
Mối thù ấy, nỗi hận ấy, không chỉ có mỗi bà chịu đựng và nuôi hận. Bội Anh chính là người đã bước vào cuộc sống đầy thù hận của bà, đứa con nuôi ấy… cũng yêu Đình Hưng biết bao nhiêu, tình yêu lớn lao ấy dường như sánh bằng tình yêu mà bà dành cho đứa con trai.
Rồi cứ thế, số phận đưa đẩy khi bà nhớ lại lời kể của Đình Hưng, nó kể về người con gái mà nó yêu. Bà vui lắm, bà còn nói nó hãy dẫn người con gái ấy về. Nhưng mọi chuyện lại chẳng như số phận an bài, ngã rẽ đấy đã khiến niềm hạnh phúc của người làm mẹ tan vỡ.
“Mẹ ơi, cô ấy kể với con rằng cô ấy đã từng “đính hôn” với người khác lúc còn nhỏ. Người ấy còn nói rằng nhất định sẽ cưới cô ấy làm vợ”.
“Người ấy” chính là Khải Hoàng. Khi bà biết được điều này, mối hận thù trong bà nổi dậy. Dấu đi thân phận của mình, trở thành một quản gia hiền hậu, bà đã sắp thực hiện được sự trả thù của mình nhưng rồi số phận lại một lần nữa rẽ ngã, làm sao đây, bà phải làm sao đây?
Nhưng ngã rẽ ấy lại cứu sống cuộc đời của một người con gái. Số phận đã cố gắng đưa người con gái trở lại bên cạnh mẹ, đoàn tụ với gia đình.
Tịnh Hải đau đớn nhớ lại quá khứ đẫm nước mắt. Bà cố gắng hình dung hình ảnh người đàn ông của cuộc đời mình, nhưng tất cả quá mờ nhạt.
Từ một người phụ nữ hiền hậu, Tịnh Hải trở thành một người đàn bà với trái tim ác quỷ. Một con người đã bị thù hận bao trọn, nhấn chìm trái tim yếu đuối xuống vực thẳm. Bà đang sợ rằng, Đình Phong sẽ ghét con người bà lúc này. Bởi vì, bây giờ bà đã thật sự trở thành một kẻ nham hiểm, chỉ với mục đích là trả thù. Tịnh Hải khóc, đau đớn quá, bà đã nhận ra, mình không còn là người vợ hiền nữa, không còn là người phụ nữ đôn hậu như người đời hay ca tụng. Nước mắt lăn dài trên gò má, đôi môi bà cay đắng cất lời. Nói với Đình Phong, nói với chính bà của hiện tại.
- Em vẫn là em, chỉ là… nước mắt đã rơi quá nhiều, em cần phải mạnh mẽ hơn.
- Theo như tình trạng hiện tại, cô bé không phải bị mất trí nhớ.
Bác sĩ đẩy nhẹ gọng kính, nhìn cậu con trai trước mặt. Vĩnh Phúc căng thẳng nhìn cô bé nhỏ nằm ngủ yên trên giường, ánh mắt có phần lo lắng.
- Vậy rốt cục cô ấy bị gì ạ? Tại sao mọi thứ cô ấy chẳng thể nhớ?
- Cô bé bị rối loạn thần kinh, những kí ức có thể xáo trộn và nhầm lẫn với nhau. Còn phần kí ức về gia đình hay tất cả thứ khác, có lẽ chính cô bé đã không có hoặc đang muốn quên đi. Khả năng nhớ lại mọi chuyện là rất thấp. Nếu là kì tích thì trong vòng hai tháng có thể nhớ lại mọi chuyện. Nhưng đã gọi là ký tích, thì sẽ rất khó để xảy ra.
Bác sĩ ôn tồn giảng giải, ông đặt nhẹ một túi đầy cả thuốc lên bàn, không quên dặn dò trước khi ra về.
Khi bóng dáng bác sĩ đã khuất sau cánh cổng, Vĩnh Phúc nhẹ nhàng tiến đến cạnh giường lặng lẽ nhìn cô bé nhỏ.
- Em là ai chứ hả? Tại sao tôi lại tìm thấy em để rồi bây giờ… tôi chẳng muốn để em rời xa…
Bàn tay Vĩnh Phúc đặt nhẹ lên trán Bình Nhi, ánh mắt da diết nhìn cô.
- … hãy quên hết mọi chuyện có được không? Tôi không biết trước đây em là ai, là người như thế nào hay là người đã chịu những đau đớn gì đến nỗi trên cơ thể lại có nhiều vết sẹo đến vậy. Tôi chỉ biết, bây giờ em là của tôi. Tôi sẽ mang đến mọi điều hạnh phúc cho em, cho dù có là gì đi nữa, em sẽ là của riêng tôi.
Vĩnh Phúc đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, ánh nắng chiếu lấp lánh chiếc khuyên tai hình đinh lấp ló dưới mái tóc.
Chiều hôm ấy, Bình Nhi đã cùng Vĩnh Phúc rời khỏi Việt Nam để đến một đất nước khác.
Nước Mỹ.
Ca phẫu thuật cho chứng bại liệt của chân phải Bình Nhi diễn ra ngay sau khi chuyến bay vừa đáp mặt đất. Vĩnh Phúc căng thẳng nhìn ánh đèn đỏ trước phòng chờ, ánh mắt cụp xuống rồi lại cố gắng nhướn lên chờ đợi cánh cửa mở ra. Bác sĩ đã nói, sác suất để chứng bại liệt của Bình Nhi lành khỏi là bốn mươi phần trăm, hoặc nếu ca phẫu thuật thất bại, chân phải sẽ có thể vĩnh viễn mất cảm giác. Vĩnh Phúc đang đặt cược tính mạng của Bình Nhi lên ván cờ giữa “số phận” và “thần chết”. Anh chắp tay lại áp vào trán, ánh mắt như đang cầu xin chúa trời sẽ xót thương cho cô gái tội nghiệp kia bình an.
Gần bảy giờ đồng hồ trôi qua, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, một bác sĩ tây với cơ thể cao to, áo bờ-lu trắng lay động theo từng bước chân. Vĩnh Phúc thấy vậy liền đứng dậy, ánh mắt lo lắng và đầy hoang mang ẩn hiện, anh cố mở lời trong nghẹn ngào.
- She okay? (Cô ấy ổn chứ?).
Vị bác sĩ cởi khẩu trang xanh, ánh mắt chứa đựng niềm vui thoáng qua, môi nở nụ cười tươi đáp trả lời Vĩnh Phúc.
- The surgery was successful. (Ca phẫu thuật đã thành công).