Trên mảnh đất xa lạ mang tên nước Mỹ, Hạ Dương thấy thật chán nản làm sao. Ở đây, mọi chuyện đều có vẻ rất khó khăn. Giao tiếp? Đi lại? Hay là chỉ cảm thấy thiếu vắng một cái gì đó?
Hạ Dương vò rối mái tóc ngắn. Cứ hôm nào dậy là cô lại ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ.
- Này, em dậy rồi hả?
Vĩnh Phúc từ sau tiến lại, hắn vòng tay qua cổ cô.
- Vĩnh Phúc à, em chán quá – Hạ Dương chán nản nói.
Vĩnh Phúc như suy nghĩ.
- Đi siêu thị đi, anh đưa em đi cái “súp bờ ma kít” rộng nhất khu này.
Hắn hào hứng bước đến ngồi đối diện với cô.
- Nhưng mà siêu thị có gì hả anh?
Cô thắc mắc, thật sự ở bên này cũng được vài tháng nhưng chưa lần nào hắn đưa cô ra ngoài, thậm chí lúc ốm đau, hắn mời bác sĩ về tận nhà.
- Ở siêu thị có bán rất nhiều món đồ chơi dễ thương này, bán cả áo quần, nói chung là có tất cả mọi thứ.
Hắn khẳng định. Nhưng cô bé nhỏ vẫn chưa hiểu hết.
- À quên mất, ở đấy bán rất nhiều đồ ăn và nước uống nữa cơ – Vĩnh Phúc hào hứng thêm vào.
- Ồ, vậy có sữa me và bánh tráng trộn không anh? – Hạ Dương phấn khởi hỏi.
Vĩnh Phúc đắn đo.
- Sữa me thì có chứ bánh tráng trộn thì…
- Vậy sao anh nói tất cả mọi thứ đều có ở đấy – Cô dẫu môi.
Hắn đứng dậy, như ra lệnh và kéo cô đi.
- Đi thôi, anh sẽ mua sữa me cho em và một món khác thay vì bánh tráng trộn nhé.
Cô mặc dù có chút miễn cưỡng nhưng cũng theo hắn lên ô tô.
Ô tô con phóng trên con đường rộng. Thật sự phong cảnh ở đây rất đẹp. Giao thông rất chặt chẽ, không có nạn vượt đèn đỏ khiến cô bé nhỏ sợ mỗi khi qua đường. Nhưng sao cô vẫn nhớ đất nước Việt Nam kia. Tuy không hiện đại hơn bên này, không nghiêm túc như bên này nhưng chỉ khi ở đất quê, cô mới cảm thấy mình thật sự là con người. Chứ ở bên đây người ta nói cái tiếng gì mà nghe hoài chả hiểu. Hạ Dương rất ghét ra ngoài là vì lí do này, có đôi người cứ nhìn cô khi cô nói tiếng Việt Nam.
Chiếc ô tô phanh kít khiến cô ngã về phía trước một chút.
Vĩnh Phúc nắm tay cô tiến vào siêu thị, cánh cửa kính tự động mở khiến cô bé nhỏ rất thích thú.
- Sao nó mở hay thế hả anh? – Cô tò mò hỏi.
- À… thì tại nó tự mở vậy đó, có hệ thống điều khiển rồi cơ mà – Hắn ôn tồn giải thích.
Hạ Dương thích thú chạy trước, hết ngắm nhìn cái này lại dòm ngó qua cái kia. Vĩnh Phúc tươi cười khi cô bé nhỏ kia vui đến thế. Hắn kéo cô đến khu bán đồ chơi và dụng cụ học tập.
- Oa, cái này dễ thương quá.
Hạ Dương ngạc nhiên nhìn con gấu bông hình Minion màu vàng tất to.
- Anh mua cái này nhé – Vĩnh Phúc cầm lên bỏ vào xe đẩy.
- Vâng ạ, Vĩnh Phúc dễ thương – Hạ Dương thích thú nhìn hắn, Vĩnh Phúc xoa đầu cô.
- Được cái nịnh à.
Rồi chiếc xe đẩy dừng lại trước một góc bán đồ học tập.
- Bút chì màu hả anh? – Cô bé nhỏ thắc mắc cầm hộp bút chì có đầy đủ màu sắc.
Vĩnh Phúc gật đầu, hắn cầm nó rồi bỏ luôn và xe đẩy.
- Bút chì màu thì phải có giấy vẽ nè.
Nói đoạn hắn lấy tập giấy A4 trắng tinh nằm bên cạnh và một cái gọt bút chì hình ô tô nhỏ xinh cùng cục tẩy màu đen.
- Về nhà chúng ta vẽ gì hả anh? – Hạ Dương tươi cười nhìn ngắm từng vật dụng vừa bỏ vào xe.
Vĩnh Phúc vuốt cằm suy nghĩ.
- Ừm… thôi về nhà rồi tính. Bây giờ đi mua sữa me với bánh rán cho em nào.
Vĩnh Phúc kéo cô rời đi, Hạ Dương vẫn còn lưu luyến đám dụng cụ đầy màu sắc kia nhưng rồi cũng ngoan ngoãn the hắn đến quầy tính tiền.
Chiếc ô tô con dừng lại trước quán ăn nhanh. Vĩnh Phúc mở kính ô tô rồi nói gì đó với nhân viên quán, lát sau thì họ đem ngay một túi giấy cùng với ai ly sữa màu ngả nâu mát lạnh.
- Thank you!
Vĩnh Phúc đua tiền rồi phóng xe đi ngay.
- Mau lên, mau lên Vĩnh Phúc.
Cô bé nhỏ nhỏ nhảy chân sáo chạy trước, tay lúc lắc túi đồ vừa mới mua. Vĩnh Phúc hì hục đem thức uống và bánh rán theo sau.
Dưới sàn nhà sạch bóng, Hạ Dương đặt túi đồ xuống rồi, lấy hộp bút chì màu cùng tập giấy bày ra sàn, con gấu bông Minion đặt bên cạnh.
- Mau lên Vĩnh Phúc – Cô bé nhỏ vội vàng.
- Từ từ đã nào, uống sữa và ăn bánh đã nào.
Hắn nói, lấy cái bánh rán còn nóng hôi hổi. Cô bé nhỏ gặm một miếng nhỏ nhai nhồm nhoàm, tiện thế hút chút sữa me.
- Anh vẽ đi – Hạ Dương vừa ăn vừa nói.
Vĩnh Phúc đắn đo suy nghĩ nên vẽ gì. Như nghĩ ra được, anh phấn khởi xăn tay áo bắt tay vào vẽ.
Vĩnh Phúc lấy bút chì màu đen vẽ đừng chấm trong to trên trang giấy.
- Gì thế hả anh? – Hạ Dương tò mò hỏi.
Vĩnh Phúc mãi vẻ, chỉ ậm ờ cho qua. Hắn tiếp tục lấy màu xanh, đỏ rồi tím. Khi bức tranh đã hoàn thành, Vĩnh Phúc reo lên.
- Nào, em thấy có đẹp không?
Hắn giơ cao bức vẽ. Hạ Dương tò mò nhìn bức tranh. Là một đoàn tau với năm toa tàu dài ngoằn.
- Toa… chứa… sữa… me?
Cô bé nhỏ lẩm bẩm đọc từng dòng chữ ghi trên mỗi toa tàu đầy màu sắc.
- Chính xác. Đây này, toa này là chứa bánh tráng trộn nè, toa này chứa gấu bông Minion nè, chứa gà nướng và chứa chương trình ca nhạc mà em yêu thích.
Vĩnh Phúc cười, hắn ôn tồn chỉ vào từng toa.
- Toàn thứ em thích không à - Cô bé nhỏ vui mừng mân mê bức vẽ.
Hạ Dương giở sang trang giấy mới, nháy mắt tinh nghịch.
- Anh đợi đi nhé, em sẽ cho anh coi cái này.
Cô bé nhỏ tỏ bí mật, Vĩnh Phúc bật cười chống cằm.
- Anh sẽ đợi.
Hào hứng cầm từng cây bút chì lên, cô bé nhỏ nguệch ngoạc viết cái gì đấy.
Như quá lâu, hắn ngáp ngắn ngáp dài.
- sao lâu vậy cà?
- Đợi em tí, sắp xong rồi nè.
Cô bé nhỏ vẫn cặm cúi viết viết. Vĩnh Phúc đứng dậy đi về phía bếp.
- Trong lúc đợi anh sẽ nấu một cái gì đó ăn, bụng kêu ào ào à.
Hạ Dương không để ý cho lắm, gật đầu trong khi vẫn tập trung vào viết.
Mùi thơm từ bếp bay ra, Vĩnh Phúc đang chiên khoai tây, hắn khéo léo vứt ra bỏ trên đĩa có sẵn giấy thấm dầu. Lấy một cái chén nhỏ rồi xịt tương ớt vào trong, hắn hào hứng bê ra ngoài phòng.
- Đây rồi, khoai tây chiên nóng hổi vừa thôi vừa ăn đây.
Vĩnh Phúc vui mừng nói, nhưng nhìn lại thì cô bé nhỏ kia đã ngủ gục mất rồi. Tay vẫn còn cầm bút chì màu. Hắn khẽ khàng nhấc tay cô lên, nhìn vào bức tranh ghi chi chít chữ đẫy màu sắc.
Cứ một dòng là một màu, hắn bật cười nhìn trang giấy rồi lại nhìn sang Hạ Dương. Đúng là một cô gái đáng yêu.
Vĩnh Phúc nhẹ nhàng bé cô lên giường nệm, đắp chăn lại rồi rón rén ra ngoài phòng ăn khoai tây mọt mình.
Hắn phấn khởi vừa nhai chóp chép vừa mân mê bức tranh, đôi lúc cười khì như… đười ươi.
Vĩnh Phúc lồng bức tranh vào khung , cẩn thận đặt trên bàn cạnh giường ngủ phòng hắn, miết dọc theo khung tranh rồi rời đi. Trong lòng dấy lên niềm hoan hỉ lạ kì.
Trên nền trắng, từng dòng chữ nguệch ngoạc viết trong khó khăn. Chỉ cần nhìn thấy thôi, mọi đau khổ trước đó sẽ không còn nữa.
Anh là cây bút chì màu,
Vẽ lên trang giấy đoàn tàu niềm vui.
Em là cục tẩy đen thui,
Xóa hết tất cả muộn phiền đời anh.
Vình Phúc đối với cô mà nói, như một điều gì đó chóng đến rồi chóng đi. Tình yêu của Vĩnh Phúc cũng giống như cơn gió. Nhẹ nhàng và mát mẻ thoáng qua đời cô. Nhưng khi gió bay đi, chỉ còn mình cô lại một mình. Bởi vì gió biết, cô gái kia cần một điều gì khác hơn thế nữa.