Đã hai tuần trôi qua sau khi Bình Nhi trở về nhà tịnh dưỡng. Trông sắc mặt của cô bé nhỏ đã ổn hơn, đôi lúc, cô còn lẩm nhẩm bài hát nào đó. Chỉ có người là không vui nổi, Khải Hoàng.
Khải Hoàng ngồi cạnh giường nơi con mèo nhỏ đang nằm nghỉ. Khi cô hầu gái bưng bát súp bò nóng hổi vào thì ánh mắt như muốn nuốt trọn mèo nhỏ kia mới dừng lại. Anh khẽ quậy bát súp, từng mảng hành lá dần tỏa ra, rồi trộn lẫn vào súp nóng.
Khải Hoàng múc một thìa súp, đưa lên miệng thổi phù phù để con mèo nhỏ nào đó ăn không bị nóng. Nhưng mèo nhỏ chỉ nhìn ra ngoài vườn, nơi có những bông hoa tàn úa trước cơn gió gào thét.
Bình Nhi không nhớ gì hết. Khải Hoàng đã cố tình cho mình một ân huệ để trở thành người đầu tiên mà mèo nhỏ nhìn thấy lúc tỉnh dậy sau biến cố. Nhưng rồi mèo nhỏ chẳng gọi anh, chẳng ôm anh. Mèo nhỏ đã quên anh rồi. Khải Hoàng đã cố trấn an rằng mèo nhỏ chỉ mới tỉnh dậy, sẽ nhớ anh ngay thôi. Nhưng nhận định của bác sĩ đã đập vỡ tan tành cái hy vọng đó. Bình Nhi sẽ tạm thời mất trí nhớ những điều gần đây do tinh thần mất ổn định. Cô bé nhỏ sẽ nhớ ngay thôi, vấn đề chỉ còn là thời gian.
Khải Hoàng nhẹ nhàng đưa thìa súp lên đôi môi chúm chím kia. Bình Nhi lắc đầu, mái tóc dài khẽ lắc lư.
- Không ăn.
Khải Hoàng tiếp tục dí dí thìa súp vào đôi môi cứ chụm lại. Bình Nhi lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt tròn nhắm chặt vẻ không chịu thua. Trước sự bướng bỉnh của mèo nhỏ, Khải Hoàng khẽ nhăn mặt, đôi mắt ánh lên tia nhìn không hài lòng.
- Ngoan, ăn đi.
Khải Hoàng cố gắng nhẫn nhịn mèo nhỏ thêm lần nữa. Nhưng “quá tam thì ba bận”, anh gắt lên, khiến mèo nhỏ giật mình, co người lại.
- Sao em lì quá vậy, đã bảo ăn thì lo ăn.
Mèo nhỏ mắt đẫm lệ trước sự tức giận của Khải Hoàng. Chợt thấy mình hơi quá đáng, anh dìm cảm xúc xuống, bàn tay không chủ động được mà vuốt mái tóc dài kia.
- Xin lỗi, em ăn đi, đừng để đói.
Có vẻ sự nhẫn nhịn của Khải Hoàng có tác dụng, mèo nhỏ khẽ đưa thìa súp vào miệng, hai má phúng phính nhai thức ăn. Đôi mắt vẫn ngó lên anh để dè chừng. Khải Hoàng khẽ cười, ôi con mèo nhỏ này, sao mà đáng yêu thế không biết.
Trong vườn, có con mèo nhỏ nào đó đang ngồi trên bậc thềm, đôi mắt lơ đãng nhìn khung cảnh xung quanh. Mèo đen ngồi bên, anh ngồi thẳng nhưng cái đầu cứ quay sang nhìn mèo nhỏ đang ngẩn ngơ nói chuyện một mình. Khải Hoàng khẽ vuốt vài lọn tóc không chịu được sức gió mà bay lơ lững. Mèo nhỏ nhìn qua anh, đôi mắt chẳng chút cảm xúc nào hết. Anh nhớ, nhớ cái lần đầu anh gặp Bình Nhi, đôi mắt đẫm lệ vương khiến đôi chân của anh không chủ động được mà quay trở lại tìm cô gái khóc nhè. Anh còn nhớ, tim anh đã lệch mất một nhịp khi ai đó ôm anh bất ngờ. Anh nhớ hết, chỉ con mèo nhỏ khờ khạo kia là chẳng nhớ gì.
Rồi như vừa nghĩ ra điều gì đó, Khải Hoàng bỏ đi để lại cô bé nhỏ ngồi một mình trên bậc thềm.
Mèo nhỏ thấy anh bỏ đi, chẳng thèm kêu anh lại, vẫn mải mê với mấy hòn sỏi nhỏ. Anh tức lắm, thì ra anh vẫn chẳng bằng mấy hòn sỏi vô tri kia. Nhưng bấm bụng cho qua, anh mãi nghĩ đến ý tưởng tuyệt vời của mình.
Lát sau, Khải Hoàng trở về, trên tay ôm chú mèo đen hôm bữa. Anh định sẽ dàn dựng lại cảnh anh đã “cứu” cô bé nhỏ kia khỏi mèo đen. Để có thể níu kéo chút kỉ niệm ít ỏi giữa hai người. Nụ cười đắc chí hiện lên. Không chờ đợi, Khải Hoàng vội thả mèo đen xuống rồi chạy vụt lại cây to có tán lá tỏa cả vùng trời, vờ tựa người vào cây. Mái tóc lẫn nữa được cơn gió phất lên vẻ lãng tử.
Mèo đen chậm chậm tiến đến cô bé nhỏ đang ngồi trên bậc thềm, đôi mắt ánh lên tia nhìn căm thù. Tiếng “meo” ghê rợn lại vang lên, có vẻ lần trước đã hụt mất “con mồi” nên lần này, mèo ta có vẻ “hăng” hơn.
Bình Nhi đang thẫn thờ bỗng thấy con mèo đen nào đó tiến đến. Khuôn mặt từ không cảm xúc trở nên tím lại. Cho dù có mất trí nhớ đi chăng nữa, nỗi ám ảnh về mèo vẫn chẳng mất đi. Khải Hoàng khẽ thở dài. Con mèo nhỏ tội nghiệp. Bình Nhi dần dần lùi bước, cơ thể run run theo từng tiếng “meo”. Hai hàng mi đã có dấu hiệu của nước mắt.
Khải Hoàng khôn khéo khi đợi con mèo đen kia chuẩn bị vồ tới sẽ liệng ngay chiếc giày đen đã cầm sẵn trên tay.
“MEO”. Mèo ta bay lên không trung rồi định sẽ cào cấu trên khuôn mặt “con mồi” e sợ kia. Nhưng tiếng “meo” chưa dứt, chiếc giày thể thao đen từ đâu bay đến, chẳng trúng con mèo mà trúng ngay chỗ khác. Trúng ngay ĐẦU của Bình Nhi. Bị tác động mạnh của chiếc giày, cô bé nhỏ khẽ ôm đầu vẻ đau đớn, nhưng nhờ vậy mà mèo đen đang vồ kia hụt mất. Mèo ta ngã nhào trên sàn nhà rồi kêu lên tiếng ai oán bỏ đi.
Mục tiêu bị hụt, Khải Hoàng hoảng hồn chạy lại cô bé nhỏ đang ôm đầu khóc đằng kia. Ôi đúng là đệnh mệnh, chẳng chịu theo sự sắp xếp của anh chút nào.
Biết Khải Hoàn chính là người liệng giày trúng đầu mình, cô bé nhỏ ôm đầu giận dỗi bỏ vào nhà. Cô bé cho rằng vì cô không chịu ăn súp nên anh… trả thù.
Khải Hoàng chạy lẽo đẽo sau lưng mèo nhỏ, rối rít xin lỗi chú mèo đang tức giận kia. Nhưng mèo nhỏ ta nào thèm nghe, bỏ đi một mạch vào phòng và đóng rầm cửa. Để chú mèo đen nào đó chưng hửng đứng trước cánh cửa đã đóng từ lâu.
***
Bình Nhi ngồi trên bậc thềm đang lật qua lật lại cuốn truyện cổ tích mà Khải Hoàng mua cho. Còn Khải Hoàng, anh cứ phải đọc lui đọc tới cho con mèo nhỏ kia hiểu được. Đến khi đã đọc được mười ba lần, anh mới nhăn mặt thở dài.
- Mệt quá, em tự đọc đi.
Bình Nhi nghe vậy liền xịu mặt. Cô bé nhỏ vẫn muốn nghe thêm vài lần nữa. Ấy vậy là cô dỗi, quay mặt đi chỗ khác, hai tay khoanh trước ngực tỏ vẻ không hài lòng. Biết mèo nhỏ dỗi mất rồi, Khải Hoàng liền hạ mình xin lỗi.
- Bây giờ em muốn gì, đừng đọc truyện nữa được không? Mỏi hết cả miệng đây rồi này.
Khải Hoàng vừa nói vừa chu môi cho mèo nhỏ thấy hàm răng tội nghiệp của anh đã sái hết cả. Bình Nhi thôi không dỗi, quay qua anh vẻ mặt hớn hở.
- Xích đu.
Anh nghệt mắt. Cái con mèo nhỏ này lắm chuyện quá. Nhưng rồi anh cũng gật đầu, tay móc smartphone.
- Quản gia Liên, đem đến cho tôi cái xích đu đẹp nhất.
Nghe Khải Hoàng nói vậy, Bình Nhi cười tươi hơn bao giờ hết, gật gật đầu rồi vỗ vỗ vai Khải Hoàng. Anh thấy con mèo nhỏ như vậy liền bật cười. Chỉ được cái nịnh là giỏi.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe tải đậu ngay trước sân gần bậc thềm mèo nhỏ và mèo đen đang ngồi. Bình Nhi thấy vậy liền chạy nhào ra, vẻ hớn hở hơn bao giờ hết. Thấy con mèo nhỏ vui đến như vậy, Khải Hoàng cũng vui lây.
Hai nhân viên bê chiếc xích đu màu trắng cùng vài dụng cụ khác đến bậc thềm nơi có khách hàng đang đợi.
Sau vài phút lắp ráp, chiếc xích đu màu trắng đã hoàn thành. Chiếc xích đu rất to, bốn con mèo nhỏ như Bình Nhi cũng ngồi đủ. Xích đu còn có cả mái che ở trên và nếu thích có thể gắn thêm tấm màn xõa dài che hết cả xích đu.
Nhưng cô bé nhỏ kia vẻ không vui. Thấy vậy Khải Hoàng liền hỏi.
- Không thích sao?
Bình Nhi khẽ lắc đầu khi thấy hai anh nhân viên đã lái chiếc xe tải rời đi.
- Vậy em muốn như thế nào?
Khải Hoàng hỏi lại. Cô bé nhỏ chỉ tay đến gốc cây to đằng kia, nơi anh đã đứng ném chiếc giày đen. Hiểu ý anh nói ngay.
- em muốn chuyển ra ngoài kia?
Nhưng mèo nhỏ lại lắc đầu. Khải Hoàng như mất kiên nhẫn, anh cố hỏi thêm lần nữa.
- Vậy thì sao?
- Gỗ.
- Xích đu gỗ ấy hả?
- Anh làm.
- Xích đu sao anh làm được?
- Trong sách.
Nói đoạn, Bình Nhi lật cuốn truyện ra, trong đó có cái xích đu được làm từ tấm ván gỗ và sợi dây thừng. Như đã hiểu ra, Khải Hoảng liền lấy chiếc smartphone ra thêm lần nữa.
Sau vài phút, quản gia Liên mang đến cho anh tấm ván gỗ dày và hai sợi dây thừng. Mèo nhỏ biết anh sắp làm xích đu gỗ nên vui mừng khôn xiết. Mèo nhỏ ngoan ngoãn ngồi tựa vào gốc cây to, đợi Khải Hoàng đóng đóng gõ gõ vào tấm ván gỗ.
Khải Hoàng chăm chú làm xích đu mà chẳng để ý thấy mèo nhỏ đang nhìn mình. Bất chợt cô bé nhỏ đưa bàn tay trắng hồng sờ lên khuôn mặt Khải Hoàng. Bị chạm bất ngờ, Khải Hoàng khẽ giật lui. Mèo nhỏ cất tiếng êm ái.
- Mặt.
- Mặt sao?
- Đẹp.
Ôi trời, cô bé khờ khạo này mà cũng biết cái đẹp cơ đấy. Khải Hoàng khẽ bật cười, đưa tay xoa xoa đầu mèo nhỏ. Miệng đùa cợt.
- Anh biết anh đẹp.
- Không.
Mèo nhỏ lắc đầu. Khải Hoàng chưng hửng, mặt ngệt trông ngu ngu.
- Sao nãy vừa khen?
- Đẹp.
- Thì anh biết anh đẹp.
- Đẹp giống Milu.
Mèo nhỏ vừa dứt lời, tiếng cười khúc khích trên đôi môi nhỏ xinh kia vang lên. Khải Hoàng như bất động, đẹp như Milu cơ đấy. Ôi trời con mèo nhỏ muốn chọc tức anh đây mà.
Khải Hoàng nhéo má con mèo nhỏ, vờ tức giận. Bình Nhi thấy vậy liền xịu mặt, miệng lí nhí câu nói chẳng rõ lời.
- Đẹp. Ca sĩ.
Biết mèo con hối lỗi nên Khải Hoàng thấy hết tức. Mà mèo nhỏ khen anh đẹp như ca sĩ khiến lỗ mũi ai đó phỗng hết cả lên.
- Vậy... Nhi biết anh là ai không?
Khải Hoàng đổi chủ đề, anh đang mong con mèo nhỏ kia có thể nhớ đến anh dù chỉ là một cái tên "Mèo đen" thôi cũng khiến anh yên lòng.
- Biết. Bình Nhi gật đầu.
Ai đó bỗng hào hứng hắn lên.
- Vậy anh là ai?
- Giúp...
- Ừ đúng rồi đấy.
- ... việc.
Khải Hoàng mém nữa là phang trúng cái búa trên tay vào đầu con mèo nhỏ ngốc nghếch này. Ôi trời người gì đâu. Thì ra hai ba tuần qua anh chỉ như kẻ giúp việc cho cô tiểu thư khù khờ kia. Khải Hoàng bực mình, nhưng anh lại dấy lên suy nghĩ rằng, nhất định mèo nhỏ sẽ nhớ lại ngay thôi.
Đôi tay thoăn thoắt thắt chiếc dây thừng vào tấm ván.
Xích đu gỗ đã xong, Khải Hoàng cẩn thận trèo lên cây to kia để tìm cảnh cây chắc chắn móc xích đu vào. Bình Nhi đứng dưới nhìn lên, mái tóc dài khẽ lung lay trước gió khiến ai đó muốn rụng hết cả tim.
Chiếc xích đu đã được gắn chắc chắn, Bình Nhi nhẹ nhàng tiến đến, chiếc váy trắng khẽ lay động.
- Đẩy.
Bình Nhi cất tiếng. Khải Hoàng liền bước sau lưng cô bé nhỏ.
- Bám vào dây thừng cho chắc.
Khải Hoàng nhắc nhở, con mèo nhỏ ngoan ngoãn đưa hai tay lên ngang vai rồi vịn vào hai sợi dây thừng hai bên. Có ai đó thừa cơ hội vôi nắm lên hai bàn tay đang vịn vào dây thừng. Miệng khẽ biện minh.
- Anh bám cho chắc để còn đẩy cho em nữa.
Mèo nhỏ chỉ gật đầu. Từng cái sãi dài tay rồi co lại, chiếc xích đu đưa người con gái ngây dại bay lên không trung rồi ngược trở về sau. Chiếc váy trắng tung bay theo chiều gió, mái tóc rớt lại đằng sau khiến ai đó ngửi mùi thơm đến ngây người.
Xích đu bay lên rồi đáp xuống, tiếng cười giòn giã của hai con mèo vang lên. Len qua lớp lá tõa vùng trời, len qua đám mây trong xanh kia, len qua những nỗi buồn còn đọng lại.
Nhưng rồi âm thanh cười vang của mèo nhỏ tắt hẳn, thay vào đó là câu nói khiến đôi bàn tay co duỗi đẩy xích đu kia dừng lại. Chiếc xích đu vẫn luyến tiếc lắc lư vài vòng rồi dừng hẳn.
- Trường. Em muốn đến trường.
Đã hai tuần trôi qua sau khi Bình Nhi trở về nhà tịnh dưỡng. Trông sắc mặt của cô bé nhỏ đã ổn hơn, đôi lúc, cô còn lẩm nhẩm bài hát nào đó. Chỉ có người là không vui nổi, Khải Hoàng.
Khải Hoàng ngồi cạnh giường nơi con mèo nhỏ đang nằm nghỉ. Khi cô hầu gái bưng bát súp bò nóng hổi vào thì ánh mắt như muốn nuốt trọn mèo nhỏ kia mới dừng lại. Anh khẽ quậy bát súp, từng mảng hành lá dần tỏa ra, rồi trộn lẫn vào súp nóng.
Khải Hoàng múc một thìa súp, đưa lên miệng thổi phù phù để con mèo nhỏ nào đó ăn không bị nóng. Nhưng mèo nhỏ chỉ nhìn ra ngoài vườn, nơi có những bông hoa tàn úa trước cơn gió gào thét.
Bình Nhi không nhớ gì hết. Khải Hoàng đã cố tình cho mình một ân huệ để trở thành người đầu tiên mà mèo nhỏ nhìn thấy lúc tỉnh dậy sau biến cố. Nhưng rồi mèo nhỏ chẳng gọi anh, chẳng ôm anh. Mèo nhỏ đã quên anh rồi. Khải Hoàng đã cố trấn an rằng mèo nhỏ chỉ mới tỉnh dậy, sẽ nhớ anh ngay thôi. Nhưng nhận định của bác sĩ đã đập vỡ tan tành cái hy vọng đó. Bình Nhi sẽ tạm thời mất trí nhớ những điều gần đây do tinh thần mất ổn định. Cô bé nhỏ sẽ nhớ ngay thôi, vấn đề chỉ còn là thời gian.
Khải Hoàng nhẹ nhàng đưa thìa súp lên đôi môi chúm chím kia. Bình Nhi lắc đầu, mái tóc dài khẽ lắc lư.
- Không ăn.
Khải Hoàng tiếp tục dí dí thìa súp vào đôi môi cứ chụm lại. Bình Nhi lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt tròn nhắm chặt vẻ không chịu thua. Trước sự bướng bỉnh của mèo nhỏ, Khải Hoàng khẽ nhăn mặt, đôi mắt ánh lên tia nhìn không hài lòng.
- Ngoan, ăn đi.
Khải Hoàng cố gắng nhẫn nhịn mèo nhỏ thêm lần nữa. Nhưng “quá tam thì ba bận”, anh gắt lên, khiến mèo nhỏ giật mình, co người lại.
- Sao em lì quá vậy, đã bảo ăn thì lo ăn.
Mèo nhỏ mắt đẫm lệ trước sự tức giận của Khải Hoàng. Chợt thấy mình hơi quá đáng, anh dìm cảm xúc xuống, bàn tay không chủ động được mà vuốt mái tóc dài kia.
- Xin lỗi, em ăn đi, đừng để đói.
Có vẻ sự nhẫn nhịn của Khải Hoàng có tác dụng, mèo nhỏ khẽ đưa thìa súp vào miệng, hai má phúng phính nhai thức ăn. Đôi mắt vẫn ngó lên anh để dè chừng. Khải Hoàng khẽ cười, ôi con mèo nhỏ này, sao mà đáng yêu thế không biết.
Trong vườn, có con mèo nhỏ nào đó đang ngồi trên bậc thềm, đôi mắt lơ đãng nhìn khung cảnh xung quanh. Mèo đen ngồi bên, anh ngồi thẳng nhưng cái đầu cứ quay sang nhìn mèo nhỏ đang ngẩn ngơ nói chuyện một mình. Khải Hoàng khẽ vuốt vài lọn tóc không chịu được sức gió mà bay lơ lững. Mèo nhỏ nhìn qua anh, đôi mắt chẳng chút cảm xúc nào hết. Anh nhớ, nhớ cái lần đầu anh gặp Bình Nhi, đôi mắt đẫm lệ vương khiến đôi chân của anh không chủ động được mà quay trở lại tìm cô gái khóc nhè. Anh còn nhớ, tim anh đã lệch mất một nhịp khi ai đó ôm anh bất ngờ. Anh nhớ hết, chỉ con mèo nhỏ khờ khạo kia là chẳng nhớ gì.
Rồi như vừa nghĩ ra điều gì đó, Khải Hoàng bỏ đi để lại cô bé nhỏ ngồi một mình trên bậc thềm.
Mèo nhỏ thấy anh bỏ đi, chẳng thèm kêu anh lại, vẫn mải mê với mấy hòn sỏi nhỏ. Anh tức lắm, thì ra anh vẫn chẳng bằng mấy hòn sỏi vô tri kia. Nhưng bấm bụng cho qua, anh mãi nghĩ đến ý tưởng tuyệt vời của mình.
Lát sau, Khải Hoàng trở về, trên tay ôm chú mèo đen hôm bữa. Anh định sẽ dàn dựng lại cảnh anh đã “cứu” cô bé nhỏ kia khỏi mèo đen. Để có thể níu kéo chút kỉ niệm ít ỏi giữa hai người. Nụ cười đắc chí hiện lên. Không chờ đợi, Khải Hoàng vội thả mèo đen xuống rồi chạy vụt lại cây to có tán lá tỏa cả vùng trời, vờ tựa người vào cây. Mái tóc lẫn nữa được cơn gió phất lên vẻ lãng tử.
Mèo đen chậm chậm tiến đến cô bé nhỏ đang ngồi trên bậc thềm, đôi mắt ánh lên tia nhìn căm thù. Tiếng “meo” ghê rợn lại vang lên, có vẻ lần trước đã hụt mất “con mồi” nên lần này, mèo ta có vẻ “hăng” hơn.
Bình Nhi đang thẫn thờ bỗng thấy con mèo đen nào đó tiến đến. Khuôn mặt từ không cảm xúc trở nên tím lại. Cho dù có mất trí nhớ đi chăng nữa, nỗi ám ảnh về mèo vẫn chẳng mất đi. Khải Hoàng khẽ thở dài. Con mèo nhỏ tội nghiệp. Bình Nhi dần dần lùi bước, cơ thể run run theo từng tiếng “meo”. Hai hàng mi đã có dấu hiệu của nước mắt.
Khải Hoàng khôn khéo khi đợi con mèo đen kia chuẩn bị vồ tới sẽ liệng ngay chiếc giày đen đã cầm sẵn trên tay.
“MEO”. Mèo ta bay lên không trung rồi định sẽ cào cấu trên khuôn mặt “con mồi” e sợ kia. Nhưng tiếng “meo” chưa dứt, chiếc giày thể thao đen từ đâu bay đến, chẳng trúng con mèo mà trúng ngay chỗ khác. Trúng ngay ĐẦU của Bình Nhi. Bị tác động mạnh của chiếc giày, cô bé nhỏ khẽ ôm đầu vẻ đau đớn, nhưng nhờ vậy mà mèo đen đang vồ kia hụt mất. Mèo ta ngã nhào trên sàn nhà rồi kêu lên tiếng ai oán bỏ đi.
Mục tiêu bị hụt, Khải Hoàng hoảng hồn chạy lại cô bé nhỏ đang ôm đầu khóc đằng kia. Ôi đúng là đệnh mệnh, chẳng chịu theo sự sắp xếp của anh chút nào.
Biết Khải Hoàn chính là người liệng giày trúng đầu mình, cô bé nhỏ ôm đầu giận dỗi bỏ vào nhà. Cô bé cho rằng vì cô không chịu ăn súp nên anh… trả thù.
Khải Hoàng chạy lẽo đẽo sau lưng mèo nhỏ, rối rít xin lỗi chú mèo đang tức giận kia. Nhưng mèo nhỏ ta nào thèm nghe, bỏ đi một mạch vào phòng và đóng rầm cửa. Để chú mèo đen nào đó chưng hửng đứng trước cánh cửa đã đóng từ lâu.
Bình Nhi ngồi trên bậc thềm đang lật qua lật lại cuốn truyện cổ tích mà Khải Hoàng mua cho. Còn Khải Hoàng, anh cứ phải đọc lui đọc tới cho con mèo nhỏ kia hiểu được. Đến khi đã đọc được mười ba lần, anh mới nhăn mặt thở dài.
- Mệt quá, em tự đọc đi.
Bình Nhi nghe vậy liền xịu mặt. Cô bé nhỏ vẫn muốn nghe thêm vài lần nữa. Ấy vậy là cô dỗi, quay mặt đi chỗ khác, hai tay khoanh trước ngực tỏ vẻ không hài lòng. Biết mèo nhỏ dỗi mất rồi, Khải Hoàng liền hạ mình xin lỗi.
- Bây giờ em muốn gì, đừng đọc truyện nữa được không? Mỏi hết cả miệng đây rồi này.
Khải Hoàng vừa nói vừa chu môi cho mèo nhỏ thấy hàm răng tội nghiệp của anh đã sái hết cả. Bình Nhi thôi không dỗi, quay qua anh vẻ mặt hớn hở.
- Xích đu.
Anh nghệt mắt. Cái con mèo nhỏ này lắm chuyện quá. Nhưng rồi anh cũng gật đầu, tay móc smartphone.
- Quản gia Liên, đem đến cho tôi cái xích đu đẹp nhất.
Nghe Khải Hoàng nói vậy, Bình Nhi cười tươi hơn bao giờ hết, gật gật đầu rồi vỗ vỗ vai Khải Hoàng. Anh thấy con mèo nhỏ như vậy liền bật cười. Chỉ được cái nịnh là giỏi.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe tải đậu ngay trước sân gần bậc thềm mèo nhỏ và mèo đen đang ngồi. Bình Nhi thấy vậy liền chạy nhào ra, vẻ hớn hở hơn bao giờ hết. Thấy con mèo nhỏ vui đến như vậy, Khải Hoàng cũng vui lây.
Hai nhân viên bê chiếc xích đu màu trắng cùng vài dụng cụ khác đến bậc thềm nơi có khách hàng đang đợi.
Sau vài phút lắp ráp, chiếc xích đu màu trắng đã hoàn thành. Chiếc xích đu rất to, bốn con mèo nhỏ như Bình Nhi cũng ngồi đủ. Xích đu còn có cả mái che ở trên và nếu thích có thể gắn thêm tấm màn xõa dài che hết cả xích đu.
Nhưng cô bé nhỏ kia vẻ không vui. Thấy vậy Khải Hoàng liền hỏi.
- Không thích sao?
Bình Nhi khẽ lắc đầu khi thấy hai anh nhân viên đã lái chiếc xe tải rời đi.
- Vậy em muốn như thế nào?
Khải Hoàng hỏi lại. Cô bé nhỏ chỉ tay đến gốc cây to đằng kia, nơi anh đã đứng ném chiếc giày đen. Hiểu ý anh nói ngay.
- em muốn chuyển ra ngoài kia?
Nhưng mèo nhỏ lại lắc đầu. Khải Hoàng như mất kiên nhẫn, anh cố hỏi thêm lần nữa.
- Vậy thì sao?
- Gỗ.
- Xích đu gỗ ấy hả?
- Anh làm.
- Xích đu sao anh làm được?
- Trong sách.
Nói đoạn, Bình Nhi lật cuốn truyện ra, trong đó có cái xích đu được làm từ tấm ván gỗ và sợi dây thừng. Như đã hiểu ra, Khải Hoảng liền lấy chiếc smartphone ra thêm lần nữa.
Sau vài phút, quản gia Liên mang đến cho anh tấm ván gỗ dày và hai sợi dây thừng. Mèo nhỏ biết anh sắp làm xích đu gỗ nên vui mừng khôn xiết. Mèo nhỏ ngoan ngoãn ngồi tựa vào gốc cây to, đợi Khải Hoàng đóng đóng gõ gõ vào tấm ván gỗ.
Khải Hoàng chăm chú làm xích đu mà chẳng để ý thấy mèo nhỏ đang nhìn mình. Bất chợt cô bé nhỏ đưa bàn tay trắng hồng sờ lên khuôn mặt Khải Hoàng. Bị chạm bất ngờ, Khải Hoàng khẽ giật lui. Mèo nhỏ cất tiếng êm ái.
- Mặt.
- Mặt sao?
- Đẹp.
Ôi trời, cô bé khờ khạo này mà cũng biết cái đẹp cơ đấy. Khải Hoàng khẽ bật cười, đưa tay xoa xoa đầu mèo nhỏ. Miệng đùa cợt.
- Anh biết anh đẹp.
- Không.
Mèo nhỏ lắc đầu. Khải Hoàng chưng hửng, mặt ngệt trông ngu ngu.
- Sao nãy vừa khen?
- Đẹp.
- Thì anh biết anh đẹp.
- Đẹp giống Milu.
Mèo nhỏ vừa dứt lời, tiếng cười khúc khích trên đôi môi nhỏ xinh kia vang lên. Khải Hoàng như bất động, đẹp như Milu cơ đấy. Ôi trời con mèo nhỏ muốn chọc tức anh đây mà.
Khải Hoàng nhéo má con mèo nhỏ, vờ tức giận. Bình Nhi thấy vậy liền xịu mặt, miệng lí nhí câu nói chẳng rõ lời.
- Đẹp. Ca sĩ.
Biết mèo con hối lỗi nên Khải Hoàng thấy hết tức. Mà mèo nhỏ khen anh đẹp như ca sĩ khiến lỗ mũi ai đó phỗng hết cả lên.
- Vậy... Nhi biết anh là ai không?
Khải Hoàng đổi chủ đề, anh đang mong con mèo nhỏ kia có thể nhớ đến anh dù chỉ là một cái tên "Mèo đen" thôi cũng khiến anh yên lòng.
- Biết. Bình Nhi gật đầu.
Ai đó bỗng hào hứng hắn lên.
- Vậy anh là ai?
- Giúp...
- Ừ đúng rồi đấy.
- ... việc.
Khải Hoàng mém nữa là phang trúng cái búa trên tay vào đầu con mèo nhỏ ngốc nghếch này. Ôi trời người gì đâu. Thì ra hai ba tuần qua anh chỉ như kẻ giúp việc cho cô tiểu thư khù khờ kia. Khải Hoàng bực mình, nhưng anh lại dấy lên suy nghĩ rằng, nhất định mèo nhỏ sẽ nhớ lại ngay thôi.
Đôi tay thoăn thoắt thắt chiếc dây thừng vào tấm ván.
Xích đu gỗ đã xong, Khải Hoàng cẩn thận trèo lên cây to kia để tìm cảnh cây chắc chắn móc xích đu vào. Bình Nhi đứng dưới nhìn lên, mái tóc dài khẽ lung lay trước gió khiến ai đó muốn rụng hết cả tim.
Chiếc xích đu đã được gắn chắc chắn, Bình Nhi nhẹ nhàng tiến đến, chiếc váy trắng khẽ lay động.
- Đẩy.
Bình Nhi cất tiếng. Khải Hoàng liền bước sau lưng cô bé nhỏ.
- Bám vào dây thừng cho chắc.
Khải Hoàng nhắc nhở, con mèo nhỏ ngoan ngoãn đưa hai tay lên ngang vai rồi vịn vào hai sợi dây thừng hai bên. Có ai đó thừa cơ hội vôi nắm lên hai bàn tay đang vịn vào dây thừng. Miệng khẽ biện minh.
- Anh bám cho chắc để còn đẩy cho em nữa.
Mèo nhỏ chỉ gật đầu. Từng cái sãi dài tay rồi co lại, chiếc xích đu đưa người con gái ngây dại bay lên không trung rồi ngược trở về sau. Chiếc váy trắng tung bay theo chiều gió, mái tóc rớt lại đằng sau khiến ai đó ngửi mùi thơm đến ngây người.
Xích đu bay lên rồi đáp xuống, tiếng cười giòn giã của hai con mèo vang lên. Len qua lớp lá tõa vùng trời, len qua đám mây trong xanh kia, len qua những nỗi buồn còn đọng lại.
Nhưng rồi âm thanh cười vang của mèo nhỏ tắt hẳn, thay vào đó là câu nói khiến đôi bàn tay co duỗi đẩy xích đu kia dừng lại. Chiếc xích đu vẫn luyến tiếc lắc lư vài vòng rồi dừng hẳn.
- Trường. Em muốn đến trường.