Uyển Nương cùng Vương Hấp Nhạc gần như cả đêm chưa ngủ, Hoàn Tử mặt mày hớn hở cùng nương kể lại trong nửa năm này đã học được những gì, Uyển Nương ánh mắt yêu thương nghe hắn nói nàng thấy nhi tử hơn nửa năm này không những không bị bắt nạt, trái lại cao lớn hơn không ít, võ nghệ học vấn mọi thứ đều không kém, trong lòng nghĩ tới Tiêu Tướng quân cùng Ung Ninh Công chúa càng thêm cảm kích, lúc này chỉ mong sớm tra ra cái chết của Trầm Bích để có thể vì hai vị đại ân nhân phân ưu.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi nàng thu thập xong Tiêu Vô Định lại phân phó gia đinh Lý gia chuẩn bị kiệu, Uyển Nương cùng nhi tử nói tạm biệt xong lại bái tạ đại ân của Tiêu Tướng quân lần nữa sau đó liền lên kiệu, hướng về Lãm Nguyệt Lâu.
Hôm nay là ngày nghỉ sau khi dùng qua đồ ăn sáng.
Tiêu Vô Định suy nghĩ một chút liền mang theo Vương Hấp Nhạc hướng đại doanh ngoài thành đi , năm sau nàng muốn để hắn vào quân doanh vì vậy mà hôm nay trong lúc rảnh rỗi vừa vặn dẫn hắn đi xem một chút.
Công chúa bên kia nghe được bẩm báo nàng không nhanh không chậm dùng đồ ăn sáng, Phi Nhi liền tới hồi bẩm: "Điện hạ, đã cho người đi trả lại các bức tranh kia ."
Nghe vậy, Chu Cẩm Hà ung dung thong thả dùng hết miếng cơm cuối cùng ,nàng đem đũa ngọc thả xuống lại dùng khăn tay nhẹ lau miệng,xong xuôi nàng đứng lên nói: "Ra ngoài tiêu cơm đi."
Do tối hôm qua đã phân phó nên Phi Nhi đã sớm bảo người chuẩn bị xe ngựa, Chu Cẩm Hà lên xe ngựa ngồi xuống nàng lại có cảm giác không giống như bình thường, khóe miệng khẽ nhếch,đưa tay tiếp nhận chén trà Mặc nhi đưa tới, nói: "Tay nghề có tiến bộ."
"Tạ điện hạ khích lệ!" Mặc nhi nghe vậy, cười híp mắt hướng về Phi Nhi, thật không uổng phí mấy đêm nay nàng bị kim đâm đến nát đầu ngón tay a.
Để xa giá có màu sắc hài hòa nàng đã cố ý chọn vải của gối cùng đệm giống nhau, không nghĩ tới điện hạ lại phát hiện như vậy.
"Điện hạ, gần đây quý phủ thiếu cái gì sao? sao mà trời vừa sáng liền đi Tây thị?" Trước kia điện hạ đều là tình cờ tâm huyết dâng trào mới tiện đường đi dạo, vì sao hôm nay trời vừa sáng liền cố ý đi Tây thị ?
Công chúa phủ có thể thiếu món đồ gì? Nếu có thiếu thì cũng không tới phiên Công chúa điện hạ tự thân đi chọn mua, Chu Cẩm Hà nhấp một ngụm trà đem chén trà đưa cho nàng, khóe miệng khẽ nhếch nói: "Trong lúc rảnh rỗi liền đi dạo mà thôi, đã lâu không có mua đồ vật mới."
Rõ ràng mấy ngày trước bệ hạ mới cho người đưa trang sức tiến cống tới mà...!Mặc nhi hướng Phi Nhi bĩu môi, không biết điện hạ từ khi nào cũng yêu thích mua đồ như vậy.
Đến Tây thị các nàng liền trực tiếp đến điếm trang sức vẫn thường đi, đáng tiếc đi dạo một vòng vẫn không mua được gì, nàng thật có chút tiếc nuối, bước chân xoay một cái hướng về điếm trang sức cuối cùng của Tây thị .
"Tiểu thư xin mời vào! ngài muốn mua thứ gì?"
Tiệm này làm ăn không tệ, trời vừa sáng liền có mấy vị khách nhân vào, không cần Chu Cẩm Hà mở miệng Phi Nhi trước tiên đáp lời: "Đem trâm gài tóc tốt nhất đem ra đây, bất luận nam nữ."
"Ai được rồi, ngài chờ một chút, ngồi uống chén trà cho ấm thân a!"
Thấy Chu Cẩm Hà ăn mặc bất phàm lại nghe Phi Nhi nói như vậy, hắn liền biết là nhân vật không tầm thường, vội vội vàng vàng đi sang một bên báo cho chưởng quỹ đang cùng mấy vị công tử giới thiệu .
Mấy vị công tử kia thấy hắn cùng chưởng quỹ thì thầm, hiếu kỳ hướng về một bên nhìn thì giật nảy cả mình, vội kéo kéo Lục Bỉnh Văn còn cầm món đồ tinh tế đánh giá , bước nhanh về phía trước mặt Chu Cẩm Hà hành lễ, cùng nói: "Tham kiến tiểu thư."
Cũng không nghĩ tới sẽ gặp đám công tử này ở đây, Chu Cẩm Hà nhẹ khoát tay áo một cái, trầm giọng nói: "Các vị miễn lễ."
Có thể để cho đám công tử tới hành lễ như vậy thì lai lịch tất nhiên không nhỏ, mà vị tiểu thư này khí độ bất phàm vừa nhìn liền biết không phải người bình thường.
Chưởng quỹ khó khăn cười đem theo trâm cài tóc mà mấy vị công tử đang xem lúc nãy lại đây, lại phân phó tên sai vặt mau mau đi lấy trâm gài tóc tốt nhất của nữ tử trong điếm ra đây, nịnh nọt nói: "Tiểu thư, ngài xem trước một chút những cái này, bên trong vẫn còn ta sai người đi lấy."
"Ừm." Chu Cẩm Hà nhàn nhạt đáp một tiếng, đem sự chú ý tập trung đến trâm gài tóc trước mặt.
Chu Cẩm Hà cải nam trang mấy vị công tử kia đều từng gặp qua nên thấy nàng xem trâm gài tóc của nam tử ngược lại cũng không lấy làm kinh ngạc, một đám người ở một bên chờ để chờ thời cơ cùng Công chúa điện hạ tiếp lời.
Nhìn một vòng, một cây trâm màu hổ phách liền lọt vào mắt nàng, nàng cầm lấy cây trâm nhìn cẩn thận tỉ mỉ, toàn thân sắc hồng như máu, là loại hổ phách tốt nhất.
Chưởng quỹ thấy Chu Cẩm Hà có hứng thú với nó, vội khoa trương nói: "Tiểu thư thật có mắt nhìn! cây trâm phù điêu hổ phách này là hàng mới về, tiểu nhân đúng là phí không ít khí lực mới có thể lấy được loại hổ phách tốt như vậy, ngài xem nó cả người sáng rực trong suốt, tơ máu đều đều liền biết không phải vật bình thường, hổ chết hồn phách liền xuống đất hóa thành thạch, hổ phách xu cát tị hung phối với quý nhân không thể tốt hơn!"
Mấy vị công tử thấy Chu Cẩm Hà yêu thích, tranh nhau chen lấn nói: "Tiểu thư..nếu ngài yêu thích, ta đưa tiểu thư!"
Chu Cẩm Hà vung vung tay, cất cao giọng nói: "Không làm phiền chư vị, Phi Nhi..thanh toán."
Đột nhiên, nàng nhìn thấy Lục Bỉnh Văn đang cầm trên tay một cái ngọc quan, tâm hơi động, giương mắt nhìn hắn: "Lục đại nhân, ngọc quan kia có thể hay không cho bản cung nhìn qua một chút?"
Nghe vậy, Lục Bỉnh Văn vội vàng hai tay dâng lên, nói: "Tất nhiên được, mời ngài."
Phi Nhi tiếp nhận ngọc quan,mặt không chút biến sắc dùng khăn tay đem ngọc quan cẩn thận lau bên trong bên ngoài một lần mới đưa cho Chu Cẩm Hà.
Lục Bỉnh Văn làm ra những chuyện kia, thực sự khiến người ta buồn nôn.
Chu Cẩm Hà tiếp nhận ngọc quan tinh tế đánh giá, quan được ngọc Dương Chi điêu khắc thành, màu trắng tinh khiết không chứa một hạt bụi, chất ngọc ôn hòa thuần hậu, trước sau trái phải bốn phía có điêu khắc trùng điệp cánh hoa sen, đỉnh chóp có hai mảnh cánh sen tản ra tiếp hợp hình thành đỉnh quan.ở giữa hai bên trái phải có một lỗ tròn để trâm xuyên qua.ngọc quan này phối cùng ngọc trâm trong tay chưởng quỹ, tính chất ôn hòa tinh khiết màu sắc xanh biếc, hình dạng hơi cong uốn khi phối cùng nhau liền ra một ngọc quan hoàn chỉnh, gọn gàng tinh tế đúng là rất hợp với ngọc quan này.
Năm sau Tiêu Vô Định cũng nên đội mũ.
Nghĩ như thế, Chu Cẩm Hà nhìn này ngọc quan này càng hợp mắt, nàng giương mắt nhìn Lục Bỉnh Văn nói: "Lục đại nhân,ngọc quan này có thể nhường cho bản cung hay không?"
Lục Bỉnh Văn vui mừng nói: "Điện hạ chiết sát vi thần,nếu điện hạ yêu thích ngọc quan này, vi thần liền đưa điện hạ."
"Không nhọc Lục đại nhân tiêu pha." Chu Cẩm Hà hướng Phi Nhi liếc mắt ra hiệu, Phi Nhi lúc này lấy từ trong túi dụ ra một tờ ngân phiếu, chưởng quỹ nhanh chóng tiếp nhận rồi đem ngọc quan cùng cây trâm từng cái một để vào trong hộp gỗ đưa cho Mặc nhi,tên sai vặt đứng một bên trợn mắt ngoác mồm, hắn chưa từng thấy nhiều bạc như vậy a, vội vàng đem trâm gài tóc của nữ tử ra, nịnh nọt nói: "Tiểu thư, đây là trâm gài tóc của nữ tử, ngài nhìn xem?"
Chu Cẩm Hà chỉ hơi liếc mắt một cái, liền đứng lên nói: "Bản cung đi về phủ trước, chư vị công tử cứ tự nhiên."
Cả đám vội vàng hành lễ: "Cung tiễn tiểu thư."
Thật vất vả mới vừa ý một cái ngọc quan lại còn bị Công chúa điện hạ mua mất, Lục Bỉnh Văn thở dài liền cùng đám công tử không lâu sau cũng ra khỏi điếm, chưởng quỹ đang vui vẻ ra mặt mới số ngân phiếu, hắn bỗng nhiên dừng lại như nhớ ra lúc nãy tiểu thư kia tự xưng là...
Chưởng quỹ hơi có chút gian nan chuyển động cái cổ nhìn sang ngân phiếu trong tay lại nhìn tên sai vặt đăng há hốc suýt chút nữa chảy cả nước miếng kia, khó có thể tin hỏi: "Tiểu Lưu, lúc nãy tiểu thư kia...!Tự xưng là bản cung?"
"Hả? Đúng vậy." hắn tràn đầy phấn khích tiếp tục nhìn ngân phiếu trong tay chưởng quỹ, không chút nào ý thức được điểm không thích hợp này.
Chưởng quỹ sắc mặt trắng xanh, dùng sức gõ đầu hắn: "Nhìn cái gì vậy! Lúc nãy là Ung Ninh Công chúa đấy a!"
"A? !" hắn nhất thời cũng ngây người, hai người hai mặt nhìn nhau, đều đang suy nghĩ mới vừa rồi có chỗ nào sai sót hay không.
Mà "Kẻ cầm đầu" hiện đã an ổn ngồi ở trên xe ngựa, để Mặc nhi nâng một bên rèm , nhìn ra ngoài cửa xe liền thấy tuyết đọng trên mái hiên cùng bách tính hai bên , khóe miệng nàng khẽ nhếch hiện ra một tia vui vẻ.
Nàng lại một lần mở hộp ra, cầm lấy cây trâm cùng ngọc quan cẩn thận tỉ mỉ nhìn.
Mặc nhi cũng nhìn hai trân phẩm kia, hai mắt sáng lên, nói: "Điện hạ, hai cái này thật là đẹp mắt! Chúng ta bây giờ đi đâu ?"
Nghe vậy, Chu Cẩm Hà mỉm cười, đem đồ vật thả lại trong hộp, phân phó nói: "Đi phủ Trấn Bắc Tướng quân."
Phủ Trấn Bắc Tướng quân, lão quản gia mở của thấy người tới là Chu Cẩm Hà hắn liền mang cửa lớn mở ra để Công chúa điện hạ vào phủ, cung kính nói: "Điện hạ, trời vừa sáng Tướng quân đã phái người đến truyền lời nói là đi quân doanh, giờ Ngọ (h-h) mới về phủ."
Nàng nhìn sắc trời có lẽ lúc này cách giờ ngọ cũng không xa, nhân tiện nói: "Mang bản cung đi thư phòng đi, bản cung chờ Tiêu Tướng quân hồi phủ."
"Vâng."
Lão quản gia dẫn đường cho Chu Cẩm Hà đi về phía thư phòng lại nhanh chóng dâng trà cùng mấy cái lò sưởi vào phòng, chỉ lo chăm sóc không chu đáo, Chu Cẩm Hà khoát tay áo một cái để hắn lui xuống,chính mình ở trong thư phòng loanh quanh.
Trên giá sách được sắp xếp gọn gàng, phân loại cũng rất tốt, không ít sách đã có hiện tượng ẩm mốc, chắc là đã lâu không lật xem mới như vậy,bên cạnh cũng không thiếu thư pháp nàng luyện tập trước đó, Chu Cẩm Hà cũng nghe Đường lão khích lệ nàng nhiều,nàng đúng là không có cơ hội thấy chữ nàng sau khi đã cùng Đường lão học tập, bây giờ có cơ hội lòng nàng tràn đầy phấn khởi đánh giá, quả nhiên so với lúc trước tiến bộ không ít.
Phá Quân được bày ở trên bàn bên cạnh còn có một giá gỗ.
Chu Cẩm Hà nhận ra đó là giá gỗ của thanh kiếm kia.
Chỉ là giá gỗ này hiện tại có cũng được mà không có cũng được, Tiêu Tướng quân mỗi ngày đều mang theo thanh kiếm kia, ngay cả đi ngủ thì cũng đặt ở bên giường, cũng may là giá gỗ này được điêu khắc hình Kỳ Lân, làm đồ trang trí cũng không tệ, đặt ở trong thư phòng này cũng không hiện ra sự phách lối.
Nhìn giá kiếm Chu Cẩm Hà lại đột nhiên nhớ tới vết thương của Tiêu Vô Định,qua mười mấy ngày cũng đã khá hơn nhiều, nghe Hoàn Tử nói mỗi ngày nàng đều uống thước, cuối cùng cũng coi như làm cho nàng bớt lo một chút.
Ngày ấy, sau khi tỷ thí kết thúc Cố Dật liền như bốc hơi khỏi thế gian này, chờ đến khi Chu Cẩm Hà nghĩ tới phái người đi bắt thì từ lâu đã không còn thấy hình bóng của hắn, làm cho nàng càng cảm thấy kỳ lạ, nàng nghĩ tám chín phần là phụ tử nhà Lục gia giở trò quỷ, việc này đương nhiên phải tính toán trên đầu bọn hắn mới được.
Nhớ tới ngày ấy Cố Dật đột nhiên từ trong lồng ngực móc ra một thanh đoản kiếm chém cánh tay Tiêu Vô Định, Chu Cẩm Hà lông mày nhíu chặt, quay đầu phân phó nói: "Mặc nhi, đi tìm người đúc kiếm lần trước, để hắn đúc một thanh đoản kiếm, cứ làm giống như thanh trước."
Tiêu Tướng quân tay trái dùng kiếm tốt như vậy, đoản kiếm cũng có thể sử dụng chứ?
Trong lòng nàng nghĩ tựa hồ Tiêu Tướng quân đối với võ nghệ thì không gì không làm được, mười tám loại vũ khí mọi thứ đều tinh thông.
Nàng nhấc chân, lại đến nơi Tiêu Vô Định luyện tập thư pháp, đầy hứng thú đem những tờ giấy kia từng cái từng cái mở ra, nét chữ uyển chuyển như du long , chợt bên trong xuất hiện một tấm chữ Thảo, khí thế bàng bạc, ngông ngênh kiên cường, nhưng bút tích có chút không giống của Tiêu Vô Định.
Chu Cẩm Hà choáng váng,nàng cảm thấy như đã từng thấy qua ở đâu rồi..