Chu Cẩm Hà nghe mùi thuốc liền cảm thấy nổi da gà nhưng Tiêu Vô Định lại mặt không biến sắc, từng muỗng từng muỗng uống cạn cứ như thế bình tĩnh nhìn nàng uy thuốc, một khắc cũng không nỡ lòng dời ánh mắt đi.
Dù là Chu Cẩm Hà, nhưng bị nhìn như vậy cũng có chút ngượng ngùng nhưng nàng lại nghĩ Tiêu Vô Định đang bệnh khó tránh khỏi có chút yếu đuối, liền không quản đến chuyện khác chỉ chuyên tâm mớm thuốc.
Thật vất vả mới đem một bát thuốc uy xong, Chu Cẩm Hà thả chén thuốc, xoay người cầm chén nước ấm để ở một bên, ôn nhu nói: "Nào, súc miệng đi."
Tiêu Vô Định theo lời uống nước vào nhưng ánh mắt vẫn là ở trên người nàng, không nói một lời đem nước trong miệng nuốt xuống, Chu Cẩm Hà thấy vậy bất đắc dĩ, sẵng giọng: "Ta là để ngươi súc miệng, làm sao lại uống vào?"
Tiêu Vô Định vẫn không nói lời nào, nàng bất đắc dĩ thả chén nước xuống, đứng dậy chuẩn bị đưa nàng một lần nữa nằm xuống, mới vừa đứng ở trước mặt nàng muốn khom lưng xuống thì đột nhiên bị nàng ôm lấy ngồi bệt xuống giường.
hai tay Tiêu Vô Định ôm chặt hông của nàng, đem đầu vùi vào hõm vai nhưng vẫn không nói lời nào.
Nàng chỉ mặc trung y, trên người nóng còn chưa lùi.
Chu Cẩm Hà chỉ cảm thấy như là bỗng nhiên bị một cái ấm lô ôm lấy, quá mức dùng sức đến nỗi xương cốt các nàng đau đớn.
Nhưng Chu Cẩm Hà không có tâm tư đi để ý những thứ này, ban đầu đột nhiên không kịp chuẩn bị nàng có chút kinh ngạc, nhưng giờ khắc này chỉ có lo lắng: Tiêu Vô Định từ trước đến giờ thủ lễ, sao lại đột nhiên như vậy? Chỉ là nhiệt độ cao cũng không chỉ dừng lại tại đây đi.
Chu Cẩm Hà chậm rãi thả lỏng thân thể cứng ngắc, hơi có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là chậm rãi đặt tay lên lưng nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ôn nhu hỏi: "Khó chịu lắm sao?"
Tiêu Vô Định dùng lý trí còn sót lại suy nghĩ một chút yên lặng gật gật đầu.
Cảm nhận được hõm vai có động tĩnh.
Chu Cẩm Hà thấy có chút buồn cười, không nghĩ Vô Định Tướng quân để cho kẻ địch nghe tiếng đã sợ mất mật cũng có lúc nũng nịu như vậy.
Nàng mỉm cười hống nói: "Nằm xuống, để ta đắp khăn lạnh cho,được không?"
Nhưng người trong lòng lại lắc đầu,hai tay ôm eo nàng lại càng siết chặt hơn, vẫn cứ không nói một lời,không khác nào hài tử giận hờn.
Chu Cẩm Hà đột nhiên nhớ tới, Trường An lúc bị bệnh cũng là như vậy, yêu thích để người ta ôm.
Trong ngày thường giống như tiểu đại nhân thận trọng trưởng thành nhưng khi bị bệnh thì mới có chút dáng dấp của hài tử, nhưng cũng chỉ là ở trước mặt Trường Sa Vương phi cùng nàng mới làm nũng giả bộ đáng thương,lại luôn yêu thích lôi kéo nàng cùng nằm lên giường để nằm vào trong lòng nàng, một bộ dạng như "Tỷ tỷ chiếu cố muội muội".
Nhớ tới Trường An vu vạ trong lòng nàng làm nũng ,trong lòng Chu Cẩm Hà mềm mại rối tinh rối mù, nàng khẽ vuốt lưng người trong lòng, cũng tùy ý để nàng ôm.
Tiêu Vô Định nhắm chặt hai mắt, nhịn hồi lâu mới chưa để nước mắt tràn ra, nàng suy nghĩ hay là đem hết thảy đều nói cho Chu Cẩm Hà, nói cho nàng, ta chính là Trường An a.
Lúc trước cho rằng gặp lại cũng không có gì khó khăn nhưng hôm nay xem ra, chính là ở bên người đưa tay là có thể chạm tới nhưng lại không cách nào đưa tay ra.tư vị này đều không dễ chịu.
Tiêu Vô Định chỉ hận không thể đem Đoạn Nguyên Kỳ chém thành muôn mảnh, nếu không do hắn, phụ vương nàng vẫn còn, nàng vẫn là Trường Sa Vương Thế tử, mẫu phi cũng vẫn là mẫu phi, nàng cùng Chu Cẩm Hà cũng không cần như bây giờ gặp lại nhưng lại không được quen biết nhau.
Một lúc lâu, Tiêu Vô Định mới rốt cục mở miệng, lẩm bẩm nói: "Chiều nay hà tịch hề, khiên chu trung lưu.
Hôm nay ngày nào hề, đến cùng Vương tử cùng chu.
Hổ thẹn bị tốt hề, không tí cấu sỉ.
Tâm mấy phiền mà không dứt hề, biết được Vương tử.
Sơn có mộc hề mộc có cành, tâm duyệt quân hề quân không biết." Hồi lâu không nói chuyện, âm thanh so với bình thường càng trầm thấp, âm thanh còn mang theo chút kiềm nén bi thương không biết đến từ đâu, nhưng lại làm Chu Cẩm Hà không tự chủ choáng váng, đỏ cả vành mắt.
Năm xưa cùng Trường An du thuyền Tương Giang, nàng còn nhớ Trường An thân mang áo mãng bào màu trắng đứng ở mũi thuyền cười tủm tỉm nhìn nàng, cao giọng xướng khúc này, sơn có mộc hề mộc có cành, tâm duyệt quân hề quân không biết.
Ánh mắt nàng bỗng nhiên lờ mờ, cũng không biết nên làm phản ứng gì.
Hai người không nhúc nhích, chìm đắm trong suy nghĩ của từng người nhưng chợt nghe tiếng gõ cửa truyền tới."Điện hạ, Trường Sa Vương phi mang theo Quận chúa đến , nói là tới xem Tiêu Tướng quân một chút."
Chu Cẩm Hà lúc này mới lấy lại tinh thần, nghiêng đầu đáp: "Biết rồi, trước tiên đi phòng khách chiêu đãi đi."
Nàng hơi đẩy Tiêu Vô Định ra rồi đứng dậy làm cho nàng nằm xuống, đem khăn lạnh một lần nữa đắp lên trên trán, nhẹ giọng nói: "Nằm một chút đi, ta đi bắt chuyện." Dứt lời nàng liền đứng dậy hướng ra phía ngoài đi cũng không nhìn lại Tiêu Vô Định.
Tiêu Vô Định lẳng lặng nằm con ngươi giống như đại dương mênh mông thâm thúy u ám.
Vương Hấp Nhạc tiến vào chăm sóc thấy dáng vẻ Tướng quân như vậy nhất thời bị làm cho khϊếp sợ, không biết làm sao.
"Hoàn Tử, lấy áo bào đến, ta muốn thay y phục."
Nàng âm thanh kiềm nén, Hoàn Tử cũng biết Tướng quân nói một không nói hai nên đành bất đắc dĩ đi lấy áo bào đặt ở bên giường, ra gian phòng đóng cửa lại.
Tiêu Vô Định có chút gian nan nâng thân thể lên chậm rãi đổi áo bào, nhếch miệng lên một vệt cười nhạo.
Ra ngoài phòng, Chu Cẩm Hà liền trở lại dáng vẻ là một Công chúa Đại Tấn, không chút nào dáng vẻ của ban nãy,nàng ung dung đến phòng khách, nói: "Bá mẫu sao đến đây? Tiêu Tướng quân đang nằm nghỉ sợ là không thể tới hành lễ bá mẫu."
"Không sao, ta đến có chút bất ngờ , Ninh nhi cũng muốn đến gặp thiếu niên anh hùng trong lời đồn đại, thuận tiện mang theo chút dược liệu lại đây, có nghiêm trọng không?"
"Đại phu đã kê thuốc lúc nãy vừa dùng qua,chờ chốc lát nữa lui nóng liền không sao rồi, đợi nàng khỏe hơn một chút sẽ cho nàng đi đa tạ bá mẫu."
Đoạn Trường Ninh vừa thấy Chu Cẩm Hà liền chạy lại ôm nàng, ngẩng đầu hiếu kỳ hỏi: "Cẩm nhi tỷ tỷ, Tiêu Tướng quân đẹp mắt không?"
Chu Cẩm Hà phì cười đưa tay bóp bóp mũi của nàng, nói: "Đẹp , chỉ là Ninh nhi nếu như thấy Tiêu Tướng quân cũng không thể khen nàng đẹp đẽ nha."
Tiểu cô nương le lưỡi một cái, nói: "Ninh nhi biết được, mẫu phi đã dạy Tướng quân là anh dũng vô địch uy phong lẫm lẫm a."
Tiêu Vô Định vừa tiến vào phòng khách liền thấy hình ảnh cười nói vui vẻ kia nàng cực lực đè xuống phẫn hận trong lòng làm một bộ dáng vô sự, tiến lên hành lễ nói: "Tham kiến Trường Sa Vương phi, Quận chúa."
"Làm sao lại đi ra? Không phải để ngươi nằm rồi sao?" Công chúa sầm mặt lại không cao hứng, nàng lại bỗng nhiên thấy tay trái của Tiêu Vô Định quấn băng vải, lúc nãy nắm tay nàng là dùng tay phải tay trái vẫn giấu, sau đó ôm nàng thì nàng càng không chú ý tới, chỉ là không biết tại sao lại bị thương như vậy.
Cố Nam Nhứ nhìn thấy nàng đầu tiên cũng có chút sửng sốt.
Hôm qua ở cửa thành không chú ý, bây giờ gặp trực tiếp như vậy chẳng biết vì sao có cảm giác quen thuộc, như đã từng gặp qua.
Thấy nàng sắc mặt ửng hồng,dáng dấp phờ phạc lại có chút đau lòng.
Nghe Chu Cẩm Hà mở miệng, nàng mới bừng tỉnh, tiến lên nâng nàng dậy, nói: "Tướng quân miễn lễ, bản cung vô ý quấy rầy, nếu là bởi vậy làm hại Tướng quân bệnh tình nặng thêm chính là ta không phải."
"Được rồi, mau mau trở lại nằm đi, ta cùng bá mẫu phải đi rồi ngươi chú ý cẩn thận." Chu Cẩm Hà thở dài, hướng về nàng vung vung tay.
"Vâng, cung tiễn điện hạ, Vương phi." Tiêu Vô Định hành lễ, động tác cẩn thận tỉ mỉ làm Chu Cẩm Hà thật bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là mang người đi ra bên ngoài .
Cùng lên xa giá Công chúa, Cố Nam Nhứ thở dài, nói "Cũng là ta không phải, sớm biết như vậy ta liền không đến, không nghĩ hắn lễ tiết như vậy ."
"Nàng chính là người như vậy, đối ngoại cẩn thận tỉ mỉ quen thuộc một chút sẽ liền tốt hơn."
"Tiêu Vô Định...!Tên cũng có chút ý tứ." Cố Nam Nhứ đăm chiêu, Chu Cẩm Hà nghe lời này cũng cười rạng rỡ, nói: "Chính là như vậy, hồi mới quen biết thì ta cũng cảm thấy thú vị, trùng hợp là ngược lại."
"Mẫu phi, chờ Tiêu Tướng quân khỏi bệnh rồi có thể mang Ninh nhi chơi đùa không?" Đoạn Trường Ninh chớp chớp mắt to trong veo lôi kéo ống tay áo mẫu phi chính mình .
Chu Cẩm Hà nghe như vậy liền nở nụ cười, trêu ghẹo nói: "Trong kinh tất cả bách quan đều cảm thấy nàng lạnh lùng, Ninh nhi không sợ sao?"
Tiểu cô nương đàng hoàng trịnh trọng đáp: "Mẫu phi từng nói nhìn là người tốt không hẳn là người tốt, đồng dạng nhìn người đại gian đại ác cũng chưa chắc là người xấu, Cẩm nhi tỷ tỷ yêu thích Tiêu Tướng quân thì hắn sẽ không xấu, mà Ninh nhi nhìn hắn cũng thấy hắn là người tốt."
Đột nhiên bị tiểu cô nương nói mình thích Tiêu Vô Định.
Chu Cẩm Hà đột nhiên không kịp chuẩn bị làm cho tai hơi đỏ lên,nàng đưa tay nặn nặn khuôn mặt nhỏ của nàng: " quỷ tinh quái, những câu nói này cũng không thể nói bên ngoài, nhớ kỹ chưa?"
"Cẩm nhi tỷ tỷ yên tâm, Ninh nhi hiểu rõ." Tiểu cô nương giả vờ lão thành nghiêm mặt gật gù đáp, trêu đến người trên xe lại xì xì cười.
Chu Cẩm Hà trước tiên đưa Cố Nam Nhứ trở về cung xong mới trở về phủ.
Đoạn Trường Ninh ở ngoài nhảy nhót lâu như vậy sớm đã mệt mỏi,vừa hồi cung liền không thể chờ đợi được nữa liền bò lên giường, Cố Nam Nhứ tự mình thay nàng đắp chăn lại thấy ánh mắt của nàng chớp chớp không nhắm lại, tâm trạng hiểu rõ, nói: "Nói đi."
Mỗi lần nàng như vậy chính là có lời muốn nói.
Cố Nam Nhứ đem những thói quen nhỏ này nhớ tới rõ ràng, Đoạn Trường Ninh hì hì nở nụ cười, nói: "Mẫu phi, Ninh nhi cảm thấy Tiêu Tướng quân thật giống như đã gặp ở nơi nào rồi, cảm thấy thật thân cận, mấy ngày nữa Ninh nhi có thể lại đi tìm hắn không?"
Cố Nam Nhứ trong lòng hơi kinh hãi nhưng trên mặt lại không chút biến sắc, nói: "Nếu Cẩm nhi tỷ tỷ tình nguyện mang ngươi đi liền có thể, ngủ đi."
Ninh nhi xưa nay không thích người nghiêm túc như vậy nhưng không hiểu làm sao hôm nay thấy Tiêu Vô Định lại cảm thấy thân cận như vậy, thiên hạ sẽ có việc trùng hợp như vậy? Cố Nam Nhứ trong lòng không nghĩ ra, nhưng đối với Tiêu Vô Định thân cận là thật sự, sao lại như vậy đây?
Chu Cẩm Hà trở về phủ liền tiến vào thư phòng đọc sách nhưng lại nghĩ tới việc tối hôm qua Mặc nhi hồi bẩm, phân phó nói: "Đem thanh đoản kiếm mang tới đây."
Mặc nhi theo tiếng lui ra rất nhanh liền lấy hộp gỗ đặt ở trên bàn trước mặt Chu Cẩm Hà.
Chu Cẩm Hà mở ra xem, vẫn là khí thế lạnh lẽo ác liệt như Phá Lỗ, chuôi kiếm vẫn khắc "Vô Định".
Nàng đưa tay khẽ vuốt vỏ kiếm, lông mày cau lại.
Tiêu Vô Định hôm nay như vậy, là vì sao? Không để ý đến thân phận lễ tiết ôm nàng, còn đọc《 Việt Nhân Ca 》...!Sơn có mộc hề mộc có cành, tâm duyệt quân hề quân không biết, nhưng sao lại nói với nàng? vì sao ngữ khí lại bi thương như vậy ?
"Điện hạ, kiếm này...!Đưa không?"
Chu Cẩm Hà vẫn chưa trả lời, Mặc nhi liền không dám mở miệng tiếp chỉ lẳng lặng đứng một bên.
Một bên Phi Nhi thấy thế, suy nghĩ một chút nhẹ giọng nói: "Điện hạ, nghe ngài nói tới Tiêu Thế tử, nàng còn nhỏ tuổi như vậy đã vì cha mẹ cùng ngài suy nghĩ , tất nhiên là đem ba vị đặt lên trên cả bản thân mình, nếu ngài nhớ nàng mà tự mình sống hết đời, Tiêu Thế tử ở trên trời nhìn sợ cũng sẽ không an tâm a."
"Thật không..." Nghe vậy,con ngươi Chu Cẩm Hà rốt cục có gợn sóng, một lúc lâu, mới như trút được gánh nặng mà thở dài, khóe miệng khẽ nhếch nói: "Ngày mai đưa đi Tiêu phủ đi."
Trường An, ta chưa bao giờ quên ngươi, nhưng một đời này cũng không biết.
—————————
Đây là bài dịch đoạn mà Tiêu Vô Định đọc
Đêm nay là đêm nào?
Đưa thuyền trôi giữa dòng.
Hôm nay là hôm nào?
Được cùng vương tử trên thuyền.
Thật lấy làm xấu hổ,
(Vương tử) không trách mắng thϊếp (vì thân phận).
Trong lòng thấy phiền muộn không dứt,
Được biết vương tử.
Núi có cây, cây có cành,
Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay.