Kinh Thành tháng tám tuyết bay.
Tiêu Vô Định cùng năm vạn tướng sĩ Định Bắc Quân đi từ kinh thành kèm theo gió lạnh thấu xương đến Tây Bắc, trải qua phong sương của Lương Châu rồi lại trải qua nóng bức của Cam Châu , bây giờ lại ở ngoài thảo nguyên nhìn gió bắc quét qua mặt đất, năm vạn tướng sĩ Định Bắc Quân nhưng bây giờ chỉ còn một nửa.
cuộc chiến cuối cùng ở Cam Châu Tiêu Vô Định vốn tưởng rằng là một cuộc ác chiến.Nhìn A Sử Na Cát Nhi như vậy khác nào sẽ tử chiến đến cùng, nhưng không ngờ đến giữa chừng lại lui lại.
Các tướng sĩ Đại Tấn đang liều mạng chém gϊếŧ, chợt thấy đối thủ giục ngựa hướng về phía thảo nguyên chạy đi,lúc này liền ngay cả Tiêu Vô Định cũng sửng sốt trong chốc lát nhưng lại sợ A Sử Na Cát Nhi có trò lừa nên không dám phái binh truy kích.
Đã như thế, đất bị mất tuy đã thu lại nhưng Tiêu Vô Định trong lòng lại nuốt không trôi khẩu khí kia, huống hồ lúc này lại đang thả Đột Quyết ở bên ngoài khác nào như thả hổ về rừng.
Tiêu Vô Định bẩm tấu lên Thừa Bình Đế thỉnh cầu truy kích, Thừa Bình Đế thấy tấu chương viết chân tình lại mạch lạc rõ ràng như vậy thì tất nhiên đáp ứng, từ hạ đến thu,bây giờ chính là lúc nên kết thúc rồi.
Đột Quyết tuy trước đó chịu tổn thất nhưng khi vào thảo nguyên tất nhiên không giống như ở trên địa bàn Đại Tấn.Trong lúc bọn họ ở thành trì là như Giao Long mệt mỏi chỗ nước cạn nhưng trở về thảo nguyên chính là như cá gặp nước, Dù các tướng sĩ Đại Tấn khắp nơi cản tay, tuy rằng binh lực có ưu thế nhưng cũng không thuận lợi như ở Cam Châu lúc trước.
Trăng lên giữa trời, đại doanh Định Bắc Quân vẫn cứ đèn đuốc sáng choang, không chút nào dám thư giãn.
Nhưng khổ nỗi tiểu đội kỵ binh của Đột Quyết thỉnh thoảng lại đến quấy rầy,vì vậy mà liên tục mấy ngày không có được một giấc ngủ an ổn, lúc này lại đang màn trời chiếu đất,các tướng sĩ Đại Tấn khổ không thể tả,cũng không biết đã âm thầm chửi bới Công Chúa Đột Quyết bao nhiêu lần, không cần nghĩ nhiều cũng biết,chiêu "Nham hiểm" như vậy tất nhiên là nàng đề ra!
Trong lều chính có mấy vị tướng lĩnh đang tụ tập, không ít người trên người đều mang theo thương tích, hơn nửa năm chiến sự hạ xuống ít nhiều gì đều sẽ bị thương chút nhưng so với những tướng sĩ đã đem mạng bỏ lại ở cát vàng Tây Bắc thì bọn họ còn có thể sống đứng ở chỗ này, dĩ nhiên là vạn hạnh.
"Tướng quân, những ngày tháng này khi nào mới kết thúc a! Cũng quá là oan uổng! Bọn họ thỉnh thoảng lại đến đánh lén một hồi làm cho chúng ta ăn không ngon ngủ không yên, như vậy cũng thật hao tổn , còn chưa đấu võ liền bị bọn họ dây dưa đến chết mất a!"
"Đúng vậy a! Đám thỏ nhãi kia lại còn chọn thời điểm, không phải nửa đêm thì chính là giờ phát cơm, các huynh đệ mấy ngày nay đều lên tiếng oán than dậy đất.Ở nơi màn trời này còn không cho ăn không cho ngủ, ai chịu được a!"
"Chờ lão tử bắt được bọn họ,phải cho nếm thử lợi hại của lão tử!"
Vừa nhắc tới đề tài này liền không ngừng được,trong mãn trướng toàn là lời oán hận.
Tiêu Vô Định nghe được cũng đau đầu, thiếu kiên nhẫn vỗ bàn một cái, trầm giọng nói: "Được rồi!"
Mọi người nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau, thấy nàng nhíu lông mày mới dồn dập thức thời ngậm miệng.
Thấy mọi người yên tĩnh, Tiêu Vô Định hơi lườm bọn hắn, bất đắc dĩ thở dài nói: "Thảo nguyên là nhân gia thiên hạ, A Sử Na Cát Nhi lại thông tuệ, có thể nghĩ ra biện pháp làm cho quân ta mệt nhọc như vậy, kế sách hiện nay chỉ có tiên phát chế nhân,chờ thám báo tìm tới đại doanh Đột Quyết lại tính toán sau, mấy ngày gần đây phải thay phiên nhau,trong mọi thời khắc đều phải duy trì cảnh giác không thể xem thường!"
"Vâng!" các tướng lĩnh thu hồi lại bực tức lúc nãy, bọn họ cũng chỉ là oán giận một hồi, đến khi làm việc xưa nay đều không bất cẩn, dù sao việc quan hệ đế tính mạng các tướng sĩ thì không cho phép qua loa tùy ý.
Chờ cả đám ra khỏi doanh trướng, Tiêu Vô Định liền dựa toàn thân vào ghế dựa thở phào một cái.
Vương Hấp Nhạc ở một bên thấy thế, tiến lên đau lòng nói: "Tướng quân, ngài nghỉ ngơi một lúc đi, đã sắp hai ngày không có nghỉ ngơi thật tốt, nếu ngài mệt mà đổ bệnh là cái được không đủ bù đắp cái mất aa!"
"Ừm." Tiêu Vô Định một bên đáp nhưng nàng lại đứng lên, cầm lấy găng tay cùng khăn để ở một bên mang theo,đi ra bên ngoài , nói: "Ta lại đi vòng vòng một chút."
Mấy ngày nay quân tâm có chút tán loạn, các tướng sĩ thấy Tiêu Vô Định mới cảm thấy an tâm chút, thế là Tiêu Vô Định mỗi ngày rảnh rỗi liền đi dạo quanh quân doanh, hai ngày này chỉ kịp chợp mắt một chút, thường thường lúc nàng vừa mới nằm xuống là lại có người đến.
Vương Hấp Nhạc nhìn thấy vậy không kìm được đau lòng, bất đắc dĩ Tướng quân thật tình phụ trách lại còn khuyên không được.
Vương Hấp Nhạc cắn răng một cái, đuổi tới nói: "Không được,nếu ngài không ngủ,vậy chờ một lúc nữa ta liền viết thư cho điện hạ cáo trạng!"
Nghe vậy, Tiêu Vô Định dừng bước, hai tay còn đang nắm khăn quàng Chu Cẩm Hà đưa nàng , nó đã trải qua lăng liệt phong sương cùng mấy chục tràng chiến dịch,nên cũng đã không còn nguyên vẹn cũng không còn giữ ấm được như trước,nhưng Tiêu Vô Định vẫn cứ mang theo.
Nàng quay đầu liếc mắt Vương Hấp Nhạc một cái, nói: " còn học được uy hϊếp ta?"
Vương Hấp Nhạc chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh bỗng nhiên từ phía sau lưng thổi tới làm cho hắn không tự chủ được mà run lên, trong lòng nghĩ thầm điện hạ nhất định sẽ đứng về phe hắn, mới nhắm mắt nói: "Điện hạ phân phó ta phải chăm sóc ngài!"
Tiêu Vô Định lườm hắn một cái, bất mãn nói: "Ngươi là người phủ Tướng quân hay là phủ Công chúa, hả?"
"Ta.
.
.
Đều giống nhau!" Vương Hấp Nhạc dừng chốc lát, suy nghĩ một chút lại ưỡn thẳng sống lưng lên lẽ thẳng khí hùng nói,làm Tiêu Vô Định nhất thời nghẹn lời á khẩu không trả lời được, không biết phải trách hắn như thế nào, không thể làm gì khác hơn là lại trừng hắn vài lần, bước chân xoay một cái hướng về bên cạnh giường đi rồi lại hướng hắn khoát tay áo nói: "Cút cút cút."
"Aaaa....!được rồi! Ta ở bên ngoài canh, ngài có việc cứ gọi ta!" Mục đích đạt thành Vương Hấp Nhạc vui cười hớn hở như một làn khói chạy ra ngoài, Tiêu Vô Định lại thở dài cũng không cởϊ áσ giáp, tắt đèn nằm lên giường,nàng nghĩ sau này hồi kinh lại phải cẩn thận giáo huấn gián điệp nhỏ này mới được.
Bên trong đại trướng Đột Quyết, không giống với dáng vẻ hung hăng lúc trước ở trong thành Cam Châu , lúc này trong doanh trướng cả đám tụ tập cũng chỉ còn một nửa, ai nấy đều lông mày nhíu chặt.
Liên Nguyệt khổ chiến, không thiếu tướng lĩnh trọng thương nằm trên giường, các vị đang ngồi ở đây ngoại trừ A Sử Na Cát Nhi cùng Đạt Mạn Khả Hãn thì đều bị thương.
tình thế Đột Quyết lục này không thể lạc quan,chỉ cần không cẩn thận thì toàn quân liền bị nguy hiểm,những ngày gần đây phe phái bên trong càng lúc càng lớn, mấy tên Vương tử đối với A Sử Na Cát Nhi cũng càng bất mãn.
"Phụ hãn, cứ thư thế cũng không phải là cách, chúng ta đánh không lại Đại Tấn a! Lần trước may mắn trốn về thảo nguyên, nhưng ai biết lần sau bọn họ lại có quái chiêu gì? Cát Nhi tuy rằng thông tuệ, nhưng dù sao cũng là nữ nhân chưa từng trải qua chiến trường, làm sao hơn được Tiêu Vô Định!"
"Đúng vậy Đại Hãn! Lúc trước ta cũng không tán thành khai chiến, ngài nói cần phải nghe Cát Nhi Công chúa, như thế rất tốt, không làm được Đột Quyết liền như thế suy vong!"
"Đúng vậy phụ hãn, mùa đông sắp tới, chúng ta không chỉ có lương thảo không đủ mà còn muốn tiêu hao vào đánh trận, như vậy con dân làm sao bây giờ? Muốn cho bọn họ đang sống sờ sờ đều bị chết đói sao? !"
"Hiện tại, trò đùa trẻ con như vậy không thể trọng thương Đại Tấn, chờ mùa đông vừa đến, bọn họ lương thực sung túc, còn chưa khai chiến thì chúng ta đã chết đói trước rồi!"
Một đám người mồm năm miệng mười, đại thể đều là chỉ trích A Sử Na Cát Nhi, nàng cũng không phản bác, cụp mắt nhìn bản đồ không nói một lời, con ngươi xanh thẳm không còn hào quang như bình thường cũng không nhìn ra tâm tình của nàng.
Nàng không phản bác nhưng Du Văn Chiêu ở một bên lại ngồi không yên, đứng dậy cả giận nói: "Chính mình không lĩnh binh đánh trận lại đem trách nhiệm đều đẩy lên trên người nữ nhân mà là nam nhân sao? ! Thân là nam tử lại không vì người nhà tộc nhân nâng lên nhiệt huyết, trái lại ở đây chỉ trích nữ tử, nếu không phải là có Cát Nhi Công chúa các ngươi lúc trước liền phá được thành Cam Châu sao! Một đám nhu nhược!"
"Ngươi câm miệng cho lão tử!" Nhị vương tử thẹn quá thành giận, vỗ bàn một cái đứng dậy chỉ vào mũi hắn mắng: "Ngươi vì sắc đẹp phản bội gia quốc thì có tư cách gì ở đây quơ tay múa chân? ! Còn nói đến hùng hồn như vậy! Ta nếu là ngươi thì đã sớm tự sát bao nhiêu lần rồi !"
"Du Văn Chiêu, đây là việc bên trong Đột Quyết ta, ngươi là một người ngoài vẫn là câm miệng đi!"
"Các ngươi! Khinh người quá đáng!" Du Văn Chiêu mặt đỏ lên, vừa thẹn vừa giận, xiết chặt chuôi kiếm trong tay, nhịn lại tức giận hừ một tiếng nhanh chân ra khỏi doanh trướng.
Nhẫn nhịn Đột Quyết là nỗi đau trong lòng hắn, ở trước mặt mọi người bị người chỉ trích như vậy, làm sao có thể không tức giận? Thấy hắn đi rồi cả đám lại trầm trọng nói thêm, Đạt Mạn Khả Hãn đau đầu, tức giận vỗ bàn ầm một cái, quát: "Câm miệng cho ta! Tấn công Đại Tấn là ta quyết định, các ngươi lúc trước không phải cũng hoan hô nhảy nhót sao? ! Vào lúc này lại đem sự tình đều đẩy hết lên người Cát Nhi, không biết mất mặt sao! Đều cút cho ta!"
Bị hắn này mắng một tiếng, một đám người trên mặt càng không nhịn được, không dám tiếp tục lên tiếng, ảo não ra khỏi doanh trướng.
Người ngoài đi xong, A Sử Na Cát Nhi mới hơi nhếch miệng đến phía sau Khả Hãn thay hắn đấm lưng.
Đạt Mạn Khả Hãn mấy tháng này như bỗng nhiên già nua đi rất nhiều, tóc đều trắng hơn nửa.Hắn thở dài, trở tay vỗ nhẹ nhẹ tay của nữ nhi, an ủi: "Cát Nhi,lời bọn họ nói ngươi đừng để trong lòng, Du Văn Chiêu nói không sai, bọn họ chính là một đám nhu nhược! chỉ biết đem trách nhiệm đẩy hết trên người người khác, ngươi làm rất tốt, ngươi là kiêu ngạo của phụ hãn , cũng là kiêu ngạo của Đột Quyết ta, phái tiểu đội kỵ binh quấy rầy tướng sĩ Đại Tấn hiệu quả không tệ,chỉ cần chờ quá mùa đông, chúng ta liền đánh trở lại!"
A Sử Na Cát Nhi viền mắt nóng lên,nàng nhịn xuống nước mắt không để nó rơi xuống, trong nụ cười mang tới vô lực cùng hoài nghi, lẩm bẩm nói: "Phụ hãn.
.
.
Quốc sư nói là ta có thể cứu Đột Quyết, nhưng làm sao bây giờ còn có thể đến mức này đây.
.
.
Mã Tư Đạt vứt bỏ ta sao.
.
."
"Không cho nói lời nói như vậy!" Đạt Mạn Khả Hãn lông mày dựng đứng,giả vờ tức giận nói: "Quốc sư tiên đoán chưa bao giờ có lỗi, ngươi chính là cứu tinh của Đột Quyết ta! Chỉ là thời điểm chưa tới, chờ chút, đầu xuân phụ hãn tất nhiên đem tên Tiêu Vô Định kia đánh trở lại! Ngươi là lễ vật quý giá mà Mã Tư Đạt ban tặng Đột Quyết, không thể hoài nghi như vậy!"
"Vâng." A Sử Na Cát Nhi xoa xoa con mắt, tiếp tục thay hắn đấm lưng, từ nhỏ nàng đã bị tôn sùng là con của thần linh lúc này rốt cục cũng lộ ra chút tâm tình của nữ hài.
Từ nhỏ đã gánh vác gánh nặng cứu vớt bộ tộc, toàn bộ Đột Quyết tuy đối với nàng tôn kính rất nhiều, nhưng phần này tôn kính đánh đổi thực sự quá lớn, nàng chỉ mới nhưng lại gánh vác toàn bộ tương lai của Đột Quyết.
Thành, nàng mới không phụ lòng tín nhiệm tôn kính của tộc nhân,nhưng thất bại, nàng chính là tội nhân của toàn bộ Đột Quyết.
Đạt Mạn Khả Hãn vung vung tay ngăn lại động tác của nàng, nói: "Ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi."
Nàng thuận theo ngừng động tác, thi lễ một cái, ngẩng đầu lên nàng lại khôi phục dáng vẻ hờ hững như bình thường, nhếch miệng lên, cười nói: "Phụ hãn, ta nhất định có thể cứu Đột Quyết."
"Được, được." Đạt Mạn Khả Hãn vui mừng nở nụ cười, xua tay để cho nàng lui ra.
A Sử Na Cát Nhi đứng dậy hướng về ngoài trướng đi,ý cười bên khóe miệng ngay khi xoay người trong nháy mắt đã không thấy hình bóng.
Mã Tư Đạt a,nếu như có kiếp sau, kính xin để ta làm một người bình thường đi.